Trên mình không mang theo nhiều bạc nên Vu Phong đi rất nhẹ nhõm. Mới hai ngày đường đã đến một trấn lớn ở vùng Giao Đông là Ngũ Liên thành.

Ngũ Liên thành tình hình cũng không khác gì Lâm Nghi, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt lúc trước đã không còn nữa.

Trời đã lên quá ngọn cây thương, khách điếm đã mở cửa, khách hàng không nhiều song hành khất không ít.

Chỉ có trước cửa điếm bán gạo người đông như kiến, trên tấm bảng trước cửa hiệu có mấy chữ lớn :

“Không có kim ngân thì đừng xếp hàng.”

Thấy tình cảnh như vậy Vu Phong bất giác đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, trong bụng thầm chửi :

- “Tặc tử ngươi thiệt đáng tội chết.”

Vu Phong đi đường có lẽ đói quá bèn vội vã đi vào một tửu điếm.

Tửu quán này quả thật không hổ danh, ba mươi sáu bàn trong quán hầu như không hề có chỗ trống.

Vu Phong vừa ngồi xuống, tên tửu bảo đã bưng đến một tách trà nóng, đoạn cười hỏi :

- Khách quan, ngài muốn ăn cái gì? Nếu không ăn thì ngồi đây dùng chén trà nóng cũng được.

Vu Phong tuy đói khát, chỉ muốn ăn thứ gì cho lẹ rồi lên đường. Giờ thấy tửu bảo lễ độ nhiệt tình như vậy, lại thêm chén trà thơm ấm bụng nên đổi ý bảo tiểu nhị :

- Cho ta bốn món nhắm và một bình rượu.

Lập tức tửu bảo chạy biến đi, không bao lâu sau y đã mang ra bốn đĩa đồ ăn còn bốc khói thơm phức và một bình rượu đặt trước mặt Vu Phong.

Vu Phong lần trước đã có kinh nghiệm, vội rót rượu vào ly uống thử một ngụm, hương rượu thơm nồng thấu đến tâm can khiến Vu Phong không khỏi khen thầm, miệng lẩm bẩm :

- Hảo tửu, ngon ngon tuyệt.

Lão gật gù khen khiến cho mấy thực khách bên cạnh chú ý, mấy lão già ở bàn bên cạnh ngừng câu chuyện. Một lão nhân râu tóc bạc phơ rời khỏi bàn bước tới bảo :

- Khách quan khen ngợi như vậy thật là hào phóng.

Vu Phong thấy lão nhân chủ động bước tới, vội đứng lên vòng tay thi lễ :

- Vừa rồi hứng chí nhất thời đã làm phiền đến chư vị, mong chư vị lượng thứ.

Lão nhân nọ vội vàng cười nói :

- Không, không có chi! Khổng phủ gia tửu này ngon tuyệt, lại thêm thức nhắm của tửu quán Hảo tái lai thì đúng là đệ nhất thiên hạ, song vẫn không hay bằng việc tích đức hành thiện cứu giúp nạn dân ngày qua.

Vừa nghe đến việc tích đức hành thiện, Vu Phong vội đứng dậy mời lão nhân nọ ngồi xuống, đoạn hỏi :

- Ai đã tích đức hành thiện, xin ngài cho lão hủ được biết.

Lão nhân tóc bạc cũng không khách khí ngồi xuống đối ẩm với Vu Phong một chén rượu, rồi lên tiếng :

- Cách đây hai ngày có một vị bạch y thiếu niên phân phát số bạc cứu trợ cho nạn dân vùng Giao Đông, nạn dân như nắng hạn gặp mưa, vui mừng không sao tả xiết.

Vu Phong nghe vậy liền hỏi :

- Thiếu niên đó tính danh là gì?

Lão nhân nọ liền đáp :

- Nghe nói thiếu niên đó tên là Vu Phong tử, ta xem chừng đây không phải là tên thật của người đó.

Vu Phong kinh ngạc hỏi :

- Cái gì? Vu Phong tử à?

Lão nhân nọ nghe thế vội hỏi :

- Khách quan có quen biết với vị tích đức hành thiện Vu Phong tử phải không?

- Đâu có...

Vu Phong vội lắc đầu không nhận, nhưng trong lòng lão nhẹ hẳn đi, hóa ra vị thiếu niên nọ cũng có thiện tâm giống như mình nên trong bụng không còn lo lắng nữa.

Lão nhân nọ thấy Vu Phong có vẻ quen với thiếu niên nọ, bèn cất tiếng nói với mấy lão nhân khác :

- Bọn lão hủ chúng ta đang đàm luận về chuyện này, muốn đi gặp vị thiếu niên hào hiệp nọ. Song từ sáng đến giờ không thấy tung tích của thiếu niên nọ đâu, chắc là đã đi cứu trợ cho nạn dân nơi khác rồi.

Thấy vị lão nhân ra chiều tiếc rẽ ân hận, Vu Phong vội cất tiếng an ủi :

- Lão ca ca à, các vị đã thành tâm như vậy nhất định là sẽ gặp mà.

Lão nhân nọ bảo Vu Phong :

- Lão huynh đệ, nếu như trên đường đi có gặp Vu Phong tử thì cho ta gởi lời tạ ơn nghe.

Vu Phong nghe vậy gật đầu, lão cũng đang muốn tìm gặp thiếu niên đã mượn số bạc rồi còn mạo danh mình để làm việc thiện.

Thế là ăn cơm xong, Vu Phong trả tiền rồi đi ra phố, lão vừa đi vừa nghĩ :

- “Nếu như mình cứ đi tìm như vậy thì nhất định sẽ không gặp, chi bằng phải nhờ Cái bang giúp sức mới được.”

