Kế rồi, tiệc rượu bày ra chén thù chén tạc, chuyện trò cười nói cho đến sáng ngày.
Chu Nhuận Ba chỉ đống áo trắng xếp cao lù lù ở trên ghế, ngậm ngùi nói với quần hiệp :
- Xin mời các vị thay mặc áo trắng, rồi ra ngoài cửa giáp ngoảnh về phương Bắc, tế Tiên hoàng.
Quần hiệp nghe nói, ai nấy đều bùi ngùi đứng lên thay áo, chỉ trong thoáng chốc, khắp tòa thủy các khăn áo cân đai một màu trắng toát.
Vũ Văn Kỳ và Lãnh Băng Tâm, đều thay mặc nam trang, Lãnh Băng Tâm chợt lấy trong túi ra hai cái mặt nạ bằng da người rất khéo, chia cho Vũ Văn Kỳ một chiếc, mỉm cười nói :
- Kỳ muội, chúng ta hãy thay mặc nam trang, thì cũng nên thay luôn cả dung mạo, cho bọn ưng khuyển Thanh đình nếm thử thủ đoạn của hai vị tú sĩ lạ mặt, lợi hại tới mức nào.
Vũ Văn Kỳ đỡ lấy chiếc mặt nạ, giở ra xem, rồi ngạc nhiên hỏi :
- Sao Băng tỷ lại có thứ mặt nạ chế khéo đến thế này?
Lãnh Băng Tâm cười nói :
- Sư phụ tỷ tỷ được đọc cuốn Dịch Dung bảo lục là một cuốn kỳ thư của võ lâm, nên thủ đoạn dịch dung của người, thiên hạ vô địch, khi tỷ xuống núi hành đạo, gia sư cho hai chiếc, bây giờ đem ra dùng là hợp lý lắm rồi!
Vũ Văn Kỳ vừa đeo mặt nạ vào, vừa nói :
- Không biết tại sao mà đến giờ Long ca ca vẫn chưa về, hay là xảy ra biến cố gì rồi?
Lãnh Băng Tâm trong bụng cũng lo lắng băn khoăn vì cớ ấy, nhưng vì muốn an ủi Vũ Văn Kỳ, nên phải cố làm ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói :
- Người lành trời giúp, báo ứng không ầm ĩ, lúc này đại địch ở ngay trước mắt, quyết định sự sống chết một mất một còn, chúng ta hãy tạm thời gác bỏ chuyện Long ca ca ra một bên, mà chỉ chuyên tâm vào việc tiêu diệt lũ ưng khuyển, rửa sạch thù vua nợ nước, là trên hết.
Mấy câu nói ấy thật là hợp lý, đắc thể, làm cho Vũ Văn Kỳ tinh thần vụt trở nên mạnh mẽ hăng hái, cùng theo bọn Chu Nhuận Ba ra ngoài cửa giáp.
Ngoài cửa giáp đã bày sẵn hương án tế vật chỉnh tề, Chu Nhuận Ba ngoảnh mặt về phương Bắc châm hương, hận nước thù nhà man mác, lệ anh hùng thánh thót tuôn rơi, ông xốc lại mũ áo, rồi sụp xuống đất thi lễ.
Bọn Phù Vân Tử, Hàn Nguyệt sư thái, Tả Thái Tường, Tây Môn Túy, Vưu Nam Báo, Chu Bạch Mi cũng đều theo Chu Nhuận Ba hướng về phương Bắc, cung kính khấu đầu.
Chu Nhuận Ba lễ xong đứng dậy, sai người khiêng hương án để tạm sang bên, mắt chăm chú nhìn về dưới chân núi phía đông, nhướng cao lông mày, cất tiếng gọi to :
- Người nào ở phía sau núi thế? Có phải Quỷ Trượng Tiên Ông Đồ Viễn Trí, do tù trưởng Mãn nô Huyền Diệp phái đến không?
Dưới chân núi thốt nhiên nổi lên một trận cười sằng sặc, rồi Quỷ Trượng Tiên Ông Đồ Viễn Trí dẫn đến một đội quân ưng khuyển Thanh đình bước ra.
Phù Vân Tử thấy trong bọn, trừ ba tên Tăng nhân ra, còn thì đều là những gương mặt quen thuộc cả, bèn ghé tai Chu Nhuận Ba giới thiệu từng tên một.
Chu Nhuận Ba mắt nhìn tai nghe, kế lại nói với Phù Vân Tử :
- Phù Vân đạo trưởng, ba tên tăng nhân này đều là tay cao thủ vô thượng của Tạng phái, võ công cực kỳ lợi hại, nhất là Kim La Hán đã có danh hiệu là Thần Lực Hoạt Phật, tất không phải tầm thường, lát nữa xuất trận, cần phải lựa tài tuyển tướng, không nên sơ hốt.
Phù Vân Tử vừa gật đầu, Tây Môn Túy sắc mặt đã hầm hầm giận dữ, nhìn Chu Nhuận Ba nói to :
- Chu giáp chủ, khi nào đối phương cho tên Âu Dương Bình hoặc Hồng Vân tôn giả ra trận, xin Giáp chủ để tại hạ ra ứng chiến.
Chu Nhuận Ba gật đầu, đưa mắt nhìn bọn ưng khuyển một lượt, đoạn lạnh lùng hỏi Đồ Viễn Trí :
- Còn tên Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ Thiết Tam Thắng đâu rồi? Sao không thấy mặt ở đây?
Đồ Viễn Trí cười nhạt đáp :
- Một tấc đất Đan Tâm giáp, búng ngón tay cũng tiêu diệt nổi, không cần thiết phải phiền đến Thiết đại nhân trợ trận!
Chu Nhuận Ba đôi mắt long lanh, nhìn khắp lượt nữa, rồi hỏi tiếp :
- Bọn các ngươi đều là người Hán cả ư?
Đồ Viễn Trí nghe câu hỏi, khác nào như bị chọc vào lỗ tai, nhưng chẳng lẽ không trả lời, đành gật đầu đáp :
- Trừ ba vị cao tăng Tạng phái, còn lại đều là người Hán cả.
Chu Nhuận Ba quay mình chỉ vào cái hương án quát to :
- Thần vị Tiên hoàng ở đây, các ngươi đã là người Hán sao còn chưa khấu đầu làm lễ?
Đồ Viễn Trí sắc mặt tái ngắt, mắt quắc lên một cách dữ dội cất tiếng cười ha hả :
- Bọn Đồ Viễn Trí này chưa từng thọ lộc tiền triều, mà chỉ cúi lạy Thánh hoàng, chứ không việc gì phải lạy Tiên Minh cựu đế!
Chu Nhuận Ba giận lắm, cười nhạt nói :
- Đồ Viễn Trí, nhà ngươi tuổi cũng đã trên hoa giáp, chịu ân sâu của Tiên đế đã bao năm? Lại hưởng lộc hậu của Mãn nô từ bao giờ? Mà đã vội quên nòi quên gốc, đem đầu thờ giặc, thật là quân vong bản bại hoại chí đời!
Đồ Viễn Trí cũng nổi giận quát to :
- Người ta có câu này, rằng: có biết thời vụ mới là tuấn kiệt. Nhà Tiền Minh khí số đã hết. Đại Thanh thời vận đang thịnh, Đồ Viễn Trí này phụng chỉ trừ phản nghịch, các người đừng có nhiều lời, biết điều thì bó tay quy hàng, theo ta về Bắc Kinh, để chờ lịnh Thánh thượng phái lạc, may ra Ngài còn rủ lòng thương, khoan hồng không giết, còn hơn là liều lĩnh lấy trứng chọi đá, bọ ngựa chống xe, đã chẳng toàn thân mà còn làm chết lây đến cả lũ đàn bà trẻ con vô tội trong Đan Tâm giáp này nữa!
Chu Nhuận Ba nghe nói mỉm cười đáp :
- Chúng ta - một bọn nghiệt tử cô thần, nhà tan nước mất còn tiếc chi thân? Sở dĩ chúng ta chưa theo Tiên đế xuống suối vàng là vì tự nhận xét còn bổn phận cao đại tiết kết nạp chí sĩ bồi dưỡng vận mệnh quốc gia gây niềm phấn khởi dân tộc, đầu này có thể rơi được, máu này có thể chảy nhưng chí này thì không ai có thể đoạt được, dẫu trăm năm nữa đại nghiệp mới thành cũng mãn nguyện, có lẽ nào vì mấy lời dọa nạt của các ngươi mà khiếp sợ.
Nói đến đây thốt nhiên vận khí Đan Điền, buông tiếng cười một hồi dài, tiếng cười như rồng ngâm phượng hát mãi không dứt.
Giọng cười còn hàm chứa một luồng Tiên Thiên chân khí rất mạnh, trừ bọn cao tăng Tây Tạng, Đồ Viễn Trí, Lê Phóng Hạc và mấy tay cao thủ chân lực thâm sâu ra, còn những người khác đều bị tiếng cười làm cho tâm thần dao động, khiếp đảm tinh thần.
Chu Nhuận Ba tiếng cười vừa dứt, cặp mắt chợt lại quắc lên lóng lánh như hai luồng điện, nói tiếp :
- Chu Nhuận Ba từ ngày về ẩn ở Đan Tâm giáp, chưa từng khai sát giới, bữa nay lá cờ Mặc Vũ Phù Dung Nhật Nguyệt phan này lại được một phen nhuộm toàn màu đỏ!
Đồ Viễn Trí cười nhạt nói :
- Chu Nhuận Ba, ngươi đừng cuồng vọng vội! Ngươi có biết trong bọn phản nghịch tặc các ngươi, đã có mấy tên bị chặt đầu chưa?
Chu Nhuận Ba gật đầu nói :
- Ta biết tin Kiều Lăng Tiêu Ẩn Tiêu Tử Bình và Đông Xuyên Thất Kiếm Mộ Dung lão nhân, hai vị võ lâm kỳ hiệp đều đã tận tiết với dân tộc quốc gia!
Đồ Viễn Trí cười một cách nham hiểm :
- Ngươi chỉ biết có hai tên ấy thôi à?
Mấy câu hỏi đó, làm cho phe quần hiệp giật mình tái mặt, nhất là hai thiếu nữ Vũ Văn Kỳ và Lãnh Băng Tâm. Họ đều nghĩ ngay đến Nhạc Long Phi, mãi đến giờ vẫn chưa thấy trở về Đan Tâm giáp, ruột gan lại càng nóng như lửa đốt!
Lúc này, bọn Hàn Nguyệt sư thái, Phù Vân Tử và Chu Bạch Mi, ai cũng đang vì cớ Nhạc Long Phi chưa về mà băn khoăn lo lắng, nếu tự miệng Đồ Viễn Trí tung ra tin dữ, thì chắc chắn Vũ Văn Kỳ và Lãnh Băng Tâm không trấn tĩnh nổi, bèn đến bên cạnh hai nàng, phòng sẵn.
Đồ Viễn Trí tỏ vẻ đắc ý vô cùng, cười một cách đanh ác :
- Còn hai tên chết thảm hơn Tiêu Tử Bình và Mộ Dung lão nhân nhiều, đó là bọn trẻ con Lỗ Trường Phong và Nhạc Long Phi.
Chu Nhuận Ba run bắn người lên, sắc mặt tái mét.
Lãnh Băng Tâm và Vũ Văn Kỳ chân tay bủn rủn, lập tức ngã ra bất tỉnh.
Bọn Hàn Nguyệt sư thái vội xúm lại đỡ hai nàng lên, hết sức vỗ về an ủi.
Chu Nhuận Ba sắc mặt xanh ngắt như tàu lá, cờ Mặc Vũ Phù Dung tung lên “phụt” một tiếng, cát bụi bay lên mù mịt, đá vụn rơi xuống lả tả.
Nhưng lá cờ vừa mở rộng, ông chợt nghĩ ra một việc :
“Nếu quả ái đồ Nhạc Long Phi bị bại thật, thì sao tờ mật thư chỉ báo có việc Tiêu Tử Bình và Mộ Dung lão nhân thôi”.
Chu Nhuận Ba đã ngờ như vậy, bèn gắng trấn tĩnh tinh thần, hỏi Đồ Viễn Trí :
- Bọn Nhạc Long Phi bị hại ở đâu? Kẻ nào đã giết họ?
Lúc này Lãnh Băng Tâm và Vũ Văn Kỳ đã đứng lên, mối thương tâm đã biến thành ngọn lửa cừu thù, đang bốc cháy ngùn ngụt, cả hai đều nghiến răng lắng tai nghe Đồ Viễn Trí trả lời.
Đồ Viễn Trí trỏ Âu Dương Bình và Cốc Trường Thanh đứng bên cạnh, nhướng mày cười ha hả :
- Nhạc Long Phi chết bởi tay Âu Dương lão đệ, đầu hắn bị Cốc đạo trưởng đập vỡ ra như cám.
Chu Nhuận Ba nghe nói, thần sắc thốt nhiên hiện ra một nét biến ảo kỳ dị, nhưng nét biến ảo đó chỉ thoáng hiện trong chốc lát, lại thoáng tắt, nhanh như một cái chớp, người ngoài không thấy kịp.
Chu Nhuận Ba vừa trấn tĩnh sắc mặt, thì Vũ Văn Kỳ đã thong thả bước lên, đôi mắt ráo hoảnh, mặt lạnh như một pho tượng đá, chắp tay vái Chu Nhuận Ba một vái, thỏ thẻ thưa rằng :
- Chu lão tiền bối, đệ tử xin phép xuất trận chém đầu tên gian tặc Âu Dương Bình báo thù cho Long ca ca!
Chu Nhuận Ba đã nhận lời nhưng chợt nhớ vừa rồi Tây Môn Túy đã giành đòi đấu với Âu Dương Bình, nên lại trù trừ chưa dám tự quyết.
Tây Môn Túy biết Vũ Văn Kỳ và Lãnh Băng Tâm vừa nghe hung tin của Nhạc Long Phi, đều cố gắng nén lòng nuốt lệ, sự đau đớn so với tiếng kêu gào khóc lóc còn bi thiết hơn nhiều, nếu không để cho nàng có lối thoát bớt uất hờn, thì rất nguy hại cho thân thể, bèn mỉm cười với Chu Nhuận Ba :
- Xin Giáp chủ cứ để cho Vũ Văn điệt nữ ra trận, Tây Môn Túy xin nhường một bước.
Vũ Văn Kỳ đeo mặt nạ, mặc nam trang, đối phương nguyên không ai nhận biết, lúc này bị Tây Môn Túy thốt ra một câu “Vũ Văn điệt nữ”, làm cho sự thay hình đổi lốt của nàng, không còn giấu ai được nữa.
Người đầu tiên chú ý đến nàng là Bạch Cốt Phiến Âu Dương Bình, đôi mắt sáng quắc như điện của hắn soi mói nhìn Vũ Văn Kỳ một lượt.
Chu Nhuận Ba nghe Tây Môn Túy nói vậy bèn hạ thấp giọng nói với Vũ Văn Kỳ :
- Hiền điệt nữ muốn ra trận cũng được, nhưng đừng nên quá đau đớn, vì ta nghe giọng nói của Đồ Viễn Trí còn nhiều điểm khả nghi, ta dám đảm bảo là Nhạc Long Phi chưa hề bị hại, điệt nữ đừng tin lời hắn!
Vũ Văn Kỳ cho là Chu Nhuận Ba cố tìm cách an ủi mình, nên chỉ gượng cười, cũng không hỏi kỹ, rồi bước lên một khoảng đá rộng phẳng phiu, cất tiếng gọi to :
- Tung Sơn Tị Trần am đệ tử Vũ Văn Phi, mời Bạch Cốt Phiến Âu Dương Bình ra nói chuyện.
Đồ Viễn Trí nghe nói, ngoảnh sang bên cạnh, cười hềnh hệch nói với Âu Dương Bình :
- Âu Dương huynh đệ phát tài lắm, vừa mới sáng sớm đã có người mở hàng!
- Món hàng này tại hạ không muốn nhận, vì người thiếu niên áo trắng tự xưng là Vũ Văn Phi, thực ra chỉ là Vũ Văn Kỳ, nữ đệ tử của Hàn Nguyệt sư thái cải dạng, nam tử đấu tử trận với nữ lưu, dẫu thắng cũng chẳng vinh quang gì, xin Đồ tiên sinh phái người khác!
Đồ Viễn Trí gật đầu :
- Kể ra Âu Dương lão đệ địa vị trong Càn Khôn lục ác, mà phải ứng phó với con nít, thực cũng không tiện, vậy để ta sai tên học trò hèn của ta ra tiếp trận vậy.
Nói đến đây, bèn gọi Tam Tuyệt Thủ Cận Vạn Tôn đến gần dặn :
- Cận Vạn Tôn, trận này ta cho ngươi ra đối địch.
Cuộc đại chiến trong Đan Tâm giáp này toàn những cao thủ trong giới võ lâm tham dự, Cận Vạn Tôn tuy được Đồ Viễn Trí chân truyền, công lực cũng xấp xỉ với Nhạc Long Phi, nhưng cũng tự lượng sức không dám chắc hôm nay mình có cơ hội xuất thủ được.
Không ngờ vừa mới trận đầu đã được ân sư phái ra ứng chiến, bất giác trong bụng mừng thầm.
Nhân vì, một là sức mình đối với bọn kỳ hiệp đã nổi tiếng trong Kiếm Tuyệt Thư Cuồng, cố nhiên là địch không nổi, còn trong bọn trẻ tuổi thì Nhạc Long Phi chết không kể, ngoài ra hắn tin rằng không còn cường địch nào đáng sợ nữa.
Hai là đã nghe Đồ Viễn Trí nói Vũ Văn Phi tức là Vũ Văn Kỳ cải dạng nam trang, lại nhớ tới bữa ở Nam Hải Anh Hùng hội, tình phu Viên Thanh Loan bị nàng chém gãy một cánh tay, mối thù ấy tất nhiên phải báo.
Có hai cơ hội may mắn đó, Cận Vạn Tôn cố nhiên cao hứng vô cùng, miệng cười một cách đanh ác, hăm hở bước lên chiến đài.
Vũ Văn Kỳ thấy hắn ra trận, liền quát to :
- Cận Vạn Tôn, ta thách trận Âu Dương Bình, ai gọi ngươi mà ngươi ra?
Cận Vạn Tôn cười khẩy đáp :
- Âu Dương tiên sinh là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ lâm đương thời, khi nào lại thèm so tài với hạng đàn bà con nít?
Vũ Văn Kỳ biết lai lịch của mình đã bị Tây Môn Túy tiết lộ, bèn cũng không giấu diếm nữa, giận dữ quát to :
- Cuộc chiến đấu hôm nay quan hệ đến sự mất còn của cả hai bên, việc gì phải phân biệt nam hay nữ? Ta muốn tìm Âu Dương Bình để báo thù, ngươi mau về gọi hắn ra đây.
Cận Vạn Tôn cười ha hả nói :
- Ngươi muốn tìm Âu Dương Bình tiên sinh để báo thù, ta cũng muốn tìm ngươi để báo thù.
Vũ Văn Kỳ nghe nói, hơi lộ vẻ ngạc nhiên, Cận Vạn Tôn đã mặt đầy sát khí, nghiến răng nói :
- Chẳng lẽ ngươi đã quên trận đánh trên đảo Độc Long mấy tháng trước rồi đó ư? Bữa đó Viên Thanh Loan bị người chém cụt một tay, món nợ máu đó người phải thanh toán cho xong...
Nói chưa dứt lời, Vũ Văn Kỳ đã quắc đôi mắt phượng cất tiếng quát to :
- Cận Vạn Tôn, ngươi đã biết nhắc tới món nợ máu thì để ta nhắc hộ luôn một thể: giặc Mãn nô xâm lăng nước ta giết hại không biết bao nhiêu con cháu nhà Hán? Dương Châu thập nhất, Gia Định tam đồ, máu chảy thành sông xương chất thành núi, nếu ngươi đã hiểu nợ máu phải trả bằng máu, thì nên cắt đầu lão tù trưởng Mãn nô Huyền Diệp đem đến đây đặt trước thần vị đức Tiên hoàng, khóc lạy xin tha tội cho mới đáng...
Cận Vạn Tôn bị Vũ Văn Kỳ mắng nhiếc một hồi thẹn quá hóa giận, bèn không đợi nàng nói hết, trừng mắt quát to :
- Đồ phản nghịch đừng thở ra những lời đại nghịch bất đạo ấy, mau rút kiếm ra mà chịu chết cho rồi!
- Rút kiếm là gì? Ta chỉ dùng hai bàn tay này là đủ bóp nát cái bọn chỉ biết hưởng mùi lợi danh phú quý, không có một điểm trung hiếu tiết nghĩa nào, như cái sọ của ngươi ra thành cám khiến vong linh Long ca ca ta ở suối vàng cũng dược an ủi đôi chút.
Cận Vạn Tôn thấy Vũ Văn Kỳ muốn dùng tay không đối địch với mình thì bất giác mừng thầm.
Nhân vì Viên Thanh Loan là một tay danh kiếm có tên tuổi, mà hôm ở trên Nam Hải Anh Hùng hội, còn bị Vũ Văn Kỳ cùng kiếm chém đứt cánh tay, thời kiếm pháp của đối phương thế nào, không cần phải đoán cũng biết, nay tự nhiên nàng lại đổi kiếm dùng chưởng, rõ ràng là mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Hắn còn đang vui mừng hớn hở, Vũ Văn Kỳ lại nói :
- Cận Vạn Tôn, thôi không cần phải nói phí lời, nhà ngươi sửa soạn mà sẵn sàng tiếp chiêu!
Cận Vạn Tôn nhướng cao lông mày, cười một cách ngạo mạn, rồi nói :
- Ngươi cứ việc ra tay đi, ta không cần phải sửa soạn gì hết, hơi sức bạc nhược như ngươi, không đỡ nổi ba mươi chiêu của Cận Vạn Tôn này đâu!
Vũ Văn Kỳ lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi bĩu môi nói :
- Nếu ta để cho ngươi sống đến chiêu thứ bốn thì không đáng kể là đệ tử Tung Sơn Tị Trần am nữa!
Tay ngọc đưa nhanh thế chiêu phóng theo tiếng nói, vừa ra tay đã dùng ngay chiêu “Thiên Tinh Thùy Dã” là chiêu thứ nhất trong Thiên Khu tam thức trung ở bộ Tử Phủ kỳ thư Thiên quyển.
Vũ Văn Kỳ đã được uống liền một lúc hai thứ kỳ dược tuyệt thế nên chân lực của nàng lúc này đã vượt qua cả bọn kỳ hiệp lão tiền bối trong Kiếm Tuyệt Thư Cuồng.
Nhưng vì nàng đã quyết ý trước hết hãy giết chết Cận Vạn Tôn, làm nhụt bớt nhuệ khí của bọn ưng khuyển Thanh đình đi đã, nên không để lộ bản sắc ra vội chiêu “Thiên Tinh Thùy Dã” chưởng pháp tuy tinh diệu, nhưng nàng vẫn giữ cái bệnh chung của giới nữ, chung khí nội lực hơi yếu đôi chút.
Cận Vạn Tôn đã nhận thấy rõ chiêu thức “Thiên Tinh Thùy Dã” biến hóa vô cùng, thần diệu muôn mặt, nếu mình chỉ né tránh một chút là bị đối phương chiếm mất tiện nghi, rồi thì thế công kích luôn luôn, thì thế nào cũng bị thua.
Hắn lại nhận thấy Vũ Văn Kỳ chưởng pháp tuy tinh diệu, nhưng chân lực hơi kém sút, hai điểm đó, mấy tay nội gia cao thủ, ai cũng nhận thấy ngay, nhưng việc Vũ Văn Kỳ được uống linh dược ở đàm Bạch Long, nào có ai biết.
Cận Vạn Tôn đã thấy rõ ưu điểm và nhược điểm của đối phương ở chỗ nào, bèn lập tức quyết định dùng một mẹo khá thần tình!
Mẹo thần tình đó là chỉ chờ trước khi Vũ Văn Kỳ phát động phương pháp biến hóa thần kỳ ra, dựa vào chân lực nội gia của mình đẩy lui đi, thời ưu thế có thể nắm vững được, chắc chắn chỉ trong vòng mười chiêu, cuốn sổ công lao do ân sư Đồ Viễn Trí giữ, sẽ biên tên mình lên trang nhất.
Chủ ý đã định, nên chẳng những đã không né tránh, lại dồn tụ công lực, thét lên một tiếng đón đầu chưởng ảnh của Vũ Văn Kỳ trông giống như thiếu nữ rắc hoa, vung chưởng đánh ngược trở lại.
Người chân khí nội lực hùng mạnh nhất trong bọn ưng khuyển Thanh đình không phải là Đồ Viễn Trí, mà lại là Tạng tăng Kim La Hán đã được kêu là Thần Lực Hoạt Phật, lão trông thấy cách ứng phó của Cận Vạn Tôn như vậy thì gật đầu lia lịa, mỉm cười nói với Đồ Viễn Trí :
- Thầy giỏi thì ắt phải có trò hay, cái phép lấy sức mạnh của mình đánh cái yếu người khác, của Cận Vạn Tôn lão đệ, quả thật là một chiêu sách hay vô cùng, nếu hắn không dùng lối đó thì chiêu thuật đối phương thần kỳ thế kia, nhất định sẽ bị kém nước!
Kim La Hán vừa nó dứt lời, trong mặt trận thốt nhiên nổi lên một tiếng “ức” hai phe tà, hiệp đều giật mình lo lắng, nín thở nhìn lên võ đài.
Nguyên do Cận Vạn Tôn vừa đưa hai chưởng lên, Vũ Văn Kỳ nghiến chặt hai hàm răng, dùng mười một thành chân lực, từ trong lòng bàn tay bên phải bất thình lình phóng ra.
Hôm xưa, khi mới uống linh dược trên đàm Bạch Long, Chu Bạch Mi cố ý thử sức, đã bị thua về một chưởng của Vũ Văn Kỳ, huống chi làm sao Cận Vạn Tôn sánh được với Chu Bạch Mi? Lại thêm từ hôm ở Vũ Lăng sơn về, trong khi đi đường nàng vẫn khổ công tập luyện, nên công lực càng tăng tiến rất nhiều.
Khi hai chưởng vừa chạm vào nhau, tâm mạch của Cận Vạn Tôn lập tức bị ép đứt, nói một cách khác là hắn chỉ kịp kêu đánh “ức” một tiếng, rồi chết ngay tức khắc!
Con gái đại đa số được trời phú bẩm cho cái tính nhân từ, Vũ Văn Kỳ là là một hiệp nữ hiền hòa đức độ, lẽ ra khi thấy chỉ dùng một chưởng mà hạ được kẻ thù, phải lấy làm sung sướng mà rút lui ngay mới phải.
Nhưng bữa nay không hiểu vì Vũ Văn Kỳ căm giận lũ khuyển ưng lang sói tàn dân hại nước? Hay vì đang đau xót bởi cái tin Nhạc Long Phi bị hại, mà nàng còn nghiến răng nghiến lợi đánh bồi thêm một chưởng vào giữa thiên linh cái của Cận Vạn Tôn lúc này tuy đã tắt thở, nhưng thân thể vẫn chưa ngã hẳn?
Một chưởng vừa phóng ra, óc Cận Vạn Tôn vỡ làm bốn mảnh, máu bắn tóe lên trong không, giống như cái vòi phun nước, Vũ Văn Kỳ vì đứng gần bên, không tránh kịp, nên bị máu phun ướt đẫm cả vạt áo trắng.
Đồ Viễn Trí tuy có nghe tiếng Cận Vạn Tôn thốt lên một tiếng “ức”.
Đồ Viễn Trí sở dĩ phải lao tâm khổ trí sắp đặt mưu mô như vậy dụng ý để làm gì? Trong đó có hai nguyên nhân rất lớn :
Một là: Đồ Viễn Trí trí cao muôn trượng, không khi nào chịu đứng sau lưng người, hắn đã quy thuận Thanh đình, thì hắn chỉ muốn Thanh đế ân sủng riêng một mình hắn thôi.
Nhưng cái tâm nguyện của hắn rất khó thực hiện nổi, nhưng kẻ có thể chia ân sủng với hắn chính là bọn Tây Tạng tam tăng, nhất là tên đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu Thiết Tam Thắng, vì là người Mãn, nên được Thanh đế tín nhiệm thân yêu hơn cả!
Đồ Viễn Trí ngày thường vẫn đành chịu, không biết làm thế nào, nhưng lúc này là cơ hội đã đến tay, khi nào hắn chịu bỏ.
Hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng lại không muốn hạ độc thủ ngay, mà lại hẹn Chu Nhuận Ba đấu riêng mười trận trước đã, là vì hắn muốn mượn dao giết người, làm cho ba vị cao tăng Tạng phái chết cả về tay quần hiệp, rồi kéo thời gian, chờ Thiết Tam Thắng đến cùng tống mạng luôn một thể.
Hai là: tất cả bọn Tây Tạng tam tăng và Thiết Tam Thắng, hay thêm mấy tên nữa cũng được đều bị tử trận, chứng tỏ rằng đối phương thực lực quá mạnh, nhiệm vụ quá nặng nề, mà mình thì phải tận tâm kiệt lực một sống hai chết mới chiến được thắng lợi, cắt được đầu Chu Nhuận Ba đem về kinh báo tiệp, há chẳng phải là một kỳ công tuyệt thế, đức Kim thượng tất sẽ gia tăng tước lộc, một bước lên tới công hầu, từ nay hoạn lộ thênh thênh, còn ai chen vào lọt?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT