Thật không ngoài sự ước đoán, tàn thêm nửa nén hương nữa thì thời cơ đã đến.
Sáu nàng tỳ nữ cắt hai người thị vệ ra làm một khối, quyết dùng cái thế nhiều người để đè bẹp đối phương.
Thế trận vừa tan vừa hợp trong nháy mắt Đường Luân đã thấy ba tên Thị vệ này khó lòng thoát khỏi tử thần, bỗng nhiên một tiếng nạt vang lên, ba bề bốn bên vô số những chiếc bóng trắng nhảy vèo ra tham gia chiến đấu.
Ba tên thị vệ còn lại, có một tên vừa trúng đòn ngã gục thì bọn Vô Hồn tông đã xáp đến sát nách rồi. Vậy mà Bát Quái trận đồ đang tập trung sức mạnh tấn công vào bên trong bấy giờ lại tỏa sức mạnh ra ngoài để kháng cự với bọn người áo trắng.
Tám người tỳ nữ này đứng thành một thế trận, vuông không vuông, tròn không ra tròn, tam giác không ra tam giác, nhưng kết với nhau cực kỳ bí hiểm.
Bọn Vô Hồn tông thấy vậy chưa dám vội xông vào, chỉ đứng rời phía ngoài mà khán trận.
Đường Luân từ trên cao nhìn xuống thấy giữa trận là hai tên thị vệ râu tóc bơ phờ, hơi thở phều phào nặng nhọc. Vòng vây kế đó là tám nàng tỳ nữ, còn vòng vây phía bên ngoài thì của bọn Vô Hồn tông, đang chiếm cái thế tái bao vây kẻ địch.
Cả ba khối này bây giờ đứng im lìm không cục cựa, giương mắt trừng trừng nhìn về đối phương. Đường Luân cảm thấy trong cái im lặng đó có ngầm chứa đựng một sự đột biến kinh thiên.
Chính vào lúc đó thì cặp Bích Cơ Ma Nữ với Thường Phong Lâm đang đấu chiến tưng bừng với nhau ở cuối sân.
Nghe một tiếng nạt vang lên, Đường Luân liếc mắt nhìn lại, đúng vào lúc Bích Cơ Ma Nữ đang nằm trong cái thế nghìn cân treo sợi tóc.
Không kịp suy nghĩ lôi thôi, Đường Luân thò tay lên mái ngói bẻ lấy một mảnh nhỏ dồn sức mạnh vào cánh tay, định ném vù ra.
Bỗng bên tai vang lên một chuỗi cười hềnh hệch, lão già Trần Như Phong đã tung ra ám khí cứu nguy cho Bích Cơ Ma Nữ.
Một đạo hào quang lóe ngang trước mặt Đường Luân, nhưng miếng ngói trong tay chàng cũng ném vù ra nhanh như cắt.
Khá khen cho Đường Luân kể từ ngày uống nhằm thuốc Bá Vương đảnh, khí lực mạnh mẻ hơn xưa rất nhiều. Mảnh ngói vụn của chàng đi sau mà tới trước.
Đúng vào lúc móng vuốt của Thường Phong Lâm sắp sửa chạm vào lồng ngực đồ sộ của Bích Cơ thì huyệt Khúc Trì của lão nhói lên một cái, cánh tay tê dại không còn điều khiển được nữa.
Chưa kịp định thần thì ngọn phi tiêu của Trần Như Phong đi sau lại cắm phập vào cánh tay bên kia, làm cho Thường Phong Lâm toát mồ hôi trán.
Lợi dụng một giây phút chậm trễ đó, Bích Cơ Ma Nữ đã dồn hết sức mạnh toàn thân của mình vào hai mũi võ hài, tung lên hai cước liên hoàn vào đan điền của Thường Phong Lâm.
Lưỡng đầu thọ địch, Thường Phong Lâm rú lên một tiếng bắn ra xa hai trượng rơi phịch trên mặt đất.
Lão trúng đòn chắc nặng lắm nên nằm yên không cục cựa gì nữa. Bích Cơ Ma Nữ không thèm đếm xỉa gì đến lão, ngoảnh đầu nhìn sang Bát Quái trận đồ thái độ vô cùng bình thản nhưng trong tâm thật lấy làm kinh dị, không biết kẻ nào khuất mặt đã ra tay cứu mình?
Chắc chắn không phải là phụ thân vì rằng phụ thân không bao giờ dùng phi tiêu làm ám khí.
Thấy hai bên đang cùng nhau hằm hè, Bích Cơ tuy ngoài mặt để tâm vào đó nhưng tinh thần luôn luôn lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy Ma Quân viện. Đếm nhẩm thực lực của đối phương, bên Vô Hồn tông non ba mươi người ra mặt, nhưng không biết còn bao nhiêu nữa đang lẩn quẩn đâu đây.
Thình lình bên phái Vô Hồn tông có một kẻ dẫn đầu hô ám hiệu, trong chớp mắt toàn thể bọn Vô Hồn tông rần rần dấy động, nhất loạt tấn công.
Hai tên thị vệ còn sống sót nãy giờ đã lấy lại sức khỏe, chỉ chờ có cơ hội nghìn năm một thuở này, vội vàng luồn mình qua kẽ hở giữa lúc Bát Quái trận đồ đang ứng chiến với bên ngoài.
Nhờ vậy mà hai con cá đã lọt rọ này thoát ra khỏi vòng vây, đứng dựa lưng vào tường thở ồ ồ, không buồn biết đến Thường Phong Lâm đang im lìm nằm ở góc sân.
Vừa xáp trận là bọn Vô Hồn tông tấn công dữ dội, Đường Luân giật mình kinh hãi thì ra bọn nữ tỳ có trận thò bọn Vô Hồn tông cũng có trận. Nếu không ngần ấy người làm sao mà tiến thoái thật là quy củ, hàng lối rõ ràng, lâm đại trận mà không loạn.
Chỉ so nhau vài hiệp, thì Đường Luân đã thấy bên phe tỳ nữ lâm vào thế nguy nên trong lòng bồi hồi lo lắng.
Liếc xem thái độ của Bích Cơ Ma Nữ, bỗng bắt gặp nàng vừa giơ hai bàn tay trắng muốt ra vỗ mạnh bốn tiếng.
Cánh cửa hông ăn sâu vào Ma Quân viện thình lình mở toát hoát ra, rồi từ trong cánh cửa đen ngòm ấy lũ lượt tuôn ra không biết bao nhiêu là tỳ nữ.
Bọn này thảy đều vận toàn đồng phục bằng lối võ y bó sát vào thân hình vô cùng gọn ghẽ.
Vũ khí trên tay họ không phải là cán lồng đèn nữa mà trên tay mỗi người đều việc vẩy một ngọn roi làm bằng cành liễu, trông chừng mềm mại lắm. Lại có một điều là bên lưng mỗi nàng đều giắt một thanh trường kiếm nhỏ mà dài, rất xứng tay với khổ người mảnh mai của họ.
Đường Luân trong một đêm nay mục kích không biết bao nhiêu việc lạ, nhưng không có việc nào kích thích chàng mạnh mẽ cho bằng khí thế của bọn tỳ nữ này.
Trông họ đều là những người mảnh khảnh, nhưng hàng ngũ chỉnh tề, sắc mặt nghiêm trang, vừa ra khỏi cửa viện thì bày khai trận thế, tái bao vây bọn Vô Hồn tông thêm một lớp nữa.
Sau khi vòng vây đã chặt chẽ rồi, Đường Luân đếm phỏng thấy số tỳ nữ có đến sáu mươi người, và chia nhau đứng thành một Bát Quái trận đồ khổng lồ.
Đường Luân thở phào, vỡ lẽ ra rằng số cung nữ mới đến là sáu mươi tư người, cứ mỗi tám người kết thành một trận nhỏ, tám trận nhỏ đó kết thành một cái trận lớn, khí thế trông thật là kinh tâm.
Xuyên qua bóng tối, Đường Luân trông thấy trên vành môi mọng đỏ của Bích Cơ thoáng hiện một nụ cười đắc chí.
Còn đương vui lây với nụ cười duyên dáng của người đẹp, thình lình nét cười vụt tắt, và Bích Cơ Ma Nữ thét lên :
- Khai trận!
Lệnh truyền chưa dứt thì sáu mươi bốn nàng tỳ nữ thảy đều xuất thủ một lượt, cành liễu thiết tha mềm mại trên tay các nàng vung ra vèo vèo trong gió.
Vòng vây bên ngoài vừa đại tứ tấn công thì tám nàng tỳ nữ ở bên trong tức tốc phối hợp, tạo thành cái thế Ngoại kích nội công, làm cho bọn Vô Hồn tông phải lọt vào tình trạng tiền hậu thọ địch.
Đường Luân thở dài, thầm phục cho Liên Hải Thiên đã dày công uốn nắn, luyện tập bọn tỳ nữ thật là tinh vi thuần thục, ngót bảy mươi người tấn công ăn rập vào nhau, từ trên cao nhìn xuống, thấy trăm người như một, cử động nhịp nhàng, vô cùng ngoạn mục, công thì mạnh mẽ, thủ lại kín đáo, làm cho bọn Vô Hồn tông tay chân bấn loạn.
Nhưng sau giây phút lấy lại trầm tĩnh, người dẫn đầu bọn Vô Hồn tông hô to mấy khẩu lệnh, tức thì toàn thể những người áo trắng lao xao động đậy, bày thành thế trận Tam Giác Kim Chuyên, để kháng cự với thế trận khổng lồ Bát Quái.
Đường Luân trông xuống thấy giữa cái Bát Quái trận đồ do ngót trăm nàng tỳ nữ kết lại kia bao vây chặt chẽ một cái hình tam giác màu trắng.
Cái hình tam giác này, khi thì biến thành vòng tròn, để liên kết lực lượng chọi lại áp lực bên ngoài khi thì bất thình lình đổi sang ngôi sao năm góc, những đường góc bén nhọn kia được dồn sức mạnh vào đó để phá vỡ trùng vây.
Thật là biến hóa thiên hình vạn trạng, lại trong cái hình tam giác màu trắng nọ vây khổn tám chiếc lồng đèn, ánh sáng thấp thoáng khi mờ khi tỏ.
Đôi bên công cự cùng nhau khá lâu, độ chừng đối phương đã mệt nhoài, Bích Cơ Ma Nữ lại lanh lảnh ban truyền khẩu lệnh.
Lệnh vừa truyền ra, Bát Quái trận khổng lồ tức khắc di chuyển theo khuôn phép, cắt mạnh khối Vô Hồn tông ra làm hai, muốn dùng chiến lược tiêu hao ban nãy để làm cho hao mòn thực lực đối phương.
Khá khen cho sự biến hóa khôn lường của Bát Quái trận, chỉ trong vòng tàn một nén hương, thì bọn Vô Hồn tông đã có nhiều người tử trận. Thể xác của họ nằm la liệt trên mặt đất.
Phần còn lại hết lòng tử chiến, khí thế càng lúc càng hăng say.
Tám nàng tỳ nữ bị kẹt trong vòng vây trong cùng lúc bấy giờ cũng lại cử phản công, quyết chộp lấy cơ hội để thoát vòng vây nguy khốn.
Tình thế càng lúc càng găng, nhưng ưu thế lần lần đã thấy ngã về phe tỳ nữ.
Dằng công cầm cự với nhau trong cái thế hỗn chiến đó thêm chừng nửa tiếng đồng hồ nữa, thấy thời cơ đã đến, Bích Cơ Ma Nữ lại ban truyền hiệu lệnh.
Lạ lùng và ngoạn mục thay, lệnh của Bích Cơ vừa dứt, trăm người như một, tức khắc sang cành liễu trong tay mặt qua tay trái để rồi tay mặt tuốt gươm tấn công dữ dội.
Ban nãy, họ chỉ dùng có một nhành liễu thướt tha mềm mại mà nhờ cái thế liên hoàn chặt chẽ, phối hợp cùng nhau một cách thâm sâu huyền bí, nên khí thế thật là mạnh bạo.
Những ngọn liễu kia cứ chực tấn công vào những yếu huyệt của đối phương, làm cho kẻ non tay thảy đều trúng đòn mà chết.
Bây giờ đây, bất thình lình họ dùng cứng thay cho mềm, chiến lược hoàn toàn biến đổi.
Ban nãy mềm mại bao nhiêu thì bây giờ ồ ạt bấy nhiêu. Bọn Vô Hồn tông vì không ngờ trước nên binh khí trong tay không được thống nhất. Có người lại ỷ tài, chỉ dùng hai bàn tay trắng, bây giờ thế trận biến chuyển bất ngờ, thật lâm vào vòng nguy biến.
Giáp chiếc với nhau thêm một lần nữa, bọn Vô Hồn tông hao mòn thực lực càng nhiều.
Trong cơn nguy biến, bỗng có một tiếng lóng ban ra, Đường Luân đang khấp khởi mừng thầm, cho rằng bên Hải Ma phen này chắc là thắng trận.
Nào ngờ một tiếng nổ chát chúa vang lên, cắt đứt giòng tư tưởng của chàng.
Một làn khói trắng bay ra mờ mịt, trong chớp mắt cò gần phân nửa nữ tỳ ngửi nhằm hơi trắng đó mà buông kiếm ngã gục nơi giữa trận.
Thường Phong Lâm nãy giờ nằm im lìm làm cho người ta ngỡ rằng hắn đã trúng thương mà chết.
Nào ngờ bây giờ bỗng nhiên vùng dậy, chạy trối chết về phía trên gió để tránh làn hơi độc.
Chiến trường ồn ào vỡ lở, ai cũng tranh nhau tránh hơi độc, chỉ có bọn Vô Hồn tông vì có sẵn thuốc ngừa nên vẫn xông xáo trong vòng hơi độc mà sát phạt luôn tay.
Đang cơn hỗn loạn bỗng nhiên có hai tiếng thét vang trời nổi dậy.
Thường Phong Lâm đang trốn trong xó tường, giựt mình nhìn thấy hai đầu tường Đông và Tây đồng lượt có hai gã thanh niên xuất hiện.
Người đứng trên đầu tường phía Đông mặc một chiếc áo bào màu vàng, vẻ mặt thật là xa lạ.
Người này thét lên một tiếng nữa, bay mình tạo thành một đường vòng cầu rơi vào giữa trận, thanh trường kiếm trong tay hắn lồng lộn như rồng thiêng ra biển, sát phạt tưng bừng.
Thường Phong Lâm hậm hực :
- Thằng này muốn tìm chỗ chết.
Ngẩng đầu lên nhìn sang đầu tường phía Đông thấy gã thiếu niên đứng trên đó phong tư nho nhã, cặp mắt sáng như gương, miệng mồm xin xắn, trong tay cầm một thanh bảo kiếm sáng ngời ánh kiếm tỏa ra một làn hào quang rực rỡ, lấp lánh giữa nền trời khuya.
Thường Phong Lâm bất giác biến sắc, thì ra người ấy chẳng phải ai xa lạ, chính là Đường Luân đó.
Đường Luân ngang nhiên đứng trên đầu tường, tay cầm Hỏa Long thần kiếm, lưỡi uốn theo phép Xuân Lôi, khí tụ đan điền, nạt lên sang sảng :
- Người trong Vô Hồn tông! Hãy nghe lệnh của Vô Hồn điệu.
Ngót trăm người đang đấu chiến tưng bừng, vậy mà câu nói của Đường Luân vừa ban ra, âm ba chấn động làm cho cả thảy dừng tay lại.
Ngót trăm cặp mặt đổ dồn về phía Đường Luân. Đường Luân cũng đảo mắt nhìn xuống, bắt gặp trong đám hỗn độn đó, có cặp mắt lóng la lóng lánh đang nhìn mình không chớp.
Đó là cặp mắt của Bích Cơ Ma Nữ, cặp mắt đẹp vô song, trong và sáng, ánh mắt của nàng dường như thầm cảm kích Đường Luân đã kịp thời xuất hiện trong giây phút khốn cùng.
Lúc bấy giờ hơi độc đã tản mát vào không khí, những người chưa nhiễm độc vẫn còn tỉnh táo.
Đường Luân sợ cặp mắt mê hồn của Bích Cơ làm mất đi dũng khí của mình nên vội nhìn sang chỗ khác.
Bích Cơ thất vọng lắm, nàng bực tức ra mặt.
Như một con sư tử, Đường Luân lại gầm lên :
- Người trong Vô Hồn tông, hãy nghe lệnh của Vô Hồn điệu!
Những người áo trắng thảy đều răm rắp tuân theo. Có một gã vớ được một nàng tỳ nữ chợt nghe tiếng quát của Đường Luân vội vàng bỏ nàng xuống đất.
Nàng nữ tỳ đảo nhẹ một vòng, rơi là là về mặt đất, sắc mặt trắng bệch, tán đởm kinh hồn, rút lui vào đám chị em còn lại.
Bỗng từ trong đám người áo trắng, có một chuỗi cười sặc sụa :
- Đứa nào ngông cuồng đến thế, dám tự xưng có thể điều khiển Vô Hồn tông?
Đường Luân thét :
- Ngươi hãy nhìn thanh bảo kiếm này, ta dùng nó để điều khiển Vô Hồn tông.
Khoa thanh trường kiếm trước mặt mình mấy vòng, Đường Luân dõng dạc ra lệnh :
- Người Vô Hồn tông, hãy theo ta.
Dứt lời, Đường Luân xoay mình phi thân vào khoảng đêm dày đặc, tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn...
Bọn Vô Hồn tông hô lên một tiếng lục đục nối gót theo Đường Luân, bọn họ đối với thanh gươm có ba chữ Vô Hồn điệu kia tỏ vẻ phi thường kính cẩn, không dám cưỡng lệnh.
Giữa lúc xôn xao, bỗng có tiếng của Thường Phong Lâm thét lên :
- Anh em khoan đi đã.
Dứt lời lão thò cánh tay ra định níu lấy chả vai của một người Vô Hồn tông đứng gần nhất.
Người ấy ngoảnh gương mặt lạnh lùng lại nhìn Thường Phong Lâm, bỗng bất thần đẩy ra một chưởng.
Đòn của người này thật nhẹ nhàng, mềm mại, hư hư thực thực, xem chẳng thấm vào đâu nhưng mà tiềm lực lại mạnh mẽ phi thường.
Thường Phong Lâm nghe thấy một luồng sức mạnh ập vào mặt mình, giựt mình kinh hãi, bước xéo qua một bên nhanh như một đường tên để né đòn.
Nhưng... đã trễ, chả vai của hắn ta lãnh lấy một đòn kinh rợn, lộn mèo năm sáu vòng ra phía sau.
Trong lúc đó thì những người áo trắng lần lượt vượt nối gót theo Đường Luân đi hết.
Giữa đấu trường bấy giờ chỉ còn lại một số xác chết của bọn nữ tỳ và Cẩm y thị vệ.
Bầu không khí lần lần lắng xuống, bao trùm một màu tang tóc.
Bích Cơ Ma Nữ cau mày ngắm nhìn những đứa nữ tỳ thân yêu của mình đang ngây ngất vì hơi độc.
Trong thâm tâm của nàng, oán trách Đường Luân cớ sao ban nãy trốn tránh ánh mắt của nàng.
Kể từ lúc nàng hiểu đời đến nay, chưa từng có gã thanh niên nào cưỡng nổi ma lực trong cặp mắt của mình. Nàng băn khoăn lo lắng không biết Đường Luân sẽ giở ngón gì đây?
Bàng hoàng ngoảnh đầu nhìn lại, Bích Cơ bất giác giựt mình.
Sau lưng mình, bây giờ có một gã thiếu niên mắt trong mày sáng, thần sắc đẹp đẽ phi thường, đang giương cặp mắt sáng ngời để ngó mình.
Ánh mắt của gã long lanh lấp lánh, nhác trông cũng biết là trải qua nhiều điêu luyện.
Đó là một tay kiếm khách trẻ tuổi, mình mặc áo vàng, mỉm miệng cười tươi, cúi đầu xá chào Bích Cơ Ma Nữ.
* * * * *
Thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay của Đường Luân cắt gió vèo vèo, chàng dẫn đầu đi trước, khí thế tợ chớp giăng sấm nổ, tốc độ lanh lẹ phi thường.
Nhưng càng chạy chừng nào, trong lòng của Đường Luân càng thêm kinh hãi chừng nấy.
Nghe đồn người trong Vô Hồn điệu thảy đều diệt hết tính, dốc hết một lòng luyện tập võ công, người nào người nấy thảy đều siêu việt.
Ngày hôm nay so thử khinh công mới biết rằng lời đồn không ngoa.
Đường Luân cắn răng xả hết tốc lực nhưng mà sau lưng mình gió vẫn dậy vèo vèo, bọn Vô Hồn tông đuổi theo bén gót.
Đường Luân chạy một mạch đến chỗ thủ hạ của mình âm thầm mai phục, bất thình lình chàng dừng phắt chân lại, quay mình về phía sau, khoa thanh trường kiếm, tụ khí Đan điền, thét lên một tiếng :
- Đứng lại!
Đường Luân cố ý muốn phô trương nội lực thâm hậu của mình, sau khi đã uống Bá Vương đảnh.
Vì vậy mà tiếng thét của chàng vang rừng xé núi, đồng vọng giữa không trung lâu lâu mới dứt.
Bọn Vô Hồn tông nhất loạt dừng chân lại, giăng thành hàng chữ nhất, trừng trừng cặp mắt ngắm nhìn Đường Luân.
Phần đông những người này đã từng chạm mặt với chàng trong Vô Hồn mộ nên thảy đều sắc mặt hầm hừ, thái độ cực kỳ căm tức.
Đường Luân nghiêm trang gát thanh bảo kiếm qua trước mắt, để cho bọn họ nhìn rõ ba chữ Vô Hồn điệu, đoạn nghiêm nghị nói rằng :
- Bọn ngươi thấy chưa? Vô Hồn điệu ở đâu thì cũng như tổ sư ở đó, thanh kiếm này nằm trong tay ta thì kể như ta nắm cả giềng mối của Vô Hồn tông rồi!
Chém không một đường gươm vào không khí để ra oai, Đường Luân hằn học nói :
- Một khi ta nổi giận, ta có thể dùng thanh Hỏa Long thần kiếm này ban truyền hiệu lệnh cho các ngươi phải đi về thế giới Vô Hồn...
Ngừng lại một giây, cặp mắt của Đường Luân quét ngang một vòng để bắt sắc mặt của bọn chúng.
Chàng lại lên giọng bắt nạt :
- Ta cũng có thể thi hành mọi thứ cực hình, cắt da xẻo thịt chúng bay để cho chúng bay nếm mùi đau đớn của Vô Hồn lệnh.
Ngửa mặt lên trời, Đường Luân buông ra một chuỗi cười ròn rã, dịu giọng nói :
- Nhưng nếu ta mở lòng từ bi, thì cũng có thể thả chúng bay yên lành trở về Vô Hồn môn để tiếp tục luyện tập võ công. Bọn bây chết một cách thê thảm, hay là sống một cách vinh quang đều tùy hứng của ta.
Bọn Vô Hồn tông thảy đều im phăng phắt, sắc mặt của họ lạnh lùng đanh đá, dường như những chiếc hình nộm, không lộ sắc thái ra ngoài.
Thình lình có một lão già mặc áo trắng nhún mình nhảy vèo tới, nạt :
- Vô Hồn điệu do tổ sư chúng ta và hòa thượng trong Pháp Hoa tự dựng ra, mi là ai mà dám sử dụng?
Đường Luân khẽ giựt mình, nhưng vội nghiêm sắc mặt, búng nhẹ vào vỏ kiếm của mình, phát ra một tiếng vang thánh thót, lạnh lùng nói :
- Vô Hồn điệu ở đâu cũng như tổ sư ở đó, mi là ai mà dám chống đối?
Lão già áo trắng quắc mắt nhìn Đường Luân rồi xuất kỳ bất ý nhanh như điện, lão vươn hai cánh tay khẳng khiu ra, chộp một đường thần tốc tới.
Đường Luân giật mình, tràng mình nửa bộ để tránh đòn, nhưng vẫn không kịp, bàn tay lanh lẹ của lão già đã vớt chặt lấy vỏ gươm.
Lão già nói với giọng vô cùng đanh thép :
- Ngày hôm nay ta quyết phạm thượng để đoạt món bảo vật này về, chỉnh đốn lại căn cơ của Vô Hồn tông.
Bất thần lão nạt lên một tiếng :
- Buông tay ra!
Tiếng “ra” vừa dứt thì một luồng sức mạnh từ trong cơ thể gầy gò khô đét của lão tràng sang vỏ kiếm như nước tràn sóng vỗ, làm cho Đường Luân thất sắc kinh tâm.
Nội lực của lão già này thật đáng sợ, hổ khẩu của Đường Luân tê buốt. Chàng vội vàng lấy lại bình tĩnh nghĩ rằng :
- Nếu muốn làm cho bọn Vô Hồn tông tâm phục thì hãy hạ lão già này trước đã.
Thế rồi chàng nghiến răng kèn kẹt, đẩy một luồng sức mạnh tự Đan điền tràn sang năm ngón tay, bá chặt lấy vỏ thanh Hỏa Long thần kiếm.
Hai luồng nội lực gặp gỡ nhau, cả hai đều nửa cân tám lạng, nên hai bên vẫn đứng sừng sững, không nhúc nhích.
Lão già quắc mắt căm hận, “hự” lên một tiếng, năm ngón tay của bàn tay tả chộp thêm vào vỏ gươm để tiếp sức. Năm ngón tay của lão bấu chặt vào vỏ gươm rồi giựt mạnh trở về.
Nhưng vỏ gươm khẽ chao động một cái rồi lắng yên lại, vững như Thái sơn, yên như bàn thạch.
Lão già áo trắng mặt mày đỏ kè, lão mở mắt trừng trừng nhìn gã thanh niên đẹp đẽ mà có một nội lực phi phàm kia.
Đường Luân nhướng mắt hỏi :
- Ta xem mi nhập vô Vô Hồn tông chắc lâu lắm thì phải. Mi có biết đại đạo của Vô Hồn tông là gì?
Lão già ngơ ngác nhìn Đường Luân, vỏn vẹn trả lời bốn chữ :
- Diệt hết nhân tính!
Đường Luân lại hỏi :
- Mi vào Vô Hồn tông được bao lâu?
Lão già áo trắng vừa chuyển gân giữ thăng bằng vỏ gươm, vừa trả lời :
- Gần tròn một con giáp!
Đường Luân cười nói :
- Sáu mươi năm tu hành khắc khổ, mi vẫn còn chưa diệt hết thất tình lục dục, có lòng muốn chiếm đoạt bảo vật của tổ sư, theo Vô Hồn lệnh thì phải xử như thế nào?
Dưới ánh mắt nảy lửa của Đường Luân, lão già áo trắng vẫn bình thản trả lời :
Tiếng nạt vừa dứt, lão lại tiết ra một luồng sức mạnh, làm cho thân hình của Đường Luân phải chao động. Chộp lấy cơ hội ngàn vàng, lão bất thần rút tay trở về.
Nhờ đắc thế nên lão kéo vỏ gươm sát về bên hông mình, nhưng sắc mặt của lão từ chỗ hồng hào lần lần biến sang xanh rờn, trông thật dễ sợ.
Đường Luân cười nhạt, cắn răng truyền hết sức mạnh ra, từ từ kéo vỏ gươm trở lại.
Sắc mặt của lão già càng lúc càng khó coi, nhăn nhó khổ sở vô cùng.
Những người đứng gần đó thảy đều là cao thủ của Vô Hồn tông, nhác trông đã biết hai người này đang ở trong cái tình thế đấu chọi với nhau bằng nội lực, bề ngoài trông vẫn tầm thường chứ thực ra tính mạng của hai người hiện giờ đang treo trên sợi tóc.
Cả hai gân cốt đều nổi, đứng sừng sững như hai pho tượng thép, cố sức giành giật vỏ gươm.
Giằng công như vậy độ chừng tàn một nén hương thì ưu thế lần lần ngã về phía Đường Luân.
Một tiếng còi vang lên lanh lảnh, những chiếc bóng trắng mờ nhất tề cử động, kết thành một chiếc vòng tròn kín đáo vây chặt lấy hai người.
Trong đó có một người nhảy sát đến hậu tâm của Đường Luân, vung tay tống ra một chưởng.
Trong giây phút nguy biến, Đường Luân nạt lên một tiếng rợn người, dùng một thế Nhất Lực Giáng Thập Hội, dồn sức mạnh đàn áp lão già trước mặt, để rồi dùng bàn tay hữu tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm, sử một đòn Mai Khai Nhị Độ, chém ngược về phía sau.
Hào quang trỗi dậy! Đường Luân nhác thấy người tập kích là một gã thanh niên mặt vàng áo trắng, thần sắc rất là tiều tụy.
Người mặt vàng này thu tay trở về nhanh như chớp tránh thoát đường gươm, thân hình đảo nhẹ giữa không trung để là là bay ra xa một trượng.
Hai mũi võ hài của hắn vừa chạm vào mặt đất là thân hình của hắn bật lên như một chiếc lò xo, nhảy bổ trở về phía Đường Luân tấn công dữ dội.
Đường Luân tấm tắc khen thầm, lại toát thêm nội lực đẩy lão già lui ra hai bước, mà thanh Hỏa Long thần kiếm vẫn múa men như sấm chớp trong tư thế Tàng Long Ngọa Hổ, cố ý che kín hết thân hình, chỉ chừa trống ra bên hông phía hữu.
Lão già áo trắng mặc dầu bị nội lực hùng hậu của Đường Luân đè nén đến thở chẳng ra hơi nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng, vì vậy mà cái cảnh người mặt vàng đánh lén và cảnh Đường Luân liên tiếp sử hai miếng võ Mai Khai Nhị Lộ và Ngọa Hổ Tàng Long lão đều trông thấy rõ.
Bất chợt, lão già kêu lên rùng rợn :
- Hoàng Mao tiểu tử, mi không phải là đối thủ của nó, coi chừng trúng kế.
Mặc dầu Đường Luân đang dùng nội lực để ép lão già cho lão không thể cục cựa, nhưng cánh tay hữu vẫn loang gươm về phía sau để kháng địch.
Thừa lúc lão già nói chuyện phân tâm, Đường Luân bất thần gia tăng sức mạnh, làm cho lão già gần như nghẹt thở, sắc mặt tím sầm lại.
Lão già gượng không nổi nữa, vội thổ ra một bụm máu.
Đường Luân giựt mình, tức tốc thu hồi nội lực.
Cặp mắt của Hoàng Mao long lên sòng sọc, gào lên :
- Lão gia, hãy xem thằng Hoàng Mao cắt da xẻo thịt nó!
Nói rồi, hắn hú lên một tiếng thật dài, cất mình bay bổng, nhảy xổ về phía Đường Luân tung ra một đá vào dạ dưới của chàng.
Cùng trong một lúc, hai bàn tay của hắn dựng lên như hai lưỡi dao, tấn công hai bên hông của Đường Luân.
Xuất thủ thật là mạnh bạo mà nhanh nhẹn, Đường Luân cố chừa hở chả vai cho hắn tấn công. Thấy vậy cả mừng, lưỡi kiếm bất thần đảo mạnh một vòng róc vào bàn chân của hắn, vì vậy mà chả vai để hở hang nhiều thêm nữa.
Hoàng Mao cười khinh bỉ, bàn chân của hắn thu hồi một cách nhẹ nhàng, hai bàn tay cũng biến thế. Tay hữu tấn công giữa ngực để khoa trương thanh thế, tay tả thì cong lại như một móng vuốt của con mãnh hổ chộp vào vai hữu của Đường Luân.
Năm ngón tay của hắn như năm chiếc vòng sắt, chuẩn bị dùng võ này hủy hoại nửa thân hình của đối thủ.
Nhưng hắn nhanh, Đường Luân lại còn nhanh hơn. Chàng đã biết trước ngọn đá của hắn chỉ là thế hư, vì vậy mà lưỡi gươm của chàng chỉ chém rứ một nhát rồi vòng trở lên, chặt phăng vào cườm tay của hắn.
Tiếng gươm cắt gió vèo vèo, làm cho Hoàng Mao cả sợ, vội vàng thâu tay trở về, biến thành thế Tiếp Âm Đạo Dương, muốn dùng thế “Tay trắng đoạt gươm vàng”, vừa cướp binh khí vừa điểm vào huyệt Nhũ Căn của Đường Luân.
Đường Luân ứng biến thần tốc, lách lưỡi gươm sang một bên thành thế Mai Khai Nhị Độ để cho mũi gươm đâm thẳng vào giữa ngực của hắn, trong chớp mắt mũi gươm đã kề gần vào huyệt Thiên Đột.
Hoàng Mao tâm can rúng động, dùng một thế Liên hoàn song phi cước, đá vù về phía trước, dùng sức mạnh để làm điểm tựa, để tháo thân.
Nhưng Đường Luân kịp thời “hừ” lên một tiếng, mũi kiếm trút đầu xuống đất, rọc một đường trên mảng áo bào đối phương vè kề mũi gươm đúng vào huyệt Khí Hải.
Hoàng Mao không thể lùi nữa được, mặt mày tái mét đứng im mà chờ chết.
Trong lúc đó, lão già áo trắng thừa dịp Đường Luân tâm thần phân tán nên gượng gạo vận nội lực chống trả với sức ép của Đường Luân đồng thời thò một cánh tay tả ra vuốt mạnh vào cánh chỏ của chàng.
Hắn muốn xuất kỳ bất ý bẻ gảy khuỷu tay của Đường Luân đồng thời cướp lấy Vô Hồn điệu.
Bàn tay khẳng khiu của lão vừa chạm vào mình của Đường Luân thì bên này mũi gươm đã kề sát vào huyệt Khí Hải của Hoàng Mao rồi.
Vì vậy mà lão già rú lên :
- Tổ sư, xin hãy tha cho con tôi!
Rồi bất chấp tất cả, lão già buông tay ra chuẩn bị chồm tới gỡ đòn cho Hoàng Mao.
Nào ngờ cao thủ đấu sức với nhau cũng như hai cánh cung đang giương thẳng, nếu có một người nào buông tay ra thì thọ hại ngay tức khắc.
Vì quá lo lắng cho con mình nên lão già phạm điều đại kỵ ấy của người luyện võ.
Đường Luân thình lình nghe thấy trên tay của mình nhẹ như bấc, biết lão già đã thu hồi nội lực để tấn công mình, vì vậy mà chàng cũng thu gươm sử một thế Không Cốc Hoàng Hoa, che khắp thân hình của mình.
Vừa đúng lúc lão già nhảy xổ tới, chẳng kịp đề phòng bị sống kiếm chạm nhằm một đường dữ dội, lão ta loạng choạng lùi lại hăn một trượng.
Bên khóe miệng, có một dòng máu thắm rỉ ra.
Hoàng Mao kêu lên thê thảm :
- Cha ơi... cha!
Nhưng mà mũi gươm sắc bén của Đường Luân đang kề sát vào huyệt Khí Hải, nếu la lớn tiếng thì Đường Luân chỉ khẽ ướm mũi kiếm tới là mất mạng như chơi.
Ba bên bốn bề, tiếng ồn ào vang dậy, bọn Vô Hồn tông dường như muốn nhảy vào can thiệp.
Đường Luân “tiên hạ thủ vi cường”, khoa thanh Hỏa Long thần kiếm nạt vang :
- Vô Hồn điệu tại đây, kẻ nào dám cả gan chống lại? Lui ra hết!
Bọn người trong Vô Hồn tông vốn quen tánh ngoan ngoãn vâng lời, tiếng nạt của Đường Luân lập tức kiến hiệu.
Bọn họ lạnh lùng thối lui, lão già áo trắng run rẩy quỳ xuống lạc giọng nói rằng :
- Kẻ hậu bối trót lỡ tay phạm thượng, xin chịu cực hình của Vô Hồn tông, còn thằng Hoàng Mao tuổi nhỏ, xin tổ sư hãy tha cho tội chết.
Hoàng Ma ú ớ, muốn nói chuyện nhưng Đường Luân dằn mạnh lưỡi gươm làm cho hắn câm mồm lại.
Đảo cặp mắt uy nghiêm, Đường Luân cất giọng :
- Người Vô Hồn tông đã diệt hết nhân tính sao còn sự quan hệ giữa cha con?
Bọn Vô Hồn tông nghe hỏi, thảy đều im lìm không một kẻ trả lời.
Đường Luân cười nhạt nói tiếp :
- Các ngươi là người Vô Hồn tông mà dám xưng là cha con với nhau, đủ biết các ngươi chưa diệt được hết nhân tính. Theo điều luật của Vô Hồn tông thì mi phải chịu cực hình gì?
Câu hỏi của Đường Luân làm cho bầu không khí cơ hồ nghẹt thở. Lâu lắm mới có người trả lời :
- Tội đáng phanh thây trăm mảnh.
Đường Luân nhìn chằm chặp vào người nói chuyện, ra lệnh :
- Nếu có điều lệ đó sao chưa thi hành?
Một người áo trắng tách đám đông mà bước ra, nhảy về phía lão già áo trắng, dựng bàn tay lên, sửa soạn xáng xuống đỉng đầu lão già kia một chưởng...
Chính vào lúc đó thì Hoàng Mao gào lên thảm thiết. Còn Đường Luân thì phi thân bay tới, đưa lưỡi kiếm ra ngăn bàn tay kia lại.
Nhìn kỹ thấy người này mặt mày đen đúa. Còn hắn giật mình, uốn mình sử một thế Đảo Càn Chuyển Khôn, luồn mình tránh thoát.
Đường Luân sắc giận lộ ra ngoài nét mặt, tiến tới một bước, sử một đòn Kim Cang Phục Hổ khí thế dữ dằn, vù vù trảm tới.
Người mặt áo đen chưa kịp đứng vững thì lưỡi gươm đã tới, đường gươm thật mạnh bạo đó chém sả vào người này ra thành hai mảnh, máu đào tung tóe, trông thật thảm thương.
Hai cha con lão già bây giờ ôm chặt vào nhau khóc thảm thiết, bọn Vô Hồn tông thảy đều lấy làm kinh ngạc, giương mắt nhìn Đường Luân mà không nói không rằng.
Đường Luân hậm hực :
- Thật không ngờ Vô Hồn tông lại tàn nhẫn như thế này.
Lão già ngẩng đầu lên, bực tức trả lời :
- Thằng mặt đen đó muốn lợi dụng cơ hội để trả thù riêng.
Đường Luân cả cười, nói với bọn Vô Hồn tông :
- Ta truyền lệnh cho chúng bây đến đây để bảo cho biết rằng, kể từ đây về sau, Vô Hồn tông không đặng a dua theo triều đình mà làm khó cha con Hải Ma nữa.
Ngừng lại một chút, Đường Luân lại nói :
- Khi nào có dịp cần, ta sẽ dùng Vô Hồn điệu điều khiển chúng bây. Nếu có ai dám kháng cự, thì ta sẽ phanh thây làm trăm mảnh.
Chàng khoát tay ra dấu :
- Thôi... việc đã xong, chúng bây hãy lui về và thưa lại với Ma Đại Nhân rằng, nếu tiếp tục làm điều trái với nhân tình thế thái, thì ta chẳng dung tha.
Bọn Vô Hồn tông nghe nói, thảy đều ngoan ngoãn cúi đầu, rút lui vào đêm tối.
Đường Luân thở phào một hơi khoan khoái, tra gươm vào vỏ, vừa định xoay mình bỏ đi bỗng nghe Hoàng Mao còn ôm lấy lão già, đứng đó mà gào lên :
- Xin tổ sư cứu mạng.
Đường Luân quay lại, thấy Hoàng Mao quì lạy mình mà thưa rằng :
- Nếu Ma Đại Nhân hay biết hai tôi là cha con thì sẽ giết chẳng tha, vậy xin ngài ra tay cứu vớt.
Đường Luân ngần ngừ một chút, rồi ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng. Tiếng hú vừa dứt thì từ trong khe đá có rất nhiều thủ hạ của chàng mai phục đổ xô ra.
Trong đó có Trương Chi và Hàn Khuê, hai người bước tới vái chào Đường Luân.
Đường Luân trỏ hai cha con lão già bảo :
- Ta trao hai người này cho chúng bay, phải giấu cho nhẹm đừng để bọn Vô Hồn tông tìm ra.
Trương Chi Phi cúi đầu vâng dạ. Đường Luân lại bảo :
- Việc ở đây đã hoàn tất, chúng bay có thể trở về huyện Đồng Nhân mà chờ lệnh mới.
Câu nói vừa dứt, Đường Luân quay mình đi thẳng vào đêm tối, bên tai còn văng vẳng nghe tiếng cảm ơn rối rít của hai cha con Hoàng Mao.
Từng cơn gió lạnh tạt vào mặt, nhắc cho Đường Luân nhớ đến sự an nguy của Bích Cơ.
Vừa trổ thuật phi hành, vừa nhìn về phía nhà của Bích Cơ, thấy đèn đuốc tắt câm, làm cho lòng chàng lấy làm kinh dị.
Vội vàng tăng gia tốc độ, chàng chạy một mạch về đến Ma Quân viện.
Trong lòng chàng nổi lên hình ảnh của gã thanh niên lạ mặt, một thứ cảm giác khó chịu len lấn vào tâm tư.
Chàng còn nhớ ban nãy khi chàng liếc nhìn hắn một cái, bất giác giựt mình vì cái vẻ đẹp thanh tao, ăn mặc sang cả của hắn. Chàng dùng thế Đảo Quyên Chu Liêm tung mình nhảy lên xà nhà rồi mới dùng phép Du long bích hổ bò về chỗ mình trốn ban nãy, vận nhãn quang ra xem xét, quả thật thấy Trần Như Phong còn để lại một tấm giấy nho nhỏ cho mình.
Trên giấy viết rằng :
“Đường Luân ơi, con nhỏ yêu tinh quỷ quái đó đã bị người ta bắt đi, bắt người mà bắt cả lòng, để ta theo dấu vết.
Mi đừng lo ngại, phải lo hoàn thành công việc mà sư phụ của mi giao phó. Mi hãy đến Thiên La Nham thám thính, ba hôm sau vào giờ ngọ, chúng ta sẽ lại gặp nhau tại bến đò”.
Nét bút của Trần Như Phong ngoằn ngoèo rối loạn chứng tỏ rằng ông ta gấp rút lắm.
Đường Luân buồn bã lắm, tâm can bấn loạn, chàng nghĩ rằng :
- Với bản lĩnh của sư thúc như thế, nếu có người muốn bắt Bích Cơ mà ông ta nhảy xuống can thiệp thì kẻ kia thật khó mà thành công. Nhưng cứ theo vết chân của Bích Cơ mà suy thì nàng không có vẻ chống cự. Trời! Hay là...
Đường Luân không dám nghĩ nhiều thêm nữa, một nguồn cảm nghĩ ghen tức, oán hờn tràn lấn tâm tư, hình ảnh mỹ miều của Bích Cơ Ma Nữ cứ quay cuồng trong trí.
Giọng nói nét cười, bộ đi tướng đứng của nàng đã in sâu vào tâm khảm, giờ đây mang đến cho chàng một cảm giác cực kỳ chua xót.
Chàng không biết gã kiếm khách đẹp trai kia sẽ như Độc thư sinh là một phường miệng ngọt như mật, lòng bén như gươm hay là một trang anh hùng đảm lược, làm cho người ta trông thấy là phải kính nể yêu vì?
Nhưng bất chấp người ấy thuộc hạng nào và bây giờ đã bay chạy xa đến đâu, Đường Luân cũng nhất quyết đi khắp góc biển chân trời tìm cho gặp mặt để tuốt kiếm ra mà so một trận thư hùng.
Phi thân nhảy vào Ma Quân viện, lòng Đường Luân giá lạnh như băng.
Chàng lục soát từ trước đến sau, không thấy một bóng người, tứ bề im phăng phắt.
Trong lòng hồi hộp, Đường Luân thò tay vào túi móc đá bật lửa ra để dò đường, chàng xem xét tỉ mỉ từng chút, thấy chỗ đấu trường ban nãy dấu chân dầy xéo tứ tung, máu đào lốm đốm.
Chàng dò lần ra phía ngoài, cố tâm tìm mãi mà không thấy vết giầy của Trần Như Phong.
Chàng thở dài, thì ra con cáo già này từ đầu chí cuối không đặt chân xuống đất.
Tìm mãi... tìm mãi...
Bỗng chàng cau mày khẽ rú lên, vì chàng vừa phát giác một vết giầy thật là xinh đẹp.
Cứ nhìn vào vết giầy lún sâu xuống đất, Đường Luân cũng đủ biết người này là một tay nội gia cao thủ.
Gương mặt của chàng càng lúc càng trịnh trọng.
Chàng chong đèn đi theo vết chân ấy, thỉnh thoảng lại phát giác vài ba đường kiếm chém sâu xuống đất. Chàng quyết định người này là một tay dùng kiếm rất cao siêu.
Sau rốt, dò lần ra tới cửa Ma Quân viện, Đường Luân tim đập rộn ràng vì chàng vừa phát giác dấu giầy này hội hiệp với một dấu giầy nhỏ bé mà xinh xắn hơn nữa.
Điều này chứng minh hai người này đang đứng rất gần với nhau, rồi những dấu giầy ấy so đều với nhau mà tiến thẳng ra cửa viện. Hai bên đó còn có nhiều dấu giầy nhỏ bé xinh xinh khác đi theo ủng hộ thì phải.
Đường Luân bàng hoàng như một người cuồng trí, chàng đưa tay ra vịn lấy vách tường, thẫn thờ ngơ ngác, mồi lửa trong tay rơi xuống đất lúc nào không biết.
Bỗng trong trí chàng nẩy ra một ý định vội vàng sử một thế.
Vò nát mảnh giấy của Trần Như Phong trong tay, Đường Luân vỗ mạnh vào sà nhà để cho thân hình của chàng bắn vút ra khỏi Ma Quân viện như một đường tên, hòa mình vào đêm tối.
Như một con thần mã, Đường Luân lồng lên đi vun vút giữa đêm trường, hai bên tai chàng gió dậy ào ào mà trong khi ấy vẫn quay cuồng câu hỏi :
- Người kiếm khách trẻ tuổi đó là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT