Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng bước vào phía trong. Chàng ngẩng đầu trông thấy thần tượng trong đại điện đã đổ nát không còn phân biệt được là thần vị nào nữa. Nhưng tòa đại điện đã quét tước rất sạch sẽ.

Ba người nằm trong góc điện dường như đang ngủ say, bọn Tiêu Lĩnh Vu tiến vào đại điện mà vẫn không hay biết.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đạo trưởng? Tại hạ muốn vào thăm thương thế mấy vị kia được không?

Vân Dương Tử đáp:

- Dĩ nhiên là được.

Y ngừng lại một chút rồi nói:

- Ba người đều bị thương rất nặng. Bây giờ tuy có thể bảo toàn được tánh mạng, nhưng thần trí vẫn chưa tỉnh táo hẳn, e rằng họ khó lòng nhận ra dược Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Không sao! Tại hạ chỉ muốn coi thương thế bọn họ chứ không làm kinh động.

Chàng vừa nói vừa tiến lại.

Chỗ ba người nằm có giải đệm rất dày, trên có đắp mền trắng. Mã Vân Phi nhắm mắt như đang ngủ say, còn hai người kia đầu quấn băng che kín cả hai mắt.

Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài khẽ hỏi:

- Liệu bọn họ có thể bảo tồn được võ công không?

Vân Dương Tử đáp:

- Võ công không mất nhưng e rằng trong ba người có hai sẽ thành tàn phế.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Giả tỷ có Độc Thủ Dược Vương ở đây thì nhất định lão giải cứu được cho bọn họ được lành mạnh.

Chàng nghĩ tới y thuật của Độc Thủ Dược Vương tuyệt thế vô song thì ngấm ngầm sinh lòng kính phục.

Bỗng nghe Trương Tự An thở dài nói:

- Tại hạ đói bụng quá, chẳng biết có thể ăn uống gì được chăng ?

Chân y vẫn còn cột vào hai chân ghế gỗ để tựa vào vách nửa nằm nửa ngồi.

Vô Vi đạo trưởng ngó Vân Dương Tử nói:

- Bảo chúng chuẩn bị một ít vật thực.

Vân Dương Tử đáp:

- Tiểu đệ đã bảo bọn chúng chuẩn bị rồi, chắc cũng sắp bưng lên.

Vừa dứt lời đã thấy hai tên đạo đồng áo xanh bưng cơm canh tiến vào đại điện.

Quần hào sau một đêm chiến đấu, ai nấy bụng đều đói meo. Có điều họ đều là những người võ công cao thâm, sức chịu đựng hơn người thường rất nhiều.

Quần hào lập tức ngồi vào ăn uống, chỉ một lúc là xong bữa.

Vô Vi đạo trưởng nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Chúng ta không nên ở đây lâu. Theo ý bần đạo thì chúng ta nên điều dưỡng một lát cho phục hồi tinh thần rồi lên đường ngay.

Lão chưa dứt lời bỗng thấy một đạo nhân đứng tuổi lưng đeo trường kiếm lật đật chạy vào, nghiêng mình thi lễ nói:

- Khải bẩm chưởng môn sư tôn? Ngoài chùa đệ tử phát hiện có kẻ sắp tới.

Vô Vi đạo trưởng chau mày chưa kịp trả lời thì Vân Dương Tử đứng dậy nói:

- Để tiểu đệ ra coi thử xem thế nào.

Dứt lời liền lật đật chạy đi.

Tôn Bất Tà lẩm bẩm một mình:

- Nếu bọn Bách Hoa sơn trang mà theo dõi hành tung bọn mình thì họ tìm đến toà cổ tự này chẳng khó khăn gì.

Tư Mã Càn nói:

- Để tiểu đệ coi bói một quẻ xem lành dữ thế nào?

Hắn thò tay vào bọc lấy ra một cái mai rùa và sáu đồng tiền. Hắn lắc cái mai rùa một lúc rồi đổ xuống đất chăm chú tra cứu.

Quần hào lẳng lặng không nói gì, ai cũng giương mắt chăm chú nhìn Tư Mã Càn, dường như nóng ruột chờ y giải quyết lành dữ.

Ngờ đâu mọi người đợi một lúc lâu vẫn chẳng thấy Tư Mã Càn nói gì.

Tôn Bất Tà không nhịn được hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Tư Mã huynh bói quẻ này lành hay dữ?

Tư Mã Càn lắc đầu đáp:

- Coi bề ngoài thì quẻ dữ, nhưng trong cái dữ lại có điềm lành. Trong nhất thời tại hạ không quyết được là hung hay cát.

Vô Vi đạo trưởng hỏi:

- Tư Mã huynh nói vậy thì quẻ này là tiền hung hậu cát phải không?

Tư Mã Càn đáp:

- Quẻ này rất kỳ dị. Tiểu đệ cần suy nghĩ, chưa thể nói được.

Tôn Bất Tà nói:

- Nếu vậy không khéo khi Tư Mã huynh hiểu được quẻ lành hay dữ e rằng cường địch đã tiến vào chùa rồi.

Lão vừa dứt lời bỗng thấy Vân Dương Tử lật đật chạy vào báo:

- Quả có cường địch tới nơi mà thế tiến của họ rất quái lạ. Họ còn cách chùa không đấy ba dặm.

Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy hỏi:

- Bọn chúng có đông người không?

Vân Dương Tử đáp:

- Trông đằng xa ước chừng hơn mười người.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Nếu là người trong Bách Hoa sơn trang thì không thể nương tay được mà phải giết cho kỳ hết.

Tôn Bất Tà nói:

- Nếu chỉ có hơn mười người thì chúng ta có thể đối phó được.

Vân Dương Tử lại nói:

- Tiểu đệ đã ra hiệu lệnh cho đệ tử bổn môn bố trí ở bốn mặt nhất luật lui về cổ tự .

Vô Vi đạo trưởng gật đầu đáp:

- Chúng ta giết cho kỳ hết bọn người kéo tới rồi lập tức rời khỏi đây.

Triển Diệp Thanh nói:

- Tiểu đệ hãy ra cửa lớn để giúp bọn đệ tử một tay.

Dứt lời y tung mình nhảy vọt ra ngoài điện.

Vô Vi đạo trưởng đảo mắt nhìn Tôn Bất Tà nói:

- Xin lão tiền bối chủ trương đại cuộc, điều động nhân thủ.

Tôn Bất Tà cười ha hả đáp:

- Lão khiếu hóa tưởng để đạo huynh cầm đầu hay hơn. Để lão phu cùng Tiêu huynh đệ chờ địch còn phải chiến đấu.

Lão không chờ Vô Vi đạo trưởng trả lời đã dắt tay Tiêu Lĩnh Vu rảo bước đi ngay.

Lúc này bao nhiêu đệ tử phái Võ Đương đều tụ hợp ở ngoài đại điện chờ lệnh.

Vô Vi đạo trưởng đảo mắt nhìn quần hào trong điện rồi hỏi:

- Việc khẩn yếu bây giờ là phải bảo hộ cho bọn Mã tổng thủ lãnh ba người.

Vậy bần đạo chia bọn đệ tử bản phái cứ hai người làm một tổ giữ bên các cửa sổ. Còn các vị và bần đạo ra cả bên ngoài đại điện để dàn trận cự địch, không hiểu các vị có đồng ý không?

Kim toán bàn Thương Bát trầm ngâm một lát rồi nói:

- Đạo trưởng tính toán thật chu đáo. Nhưng không hiểu bọn ta ở đây chờ địch hay ra ngoài đón đánh.

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Theo ý bần đạo thì ở đây chờ địch hay hơn. Mình dụ chúng vào chùa mà tiêu diệt, không hiểu Tôn lão tiền bối có đồng ý không?

Thương Bát nói:

- Đạo trưởng nói phải. Tại hạ xin được theo Tôn lão tiền bối để thông tri cho lão nhân gia.

Dứt lời hắn rảo bước chạy đi.

Tôn Bất Tà dắt Tiêu Lĩnh Vu ra đến cửa đại điện quả nhiên thấy mười mấy đại hán áo đen đang chạy như bay tới.

Đệ tử phái Võ Đương đều đứng thành hàng ngang ở ngoài cổng chùa để ngăn chặn.

Tôn Bất Tà động tâm nói:

- Chúng ta hãy ẩn vào trong cổng để xem xét rồi sẽ tính. Nếu là bọn tầm thường thì không cần phải xuất hiện mà chỉ ngấm ngầm giúp bọn Triển Diệp Thanh một tay là đủ.

Trước nay lão định làm gì là làm, chẳng cần hỏi Tiêu Lĩnh Vu có đồng ý hay không. Lão dắt tay chàng ẩn vào sau cổng.

Lão chú ý nhìn thì thấy ba đại hán đi đầu đã tới .

Đại hán mé tả người cao tám thước, mặt đỏ, lưng cài một cây thiết trượng, mình mặc áo hồng, chân đi giày đỏ. Toàn thân từ trên xuống dưới tựa hồ như một cây lửa.

Đại hán mé hữu mặc áo lam, đeo trường kiếm, chính là Lãnh Thủ Tú Sĩ Điền Trung Nguyên.

Đại hán đứng giữa mình mặc áo đen trên mí mắt bên trái có một vết đao chia hàng lông mày rậm rạp ra làm hai nửa.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:

- Lãnh thủ tú sĩ đã dám đuổi tới đây là họ có chuẩn bị rồi, có lẽ hai nhân vật kia cũng trong Nam Hải ngũ hung.

Tôn Bất Tà đáp:

- Lão khiếu hoá cũng nghĩ vậy.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- E rằng một mình Triển Diệp Thanh khó lòng địch nổi bọn người trong Ngũ hung. Chúng ta nên trợ lực cho y là hơn.

Tôn Bất Tà đáp:

- Không cần. Chúng ta hãy coi tình thế xem sao rồi sẽ tính.

Tiêu Lĩnh Vu nhất thời nghĩ không ra thâm ý của Tôn Bất Tà, chàng đành đứng im không nhúc nhích.

Ba người đi trước tiến lại rất mau, chỉ chớp mắt là tới gần Triển Diệp Thanh, còn cách chừng 4, 5 thước thì dừng lại Đại hán áo đen đi giữa quay sang hỏi Điền Trung Nguyên:

- Có phải người này không?

Điền Trung Nguyên lắc đầu đáp:

- Không phải.

Triển Diệp Thanh vung trường kiếm lên, lạnh lùng hỏi:

- Ba vị muốn kiếm ai?

Người mặc áo đen mắt lộ hàn quang, liếc mắt nhìn Triển Diệp Thanh và bọn đệ tử phái Võ Đương rồi đáp cộc lốc:

- Tiêu Lĩnh Vu.

Triển Diệp Thanh giương cặp lông mày lên nói:

- Đúng rồi. Tiêu đại hiệp hiện ở trong chùa. Ba vị muốn kiếm y cũng chẳng khó gì, chỉ cần thắng được lưỡi kiếm trong tay tại hạ trước .

Đại hán áo đen dặng hắng một tiếng rồi hỏi:

- Các hạ là ai?

Triển Diệp Thanh nghĩ thầm trong bụng:

- Từ ngày Tiêu Lĩnh Vu len lỏi chốn giang hồ, bước chân y tới đâu là nổi tiếng đến đó. Mới trong một thời gian ngắn ngủi y đã thành một nhân vật được đồng đạo giang hồ kính trọng. Chẳng bao lâu nữa y sẽ thành một nhân vật lãnh tụ võ lâm.

Phái Võ Đương ta trải bao lâu nay vẫn giữ được thanh danh, e rằng phen này sẽ bị xoá nhoà .

Ba người kia chỉ đích danh Tiêu Lĩnh Vu khiêu chiến, dĩ nhiên chẳng phải hạng vô danh tiểu tốt. Bữa nay mà ta đánh bại được bọn chúng thì bề ngoài là giúp Tiêu Lĩnh Vu mà bên trong làm nổi danh bản phái.

Y mải tính toán cách đối phó, quên bẵng không trả lời người áo đen.

Người áo đen chau mày, mắt lộ sát khí. Hiển nhiên hắn đã nổi cơn tức giận.

Nhưng hắn lại cố nén, hắng dặng một tiếng rồi hỏi tiếp:

- Phải chăng các hạ là môn hạ phái Võ Đương?

Triển Diệp Thanh đáp:

- Tại hạ là Triển Diệp Thanh, đệ tử phái Võ Đương. Ba vị đã chỉ đích danh Tiêu Lĩnh Vu đại hiệp để khiêu chiến, tất chẳng phải loại vô danh?

Người áo đen giơ bàn tay mặt lên xòe năm ngón tay ra nói:

- Chắc các hạ đã nghe danh Nam Hải ngũ hung rồi?

Triển Diệp Thanh hơi sửng sốt đáp:

- Tại hạ được nghe danh đã lâu.

Đại hán mặc áo đỏ mé tả và Điền Trung Nguyên ở mé hữu thủy chung không nói gì. Hiển nhiên vai vế họ còn kém đại hán áo đen.

Đại hán áo đen nói:

- Các hạ đã biết Ngũ thánh sao không vào thông báo giúp tại hạ?

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Thông báo điều gì?

Đại hán áo đen đáp:

- Các hạ thông báo cho Tiêu Lĩnh Vu là có Nam Hải ngũ hung có việc muốn gặp y .

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Các vị chỉ có ba người sao lại xưng là Ngũ hung?

Người mặc áo đen vẻ mặt xám xanh, bây giờ biến thành tím bầm. Nhất định hắn là con người cực kỳ nóng nẩy. Nhưng dường như bị một lực lượng gì ước thúc, hắn không làm sao được đành gắng gượng nhẫn nhịn không phát tác.

Hắn lắc đầu hỏi lại:

- Các hạ nhất định hỏi cho rõ ư?

Triển Diệp Thanh đáp:

- Đúng thế! Người mặc áo đen đột nhiên dậm chân, bụi cát bốc lên mù mịt. Mặt đất liền lõm tới hai tấc. Hắn xẵng giọng nói:

- Tại hạ là Nhiếp hồn chưởng Tôn Thành, đứng thứ hai trong Nam Hải ngũ thánh .

Hắn đảo mắt ngó đại hán áo hồng mé tả nói tiếp:

- Vị này là tam đệ của tại hạ, tên gọi Sài Uy.

Hắn quay sang Điền Trung Nguyên giới thiệu tiếp:

- Còn đây là ngũ đệ Lãnh thủ tú sĩ Điền Trung Nguyên. Các hạ còn hỏi gì nữa không?

Tôn Bất Tà và Tiêu Lĩnh Vu ẩn sau cổng đều nghe rõ hết.

Tôn Bất Tà lấy làm kỳ nói:

- Ngày trước Nam Hải ngũ hung huyết tẩy hai phái Thanh Thành và Nga My, bản tính chúng cực kỳ nóng nẩy và dữ tợn vô cùng, hễ ra tay là giết người. Vậy mà sao bữa nay lại giữ ôn hoà đến vậy?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ thấy mặt hắn nổi đấy sát khí chứng tỏ đã phẫn nộ đến cực điểm.

Nhưng hắn ráng nhẫn nại chưa buông cơn giận nổi lên mà thôi.

Tôn Bất Tà nói:

- Kỳ quái là ở chỗ đó. Sở dĩ hắn cố nhẫn nại chỉ vì muốn gặp Tiêu huynh đệ.

Lại nghe Triển Diệp Thanh thủng thẳng nói:

- Không hiểu ba vị muốn gặp Tiêu đại hiệp có chuyện gì?

Nhiếp hồn chưởng Tôn Thành tức giận lớn tiếng:

- Công phu nhẫn nại của tại hạ chỉ có giới hạn mà thôi. Tiêu Lĩnh Vu có ở đây không thì bảo?

Tiêu Lĩnh Vu toan cất bước tiến ra nhưng Tôn Bất Tà cản lại nói:

- Tiêu huynh đệ bất tất phải vội vàng, hãy chờ một lúc xem sao.

Triển Diệp Thanh cố ý dương danh phái Võ Đương, vung trường kiếm lên nói:

- Các vị hãy qua cửa ải này rồi gặp Tiêu Lĩnh Vu cũng chưa muộn.

Tôn Thành lạnh lùng hỏi:

- Các hạ cố ý cản trở như vậy chẳng hiểu có dụng ý gì?

Hắn vẫy tay trái một cái, đại hán áo hồng đột nhiên bước ra giơ tay mặt lên chụp vào thanh trường kiếm của Triển Diệp Thanh.

Triển Diệp Thanh không ngờ người áo đỏ ra tay mau lẹ phi thường, thanh trường kiếm của y xuýt bị hắn chụp được. Trong lúc vội vàng y nhảy lùi lại năm bước rung trường kiếm cho vọt ra một bông kiếm hoa.

Sài Uy quát to một tiếng, tay mặt phóng ra một quyền, hắn tiến lại hai bước đồng thời tay trái rút thiết trượng cắm sau lưng ra.

Hắn cử động lanh lẹ, thế công mãnh liệt, coi thanh trường kiếm bằng thép nguyên chất trong tay Triển Diệp Thanh không vào đâu.

Triển Diệp Thanh biết quyền phong của đối phương mãnh liệt không khỏi ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:

- Kình phong của thằng cha này ghê gớm quá, khó mà ăn thua với hắn được.

Y còn đang ngẫm nghĩ thì Sài Uy đã rút binh khí ra.

Triển Diệp Thanh muốn phản kích gấp rút, phóng chiêu "Tinh hà đảo quái" cho vọt ra những điểm hàn linh.

Đây là một chiêu tuyệt kiếm trong kiếm thuật phái Võ Đương. Kiếm quang dày đặc, trong thế công có cả thế thủ rất nghiêm cẩn.

Ngờ đâu Sài Uy cầm thiết trượng đập loạn vào làm kiếm quang của Triển Diệp Thanh. Tay trái hắm cũng cầm một cây thiết trượng tấn công.

Bỗng nghe Tôn Thành lạnh lùng quát:

- Dừng tay !

Sài Uy thu thiết trượng về lùi lại.

Tôn Thành vẫy tay nói:

- Tại hạ tới đây không phải là để đối nghịch mà là có chuyện cần cầu kiến Tiêu Lĩnh Vu.

Triển Diệp Thanh thấy Sài Uy phá mất thế kiếm của mình, nhưng thế trượng của y chẳng vào chương pháp nào. Trong lòng y tuy kinh hãi nhưng có điều bất phục.

Sài Uy không thấy Triển Diệp Thanh nói gì liền nổi giận nói:

- Có thể Tiêu Lĩnh Vu không ở đây. Gã này giả câm giả điếc không chịu phục thiện, ta chẳng cần hoài hơi mà nhiều lời với hắn. Tiểu đệ hãy bắt gã cùng với bốn tên mũi trâu kia đánh chết đi rồi sẽ tính.

Bỗng hắn ngẩng đầu trông lên thấy một thiếu niên mặc võ phục đang thong thả đi tới Điền Trung Nguyên nói ngay:

- Người kia chính là Tiêu Lĩnh Vu.

Nguyên Tiêu Lĩnh Vu ẩn sau cổng thấy Triển Diệp Thanh cùng Sài Uy động thủ cũng kinh hãi nghĩ thầm:

- Người này đánh chẳng vào chương pháp nào hết nhưng quyền trượng của hắn cực kỳ mãnh liệt, chiêu nào cũng có sức mạnh ngàn cân, tan bia vỡ đá. E rằng Triển Diệp Thanh khó lòng chống được mấy chiêu nữa.

Chàng liền nổi lên một tràng cười rộ, từ từ tiến ra đi tới trước mặt bọn Tôn Thành .

Triển Diệp Thanh liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu ra chiều bẽn lẽn. Y tra kiếm vào vỏ rồi lùi lại một bên.

Tiêu Lĩnh Vu thấy Sài Uy ra tay tuy mãnh liệt nhưng không phải là một cao thủ đáng sợ. Có điều hắn thần lực kinh người, không nên khinh địch.

Chàng vừa bước tới vừa ngấm ngầm đề tụ chân khí tính cách đối phó.

Bỗng thấy Nhiếp hồn chưởng Tôn Thành tiến lên một bước chắp tay hỏi:

- Phải chăng các hạ là Tiêu Lĩnh Vu?

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn đối phương thấy phía sau tam hung còn chín đại hán to lớn đều mặc áo đen, đứng cách Tôn Thành chừng hai trượng.

Chàng hỏi lại:

- Tại hạ chính là Tiêu Lĩnh Vu. Ba vị có điều chi dạy bảo?

Tôn Thành quay sang ngó Điền Trung Nguyên nói:

- Vừa rồi người anh em của tại hạ có điều đắc tội với Tiêu đại hiệp nên bọn tại hạ đến đây tạ tội.

Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:

- Tại hạ không dám.

Trong lòng chàng rất lấy làm kỳ, tự hỏi:

- Vụ này là thế nào đây? Chẳng lẽ không phải bọn họ tới đây để báo thù cho Điền Trung Nguyên?

Tôn Thành hắng dặng một tiếng rồi nói:

- Năm anh em tại hạ ở Nam Hải nguyên chẳng có cừu địch gì với Tiêu đại hiệp. Không ngờ ma dẫn lối quỉ đưa đường gặp phải Thẩm Mộc Phong ở trung gian thành ra đắc tội với Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:

- Các hạ bất tất phải khách sáo.

Trong lúc nhất thời chàng không sao hiểu chỗ dụng tâm của Nam Hải ngũ hung nên không biết nói gì hơn.

Tôn Thành chắp tay đáp:

- Tại hạ tới đây một là để tạ tội, hai là có điều muốn quấy rấy Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thấy Tôn Bất Tà đã theo ra đứng bên. Lão là nhân vật lịch duyệt giang hồ nhưng cũng ra chiều ngơ ngác, hiển nhiên lão cúng không hiểu chỗ dụng ý của đối phương.

Tôn Thành không thấy Tiêu Lĩnh Vu trả lời liền chắp tay hỏi tiếp:

- Không hiểu Tiêu đại hiệp có chịu giúp đỡ chăng?

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Xin các hạ cho biết trước là chuyện gì? Sau đó tại hạ mới có thể suy tính để phúc đáp.

Tôn Thành mắt nhìn xuống ngập ngừng nói:

- Bọn Nam Hải ngũ hung huynh đệ từ ngày đặt chân lên chốn giang hồ, chưa từng cầu ai viện trợ. Bữa nay vì tình thế bất đắc dĩ mới phải đến cầu Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu càng hồ đồ, nhắc lại:

- Xin các hạ cho biết trước là chuyện gì?

Tôn Thành hỏi lại:

- Nam Hãi ngũ hung đối với võ lâm Trung Nguyên đã gây thù chuốc oán rất nhiều . Như chuyện huyết tẩy hai phái Thanh Thành và Nga My chắc Tiêu đại hiệp đã biết rồi?

Tiêu Lĩnh Vu tuy không hiểu rõ nội tình nhưng cũng đã nghe nói đến. Chàng liền gật đầu đáp:

- Tại hạ có biết vụ đó.

Tôn Thành nói:

- Tại hạ nói ra mà Tiêu đại hiệp không chịu giúp đỡ thì năm anh em tại hạ không còn mặt mũi nào đỉnh lập trên giang hồ nữa.

Câu nói của hắn có ngụ ý là nếu Tiêu Lĩnh Vu không chịu giúp đỡ thì nhất định hắn không chịu bỏ qua.

Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng đáp:

- Nếu đề nghị của các hạ là việc quang minh chính đại thì bất luận gian nan đến đâu, Tiêu mỗ cũng quyết mang toàn lực giúp đỡ. Nhưng nếu là việc tàn độc đê hèn thì dù gươm kề cổ Tiêu mỗ cũng không ưng thuận.

Triển Diệp Thanh nghe Tiêu Lĩnh Vu nói không khỏi ngấm ngầm hổ thẹn, bụng bảo dạ:

- Tiêu Lĩnh Vu quả là con người quang minh lỗi lạc, khí độ rộng rãi, ta không thể bì kịp được.

Tôn Thành trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Hay lắm. Tiểu đệ xin nói thực, còn giúp hay không là tùy ở Tiêu đại hiệp, tiểu đệ không thể miễn cưỡng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ rửa tai lắng nghe đây.

Tôn Thành nói:

- Lão đại và lão tứ trong Ngũ hung huynh đệ tự nhiên mắc bệnh điên khùng.

Trong võ lâm hiện nay chỉ có Tiêu đại hiệp chữa được bệnh này. Mong rằng đại hiệp vui lòng giúp đỡ cứu đại ca cùng tứ đệ khỏi chứng điên khùng thì năm anh em tại hạ sẽ có ngày báo đáp.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Chữa bệnh ư?

Tôn Thành đáp:

- Đúng thế! Chứng bệnh đại ca mắc phải một cách đột ngột. Mới trong một thời gian ngắn mà điên loạn đến nỗi không nhận biết cả anh em.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

- Về y thuật trị bệnh ai nói mình là tay cao thủ và lại chỉ đến kiếm mình?

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng cất tiếng hỏi lại:

- Các hạ nghe ai bảo tại hạ là người biết trị chứng điên khùng?

Tôn Thành thò tay vào bọc lấy ra một lá thơ đáp:

- Tiêu đại hiệp chắc biết người đề thơ này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play