Đỗ Cửu một tay đỡ Kim Hoa phu nhân, một tay dắt con hổ ngao đi đến một trái núi đất. Đột nhiên hắn cúi xuống khẽ vỗ vào đầu con hổ ngao và khẽ phát ra một tiếng hú.

Con hổ ngao sủa hai tiếng “gâu gâu” tung mình nhảy vọt về phía trước. Nó chạy rất lẹ, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn con hổ ngao lao đi, ngưng thần lắng tai nghe ngóng.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, bỗng nghe tiếng chó sủa vọng lại.

Đỗ Cửu nói:

- Đã có tin tức rồi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tin gì?

Đỗ Cửu đáp:

- Hai con hổ ngao đã gặp nhau. Hổ ngao không việc gì thì Tôn lão tiền bối và Vô Vi đạo trưởng cũng không có gì nguy hiểm.

Sau một lúc trong bóng đêm có mấy bóng đen vọt lại như tên bắn.

Hai con hổ ngao chạy trước, Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng theo sau.

Tiêu Lĩnh Vu hối hả chạy ra đón hỏi:

- Các vị có gặp Huyết răng không?

Tôn Bất Tà đáp:

- Phải chăng nó giống như con ong lớn? Thật ghê gớm quá! Nếu không có Vô Vi đạo huynh nhanh trí thì cái mạng già của lão khiếu hóa đã bị chúng ăn hết rồi.

Lại nghe Vô Vi đạo trưởng nói:

- Nhưng nếu không có Tôn lão tiền bối phóng ra hai chưởng cực kỳ mãnh liệt thì e rằng chúng ta cũng chẳng tránh kịp.

Lão thở dài nói tiếp:

- Tội nghiệp cho người thả Huyết răng lại bị chúng hút hết tinh huyết mà chết.

Tôn Bất Tà nói:

- Việc chi mà tội nghiệp. Bọn chúng định giết mình, chết là đáng kiếp.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Bọn họ đang chờ đợi. Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện.

Đỗ Cửu nói:

- Tại hạ xin dẫn đường.

Rồi xoay mình đi trước.

Tôn Bất Tà quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tiêu đại hiệp đã gặp Huyết răng trong trường hợp nào?

Tiêu Lĩnh Vu liền thuật lại tình hình lúc trước cho lão nghe.

Tôn Bất Tà nhíu cặp lông mày nói:

- Nếu vậy thì Kim Hoa phu nhân đã có lòng cải tà quy chánh.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Theo nhận xét của bần đạo thì không phải thế. Sở dĩ mấy phen Kim Hoa phu nhân chịu giúp chúng ta hoàn toàn vì một mình Tiêu đại hiệp.

Lão quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:

- Mấy năm trước bần đạo đã nghe tiếng Kim Hoa phu nhân là con người lạnh lùng tàn độc, không có ý niệm về chuyện thị phi. Y hành động hoàn toàn theo sở thích của mình. Nếu Thẩm Mộc Phong không hiểu tính cách của y, quyết hắn không khi nào để Kim Hoa phu nhân vào Trung Nguyên.

Tôn Bất Tà nói:

- Đúng thế! Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Thẩm Mộc Phong cũng hạ độc vào người phu nhân.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Cái đó cũng liên quan tới Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Thẩm Mộc Phong bản tính đa nghi, không tín nhiệm một ai, cả Độc Thủ Dược Vương cũng bị lão thi hành thủ đoạn đó. Tại hạ e rằng trong Bách hoa sơn trang chẳng một người nào hoàn hảo mà không bị hắn ngấm ngầm hạ độc.

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Tiêu đại hiệp nói vậy là đúng. Nhưng nếu Thẩm Mộc Phong chưa phát hiện ra Kim Hoa phu nhân có mối tình cảm đặc biệt với Tiêu đại hiệp thì dù hắn có hạ độc cũng không đến nỗi ghê gớm như vậy.

Tiêu Lĩnh Vu toan tranh biện thì Tôn Bất Tà đã cười ha hả nói:

- Lão khiếu hóa cũng nhìn thấy Kim Hoa phu nhân quả có mối cảm tình đặc biệt đối với tiểu huynh đệ. Người đàn bà này nổi danh đã lâu, kẻ ra y cũng tới năm chục tuổi rồi.

Lão cảm thấy câu sau có vẻ sống sượng nên dừng lại không nói nữa.

Tiêu Lĩnh Vu cũng sợ hai người nói chuyện sẽ đưa đến những chuyện nhàm tai liền đánh trống lảng:

- Hai vị đã gặp nguy hiểm thế nào xin kể lại cho vãn bối nghe.

Tôn Bất Tà đáp:

- Lão khiếu hóa cùng đạo trưởng đi kiếm Tiêu huynh đệ lần vào rừng sâu lẩn quẩn cho đến lúc trời tối, chắc con hổ ngao nghe thấy tin gì, đột nhiên nó quay trở lại chạy ra ngoài rừng. Lão khiếu hóa cùng đạo trưởng đều không hiểu cách điều khiển con hổ ngao đành hấp tấp chạy theo nó.

Lão thở phào một tiếng rồi nói tiếp:

- Lão khiếu hóa chạy ra khỏi rừng bỗng thấy con hổ ngao quỳ xuống đất không động đậy nữa. Hắn giương hai con mắt lên ngó về phía trước. Lão khiếu hoá thường ngày vẫn sơ tâm, nhưng lần này phúc đảo tâm linh, đột nhiên dừng lại chú ý về phía trước....

Lão quay lại ngó Vô Vi đạo trưởng nói tiếp:

- Lúc này Vô Vi đạo trưởng cũng vừa rượt tới nơi.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Giả tỷ Tôn lão tiền bối không có thái độ như vậy thì bần đạo cũng chưa đề cao cảnh giác.

Tôn Bất Tà cười khanh khách nói:

- Lão khiếu hóa ngó lui ngó tới mà chẳng thấy gì.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Tôn Bất Tà đáp:

- Nguyên bọn kia toàn thân mặc đồ đen lại bịt mặt đứng đó, trông không khác gì một thân cây. Nếu Vô Vi đạo huynh không bẻ một cành khô làm ám khí phóng trúng một người thì e rằng lão khiếu hóa cũng không nhận ra được.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Bần đạo mà không liệng cành khô tới thì thường khi người kia không thả Huyết răng ra.

Tôn Bất Tà nói:

- Vô Vi đạo huynh giàu lòng từ thiện, tuy liệng cành khô nhưng ra tay nhẹ nhàng, nên người kia không bị trọng thương. Hắn quay lại thả Huyết răng ra. Lão khiếu hóa biết tình thế nguy hiểm vội phóng hai chưởng để cản trở Huyết răng. Vô Vi đạo huynh liền nắm tay lão khiếu hóa chạy lùi vào trong rừng. Lúc ấy bầy Huyết răng ào ạt rượt tới.

Lão đưa mắt nhìn con hổ ngao nói tiếp:

- Nói ra lại mắc cỡ. Lão khiếu hóa thật không thông minh bằng con chó. Con hổ ngao dường như đã phát giác Huyết răng là vật kỳ độc, nó xoay mình chạy vào đám cây khô. Lão khiếu hoá và Vô vi đạo huynh cũng chạy theo vào ẩn trong đó rồi phát chưởng ra chống cự Huyết răng.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

- Trong lúc đêm tối không nhìn rõ cảnh vật mà bầy Huyết răng lại bay nhanh ghê gớm. Vậy hai người không bị thương thì cũng là nhờ vận hên mấy phần.

Lại nghe Tôn Bất Tà nói:

- Lúc ấy lão khiếu hóa đã nhìn rõ những vật bay tới giống như loài ong lớn mà bay thiệt là lẹ. Chúng bay tới mỗi lúc một nhiều. Dù chưởng phong vủa lão khiếu hóa có khiến cho chúng khó tới gần được nhưng cũng không làm thế nào chống chọi được lâu. May mà Vô Vi đạo huynh kịp thời phóng ra hai lưỡi trủy thủ đả thương hai nhân vật thả Huyết răng. Ngờ đâu bầy Huyết răng liền bu lại hút máu hai người đó cho đến khô kiệt. Vô Vi đạo huynh nhân lúc bầy Huyết răng hút máu hai người kia liền dắt lão khiếu hóa cùng con hổ ngao chạy rất mau vào rừng.

Lão thở phào nói tiếp:

- Những chuyện đã qua chỉ có bấy nhiêu nhưng thật là nguy hiểm, cái chết chỉ trong chừng sợi tóc. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn bở vía. Hỡi ơi! Lão khiếu hoá một đời trải bao sóng gió, chạm trán với biết bao cao thủ dụng độc, nhưng chưa thấy ai thả hàng ngàn hàng vạn con huyết răng ra để hại người.

Hai người đang nói chuyện thì đã tới gốc cây bách.

Thương Bát rảo bước ra đón cười nói:

- Hai vị đã bị một phen kinh hoàng.

Tôn Bất Tà đảo mắt nhìn quần hào nói:

- Hay quá! Chẳng những chúng ta không bị thương mà còn được thêm hai người nữa.

Kim Hoa phu nhân xen vào:

- Lão khiếu hóa! sao lão không kể cả bản nhân cho thành ba người mà chỉ kể có hai?

Tôn Bất Tà cười mát nói:

- Đây là oan gia chạm trán. Ai ngờ chúng ta lại gặp nhau ở chốn này?

Kim Hoa phu nhân cười khanh khách đáp:

- Lão khiếu hoá! sao lão không chết vì bầy huyết răng đi cho rồi mà còn tiếc rẻ cái mạng già? Thẩm Mộc Phong đã phát thệ trong vòng ba tháng phải chặt cho được cái đầu của lão để bêu trước võ lâm.

Tôn Bất Tà nói:

- Lão khiếu hoá cũng đã từng này tuổi đầu, chưa bị ai hăm doạ bao giờ, phải tạ ơn phu nhân đã đưa lời cảnh cáo.

Kim Hoa phu nhân lạnh lùng đáp:

- Nếu Thẩm Mộc Phong không nắm vững phần nào tất hắn chẳng thốt ra câu này. Lão nên đề phòng là hơn!

Bỗng thấy Vô Vi đạo trưởng hô:

- Tôn lão tiền bối thử nghe xem đó là âm thanh gì?

Quần hào chú ý lắng nghe quả nhiên thấy tiếng nhạc từ xa vọng lại.

Thanh âm này rất kỳ quái, giống như tiếng tiêu mà không phải tiêu, tựa như tiếng đàn mà chẳng phải đàn. Nó còn giống như hai thứ nhạc khí này hợp tấu mà thành nhạc điệu.

Tôn Bất Tà nói:

- Tiếng nhạc này nghe rất giống tiếng nhạc làm cho Thẩm Mộc Phong kinh hãi phải rút lui.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Thế thì đúng rồi! Bần đạo cũng có cảm giác như vậy.

Tiêu Lĩnh Vu tung mình vọt lên nói:

- Để tại hạ đi coi xem nhân vật nào?

Động tác của chàng mau lẹ phi thường. Lời nói chưa dứt người đã lao đi ngoài hai trượng.

Tôn Bất Tà nói:

- Xin đạo trưởng lưu tâm chỗ này. Lão khiếu hoá chạy theo Tiêu huynh đệ.

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Lão tiền bối hãy coi chừng. Tốt hơn hết là đừng cùng người động thủ.

Lão chưa dứt lời thì Tôn Bất Tà đã đuổi theo xa ra ngoài hai trượng.

Kim Hoa phu nhân hỏi:

- Vụ này là thế nào đây?

Vô Vi đạo trưởng thở dài:

- Nói ra thật chẳng ai tin. Nếu bần đạo không phải chính mắt mình được nhìn thấy thì có nghe nói cũng cho là vô lý. Trên thế gian thật lắm chuyện kỳ.

Kim Hoa phu nhân giục:

- Đạo trưởng đừng quanh co nữa, hãy nói rõ ra đi!

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Đêm hôm trước Thẩm Mộc Phong dẫn những tay cao thủ của Bách Hoa sơn Trang đến bao vây bần đạo cùng Tôn lão tiền bối. Giữa lúc hai bên đang trong tình trạng kiếm tuốt cung dương, đột nhiên có tiếng nhạc kỳ quái nổi lên. Thẩm Mộc Phong nghe tiếng nhạc đó lập tức cùng thủ hạ hoang mang bỏ trốn. Thế là tránh khỏi một trường ác chiến. Có thể nói là bần đạo cùng Tôn lão tiền bối được cứu mạng.

Kim Hoa phu nhân nổi lên tràng cười khanh khách cắt đứt lời nói của Vô Vi đạo trưởng .

Đỗ Cửu lạnh lùng hỏi:

- Có gì đáng cười đâu?

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Nghe đạo trưởng kể chuyện này chẳng khác nào nằm mơ mộng giữa ban ngày. Thật khó có người tin được.

Thương Bát nhẹ buông tiếng thở dài nói:

- Việc thế gian không thiếu chuyện cười. Tỷ như Tiêu đại hiệp hồi năm năm trước đây chỉ là một cậu thư sinh yếu ớt gió thổi bay. Nhưng năm năm sau y trở nên một nhân vật anh hùng để khắp giang hồ theo về xả thân.

Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu thi triển khinh công lao đi tìm người phát ra tiếng nhạc.

Chàng chạy một mạch chừng bốn năm dặm đường thì đến gần một căn nhà tranh.

Trong đêm tối thấp thoáng có ánh đèn từ trong nhà lọt ra ngoài.

Lúc này tiếng nhạc kỳ quái đã dừng lại.

Tiêu Lĩnh Vu dừng bước nhìn ngôi nhà gianh ngơ ngẩn xuất thần.

Tôn Bất Tà rượt tới nơi khẽ hỏi:

- Tiêu huynh đệ ! Có thấy gì không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vãn bối nghe tiếng nhạc đó dường như tư trong căn nhà gianh kia phát ra.

Tôn Bất Tà hỏi:

- Đã vậy sao không vào tận nơi xem sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Phải đấy! Chúng ta thử lại gõ cửa cầu kiến.

Căn nhà gianh này trơ trọi một mình giữa nơi hoang dã, bốn mặt cỏ dại cao đến đầu gối càng tăng thêm vẻ hoang lương.

Hai người đi đến trước căn nhà gianh, thấy cánh cửa đóng kín liền dừng lại lắng tai nghe một lúc vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.

Tôn Bất Tà tuy đã gần bẩy chục tuổi mà vẫn nóng tính như hồi niên thiếu. Lão đập tay vào cửa gỗ hỏi:

- Trong nhà có người không?

Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo từ bên trong vọng ra:

- Ai mà vô lý thế?

Tôn Bất Tà toan nổi nóng, nhưng lão chợt động tâm nghĩ thầm:

- Nếu người trong nhà đúng là nhân vật đã tấu nhạc thì mình không nên nóng nảy.

Lão liền khẽ đằng hắng một tiếng rồi đáp:

- Tại hạ là Tôn Bất Tà .

Thanh âm lạnh lẽo trong nhà hỏi:

- Tôn giá là nam hay nữ?

Tôn Bất Tà bụng bảo dạ:

- Trong võ lâm đương kim chỉ có bọn hậu tiến hoặc giả không biết đến Tôn Bất Tà . Sao người này lại hỏi ngớ ngẩn như vậy? Dù hắn không biết ta thì cũng nhe rõ giọng nói ồm ồm của bậc đại trượng phu mới phải chứ! Chẳng lẽ các hạ nghe thanh âm cũng không phân biệt là nam hay nữ?

Thanh âm lạnh lẽo trong nhà lại vọng ra:

- Vậy tôn giá nghe thanh âm của ta có biết là nam hay nữ không ?

Tôn Bất Tà chưng hửng nghĩ thầm:

- Nghe thanh âm rát giống đàn ông. Nhưng nếu là nam tử trượng phu thì sao họ còn hỏi câu này?

Tôn Bất Tà dù là người biết nhiều hiểu rộng cũng không quyết định được quay lại khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu :

- Tiêu huynh đệ bảo đây là nam hay nữ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ nghe rõ khẩu âm đàn ông.

Tôn Bất Tà nói:

- Lão khiếu hoá cũng nhận thấy như vậy.

Lão liền lớn tiếng đáp:

- Nghe khẩu âm các hạ hiển nhiên là nam nhân.

Thanh âm lạnh leo kia nói:

- Thế thì không phải rồi!

Tôn Bất Tà chau mày nói:

- Nghe khẩu âm các hạ nhất định là đàn ông.

Lão vận công vào tay mặt đẩy mạnh một cái. Then cửa bị gẫy, cánh cửa mở ra.

Lão toan cất bước tiến vào, bỗng cảm thấy một luồng ám kình ào ào xô ra.

Luồng lực đạo này chẳng những cực kỳ mạnh mẽ mà còn mau lẹ phi thường.

