Một bóng đen vọt qua tường, ẩn mình sau hòn giả sơn nơi hoa viên, mắt nhìn chằm chằm vào Ánh Nguyệt lầu.

Khâm sai đại thần Lý Vạn Tài đang hạ lạc nơi đây.

Lúc này khâm sai đại thần đang cùng với mỹ phù dung Lâm Mỹ Nương, một danh kỹ trong Xuân Hương viện uống rượu hành lạc.

A hoàn kẻ hầu người hạ ra vào không ngớt trong Ánh Nguyệt lầu, vọng ra những thanh âm cực kỳ dâm dật.

Đến quá nửa đêm, yến tiệc mới tàn.

Đêm khuya dần, kẻ hầu người hạ, nô bộc cùng bọn a hoàn đã lui ra ngoài hết.

Cuối cùng chỉ còn lại hai gã hiệu úy cầm đao đứng hai bên trụ đá nơi cửa lầu canh gác, phía trong ngồi lầu, Lâm Mỹ Nương đang cười rúc rích đùa giỡn với Lý Vạn Tài.

Bóng đen ẩn mình sau tòa giả sơn để lộ ra cặp mắt quen thuộc, đó chính là Giao Đông đệ nhất thần thâu Tái Thời Thiên.

Trên cành cây cao rậm rạp mé ngoài tường, Vương Hóa Nguyên lòng nóng như lửa đốt, còn phía sau cửa nơi hoa viên phía sau nha môn Vu Phong cũng đang đợi để tiếp ứng, hòng bất trắc xảy ra.

Canh ba dần dần trôi qua.

Trong Ánh Nguyệt lầu đã yên tĩnh cực kỳ, không còn một thanh âm nào vang lên.

Tái Thời Thiên thấy cơ hội đã đến, nhẹ nhàng dùng chiêu “Yến Tử Lược Thủy” nhảy vọt tới trước cửa Ánh Nguyệt lầu, đoạn vung tay, song chỉ xuất thủ lẹ hơn điện xẹt điểm vào huyệt đạo của hai gã hiệu úy gác cửa. Quả là không hổ danh Xuất Thủ Vô Ngần vang dội trong võ lâm, chỉ trong nháy mắt hai gã đứng im tựa như tượng đá.

Lúc này trong ngôi lầu vang ra tiếng ngáy đều đều của Lý Vạn Tài mà thôi.

Tái Thời Thiên đua tay đẩy nhẹ cửa phòng định thần nhìn kỹ liền phá thiện ra Thượng Phương bảo kiếm và khâm sai đại ấn không mấy khó khăn.

Tái Thời Thiên trong lòng vui không sao tả xiết, không ngờ cái lão Lý Vạn Tài chỉ háo sắt mà lại sơ hở đến thế. Thương phương bảo kiếm treo trên giá mắc y phục, còn khâm sai đại ấn lại để trên bàn trang điểm của Lâm Mỹ Nương.

Tái Thời Thiên vội gỡ Thượng Phương bảo kiếm rồi cầm khâm sai đại ấn vội vã phi thân ra ngoài Ánh Nguyệt lầu.

Đột nhiên một bóng đen lù lù hiện ra trước mặt chàng. Tái Thời Thiên hấp tấp tung ra một cú Nghênh Môn cước đá thẳng tới.

Bóng đen lẹ làng xoay người né tránh, đoạn hạ giọng trách mắng :

- Hừ! Long vương gặp hà bá, người một nhà mà không nhận ra hả?

Tái Thời Thiên nhận ra thanh âm Vương Hóa Nguyên, liền hỏi :

- Sư huynh vào đây làm gì?

Vương Hóa Nguyên bực bội :

- Đừng nhiều chuyện, đi ra cho ta làm việc.

Tái Thời Thiên nghe vậy liền lẳng lặng phóng vọt qua tường, sau đó theo bờ tường ra phía hoa viên nơi Vu Phong đang đợi. Vu Phong thấy Tái Thời Thiên lưng đeo bảo kiếm, tay cầm đại ấn liền bảo :

- Đồ nhi, chuyến này coi bộ hên rồi đó.

Tái Thời Thiên hào hứng đáp :

- Con hạ thủ là may lắm mà.

Vu Phong thấy Vương Hóa Nguyên biến mất, bèn hỏi tiếp :

- Đồ nhi à, sư huynh của con đâu rồi?

Tái Thời Thiên đáp :

- Lúc nãy đồ nhi vừa lướt ra khỏi Ánh Nguyệt lầu liền đụng mặt Vương sư huynh, suýt nữa là đánh lầm người nhà rồi đó.

Vu Phong thoáng ngạc nhiên :

- Y vào trong Ánh Nguyệt lầu làm gì vậy kìa?

Hai người đành phải ẩn mình qua một bên đợi Vương Hóa Nguyên quay về.

Vương Hóa Nguyên đợi Tái Thời Thiên đi khuất mới nhẹ nhàng bước đến bên giường quan sát.

Trên giường là một lão già tuổi trạc lục tuần, thân hình gầy đét, nằm bên cạnh đang ôm một nữ nhân tuyệt sắc, thân hình đầy đặn, làn da trắng như ngọc.

Vương Hóa Nguyên thầm nghĩ :

- Hừ, thiệt chẳng khác nào bông hoa xinh đẹp lại đi cắm vào bãi cứt trâu, thiệt là uổng quá! Đáng tiếc thật.

Vương Hóa Nguyên bất giác đứng ngây người lặng thinh. Lúc này trong lòng y cực kỳ lo lắng, bở vì Vương Hóa Nguyên không phải là đồ háo sắc, bất quá chỉ muốn xem diện mạo của Lý Vạn Tài ra sao mà thôi.

Nhưng mà lão gia phong lưu đa tình lại vùi mặt mình vào bộ ngực của mỹ phù dung Lâm Mỹ Nương ngủ say như chết.

Hai bầu ngực căng tròn của mỹ phù dung Lâm Mỹ Nương che khuất hầu hết khuôn mặt của Lý Vạn Tài, đường đường là một quan đại thần của triều đình mà lại đi giấu mặt trong bộ ngực của một ả kỹ nữ, thiệt là không biết nhục.

Vương Hóa Nguyên bối rối không biết làm sao để thấy mặt lão Lý Vạn Tài háo sắc này.

Vương Hóa Nguyên định hạ thủ, song lại sợ chạm phải bộ ngực của Lâm Mỹ Nương.

Lúc này y mới hối hận, nếu để cho sư đệ mình ở đây giúp sức thì không có gì phải lo.

Trong lúc cấp bách, Vương Hóa Nguyên chợt nảy ra một kế. Liền nhẹ nhàng đi tới đầu giường kéo tấm chăn cho nó rơi từ từ xuống đất.

Lâm Mỹ Nương bị lạnh, đột nhiên mơ mơ màng màng tỉnh giấc, đẩy Lý Vạn Tài qua một bên, đoạn ngồi dậy kéo tấm chăn từ dưới đất lên, miệng làu bàu :

- Già rồi mà ngủ không nên thân, để chăn rớt xuống đất.

Lý Vạn Tài lảm nhảm :

- Lão đầu tử ta đây có hơi ấm của mỹ nhân rồi, cần gì ba cái mền chăn đó chi cho phiền phức.

Lúc hai bên đang làu bàu lảm nhảm, thì Vương Hóa Nguyên đã ẩn thân vào một góc kín đáo quan sát diện mạo của khâm sai đại thần Lý Vạn Tài.

Lỗ mũi khoằm như mũi ưng, mắt chuột ti hí, bộ râu cá trê, cằm nhọn, mặt hơi gầy.

Đợi cho hai người đắp chăn ngủ say trở lại, Vương Hóa Nguyên mới dám nhẹ nhàng lướt ra. Không may vừa đến cửa lầu chạm mặt phải hai tên hiệu úy cầm đao đứng gác. Thì ra hai tên này đã tự vận khí giải huyệt. Vừa thấy Vương Hóa Nguyên, liền quát hỏi :

- Mi là ai?

- Ta là ông nội của bọn mi đó.

Nói đoạn, Vương Hóa Nguyên phi thân bay vọt qua bứt tường thoát ra hoa viên nơi hậu viện.

Hai tên hiệu úy la lớn :

- Mau bắt gian tế!

Ngay tức khắc, ánh đuốc sáng rực tứ phía, một đám sai nha nơi huyện đường, theo sau hai tên hiệu úy truy bắt gian tặc.

Vu Phong, Tái Thời Thiên đến tiếp ứng cho Vương Hóa Nguyên chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã vội vàng thi triển khinh công lướt đi như bay về hướng Giao Châu.

Ba người phóng một mạch hơn ba chục dặm mới dám dừng lại, ai nấy đều mệt đứt hơi.

Tái Thời Thiên bực tức hỏi Vương Hóa Nguyên :

- Nè, ta hỏi sư huynh làm cái gì mà vào Ánh Nguyệt lầu gây náo loạn, khiến hai ta chạy muốn đứt hơi vậy?

Vương Hóa Nguyên nghe vậy cũng bực tức đáp lại :

- Nè, ta nói cho sư đệ biết, ngươi là đồ ngu nhất thiên hạ, có vậy mà cũng không hiểu. Ngươi nghĩ coi, nếu làm theo kế của Vu tiền bối mà không biết mặt lão khâm sai đại thần thì còn làm được gì?

Tái Thời Thiên gật gù :

- Đương nhiên là không được rồi.

Vương Hóa Nguyên bực bội :

- Vậy thì ngươi còn hỏi ta cái gì hả?

Tái Thời Thiên hất hàm :

- Bộ hỏi một câu cũng không được sao?

Vu Phong thấy vậy vội thi triển khinh công chạy trước.

Thấy Vu Phong lao đi như gió, Tái Thời Thiên và Vương Hóa Nguyên cũng vội vàng trổ thuật khinh công đuổi theo sau.

Trong vòng một đêm ba người đã vượt qua hơn trăm dặm.

Sáng hôm sau, ba người đã đến thành Giao Châu.

Nạn dân trong thành Giao Châu đang mong đợi quan khâm sai đại thần về phát lương cho bọn họ.

Vu Phong thấy công việc trọng đại, thời gian lại quá cấp bách, nên không dám dừng lại vui đùa mà hối hả đi vội vào ngõ hẻm Ngọa Long hạng đến thẳng Long Hổ tiêu cục. Tổng tiêu đầu Long Tam nghe nói có Vu Phong đến vội ra nghênh tiếp, lão bằng hữu lâu ngày gặp nhau mừng không sao tả xiết.

Vu Phong lại đem Vương Hóa Nguyên, Tái Thời Thiên dẫn tiến với Long Tam, hai bên cúi mình thi lễ, sau đó Long Tam mời ba người vào trong khách sảnh.

Long Tam tươi cười bảo :

- Vu huynh, cái danh hiệu Vu Phong tử vang danh khắp Giao Đông, ai ai cũng biết.

Vu Phong ngượng ngùng xua tay lắc đầu :

- Lão đệ quá khen ta đó thôi.

Long Tam cười hỏi tiếp :

- Lão huynh quá bộ đến Giao Châu chuyến này chắc có chuyện chi cấp bách?

Vu Phong bèn thuật lại chuyện phân phát số bạc cho nạn dân ở dọc đường, rồi nói chuyện tiêu diệt Thần Long bang cho Long Tam nghe qua một lượt.

Long Tam khẽ buông tiếng thở dài :

- Xem ra võ lâm lại sắp trải qua một đại kiếp hạn ghê gớm.

Vu Phong an ủi :

- Đây là thiên ý mà. Lão đệ à, ta muốn chúng ta hãy lo chuẩn bị gấp ngay bây giờ để lúc tai kiếp xảy ra đỡ phải luống cuống.

Long Tam gật đầu :

- Phải đó, Vu huynh nói chí phải Lúc này Vu Phong kề sát tai Long Tam nói kế mở kho lương phân phát cho nạn dân.

Long tổng tiêu đầu liền quay ra gọi tiêu sư trong tiêu cục dặn dò mấy câu rồi bảo y lui ra.

Tiêu sư gật đầu, vội quay ra làm việc của mình.

Tiêu sư nọ đi rồi, Vu Phong mới bảo Tái Thời Thiên :

- Đồ nhi hãy đưa Thượng Phương bảo kiếm và khâm sai đại ấn cho ta xem thử.

Tái Thời Thiên vội lấy ra một cái hộp gấm đựng đại ấn đưa cho Vu Phong, đoạn gỡ thanh kiếm xuống đưa đến trước mặt Vu Phong một cách cung kính.

Vu Phong lạnh lùng la lên một tiếng :

- Đại sự hỏng rồi!

Trong khách sảnh ai nấy đều ngạc nhiên trố mắt nhìn Vu Phong, không biết chuyện gì đã làm cho lão thất sắc đến như vậy.

Chợt thấy Vu Phong lấy chiếc đại ấn ném xuống đất, tức giận chửi mắng :

- Lý Vạn Tài thiệt là xảo quyệt vô cùng.

Long Tam cầm đại ấn lên xem, đoạn lắc đầu nói :

- Cái lão họ Lý đó thiệt là đồ cáo thành tinh, các vị đã bị lừa rồi.

Tái Thời Thiên nhăn mặt, cầm lấy đại ấn nhìn kỹ, hóa ra chiếc đại ấn trong hộp không phải là khâm sai đại ấn mà chỉ là ấn riêng của Lý Vạn Tài mà thôi.

Tái Thời Thiên nổi giận đang định ném ra bên ngoài, liền bị Vương Hóa Nguyên ngăn lại :

- Sư đệ không được ném đi, lưu nó lại sau này phải dùng đến nó đó.

Tái Thời Thiên cau mày :

- Đúng để làm gì?

Vương Hóa Nguyên mỉm cười bí mật :

- Ta tất có diệu kế!

Vu Phong bỗng chụp lấy thanh Thượng Phương bảo kiếm rút ra nhìn kỹ, đoạn biến sắc la lên :

- Lại là đồ giả nữa rồi.

Không khí trong khách sảnh như trầm đọng lại, không ai thốt nên lời, sắc mặt ai nấy đều trầm tư nghĩ ngợi.

Tái Thời Thiên đứng ngồi không yên, nóng nảy bảo Vu Phong :

- Sư phụ à, đồ nhi nhất thời sơ ý không kiểm tra kỹ, hiện giờ đồ nhi phải nhất quyết lấy cho được khâm sai đại ấn và Thượng Phương bảo kiếm mới thôi.

Nói rồi chàng vọt ra bên ngoài.

Vu Phong quát lớn :

- Đứng lại!

Tái Thời Thiên đành đứng im bất động.

Vu Phong lạnh lùng nói :

- Hiện giờ ngươi đi chẳng khác nào tự tìm lấy cái chết. Lý Vạn Tài không phải ngu đâu, y không để mất bảo kiếm và đại ấn đến lần thứ hai đâu.

Tái Thời Thiên lo âu hỏi :

- Vậy thì đồ nhi phải làm sao đây?

Vu Phong cau mày nghĩ ngợi lặng im hồi lâu không đáp.

Trong khách sảnh, bầu không khí trầm mặc bao phủ.

Long Tam bỗng bảo với Vương Hóa Nguyên :

- Ngươi có diệu kế gì cứ nói ra đi.

Vương Hóa Nguyên liền chối :

- Đâu có, kế đó chưa được hay lắm.

Vu Phong tỏ vẻ không vui :

- Chẳng lẽ sư huynh thấy sư đệ bị khó khăn mà không ra tay giúp đỡ hay sao?

Vương Hóa Nguyên bối rối :

- Chẳng qua vãn bối chỉ tùy tiện nói đại vậy thôi, chớ đâu có diệu kế gì.

Tái Thời Thiên hạ giọng năn nỉ :

- Sư huynh làm ơn giúp tiểu đệ đi.

Vương Hóa Nguyên lạnh lùng :

- Tại ngươi mà hỏng việc đó, nếu ngươi không hấp tấp thì đâu có chuyện gì xảy ra. Hừ, chẳng qua ngươi quá tự phụ nên bây giờ mới làm lộ đại sự, thiệt là đồ vô dụng.

Tái Thời Thiên cúi đầu biết lỗi, giọng càng nhỏ hơn :

- Tiểu đệ biết lỗi rồi, Vương sư huynh có diệu kế gì cứu tiểu đệ đi, chẳng lẽ...

Vương Hóa Nguyên thấy vậy cũng không nỡ làm khó dễ sư đệ mình, bèn quay sang nói với Vu Phong :

- Kỳ thực vãn bối cũng không có diệu kế gì. Chẳng qua... dùng y như kế cũ chính là diệu kế.

Nói đoạn y thì thầm vào tai Vu Phong mấy câu.

Vu Phong vỗ tay cười lớn :

- Diệu kế, quả là diệu kế!

Đoạn Vu Phong lại quay sang nói nhỏ với Long Tam mấy câu.

Long Tam vui vẻ gật đầu khen phải.

Tái Thời Thiên vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Vương Hóa Nguyên đắc ý cười nói :

- Sư đệ à, làm cái gì mà ngẩn người ra vậy. Chuyến này phải cần đến Xuất Thủ Vô Ngần của ngươi đó.

Ngay lúc đó vị tiêu sư lúc nãy quay trở vào trong khách sảnh theo sau là hai hán tử khiêng hai rương đồ lớn.

Hai rương đồ được để ngay giữa khách sảnh, Long Tam căn dặn hai hán tử :

- Mở ra lẹ lên coi, có thiếu cái gì thì kịp thời bổ sung còn nếu đủ thì khỏi.

Trong cái rương là phục trang của đoàn hí kịch đầy đủ quanh phục khâm sai đại thần, đồ của hiệu úy rồi y phục của nô bộc đầy đủ không thiếu một thứ nào.

Tiêu sư dặn mọi người :

- Các vị phải làm lẹ lên, đến tối là phải hoàn lại cho người ta diễn kịch, không được chậm trễ.

Vu Phong gật đầu rồi thúc hối Vương Hóa Nguyên :

- Chúng ta làm lẹ lên, cứ theo kế cũ.

Vương Hóa Nguyên lập tức chạy vào phòng trong.

Tái Thời Thiên lại bảo :

- Sư huynh chạy đi đâu vậy, thời gian cấp bách sao không chịu thay đổi y phục?

Vu Phong quay lại bảo :

- Đồ nhi, ngươi hãy thay y phục lẹ lên đừng có đa sự.

Tái Thời Thiên cùng ba tên tiêu sư liền hóa trang thành bốn tên hiệu úy cầm đao.

Long Tam lại kêu lấy chiếc kiệu của mình giả trang thành kiệu cho quan khâm sai đại thần, còn cho người của mình giả trang thành bọn sai nha và phu kiệu.

Vu Phong thì giả dạng làm lão bộc của Lý Vạn Tài.

Tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ còn đợi Vương Hóa Nguyên.

Thuật dị dung của Thiên diên hắc y nhân quả thật ảo diệu nhanh lẹ vô cùng, không ai ngờ được.

Vương Hóa Nguyên lợi dụng lúc mọi người đang bận rộn, y từ trong phòng âm thầm chạy ra, mình vận y phục khâm sai đại quan đội mão chui vào trong kiệu mà không một ai phát giác ra được.

Tái Thời Thiên và mọi người đã giả trang xong, chàng nóng nảy nói :

- Sư huynh sao mà chậm chạp như vậy, mọi người xong hết rồi chỉ còn đợi một mình sư huynh mà thôi.

Bỗng nhiên có tiếng nói to :

- Cuồng đồ to gan, dám nói xấu bổn quan, mau lôi hắn ra chém đầu.

Mọi người giật mình kinh hãi, bởi vì thanh âm từ trong kiệu vọng ra. Tái Thời Thiên vội vén rèm nhìn vô thấy một lão già mình vận y phục đại quan, chàng liền đưa tay định lôi ra.

Long Tam đứng một bên vội đưa tay ngăn lại đoạn nói với Vu Phong :

- Vu lão huynh, tiểu tử này giả trang không tệ, song phải tập lễ nghi mới được, nếu không rất dễ bị lộ sơ hở.

Thế là trong nội viện của tiêu cục nơi khách sảnh, mọi người luyện tập lễ nghi, sau đó định lên đường lại bị Long Tam ra tay ngăn trở.

Long Tam kêu lão bộc ra ngoài cửa nhìn xem có khách bộ hành nào không, sau đó mới cho đoàn người lên đường.

Một tên sai nha cầm bài hiệu đi trước mở đường.

Hai tên hiệu úy cầm đao hộ vệ hai bên kiệu, còn một tên cầm Thượng Phương bảo kiếm, lão bộc trịnh trọng ôm đại ấn, còn hai tên hiệu úy nữa cầm đao đi đoạn hậu. Bọn kiệu phu vừa khiêng kiệu vừa la hét quát tháo ầm ĩ, đi vào nơi huyện đường.

Gã sai nha mở đường vừa đi vừa hét lớn :

- Khâm sai đại thần Lý đại nhân đến thành Giao Châu phát lương cho nạn dân.

Theo sau kiệu là một đám đông dân chúng.

Trước nha môn nơi huyện đường thành Giao Châu.

Tuần huyện quan dẫn đầu một đám người sắp thành hai hàng chuẩn bị nghênh đón khâm sai đại nhân.

Một tên sai nha lớn tiếng hô :

- Khâm sai đại nhân đã đến.

Tuần huyện quan thân hành ra cúi rạp mình nghênh tiếp khâm sai đại nhân.

Bởi tuần huyện quan biết rõ tính khí của Lý Vạn Tài, nên biết rõ tính háo sắc của viên khâm sai này :

- Bẩm đại nhân, ngài đi chuyến này dầm mưa dãi nắng suốt cả tháng trời, thiệt là cực khổ.

Vương Hóa Nguyên chỉ gật đầu ậm ừ mà không đáp.

Tuần huyện quan khúm núm tựa như chó cụp đuôi, bộ dạng sợ sệt trông cực kỳ thảm hại, hạ giọng nói tiếp :

- Đại nhân, tệ chức không dám trễ việc công.

- Ừ...

Tuần huyện quan lại nói tiếp :

- Xin đại nhân thượng giá lên huyện đường để tiểu nhân bẩm báo.

Khâm sai đại nhân giả Vương Hóa Nguyên gật đầu :

- Ừ...

Tuần huyện quan lại nói :

- Bẩm đại nhân, trưa nay tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn yến tiệc tại Tùng Hạc lầu, xin đại nhân thương giám.

Tuần huyện quan mừng thầm trong bụng, chắc rằng Lý đại nhân chuyến này trên đường gặp nhiều việc cực kỳ vui vẻ nên mới dễ tính không hạch sách này nọ.

Kỳ thực Vương Hóa Nguyên chỉ gật đầu, không dám nói nhiều sợ lộ chân tương hỏng hết đại sự.

Nhưng lại nghe Tuần huyện quan lải nhải tiếp :

- Đại nhân à, ngài đi suốt ngày hai năm không ghé lại, nội nhân Thúy Hoa cực kỳ nhớ đại nhân đó.

Vương Hóa Nguyên gật đầu :

- Được lắm.

Tuần huyện quan nghe nói được lắm liền an tâm bởi vì lúc này nghe Lý Vạn Tài ừ hoài lão cũng thoáng nghi ngờ.

Cả đoàn người cùng kéo lên huyện đường.

Tuần huyện quan lễ độ trịnh trọng mời khâm sai đại nhân ngồi lên trên, còn lão khúm núm phía dưới, thái độ trông thật tức cười lại vừa tội nghiệp.

Vương Hóa Nguyên đập bàn lớn tiếng hỏi :

- Tuần huyện quan, chuyến này ngươi cứu trợ nạn dân Giao Châu như thế nào mau bẩm báo cho ta rõ.

Lão Tuần huyện quan nghe vậy thoáng ngạc nhiên, bởi vì mấy lần trước lão đâu bao giờ đếm xỉa tới dân chúng, chỉ lo cấu kết với bọn thương điếm trong huyện để vơ vét vàng bạc, thâm lạm ngân quỹ của triều đình, còn dân chúng chết đói ra sao cũng mặc xác, lão đâu cần biết, tại sao hôm nay lại đổi tính.

Tuần huyện quan ấpúng :

- Cái này... cái này...

Vương Hóa Nguyên nổi giận :

- Sao mi cứ cái này cái nọ hả?

Tuần huyện quan lắp bắp :

- Đại nhân... tệ chức điểm danh chưa đủ ạ.

Vương Hóa Nguyên cười lạnh, nhếch mép hỏi :

- Thật không?

Tuần huyện quan bất giác run sợ không hiểu qua hai năm không gặp, tại sao Lý đại nhân lại thay đổi tính nết khác hẳn lúc trước.

Lão bộc thấy có nguy cơ lộ tẩy liền bước tới nói với Vương Hóa Nguyên :

- Bẩm đại nhân, Tuần huyện quan tính tình khiêm tốn đó mà, mong đại nhân lượng xét.

Vương Hóa Nguyên nghe Vu Phong nói biết mình quá kích động suýt nữa bị lộ chân tướng liền hạ giọng bảo :

- Nếu như ngươi khiêm tốn không chịu bẩm báo tình hình cho ta, biết vạn nhất khi trở về triều, ta biết ăn nói làm sao với Hoàng thượng, mà Hoàng thượng không biết thì làm sao thăng chức cho ngươi được.

Thấy Lý đại nhân nói vậy Tuần huyện quan thở phào nhẹ nhõm, thầm liếc mắt ra ý biết ơn lão bộc rồi lên tiếng :

- Hảo ý của đại nhân hạ quan xin bái tạ, hạ quan sẽ tận lực không để phụ lòng Hoàng thượng.

Vương Hóa Nguyên gật gù :

- Như vậy là bổn quan yên tâm rồi.

Tuần huyện quan vội lắc đầu :

- Đa tạ đại nhân quá khen.

Vương Hóa Nguyên lại hỏi :

- Tuần huyện lệnh, trong kho lương của huyện còn bao nhiêu lương thực?

Tuần huyện quan đáp :

- Bẩm đại nhân, có một trăm vạn hộc.

Vương Hóa Nguyên cao hứng khen :

- Cũng còn không ít đó chớ.

Tuần huyện quan thấy vậy cũng vui vẻ nói nhỏ :

- Bẩm đại nhân, tệ chức đang chuẩn bị đem số lương thực này ra phân cho dân chúng.

Vương Hóa Nguyên nói ngay :

- Vậy thì được, ngươi hãy làm đi.

Tuần huyện quan lắc đầu :

- Bẩm đại nhân, hôm nay không được ạ.

Vương Hóa Nguyên cau mày hừ lên một tiếng :

- Tại sao lại không được?

Tuần huyện quan kề tai nói nhỏ :

- Đại nhân à, bây giờ còn sớm lắm, đợi mấy ngày nữa lương thực tăng giá, lúc đó...

Vương Hóa Nguyên đập bàn quát lớn :

- Mi thiệt to gan...

Tuần huyện quan hoảng sợ :

- Tệ chức không dám.

Vương Hóa Nguyên trợn mắt :

- Vậy thì đi làm lẹ lên.

Tuần huyện quan đang quay mình thiểu não chuẩn bị lui ra, một tên sai nhà hấp tấp chạy vô lắp bắp nói không ra hơi.

- Bẩm đại nhân lại... lại có một... một...

Tuần huyện quan đang lúc tức giận, bèn đá cho y một cước rồi chửi mắng :

- Ne, bộ mi gặp ma thấy quỷ hay sao mà hốt hoảng vậy hả?

Gã sai nha lại ấp úng :

- Bẩm... đại... nhân... ngoài kia... lại có... một...

Tuần huyện quan nạt lớn :

- Mi hãy nói từ từ, làm gì mà vội vậy tiểu quỷ.

Tên sai nha định thần lại, thỏ ra mấy hơi rồi mới nói lại sự việc vừa thấy, thì ra phía ngoài lại có thêm một vị khâm sai đại nhân đang tiến vào huyện đường.

Vu Phong kinh hãi nghĩ thầm, không hiểu tại sao Lý Vạn Tài lại đến đây lẹ như vậy.

Tuần huyện quan vừa định bước ra nghênh tiếp thì lão khâm sai đại thần đến sau đã lớn tiếng thóa mạ :

- Tuần Bố Tài, mi phải mắt tội lớn.

Tuần huyện quan nhăn mặt cười khổ :

- Xin đại nhân bớt giận, tệ chức đáng chết không thể ra nghênh tiếp, xin đại nhân tha tội.

Khâm sai đại thần đến sau không thèm ngó đến Tuần huyện quan, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Vương Hóa Nguyên đang ngồi trên án thư lạnh lùng hừ lên một tiếng :

- Nghịch tặc, bọn mi đến nhanh hơn ta một bước.

Vương Hóa Nguyên cũng vỗ án thư quát lớn :

- Cuồng đồ to gan, dám mạo danh bổn đại nhân, mau bắt gian tặc cho ta...

Tái Thời Thiên và ba tiêu sư giả mạo hiệu úy cầm đao xông tới.

Bốn gã hiệu úy cầm đao hộ vệ Lý Vạn Tài cũng xách đao nghênh chiến.

Tình thế hết sứt khẩn trương. Tuần huyện quan không dám đắc tội với hai bên liền cất tiếng van xin :

- Xin nhị vị đại nhân bớt giận.

Lý Vạn Tài mỉm cười âm hiểm :

- Ai là cuồng đồ to gan? Ai dám lớn mật mạo danh lát nữa thì sẽ rõ trắng đen.

Tuần huyện quan gật đầu :

- Không sai, không sai.

Vương Hóa Nguyên nạt nộ :

- Cái gì mà không sai?

Tuần huyện quan sợ hãi lặng im không đáp.

Lý Vạn Tài nhếch môi cười hiểm độc :

- Tuần huyện lệnh, mi đừng có sợ, quan hệ ân tình giữa ta với mi đâu phải là một năm hai năm.

Vương Hóa Nguyên cũng cười lớn bảo Tuần huyện quan :

- Tuần huyện lệnh, ngươi sợ cái gì? Sợ hắn hả, quan hệ giữa ta với ngươi, còn mối ân tình giữa ta với Thúy Hoa...

Tuần huyện quan cất tiếng ngăn lại :

- Đại nhân đừng nói... đừng nói nữa mà.

Lý Vạn Tài vừa nge bất giác cũng phải ngây người ngạc nhiên :

- “Gã này là ai mà biết cả quan hệ kín đáo nơi phòng the giữa ta với ả Thúy Hoa?”

Vương Hóa Nguyên thấy Lý Vạn Tài lặng im không đáp liền thừa cơ nói luôn :

- Tuần huyện lệnh, một lúc có hai khâm sai đại nhân cùng xuất hiện, vậy ngươi tính làm sao đây?

Tuần huyện quan cứng họng không biết nói sao chỉ ấp úng :

- Cái này... cái này...

Lý Vạn Tài nhất thời cũng không biết nói sao.

Vu Phong lúc này mới khẽ thở dài nhẹ nhõm kín đáo đưa mắt ra hiệu cho Tái Thời Thiên không được sơ ý.

Vương Hóa Nguyên thấy Tuần huyện quan không đáp bèn nạt :

- Tuần huyện quan, ta hỏi sao ngươi không đáp?

Tuần huyện quan ấp úng :

- Đại nhân... đại nhân... tệ chức... tệ chức...

Lý Vạn Tài thấy vậy cũng làm uy lớn tiếng ra lệnh cho huyện quan :

- Tuần Bố Tài, ngươi thiệt là đồ vô dụng, có chuyện nhỏ mà cũng không biết giải quyết hay sao, ngươi chỉ cần xem ai có khâm sai đại ấn thiệt thì người đó là khâm sai thiệt chớ gì.

Tuần huyện quan mừng rỡ gật đầu lia lịa :

- Đúng đó, làm như vậy là hay lắm.

Vương Hóa Nguyên nghe vậy càng cao hứng thầm nghĩ :

- Ta đang đợi mi nói ra câu này.

Lý Vạn Tài ung dung móc từ trong người ra một túi gấm để lên án thư nơi huyện đường.

Vương Hóa Nguyên mỉm cười :

- Quân đâu?

Tái Thời Thiên vội bước tới thi lễ :

- Đại nhân, hạ quan đợi lệnh!

Vương Hóa Nguyên lạnh lùng hạ lệnh :

- Ngươi đi ra coi cái ấn đó là thứ đồ chơi gì vậy?

Tái Thời Thiên bước tới trước mặt Lý Vạn Tài khom mình thi lễ, song lão khinh bỉ quay mặt đi, Tái Thời Thiên mở bao ẩn dùng lối “Xuất Thủ Vô Ngần” đánh tráo ấn chỉ, trong chớp mắt mà không ai hay biết.

Đương nhiên tất cả hành động này, Lý Vạn Tài không tài nào phát giác ra được.

Tái Thời Thiên quay về bẩm báo với Vương Hóa Nguyên :

- Bẩm đại nhân, đó là ấn riêng của đại nhân bị bọn họ lấy trộm tối qua.

Tuần huyện quan nghe vậy vội bước tới cầm đại ấn lên xem, quả nhiên trên mặt ấn có khắc ba chữ Lý Vạn Tài.

Lý Vạn Tài kinh hoàng mặt biến sắc hét lớn :

- Quỷ, quỷ thiệt rồi.

Nơi huyện đường, tiếng cười ầm ĩ nổi lên :

- Ha ha...

- Hi hi...

Lợi dụng lúc lộn xộn, Tái Thời Thiên lanh tay bỏ khâm sai đại ấn vào trong hộp gấm.

Vương Hóa Nguyên điềm nhiên nói với Tuần Bố Tài :

- Tuần huyện lệnh, ngươi có cần xem đại ấn của ta không?

Tuần Bố Tài tuy rất muốn xem khâm sai đại ấn, song lại không dám vô lễ cứ ấp úng không dám nói.

Vương Hóa Nguyên hiểu ý bèn nói :

- Ngươi cứ xem đi, đừng sợ, ta không trách tội ngươi đâu.

Tuần Bố Tài nghe vậy liền đáp :

- Vậy thì được, tệ chức xin được mạn phép coi thử đại ấn.

Vu Phong đưa hộp đại ấn cho Tuần huyện quan. Tuần Bố Tài vội mở hộp ấn ra xem, quả nhiên là khâm sai đại ấn không sai.

Lúc này Lý Vạn Tài nói lẩm bẩm :

- Có trò quỷ, quỷ hiện hồn rồi.

Vương Hóa Nguyên cười bảo :

- Tuần huyện lệnh, ngươi xem coi cái đại ấn này thiệt hay giả? Ngươi nói thử xem?

Tuần huyện quan vội nói :

- Bẩm đại nhân, đại ấn này là thật không phải đồ giả.

Lý Vạn Tài đột nhiên la lên :

- Ta còn có Thượng Phương bảo kiếm, có thể tiên trảm hậu tấu. Quân đâu chém đầu phản tặc cho ta.

Một gã hiệu úy cầm đao hộ vệ vội vung Thượng Phương bảo kiếm chém thẳng xuống đầu Vương Hóa Nguyên. Tái Thời Thiên cũng vội vung bảo kiếm giả nghênh chiến.

Mới qua ba chiêu, Tái Thời Thiên đã đánh văng bảo kiếm bay bổng lên không trung, chàng cũng vội vàng tung bảo kiếm giả lên, đoạn thi triển Xuất Thủ Vô Ngần lẹ làng đoạt lấy thanh Thượng Phương bảo kiếm một cách dễ dàng, mà không một ai kịp phát giác ra được.

Vương Hóa Nguyên tức giận quát lớn :

- Dừng tay lại, lui ra cho ta, đây là nơi công đường chớ đâu phải Hồng Môn yến. Hừ, thiệt không ra thể thống gì cả.

Tái Thời Thiên cùng tên hiệu úy nghe tiếng quát cùng đồng thời lui lại không dám vũ lộng binh khí nữa.

Vương Hóa Nguyên nghiêm giọng bảo Tuần huyện quan :

- Tuần huyện lệnh, ngươi xem thử Thượng Phương bảo kiếm trong tay bọn họ, cái nào là thật, cái nào là giả?

Tuần Bố Tài vội xem thanh kiếm của gã cầm đao nọ rồi lại nhìn bảo kiếm trên tay Tái Thời Thiên đoạn quay lại bẩm báo :

- Bẩm đại nhân, Thượng Phương bảo kiếm trong tay hiệu úy cầm đao của ngài ạ.

Vương Hóa Nguyên liền bảo :

- Ngươi xem rõ rồi chớ gì? Biết phải làm gì tiếp theo, có cần ta nhắc lại không?

Tuần Bố Tài nghe hỏi bất giác run sợ nói :

- Bẩm đại nhân, tệ chức sẽ nghiêm trị tên cuồng đồ.

Nói rồi lão phất tay gọi lớn :

- Lính đâu, đem hắn ra chém đầu cho ta.

Lý Vạn Tài nghe huyện quan dám đòi chém đầu mình, liền nổi giận lôi đình, chửi mắng :

- Tuần Bố Tài, mi dám phạm thượng, hãy coi chừng cái mạng chó của mi đó.

Tuần huyện quan bị chửi tức giận quát lớn :

- Lính đâu, mau lôi hắn ra chém cho ta.

Vương Hóa Nguyên vội nói :

- Tuần huyện lệnh, tên phản đồ nghịch tặc to gan này ngươi để hắn cho ta xử, trước hết phải giam hắn vào ngục, khi ta quay về sẽ gông hắn giải về triều đình cho Hoàng thượng xử tội phản nghịch.

Huyện quan nghe vậy vội gật đầu, không muốn đắc tội với triền đình liền sai quân lính áp giải Lý Vạn Tài và cả bọn đi theo nhốt vào trong ngục ngay lập tức.

Vương Hóa Nguyên nói với Tuần huyện quan :

- Ngươi hãy ra ngoài hạ lệnh đi.

Huyện quan ngơ ngác hỏi :

- Lệnh gì vậy, bẩm đại nhân?

Vương Hóa Nguyên cười bảo :

- Ngươi thiệt là mau quên, hãy hạ lệnh cho thuộc hạ mở kho lương phân phát cho nạn dân.

Tuần huyện quan ấp úng :

- Cái này...

Vương Hóa Nguyên lạnh lùng :

- Đừng có cái này cái nọ gì hết.

Thấy nét mặt Vương Hóa Nguyên lạnh lùng lại thấy Thượng Phương bảo kiếm trong tay Tái Thời Thiên, Tuần huyện quan không dám trái lời, vội cho quân lính mở kho lương.

Vương Hóa Nguyên lại nói :

- Ngươi làm việc phải lanh lẹ một chút, bây giờ ngươi ra ngoài tuyên bố sẽ mở kho lương cứu nạn dân, tạo phúc cho thiên hạ vui vẻ.

Tuần huyện quan bất đắc dĩ phải ra trước cổng huyện đường lớn tiếng tuyên bố :

- Hiện giờ bổn quan mở kho lương phát cho dân chúng bị nạn.

Dân chúng khắp thành hò reo như sấm dậy, vui mừng đến nổi lương thực không đầy một ngày, mấy vạn hộc lương đã được phát cho nạn dân khắp thành.

Buổi trưa mọi người cùng dự yên tiệc tại Tùng Hạc lầu mà nét mặt gã huyện quan chỉ gượng vui mà thôi.

Chiều gần tối, Tuần huyện quan hỏi Vương Hóa Nguyên sẽ hạ lạc ở đâu. Khâm sai giả mạo liền đáp :

- Bổn quan có việc gấp không thể lưu lại đây lâu, ta phải đi luôn đêm đến Giao Nam, song ngươi yên tâm, lúc quay về triều đình ta sẽ tâu lên Hoàng thượng thăng chức cho ngươi.

Tuần huyện quan lúc đó mới vui vẻ trở lại.

Vương Hóa Nguyên và cả đoàn hộ vệ tùy tùng lập tức rời huyện đường đi về phía Giao Nam.

* * * * *

Sáng hôm sau tại khách sảnh của Long Hổ tiêu cục.

Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân Vu Phong đang cùng với Long Hổ tiêu đầu cùng luận bàn việc làm sao phát động võ lâm quần hùng hiệp lực tiêu diệt Thần Long bang.

Lúc này Vương Hóa Nguyên đến xin được cáo từ, Vu Phong và Long Tam thành tâm muốn chàng lưu lại, song Vương Hóa Nguyên nói có việc gấp không thể lưu lại đây được.

Vu Phong, Long Tam không sao giữ được đành phải ra tiễn Vương Hóa Nguyên lên đường.

Vừa tiễn Vương Hóa Nguyên xong, hai người đang định bàn luận tiếp thì Tái Thời Thiên lại bước tới nói :

- Sư phụ, đồ nhi muốn rời khỏi nơi đây ít ngày.

Vu Phong liền hỏi :

- Ngươi định đi đâu?

Tái Thời Thiên thoáng đỏ mặt :

- Đồ nhi muốn quay về Gia Thành để tìm kiếm di cốt mẫu thân, an táng cho đàng hoàng một chút.

Vu Phong nghe vậy lòng cũng thoáng ngậm ngùi :

- Đồ nhi, con thật là hài tử có hiếu, con đi đi, nhớ quay về đây sớm, vì sắp có đại họa cho võ lâm đó.

Tái Thời Thiên cũng rớm lệ :

- Sư phụ, chuyến này đồ nhi đi không biết bao lâu, nếu có chuyện cấp bách cần đến, xin sư phụ truyền chỉ lệnh đặc cấp cho đệ tử Cái bang lập tức đồ nhi sẽ có mặt.

Vu Phong nghe vậy gật đầu, đoạn lấy ra mấy đĩnh bạc đưa cho Tái Thời Thiên, Long Tam thấy vậy cũng móc ra một ít bạc đưa cho chàng. Tái Thời Thiên chối từ không nhận, Long Tam có vẻ không vui. Vu Phong thấy vậy bảo :

- Đồ nhi à, Long tiền bối đã có hảo tâm, ngươi nên nhận đi, số bạc này rất hữu dụng cho ngươi đó.

Tái Thời Thiên đành phải nhận lấy số bạc, chàng cảm tạ đoạn móc con tiểu kim quy đưa cho Vu Phong.

- Xin sư phụ thu nhận.

Vu Phong lắc đầu :

- Ta không cần.

Tái Thời Thiên bảo :

- Sư phụ à, đồ nhi nói là đem tặng nó cho người ta. Bây giờ đồ nhi tặng nó cho người thân nhất của mình đó mà.

Vu Phong nhận con tiểu kim quy, xúc động nói :

- Hảo đồ nhi của ta...

Tái Thời Thiên cũng lưu luyến cúi mình thi lễ cáo từ Vu Phong và Long Tam, đoạn xuôi về hướng nam đi thẳng xuống Gia Thành.

* * * * *

Lại nói năm người trong bọn Tiểu Lạc trên đường quay về Trấn Giang truyền tin cực kỳ gian khổ, có một số cao thủ võ lâm vẻ mặt cực kỳ khách khí, khi nghe chuyện Tiểu Lạc nói xong, rồi bỏ ngoài tai không buồn lưu ý, đương nhiên Tiểu Lạc nhìn nét mặt họ là có thể đoán ra được.

Tuy việc liên lạc với các cao thủ võ lâm không được thuận lợi như ý, song mười vạn lạng bạc thì kiếm được cực kỳ dễ dàng.

Tiểu Lạc chẳng hề buồn rầu, song lại có người không được vui.

Ôn Di và Nhu Di bị thất lạc kiếm phổ gần tới một tháng mà vẫn chưa có tin tức gì, hỏi sao mà không buồn rầu cho được.

Thấy hai người buồn rầu ủ rũ, Tiêu Dật không sao chịu nổi bèn lên tiếng khuyên nhủ :

- Một cuốn kiếm phổ có chi là hiếm, hơn nữa ta nhất định kiếm được mà, hai nàng đừng có sầu muộn, phải vui lên đi chớ.

Nhu Di bực bội :

- Ngươi nói sao dễ nghe quá, thử hỏi ngươi bị mất kiếm phổ thì ngươi có buồn không?

Tiêu Dật lắc đầu :

- Không buồn, không buồn. Mà ta đâu có kiếm phổ để mà mất.

Tiểu Lạc nhếch mép như định cười hỏi :

- Phải không đó?

Tiêu Dật liếc nhìn Tiểu Lạc :

- Cái sắc mặt của ngươi không bình thường rồi đó.

Tiểu Lạc vẫn giữ nét mặt như cũ :

- Phải không đó?

Ôn Di chợt hỏi :

- Không bình thường cái gì?

Tiêu Dật vội thanh minh :

- Ta chỉ nói sắc mặt y có điểm không bình thường mà thôi, tựa như cười mà không cười.

Tiểu Lạc lại hỏi :

- Phải không đó?

Tiêu Dật lắc đầu :

- Đó, các ngươi xem sắc mặt của y càng lúc càng không bình thường. Không biết nói câu nào hơn cứ một mực “phải không đó” hoài à.

Tiểu Lạc cười hì hì nhăn mặt chọc tức Tiêu Dật.

- Phải không đó.

Tiêu Dật thấy Tiểu Lạc cứ ngó mình liền hạ giọng van xin :

- Ta van ngươi đừng có cười cổ quái như thế được không, hừ, cười làm gì mà khiến người ta phát lạnh người, thiệt là quỷ mị.

Tiểu Lạc cười bảo :

- Nè, ngươi đúng là có tật giật mình cho nên thấy ta cười trong lòng không được vui chớ gì, đúng không?

Tiêu Dật cau mày lớn tiếng cãi lại :

- Cái gì mà có tật giật mình?

Tiểu Lạc cao giọng :

- Lẽ nào lại không phải?

Tiêu Dật vênh mặt :

- Đương nhiên là không phải rồi, ta đâu có làm chuyện gì bại hoại thì đâu có gì phải giật mình.

Tiểu Lạc lạnh lùng :

- Ngươi muốn ta nói ra sự thực hay sao?

Tiêu Dật khẽ hừ lên một tiếng :

- Nói ra cái gì?

Tiểu Lạc lãnh đạm cất tiếng :

- Tốt nhất là ngươi đem đồ ăn trộm ra đây, nếu không thì chớ trách ta...

Tiêu Dật lớn tiếng bảo :

- Ta trộm cái gì? Ngươi đừng có vu oan giá họa cho người ta.

Ôn Di cũng lên tiếng :

- Tiểu Lạc đừng có ăn nói hồ đồ, vu oan cho người đó, Tiêu Dật đâu có lấy trộm đồ vật.

Tiểu Lạc cười hắc hắc :

- Các ngươi thiệt là ngốc quá, lại đi bao che cho đạo tặc.

Ôn Di bực tức :

- Tiểu Lạc, ngươi chớ có ăn nói hồ đồ.

Tiểu Lạc không thèm đáp, quay qua hỏi Tiêu Dật :

- Ngươi có dám nói là ngươi không lấy trộm kiếm phổ không?

Tiêu Dật tuy trong bụng run sợ, song miệng vẫn nói cứng :

- Vô lý, ta làm sao dám lấy trộm kiếm phổ của họ.

Ôn Di tròn mắt kinh ngạc :

- Ngươi nói sao? Tiêu Dật ăn trộm kiếm phổ à?

Tiểu Lạc gật đầu :

- Đương nhiên rồi, trừ y ra còn ai có thể lấy trộm kiếm phổ nữa.

Ôn Di quay sang hỏi Tiêu Dật :

- Có thật là ngươi cầm kiếm phổ của chúng ta không?

Tiểu Lạc nghe vậy liền nói :

- Hừ, cầm cái gì, lấy trộm thì kêu là lấy trộm đi, còn bày đặt khách sáo nữa.

Tiêu Dật cau mày :

- Ngươi thiệt là hồ đồ, dựa vào đâu mà dám nói là lấy trộm kiếm phổ.

Tiểu Lạc nói :

- Lý do hả? từ từ ta sẽ nói sau, ngươi chỉ cần thừa nhận lấy trộm kiếm phổ là được rồi.

Tiêu Dật tỏ vẻ không vui :

- Ngươi làm ta như đứa bé lên ba, cứ bảo thừa nhận là ta gật đầu nhận liền hay sao?

Tiểu Lạc cười nói :

- Được rồi, đừng làm rộn nữa, hiện giờ còn nhiều việc phải làm, chỉ cần ngươi giao kiếm phổ ra ta nghĩ nhị vị cô nương sẽ không trách ngươi đâu.

Ôn Di, Nhu Di cũng đồng thanh cất tiếng bảo :

- Đúng đó, chúng ta không trách ngươi đâu.

Tiêu Dật cười bảo :

- Được rồi, ta xem cái bộ dạng tội nghiệp đáng thương của các ngươi ta cũng không nên giữ nó làm gì.

Đoạn Tiêu Dật giơ tay lấy từ trong ngực áo ra một cuốn sách.

Ôn Di cầm lấy xem thử, quả nhiên đúng là Nga Mi thập tam thức kiếm phổ, độc môn kiếm pháp của phái Nga Mi.

Tiêu Dật lại lên tiếng bảo Tiểu Lạc :

- Ta lấy cuốn kiếm phổ này có thể nói thần không hay quỷ không biết, tại sao ngươi lại biết được thật là quái dị.

Tiểu Lạc thản nhiên cười nói :

- Cái này đâu có gì lạ, tục ngữ có câu nếu muốn người ta không biết thì đừng có làm, việc ngươi làm lớn như vậy sớm muộn gì cũng có người biết mà.

Tiêu Dật năn nỉ :

- Tiểu Lạc, ngươi đừng có giấu nghề, ngươi hãy nói cho ta biết, tại sao ngươi phát giác ra ta có cầm kiếm phổ.

Tiểu Lạc thấy Tiêu Dật năn nỉ bèn tươi cười nói :

- Ta thấy ngươi cũng khiêm tốn nên ta truyền cho ngươi một ít kinh nghiệm nè.

Tiểu Lạc hắng giọng ngừng một chút rồi lại nói tiếp :

- Đầu tiên là lúc ngươi xuất hiện cũng chính là chỗ Lê gia nhị vị tiểu thơ bị mất kiếm phổ, lại nữa trên đường đi ngươi chỉ thích ở một mình, chứ không muốn ở chung với ta và Tiểu Thiên Sứ. Nhưng lạ một điều lúc bình thường ngươi rất khoái chỗ đông người, náo nhiệt nên việc ngươi thích ngủ một mình thiệt là vô lý, cho nên ta mới nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ ngươi có tật bịnh gì chăng?

Tiểu Thiên Sứ ngạc nhiên :

- Ta xem Tiêu Dật đâu có bịnh gì, thân thể y vẫn khỏe mà.

Tiểu Lạc gật đầu :

- Đương nhiên y đâu có tật bịnh gì nhưng trong lòng ẩn giấu điều gì đó, nên ta mới cảm thấy y có điểm gì bí mất muốn giấu chúng ta.

Nhu Di chợt xen vào :

- Ừ, nếu như ngươi không nói ra, ta cũng không biết, nhưng mà lúc trước ta thấy y có vẻ khả nghi.

Tiểu Lạc cười châm chọc :

- Hừ, sao lúc đó nàng không chịu nói để đến bây giờ mới tỏ ra thông minh đột xuất, thiệt là nữ nhân đa sự.

Nhu Di bất giác đỏ mặt xấu hổ.

Tiểu Lạc không thèm để ý đến nàng mà lại nói tiếp :

- Còn nữa, võ công của ngươi lại quái lạ vô cùng, tựa như võ công của các môn phái võ lâm ngươi đều biết hết nhưng lại không tinh thâm, mà lúc động thủ toàn sử dụng những chiêu thức quái dị vậy thì võ công đó ở đâu ngươi học được? Nếu như nói ngươi bái sư thì hoàn toàn khó hiểu, hơn nữa làm sao mà ngươi lại có nhiều sư phụ đến thế, hai nữa là những chiêu thức kỳ dị đó chỉ có thể lừa được những kẻ tầm thường, chớ đối với cao thủ thì mấy chiêu đó chỉ là vô dụng, bởi vì ngươi đánh ra cũng đúng phương vị thủ pháp, nhưng ngươi chưa tham ngộ được chỗ ảo diệu của chiêu thức đó, đủ biết võ công đó không phải là chân truyền, chẳng qua chỉ là tình cờ học lén được mà thôi, do vậy mà ta đoán ra ngươi không có sư phụ.

Ôn Di chợt nói :

- Cho dù Tiêu Dật có học lén võ công của các phái đi nữa, thì y cũng đâu có sử dụng võ công trong Nga Mi thập tam thức. Mà dù cho y có sử dụng đi nữa thì ngươi cũng không thể nhận ra được, vậy ngươi dựa vào đâu mà dám nói kiếm phổ trong tay Tiêu Dật?

Tiểu Lạc cười đáp :

- Nhưng mà sự thực đã hiện ra trước mắt rồi đó.

Tiêu Dật lại hỏi :

- Chỉ dựa vào mấy điểm đó ngươi dám đoán chắc rằng kiếm phổ nằm trong tay ta hay sao?

Tiểu Lạc mỉm cười đáp :

- Đoán chắc thì không dám, nhưng tám chín phần thì không có sai.

Tiêu Dật lại hỏi tiếp :

- Nói như vậy trong tay ngươi không có chứng cớ chắc chắn chứ gì?

Tiểu Lạc gật đầu :

- Không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play