Dưới ánh sáng dạ minh châu, mọi người trông rõ Tống Bảo đau quá, trán toát mồ hôi nhỏ giọt, nhưng hắn chỉ nghiến răng chịu đựng chứ không thèm rên la một tiếng.

Thương Bát khen thầm :

- Sức chịu đựng của thằng cha này thật là ghê gớm.

Tiêu Lĩnh Vu cất bước tiến lại bên Tống Bảo, vươn tay ra nắn lại xương bả vai cho hắn rồi bảo :

- Xin Tống huynh cứ tùy tiện.

Tống Bảo rất đỗi ngạc nhiên, quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Các hạ hành động như vậy là có ý gì ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Chúng ta vốn không thù oán, tại hạ không nở để Tống huynh chịu đau đớn vì nạn trật khớp.

Tống Bảo lạnh lùng đáp :

- Bậc đại trượng phu chết còn chẳng sợ, huống chi là trật khớp xương.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Dù sao thì hai chúng ta chẳng thù oán gì nhau, bọn tại hạ tới đây cũng không có ý thù địch quí công tử, chỉ muốn đi coi phong cảnh tuyệt mỹ ở phía sau núi mà thôi .

Tống Bảo đáp :

- Tại hạ khó ai mà tin được .

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Tống huynh không tin thì tiểu đệ cũng chẳng biết làm thế nào. Có điều bây giờ Tống huynh cứ việc đi đi.

Tống Bảo lấy làm kỳ hỏi :

- Các hạ để cho tại hạ đi thật ư ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tiểu đệ chưa từng nói dối ai bao giờ.

Tống Bảo thử ngầm vận khí, quả nhiên không thấy chuyện gì kỳ bí khác lạ.

Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài nói tiếp :

- Khi Tống huynh gặp quí công tử xin vấn an giùm tại hạ một tiếng.

Tống Bảo nhìn Tiêu Lĩnh Vu trầm giọng dáp :

- Tại hạ sẽ tìm hết cách để thuyết phục tệ công tử để y mở đường phương tiện cho các vị.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Như vậy khỏi xảy ra chuyện xích mích thì còn gì hay bằng.

Tống Bảo rào trước :

- Có điều tại hạ nói trước là chưa nắm chắc phần nào tệ công tử có ưng thuận hay không.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Trương hợp mà quí công tử không ưng thuận thì bọn tại hạ bắt buộc phải đi đến chỗ cực đoan.

Tống Bảo chắp tay từ biệt mọi người rồi quay gót chạy đi.

Tiêu Lĩnh Vu đứng trước mọi người nhìn theo Tống Bảo cho tới khi mất hút mới uể oải nói :

- Tại hạ mở đường, xin Dược Vương đi quãng giữa.

Độc Thủ Dược Vương ngắt lời :

- Tiêu huynh ! Có một điều lão phu nghĩ mãi mà không sao hiểu được.

Tiêu Lĩnh Vu tuy đã biết lão muốn hỏi gì rồi nhưng không nhịn được giục :

- Dược Vựng có điều chi thắc mắc cứ nói lên.

Độc Thủ Dược Vương hỏi :

- Tại sao Tiêu huynh lại tha Tống Bảo đi ? Giả tỷ hắn còn ở đây thì lỡ có gặp nguy hiểm gì thì chứng ta cũng đỡ phải đương đầu.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Nhất thiết cứ để tại hạ thí nghiệm, Dược Vương bất tất phải quan tâm.

Chàng nói rồi cất bước tiến về phía trước.

Độc Thủ Dược Vương y lời đi theo chàng, Trung Châu Nhị Cổ đi sau rốt .

Vào sâu thêm chừng bốn năm trượng, chuyển qua đến chỗ khúc quanh, mới người bỗng nghe thanh âm trong trẻo vọng lại :

- Đứng yên !

Tiêu Lĩnh Vu liền dừng chân , theo quy củ thông thường đến bái sơn , chàng chắp tay thi lễ nói :

- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu có việc cầu kiến quí động chủ.

Cô gái kia dường như không ngờ Tiêu Lĩnh Vu lại lịch sự đến thế, cô sửng sốt hỏi :

- Các vị có việc đến cầu kiến thì phải chờ ở ngoài động mới hợp lý. Đã tự tiện sấn vào thì dĩ nhiên không hợp lễ bái sơn.

Độc Thủ Dược Vương hỏi :

- Dù bọn lão phu tự tiện xông vào thì đã sao ?

Thiếu nữ ra chiều phẫn nộ hỏi :

- Lão là ai mà vô lễ thế !

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Lão phu là Độc Thủ Dược Vương.

Thiếu nữ hững hờ đáp :

- Bản nhân chưa từng nghe ai nói đến bao giờ.

Độc Thủ Dược Vương tuy tức giận nhưng không tiện phát tác. Lão hắng dặng hai tiếng rồi trầm giọng hỏi :

- Tiêu huynh ! Vỏn vẹn có một cô gái mà cũng cản đường bọn ta được ư ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đường lối của tại hạ bao giờ cũng tiên lễ hậu binh.

Rồi chàng cao giọng hỏi :

- Cô nương có điều chi chỉ dạy xin nói cho hay. Nếu quí động chủ không chịu tiếp kiến thì bọn tại hạ đành phải sấn vào.

Thiếu nữ xẵng giọng nói :

- Nếu các vị còn tiến thêm một bước thì lập tức bản nhân phát động cơ quan mai phục.

Tiêu Lĩnh Vu nghe tiếng, nhận định chuẩn đích vị trí của thiếu nữ rồi cất cao giọng :

- Cô nương hãy coi chừng.

Chàng tung mình vọt tới.

Bỗng thấy ánh hào quang lấp loáng, kiếm phong xô đến trước mặt, đồng thời vách động vang lên những tiếng lách cách.

Độc Thủ Dược Vương và Trung Châu Nhị Cổ đều là những nhân vật giàu kinh nghiệm cự dịch. Mọi người nghe tiếng động đều cảnh giác, một mặt để hết tinh thần phòng bị, một mặt rảo bước xông về phía trước.

Tiêu Lĩnh Vu vung tay mặt đẩy luồng kình lực ngăn chặn thế kiếm chém tới.

Tay trái chàng điểm tới để phản kích.

Bỗng nghe tiếng thiếu nữ hô hoán, đột nhiên cô thu kiếm bỏ chạy.

Tiêu Lĩnh Vu mạo hiểm đuổi theo.

Độc Thủ Dược Vương và Trung Châu Nhị Cổ cũng thi triển thân pháp rượt theo Tiêu Lĩnh Vu.

Bỗng nghe hai tiếng binh binh vang lên. Hai khối đá lớn từ trên nóc động rớt xuống.

Giả tỷ Tiêu Lmh Vu không phóng chưởng cực kỳ lợi hại, bức bách thiếu nữ chậm phát động cơ quan lại một chút thì Độc Thủ Dược Vương và Trung Châu Nhị Cổ dù thân pháp mau lẹ cũng bị thương vì hai khối đá đó.

Kim Toán Bàn Thương Bát quay đầu nhìn lại thấy hai khối đá lớn quá bít hết cả đường hầm, cách Đỗ Cửu không đầy hai thước, không khỏi la thầm :

- Thật nguy hiểm quá.

Độc Thủ Dược Vương vội nói :

- Xin Thương huynh giơ cao minh châu lên cho sáng để đuổi gấp. Họ đã phát động mai phục thì bọn ta bất tất phải khách khí nữa.

Thương Bát nghiêng mình đến trước mặt Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Dược Vương nói phải đó.

Tay mặt rút bàn tính ra, hắn rảo bước chạy về phía trước.

Tiêu Lĩnh Vu vội dặn :

- Thương huynh đệ ! Huynh đệ phai coi chừng .

Thương Bát đáp :

- Đại ca cứ yên tâm.

Hắn chưa nói dứt lời đột nhiên ngửi thấy mùi tanh hôi xông vào mặt.

Dưới ánh minh châu, một con rắn nhỏ vọt lại như tên bắn.

Thương Bát dừng bước, huy động bàn tính đánh tới.

Lại thấy ánh bạch quang láp loáng. Thanh trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu phóng ra sau lại tới trước, chặt đứt con rắn thành hai đoạn.

Lập tức dưới đất vang lên những tiếng "phì phì" . Những giống rắn hình trạng kỳ quái đến mấy trăm con ào ạt xô tới.

Đường hầm rộng không đầy mấy thước mà đàn rắn đông đảo xô tới khiến mọi người hết đường tránh né.

Thương Bát tuy biết nhiều hiểu rộng, trí mưu mau lẹ mà lúc này cũng không khỏi hoang mang luống cuống.

Tiêu Lĩnh Vu vội phóng ra một phát chưởng cách không.

Mấy con rắn phía trước chết ngay đương trường, nhưng còn rất nhiều rắn độc xông tới.

Độc Thủ Dược Vương lớn tiếng hô :

- Mọi người lùi lại.

Lão giơ tay lên liệng ra một nắm thuốc bột

Tiêu Lĩnh Vu và Trung Châu Nhị Cổ biết lão thi triển độc kỹ để chế ngự độc xà, lập tức lùi lại phía sau.

Độc Thủ Dược Vương huy động hai tay luôn mấy cái. Chỉ trong khoảng khắc thuốc độc đã rắc xuống mặt đất rộng chừng ba thước.

Bầy rắn độc xông tới trước khu phấn độc , quả nhiên dừng lại không dám bò lên nữa. Chúng kéo đến mỗi lúc một nhiều. Chỉ trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà , chúng hết đường bò chồng lên nhau hai ba con một .

Tiêu Lĩnh Vu thấy vậy nghĩ thầm trong bụng :

- Bầy rắn này phía trước bị cản trở mà không ngớt bò tới thì chắc phía sau có một lực lượng nào đó đuổi rắn tới khiến chúng phải xô lại. Vậy muốn đuổi lui đàn rắn là phải diệt lực lượng đuổi rắn trước.

Chàng chú ý lắng nghe thì thấy có âm thanh kỳ dị vọng lại.

Mỗi khi tiếng địch dồn dập thì bầy rắn lại lăm le chực nhảy xổ tới , tựa hồ muốn nhảy qua khu có chất độc.

Chắc chất độc này là khắc tinh của bầy rắn, chưa một con nào dám vượt qua khu độc đó.

Thương Bát thấy rắn độc kéo đến mỗi lúc một đông mà lắm con hình thù quái lạ . Mùi hôi tanh sặc sụa xông vào mũi. Bất giác hắn chau mày hỏi :

- Dược Vương ? Độc xà kéo đến đông như vậy mà chúng ta cứ đứng yên đây cũng không phai là thượng sách. Chẳng hiểu Dược Vương có cách nào đẩy lui bầy rắn không ?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Bây giờ chỉ còn một biện pháp nhưng không hiểu có dùng được không ?

Thương Bát giục :

- Bất chấp có hiệu quả hay không, Dược Vương cứ thử dùng coi rồi sẽ tính.

Độc Thủ Dược Vương chưa kịp trả lời , bỗng thấy bầy rắn tới tấp rẽ sang một bên để nhường lối.

Thương Bát lấy làm kỳ, giơ cao hạt minh châu lên coi thì thấy một con quái xà khắp mình màu vàng, dài đến một thước, đầu mọc mào màu đỏ, mình lớn bằng cánh tay trẻ con. Nó nghên cao đầu đang bò tới.

Con này chắc là xà vương, bầy rắn lập tức co lại một bên.

Con xà vương bò tới gần khu có phấn độc, đột nhiên cất thẳng mình lên như người, đầu dưa về phía trước, tựa hổ như muốn vượt qua độc khu.

Thương Bát vội nói :

- Con rắn mào dỏ kia dường như là xà vương. Có đánh chết được nó mới khiến quần xà sợ hãi mà rút lui .

Tiêu Lĩnh Vu ngó thấy đống rắn trùng trùng điệp điệp, không khỏi ớn da gà, nghĩ thầm :

- Tháng trước mình bị vây khốn ở Bách Hoa sơn trang cũng đã bị Thẩm Mộc Phong xua độc xà ra bao vây. Đêm hôm ấy tuy bầy rắn cũng nhiều nhưng thanh thế không đến nỗi khủng khiếp như bữa nay, đại đa số bầy rắn ở đây đều là những giống rắn kỳ quái trạng. Con rắn mào đỏ xà vương kia có vẻ hung dữ lắm. Nếu trừ được nó đi mới có thể khiến bầy rắn phải sợ hãi rút lui. Nhưng nếu đánh không trúng nó, khiến nó nổi giận thúc bách quần xà vượt qua độc khu thì lại khó lòng đối phó. Lúc này không còn dường tháo lui, đành phải tấn công con đầu đàn này.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng vận động công lực toan phóng Tu La chỉ lực ra bỗng nghe Độc Thủ Dược Vương miệng lẩm nhẩm :

- Quả là một cơn rắn lạ, rất quý.

Thương Bát hỏi :

- Có phải Dược Vương bảo con rắn mào đỏ kia là kỳ xà không ?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Đúng thế ! Ai uống máu nó thì ít ra là tăng thêm mười năm công lực.

Đột nhiên hắn cười rộ nói tiếp :

- Nếu dưới thác nước phía sau núi này quả có nấm đá ngàn năm trị được bệnh cho ái nữ, ta sẽ cho uống máu trong bụng rắn để thay đổi thân thể nhu nhược thì y có thể trở thành cao thủ bậc nhất võ lâm rất mau chóng.

Bỗng nghe con rắn mào đỏ gáy o o hai tiếng.

Bầy rắn đang nằm yên không nhúc nhích bỗng cựa quậy trở lại.

Một con quái xà đầu hình tam giác đột nhiên nhẩy vào vùng có rắc thuốc độc , rồi nằm yên không nhúc nhích.

Một con liều chết, những con kia liền hưởng ứng. Chỉ trong không khắc dã có mấy trăm con nhẩy vào độc khu.

Độc Thủ Dược Vương không hiểu đã dùng thuốc độc gì mà quả nhiên mình rắn vừa đụng vào thuốc độc đã chết ngay tức khắc.

Lạ hơn nữa là bầy rắn thấy đồng loại chết lại không sợ nữa cứ nhảy bổ vào.

Chẳng bao lâu xác rắn đã chất đầy độc khu thành một cây cầu rắn để bầy rắn vượt qua.

Độc Thủ Dược Vương lại vung tay rắc thêm một nắm thuốc bột, miệng dùng phép Truyền âm nhập mật nói :

- Thuốc bột của lão phu gần hết rồi. Khi đó không còn cách gì để đối phó với bầy rắn này được. Bây giờ chỉ còn cách duy nhất để đẩy lui bầy rắn là nhằm vào con xà vương mào đỏ kia.

Bỗng thấy con xà vương mào đỏ lướt qua cây cầu xác rắn bò tới.

Quần xà theo sau con xà vương vượt qua độc khu.

Thương Bát khẽ nói :

- Dược Vương còn cách nào đối phó với con xà vương không ?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Nếu chỉ đối phó với một con thì lão phu còn gượng gạo được, nhưng còn đàn rắn theo sau e không phải chuyện dễ dàng.

Bỗng thấy Tiêu Lĩnh Vu giơ tay phải lên, một dây chỉ phong xẹt tới.

Chàng phát chỉ lực rất mau, luồng chỉ phong đánh thẳng vào cái mào đỏ trên đầu cơn xà vương.

Con xà vương dường như đã cảnh giác. Nó liền co mình lại tránh khỏi. Cạnh nó có hai con quái xà chết ngay lập tức.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt lẩm bẩm :

- Lạ thật ? Chẳng lẽ con rắn độc kia cũng hiểu võ công ?

Độc Thủ Dược Vương nói :

- Rắn tuy không hiểu võ công nhưng có tính thông linh.

May mà Độc Thủ Dược Vương đã bố trí độc khu thứ hai nên xà vương mào đỏ và bầy quái xà bị ngăn cản không dám tiến nữa.

Tiêu Lĩnh Vu rút thanh trường kiếm ra nói :

- Có lẽ chỉ còn cách chém chết con xà vương kia đã , rồi tính kế đối phó với bầy độc xà sau.

Độc Thủ Dược Vương nói :

- Trước khi chúng ta có cách đẩy lui bầy độc xà thì hay hơn hết là đừng chọc giận con xà vương.

Tiêu Lĩn h Vu nói :

- Tại hạ chém một kiếm cho đứt đôi là xong .

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Theo chỗ lão phu được biết thì con rắn này vẩy cứng lắm, chắc không sợ đao kiếm.

Tiêu Lĩnh Vu tiến lên hai bước hỏi :

- Có chuyện đó ư ?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Nếu Tiêu huynh không tin thì hỏi Trung Châu Nhị Cổ coi.

Thương Bát nói :

- Trên thế gian quả có giống rắn kỳ dị, mình có vẩy cứng không sợ đao kiếm. Còn con xà vương mào đỏ này thì tiểu đệ không rõ.

Độc Thủ Dược Vương nói :

- Dĩ nhiên là nó không sợ đâu.

Thương Bát hỏi :

- Dù không sợ đao kiếm chúng ta cũng chẳng thể giữ tình trạng này mãi được. Chẳng lẽ lại đợi đến khi bầy rắn vượt qua hai độc khu rồi mới tìm cách đối phó ?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Lão phu có cách trị được.

Đỗ Cưu lạnh lùng nói :

- Sao Dược Vương còn chưa thi hành ? Chẳng lẽ trước tình hình này mà Dược Vương vẫn còn dấu giếm ?

Độc Thủ Dược Vương nói :

- Lão phu phải nói rõ trước đã mới được.

Thương Bát hỏi :

- Nói gì ?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Nếu lão phu bắt dược con xà vương mào đỏ thì nó thuộc quyền sở hữu của lão phu .

Thương Bát nói ngay :

- Câu chuyện nhỏ mọn này hà tất phải thương lượng. Dược Vương cứ bắt lấy là tự nhiên thuộc quyền sở hữu của Dược Vương. Hay Dược Vương muốn lấy cả bầy cũng được.

Độc Thủ Dược Vương nói :

- Lão phu đã có ý như vậy, cần phải nói trước để đề phòng xảy ra tranh chấp.

Đỗ Cửu cười lạt nói :

- Bọn tại hạ mạo hiểm tới đây là để tìm thuốc cứu cho lệnh ái. Nếu không đi được thì hà tất phải mạo hiểm nữa.

Độc Thủ Dược Vương cười ha hả nói :

- Bây giờ các vị có muốn lùi ra khỏi thạch động e rằng cũng khó lòng.

Đột nhiên lão giơ tay vẫy một cái, một luồng ám kình xô ra, người lão tiến lên một bước về phía con rắn mào đỏ.

Con rắn mào đỏ trúng phải chưởng lực phách không của Độc Thủ Dược Vương trằn mình đi hai cái, nó điên tiết ngó Độc Thủ Dược Vương, sấn lại há miệng toan đớp vào người lão.

Độc Thủ Dược Vương giơ tay lên phóng một viên thuốc vào miệng con rắn, người lão lùi lại năm bước.

Con rắn mào đỏ đột nhiên gáy lên mấy tiếng o o. Nó quật đuôi một cái, mấy con rắn đằng sau chết liền. Lập tức nó há miệng thật lớn đớp hai con rắn xanh dài hơn thước bên cạnh nó nuốt vào bụng.

Bầy rắn rất sợ con xà vương, không dám kháng cự, tới tấp lùi lại sau.

Tiêu Lĩnh Vu thấy chúng tàn hại đồng loại bất giác thở dài.

Tiếng địch giục rắn đột nhiên dừng lại. Hiển nhiên bầy rắn thấy con xà vương điên khùng, nó không chịu hiệu lệnh của tiếng địch khống chế.

Bầy rắn đến đã lẹ, rút đi càng mau, chỉ trong khoảng khắc cả bầy đã chạy hết, chỉ còn lại một con xà vương mào đỏ.

Lúc này dường như con xà vương không hung hăng nữa, nó nằm phục dưới đất .

Độc thủ Dược vương biết chất dốc đã phát tác liền rút trong bọc ra một chiếc túi vải, một tay lão chụp lấy cơn xà vương.

Con xà vương lúc này len lét như rắn mùng năm, để mặc cho Độc Thủ Dược Vương bắt bỏ vào túi, tuyệt không động đậy.

Thương Bát thấy Độc Thủ Dược Vương bắt được con xà vương rồi ra chiều cao hứng liền nghĩ bụng :

- Chắc con rắn kia dùng được việc lớn.

Hắn liền nói :

- Cung hỷ Dược Vương .

Độc Thủ Dược Vương cười ha hả đáp :

- Không dám ! Không dám ?

Dường như lão không muốn nói rõ tâm sự, nhưng san không nhịn được phải thổ lộ :

- Lão phu đã coi một cuốn kỳ thư có ghi chép con xà Vương mào đỏ này, không ngờ bữa nay chúng ta lại gặp nó.

Đỗ Cửu hỏi :

- Nghe giọng nói của Dược Vương thì con xà vương này dường như rất trân quý phải không ?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Đúng là thiên cổ kỳ trân, ngàn năm một thủa. Nó sẽ giúp cho tiểu nữ rất nhiều .

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Liệu nó có thể dùng để trị bệnh cho lệnh ái được không ?

Độc Thủ Dược Vương ngưng thần ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đần đáp :

- Không được ? Phải có nấm đá ngàn năm mới xong.

Lão không muốn nhắc tới vụ con xà vương mào đỏ, liền buộc miệng túi lại nhét vào bọc rồi cất bước đi trước. Hai tay lão phe phẩy để quét sạch chất kịch độc đã rải trên mặt đất.

Tiêu Lĩnh Vu toan lạng mình đi trước dẫn đường, nhưng Thương Bát giơ tay ngăn lại nói nhỏ :

- Nhường cho Dược Vương đi trước cũng được.

Chuyển qua hai khúc quanh , đường hầm đột nhiên rộng ra.

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm tính toán hành trình thì đã đi sâu mấy chục trượng , kể ra phải đến thạch thất có lão già nằm rồi mới phải.

Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe tiếng Độc Thủ Dược Vương lớn tiếng quát :

- Quân chuột nhắt dám dở trò ?

Lão vung tay mặt phóng chưởng đánh ra.

Hai luồng ám kình đụng nhau trên không rít lên khủng khiếp.

Lại nghe thanh âm lạnh lẽo hỏi :

- Các ngươi vô cớ đến xâm phạm thạch động của ta là có ý gì ?

Độc Thủ Dược Vương dã toan trả lời thì Tiêu Lĩnh Vu đã lên tiếng :

- Bọn tại hạ vì cần cứu mạng cho một vị cô nương nên phải tìm tới đây kiếm một thứ dược vật. Vừa rồi đã nhờ Tống huynh về báo cáo nội vụ với huynh đài.

Thanh âm lạnh lẽo lại hỏi :

- Ngươi là ai ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu. Năm năm trước đã được Tống huynh và một vị huynh đài cứu mạng đưa tới đây.

Thanh âm lạnh lẽo ngắt lời :

- Ngươi còn sống ư ? Ngươi đã lăn xuống hang sâu muôn trượng mà sao không chết ?

Tiêu Lĩnh Vu động tâm hỏi lại :

- Phải chăng các hạ là tiểu chủ nhân mà Tiêu mỗ đã có duyên được gặp một lần năm năm về trước ?

Thanh âm lạnh lẽo hỏi :

- Ngươi còn nhớ chuyện đó ư ?

Y dừng lại một chút rồi dịu giọng :

- Trừ cỏ phải nhổ tận gốc. Giả tỷ các hạ ngày trước chết rồi thì bữa nay chẳng còn đâu mà đưa người đến động phủ của tại hạ.

Đỗ Cửu tức giận nói :

- Gã tiểu tử kia ! Sao ngươi không ăn nói cho lọt tai một chút ?

Thanh âm lạnh lẽo cũng quát hỏi :

- Ngươi là ai ?

Đỗ Cửu đáp :

- Đỗ lão nhị ?

Thương Bát nói tiếp :

- Bọn tại hạ là Trung Châu Nhị Cổ , cũng có chút hư danh.

Độc Thủ Dược Vương tự giới thiệu :

- Lão phu là Độc Thủ Dược Vương dã nổi tiếng là diệu thủ hồi xuân mà cũng có thể truyền độc giết người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play