Tôn Bất Tà chưa nhìn ra cảnh vật trong nhà thì một luồng tiềm lực đã xô tới.

Trong lúc thảng thốt, Tôn Bất Tà không kịp suy nghĩ gì nữa, bản năng tự vệ thúc đẩy lão phóng chưởng đón tiếp.

Hai luồng tiềm lực chạm nhau nổi lên một trân cuồng phong.

Tôn Bất Tà cảm thấy toàn thân rúng động, không tự chủ được phải lùi lại một bước.

Bỗng nghe đánh sầm một tiếng. Hai cánh cửa gỗ lại đóng chặt.

Tiêu Lĩnh Vu tuy chưa đón tiếp chưởng lực của đối phương, nhưng thấy Tôn Bất Tà bị đẩy lui chàng tự hỏi:

- Không hiểu nhân vật nào mà công lực ghê gớm như vậy?

Miệng chàng hỏi:

- Lão tiền bối đã nhận ra nhân vật đó chưa?

Tôn Bất Tà đáp:

- Lão khiếu hoá chưa nhìn rõ.

Rồi lão hạ thấp giọng nói tiếp:

- Tiêu huynh đệ! Chúng ta gặp phải cao nhân, không nên động thủ một cách hấp tấp.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Chẳng lẽ chúng ta đành trở về không ?

Tôn Bất Tà đáp:

- Như vậy cũng không xong.

Rồi lão lớn tiếng:

- Lão khiếu hoá có một việc muốn thỉnh giáo các hạ.

Trong nhà gianh thanh âm lạnh lẽo lại vọng ra:

- Chuyện chi vậy?

Tôn Bất Tà nói:

- Vừa rồi Lão khiếu hoá được nghe khúc nhạc rất lạ tai. Phải chăng các hạ đã tấu khúc nhạc đó?

Người trong nhà đáp:

- Người tấu nhạc đã rời khỏi nơi đây.

Tôn Bất Tà vội hỏi:

- Người đó đi đâu rồi?

Người trong nhà đáp:

- Trời đất bao là ai mà biết được y đi đâu?

Tiêu Lĩnh Vu sờ vào cửa gỗ nghĩ thầm:

- Chưởng lực của tôn lão tiền bối phóng ra đã đánh gãy được then cửa. Nếu trong nhà không phóng chưởng lực tương đương thì chẳng thể khiến cho cánh cửa này khỏi bị tan nát. Người nọ vận chưởng lực đã tính rất đúng.

Chàng nghĩ tới đây trong lòng lại càng kinh hãi.

Tôn Bất Tà trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Chưởng lực của các hạ thật hùng hậu, quyết chẳng phải là người tầm thường. Các hạ đừng làm bộ giả dạng nữa. Chẳng lẽ Lão khiếu hoá này chưa đủ tư cách hội diện cao nhân?

Lão nói câu này đã chắc đối phương chẳng mở cửa cho vào ra mắt thì cũng phúc đáp cho đến nơi. Ngờ đâu lão chờ hồi lâu chẳng thấy phản ứng gì.

Tôn Bất Tà không nhịn được nữa, xẳng giọng:

- Các hạ khinh người quá lắm!

Lão phóng chưởng đánh vào cửa gỗ đánh sầm một tiếng.

Những tiếng lắc cắc vang lên. Cánh cửa không chịu nổi chưởng lực của Tôn Bất Tà gãy thành mấy mảnh rớt xuống.

Tình trạng này ngoài sự tiên liệu của Tôn Bất Tà , khiến lão đứng thộn mặt ra.

Tiêu Lĩnh Vu né mình đi lạng vào trong nhà.

Chàng chú ý nhìn quanh thì thấy nhà trống rỗng, không một bóng người. Chẳng hiểu người vừa nói đã trốn đâu lẹ thế!

Tôn Bất Tà quẹt lửa lên bỗng thấy trong góc nhà có một mảnh hoa tiên để lại.

Tiêu Lĩnh Vu vội chạy tới cầm mảnh giấy lên đọc:

" Kính gửi tiêu đại hiệp nhã giám: Tai mắt Thẩm Mộc Phong rất linh mẫn. Vì sự an nguy của lệnh tôn và lệnh đường, nên phải giử hành tung bí mật...."

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nói:

- Té ra người này là nhân vật giúp đỡ chúng ta.

Tôn Bất Tà đáp:

- Thẩm Mộc Phong quỉ kế đa đoan. Trước khi chưa rõ nội tình một cách xác thức thì không thể tin được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Lão tiền bối nói đúng đó.

Chàng liền đưa mắt đọc tiếp:

"Lệnh tôn và lệnh đường chịu đau khổ đã nhiều, cần được nơi kín đáo và yên ổn để nghỉ ngơi ít bữa, nhưng Thẩm Mộc Phong lúc nào cũng muốn bắt cho kỳ được hai vị lão nhân gia, quyết chẳng chịu để yên. Tai mắt lão rất nhiều, đặt ngầm tại khắp mọi nơi. Đại hiệp ở ngoài ánh sáng mà hắn lẩn trong bóng tối là mình bất lợi. Nếu đại hiệp còn phải nghĩ cách để bảo vệ an toàn cho lệnh tôn cùng lệnh đường thì e rằng không đủ sức. Xem xong thơ này xin đốt đi. Khi nào bọn ta có thì giờ rảnh sẽ phái người đến kiếm đại hiệp. Mấy lời trân trọng mong đại hiệp an tâm."

Cuối thơ không thự danh.

Tôn Bất Tà hỏi:

- Tiêu huynh đệ có cần để bức thư này lại không ?

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Không cần lưu lại.

Chàng móc túi lấy đá lửa ra đốt lá thư ra tro.

Tôn Bất Tà nói:

- Xem lời lẽ trong thư thì dường như là người quen thuộc với chúng ta.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đúng thế! Nhưng vãn bối nghĩ mãi không biết là ai?

Tôn Bất Tà nói:

- Cứ tình hình trước mắt mà bàn thì chúng ta dường như không còn cách nào để tìm kiếm cho ra lệnh tôn và lệnh đường.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Hỡi ơi! Họ không thự danh, mình chưa hiểu thân thế người viết thư, thì tại hạ yên tâm thế nào được?

Tôn Bất Tà nói:

- Tiêu lão đệ! Lão khiếu hóa khuyên huynh đệ câu này: Trước tình thế này bất luận huynh đệ nóng ruột thế nào cũng không thể làm gì được. Nếu người kia có uy hiếp bọn ta tất nhiên trong thơ đã nói rõ chỗ dụng tâm của hắn, hay ít ra cũng có những lời hăm dọa. Lão khiếu hoá đã xem xét từng câu từng chữ thì không thấy chỗ nào tỏ ra uy hiếp. Theo kinh nghiệm của lão khiếu hóa thì nhất định người đó không có ác ý.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một tiếng rồi hỏi:

- Đến bây giờ chúng ta mới hiểu rõ một điều là tiếng nhạc kia do người cướp song thân vãn bối phát ra.

Tôn Bất Tà vỗ đùi đánh “đét” một cái nói:

- Đúng rồi! Huynh đệ quả đáng mặt thiếu niên anh hùng. Lão khiếu hóa thật hồ đồ, không nghĩ ra được điểm này.

Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười hỏi:

- Nếu Tôn lão tiền bối nghĩ đến thì nên làm thế nào?

Tôn Bất Tà đáp:

- Dĩ nhiên là quan tâm. Cứ tình thế đêm trước mà xét: Huynh đệ đang bị trọng thương nằm liệt giường. Lão khiếu hoá cùng Vô Vi đạo trưởng đang bị rất đông cao thủ của Thẩm Mộc Phong bao vây ở bờ hồ. Nếu không có tiếng nhạc kỳ dị thì lão khiếu hóa cùng Vô Vi đạo trưởng khó lòng tránh khỏi kiếp nạn. Không những thế, cục diện sẽ làm liên lụy đến cả môn hạ phái Võ Đương. Bọn Mã Vân Phi cũng khó thoát được hiểm nghèo. Vậy mà người cướp lệnh tôn cùng lệnh đường hăm doạ cho Thẩm Mộc Phong phải chạy đi thì quyết nhiên không có ác ý với mình.

Tiêu Lĩnh Vu yên lòng một chút, chàng thở dài hỏi:

- Lão tiền bối! Bây giờ nên làm thế nào?

Tôn Bất Tà đáp:

- Chúng ta trở lại gốc bách để hội họp với Vô Vi đạo trưởng rồi sẽ tính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play