Nghĩ vậy Vu Phong liền rẽ vào một ngõ hẻm với nhãn quang tinh nhạy của cao thủ đệ nhất giang hồ Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân chỉ trong phúc chốc đã kiếm ra đệ tử của Cái bang trà trộn lẫn trong đám dân chúng.

Phía sau cánh cửa có mấy đệ tử Cái bang đang thì thầm nói chuyện.

Vu Phong liền bước tới hỏi :

- Các ngươi có muốn làm chuyện đại sự không?

Một thiếu niên mặc áo đen ngắn, quần lửng tới gối, rách lua tua hỏi lại :

- Việc có lớn không vậy?

Vu Phong đáp :

- Giúp ta kiếm một người.

Thiếu niên đó tuôn ra một hơi :

- Người đó họ gì tên gì, hình dạng ra sao, mặc quần áo y phục màu gì, có điểm gì đặc biệt không?

Vu Phong thấy thiếu niên này tuy nhỏ tuổi, song dường như đã quen với chuyện này, bèn đáp :

- Người này họ Vu tên Phong Tử, thường vận bạch y, thân hình cao gầy, tuổi chừng mười lăm mười sáu.

Hắc y thiếu niên hỏi :

- Giá tiền bao nhiêu?

- Kiêm được sẽ có trọng thưởng.

Vu Phong vừa đáp vừa lấy ra một ít bạc vụn đưa cho bọn họ.

Thiếu niên kia vội hỏi :

- Nếu có tin tức thì làm sao thông báo cho lão?

Vu Phong đáp :

- Đến Hải Tái Lai tửu quán thông báo cho ta.

- Vậy thì được.

Nói rồi thiếu niên huýt sáo làm hiệu, cả bọn tiểu hóa tử lập tức chạy biến đi hòa vào dòng người trên đường quan lộ.

Chập tối không tìm được gì, Vu Phong đành phải quay lại Hải Tái Lai tửu quán.

Vừa ngồi xuống, tửu bảo đã vui vẻ chạy đến hỏi :

- Khách quan lại đến nữa hả? Tệ quán hoan nghênh lắm đó.

Vu Phong mỉm cười nói :

- Quán các ngươi là Hảo Tái Lai thì ta phải đến nữa chứ.

Tửu bảo tươi cười bảo :

- Đa tạ quý khách, không biết buổi tối quý khách dùng chi, hay là vẫn dọn bốn món và một bình mỹ tửu, nhưng bốn món này sẽ khác lúc trưa đó.

Vu Phong nghĩ lúc trưa ăn cũng không tệ, nay đổi món chắc phải ngon hơn buổi trưa rồi, huống hồ nay gặp chuyện vui phải ăn một bữa cho đã miệng mới được, cho nên Vu Phong mỉm cười vui vẻ bảo tiểu nhị :

- Vậy thì mang cho ta bốn món nhắm và một bình mỹ tửu đi.

Một lát sa, tửu bảo bưng lên một mâm thức ăn và một bình Khổng phủ gia tửu.

Trong mâm có một dĩa “gà chua ngọt”, một dĩa “cá tái dấm”, một tô “cánh gà chiên giòn”, một dĩa “lưỡi heo bóp dấm”. Đang lúc chuẩn bị ăn uống vui vẻ, chợt tiếng hắc y thiếu niên và mấy tiểu hóa tử bước vào.

Thấy mâm thức ăn nghi ngút tỏa mùi thơm ngào ngạt, đám tiểu hóa tử cùng hắc y thiếu niên tự động ngồi vào bàn, miệng trầm trồ :

- Đồ ăn ngon mà nhiều quá.

Bọn tiểu hóa tử giơ tray định bốc thức ăn thì bị Vu Phong lấy đũa gõ cho mấy cái đau quá phải vội vàng rụt tay lại, không dám làm hỗn nữa.

Vu Phong bảo hắc y thiếu niên :

- Hãy nói xem việc các ngươi làm đến đâu rồi, lát nữa hãy ăn hà tất phải háu đói tựa như bọn quỷ đói đầu thai vậy?

Hắc y thiếu niên buông tiếng thở dài hồi lâu không nói câu nào.

Vu Phong thấy vậy vội bảo :

- Còn nhỏ như vậy mà than thở cái gì, có gì thì nói lẹ lên đi, làm gì mà cứ ấp úng như câm vậy?

Hắc y thiếu niên nghe vậy liền thở dài tiếp :

- Chúng ta chạy khắp thành, suốt cả ngày mệt muốn đứt hơi cũng không kiếm thấy Vu Phong tử.

Vu Phong nghe vậy đột nhiên mất hứng vừa định đuổi bọn chúng đi bất ngờ nghe hắc y thiếu niên nói tiếp :

- Kỳ thực cái này lão cũng không nên trách ta được.

Vu Phong trợn mắt :

- Cái gì chẳng lẽ không tìm được người mà ngươi cũng đòi ta phải trọng thưởng hay sao?

Hắc y thiếu niên nghe vậy, giọng tỏ vẻ bất mãn nói với Vu Phong :

- Không phải, chúng ta không kiếm được là có nguyên nhân của nó.

Vu Phong vội truy hỏi :

- Nguyên nhân gì vậy? Nói lẹ coi?

Thấy Vu Phong hỏi có vẻ lo lắng, hắc y thiếu niên dừng lại không nói tiếp nữa.

Vu Phong thấy thế bèn lên tiếng hối thúc :

- Tiểu hóa tử, ngươi nói ra đi đừng có dừng lại như vậy mà.

Hắc y thiếu niên vẫn không nói một lời.

Vu Phong thoáng cau mày :

- Tiểu hóa tử, tại sao mi không nói?

Hắc y thiếu niên vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho bọn tiểu hóa tử ngồi xung quanh :

- Đói quá làm sao mà nói nổi?

Vu Phong không còn cách nào khác đành phải chịu thua, lão đếm tất cả có tám tiểu hóa tử liền kêu chúng ngồi vào bàn, gọi tửu bảo bưng ra tám tô mì thịt bò.

Tô mì chưa kịp bưng ra bàn thì món cánh gà trong mâm Vu Phong đã chui hết vào miệng của bọn tiểu hóa tử, tiếp đến món gà chua ngọt chỉ còn lại cái phao câu.

Chưa kịp đụng đến hai đĩa thức ăn còn lại thì tửu bảo đã mang đến sáu tô mì thịt bò đầy ắp, khói bốc nghi ngút.

Tiếp húp xì xụp vang lên, trong nháy mắt tám tô mì đã sạch trơn không còn miếng nước.

Thấy bọn tiểu hóa tử ăn uống như bọn hổ đói, Vu Phong chợt cảm thấy trong lòng đau nhói, bọn tiểu hóa này quả nhiên đói thiệt, làm sao mà có sức nói.

Vu Phong cất tiếng hỏi :

- Ăn no chưa, hay là vừa ăn vừa nói?

Hắc y thiếu niên vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp :

- No thì chưa no hết mười phần, còn đói thì đương nhiên không đói bao nhiêu, ăn nữa hả, nói thiệt với lão tiểu tử, cái bụng này vẫn còn chứa nổi mà, nhưng đói quá thì chịu không thấu còn no quá thì cũng khó chịu cực kỳ.

Vu Phong đang ăn lưỡi heo bóp dấm và uống rượu nghe hắc y thiếu niên ăn nói quái dị bất giác nhớ đến Tập Tiểu Lạc, nếu có y gặp thiếu niên này thì sẽ nói ra những chuyện không sao ngửi nổi.

Hắc y thiếu niên thấy Vu Phong còn đang ăn uống, bèn hỏi :

- Nè, cái lão tiểu tử không già kia, đợi ngươi ăn xong rồi nói hay là vừa ăn vừa nghe bọn ta nói?

Vu Phong vừa nhai vừa nói :

- Cái này...

Hắc y thiếu niên bực bội đưa cặp mắt trắng dã liếc qua đảo lại rồi nói :

- Nè, cái lão tiểu tử không già kia, đừng có cái này cái nọ, có gì nói lẹ ra coi đừng có ấp úng như vậy.

Nhưng Vu Phong nhìn thấy trước mặt mình vẫn còn nửa con cá tái dấm, mấy miếng lưỡi heo, nửa bình Khổng phủ gia tửu nên vẫn cứ ăn như thường.

Hắc y thiếu niên lạnh lùng :

- Ngươi mà cứ ăn uống như vậy thì chúng ta chắc phải đành ngủ gật đến sáng mới thức dậy được.

Vu Phong bị thiếu niên nọ chọc tức, trong lòng cực kỳ khó chịu, song cố nén giận thầm nhủ :

- “Hừ, xúi tiểu tử, mi thiệt to gan, để lát nữa mi nói rõ nguyên cớ tại sao rồi xem ta sẽ trị mi ra sao nè.”

Vu Phong trước đây thường bị Tiểu Lạc xỏ mũi, nay gặp đám tiểu hóa tử này cũng bị bọn hắn chọc tức mà không sao trị được, trong lòng bất giác buồn bực vô cùng.

Bọn tiểu hóa vẫn không chịu buông tha, bọn chúng cứ trố mắt nhìn Vu Phong ăn uống, mấy luồng nhãn quang cứ chiếu thẳng vào lão làm cho Vu Phong như bị trăm mũi kim chích vào người vừa đau vừa ngứa ngáy, cảm thấy mất hứng nên Vu Phong gạt đồ ăn qua một bên.

- Thôi ta không muốn ăn nữa, hừ, thiệt là mất hứng.

Chỉ chờ có thế, bọn tiểu hóa tử trong nháy mắt đã tống vào miệng hết số thức ăn còn thừa của Vu Phong.

Thiếu niên hóa tử lúc này mới đắc ý nói tiếp :

- Trưa nay lúc bọn ta vừa mới chia tay với lão không già nhà ngươi chuẩn bị đi kiếm bạch y thiếu niên Vu Phong tử, vừa đúng lúc gặp Châu trưởng lão, vị cai quản Phân đà Cái bang ở Ngũ Liên sơn hạ chỉ lệnh.

Vu Phong vội hỏi :

- Truyền chỉ lệnh gì?

Hắc y thiếu niên đáp :

- Chỉ thị đặc cấp.

Vu Phong lập tức hỏi ngay không để cho thiếu niên kia kịp thở :

- Chỉ thị đặc cấp là cái quái gì?

Hắc y thiếu niên chầm chậm đáp :

- Cái bang chúng ta gặp việc nguy cấp, sẽ hạ chỉ lệnh phân làm nhất cấp, nhị cấp, tam cấp và đặc cấp, chỉ lệnh đặc cấp này chỉ có Bang chủ và trưởng lão các Phân đàn mới có quyền hạ chỉ lệnh mà thôi.

Thấy hắc y thiếu niên cứ từ từ nói như vậy, Vu Phong tức điên người muốn tát y một cái cho hả giận.

Kỳ thực Vu Phong muốn bảo y nói lẹ lên, chỉ lệnh đặc cấp hạ lệnh gì nhưng thấy không tiện đành thôi.

Hắc y thiếu niên thấy Vu Phong không hỏi bèn dừng lại không nói nữa, liếc mắt nhìn xem Vu Phong có phản ứng gì.

Vu Phong thấy Hắc y thiếu niên không nói nữa liền hối :

- Nói lẹ lên, dừng lại làm cái trò quỷ mị gì vậy?

Hắc y thiếu niên cười đáp :

- Ta đâu có bày trò quỷ mị gì, ta đang đợi ngươi đó.

Vu Phong ngạc nhiên :

- Đợi ta làm gì hả, tiểu hóa xú uế?

Hắc y thiếu niên thản nhiên :

- Đợi ngươi hỏi.

- Ta hỏi lúc nãy rồi đó.

- Thì ta cũng trả lời rồi mà.

- Nè, ngươi dám...

Vu Phong râu tóc dựng ngược, nhìn hắc y thiếu niên.

Hắc y thiếu niên dường như hết sức đắc ý mỉm cười.

Vu Phong không biết làm sao đành dịu giọng hỏi :

- Chỉ lệnh đặc cấp của các ngươi hạ lệnh gì?

Hắc y thiếu niên vẫn điềm tĩnh như thường :

- Nè, đừng có túc khí như vậy, nói cho ngươi biết, Châu trưởng lão hạ đặc cấp chỉ lệnh kêu chúng ta đi tìm một người cũng là Vu Phong tử nhưng mà Vu Phong tử không phải là một thiếu niên mà là một lão già không già như ngươi vậy đó.

Vu Phong kinh ngạc :

- Ngươi nói sao?

Hắc y thiếu niên cười lạt :

- Vu Phong tử mà Châu trưởng lão kêu bọn ta kiếm chính là ngươi đó.

Hắc y thiếu niên ngửng đầu nheo mắt nhìn Vu Phong rồi bảo :

- Ngươi cũng là lão già không già lại chẳng điên nếu như ngươi điên thì hay biết mấy.

Vu Phong nóng nảy truy hỏi :

- Châu trưởng lão các ngươi kiếm Vu Phong tử làm cái gì?

Hắc y thiếu niên lắc đầu :

- Ta cũng không biết nữa, tụa như có ai đó ủy thác cho Châu trưởng lão kiếm ngươi.

Vu Phong lẩm bẩm tự nhủ :

- Không biết ai đã ủy thác cho Châu trưởng lão vậy?

Hắc y thiếu niên lẹ miệng lên tiếng :

- Cái đó chúng ta không biết, nếu như ngươi muốn hỏi, gặp Châu trưởng lão rồi sẽ biết.

Vu Phong thoáng đắc ý :

- Bọn mi nói suốt cả từ nãy đến giờ mới được một câu giống tiếng người đó.

Nào ngờ hắc y thiếu niên nghe xong vẫn bình thản, mặt không đổi sắc cười hì hì nhìn Vu Phong lặng yên không nói.

Vu Phong thấy mình đã báo thù được hắc y thiếu niên tinh quái liền mỉm cười đắc ý hỏi :

- Châu trưởng lão các ngươi hiện giờ ở đâu?

Hắc y thiếu niên vẫn cười hì hì nhìn Vu Phong không chớp mắt, lặng im không thốt lên một câu.

Vu Phong thấy y không phản ứng liền trợn mắt nhìn :

- Tiểu hóa tử, ta hỏi mi đó.

Thiếu niên nọ vẫn lặng câm, tay giơ ra xua xua mấy cái, bộ dạng nhìn cực kỳ tức cười khiến cho Vu Phong ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.

- Tiểu hóa tử, mi hà tất phải giả điên giả khùng, nếu quả thật ngươi muốn giả điên thì còn thua bố điên Vu Phong tử này mấy bậc.

Hắc y thiếu niên nghe nói vậy đứng lên ngó nghiêng Vu Phong một lúc miệng lẩm bẩm :

- Tướng cao gầy, lão mà không già, mắt nhỏ... đúng rồi, lão chính là Vu Phong tử mà Châu trưởng lão hạ lệnh cho bọn ta tìm kiếm.

Nói đoạn cả bọn tám tên tiểu hóa tử nhất tề rạp mình xuống đất lễ bái.

Thì ra chỉ cần tìm được người mà Bang chủ truyền chỉ lệnh hoặc trưởng lão phân đà sai khiến, tất cả đều kính cẩn bái lạy.

Vu Phong mới đầu định chối từ nhưng chợt nghĩ lại chi bằng cứ thừa nhận để bọn họ mau dẫn mình đến gặp Châu trưởng lão thì hay hơn.

Vu Phong đứng dậy, bọn tiểu hóa tử quỳ mọp dưới đất, không dám nhúc nhích, có tên còn to gan ngước mặt nhìn lên, quả thấy Vu Phong thân hình cao gầy, mắt nhỏ.

Vu Phong thấy bọn chúng quỳ dưới đất khá lâu, bèn lên tiếng :

- Được rồi, đừng có quỳ lâu như vậy, cúi đầu làm chi hả? Ta đâu có tiền bạc gì cho bọn ngươi, nếu bọn ngươi không đứng dậy là ta bỏ đi tức khắc đó Nghe Vu Phong định bỏ đi bọn tiểu hóa tử vội đứng dậy. Hắc y thiếu niên cung kính nói :

- Vãn bối thất lễ, mong tiền bối lượng thứ.

Vu Phong cười hề hề nói :

- Tiểu tử mi sao giống con rù đen vậy, cái gì mà thất lễ, cứ gọi ta là lão điên Vu Phong tử cũng được.

Hắc y thiếu niên cực kỳ linh mẫn, thấy nơi tửu quán đông người bèn nói :

- Châu trưởng lão ở đâu vãn bối cũng không được rõ, hiện giờ vãn bối phải thông báo lên thượng cấp, giờ Dần sáng sớm mai vãn bối sẽ đến đây đón tiền bối không biết ý tiền bối ra sao?

Vu Phong thấy sắc trời không còn sớm, đành phải gật đầu, theo lời hắc y tiểu hóa tử an bài.

Giờ Dần sáng hôm sau, hắc y thiếu niên quả đến đúng giờ, lần này chỉ có một mình y mà thôi :

- Tiền bối, mời ngài theo vãn bối.

Nói đoạn hắc y thiếu niên quay người đi trước dẫn đường cho Vu Phong.

Hai người đi qua mấy ngõ hẻm, Hắc y thiếu niên dẫn Vu Phong đến cửa đông Ngũ Liên thành. Vu Phong thấy vậy liền hỏi :

- Tiểu hóa tử, Châu trưởng lão các ngươi không ở trong thành à?

Hắc y thiếu niên gật đầu đáp :

- Đúng vậy, Châu trưởng lão chúng tôi đang ở Vọng Hảo lầu trên Ngũ Liên sơn ở ngoài thành.

Vu Phong vội bảo :

- Vậy thì chúng ta đi lẹ lên.

Hai người gia tăng cước cực thi triển khinh công lướt đi như bay.

Ngũ Liên sơn dài ước chừng mười lăm dặm, rộng chừng sáu dặm, cao khoảng gần ba trăm trượng, bởi năm ngọn núi tạo thành hình búp sen nên gọi là Ngũ Liên sơn.

Trên sườn núi nơi đỉnh Đại Bi phong có ngôi Quang Minh tự, mái ngói đỏ rực pha lẫn mùi rêu xanh trông cổ kính phi thường, thiện nam tín nữ gần xa lũ lượt kéo lên dân hương lễ bái.

Từ Quang Minh tự phóng tầm mắt về phía đông là Vọng Hải lầu, tòa lầu này có năm tầng, lúc đẹp trời lên phía đông lầu có thể nhìn thấy đại dương mênh mông xa vời, trời nước như hòa lẫn vào nhau. Lúc sáng sớm nhìn vầng thái dương mọc quả là một kỳ quan, trên thiên hạ hiếm có.

Vu Phong vận khí dùng thuật khinh công thượng thừa lướt thẳng lên Vọng Hải lầu, quay lại thấy Hắc y hơi thở dồn dập, mồ hôi đầm đìa, đang chậm chạp bò lên theo sườn núi, chứng tỏ võ công ý quá kém, công lực lại không đủ.

Phía xa xa nơi trời nước tiếp giáp bỗng nhiên hiện lên một đám mây ngũ sắc, rồi vầng thái dương từ từ ló dạng. Cả một vùng trời nước sáng rực, cảnh tượng rực rỡ không sao tả xiết.

Đang lúc say sưa ngắm cảnh sắc tuyệt vời trên Ngũ Liên sơn, đột nhiên Vu Phong phát hiện đệ tử Cái bang đang khiêng một người về phía Vọng Hải lầu. Vu Phong thấy vậy liền cất tiếng hỏi :

- Các ngươi đang khiêng ai vậy?

Mấy đệ tử Cái bang lạnh lùng đáp :

- Chúng ta đang khiêng xác chết, bộ ngươi không thấy sao?

Rồi bọn họ tiếp tục đi tới, Vu Phong tiu nghỉu đứng ngẩn người tại chỗ.

Vừa lúc đó hắc y thiếu niên bò lên lớn tiếng bảo :

- Châu trưởng lão, thuộc hạ đà mời được Vu Phong tử rồi.

Vu Phong lập tức quay lại thấy phía sau bọn đệ tử Cái bang là một nam nhân trung niên, mình vận trường sam màu xanh bước chân nặng nề vô cùng.

Châu trưởng lão buông tiếng thở dài :

- Ngươi tuy đã mời được Vu Phong tử về đây song đã quá trễ, vô ích.

Vu Phong vội bước tới trước, vòng tay thi lễ cất tiếng hỏi :

- Châu trưởng lão, người bị khiêng đi là ai vậy?

Châu trưởng lão buồn rầu đáp :

- Y chính là Giao Đông đệ nhất thân thâu Tái Thời Thiên, chuyên lấy của người giàu chia cho người nghèo.

Vu Phong kinh ngạc chưa kịp hỏi rõ ràng, vội xoay người xông tới chặn ngang đường bọn đệ tử Cái bang, đoạn hét lớn :

- Để người xuống đó cho ta.

Mấy đệ tử Cái bang thấy có kẻ chặn đường cướp thi thể vội đặt cáng xuống đất, rồi vây quanh Vu Phong định động thủ.

Gần chục đệ tử Cái bang nhất tề xuất thủ, song quyền đồng loạt vung ra nhằm vào đầu Vu Phong đánh tới.

Vu Phong thấy bị hiểu lầm vội sử chiêu “Bạch Long Cử Đầu”, thân hình bay bổng lên không phi thân ra ngoài.

- Chư vị nghe ta nói... nghe ta nói đã.

Vu Phong chưa kịp nói hết câu, mấy đệ tử Cái bang đã xuất chiêu Sơn Phong Quyện Hỏa, quyền cước đồng loạt vung ra quét ngang người Vu Phong cực kỳ mãnh liệt.

Vu Phong cũng không khách khí, hét lên một tiếng thi triển tuyệt chiêu “Lôi Công Áp Đỉnh” phản kích.

Hự... Hự...

Mấy thanh âm trầm đục vang lên, bốn đệ tử Cái bang không kịp thối lui té lộn nhào xuống đất.

Châu trưởng lão cất tiếng khen :

- Hảo thân thủ, Vu tiền bối quả không hổ danh Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân.

Vu Phong không đáp, vội chạy tới gỡ tấm phủ liệm trên cáng ra xem. Quả nhiên người nằm trên cáng là Giao Đông đệ nhất thần thâu Tái Thời Thiên.

Chỉ thấy Tái Thời Thiên hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, mạch đã không còn đập. Vu Phong vội lấy trong người một hồ lô nhỏ đổ ra một viên “Bách Hảo Hoàn Dương hoàn” bỏ vào miệng Tái Thời Thiên, đoạn giơ hữu chưởng áp vào Bách Hội huyệt trên đỉnh đầu y.

Một giờ đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, hai mắt Tái Thời Thiên nhắm nghiền, mạch không hề đập, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.

Mấy đệ tử Cái bang thấy cử động của lão thập phần cổ quái, tức cười, trong lòng đều thầm nghĩ :

- Hèn gì mà người ta gọi lão quái vật là lão điên Vu Phong tử.

Châu trưởng lão thấy Tái Thời Thiên không có gì thay đổi bất giác thở dài, lắc đầu ngán ngẩm.

Chỉ có Vu Phong vẫn tin tưởng, tiếp tục truyền chân khí vào cho Tái Thời Thiên.

Qua mấy khắc sau Tái Thời Thiên cuối cùng đã có hơi thở, song cực kỳ yếu ớt, người không có nội công thâm hậu khó mà nhận biết, Vu Phong trên mặt thoáng lộ niềm vui, song niềm vui đó cực kỳ viễn tưởng. Bởi vì lão biết rằng chỉ dựa vào chút hơi thở yếu ớt này khó mà chắc được có thể cứu tính mạng Tái Thời Thiên hay không.

Vu Phong lại dùng phép điểm huyệt tuyệt cao, phong bế các huyệt đạo quan trọng xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn quay sang hỏi Châu trưởng lão vì sao Tái Thời Thiên ra nông nổi này.

Châu trưởng lão nói :

- Sáng sớm hôm qua, ta đang ở Vọng Hải lầu luyện công, đột nhiên có hai vị đệ tử hạ sơn gánh nước phát hiện thấy Tái Thời Thiên bị trọng thương liền khiêng y lên núi.

Vu Phong vội hỏi :

- Y có nói gì không?

Châu trưởng lão gật đầu :

- Y nói ngày hôm qua đi phân phát số bạc cho nạn dân trong Ngũ Liên thành bị sư huynh của y phát hiện bèn đánh y trọng thương rồi cướp lấy số bạc, y liều mạng lết đến chân núi thì bất tỉnh.

Vu Phong ngơ ngác hỏi :

- Sư huynh của y là ai, đã là huynh đệ đồng môn, cớ sao lại nỡ hạ độc thủ như vậy?

Châu trưởng lão thở dài nói :

- Nói ra chuyện này thì dài lắm.

Vu Phong vội bảo :

- Trưởng lão cứ nói đi.

Châu trưởng lão thuật lại đầu đuôi câu chuyện :

- “Mười năm về trước, vào đầu xuân, nạn dân tha hương cầu thực bị chết đói chết rét không biết bao nhiêu mà kể.

Một buổi chập tối ta cùng vị bằng hữu Xuất Thủ Vô Ngần Ngọa Thiện Nhân đi vào thành này, giữa đường nghe một hài nhi đang khóc lóc thảm thiết. Hai ta động lòng trắc ẩn vội theo tiếng khóc tìm đến, thấy một thảm cảnh vô cùng đau lòng.

Một hài nhi năm sáu tuổi đang khóc thảm gọi la không ngớt :

- Mẫu thân, tỉnh lại đi... mẫu thân...

Người mẹ của đứa bé đã chết cứng từ lâu nhưng mắt vẫn mở trừng trừng nhìn đứa con, đúng là chết mà không sao nhắm mắt được.

Lúc đó hai chúng ta đều cảm thấy khó xử, đem hài nhi đi thì ta có việc cấp bách không thể làm được, còn nếu không mang đi thì ở nơi đồng không hiu quạnh này hài nhi không chết đói thì cũng bị sói dữ xé xác. Cuối cùng Ngọa Thiện Nhân quyết định thu thập hài nhi này làm đồ đệ.

Lúc đưa hài nhi đi theo, cảnh tưởng đó bây giờ ta cũng còn nhớ, hài nhi nọ không chịu buông ra cứ ôm lấy thi thể người mẹ khóc lóc không thôi.

Ngọa Thiện Nhân để ta ôm lấy hài nhi nọ, còn hắn thì dùng đao đào đất làm huyệt mai táng nữ nhân bạc số nọ.

Dường như mệnh trời sắp đặt, hài nhi nọ thấy mẹ mình được an táng cẩn thận nên cũng thôi không khóc nữa.

Hài nhi đó chính là Tái Thời Thiên bây giờ. Ngọa Thiện Nhân đối với y không khác tình phụ tử. Ngọa Thiện Nhân đã đem toàn bộ tâm huyết truyền thụ tuyệt kỹ võ công Xuất Thủ Vô Ngần lại cho Tái Thời Thiên.

Tái Thời Thiên thông minh tuyệt đỉnh, lãnh hội cực kỳ mau lẹ, tính tình lại thiện lương hơn người.

Nếu chỉ có hai người thì mọi sự đâu có gì đáng buồng, Ngọc Thiện Nhân không bị chết thảm mà Tái Thời Thiên cũng không đến nổi bị thương tích trầm trọng như vậy.

Năm năm trước cũng vào đầu xuân, ta có việc phải đi cùng với Ngọa Thiện Nhân qua Kinh Thành. Lúc đi qua quan lộ nang một thương điếm thấy một đám đông đang vây đánh đấm đá túi bụi vào một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi.

Hai ta hỏi thăm mọi người mới biết trong Kinh Thành có tên tiểu đạo tặc, y chẳng những trộm đồ người ta mà còn chơi ác, mỗi lần trộm đồ của ai y còn nhảy lên bàn ị cho một đống, tè bậy một bãi, mùi xú uế xông lên khiến cho ai nấy cực kỳ căm hận.

Nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, ta cảm thấy đau lòng, bởi vì bọn tiểu hóa tử thủ hạ của ta cũng có lúc ngứa tay cầm lộn đồ của người ta cũng bị đánh dữ như vậy, ta phải ra mặt can thiệp bảo vệ cho bọn chúng.

Lúc ta còn đang tìm cách cứu hắn thì Ngọa Thiện Nhân đã động lòng trắc ẩn, bước tới giao thiệp với chủ nhân của Thương điếm cứu Hạ Sơn Hổ.

Hạ Sơn Hổ hết sức tinh ranh, thấy có người đến cứu hắn đập đầu luôn miệng nói :

- Đa tạ nhị vị đại gia đã ra tay cứu mạng.

Ta vội bước tới đỡ hắn lên, nào ngờ hắn không chịu đứng dậy.

Hóa ra là Hạ Sơn Hổ lười biếng không muốn đi.

Ngọa Thiện Nhân thấy vậy cũng thu hắn làm đồ đệ. Lúc đầu ta không tỏ thái độ, song ta cảm thấy thiếu niên này khác xa Tái Thời Thiên một trời một vực, một người chất phác hiền hành có thiện tâm, còn một người thì giảo hoạt âm hiểu, dối trá vô cùng.

Ngọa Thiện Nhân bảo muốn cho y làm bằng hữu với Tái Thời Thiên nên ta cũng không ngăn cản, với lại ta nghĩ hắn chẳng qua chỉ là một thiếu niên mà thôi, chắc sau này được Ngọa Thiện Nhân dạy bảo, hắn sẽ đổi tính. Nào ngờ mọi việc không ai lường trước được, bây giờ ta cảm thấy hối hận, lúc đó nếu ta cương quyết ngăn lại thì Ngọa Thiện Nhân đã không bị chết thảm còn Tái Thời Thiên thì...”

Nói đến đây, Châu trưởng lão đột nhiên cất tiếng thóa mạ :

- Cái gã Hạ Sơn Hổ thiệt lang tâm độc ác, còn tệ hơn loài súc vật, đồ tàn nhẫn không phải giống người.

Vu Phong thấy vậy vội khuyên Châu trưởng lão chớ nên kích động thái quá.

Châu trưởng lão không kìm được, vừa kể vừa tuôn lệ nhòa mắt :

- “Ngọa Thiện Nhân đem Hạ Sơn Hổ về kết làm huynh đệ với Tái Thời Thiên, Hạ Sơn Hổ hơn Tái Thời Thiên ba tuổi nên làm sư huynh. Tái Thời Thiên là sư đệ đồng môn. Tái Thời Thiên có sư huynh để hàn huyên vui đùa nên rất lấy làm thích thú.

Lúc mới đầu Hạ Sơn Hổ cũng giả bộ hiền lành học võ công tuân theo tôn chỉ lấy người giàu cho kẻ nghèo khổ.

Nhưng mà bao nhiêu tâm huyết của Ngọa Thiện Nhân cũng vô ích. Hạ Sơn Hổ vẫn chứng nào tật nấy, không bao lâu y đã hiện nguyên hình là một kẻ bại hoại.

Sau lưng Ngọa Thiện Nhân y đến đâu cũng trộm cướp, bất kể là ai, lấy được tiền tài vàng bạc, y vô tửu quán ăn uống linh đình, lại còn đi vào kỹ viện tìm kỹ nữ làm chuyện đồi bại không sao tưởng nổi. Tái Thời Thiên cũng giấu không dám cho sư phụ biết vì sợ Ngọa Thiện Nhân nổi giận. Ai ngờ Hạ Sơn Hổ càng lúc càng to gan, dám đi ra ngoài trộm đồ suốt mấy ngày không trở về Tái Thời Thiên khuyên y, y còn xuất thủ đánh sư đệ trọng thương ba ngày sau mới dậy nổi.

Ngọa Thiện Nhân tức giận hết sức, điểm vào huyệt đạo y, bắt y đứng suốt ba ngày để nghĩ về việc sai lầm đã qua. Ngọa Thiện Nhân chỉ muốn Hạ Sơn Hổ cải tà quy chánh. Nào ngờ Hạ Sơn Hổ chửi bới loạn xạ một trận, sau đó bỏ đi. Suốt ba năm trôi qua Hạ Sơn Hổ biệt vô âm tín.

Đến lúc Ngọa Thiện Nhân tích lủy được một số châu báu quý giá, thì Hạ Sơn Hổ đột ngột xuất hiện, y quỳ trước mặt Ngọa Thiện Nhân khóc lóc thảm thiết, cầu xin sư phụ lượng thứ lỗi lầm ba năm về trước, nay nhớ đến sư phụ và sư đệ nên về đây mong sư phụ lượng tình tha thứ.

Nhưng cũng ngay đêm đó Hạ Sơn Hổ đã sát hại Ngọa Thiện Nhân lại còn tàn nhẫn cắt lưỡi chặt tay sư phụ mình.

May sao Ngọa Thiện Nhân dường như đã linh cảm trước điều này nên đã bảo Tái Thời Thiên trong đêm trước đem số bạc đi tặng cho nạn dân vùng Hà Nam.

Khi Tái Thời Thiên từ Hà Nam trở về Hạ Sơn Hổ đã cao chạy xa bay, Tái Thời Thiên đau đớn không nguôi đi nhặt thi thể của sư phụ an táng. Lúc đó chàng mới phát hiện trên đầu sư phụ có ấn tích của Thiết Sa chưởng, hiển nhiên là thừa lúc Ngọa Thiện Nhân đang ngủ say, Hạ Sơn Hổ đã thi triển độc chưởng sát hại người, ý muốn chiếm đoạt số châu báu.

Thì ra ba năm trước y bỏ đi, sau đó lại bái Thiết Sa Chưởng Hồ Thiết làm sư phụ để học võ công độc chiêu Thiết Sa chưởng, đoạn về hãm hại Ngọa Thiện Nhân.

Vu Phong nghe đến đây chợt nhớ đến lão chưởng quỹ Yến Vân khách điếm cũng bị độc môn Thiết Sa chưởng sát hại.

Vu Phong vội hỏi :

- Châu trưởng lão, Tái Thời Thiên bị đoạn mạch lúc nào?

Châu trưởng lão trầm ngâm suy nghĩ giây lát, bấm tay tính trong chốc lát rồi gật gù đáp :

- Vào đầu giờ dần hôm nay.

Vu Phong nghe Châu trưởng lão nói vậy cũng vội bấm tay tính toán đoạn vỗ tay vui mừng đáp :

- Ồ, còn có thể cứu được.

Châu trưởng lão hấp tấp nói :

- Có gì khó khăn Vu tiền bối cứ nói, lão khất cái ta xin tận lực giúp đỡ.

Vu Phong vội lên tiếng bảo :

- Ta nói có thể cứu nhưng không phải là hoàn toàn cứu được. Nếu như Tái Thời Thiên không bị đoạn mạch thì chỉ trong mấy khắc đồng hồ một viên Bách Bảo Hoàn Dương đã phục hồi tâm mạch cho y, song bây giờ phải cần một bình Thanh cung Thánh Thủy tuyền ở núi Lao sơn mới có thể làm cho hoàn thuốc Bách Bảo Hoàn Dương phát huy công hiệu cứu mạng Tái Thời Thiên được.

Châu trưởng lão nghe vậy trầm ngâm một hồi đoạn bảo :

- Nơi này cách xa Lao Sơn độ ba trăm dặm, tiền bối cần thời gian mấy ngày?

Vu Phong liền đáp :

- Đương nhiên càng sớm càng tốt, song không được quá sáu ngày, nếu không e rằng...

Vu Phong ngừng một lát lại nói tiếp :

- Nếu Tái Thời Thiên không đoạn mạch thì chuyện đi lấy Thanh cung Thánh Thủy tuyền đối với ta không khó gì, nhưng hiện nay ta phải truyền chân khí để duy trì hơi ấm nên không dám bỏ đi đành phải tuyển một người có thuật khinh công tương đối cao thay cho ta đi lấy về mới được.

Châu trưởng lão lập tức lên tiếng :

- Vu tiền bối, việc này không được do dự, trong số đệ tử của ta, có một người đa tài đa nghệ, thuật khinh công lại cao diệu, được giang hồ đặt cho danh hiệu Phi Mao Cước, ta nghĩ y có thể đi lấy Thánh Thủy tuyền được đó.

Vu Phong nghe vậy mừng rỡ nói :

- Vậy thì hãy kêu người đó ra đây.

Không bao lâu Phi Mao Cước Trần Phong xuất hiện :

- Đệ tử xin bái kiến trưởng lão.

Vu Phong thấy Phi Mao Cước Trần Phong thân hình thấp bé, tứ chi ngắn ngủn, bất giác đưa ánh mắt hoài nghi nhìn Châu trưởng lão, ý muốn nói Châu trưởng lão tại sao lại đề cử một người không đáng tin cậy như vậy?

Châu trưởng lão dường như hiểu ý vội lên tiếng trấn an :

- Tiền bối chớ nên coi thường người....

Phi Mao Cước Trần Phong bực tức cắt ngang :

- Tiền bối chớ nên xem thường kẻ khác thái quá như vậy.

Nói đoạn y lắc người phi thân lao vút lên đỉnh Vọng Hải phong.

Bang chúng tưởng Phi Mao Cước tức giận bỏ đi liền có ý cản lại. Châu trưởng lão tức quá thóa mạ :

- Hừ, mi dám to gan...

Châu trưởng lão chưa kịp nói hết câu thì Phi Mao Cước Trần Phong đã từ trên Vọng Hải phong nhẹ nhàng đáp xuống, trên tay vác theo một tảng sơn thạch nặng mấy chục cân mà sắc diện vẫn không đổi.

Mọi việc xảy ra chỉ trong thoáng chốc.

Vu Phong hài lòng nheo mắt cười nói :

- Hảo công phu, hảo công phu, Phi Mao Cước quả thật danh bất hư truyền.

Trần Phong vòng tay thi lễ :

- Đa tạ tiền bối quá khen!

Vu Phong bật cười ha hả :

- Nếu như ta không khích ngươi thì làm sao biết được công phu thượng thặng của ngươi.

Bang chúng chợt hiểu bất giác âm thầm thán phục Vu Phong.

Châu trưởng lão lấy ra hai chiếc bình sứ Cảnh Đức, mặt ngoài có hình “Song long tranh châu” màu xanh biết đưa cho Phi Mao Cước Trần Phong.

Vu Phong chỉ cần một bình Thanh cung thánh thủy, tại sao Phi Mao Cước phải cần đến hai cái bình lận.

Đây là bí mật không ai dám hỏi, bởi vì đấy là qui củ giang hồ.

Phi Mao Cước Trần Phong bỏ bình vào túi rồi bước đi như bay nhắm hướng sơn lao trực chỉ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play