- Đệ đệ đã thay đổi nhiều rồi. Nếu tỷ tỷ gặp đệ đệ một cách đột ngột e rằng cũng không nhận ra được.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ đã hết tuyệt chứng, trở thành khoẻ mạnh....
Khâu Tiểu San ngắt lời:
- Đệ đệ còn cao lớn hơn trước nhiều. Lúc chia tay đệ đệ mới chỉ là một thằng nhỏ yếu đuối bệnh hoạn mà nay đã trở thành một chàng trai tuấn tú. Hỡi ơi! Quãng thời gian năm năm không phải ngắn ngủi mà cũng chẳng phải lâu dài nhưng đệ đệ biến đổi quá nhiều.
Tiêu Lĩnh Vu nghe giọng nói nàng đầy vẻ thương cảm, trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm:
- Khâu tỷ tỷ vốn là con người kiên nghị, sao bữa nay bỗng biến thành đa sầu đa cảm?
Chàng ngửng đầu lên thì thấy khóe mắt Khâu Tiểu San long lanh ngấn lệ.
Chàng kinh hãi vội hỏi:
- Tỷ tỷ làm sao vậy?
Khâu Tiểu San mỉm cười đáp:
- Tỷ tỷ không sao cả. Chúng ta lâu ngày cách mặt, bữa nay hội ngộ nói chuyện vui vẻ mới phải.
Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới nàng gặp nhiều cảnh ngộ bi thảm, trải bao nỗi đau đớn thì không khỏi thương tâm thở dài hỏi:
- Tỷ tỷ ơi! mấy năm nay tỷ tỷ phải chịu nhiều chuyện đau khổ, có đúng thế không?
Khâu Tiểu San đáp:
- Tỷ tỷ luân lạc giang hồ từ thủa nhỏ thì có phải trải những đau khổ thì cũng chẳng có chi đáng kể. Còn đệ đệ sinh trưởng trong một gia đình phong lưu mà phải chịu nhiều cuộc gian lao mới là điều đáng nói.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tiểu đệ tuy nếm mùi gian truân nhưng đã qua hết rồi. Bây giờ tỷ tỷ có thấy tiểu đệ tươi tỉnh lắm rồi không?
Khâu Tiểu San đáp:
- Ngày nay đệ đệ lớn hơn nhiều so với năm trước, thành hẳn con người khác . Vả lại đệ đệ đã lừng lẫy trên võ lâm, oai danh cuồn cuộn khắp giang hồ. Vậy có phải chịu cực khổ cũng không đến nỗi uổng công.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ mà có ngày nay hoàn toàn trông tỷ tỷ trợ lực cho… Khâu Tiểu San ngắt lời:
- Tỷ tỷ không chiếu cố được cho đệ đệ, khiến đệ đệ phải lưu lạc giang hồ, tỷ tỷ rất lấy làm áy náy.
Tiêu Lĩnh Vu an ủi:
- Việc đã qua rồi, tỷ tỷ bất tất phải nhắc đến nữa.
Khâu Tiểu San trỏ cái ghế trúc bên cạnh nói:
- Đệ đệ hãy ngồi xuống đây nói chuyện.
Hai người cùng ngồi xuống ghế.
Khâu Tiểu San nói:
- Đệ đệ hãy thuật cho tỷ tỷ nghe những sự đã trải qua mấy năm nay.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp:
- Câu chuyện rất dài…
Khâu Tiểu San ngắt lời:
- Dài cũng không sao, cứ kể cho tỷ tỷ nghe đi.
Tiêu Lĩnh Vu lần lượt thuật lại những chuyện đã trải qua mấy năm nay.
Khâu Tiểu San lắng tai nghe cho đến hết rồi nói:
- Một mình đệ đệ mà được ba vị tiền bối tận tình truyền thụ võ công là một điều đại phước.
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ chuyện đêm qua liền hỏi:
- Tỷ tỷ ơi! Trong lòng tiểu đệ còn có một điều hoài nghi. Tiểu đệ hỏi đến thư thư đừng buồn.
Khâu Tiểu San hỏi:
- Phải chăng là vì đêm qua ta không chịu gặp mặt đệ đệ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chính là vụ đó. Tiểu đệ nghĩ mãi không ra vì lẽ gì tỷ tỷ lại không cho đệ đệ gặp mặt?
Khâu Tiểu San gạt đi:
- Chuyện đó qua rồi không nên nhắc lại nữa. Bây giờ chúng ta chẳng ngồi đối diện với nhau ư?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Những ngày gần đây lúc nào sư thư cũng ngấm ngầm viện trợ cho tiểu đệ, khiến tiểu đệ cảm kích vô cùng.
Khâu Tiểu San lại gạt đi:
- Đệ đệ đừng nói thế. Chúng ta có phải người ngoài đâu?
Tiêu Lĩnh Vu vẫn chú ý đến thái độ của Khâu Tiểu San, quả nhiên chàng phát giác trong câu cười tiếng nói của nàng vẫn không che dấu nổi nỗi lo buồn lộ ra trên mí mắt. Chàng liền hỏi:
- Tỷ tỷ ơi! Dường như trong lòng tỷ tỷ có nhiều tâm sự phải không?
Khâu Tiểu San đáp:
- Hỡi ơi! Ta chỉ có một điều tâm sự, cắt không đứt, gỡ không ra khiến ta lúc nào cũng canh cánh trong lòng.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tâm sự gì? Sư thư có thể cho tiểu đệ hay được không?
Khâu Tiểu San giơ tay vuốt lại mái tóc khẽ thở dài đáp:
- Tỷ tỷ không biết mở miệng từ đâu.
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:
- Việc gì mà nghiêm trọng thế?
Khâu Tiểu San cặp mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng đáp:
- Đệ đệ ơi! Đệ đệ lớn rồi. Tình trạng ngày nay không giống như trước nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Đúng thế! Tiểu đệ len lỏi vào giang hồ tuy chưa được bao lâu mà đã trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm xảo trá ở đời. Hỡi ơi! Mấy tháng sinh hoạt trên giang hồ mà tưởng chừng trải qua mười mấy năm cực nhọc. Tiểu đệ tự tin đã thêm phần kiến thức. Tỷ tỷ cho biết tâm sự, không chừng tiểu đệ có thể chia sẻ mối ưu tư cùng tỷ tỷ.
Khâu Tiểu San vẻ mặt nghiêm nghị thủng thẳng hỏi:
- Tiêu huynh đệ! Phải chăng huynh đệ có nhận biết Bách Lý cô nương?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Y là con gái Bắc Thiên Tôn Giả tên gọi Bách Lý Băng…
Chàng thở dài nói tiếp:
- Y đã có ân tình giúp đỡ tiểu đệ mấy phen.
Khâu Tiểu San hỏi:
- Huynh đệ có muốn trả ơn y không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ đâu phải là kẻ vong ân phụ nghĩa? Dĩ nhiên rất mong báo đền.
Khâu Tiểu San nói:
- Huynh đệ! Ta còn muốn hỏi huynh đệ một điều.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu đệ đệ biết thì dĩ nhiên sẽ nói cho tỷ tỷ hay hết.
Khâu Tiểu San hỏi:
- Một người đã chịu ơn cứu mạng của kẻ khác thì nên báo đáp bằng cách nào?
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:
-Cái đó khó nói lắm.
Khâu Tiểu San hỏi:
- Tại sao vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cái đó còn phải xem người ta cứu mình vì mục đích gì? Nếu vì lòng chân thành phát ra, không kỳ vọng điều gì thì món ân tình đó dĩ nhiên nặng bằng non, sâu như biển.
Khâu Tiểu San khẽ thở dài hỏi:
- Lúc ban đầu hoàn toàn vì chân thành nhưng sau biến thành có chuyện mưu đồ thì nên thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu họ không phải kẻ đại gian đại ác thì người chịu ơn cũng nên hết sức báo đền.
Khâu Tiểu San mắt chiếu ra những tia kỳ quang, hồi lâu hỏi:
- Huynh đệ! Bất luận họ có yêu sách gì cũng ưng chịu hay sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu điều yêu sách không hại gì đến ai thì nên thỏa mãn cho họ… Đột nhiên chàng động tâm, dừng lại không nói nữa.
Khâu Tiểu San hỏi:
- Sao huynh đệ không nói nữa?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
- Thư thư! Thư thư hỏi đệ câu này là muốn trỏ vào ai?
Khâu Tiểu San đáp:
- Một người nào đó chẳng hạn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tỷ tỷ có quen biết y không?
Khâu Tiểu San cười mát hỏi lại:
- Quen biết thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp:
- Thư thư! Những lời nói của thư thư dường như là do có tâm sự mà thốt ra?
Khâu Tiểu San buông tiếng thở dài muốn nói lại thôi.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn nàng nói tiếp:
- Tiểu đệ có điều muốn nói ra, nếu lầm lẫn xin thư thư đừng buồn.
Khâu Tiểu San hỏi:
- Điều chi?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Người mà tỷ tỷ nói đó phải chăng là Lam Ngọc Đường?
Khâu Tiểu San ban đầu ngơ ngác một chút rồi lắc đầu đáp:
- Có phải nhân vì Lam Ngọc Đường đêm qua đã nhờ huynh đệ đưa tới ta một chiếc túi gấm không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tâm sự của thư thư ở chỗ người gia ơn…
Chàng chưa dứt lời bỗng nghe Tố Văn kêu thét lên:
- Không được! Tiểu thư còn đang nói chuyện với khách thì để tướng công vào thế nào được?
Bỗng nghe đánh ầm một tiếng. Hai cánh cửa bị người đẩy mạnh mở toang.
Ngọc Tiêu Lang Quân tay cầm ống ngọc tiêu đứng trước cửa.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu nhìn ra thấy Ngọc Tiêu Lang Quân, sắc mặt lúc trắng bợt lúc xanh lè. Cặp mắt dường như tóe lửa nhìn chằm chặp vào mặt chàng rồi ngó qua Khâu Tiểu San. Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả hỏi:
- Khâu cô nương thủ tiêu lời ước hẹn với tại hạ để hội kiến với Tiêu Lĩnh Vu phải không?
Tiêu Lĩnh Vu thấy hắn ra chiều phẫn nộ trong lòng rất lấy làm kỳ. Chàng băn khoăn nghĩ thầm:
- Gã Ngọc Tiêu Lang Quân này võ công cao cường. Nếu hắn ra tay đột ngột trong lúc phẫn nộ tất nhiên ghê gớm vô cùng.
Chàng vội đề tụ chân khí ngấm ngầm đề phòng.
Khâu Tiểu San vừa thấy Ngọc Tiêu Lang Quân cũng giật mình . Nhưng chỉ trong nháy mắt nàmg trở lại vẻ trầm tĩnh, cười mát hỏi:
- Phải thì làm sao?
Tiêu Lĩnh Vu biết Ngọc Tiêu Lang Quân nóng nẩy dị thường mà thái độ lạnh lùng của Khâu Tiểu San có thể khiến hắn nổi hung ngay lập tức. Bất giác chàng tiến lên một bước đứng chắn ngay trước mặt nàng.
Ngờ đâu mọi sự ra ngoài tiêu liệu của Tiêu Lĩnh Vu. Chẳng những Ngọc Tiêu Lang Quân không động thủ mà lửa giận cũng tự nhiên tắt ngấm. Gã từ từ tiến lại cười mát đáp:
- Tại hạ quấy nhiễu nhã hứng của Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Không hề gì.
Ngọc Tiêu Lang Quân không chờ hai người mời ngồi đã với lấy một chiếc ghế trúc ngồi xuống nói:
- Vừa rồi ở trong căn nhà gianh tiểu đệ đã có điều mạo phạm. Mong Tiêu huynh lượng thứ cho.
Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ vì một con người kiêu ngạo như Ngọc Tiêu Lang Quân lại lễ phép với mình đến thế.
Chàng đáp ngay:
- Các hạ dạy quá lời.
Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi:
- Mấy vị quí hữu của Tiêu huynh vẫn chờ trong nhà đại trang chứ?
Hắn không biết nói gì liền hỏi cho qua chuyện.
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp:
- Mấy vị đó chắc đang nóng ruột chờ Tiêu huynh mà Tiêu huynh không về ngay thì e rằng bọn họ sẽ theo dõi đến đây.
Tiêu Lĩnh Vu không hiểu ý gã, ngơ ngẩn hỏi:
- Theo dấu đến đây thì sao?
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp:
- Khâu cô nương không muốn gặp người lạ. Nếu những vị quí hữu của Tiêu huynh tới đây là làm phiền nhiều cho Khâu cô nương.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Hắn nói câu này quả là có lý. Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng đều là những bậc tiền bối, địa vị tôn cao trong võ lâm. Nếu họ tới đây mà Khâu tỷ tỷ không mời mọc há chẳng khiếm nhã ư?
Chàng liền hỏi:
- Vậy thì làm thế nào?
Ngọc Tiêu Lang Quân mỉm cười đáp:
- Tiêu huynh đi nói với các vị đừng theo dõi tới đây là hơn.
Tiêu Lĩnh Vu cho là phải liền cất bước tiến ra. Nhưng Tố Văn đứng ngoài cửa đưa mắt ra hiệu cho chàng không nên bỏ đi.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên động tâm dừng bước quay đầu nhìn lại thì thấy Khâu Tiểu San đứng một bên cúi đầu xuống, mày liễu ủ dột, dường như trong lòng đau khổ vô cùng. Chàng lấy làm kỳ nghĩ bụng:
- Khâu tỷ tỷ dường như không thích gặp Ngọc Tiêu Lang Quân và tựa hồ có ý sợ hắn. Trong vụ này tất có điều chi ngoắt ngoéo.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân chàng lại bước trở vào.
Ngọc Tiêu Lang Quân biến sắc lạnh lùng hỏi:
- Sao Tiêu huynh không đi nữa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ chưa muốn đi.
Ngọc Tiêu Lang Quân hắng dặng một tiếng rồi hỏi:
- Nếu bọn họ theo dõi đến đây thì làm thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cái đó không dám phiền các hạ phải nhọc lòng.
Ngọc Tiêu Lang Quân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười hỏi:
- Tiêu Lĩnh Vu! Phải chăng các hạ muốn đối nghịch với Trương mỗ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Không đâu. Tại hạ đối nghịch với các hạ làm chi?
Ngọc Tiêu Lang Quân nói:
- Nếu Tiêu huynh không muốn đối ngịch với tại hạ thì nên mau mau rời khỏi đây.
Tiêu Lĩnh Vu càng nghe càng lấy làm quái dị, tự hỏi:
- Không hiểu tại sao Khâu tỷ tỷ lại có ý khiếp sợ Ngọc Tiêu Lang Quân như vậy? Chẳng lẽ Khâu tỷ tỷ đã bị gã ám toán rồi, lúc nào cũng sợ gã đưa vào đất chết nên không dám phản kháng. Nếu vậy ta phải ở đây bảo vệ cho tỷ tỷ.
Chàng mải ngẫm nghĩ quên cả trả lời Ngọc Tiêu Lang Quân.
Ngọc Tiêu Lang Quân thấy Tiêu Lĩnh Vu không trả lời liền cười lạt hỏi:
- Tiêu Lĩnh Vu! Nếu quả các hạ định làm khó dễ thì bữa nay chỉ có một đường.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Đường nào?
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp:
- Chúng ta trông vào võ công để quyết định sinh tử.
Tiêu Lĩnh Vu ngó lén Khâu Tiểu San thấy cặp mắt nàng long lanh ngấn lệ, vẻ mặt bàng hoàng. Hiển nhiên trong lòng nàng đau khổ bàng hoàng mà không giải bày cùng ai được.
Lại nghe Ngọc Tiêu Lang Quân nói:
- Tiêu Lĩnh Vu! Nếu các hạ không dám một trận tử chiến với ta thì mau rời khỏi nơi đây và từ sau không được gặp Khâu cô nương nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Gã này võ công cao cường. Nếu dùng toàn lực chiến đấu thì khó mà nói ai chết về tay ai. Hiện giờ trên chốn giang hồ đang rối loạn. Ta cần phải giữ mạng sống để vãn hồi kiếp nạn cho võ lâm. Thằng cha này kiêu ngạo khác thường nhưng cũng không làm nên tội ác. Vậy ta có nhượng bộ cũng chẳng hề chi.
Chàng liền đáp:
- Các hạ võ công cao cường. Tiêu Lĩnh Vu này biết mình không địch nổi. Huống chi chúng ta vốn không thù oán thì sao lại phải động thủ đánh nhau?
Ngọc Tiêu Lang Quân nói:
- Nếu các hạ không muốn động thủ cùng ta thì phải hứa một lời từ nay không được đến gặp mặt Khâu cô nương nữa.
Tiêu Lĩnh Vu giương cặp mày lưỡi kiếm lên đáp:
- Các hạ không nên bức người thái quá. Khâu tỷ tỷ và Tiêu mỗ tình thân chẳng khác chi…
Ngọc Tiêu Lang Quân tức giận quát lên:
- Câm miệng đi!
Tiêu Lĩnh Vu không nhẫn nhịn được nữa:
- Các hạ ngạo khí lấn người, không coi bốn bể vào đâu. Các hạ nên biết Tiêu mỗ có ý nhường nhịn mà thôi chứ không phải sợ các hạ đâu.
Ngọc Tiêu Lang Quân vung cây ngọc tiêu trong tay lên nói:
- Phía sau căn nhà gianh này có một khu đất cỏ mọc khá rộng. Chúng ta tới đó động thủ cho đến khi có kẻ sống người chết.
Tiêu Lĩnh Vu tức giận đáp:
- Các hạ đã bức bách thì tại hạ đành tuân mệnh.
Ngọc Tiêu Lang Quân nói:
- Hay lắm! Chúng ta đi thôi.
Rồi gã cất bước đi trước ra ngoài.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại thấy Khâu Tiểu San vẫn ngồi bâng khuâng, dường như trong lòng đang lo nghĩ một việc rất trọng đại. Những diến biến trước mắt dường như nàng không hay biết gì hết.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm thở dài, miệng lẩm bẩm:
- Giữa Khâu tỷ tỷ và Ngọc Tiêu Lang Quân dường như có mối quan hệ rất trọng đại.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân chàng bước theo Ngọc Tiêu Lang Quân.
Tiêu Lĩnh Vu theo sau Ngọc Tiêu Lang Quân ra sau nhà quả thấy một khu đất cỏ mọc rất rộng.
Ngọc Tiêu Lang Quân cầm ngang ống tiêu đứng giữa đương trường.
Tiêu Lĩnh Vu tay nắm đốc kiếm từ từ tiến ra.
Ngọc Tiêu Lang Quân vung cây ngọc tiêu lên giục:
- Các hạ rút kiếm ra đi. Cuộc chiến bữa nay không phải cuộc tỷ võ bình thường. Các hạ cứ việc hạ độc thủ kỳ cho đến lúc có kẻ sống người chết mới thôi.
Tiêu Lĩnh Vu sắc mặt nghiêm nghị chậm rãi nói:
- Các hạ đã vạch đường, tại hạ nhất dịnh phải bồi tiếp. Có điều trước khi động thủ tại hạ muốn hỏi cho biết rõ một nghi vấn mà tại hạ không sao hiểu được.
Ngọc Tiêu Lang Quân giục:
- Các hạ hỏi đi, nhưng vắn tắt thôi. Ta không muốn kéo dài thời gian.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Giữa chúng ta vốn không thù oán mà sao các hạ nhất định đòi quyết đấu sinh tử?
Ngọc Tiêu Lang Quân ngửa mặt lên trời cười rộ đáp:
- Tại hạ vốn không có lời thề quyết sống chết với các hạ. Nhưng tình thế lúc này khác hẳn. Các hạ còn sống một ngày là tại hạ ngủ không yên giấc, ăn chẳng biết mùi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tiêu mỗ cũng cảm thấy các hạ đối với tại hạ dường như có mối thâm thù. Nhưng không hiểu các hạ có mối thù nghịch gì với tại hạ?
Ngọc Tiêu Lang Quân lạnh lùng hỏi:
- Các hạ không hiểu thật ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Dường như là vì Khâu cô nương thì phải.
Ngọc Tiêu Lang Quân đáp:
- Phải rồi! Chính là vì Khâu Tiểu San…
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Năm năm trước đây tại hạ đã quen biết Khâu Tiểu San, tình thân thiết như chị em.
Ngọc Tiêu Lang Quân cười lạt nói:
- Chính vì các hạ có tình ý sâu xa với nàng nên tại hạ phải giết cho bằng được các hạ.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:
- Té ra là thế. E rằng các hạ hiểu lầm mất rồi.
Ngọc Tiêu Lang Quân lạnh lùng nói:
- Đừng nói nhiểu nữa, rút kiếm ra đi.
Gã vung cây ngọc tiêu ra chiêu “ Kim long thám trảo” nhằm điểm vào trước ngực Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu rút lẹ trường kiếm ra gạt cây ngọc tiêu nói:
- Nếu chỉ vì Tiêu mỗ quen biết Khâu cô nương mà các hạ không cho tại hạ sống ở đời thì thật là bá đạo.
Ngọc Tiêu Lang Quân không trả lời nữa, huy động ngọc tiêu đánh liền tám chiêu.
Tiêu Lĩnh Vu cả giận nghĩ thầm:
- Thằng cha này đã không chịu phục thiện mà mình không cho gã nếm mùi một chút e rằng gã chẳng chịu biết điều.
Chàng để hết tâm thần vận kiếm gạt hết tám chiêu của đối phương rồi cũng phản kích lại tám chiêu.
Tiêu qua kiếm lại đụng nhau bật lên những thanh âm choang choảng rùng rợn.
Ngọc Tiêu Lang Quân gạt tám chiêu kiếm của Tiêu Lĩnh Vu rồi, nghĩ thầm trong bụng:
- Thằng lỏi này trong một thời gian ngắn đã lừng gianh trên chốn giang hồ, quả nhiên bản lãnh hắn không phải tầm thường. Nếu mình không hạ độc thủ thì e rằng không giết gã được.
Hắn nghĩ vậy liền lùi lại năm thước từ từ giơ ngọc tiêu lên nói:
- Tiêu Lĩnh Vu! Trong ngọc tiêu này có dấu ám khí tuyệt độc từ những lỗ tiêu phóng ra. Các hạ hãy coi chừng.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- Gã muốn thắng cho nhanh tất không lựa chọn thủ đoạn mà phóng ám khí hại ta.
Chàng hít một hơi chân khí đáp:
- Các hạ cố tình muốn hạ độc thủ giết Tiêu mỗ thì tại hạ cũng chẳng làm thế nào được. Vậy các hạ có tuyệt kỷ gì cứ trổ hết ra đi.
Chàng vừa nói vừa ngấm ngầm đeo bao tay vào. Tay mặt cầm kiếm thủ thế chờ đợi.
Ngọc Tiêu Lang Quân từ từ giơ ống ngọc tiêu lên. Cặp mắt gã nhìn chằm chặp vào Tiêu Lĩnh Vu.
Hai bên đều vận chân khí vào khí giới đến tột độ để đánh một đòn quyết định.
Đột nhiên bóng người chuyển động xẹt tới.
Khâu Tiểu San mặc áo huyền đã đứng giữa hai người.
Ngọc Tiêu Lang Quân buông thõng ống tiêu xuống hỏi:
- Cô nương há chẳng biết trong bọn tại hạ hai người phải có một kẻ chết?
Khâu Tiểu San nước mắt đầm đìa cất giọng ôn hòa đáp:
- Sao phải như vậy? Hai vị vốn không thù oán gì nhau.
Ngọc Tiêu Lang Quân trên mí mắt lướt qua vẻ cương nghị, thủng thẳng đáp:
- Chỉ vì trên thế gian này không dung cho cả hai người bọn tại hạ mà cần phải có một người chết.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh và giọng nói rất cương quyết.
Tiêu Lĩnh Vu ngó Ngọc Tiêu Lang Quân, trong lòng nghi hoặc nói:
- Trời đất bao la, núi sông bát ngát. Tại sao không đủ chỗ dung cho hai người chúng ta cùng sống cả được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT