Chợ Đông Ba vẫn kẻ mua người bán. Kẻ đi ăn uống thì vào các hàng quán ngoài bìa chợ. Kẻ sắm sửa thì len lỏi vào giữa các hàng sạp mà kén chọn lựa lọc Với bọn thám sát binh thì nơi đâu cũng có. Trong chợ, chúng chọn món nầy bỏ món kia rồi cho vô đẩy đi thẳng... quên cả trả tiền. Người bán chỉ biết nhìn theo chửi mắng lầm bầm trong mồm chứ không dám nói to.
Giữa chợ đã vậy. Trên các tửu lầu, quán ăn cũng không kém phần bát nháo.
Bọn đội cơ, trưởng toán, cai bạ thoải mái gọi rượn thịt. Khi no say xong thì thản nhiên lảo đảo đi xuống lầu. Nếu ai gọi lại đòi tiền sẽ được chúng tặng cho cái danh hiệu:
"Người của quân Trịnh vào do thám". Vì danh hiệu không mấy may mắn để được ưu đãi khi nằm trong ngục thất chưa biết khi nào sẽ được ra, nên không mấy ai muốn dính vào.
Mặt trời đang vào trưa... Ngoài các hàng quán, chợ búa đông đảo bọn thám sát lùng sục, trên đường phố vắng người cũng có từng toán lính cơ, thám sát binh cỡi ngựa rong ruổi quanh để tra xét kẻ bộ hành khả nghi... để được dịp hạch sách ki ếm lợi...
Trước dinh phủ họ Trương, bọn lính cơ canh gác dày đặc mấy lớp. Còn thám sát binh thì lảng vảng bên ngoài. Không khí xem chừng khá căng thẳng. Bỗng từ đường cái quan xuất hiện hai thớt ngựa chiến phóng rầm rập đến trước phủ Trương quyền thần. Trên lưng ngựa hai người trung niên mặc võ phục quân trấn biên.
Từ trong Đỗ phó tướng là người cao lêu khêu (từ đâu đó) phía trong cổng bước ra dõng dạc hỏi:
- Các ngươi từ đâu đến?
Một người đáp :
- Bọn ta từ bờ Nam Bố Chính về đây báo tin.
Họ Đỗ nhìn một lượt hai võ sĩ trung niên đang ngồi ngất ngưởng trên lưng ngựa. Hắn hừ một tiếng nói giọng châm chọc:
- Lại từ Linh Giang về báo tin?
- Đúng? Bọn ta về báo tin quan trọng. Một người tỏ vẻ tức trả lời.
Họ Đỗ đưa tay ra:
- Đưa tin đây. Ta vào trình cho quan quyền thần.
Người cỡi ngựa nghi ngờ hỏi:
- Nhưng các hạ là ai mà ta chưa từng biết mặt?
Đỗ phó tướng cười nhạt:
- Tả phó tướng? Cỡ hạng nhà ngươi thì làm sao biết được ta?
Người đưa tin khẽ hừ một tiếng đầy căm giận. Y thò tay lấy trong ngực áo ra một nếp giấy điều xếp tư, niêm khằn kỹ lưỡng ném vào tay họ Đỗ:
- Chánh tướng Trương Phúc Phấn gởi về đấy... Không được khui mở mà bị chết chém nhớ chưa ?
Đỗ phó tướng không trả lời. Y cầm nếp giấy điều quay lưng đi thẳng vào đại sảnh Hai người đưa tin nhìn nhau rồi quay ngựa về phía tửu lầu xây chênh chếch đối diện với phủ trấn. Họ dừng ngựa trước tửu lầu rồi goi:
- Kẻ giữ ngựa đâu?
Một người chạy ra đỡ lấy đây cương của hai ngựa chiến dẫn vào tàu ngựa. Hai võ sĩ đưa tin song song bước lên lầu. Họ chọn một chỗ ngồi gần cửa. Một người bảo bạn bằng giọng bực dọc:
- Ngồi đây để hắn có thể thấy mà gọi ta. Thật là một kẻ hợm hĩnh đáng ghét.
Phía sau lưng hai võ sĩ có tiếng phụ họa nho nhỏ:
- Hắn là một kẻ đã từng bị bá tánh ở Phú Xuân nguyền rủa đấy?
Một võ sĩ quay lại nhìn hai thư sinh trang nhã đang ngồi nhâm nhi một vò rượn nhỏ Y khẽ gật đầu như chào rồi nói:
- Tiếc rằng hắn chưa có dịp gặp anh em ta?
Thư sinh chít khăn nâu cười nhạt thở dài:
- Đại huynh nên cẩn thận. Người ấy đã từng hạ thủ nhiều võ lâm cao thủ. Sau hắn còn một người nữa cũng không kém phần tài ba nguy hiểm.
Võ sĩ thứ hai lầm lì không nhếch môi. Y gọi tiểu bảo mang rượn đến uống luôn một lúc mấy chén, rồi mới quay nhìn xuống cổng phủ. Khi quay lại y bảo bạn:
- Ta muốn "đập" cho hắn một trận cho hả cơn tức... Mạc huynh thấy sao?
Người kia gật đầu đồng tình đáp:
- Bọn ta thì vượt hàng ngàn dặm đến đây mà chưa gặp được Trương tướng soái Còn hắn lẩn quẩn nơi xó chợ nầy mà cứ lên mặt xem thường người trấn ải.
Người họ Mạc lại lặng yên vừa uống rượn vừa nhìn xuống đường. Thư sinh đội khăn nâu thở dài nói với thư sinh bằng hữu:
- Huynh đệ ta mau đi khỏi tửu quán nầy. Kẻo các vị tướng quân ~r g trị bọn gian ác dưới kia, chúng sẽ kéo lên bắt hết anh em ta đấy?
- Vâng ?
Hai võ sĩ bỗng đứng dậy cất giọng oang oang bảo:
- Tiểu sinh cứ ở đó chờ ta trừng trị tên thô lỗ kia rồi lên uống rượn với nhau cho vui.
Y nói dút lời bèn từ lầu cao nhảy xuống phía dưới đường phố nhẹ nhàng rồi chạy bộ qua đường. Đến trước cửa phủ quyền thần, y quát lên:
- Bây gọi cái thằng mặt xám cao lêu khêu ra đây cho bản chức dạy cho hắn mấy quyền. Còn chậm trễ là lão già phá sập cổng đường bây giờ?
Bọn thám sát và cơ binh nhốn nháo nhìn ra. Và, không lâu từ trên thềm đại sảnh nhảy xuống người họ Đỗ. Y chạy ra quát:
- Mi là "thằng giặc Trịnh" nào đấy mà dám vào đây khuấy phá?
Người võ sĩ không thèm trả lời. Y tống luôn một lúc hai quyền vào ngực họ Đỗ Tên phó tướng chụp lấy tay y vừa đưa trảo phía tả bấu vào ngực địch thủ như vuốt hổ. Người võ sĩ đưa tin ngả người ra sau, đồng thời tay ta của y vụt xéo qua một nhát. Đỗ phó tướng thét lên một tiếng. Y ôm ngực nhìn thanh trủy thủ trong tay kẻ thù rồi kêu lên đau đớn:
- Quân Trịnh tấn công ?
Từ trong thềm đại sảnh lại chạy ra một người mập tròn. Y không nói năng gì cả, tiện tay rút quả chùy gai đánh xuống lưng người võ sĩ đưa tin một phát. Quả chùy tưởng đã đập nát lưng kẻ địch, không ngờ từ phía bên hông của người phó tướng sử dụng chùy một dây xích sắt quật ngang quấn lấy quả chùy mà giật mạnh.
Người võ sĩ thứ nhất kịp lúc ngẩng đầu lên rồi lại vạch ngang một nhát nữa.
Thế là chỉ trong chốc lát hai viên phó tướng của họ Trương đã nằm sóng soài trước cổng phủ. Bọn thám sát binh và lính cơ ào ào múa binh khí chạy ra tiếp ứng.
Một trận loạn chiến giữa hai võ tướng đưa tin với bọn cơ binh Phú Xuân diễn ra tàn khốc... Bọn tả tướng nội dinh cũng vác binh khí chạy ra. Có người nhìn thấy hai người võ tướng đưa tin thì kêu lên:
- Nhị vị phó tướng trấn biên sao lại đánh nhau với quân nhà?
Hai người phó tướng dường như hả cơn tức. Họ khóa vũ khí một vòng rồi nhảy lùi về sau mà chạy lại nơi cột ngựa. Một người bảo bạn:
- Ta về Lũy Thầy nhanh lên?
Hai người ra roi cho ngựa phi như gió để chạy thoát thân ra vòng vây. Phía sau có tiếng Trương Phúc Loan quát vang rền:
- Sao các ngươi để cho bọn phản loạn chạy thoát. Mau đuổi theo cho ta?
Bọn binh tướng quay vào bắt ngựa để đuổi theo thì bên ngoài đường phố lại xuất hiện một lão già quái dị, râu tóc bù xù, màu da đen đúa, áo quần hôi hám. Lão ta gõ vào mũ nan bằng một khúc mây và hát:
Gươm ta mang Lê hề mang cung Trương Đầu hắn sắp lìa thân hề tâm chưa thay Thực đã gian hề lại vừa nguy Đến chết vẫn tham lam hề không tỉnh ~ờ~ Thân xác thối tha hề dân gian vẫn còn tham Hồn phách chú Trương hề làm quỷ lang thang! " Trương Phúc Loan đưa tay ngăn bọn ky mã sắp đuổi theo hai viên võ tướng. Y bảo:
- Bắt lão già kia lại đây cho ta?
Bọn lính cơ nghe lịnh lại kẻ chụp tay người bấu cổ để kéo lão già, nhưng không tên nào túm được lão, mà cứ đụng vào lại dội ra như có bàn tay vô hình của lão đánh ngã...
"Gươm ta mang Lê hề mang cung Trương Đầu hắn sắp lìa thân hề tâm chưa thay Lão già cứ chậm rãi bước đi. Phía sau bọn lính chạy theo để bắt, nhưng lại cứ tiếp tục ngã xuống mặt đường.
Trương Phúc Loan gầm thét như điên cuồng.
- Một lão già như vậy mà không bắt được à?... Lũ khốn kiếp. Lão hét xong lại gọi bọn thuộc tướng:
- Bắt ngựa ra cho ta mau?
Một viên thuộc tướng chạy lại thì thầm bên tai họ Trương:
- Bẩm quan quyền thần. Ngài không nên nóng giận vô ích. Ngài nên vào lo chuẩn bị "kho báứ cho mau. Bọn thuộc hạ đang chờ lịnh để đưa nó đi...
Trương Phúc Loan như giật mình. Y nhớn nhác hỏi:
- Sao lại đi sớm thế?
- Bẩm ngài... Ta vào trong dinh nói chuyện... kẻo bên ngoài...
- ử?
Họ Trương vừa quay vào vừa lặp lại câu hỏi:
- Sao lại đi sớm thế?
Viên thuộc tướng bảo:
- Chủ soái không nhớ việc đốt dinh hậu đêm qua và hôm nay cũng như lá thư ngoài Lũy Thầy vừa gởi về báo cho ngài hay sao? Quân Trịnh đang chuẩn bị qua sông Gianh.
Trương Phúc Loan vừa đi vừa ôm đầu. Y lẩm bẩm đọc lại câu hát của lão già:
"Đầu sắp lìa thân hề tâm chưa thay.. " Họ Trương quay lại viên cận tướng, y nhìn người ấy bằng đôi mắt gian thật lâu rồi bảo khẽ:
- Vũ tả tướng quân? ông trung thành giúp bản chức sẽ được hưởng một phần năm số châu báu của ta... nhớ chưa?
- Vâng? Chủ soái hãy tin Vũ Giang nầy.
Trương Phúc Loan giật mình hỏi lại như có vẻ châm biếm:
- ông bảo "Vũ gian" hay Vũ Giang?
Vũ Giang sầm mặt rất nhanh rồi đáp:
- Hạ tướng tên là Vũ Giang. Tức là "sông mưa" đấy mà.
- à? Sông mưa? Ta nghe rõ rồi. Thôi đêm nay tướng quân lên đường cùng bản chức nhé ?
- Vâng? Nhưng chủ soái nên đem theo vài người thân cận thôi.
Trương Phúc Loan gật đầu như thói quen. Y lẩm nhẩm đáp:
- Bản chức giao cho tướng quân lo việc ấy! - Vâng ! Phía hậu dinh quan phủ quyền thần nơi cách đây mười mấy năm hai xe trâu kềnh càng che kín chung quanh, trên dưới. Xe trâu được dẫn bộ ra đường kiệt nhỏ vừa đủ cho hai bên hàng lính cơ đẩy đi. Phía trước có hai phó tướng lực lưỡng mang kiếm ngắn. Phía sau là Vũ Giang cời ngựa song song với Trương quyền thần Đoàn người âm thầm đi trong đêm. Họ vượt theo con đường mòn dọc bờ Hương Giang vắng vẻ... Chung quanh vẳng đưa lại tiếng cóc kèn và nhạc sành tỉ tê kêu áo não.
Trên trời những ánh ao không sáng tỏ vì vướng vào từng đám mây sậm sịt la đà như muốn rơi xuống các đồi trọc của dãy Ngự Bình. Gió đông rì rào, vi vu lạnh giá thổi làm hai mươi tên lính cơ đi theo hai bên phải co ro...
Trương Phúc Loan hỏi thuộc tướng họ Vũ Tướng quân đã cho người đưa thân quyến bản chức xuống bến chưa?
Vũ Giang cắm cúi nắm dây cương ngựa. Y đáp:
- Chủ soái yên lòng. Kẻ hạ tướng đã chu toàn mọi việc cho ngài rồi.
Trương Phúc Loan lại hỏi giọng tiếc rẻ giả tạo:
- Ba vị tướng quân, nếu bản chức chia cho một phần năm số châu báu ấy thì liệu có ưng thuận không?
Vũ Giang cười ra vẻ trung thành:
- Đã là thuộc tướng của ngài. Nếu không có phần lợi nào cũng đâu ảnh hưởng gì thưa chủ soái.
Trương Phúc Loan cười thỏa mãn:
- ử? Có như thế mới là tướng trung thành của ta. Ngày sau ta thành đạt sẽ không quên tướng quân đâu.
- Vâng? Đa tạ chủ soái đã chiếu cố! Đoàn xe trâu và người đi theo gần đến bờ sông. Họ Trương thấy dưới mé nước thấp thoáng năm bảy chiếc thuyền nan đang cắm sào.
Trương Phúc Loan hỏi:
- Thuyền của ta đấy à? Nhỏ thế thì làm sao mà tải hết?
Vũ Giang không trả lời. Viên võ tướng bảo khẽ:
- Chủ soái ngồi yên để hạ tướng cho dẹp lũ lính nầy trước khi đi. Để chúng sống không có lợi cho chủ tướng.
- ử? Nhanh lên?
Vũ Giang tuốt kiếm ra lệnh hô to:
- Nhị vị tướng quân... Hành động đi ?
Hai viên võ tướng cỡi ngựa đi đầu nghe gọi tức thì tuốt kiếm ra. Họ chém dồn từ đầu chém lại. Vũ Giang từ sau chém tới. Những tiếng thây ngã, tiếng kêu than uất nghẹn vang lên trong đêm khuya. Ba tên phó tướng chùi kiếm lên xác chết rồi đi đến nơi họ Trương đang ngồi trên ngựa. Vũ Giang trầm giọng bảo:
- Bây giờ thì chủ soái xuống ngựa cho họ trói lại?
Trương Phúc Loan như người từ trên trời rơi xuống. Hắn ú ớ kêu:
- Nhà ngươi trung thành với ta kia mà.
Vũ Giang hầm hầm đáp:
- Tội ác của ngươi chỉ có cái chết mới đủ xóa được. Mau trói y lại để đưa qua Bắc Bố Chính nạp cho chúa Trịnh Sâm.
Hai tên phó tướng thúc ngựa tiến lại. Họ dùng dây cột chặt tay họ Trương quặt ra sau. Vũ Giang lại bảo:
- Kho châu báu của nhà người ở đâu?
Trương Phúc Loan lắp bắp nói:
- Các ngươi đã chở đi theo đó còn gì?
vũ Giang cười gằn đáp:
- Hai xe chở đầy gạch đá và rơm trong thùng gỗ. Bao lâu nay nhà ngươi đã cất giấu nó đâu?
Họ Trương bắt đầu kêu than:
- Ta không biết? Bọn ngươi đã chiếm đoạt nó rồi... mau trả lại cho bản chức...
Vũ Giang bật cười ghê lạnh nói:
- Giờ nầy mà nhà ngươi còn xưng bản chức. Ta xẻo một tai cho mi trở thành con chuột nhủi luôn.
Trương Phúc Loan rên rỉ:
- Kho tàng của ta. Ta chia cho ba người một nửa... Hãy thả ta ra?
Vũ Giang hầm hầm bảo:
- Kho tàng nhà ngươi ở đâu?
- Ta đã cho chở ra đây rồi ?
Vũ Giang đưa kiếm lên cao như sắp chém xuống đầu họ Trương, thì trong hàng tre có hai bóng người nhảy ra:
- Các ngươi không được giết y?
- Các ngươi là ai?
Người thư sinh đáp:
- Tại hạ là người đã đến Phú Xuân để lấy lại kho châu báu cho hoàng thượng.
Vũ Giang nhìn người ấy rồi nhìn lão già đang cầm khúc cây mây. Hắn hỏi:
- Mấy hôm nay quý tráng sĩ đến khuấy động Phú Xuân để tìm kho báu à?
Minh Quang đáp :
- Đúng như thế ?
Trương Phúc Loan nhìn Minh Quang. Y bảo:
- Các hạ cứu ta sẽ được nửa kho tàng. Hãy cứu đi! Vũ Giang cười nhạt nói:
- Đấy, hai xe châu báu của y chở đến đây chỉ toàn là gạch đá và rơm.
Lão Nhị nghiêm giọng lại hỏi họ Vũ:
- Nhưng các hạ là người được cử theo bảo vệ kho báu mà?
Vũ Giang đáp:
- Tại hạ chỉ đứng ngoài cửa. Còn bọn đang nằm phơi xác kia là những kẻ chất hàng vào xe.
Minh Quang quay lại Trương Phúc Loan. Chàng hỏi:
- Có thật nhà ngươi lại tráo một lần nữa chứ gì?
Trương Phúc Loan ngẩng đầu lên trời đêm. Lão kêu lên:
- Trời ơi ? Lão thiên hãy chừng giám cho kẻ này. Chính tên phản tướng kia đã đứng ra chỉ bảo cho bọn lính cơ sắp thùng gỗ vào xe. Sao lại vu cho ta?
Lão Nhị gọi vào trong lùm bụi:
- Các ngươi ra khám xe xem sao?
Từ trong các lùm tre Thu Hà, Phi Yến, Lê Tứ và Lê Xuân Ước nhảy ra. Họ lấy kiếm sả dây ràng thùng và thắp đuốc tỏ lên... Nhưng trước mặt mọi người là những bó rơm và gạch đá lăn lóc. Minh Quang căm giận bảo:
- Tháo thả trâu rồi đốt tất cả của ma quỷ ấy đi.
Chàng lại hỏi lão Nhị:
- Bây giờ bá bá liệu thế nào?
Lão Nhị trầm giọng bảo:
- Giữ ba viên phó tướng nầy lại. Còn Trương thì dẫn về phủ quyền thần của y để lục soát Chờ quân chúa Trịnh vào sẽ giao tất cả bọn nầy cho Hoàng Ngũ Phúc.
Trương Phúc Loan kêu lên:
- Hãy thả ta ra. Kho châu báu ta không hiểu lạc mất nơi đâu.
Minh Quang kéo dây cương ngựa của họ Trương lùi lại và bảo anh em Lê Xuân Ước :
- Lê huynh giữ ba người nầy chờ khi nào tìm ra kho báu hãy giao họ cho Đàng trong hay Đàng ngoài cũng được.
Vũ Giang rút kiếm chĩa múi ra, y cười ngạo nghễ:
- Các ngươi tưởng giữ được "Tam độc xà Phú Yên ' là dễ à? Cả ba tên múa kiếm kết lại thành một trận thế. Minh Quang căm giận. Chàng bảo:
- Các huynh đệ lùi ra? Để ba con rắn độc nầy cho tại hạ, chắc chắn bọn nầy ra tay chiếm đoạt kho báu của hoàng thượng rồi?
Mọi người lùi lại cho chàng trai trẻ sơn dã đang nổi giận lần thứ hai. Minh Quang lướt người vào giữa trận kiếm đang chĩa mũi ra. Chàng lầm thầm nói:
Các ngươi phải trả lại kho tàng cho người có đức độ giữ nước ?
Một vòng ánh linh quang phát ra bao quanh chàng trai trẻ. Lười huyền kiếm kỳ dị màu đen lại phát ra sáng xanh khi người múa nó quá nhanh.
Hai mũi kiếm đang chĩa thẳng bỗng rút lại và trở thành dựng đứng để cản ngang đường kiếm đen đang lướt qua... Còn thanh kiếm của họ Vũ thì lại chĩa đứng tạo thành dấu thập.
Lão Nhị ở ngoài gọi nhỏ:
- "Song thập ác kiếm" một thế kiếm đã hạ biết bao nhiêu danh thủ Quy Nhơn.
Một trong "thiết mã phân kim ' lợi hại đấy?
Lão vừa nói dút, thì Minh Quang đã lộn người ngược trên đầu sóng kiếm của "tam độc xà và lười huyền kiếm rung lên cắt ngang sóng cổ tay Vũ Giang ngọt như cắt một nhát vào sình...
Họ Vũ kêu lên một tiếng. Hai lười kiếm kia lập tức chụm lại và đâm thẳng vào ngực của Minh Quang như muốn phân thây chàng ra hai mảnh. "Thiết mã phân kim" ?
Minh Quang kêu lên khe khẽ và đảo lộ lười kiếm đen một vòng vào ngực hai kẻ đang lấn người đến. Hai tiếng rú tiếp theo tiếng rên rỉ của Vũ Giang. Hai thân người gục xuống nằm im.
Vũ Giang được Lê Xuân Ước nhấc lên nhưng bất ngờ một lưỡi trủy thủ từ ống tay áo của hắn đâm tới ngực Lê Xuân Ước. Họ Lê nhảy lùi để tránh thì lập tức lười trủy thủ của họ Vũ lộn lại cắm sâu vào tim hắn. Tiếng thở ra của họ Vũ trước khi tắt thở:
- Bọn ngươi không tìm... ra... nó... đâu?
Minh Quang nhìn lão Nhị. Cả hai thở dài rồi bảo những người họ Lê và chị em Thu Hà:
- Chúng ta đưa Phúc Loan và Phú Xuân để tìm kho châu báu.
Lê Xuân Ước và Lê Tứ đặt họ Trương lên lưng ngựa rồi hai anh em đi kè hai bên. Phía sau là Thu Hà và Phi Yến đi phòng hậu. Minh Quang cời ngựa đi đầu với lão Nhị...
Cả toán sáu người đi về tới phủ họ Trương thì trời cũng vừa hừng sáng. Dân thương buôn và khách bộ hành bàng hoàng nhìn toán người đi vào cửa phủ quyền thần với kẻ bị bắt là Trương Phúc Loan. Họ thì thầmm bàn tán rồi kéo theo sau như một đám hội có múa rồng rắn.
Minh Quang phải quay lại bảo:
- Bọn ta bắt Trương Phúc Loan để giao cho chúa Trịnh. Bà con trong dẫn dã hãy tránh đường. Ai ngăn cản sẽ bị xem là đồng lõa, đồng phe cánh của họ Trương...
Dân chúng nghe nói bèn tránh dạt qua bên để nhường lối đi cho huynh đệ Minh Quang tiến vào phủ. Có người hiểu chuyện nói rằng:
- Nếu không giao nộp Trương ác bá cho Hoàng đại tướng, thì quân Trịnh sẽ đưa gươm giáo vô Phú Xuân và lúc ấy sẽ gây thương đau cho bá tánh sinh linh.
Các tráng sĩ nầy làm thế là đúng.
Bọn lính cơ và thám sát binh vừa nhác thấy chủ soái bị trói trên lưng ngựa trước cổng vào thì vội bỏ gươm giáo xuống rồi quần tụ lại một nơi để hàng phục.
Minh Quang gật đầu nói:
- Các ngươi hiểu điều ấy là đúng. Nhưng hãy cứ giữ binh khí để dẹp giặc cướp cho bá tánh yên vui. Chứ không nên hà hiếp họ như ngày trước mà mang tội.
Chàng ra lịnh dẫn Trương Phúc Loan vào đại sảnh. Nhưng khi y vừa bước lên bậc thềm cuối thì từ trong nhảy ra năm tay võ tướng bao lấy y và chỉ binh khí về phía bọn người Minh Quang. Một tên bảo:
- Bọn ngươi không được bắt chủ soái của chúng ta. Biết khôn thì lui trở ra, nếu không thì...
Lão Nhị quay lại bảo Thu Hà và anh em họ Lê:
- Các ngươi đi lùng sục các nơi, đừng bỏ sót... Để ở đây Minh Quang và ta giải quyết cho.
Thu Hà và Phi Yến đi vòng ra các kho tàng trữ phía sau hậu cung. Còn anh em Lê Xuân Ước thì xách phán quan bút đi thẳng vào cửa bên đại sảnh. Lão Nhị bảo Minh Quang:
- Chú mi cứ thẳng tay với bọn nầy, để lão vào lược trận các nơi.
Minh Quang gật đầu rồi bảo năm tay võ sĩ đang đứng cản ngay rượn mặt Trương Phúc Loan, chàng trầm mặt xuống nói:
- Vậy là các ngươi cố tình chống lại chúa Trịnh để làm khổ cho bá tánh Phú Xuân à?
Một tên cười nhạt đáp :
- Bá tánh khổ thì có can gì cho bọn ta. Các ngươi nên lui về Bắc Bố Chính cho Phú Xuân khỏi đổ máu. Nếu không thì ngay ngày nay thám sát binh chúng ta sẽ không chừa một mống dân đi lại trên đấy nầy?
Minh Quang chợt nhìn tên vừa nói. Chàng hỏi:
- Nhìn mặt nhọn như chuột của nhà ngươi, nếu ta không lầm thì mi có "quý danh" là:
"Chuột tinh ban đêm ' phải không?
Tên mặt chuột ngẩng mặt vênh váo đáp:
- Đúng là ta thì sao nào? Thế còn nhà ngươi là ai?
Minh Quang cười:
- Là kẻ đã ném hai tên gian ác vào quán bán thuốc độc hại người. Chỉ có ngọn lửa mới rửa được tội chúng mình mà thôi.
Dạ thử tinh. Tên mặt chuột. Cất giọng the thé:
- Ta sẽ moi ruột mi để trả thù cho hia tên đệ tử của ta? Hắn nói xong thì quét một đường kiếm như gió vào bụng Minh Quang. Đường kiếm nhanh ấy vừa hụt thì hắn đã quật ngược lưỡi trở lại rồi đâm một nhát vào ngực của địch thủ. Minh Quang lướt người qua bên thì bốn tên còn lại đã áo đến tấn công bằng bốn đường kiếm vòng vèo như dải lụa chực quấn vào đầu chàng.
Minh Quang khẽ hừ một tiếng. Chàng nói:
- Chuột đêm? Ta không định sát sinh, nhưng đây là do ngươi cố tình muốn chết thay cho chủ... Được lắm ! Tiếng được chưa dút thì đường kiếm đen nhấp nhô bay ra như hàng trăm thanh kiếm từ người chàng trai trẻ điểm đâm tới từng tên võ tướng thám sát binh.
Chúng nhảy tránh và trả lại những đường kiếm hiểm độc, nhưng đường kiếm của Minh Quang như con rồng lúc đen lúc xanh uốn lượn phủ mổ vào từng kẻ liều l~nh Và, điều mà chúng không ngờ được là sức vóc nhỏ nhắn như một thư sinh kia đã đưa từng tên một nằm sóng xoài trên mặt đất, và điều chắc chắn hơn nữa là chúng sẽ không còn có dịp để nhìn lại Trương chủ soái vẫn đang còn bị trói đứng dựa vách đại sảnh.
Minh Quang giúp từng tên "cỡi chó về âm phử' và chàng bỗng cảm thấy nên chừa lại một con "chuột tinh ban đêm".Bởi theo chàng cái tên đội trưởng ngoại dinh thám sát binh nầy có lẽ hiểu được nhiều điều về họ "Trương chủ soái" của hắn, nên khi thấy "Dạ thử tinh" đang múa cây trường kiếm cố che và đỡ những phần yếu huyệt. Chàng bật cười lạnh lùng bảo:
- Ta không giết ngươi ngay đâu. Hãy để lại một cánh tay rồi làm những việc ta can Minh Quang lướt đến sát "Dạ thử tinh" và xoay nhanh vòng kiếm một cái.
Một tiếng thét vang lên đầy đau đớn phẫn uất. "Con chuột tinh" trung thành của Trương Phúc Loan đã ném kiếm xuống đất. Lạ lùng làm sao là nơi chuôi kiếm ấy còn dính theo một cánh tay đen đúa của "Dạ thử tinh".
Minh Quang lướt đến điểm nhanh vào các huyệt trên người của tên đội trưởng đang ngã xuống nền đá. Và, chàng nhấc hắn đứng dậy hỏi:
- Mi không chết ngay đâu? Ta còn cần đến mi mà? Hãy nói cho ta biết "Kho châu báu của họ Trương" hiện chôn giấu ở nơi đâu?
Tên đội trưởng nhăn nhó khổ sở. Hắn nhìn họ Trương đang gầm mặt xuống thật thảm hại rồi lắc đầu:
Minh Quang tức giận nói:
- Mi không can đảm lâu được đâu. Đừng để ta nổi giận.
Tên đội trưởng bất ngờ tung một quyền còn lại vào ngực của Minh Quang.
Rồi phóng ra ngoài đại sảnh. Quả là kể ngu xuẩn và lầm lẫn khi giở thủ đoạn ra với một danh thủ giang hồ. Bước chân của hắn vừa chạm đến bực thềm đá thì Minh Quang như con diều từ trên đáp xuống chụp lấy cổ của kẻ đào tẩu mà nhấc lùi lại Hắn cố giẫy giụa để trì kéo ra ngoài thì Minh Quang điểm vào Bách hội huyệt của hắn một phát. Tên đội trưởng kêu lên đau đớn:
- ôi ? Để tại hạ nói ? Để... nói ?
- Nói đi ?
- Kho ấy đã được dọn đi từ đêm qua?
- Ai dọn?
- Vũ Giang và đồng bọn?
- Từ khi nào và đi với những ai?
- Lúc ấy họ cùng đi với Trương chủ soái và hai phó tướng...
Minh Quang khẽ hừ:
- Điều ấy ta đã biết rồi. Chỉ là những xe gạch và rơm.
Tên đội trưởng thở hắt ra.
Minh Quang tức giận đặt tay lên thiên đình huyệt của tên đội trưởng, bỗng chàng vội nhảy qua bên và múa thanh huyền kiếm đánh tạt ra sau:
- Bọn khốn kiếp bắn lén?
Khi quay lại thì tên đội trưởng đã vinh dự nhận một mũi tên vào phía lưng để theo đồng bọn đang nằm lăn lóc trong nền dinh. Còn một mũi tên thì bị Minh Quang cắt làm hai. Chàng tức giận lẩm bẩm nói:
- Vẫn còn nhiều thuộc hạ của hắn đấy chứ nhỉ?
Minh Quang xách kiếm đen chạy vào, nhưng Trương Phúc Loan đã không còn bóng dáng đâu nữa.
Minh Quang nhìn quanh trong đại sảnh. Chàng thấy cửa các phòng thông nhau vẫn đóng kín. Còn trần mái thì không có ánh sáng chiếu xuống để cho biết có người đã đưa lão lên trên ấy...
Chàng suy nghĩ:
- Vậy là trong dinh cơ nầy có đường ngầm ?
Minh Quang nói xong thì bước lại từng cánh cửa mà xô, nhưng tất cả vẫn chốt kín... Bỗng từ ngoài lão Nhị chạy vào hỏi:
- Chú mi có hay họ Trương đã chạy thoát ra ngoài rồi chứ?
Minh Quang gật đầu nhè nhẹ đáp:
- vâng? Hắn nhân lúc cháu mải đuổi theo tên đội trưởng nên chạy trốn hoặc là có kẻ giúp hắn chạy trốn. Lão Nhị bảo:
- Từ cửa hầm thoát ra phía sau dinh. Hắn được một kẻ che mặt cứu lên ngựa chạy về phía Ngự Bình.
- Sao lại chạy về phía Ngự Bình?
Lão Nhị gật đầu khe khẽ bảo:
- Cứ chờ xem? Thôi bọn ta lui về Linh Mụ... mà chờ.
Minh Quang và lão Nhị bước song song ra thềm... vừa lúc ấy quân thám hỏa bài từ Lũy Thầy chạy về như ong vỡ tổ... Đứa thì mặt mày xơ xác, đứa thì y phục rách như tàu lá chuối... trong gió.
Chúng vừa chạy vừa nói to:
- Quân chúa Trịnh đã đến Phong Điền sắp vô Phú Xuân?
Thật là một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. áo quần lính cơ, quân thám sát ném bừa bãi trên đường đi. Cả gươm giáo cũng văng tứ tung như củi mục.
Minh Quang gọi các huynh đệ cùng theo lão Nhị đi Linh Mụ. Chàng thắc mắc hỏi vị lão bá:
Lão bá định bỏ qua chuyện nầy ư?
Lão Nhị cười bí mật:
- Cứ chờ. May ra ta tìm được điều muốn tìm. Thôi đi ?
Minh Quang nhìn lão Nhị khó hiểu. Nhưng vẫn giục cả mấy người cùng cời ngựa chạy theo lão bá...
Kẻ bịt mặt cỡi con ngựa cao lớn. Phía sau là Trương Phúc Loan cỡi con ngựa nhỏ hơn. Lão được cởi trói nhưng không có binh khí. Họ Trương hỏi kẻ cứu mình:
- ân nhân định đưa ta đi đâu? Hãy cho ta một món vũ khí đề phòng thân chứ?
Kẻ bịt mặt lạnh lùng bảo:
- Tại hạ được lịnh chúa Nguyễn phải cứu tướng quân. Chúa Định Vương rất yêu quý ngài. Còn vũ khí thì làm gì có lúc nầy. Hãy để tại hạ bảo vệ tướng quân đủ rồi Chỉ có điều tướng quân nên cởi áo bào ra để bá tánh không biết...
Trương Phúc Loan làm theo lời ân nhân và lột luôn chiếc khăn nhiễu quấn đầu rồi cuốn mớ tóc dài nhét vào trong cổ áo lót. Trông y thật kỳdị và khó nhìn ra.
Người cứu y gật gù nói:
- Được ? Bây giờ thì đố ai nhìn ra được Trương quyền thần... Nhưng ta phải đến nơi tướng quân cất giấu kho châu báu mới được. Đó là lịnh của Định Vương?
Trương Phúc Loan giật mình hỏi:
- sao lại châu báu?
- Vâng? Chúa Định Vương chỉ cần biết nơi ấy để khi đưa tướng quân vào nơi ngài ngự, ngài sẽ cho quân đến đóng quanh đấy gìn giữ kho tàng cho ngày sau.
Trương Phúc Loan nghi ngờ hỏi:
- Sao lại ngày sau?
Người bịt mặt giải thích:
- Ngài dự định đặt tướng quân lên làm Quốc trượng thì phải có châu báu mà thao luyện sĩ tốt. Còn hơn là để tướng quân cho quân Trịnh treo cổ rồi mất cả kho châu báu à?
Trương Phúc Loan gật đầu ra chiều tin tưởng, nhưng lão lại hỏi:
- Thế ân nhân là ai mà phải che mặt... dường như ân nhân là nữ nhân?
Người bịt mặt gắt khẽ:
- Tướng quân đã lập được thám sát binh mà không hiểu sách lược của Định Vương. Ta là nữ nhân thật đấy, nhưng còn phải ra vào Nam Bắc nên không thể lộ ra cho bọn binh lính kể cả thuộc tướng của ngài thấy chân dung e ngày sau khó hành sự. Ngài hiểu rồi chứ?
- Nhưng những kẻ gần ta đều phản lại ta cả. Ta không thể tin một ai...
- Kể cả người đã chết để bảo vệ bí mật cho ngài à?
- Ai thế?
- Dạ thử tinh. Đội trưởng thám sát binh đã liều chết để giữ bí mật cho ngài.
Trương Phúc Loan gật gù:
- Phải ? Tên thuộc tướng ấy trung thành... tội nghiệp hắn đã chết. Còn ân nhân thì sao?
- Ngài có định chỉ nơi cất giấu để ta báo lại cho Định Vương chứ? Ta còn phải qua sông. Sợ không kịp đâu?
- Sau núi Ngự Bình có một tảng đá to. Nhấc tảng đá ấy, rồi đào thêm mấy lần Thôi cứ hiểu như thế... Ta sẽ kể cho Định Vương khi gặp mặt ngài.
- Vâng ? Cũng được ?
Trương Phúc Loan nhìn lên tròi rồi hỏi:
- Qua sông bằng gì mà ta vẫn chưa thấy?
- Chờ thuyền?
- Chờ! - Họ sắp đến rồi kìa?
Họ Trương nhìn theo hướng tay người bịt mặt chỉ. Lão thấy sáu thớt ngựa đang phi từ phía sau đến. Sau khi người bịt mặt ném lên trời một quả pháo màu xanh.
Pháo nổ giòn tan khi lớp khói không còn lãng đãng trên mặt cỏ ngọn cây nữa thì người bịt mặt đã cởi tấm vải che mặt ra. Trương Phúc Loan ngạc nhiên hỏi:
- ân nhân là ai thế?
Người ấy nghiêm mặt trả lời:
- Ngày trước có những lần tiện nhân qua lại dinh ngài cùng với Trương Phúc Hùng mà đồng thời cũng là cháu ngài. Ngài không nhớ à?
Trương Phúc Loan lắc đầu đáp:
- Không ! - Tiện nhân là vợ của Lê Chiêu Phước. Đã được Trịnh Du và ngài âm mưu quản thúc trong dinh họ Trương phó tướng... Rất tiếc vì đứa con còn nhỏ dại nên tiện nhân không thể trốn đi được... và một phần cũng do chưa tìm ra kho châu báu.
Trương Phúc Loan nhíu mày khó hiểu nhìn Lê phu nhân. Lão quyền thần hỏi:
- Bây giờ phu nhân kể ra đây với ta làm gì?
- Hừ? Kể chuyện ấy ra để ngài thấy được tội ác của ngài đã đối xử với vợ một người trung quân ái quốc... Nhưng cũng may là...
- Là thế nào?
- Là ta đã theo dõi được cuộc tẩu tán kho tàng do ngài đem đi nơi khác. Có điều tiện nhân không hiểu nó cất giấu nơi đâu. Nay thì rõ rồi.
Trương Phúc Loan gầm lên. Lão đưa quyền tới để thoi Lê phu nhân, nhưng bà đã gọi :
- Lê Thứ và Lê Xuân Ước ? Hãy đưa lão gian thần nầy ra Bắc Bố Chính giao cho Hoàng Ngũ Phúc ?...
Phía sau Thu Hà và Phi Yến giục ngựa chạy lên. Hai thiếu nữ cười vui vẻ bên phu nhân:
- Mẫu thân cũng thích giao tranh đấy à?
Còn Minh Quang thì nhìn sư mẫu rồi nhìn lão Nhị.
Chàng hỏi nhỏ:
- Đây là mưu kế của lão bá?
Lão Nhị mỉm cười hiền từ đáp:
- Mưu kế của tỷ tỷ ta đấy? Bà ấy là nữ hổ tướng của thời xưa đó mà.
Cả mấy người nhìn hai anh em họ Lê cột dây dẫn Trương Phúc Loan trên lưng ngựa chạy về phía Lũy Thầy. Lão Nhị nhìn Lê phu nhân khẽ hỏi:
Thế nào tỷ tỷ?
Lê phu nhân gật đầu đáp:
- Xong rồi ? Đúng như ngu tỷ dự đoán... Còn tùy thúc thúc và Lê diệt nhi mà thôi Lão Nhị vỗ vai Minh Quang:
- Cứ để đấy? Chờ gặp được minh quân nào thống nhất sơn hà ta sẽ trao lại...
Phải không cháu?
Minh Quang vui sướng gật đầu đáp:
- Vâng? Đó là ý muốn của hoàng thượng và cũng là đi bút sư phụ cháu.
- Vậy thì bọn ta lên đường về Hoành Sơn, chờ gặp minh quân nhé?
Cả mấy người nhất là hai tiểu thư họ Lê cười vang:
- Vậy là chưa ai bỏ Hoành Sơn mà đi cả?... Vui quá thật là một nhà sum họp ?
Đoàn người giục ngựa chạy nối đuôi nhau chen lẫn trong lớp quân lính cố đang bỏ võ phục, khí giới trên đường để chạy trốn về Phú Xuân. Họ trở lại sông Linh Giang giữa cơn tao loạn như thế ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT