Ðường Tam Cô ở trước mặt Tiêu Lĩnh Vu muốn tỏ ra mình biết nhiều hiểu rộng liền ngừng lại một chút rồi tiếp:

-Những người này dường như muốn tấn công Vọng Hoa lâu.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ lại thì quả nhiên phát giác ra những ngọn đèn lồng đều từ từ tập trung về phía Vọng Hoa lâu.

Lúc này những ngọn đèn trong Vọng Hoa lâu đều đã tắt hết.

Bỗng nghe thanh âm trong trẻo vọng lại:

-Tiêu gia!...

Tiêu Lĩnh Vu chau mày rảo bước ra khỏi giàn hoa hỏi:

-Có phải Ngọc Lan cô nương đó không?

Tiếng bước chân cấp bách chạy ra đồng thời với tiếng đáp lại:

-Chính phải tiểu tỳ.

Tiếng nói vừa dứt, người cũng tới nơi. Ngọc Lan và Kim Lan song song đi đến.

Hai ả cùng bịt đầu bằng tấm khăn lụa, mình mặc võ phục lưng đeo trường kiếm.

Kim Lan liếc mắt nhìn thấy Ðường Tam Cô liền nói:

-Tam cô nương cũng ở đây. Thật là hay quá!

Ðường Tam Cô đáp:

-Ta vừa mới đến.

Ngọc Lan tủm tỉm cười nói:

-Bọn tiểu tỳ vừa nhận được khẩn lệnh của nhị trang chúa bảo đến hỏi hai vị có muốn đi coi nhiệt náo không? Nếu hai vị cao hứng thì bọn nô tỳ xin dẫn hai vị đi.

Bằng không hai vị cứ việc đi ngủ.

Mấy câu này Tiêu Lĩnh Vu không thấy có gì quan trọng nhưng Ðường Tam Cô nghe rồi ngán ngẩm kinh hãi. Vì nàng cảm thấy câu nói của hai ả nữ tỳ hiển nhiên lộ ra vẻ ngấm ngầm giám thị hành động của hai người.

Tiêu Lĩnh Vu thấy những ngọn đèn lồng trên cao đột nhiên chìm xuống hết, chỉ còn một ngọn chuyển động trong khoảng trời mưa gió, chàng không khỏi động tính hiếu kỳ đáp:

-Chu nhị trang chúa đã mời thì chúng ta nên đi coi mới phải.

Ngọc Lan đáp:

-Tiêu gia đã muốn thì để nô tỳ đi trước một bước dẫn đường cho hai vị.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Hãy chờ một chút.

Chàng chạy vào phòng ngủ lấy những vật tuỳ thân đem theo rồi đi với hai ả nữ tỳ.

Chàng ngấm ngầm để ý thân pháp của hai ả thấy mau lẹ kinh người thì nghĩ thầm trong bụng:

-Không ngờ trong Bách Hoa sơn trang cả bọn nữ tỳ cũng mình mang tuyệt kỷ.

Hai thị đi rất mau lại quen đường lối, chỉ xuyên qua những luống hoa một lát là tới chân Vọng Hoa lâu.

Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông thấy một đại hán thân thể cao lớn tay cầm một ngọn đèn lồng giơ cao lên.

Chu Triệu Long vẫn mặc quần áo lịch sự, không đeo binh khí, nhưng phía sau gã có một hàng đại hán võ phục tay cầm trường kiếm.

Ngọc Lan tăng gia cước lực. Thị nhảy hai cái đến trước mặt Chu Triệu Long nghiêng mình nói:

-Ðại giá của Tiêu gia cùng Tam cô nương đã tới.

Chu Triệu Long quay lại nghênh tiếp, cười nói:

-Làm kinh động nhã hứng của hai vị, tiểu đệ rất lấy làm áy náy.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

-Chu huynh dạy quá lời. Bọn người phạm vào quý trang đi đâu hết rồi?

Chu Triệu Long cười đáp:

-Chúng lên cả Vọng Hoa lâu rồi.

Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi:

-Chu huynh! Sao lại không ngăn cản họ?

Chu Triệu Long cười đáp:

-Chúng chỉ đích danh đòi lên Vọng Hoa lâu. Nếu không để chúng như nguyện thì e rằng cũng khó lòng nhắm mắt.

Gã nói một cách thẩn nhiên tựa hồ không có chuyện gì.

Bỗng thấy ánh lửa lay động. Mười ba tầng Vọng Hoa lâu đồng thời lại sáng rực ánh đèn lửa.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng ngờ vực nghĩ thầm:

-Sao lại có chuyện địch nhân đòi đến đâu là cho họ đến đó mới thật là kỳ!

Chu Triệu Long lại cười hỏi:

-Sao? Tiêu huynh và Tam cô nương có muốn lên lầu coi họ đánh nhau không?

Tiêu Lĩnh Vu không nhịn được tính hiếu kỳ đáp:

-Nếu không có điều chi bất tiện thì tiểu đệ cũng muốn lên lầu để coi cho biết.

Chu Triệu Long cười nói:

-Hay lắm! Chúng ta lên lầu coi!

Gã quay lại bảo Ngọc Lan và Kim Lan:

-Các ngươi hãy về Lan Hoa tịnh xá trước đi!

Hai tên nữ tỳ khom lưng rồi trở gót đi ngay.

Gã lại đảo mắt nhìn bọn đại hán võ phục tay cầm binh khí nói:

-Các ngươi canh giữ ở dưới lầu. Nếu những người lên lầu mà yên ổn xuống được thì đưa họ ra khỏi trang, không được làm khó dễ.

Tiêu Lĩnh Vu khen thầm:

-Gã Chu Triệu Long này quả nhiên có độ lượng, người thường không thể bì kịp.

Bỗng thấy Chu Triệu Long chắp tay tủm tỉm cười nói:

-Mời Tiêu huynh cùng Tam cô nương lên lầu.

Ðường Tam Cô muốn tìm lời khiêm tốn thì thấy Tiêu Lĩnh Vu đã rảo bước tiến lên Vọng Hoa lâu, lập tức nàng cất bước theo sau chàng. Chu Triệu Long đi sau cùng.

Tiêu Lĩnh Vu liếc nhìn thấy người mặc võ phục giữ ở tầng lầu thứ nhất sắc mặt lợt lạt, đứng tựa vào tường. Tay gã cầm một thanh đao răng cưa trỏ xuống đất.

Cánh tay mặt máu tươi ra ướt hết nửa vạt áo. Hiển nhiên hắn bị thương trầm trọng.

Chu Triệu Long ngó người bị thương cười mát hỏi:

-Sao? Bọn chúng lên tầng lầu thứ hai rồi ư?

Giọng gã nói vẫn thản nhiên lạnh lùng, đã không an ủi người bị thương lại không có ý điều trị cho hắn.

Ðại hán cử động thân hình đáp:

-Nô tài không thể chống được địch nhân...

Chu Triệu Long ngắt lời:

-Không cần đâu.

Rồi dắt Tiêu Lĩnh Vu lên tầng thứ hai.

Người giữ cửa tầng lầu này ngồi xếp bằng dưới đất. Trước mặt đặt một thứ binh khí hình thù rất lạ. Cái đó kêu bằng Vạn tự Mai hoa xxxxx. Hai khoé mắt và miệng hắn còn nhỏ máu tươi.

Chu Triệu Long chau mày trầm giọng hỏi:

-Bọn người mới đến đâu rồi?

Người gác cửa đáp:

-Nô tài trúng một chưởng, bị thương vào nội phủ, không ngăn cản được đành để chúng xông lên.

Chu Triệu Long nói:

-Tiêu huynh! Chúng ta lên tầng lầu thứ ba coi.

Rồi gã dắt Tiêu Lĩnh Vu đi lên tiếp.

Trên tầng lầu này hãy còn dấu vết đánh nhau. Ðại hán gác cửa ôm cánh tay trái tựa mình vào một cái bàn gỗ.

Chu Triệu Long không hỏi gì nữa, dắt Tiêu Lĩnh Vu lên thẳng tầng thứ tư.

Dưới ánh sáng đèn lửa nhìn rõ tên đại hán giữ cửa lầu nằm ngay trên ván gác.

Khắp mình gã bị thương bốn năm chỗ. Máu tươi vẫn còn đang chảy.

Tiếng binh khí đụng nhau vang lên từ tầng lầu thứ năm vọng xuống.

Chu Triệu Long nói:

-Tiêu huynh! Bọn người mới đến đang ở lầu năm. Chúng ta mau chạy lên xem.

Tiêu Lĩnh Vu thấy người gác cửa nằm sóng sượt dưới đất, thương thế rất trầm trọng, máu tươi vẫn chưa ngừng chảy. Hiển nhiên gã không thể tự mình vận khí chỉ huyết. Nếu không tìm cách cứu trị thì chẳng mấy chốc máu chảy hết mà chết. Lòng chàng không nỡ liền cựa ra khỏi tay Chu Triệu Long nói:

-Người này bị thương nặng lắm. Chúng ta hãy cứu y đã.

Chu Triệu Long mỉm cười, không tỏ ý ngăn trở.

Ðường Tam Cô chạy tới trước lấy thuốc dấu rịt vào bốn chỗ vết thương cho đại hán.

Tiêu Lĩnh Vu giơ tay mặt lên điểm vào bốn chỗ huyệt đạo cho gã.

Ðại hán khẽ nghiêng mình nói:

-Ða tạ các vị đã cứu viện cho!

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Hay hơn hết là ông bạn đừng cử động, cứ nằm yên điều dưỡng trong vòng một giờ.

Bỗng nghe tiếng khí giới trên lầu đánh nhau rất kịch liệt. Hiển nhiên cuộc ác đấu đã đến lúc khẩn trương tối hậu.

Tiêu Lĩnh Vu không nói gì nữa, xoay mình chạy thẳng lên tầng lầu thứ năm.

Trên tầng lầu này cuộc ác chiến đang diễn ra kịch liệt, kiếm hoa loang loáng,đao quang như tuyết vây bọc lấy hai bóng người.

Một lão già râu bạc chùng xuống trước ngực đứng tựa cửa thang lầu. Tay mặt lão cầm một cây Lý công quải. Ngoài ra còn một đại hán chừng 30 tuổi tay cầm trường kiếm.

Lão già vẻ mặt trầm trọng đưa mắt ngó Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu nhưng lão vẫn giữ vẻ thản nhiên. Còn đại hán không nhẫn nại được, đưa trường kiếm ngăn cản ba người. Chu Triệu Long tủm tỉm cười nói:

-Huynh đài cứ yên tâm, bọn tại hạ không có ý động thủ.

Lão già lạnh lùng nói:

-Thế là người sáng suốt, tự biết mình lầm.

Tiêu Lĩnh Vu đi trước thấy đại hán đưa trường kiếm ra, mũi kiếm còn cách trước ngực chàng không đầy nửa tấc thì trong lòng ghét cay ghét đắng, lạnh lùng nói:

-Tránh ra!

Chàng ngấm ngầm vận nội lực ra ngón tay trái búng vào thanh kiếm.

Bỗng nghe đánh choang một tiếng, thanh trường kiếm trong tay đại hán đột nhiên tuột khỏi tay, bay ra đập vào vách tường.

Lão râu bạc biến sắc nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Nhất chỉ thiền công của huynh đài thật đã đến độ khủng khiếp!

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Tại hạ sử đây không phải là Nhất chỉ thiền công.

Lão già thẹn đỏ mặt lên cúi đầu xuống.

Tiêu Lĩnh Vu chưa hiểu việc đời, nên không biết câu nói của mình như vậy là làm cho lão già phải mất mặt.

Những người trong trường ai cũng ngấm ngầm kinh hãi trong lòng vì chàng chỉ búng một cái mà khiến cho binh khí trong tay đối phương bị văng đi. Ngoài môn Nhất chỉ thiền công của phái Thiếu Lâm, trên thế gian ít khi nghe đến một công

phu chỉ lực nào ghê gớm đến thế.

Ðại hán bị văng mất kiếm vừa kinh hãi vừa thẹn thùng đứng ngẩn người ra đương trường. Hồi lâu gã mới buông tiếng thở dài rồi lùi lại đứng bên lão già.

Bỗng thấy lão già thu cây Lý công quải về nói:

-Dừng tay!

Thanh âm lão như sấm nổ làm chấn động màng tai người nghe.

Ðao quang kiếm ảnh đang giao nhau bỗng phân ra rồi hai người xuất hiện.

Một người là thiếu niên anh tuấn lối 20 tuổi toàn thân vận võ phục, tay cầm trường kiếm, còn một là đại hán cỡ 40 tuổi tay cầm thanh Quỷ đầu đao sống dày lưỡi mỏng.

Thiếu niên cầm kiếm nghiêng mình hỏi:

-Sư phụ có điều chi dạy bảo?

Lão già râu bạc thở dài nói:

-Trong Bách Hoa sơn trang có rồng ẩn cọp nấp. Kiếp này e rằng khó lòng báo được mối huyết cừu của gia gia ngươi.

Gã thiếu niên hai hàng châu lệ ròng ròng nói:

-Kẻ làm con không đâm chết được hung thủ đã sát hại phụ thân mình thì còn mặt mũi nào sống ở đời nữa.

Gã vung trường kiếm lên toan đâm cổ tự vẫn.

Lão già vung tay đánh trúng vào huyệt Khúc trì bên tay mặt thiếu niên khiến gã tê dại đánh rớt trường kiếm xuống đất.

Lão già cười lạt nói:

-Ô hay, ngươi định chết cho ta coi chăng?

Gã thiếu niên vội quỳ xuống đáp:

-Khi nào đệ tử lại... dám như vậy!

Lão già tỏ vẻ bi phẫn thở dài nói:

-Hài tử lượm binh khí lên, chúng ta đi thôi!

Chàng thiếu niên không dám chống lại, cúi xuống lượm kiếm rồi lui lại bên lão già.

Tiêu Lĩnh Vu đứng trước tình trạng này khác nào lạc vào giữa đám mây mù.

Chàng bâng khuâng không biết phải làm thế nào.

Bỗng lão già quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu chắp tay hỏi:

-Xin huynh đài cho biết cao danh quý tính?

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.

Lão già mới đầu ngẩn người ra một chút, sau lão nói:

-Té ra là Tiêu đại hiệp. Ðêm nay lão phu đã được lĩnh giáo, suốt đời cảm kích.

Non xanh còn đó, nước biếc còn đây. Chúng ta còn ngày tái hội...

Lão quay lại ngó hai tên đệ tử đứng ở phía sau rồi bảo chúng:

-Chúng ta đi thôi.

Lão kéo lê cây thiết trượng, cất bước đi trước.

Tên đại hán và gã thiếu niên nét mặt lộ vẻ nghi ngờ, tinh thần ngơ ngác. Nhưng chúng thấy sư phụ hậm hực cất bước đành phải đi theo.

Chu Triệu Long tránh sang bên để nhường lối. Gã khoanh tay thi lễ nói:

-Ba vị thủng thẳng lên đường. Miễn cho tiểu đệ khỏi chân.

Lão râu dài lạnh lùng nói:

-Lão phu mà không chết thì trong vòng ba năm thế nào cũng trở lại.

Chu Triệu Long cười nói:

-Bách Hoa sơn trang ngày đêm mở rộng cửa. Các vị muốn đến lúc nào cũng xin thừa tiếp!

Lão già vẻ mặt buồn rầu thê thảm, đưa mắt chăm chú nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Lão phu đã mười năm nay không bước chân vào chốn giang hồ. Phen này xuống núi đã nghe đại danh nhưng không ngờ lại gặp huynh đài ở Bách Hoa sơn trang.

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay hỏi:

-Quý tính lão huynh đài là gì?

Lão già cặp mắt lấp loáng hàn quang đáp:

-Là một kẻ vô danh ở chốn giang hồ thì có nói ra Tiêu đại hiệp cũng không biết được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Tại hạ mới bước chân vào chốn giang hồ quả thực biết rất ít người.

Lão già cười rộ nói:

-Hay cho kẻ biết rất ít người!

Rồi lão trở gót xuống lầu. Ba người đi nhanh như gió, chớp mắt đã mất hút.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

-Chu huynh! Ba vị này là nhân vật thế nào?

Chu Triệu Long cười đáp:

-Ða số người giang hồ là bọn cuồng vọng. Tiêu huynh đừng hỏi đến họ thì hơn.

Ðường Tam Cô đột nhiên xen vào:

-Lão này dường như là Bí Hiệp Thường Ðại Hải mà người giang hồ vẫn đồn đại...

Chu Triệu Long lạnh lùng dương mắt lên nhìn nàng nói:

-Tiểu đệ chưa được nghe đến cái tên này bao giờ.

Ðường Tam Cô chợt cảnh giác liền im tiếng.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Bí Hiệp Thường Ðại Hải đã có tiếng hào hiệp thì dĩ nhiên không phải hạng người đốn mạt.

Ðường Tam Cô nghĩ tới lời ước với Chu Triệu Long liền mỉm cười nói:

-Tiểu muội chỉ nghe mẫu thân đề cập đến cái tên này, chẳng hiểu có phải lão không.

Chu Triệu Long nói:

-Ðại danh Tiêu huynh làm chấn động võ lâm nên ba người đó biết là khó nỗi ăn thua đành chịu rút lui. Như vậy là may cho họ đấy.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Chu huynh dạy quá lời...

Chu Triệu Long nói:

-Vì ba người đó đến quấy nhiễu mà làm kinh động cuộc yên nghỉ của hai vị.

Ðêm đã khuya rồi, Tiêu huynh và Tam cô nương về ngủ quách.

Gã đi trước dẫn đường đưa Tiêu Lĩnh Vu về Lan Hoa tịnh xá rồi cáo từ lui về phòng mình.

Kim Lan, Ngọc Lan đã chờ sẵn. Chúng quỳ xuống cởi giày cho Tiêu Lĩnh Vu rồi cười hỏi:

-Tiêu gia có muốn ăn gì không?

Tiêu Lĩnh Vu xua tay nói:

-Không cần nữa! Các cô đi ngủ thôi.

Kim Lan vừa cười vừa rút lui. Còn Ngọc Lan ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở trong nhà.

Tiêu Lĩnh Vu toan giục thị thì thị đã lên tiếng trước:

-Xin Tiêu gia cứ lên giường nghỉ. Tiểu tỳ ngồi chầu chực ở đây để chờ Tiêu gia dạy bảo.

Tiêu Lĩnh Vu xua tay loạn lên nói:

-Một trai một gái ở cùng nhà ban đêm thế nào được. Cô nương về nghỉ đi, nếu cô ngồi đây tại hạ không ngủ được.

Ngọc Lan từ từ đứng dậy, nét mặt buồn rầu, cặp mắt lộ vẻ đau khổ. Thị như muốn nói gì lại thôi, lừ thừ cất bước lui ra.

Tiêu Lĩnh Vu tuy thấy thị có vẻ khác lạ, nhưng không muốn dẫn dắt câu chuyện nên cũng không hỏi nữa. Chàng đóng cửa phòng rồi lên giường nằm, bụng bảo dạ:

-Hai con nha đầu này dường như có vẻ khác lạ, sáng mai mình phải mách Chu huynh để đổi hai tên khác.

Rồi chàng nhắm mắt ngủ đi.

Tiêu Lĩnh Vu ngủ say cho đến lúc trời sáng bạch mới tỉnh giấc. Chàng vừa mở cửa đã thấy Kim Lan, Ngọc Lan ăn mặc khác kiểu chờ ở ngoài cửa.

Bữa nay hai ả mặc áo trắng màu hồng trông rất diêm dúa. Chúng vừa thấy Tiêu Lĩnh Vu liền tươi cười khom lưng nói:

-Tiêu gia cần dùng thức gì chăng?

Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:

-Không cần đâu. Các cô lễ độ thái quá!

Ngọc Lan đáp:

-Nếu bọn tiểu tỳ hầu hạ Tiêu gia không được chu đáo tất bị đánh đòn. Miễn sao Tiêu gia được vui vẻ thì dù bọn tiểu tỳ có muôn thác cũng cam lòng.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Tại hạ muốn ra ngoài nhà tản bộ, các cô bất tất phải đi theo.

Vườn hoa rực rỡ, hương lan thoang thoảng đưa lên mũi khiến cho tâm thần khoan khoái. Chàng từ từ thả bước đi giữa các luống hoa.

Ðêm qua vừa một phen mưa gió nặng nề, bây giờ ánh triêu dương toả ánh vàng xuống trần gian. Hoa lá còn đọng nước càng thêm vẻ xinh tươi như muôn ngàn hạt trân châu lóng lánh.

Tiêu Lĩnh Vu tâm thần thảnh thơi, nhưng chợt nhớ tới những chuyện xảy ra đêm qua, bao nhiêu mối nghi ngờ nổi lên trong đầu óc chàng.

Chàng cảm thấy dường như rất nhiều sự bí ẩn đang nấp nánh trong toà Bách Hoa sơn trang mỹ lệ này.

Ðại trang chúa Thẩm Mộc Phong đối với Chu Triệu Long tuy ngoài miệng kêu huynh gọi đệ, nhưng thực ra Chu Triệu Long kính sợ lão hơn cả đồ đệ kính sợ sư phụ. Kim Lan, Ngọc Lan đầy vẻ đoan trang mỹ lệ mà cử động lại ra chiều phóng đãng lẳng lơ.

Tiêu Lĩnh Vu còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe một trận cười sang sảng vọng lại rồi có tiếng người hỏi:

-Tiêu huynh! Sao không ngủ thêm lúc nữa? Phải chăng hai tên nha đầu săn sóc không được chu đáo?

Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thì ra Chu Triệu Long. Bữa nay gã mặc áo thanh bào đang từ từ đi tới.

Chàng liền tiến lại nghinh tiếp chắp tay đáp:

-Hai cô đó lễ độ có thừa...

Chàng đang nói dở câu bỗng ngó thấy hai ả nữ tỳ sóng vai đứng bên khóm hoa cách đó chừng hơn trượng. Hai thị mày liễu nhíu lại, nét mặt lo buồn. Cặp mắt lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ. Chàng toan nói hai cô lễ độ nhiều quá mà chàng không quen thành ra ngượng ngùng, để Chu Triệu Long đổi hai ả khác. Nhưng chàng thấy chúng lộ vẻ khiếp sợ liền đổi giọng:

-Tiểu đệ được Chu huynh khoản đãi quá chu đáo, trong lòng rất đỗi băn khoăn.

Chu Triệu Long cười nói:

-Tiểu đệ cùng Tiêu huynh mới gặp mặt nhưng chẳng khác tình cố cựu. Tiểu đệ chỉ lo tiếp đãi có điều sơ suất mà Tiêu huynh lại nói vậy thì ra coi tiểu đệ như người ngoài hay sao?

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:

-Ðại trang chúa cảm ơn Tiêu huynh đã đuổi địch đêm qua nên sai tiểu đệ mời Tiêu huynh lên Vọng Hoa lâu trò chuyện. Tiểu đệ sợ làm mất giấc ngủ của Tiêu huynh nên tiểu đệ không dám đến sớm.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

-Nếu hắn quả có lòng cảm kích thì sao không đến đây để cảm ơn?

Ngoài miệng chàng đáp:

-Chu huynh hãy chờ một chút để tiểu đệ rửa mặt đã.

Chàng rảo bước chạy về phòng thấy hai ả nữ tỳ đã sắp sẵn nước rửa mặt. Chàng vội vã gội rửa xong liền đi theo Chu Triệu Long đến Vọng Hoa lâu.

Chu Triệu Long là người tâm tư sâu xa, để ý nhìn thần sắc Tiêu Lĩnh Vu là hiểu ngay ý nghĩ trong lòng chàng. Gã vội lên tiếng:

-Trang chúa hãy còn khó ở, sức khoẻ chưa hoàn toàn bình phục không thể thân hành đến mời, nhưng đã ân cần dặn tiểu đệ cáo lỗi với Tiêu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu quả nhiên nguôi lòng, vội đáp:

-Chu huynh dạy quá lời!

Chu Triệu Long mỉm cười đáp:

-Từ ngày đại trang chúa dưỡng bệnh trên Vọng Hoa lâu chưa tiếp kiến một vị tân khách nào, mà đối với Tiêu huynh một cách trịnh trọng đặc biệt.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

-Chu huynh có biết đại trang chúa thỉnh tại hạ về việc gì không?

Chu Triệu Long đáp:

-Tiêu huynh cứ gặp đại trang chúa sẽ rõ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã tới Vọng Hoa lâu. Những vết tích chiến đấu đêm qua đã được dọn sạch sẽ. Mấy tên gác cửa bị thương đều đã được thay bằng người mới.

Chu Triệu Long dẫn Tiêu Lĩnh Vu lên thẳng tầng lầu thứ mười ba.

Thẩm Mộc Phong đã chờ sẵn ở ngoài cửa. Hắn cất tiếng chào và mỉm cười.

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay hỏi:

-Ðược đại trang chúa quá yêu cho mời tại hạ lên đây, chẳng hiểu có điều chi dạy bảo?

Thẩm Mộc Phong cười đáp:

-Ðêm qua nhờ tiểu huynh đệ đuổi cường địch, tại hạ rất lấy làm cảm kích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play