Quái nhân mặc áo hồng bào cất tiếng lạnh lùng tự giới thiệu:

-Tiểu đệ là Ðộc Hỏa Tỉnh Gia.

Vân Dương Tử nói:

-Tại hạ nghe danh các hạ từ lâu. Ðêm nay may mới được gặp. Chủ phải nhường khách. Mời các hạ ra tay trước.

Ðộc Hỏa Tỉnh Gia cười lạt nói:

-Võ đương là một chính phái lớn, bao giờ cũng giữ lề luật giang hồ. Tiểu đệ là ngừơi dân dã không hiểu lễ nghĩa. Vậy xin ra chiêu.

Lão nói rồi vung cây lương ngân đả huyệt quyết ra chiêu "Thiên Ngoại la vân" nhằm điểm vào huyệt Huyền Cơ Vân Dương Tử.

Lão vừa ra tay đã đánh đòn chí mạng.

Vân Dương Tử hươi trường kiếm ra chiêu "Kim ty chiền uyển" đâm vào cổ tay mặt đối phương bức bách lão phải thu chiêu về.

Ðộc Hỏa Tỉnh Gia cất tiếng khen:

-Hảo kiếm pháp!

Quái nhân hạ thấp tay mặt xuống né tránh thế kiếm. Tay trái phóng chưởng đánh ra. đồng thời tay mặt phát chiêu "Uyển để phiêu vân". Cây lượng ngân đả huyệt quyết đưa từ dưới lên đánh vèo một tiếng.

Thanh trường kiếm của Vân Dương Tử vung ra thành một bông kiếm hoa, đồng thời y lùi lại ba bước. Nhưng lùi rồi lại tiến ngay, vung kiếm chém vào cạnh sườn.

Bỗng thấy hàn quang lấp loáng, hoa kiếm tung bay đánh liền tám chiêu liên hoàn.

Vân Dương Tử chiếm được trên cơ bức bách Ðộc Hỏa Tỉnh Gia phải lùi lại.

Nhưng Vân Dương Tử tấn công vừa hết tám chiêu, Tỉnh Gia lập tức phản kích.

Cây lượng ngân đả huyệt quyết khác nào con linh xà chợt vươn ra, chợt co lại biến hoá khôn lườn, chiêu nào cũng nhằm đánh vào huyệt đối phương.

Vân Dương Tử ngưng thần vận kiếm đánh, hàn quang lấp loáng, bao phủ môn hộ rất là nghiêm cẩn.

Vũ Văn Hàn đào chuyển động mục quang chắp tay nhìn Vô Vi đạo trưởng cười nói:

-Ðạo huynh! Có cần tiểu đệ ra tay viện trợ không?

Vô Vi đạo trưởng cười mát đáp:

-Không dám phiền Vũ văn huynh.

Lúc này mười hai đạo nhân trung niên đi theo Vân Dương Tử đã bày thành hai toà kiếm trận chuẩn bị chờ địch.

Ngũ hành kiếm trận của phái Võ đương cùng La Hán trận của phái Thiếu Lâm nổi danh thiên hạ. Rất ít người bị kiếm pháp bao vây rút lui được một cách yên lành.

Mười hai đạo nhân này do Vân Dương Tử lựa chọn trong đám đệ tử đều là hạng tinh anh phái Võ Ðương. Người nào cũng rèn luyện đến 20 năm công phu. Nhất là về Ngũ Hành kiếm trận lại càng tinh phục. Hai toà kiếm trận này đã ngấm ngầm bày thành thế bao vây.

Lãnh diện thiết bút đỗ Cửu coi chừng cuộc đại chiến đã thành hình mà dường như phái Võ Ðương đem toàn lực ra bảo vệ Tiêu Lĩnh Vu thì trong lòng nóng nảy,khẽ bảo Kim toán bàn Thương Bát:

-Lão đại! đêm nay tuy có đông người đến song chưa chắc đã địch nổi phái Võ Ðương. Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ cho họ đánh nhau đến phần thắng bại mình mới ra tay?

Thương Bát đáp:

-Những người nào đến đất này há phải hạng tầm thường. Nếu chúng ta ra tay sơm quá tất thành cái đích cho mọi mũi tên. Ba gã võ phục áo xám đầu quấn khăn đen không hiểu là những nhân vật thế nào? chúng ta chờ cho bọn họ động thủ đánh loạn xà ngầu rồi hãy thừa cơ cướp người. Ngươi phụ trách việc cướp người, còn ta mở đường. Hễ người vào tay là lập tức phải phá vòng vây mà chạy, chớ để Ngũ Hành kiếm trận bao vây thì nguy đấy.

Hai ngừơi dùng phép truyền âm nhập mật thương nghị với nhau để tìm ra diệu kế nhưng thuỷ chung ba hán tử áo xám vẫn chẳng nói câu gì, đứng thành hình tam giác không nhúc nhích.

Lúc này Triển Diệp Thanh và điêu Toàn đã chiến đấu đến giai đoạn khẩn trương tối hậu. Xà đầu trượng và trường kiếm phóng ra toàn những chiêu sát thủ.

Triển Diệp Thanh sững sờ ở chỗ thi triển những kiếm chiêu biến ảo tuỵêt diệu.

Nhưng công lực điêu Toàn lại thâm hậu hơn thành ra vẫn ở vào thế quân bình. Bên nào cũng phải đem toàn lực ra chiến đấu thành cục diện một sống một chết.

Vân Dương Tử đã biết tiếng Ðộc Hỏa của đối phương, nếu để hắn phóng Ðộc Hỏa ra tất lâm vào thế kém, nên y đánh rất rát không cho đối phương rảnh tay chút nào để phóng ám khí.

Vũ Văn Hàn đào ngửng đầu trong chiều trời thấy đêm sắp sang canh tư, lão đến đây cõ chỗ dụng tâm khác chứ không để ý đến Tiêu Lĩnh Vu. Lão thây Vân Dương Tử cùng Triển Diệp Thanh còn cố sức chiến đấu ít ra là phải trong vòng trăm chiêu mới phân thắng bại. Nếu không làm cho cuộc ác chiến thêm phần khốc liệt thì đêm nay lão uổng công chạy chọt một phen. Người ước định với lão vẫn chưa thấy nên lão trong lòng nóng nẩy, đảo mắt nhìn ba đại hán võ phục xám lạnh lùng hỏi:

-Phải chăng ba vị cũng vì chiếc chìa khoá cung cấm mà đến đây?

Lão biết rõ trong Trung Châu nhị cổ cùng Thương Bát là tay xảo quyệt hơn người, lão không dám dây vào, đành gây chuyện với ba đại hán che mặt.

Ba đại hán che mặt mặc áo xám chiếu ra những tia hàn quang nhìn chằm chặp vào Vũ Văn Hàn đào, một người trong bọn lạnh lùng hỏi lại:

-Phải thế thì sao?

Vũ Văn Hàn đào đáp:

-Các vị đã dám lên núi Võ đương lại vượt qua được mấy cửa ải ngăn chặn thì tất nhiên không phải hạng tầm thường mà còn dấu đầu hở đuôi cũng nhỏ nhen lắm ư?

Ðại hán đứng trước đáp:

-Ðó là việc riêng của anh em tại hạ, bất tất các hạ phải chõ miệng vào.

Vũ Văn Hàn đào cười nói:

-Như vậy không được. Tại hạ phải coi chân tướng ba vị mới xong.

Lão đưa tay trái ra nhanh như chớp chụp tấm khăn bao đầu của đại hán này.

Ðại hán vung kiếm ra chiêu Liêm quyển lậy phong quất ngược lên. Gã phóng kiếm mau lẹ không thể tượng tượng được khiến cho Vũ Văn Hàn đào phải nhảy lùi lại mới tránh khỏi chiêu kiếm.

Ðại hán lại đứng nguyên chỗ chứ không truy kích.

Vô Vi đạo trửơng nhíu cặp lông mày nghĩ thầm:

-Chẳng hiểu lai lịch ba gã này ra sao? Một gã vừa ra tay thủ pháp không phải tầm thường. E rằng võ công chúng chẳng kém gì Ðộc Hỏa Tỉnh Gia và Tam âm thủ điêu Toàn.

Bỗng nghe Vũ Văn Hàn đào cười rộ nói:

-Kiếm chiêu tuyệt mau lẹ! Nguyên một thủ pháp này đã khiến cho tại hạ muốn lĩnh giáo.

Lão nói rồi vung tay phóng chưởng.

Ðại hán lại giơ kiếm lên đón tiếp chưởng phong của đối phương.

Chưởng phong lướt tới thổi bay tà áo mà người đại hán vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Vũ Văn Hàn Ðào thấy mũi kiếm của đại hán phóng ra, một luồng kiếm phong xô tới, thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:

-Thằng lỏi này đã có thể vận nội lực nào thanh kiếm được thì gã không phải tay vừa.

Lão vừa ngẫm nghĩ vừa vung hai tay phóng chưởng liên hoàn xô tới.

Ðại hán đón tiếp một chưởng của Vũ Văn Hàn Ðào, tuy ngoài mặt vẫn giữ thản nhiên như không, mà thực ra trong lòng rất xao xuyến. Gã thấy chưởng lực của đối phương cực kỳ hùng hậy mà lại vung cả song chưởng đánh ra thì biết rằng khó đứng yên chống đỡ. Gã vung tay trái lên ngăn chặn thế chưởng của Vũ Văn Hàn Ðào. Ðồng thời gã lăn sang một bên để tránh.

Hai đại hán áo xanh thấy đồng bạn di chuyển thân hình dường như đã hiểu chỗ dụng tâm của gã. Trước chúng đứng thành hình tam giác, bây giờ dàn hàng chữ nhất, đồng thời dơ tay trái người đằng sau đặt vào lưng người đứng trước.

Nguyên hai người này nội công thượng thặng hợp lực chống lại thủ chưởng của Vũ Văn Hàn Ðào.

Hai luồng kình lực kình lực đụng nhau xoáy lại hơn gió lốc.

Vũ Văn Hàn Ðào vừa thấy một luồng cường lực phản chấn hất lại, lão không chịu được lùi lại hai bước.

Giữa lúc bốn người này đấu chưởng lực thì Trung Châu Nhị Cổ cũng phát động.

Thương Bát vung chiếc bàn tính trong tay ánh vàng lấp loáng, lướt về phía Tiêu Lĩnh Vu.

Vô Vi đạo trưởng phất tay áo một cái lớn tiếng quát:

-Phải chăng hai vị không coi phái Võ Ðương của bọn bần đạo vào đâu?

Một luồng kình phong xô ra ào ạt. Thương Bát đẩy bàn tín về phía trước. Ánh vàng chuyển động rồi vang lên những tiếng lách cách.

Hắn cười ha hả đáp:

-Chưởng lực cách không của đạo trưởng thật là hùng hậu!

Người hắn ào đến phóng chưởng ra nghênh tiếp.

Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu theo sau Thương Bát thấy lão đại đón tiếp phát chưởng của Vô Vi đạo trưởng liền thừa cơ động thủ. Tay mặt cầm thiết bút hộ thân,tay trái cắp lẹ Tiêu Lĩnh Vu nhảy vọt ra cửa.

Vô Vi đạo trưởng quát lên một tiếng, phẩy tay áo nhảy vọt lên không như một con chim khổng lồ.

Bỗng thấy ánh vàng loé mắt. Thương Bát dùng thân pháp "Tiền Long Thăng Thiên" cũng nhảy vọt lên không vung bàn tính vèo một cái đánh tới.

Vô Vi đạo trưởng đang cơn thịnh nộ bật năm ngón tay ra tấn công.

Thương Bát dùng bàn tính đưa thế Nghịch Quỷ Hành Chu đến tiếp phát chưởng của Vô Vi đạo trưởng.

Bỗng nghe vù một tiếng, Thương Bát cả người lẫn bàn tính vọt ngang ra sáu bảy thước hạ mình xuống.

Vô Vi đạo trưởng cũng tiết chân khí ra, hạ mình xuống theo.

Thương Bát thở dài nói:

-Chưởng lực của chưởng môn Võ Ðương quả nhiên không phải tầm thương, tiểu đệ không địch nổi...

Vô Vi đạo trưởng lạnh lùng ngắt lời:

-Nếu bần đạo để hai vị cướp người mang đi thì phái Võ Ðương còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ nữa.

Ðạo trưởng vừa la vừa nhảy xổ về phía Thương Bát. Tay trái đạo trưởng vươn ra chụp tới.

Thương Bát người mập bụng to nhưng lúc động thủ thân pháp vẫn linh hoạt dị thường. Hắn xoay mình một cái tránh khỏi đòn. Vô Vi đạo trưởng nói:

-Vụ này có liên quan đến món tiền huyết mạch của anh em tại hạ, vì thế mà phải hành động liều lĩnh. Tay mặt đạo trưởng trúng phải chất kịch độc rồi. Nếu còn miễn cưỡng động thủ thì chất độc lập tức phát tác, không thể thi chiển quá mười chiêu được.

Vô Vi đạo trưởng lại phóng chưởng đánh ra bắt buộc Thương Bát phải lùi lại hai bước. Ðạo trưởng dơ tay mặt lên quả thấy năm ngón tay có nhiều chấm đen.

Kim Toán Bàn Thương Bát nói:

-Tiểu đệ biết đạo trưởng võ công cao cương nội lực thâm hậu, chất độc tầm thường không làm gì được nên đã giấu sẵn kim châm hoá huyết trong mình. Vật này của phái Thiên Sơn bên Tây Vực chế bằng thứ sắt ngàn năm. ám khí nhỏ như

lông trâu mà tẩm chất kịch độc, nó sắc bén có thể xuyên qua sắt đá, thì dù tấm thân bằng gang thép cũng không chịu nổi. Chắc đạo trưởng cũng nghe tiếng rồi.

Vô Vi đạo trưởng cúi đầu nhìn xuống quả nhiên thấy bàn tay có chỗ thâm tím đang dần dần lan ra đến cổ tay. Lão vội ngăn chặn huyệt mạch bên tay mặt. Còn tay trái lão vung ra điểm luôn vào mấy chỗ huyệt đạo rồi lạnh lùng nói:

-Bần đạo có thể chặt đứt cánh tay mặt chứ không để hai vị uy hiếp.

Thương Bát quay đầu nhìn lại thấy Ðỗ Cửu tay trái ôm Tiêu Lĩnh Vu, tay mặt vung thiết bút tả xung hữu đột. Bên ngoài mình hắn kiếm quang dày đặc, hắn đã bị hãm vào Ngũ Hành Kiếm Trận nôi danh của phái Võ Ðương. Thương Bát không khỏi la thầm:

-Cục diên này không khéo thì hỏng bét.

Thương Bát là người lịch duyệt giang hồ, tuy trong lòng nóng nảy mà bề ngoài vẫn trấn tĩnh. Hắn tủm tỉm cười nói:

-Quí phái là một phái lớn, chùa Tam Nguyên phái Võ Ðương thiên hạ đều biết tiếng. Bữa nay mà đạo trưởng để Tiêu Lĩnh Vu lại thì sau này nhiều nhân vật võ lâm lục đục kéo lên không ngớt. Họ không giống anh em tại hạ,thu giữ hành

tung bí mật, có người ở bên trời góc biển, nếu để Tiêu Lĩnh Vu mắc vào tay bọn họ thì thật là phiền.Huống chi chiếc chìa khoá cung cấm lại không có bên mình gã.

Anh em tại hạ bất quá là chịu lời của Khâu Tiểu San mà bảo vệ cho Tiêu Lĩnh Vu được an toàn, để chị em gã được gặp nhau. Bất luận là ai khác mà cướp được Tiêu Lĩnh Vu đem đi đều không thể lấy chiếc chìa khoá cung cấm một cách dễ dàng.

Ðạo trưởng thử nghĩ coi: Khâu Tiểu San đã lọt vào tay anh em tại hạ thì Tiêu Lĩnh Vu còn bổ ích nữa không?

Vô Vi đạo trưởng cười lạt đáp:

-Lời nói của thí chủ tuy đúng thật, nhưng bần đạo đã hứa bảo vệ Tiêu Lĩnh Vu thì có lí đâu lại nghĩ đến sự sống chết của mình để trái lời ước được?

Thương Bát đột nhiên lộ vẻ nghiêm nghị nói:

-Anh em tại hạ kể ra có chút tham của thật, nhưng tài vật cùng đồ cổ ngoạn tích trữ từ trước đến nay thì dù chốn thâm cung cũng không thể bì kịp, song nó ở ngoài thân thể, sống không đem lại, chết chẳng đêm đi. Một ngày kia anh em tại

hạ qua đời thì những cái đó cũng là mất hết. Có điều anh em tại hạ hứa điều gì chẳng bao giờ trái ước. Bây giờ bọn tại hạ xin hứa với đạo trưởng, nếu mở được cung cấm, nhất định dành phần cho đạo trưởng.

Vô Vi đạo trưởng cười nhạt đáp:

-Bần đạo há phải là người để kẻ khác dùng oai hiếp bách, dùng lời dụ dỗ được?

Thương Bát nghiêm nghị nói:

-Anh em tại hạ tham tiền tài, thì cũng còn người tham mạng sống...

Ðột nhiên một tiếng rú thê thảm vang lên. Tam Âm Thủ Ðiêu Toàn bỗng xoay ngược cây xà đầu trượng vọt mình chạy đi.

Ðộc Hoả Tỉnh Gia nghe Ðiêu Toàn rú lên thì trong lòng xao xuyến. Hắn đánh rát hai chiêu ngăn thế kiếm của Vân Dương Tử rồi tung mình nhảy vọt ra xa ba trượng. Ðồng thời hắn vòng tay rút cái ống đồng ở sau lưng.

Vân Dương Tử biết trong ống đồng có chứa độc hoả. Thứ lửa này ác độc vô cùng. Nếu để ống phun ra tất có người bị nạn. Vân Dương Tử trong lòng nóng nảy quát:

-Loài chuột nhắt định phóng độc hoả chăng?

Lão đề tụ chân khí rồi phóng mình nhảy vọt tới.

Tuy cử động của Vân Dương Tử mau lẹ mà cũng chậm mất một bước. Ðộc Hoả Tinh Gia đã rút được ống đồng ở sau lưng ra.

Giữa lúc nguy cấp tựa ngàn cân treo sợi tóc, một luồng âm khí ào ạt xô ra. Tỉnh Gia la lên một tiếng, loạng choạng lùi lại hai bước, ống đồng trong tay rớt xuống đất. Hắn toan lượm thì Vân Dương Tử cả người lẫn kiếm nháy xổ đến. Kiếm quang loé lên thành những đoá hoa bạc chụp xuống đầu đối phương.

Ðộc Hoả Tỉnh Gia không kịp lượm ống đồng lên đã phải vọt mình lại bảy bước.

Bên tai hắn vang lên thanh âm của Tam Âm Thủ Ðiêu Toàn:

-Non xanh còn đó, lo gì hết củi đun. Chúng ta đi thôi !

Một đạo nhân trung niên vung kiếm xông ra chặn đường liền bị Ðiêu Toàn cách xa năm bước đã phóng ra chiêu âm phong chưởng đánh trúng. Ðạo nhân cảm thấy toàn thân giá lạnh, người run bần bật phải lùi lại.

Vân Dương Tử thò chân trái ra khều chiếc ống rồi vươn tay trái đón lấy. Y cắn thanh kiếm vào miệng, dùng tay phải nâng đỡ đạo nhân trung niên cho khỏi té và bảo:

-Ngươi ngồi xuống vận khí trị thương đi.

Vân Dương Tử ngẩng đầu lên nhìn thấy Tỉnh Gia và Ðiêu Toàn nhân cơ hội này đã chạy lẫn vào trong bóng đêm mất hút rồi.

Kim Toán Bàn Thương Bát đảo mắt nhìn cuộc diễn biến trong cục trường, đồng thời thò tay vào bọc móc ra một viên thuốc nói:

-Thuốc này có thể giải độc hoá huyết. Xin đạo trưởng uống đi rồi vận khí giữ độc châm lại, đặt đá nam châm vào hút ra. Công lực đạo trưởng rất thâm hậu, chỉ nghỉ ngơi ba ngày là hồi phục như cũ. Vừa rồi đạo trưởng phóng chưởng lực vô hình thượng thặng đánh rớt ống đồng của Tĩnh Gia tại hạ e rằng chất độc trong ống cũng là chất độc hoá huyết...

Hắn nói đến đây đột nhiên hạ thấp giọng xuống tiếp:

-Ðạo trưởng phải đề phòng Vũ Văn Hàn Ðào. Tuy đạo trưởng không qua lại giang hồ nhưng tham vọng to lớn, không thể coi thường sinh mạng được. Tại hạ nói đến đây là hết lời và xin cáo từ.

Hắn vung bàn tính trong tay xông vào Ngũ Hành Kiếm Trận.

Vân Dương Tử tiến ra rung động thanh trường kiếm, ánh hoà quang lấp loáng điểm vào lưng Thương Bát.

Thương Bát xoay tay lại đánh ra một cái, ánh vàng nhấp nhoáng, tiếng kim thiết động nhau rít lên xoang xoảng. Thanh trường kiếm của Vân Dương Tử bị hất trệch sang một bên.

Vân Dương Tử thấy cánh tay mặt tê chồn thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:

-Trung Châu Nhị Cổ quả nhiên đáo để ! Công lực chúng còn cao hơn Ðộc Hoả Tỉnh Gia.

Trong lòng y còn đang ngẫm nghĩ mà kiếm vẫn liên tục phóng ra ba chiêu.

Thương Bát huy động bàn tính trong tay bật lên những tiếng lách cách để ngăn chặn thế đánh của Vân Dương Tử.

Vô Vi đạo trưởng tay cầm viên thuốc của Thương Bát vừa đưa cho, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

-Sư đệ giải tán kiếm trận thả cho họ đi.

Vân Dương Tử sửng sốt, nhưng cũng vung kiếm ra hiệu giải khai Ngũ Hành Kiếm Trận.

Thương Bát khẽ nói:

-Ða tạ đạo huynh !

Rồi huy động bàn tính đi trước mở đường xông ra ngoài đường. Chớp mắt đã mất hút vào trong bóng tối.

Trong chùa Tam Nguyên rất nhiều vòng vây ngăn chặn nhưng bản lãnh Trung Châu Nhị Cổ rất cao cường, mà đệ tử Võ Ðương lại vâng lệnh dụ không được liều chết chiến đấu. Chỉ trong khoảnh khắc hai người đã ra khỏi chùa Tam Nguyên.

Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu quay lại ngó chùa Tam Nguyên thở phào một cái nói:

-Lão mũi trâu bày Ngũ Hành Kiếm Trận quả nhiên lợi hại thiệt.

Thương Bát vô cùng cảm khái buông tiếng thở dài nói:

-Lão nhị ! Làm xong vụ buôn bán này chúng ta nên rửa tay quy ẩn.

Hắn vừa nói vừa vén áo lên cất bàn tính vào bọc. Ðoạn rảo bước đi trước.

Hai người đi rất lẹ. Trời tờ mờ sáng đã xuống chân núi Võ Ðương.

Thương Bát đột nhiên dừng bước quay lại hỏi Ðỗ Cửu:

-Lão nhị, thằng nhỏ đó sao không có động tĩnh gì?

Ðỗ Cửu đáp:

-Tiểu đệ điểm huyệt gã rồi !

Nguyên Tiêu Lĩnh Vu bị Ðỗ Cửu ôm vào lòng mà hắn phải động thủ động cước không ngớt để cầm cự với cường địch vaay đánh, nên hắn phải điểm huyệt cho chàng nằm yên.

Thương Bát phóng tay giải khai huyệt đạo cho Tiêu Lĩnh Vu.

Bỗng nghe chàng thở dài một tiếng rồi mở mắt ra.

Lúc này trời đã sáng bạch, mọi cảnh vật đều nhìn rõ.

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động cặp mắt ngó hai người, lạnh lùng hỏi:

-Hai vị đưa ta ra đây rồi ư ?

Câu nói của chàng không có vẻ lịch sự một chút nào.

Ðỗ Cửu đáp:

-Chẳng lẽ mấy lão mũi trâu cản trở được anh em ta?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

-Hai vị định đưa ta đi đâu?

Thương Bát đáp:

-Chúng ta đưa tiểu huynh đệ đi gặp Khâu tỷ tỷ.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Võ công các vị giỏi thiệt, ta đang ở trong chùa Tam Nguyên mà các vị cướp ra được...

Ðỗ Cửu ngắt lời:

-Trung Châu Nhị Cổ đã lập chiêu bài từ mấy chục năm nay chứ đâu phải chuyện dễ dàng.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Hai vị tuy võ công cao cường nhưng làm việc bá đạo, tâm địa độc ác nên ta không thích...

Ðổ Cửu tức quá cất tiếng mắng:

-Thằng quỷ con này, ngươi dám thoá mạ bọn ta ư?

Hắn giơ tay lên toan phóng chưởng đánh xuống.

Thương Bát vội ngăn lại cười nói:

-Tiểu nhai nhi, chú nhỏ này lớn mật thật ! Lớn mật thật !...

Tiêu Lĩnh Vu phưỡn ngực đáp:

-Cần cóc gì, nhiều lắm đến chết là cùng.

Thương Bát sửng sốt nói:

-Thật là một đứa nhỏ quật cường.

Ðỗ Cửu hỏi:

-Ngươi đã nếm mùi dở sống dở chết bao giờ chưa?

Tiêu Lĩnh Vu xẵng giọng đáp:

-Cái đó có chi là đáng kể? Chém một đao cũng chết, chém trăm nghìn đao cũng chết, ta đã không sợ chết, chẳng nhẽ còn sợ ngươi chém mấy đao ư?

Thuở nhỏ chàng đọc sách nên trong bụng nhớ nhiều thiên cố sự. Chàng nói mấy câu này tỏ thái độ hiên ngang, hào khí ngất trời coi cái chết như về vậy.

Ðỗ Cửu mắt chiếu ra những tia hung dữ, lạnh lùng nói:

-Ðược lắm, bữa nay mà không cho mi nếm mùi đau khổ thì mi không biết trời cao đất dày.

Hắn vung chưởng toan điểm tới nhưng ngón tay sắp chạm vào Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên thu lại, buông tiếng thở dài nói:

-Ðỗ Cửu này mà lại đi chấp với thằng lỏi con thì còn mặt mũi nào trông thấy giang hồ !

Thương Bát cười ha hả nói:

-Tiểu nhai nhi ! Chúng ta không có ý gia hại ngươi đâu. Ðể ta cõng ngươi đi.

Tiêu Lĩnh Vu dương cặp mắt tròn xoe lên nói:

-Ta cũng có hai chân thì ta tự đi được, hà tất phải mượn ngươi cõng.

Ðoạn chàng rảo bước tiến về phía trước.

Ðỗ Cửu vươn tay ra nắm lấy cánh tay mặt của Tiêu Lĩnh Vu nhưng bị Thương Bát cản lại nói:

-Thôi để mặc gã đi.

Tiêu Lĩnh Vu tức mình đi liền một mạch bảy tám dặm. Nhưng thân thể chàng hư nhược sau không chống nổi, mồ hôi toát ra đầm đìa, hai chân mềm nhũn ngã lăn xuống đất.

Thương Bát thò tay ra dắt Tiêu Lĩnh Vu cười nói:

-Hài tử ngươi mệt lắm rồi !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play