Ánh trăng lưỡi liềm lên quá ngọn cây cũng là khoảng thời khắc Thiên Hải chờ đợi.
Chàng và Xảo Nhi đứng trước bàn hương án, còn lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như vẫn quỳ bất động trước đó. Nhìn hai người lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như, Thiên Hải không khỏi đau lòng.
Chàng nghĩ thầm:
"Phụ thân! Tại sao người không biết trân trọng chữ tình để rồi gây ra nhiều nghịch cảnh cho người Ở lại." Thiên Hải buông tiếng thở dài.
Xảo Nhi liếc trộm chàng. Xảo Nhi nói:
- Ca ca... Cái gì đến sẽ đến. NÓ đến rồi nó đi, tất cả đều phải quay lại với cội nguồn, mà cội nguồn là chân giá trị của đạo lý làm người, bởi đã được thấy, được biết người mình yêu là một trang hảo hán đỉnh thiên lập địa.
- Xảo Nhi! Huynh chẳng muốn gì cả. Huynh chỉ muốn mọi người sinh ra trong cõi đời phù phiếm này đều được bình an.
chàng vừa nói dứt câu thì đã nhận có luồng nhu phong len vào đại sảnh. Thiên Hải không quay lại mà lên tiếng:
- Cung chủ đến rồi ư?
Tử Hà Băng Cơ ngửa mặt cười khanh khách. Nàng bước đến bên bàn hương án, nhìn Thiên Hải rồi liếc mắt nhìn qua lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như.
Tử Hà Băng Cơ mỉm cười, quay lại Thiên Hải nói:
- Bổn cung không bao giờ sai lời. Lời nói của bổn cung nặng tợ núi Thái Sơn. Và hôm nay bổn cung muốn nghe Chu Thiên Hải, hậu nhân của Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung định đoạt một quyết định mà ngươi phải trăn trở sau ba ngày.
Thiên Hải nhìn Tử Hà Băng Cơ:
- Cung chủ không cho tại hạ một cơ hội nào khác à?
Tử Hà Băng Cơ lắc đầu:
- Không. Nếu bổn cung không giữ lời hứa thì chẳng bao giờ đến đây.
- Cung chủ buộc tại hạ phải chọn lựa?
Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ gật đầu:
- Bổn cung muốn sự lựa chọn của ngươi.
Thiên Hải nhìn thẳng vào mắt Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ, nghiêm giọng nói:
- Nếu tại hạ giết lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như thì sẽ phạm tội gì?
- Bất nhân, bất nghĩa, và bất đạo. Bởi lão Ngươn Nhi đã vì cha của ngươi mà không sợ phạm giới quy Hoạt Thần giáo cưu mang Dao Bội Như. Còn Dao Bội Như là đứa em duy nhất của ngươi, lại bị tật nguyền. Bổn cung rất thích ngươi chọn hai người đó để tế vong hồn của Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung.
Tử Hà Băng Cơ nhìn Xảo Nhi:
- Cát Băng tiểu thư đẹp lắm. Nếu là bổn cung, thì bổn cung nhất định sẽ giữ mạng cô nương.
Xảo Nhi nói:
- Xảo Nhi chấp nhận cái chết bởi ca ca. Cái chết của Xảo Nhi sẽ thanh toán những ân oán mà gia phụ đã gieo.
Thiên Hải buông tiếng thở dài nhìn Xảo Nhi:
- Xảo Nhi!
Nàng nhìn Thiên Hải:
- Ca ca đừng nghĩ ngợi nữa. Muội đã quyết định giùm ca ca rồi, hãy ra tay đi.
Thiên Hải lắc đầu, nhìn lại cung chủ Tử Hà Băng Cơ:
- Cung chủ! Nếu như tại hạ giết Xảo Nhi thì phạm tội gì?
Cung chủ Tử Hà Băng Cơ nhìn Thiên Hải. ánh mắt của Tử Hà Băng Cơ sáng ngời uy quang cứ như muốn đâm thọc vào đầu Thiên Hải để đọc những ý nghĩ thầm kín đang giấu bên trong.
Tử Hà Băng Cơ mỉm cười nói:
- Bổn cung nghĩ ngươi chẳng dám giết Xảo Nhi, mặc dù ả là ái nữ của kẻ thù lấy mạng cha ngươi.
- Cung chủ chưa trả lời tại hạ.
Tử Hà Băng Cơ chắp tay sau lưng, nghiêm giọng nói:
- Nếu ngươi giết Xảo Nhi thì ngươi trả được thù. Nhưng ngươi phạm tội bất nghĩa, bất trung, và trở thành kẻ vô tình, bội bạc hơn cả cha ngươi hồi đó.
- Cung chủ muốn biến tại hạ thành bạc tình hơn cả thân phụ?
- Bổn cung cho ngươi lựa chọn mà.
- Nếu tại hạ giết Xảo Nhi thì ân oán giữa Lý Cảnh Ðôn Tứ vương Gia với tại hạ có được hóa giải không?
Tử Hà Băng Cơ mỉm cười:
- Bổn cung cũng không biết.
Thiên Hải lắc đầu:
- Cung chủ biết lấy hận trả hận thì chẳng bao giờ hóa giải được.
- Nhưng ngươi chẳng biết cách lựa chọn nào khác.
Xảo Nhi nhìn Thiên Hải:
- Ca ca! Tử Hà Băng Cơ nói đúng đó. Ca ca không còn cách nào khác.
- Tiểu huynh đã là một thái giám thì cũng là kẻ bất nghĩa bất tình với muội rồi.
Tử Hà Băng Cơ nghe chàng thốt ra câu nói này ngửa mặt cười khanh khách.
Cắt ngang tràng tiếu ngạo đầy phấn khích, Tử Hà Băng Cơ gằn giọng nói:
- Thiên Hải! Bổn cung không thể chờ đợi lâu hơn nữa đâu. Bổn cung đã cho ngươi ba ngày, đủ thời gian để ngươi chọn lựa rồi.
Thiên Hải nhìn Tử Hà Băng Cơ:
- Cung chủ có nghĩ sau khi tại hạ chọn xong, người tại hạ căm thù nhất chính là cung chủ không?
- Bổn cung chẳng có gì e ngại cả. Nếu cần, ngươi có thể lên Phong Ma sơn đấu với ta một trận để giải quyết những uẩn khúc mà bổn cung đã gieo vào tâm ngươi.
Thiên Hải mím môi:
- Ðược, tại hạ chọn.
- Ngươi chọn ai?
Thiên Hải nhìn lại Xảo Nhi. Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, chàng từ từ nói:
- Xảo Nhi! CÓ lẽ đây là ý trời. Xảo Nhi có chờ huynh bên cầu Nại Hà không?
Nàng gật đầu:
- Xảo Nhi chờ huynh.
Hai cánh môi Thiên Hải mím lại. Mãi một lúc sau chàng mới thốt ra lời:
- Muội thứ lỗi cho huynh.
- Muội không trách ca ca đâu.
- Huynh xin tiễn muội đi.
Xảo Nhi gật đầu từ từ nhắm mắt lại.
Thiên Hải vận công vỗ vào lưng nàng.
âm.
Xảo Nhi rùng mình, miệng vọt luôn bụm máu. Nàng từ từ khuy xuống rồi nằm duỗi dài dưới chân Thiên Hải. Hai mắt nhắm nghiền, hơi thở từ từ đứt đoạn rồi chẳng còn thở nữa. Nàng đã biến thành một xác chết vô tri vô giác.
Thiên Hải nhìn theo Xảo Nhi thổn thức nói:
- Muội muội... Xảo Nhi...
Tử Hà Băng Cơ cứ trừng mắt nhìn Thiên Hải gần như không chớp, mãi một lúc mới lên tiếng:
- Thiên Hải! Ngươi còn bạc tình hơn cả thân phụ của ngươi.
Thiên Hải nhìn lại Tử Hà Băng Cơ:
- Cung chủ đã buộc Thiên Hải.
Giọng nói của Thiên Hải hằn chất căm phẫn, khi nói đập vào thính nhĩ Tử Hà Băng Cơ thì xương sống của nàng gai buốt giá lạnh.
Thiên Hải gằn giọng nói:
- Cung chủ vừa ý rồi chứ?
Tử Hà Băng Cơ nhìn Thiên Hải, từ tốn nói:
- Cũng vì kẻ bội tình Vương Quốc Trung mà bổn cung mới trở thành kẻ băng hoại trong nỗi hận tình.
Thở hắt ra, Thiên Hải nhìn Tử Hà Băng Cơ khe khắt nói:
- Tại hạ đã chọn và đã làm tròn ý muốn của cung chủ. Ðến lượt cung chủ.
Tử Hà Băng Cơ nhìn lại Xảo Nhi:
- Tội nghiệp cho ả.
Tử Hà Băng Cơ nói xong chậm rãi tiến đến bên xác Xảo Nhi. Ðặt hai ngón tay lên mũi nàng một lúc thật lâu mới ngẩng lên nhìn Thiên Hải:
- Xảo Nhi đã chết dưới sát thủ của ngươi thật rồi.
Hai hàm răng Thiên Hải nghiến chặt.
Tử Hà Băng Cơ lắc đầu, rồi đứng lên, quay lại sau lưng lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như. Bà ta vận chuyển công lực. Ngay lập tức một màn khí quang như lửa xuất hiện phủ khắp thân hình Tử Hà Băng Cơ. Tử Hà Băng Cơ từ từ áp song chưởng vào lưng Dao Bội Như và lão Ngươn Nhi. Hai người liên tục rùng mình mồ hôi tuôn ra ướt đẫm rồi họ như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng khi Tử Hà Băng Cơ thu hồi ngọc thủ.
Tử Hà Băng Cơ giải tỏa hỏa công, quay lại nhìn Thiên Hải:
- Bổn cung đã thực hiện lời hứa của mình.
Nàng mỉm cười:
- Thiên Hải! Ngươi muốn đòi nợ bổn cung thì cứ lên Phong Ma sơn. Bổn cung sẵn sàng bối tiếp ngươi.
- CÓ thể tại hạ sẽ lên Phong Ma sơn.
Tử Hà Băng Cơ ngửa mặt cười lên khanh khách rồi thi triển thuật Phi ma độn hình lướt ra ngoài gian chính sảnh. Thoắt cái nàng đã mất dạng dưới ánh trăng nhập nhoạng.
Lão Ngươn Nhi gượng đứng lên quay lại nói với Thiên Hải:
- Thiếu gia! Ðáng lý ra thiếu gia không nên làm như vậy.
Lão lắc đầu nguầy nguậy:
- Thiếu gia không nên làm như vậy.
Dao Bội Như chói hai tay lết đến bên xác Xảo Nhi:
- Tỷ tỷ đừng có chết.
Thiên Hải đỡ hai người:
- Tiền bối! Muội muội! Xảo Nhi chưa chết hẳn đâu. Sẽ có người đến cứu Xảo Nhi hồi tỉnh Trước khi Thiên Hải xuất chưởng đả thương đã dồn khí âm của nàng vào đan điền và cho Xảo Nhi uống dược thảo của Dương tiên sinh. Nhất thời Xảo Nhi bị như thế thôi, nhưng muốn hồi tỉnh thì phải chờ Dương tiền bối. Nhất định Dương tiền bối sẽ đến.
Buông một tiếng thở dài:
- Còn bây giờ phải chăm sóc Xảo Nhi.
Dao Bội Như nhìn Thiên Hải:
- Ðại ca nói thật chứ?
- Huynh lợi dụng ba ngày Tử Hà Băng Cơ cho để đi tìm Dương tiên sinh thỉnh ý người mới quyết định cách này.
- Nếu vị thần y Dương tiên sinh nào đó không đến thì sao?
- Bội Như! Yên tâm đi. Nhất định Dương tiên sinh sẽ đến mà.
Dao Bội Như mím môi, lệ trảo ra khóe mắt:
- Ðại ca! Nếu vì Bội Như mà đại ca sát tử Xảo Nhi thì Bội Như sẽ đi theo tỷ tỷ.
- BỘ trong lúc bị đoạn mạch, muội nghe tất cả à?
Lão Ngươn Nhi gật đầu:
- Bội Như và lão phu đều nghe rõ từng câu từng chữ của thiếu gia, nhưng không nói được thôi. Bởi chỉ cử động thì sẽ chết ngay lập tức nên Tử Hà Băng Cơ cung chủ đã điểm luôn á huyệt không cho nói.
Thiên Hải nắm tay Dao Bội Như:
- Cuối cùng huynh cũng đã biết được ai là người thân của mình.
Thiên Hải sắp xếp cho Xảo Nhi một nơi nằm để chờ Dương Yên Thượng. Dao Bội Như luôn Ở bên cạnh Xảo Nhi. Nàng vốn bị tật hai chân không đi được nên túc trực bên Xảo Nhi chăm chút. Dao Bội Như xõa tóc Xảo Nhi, cẩn thận chải lại cho nàng.
Thấy Bội Như chăm lo cho Xảo Nhi, Thiên Hải không khỏi bồi hồi xúc động.
Bước ra ngoài mái hiên, ngồi quay xuống bậc tam cấp, lòng dạ Thiên Hải tợ như có lửa đốt. Ðiều duy nhất mà chàng mong mỏi lúc này là lão thần y Dương Yên Thượng.
Thiên Hải chờ đợi lão thần y với nỗi nao nao hồi hộp.
Ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, Thiên Hải chợt thấy một ánh sao băng qua trước mắt mình. Chàng liên tưởng đến những lời của Xảo Nhi mấy hôm trước mà càng sầu muộn hơn.
Thiên Hải nhẩm nói:
- Xảo Nhi! Huynh không để cho muội ra đi như vậy đâu. Huynh không muốn mình trở thành kẻ bất nhân, bất nghĩa và bất tình. Muội hiểu cho huynh chứ? Nếu muội hiểu cho huynh thì muội đừng bỏ huynh mà đi.
Màn đêm dần trôi qua trong sự êm ả cùng với nỗi lo âu của Thiên Hải khi vẫn không thấy lão thần y Dương Yên Thượng đến. Khi ánh bình minh vừa chạng vạng, tiếng chim líu lo hót trên cành, thì bất thình lình một luồng đạo phong cuốn tới.
Phập.
Ngọn đại kỳ với hình hắc lâu đen kịt giũ phần phật.
Nhìn ngọn đại kỳ đó, Thiên Hải những tưởng chiếc hắc lâu thêu trên lá cờ như đang giễu cợt phô cái hàm gớm ghiếc hăm dọa chàng.
Sự xuất hiện của ngọn đại kỳ hắc lâu, Thiên Hải biết ngay đó chính là lá cờ hiệu báo cho chàng biết sự xuất hiện của Diêm Vương môn chủ. Thấy ngọn hắc lâu kỳ, bỗng dưng tim Thiên Hải đập thình thịch.
Chàng từ từ đứng lên.
Từ ngoài cổng trang viên, bốn gã hắc y nhân với khinh thuật siêu phàm băng vào. HỌ đứng bốn góc như thể canh ngọn hắc lâu kỳ. Nhìn ánh mắt của bốn gã hắc y nhân, Thiên Hải thừa biết họ đến không phải bằng tình giao hảo.
Liền sau bốn gã hắc y nhân là một chiếc kiệu do bốn gã đại lực võ phu, vận huyết y trường bào khiêng. Mặc dù khiêng kiệu, nhưng bốn gã kia như chạy trong không khí, băng băng lướt qua đầu bốn gã hắc y nhân rồi hạ kiệu xuống trước mặt Thiên Hải.
Một lúc sau đến các môn phái trong võ lâm xuất hiện. HỌ gồm có Thanh Thành phái do Lư Hoài Giản thống lĩnh. Hoa Sơn phái do Châu Bá Kình thống lĩnh...
Sự xuất hiện của quần hùng khiến Thiên Hải phải cau mày. Chàng nhẩm nói:
"Người ta đợi không đến, còn người ta không đợi thì lại đến." Thiên Hải đã từng giáp mặt với Xung Hư đạo trưởng trên Phong Ma sơn nên thừa biết tất cả những vị chưởng môn kia đều đã quy thuận Diêm Vương môn. Trước số đông người như vậy, Thiên Hải không khỏi lo lắng cho những người đang Ở trong đại sảnh, nhất là Xảo Nhi.
Chàng nhìn về phía chiếc kiệu của Diêm Vương môn chủ từ tốn nói:
- Tứ vương gia tìm Xảo Nhi?
Rèm kiệu vén lên và người trong kiệu bước xuống. Thiên Hải trố mắt nhìn khi người bước ra khỏi kiệu không phải là Tứ vương gia Lý Cảnh Ðôn mà là Quách VỸ.
chân mày Thiên Hải cau lại:
- Tôn giá là môn chủ Diêm Vương môn?
- Tiểu tử lạ lắm à?
- Tại hạ không ngờ. Tại hạ cứ tưởng Diêm Vương môn chủ phải là Tứ vương gia Lý Cảnh Ðôn.
Quách VỸ bước đến hai bộ, chắp tay sau lưng nhìn Thiên Hải ôn nhu nói:
- Lý vương gia chỉ là cái bóng của bổn vương thôi.
Hai cánh môi của Thiên Hải mím lại. Chàng suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Vậy ai là người sát tử Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung?
- Tiểu tử muốn biết vì sao Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung phải chôn mình trong tuyệt vực Sanh Tử Bình không?
- Rất muốn biết.
- Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung phải chôn mình trong tuyệt vực bởi vì y đã không đầu nhập Diêm Vương môn.
- Chỉ vì vậy mà phải chết sao?
- Theo bổn tọa thì sống, nghịch với bổn tọa thì chết.
- Ðiều mà tôn giá vừa nói, ai cũng có thể nói được. Nhưng tại hạ muốn biết ai đã xuống tay đưa Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung xuống tuyệt vực Sanh Tử Bình.
Thần nhãn của Thiên Hải nhướn lên nhìn thẳng vào mặt Diêm Vương môn chủ:
- Tôn giá phải không?
- Nếu tiểu tử qua được chín tầng địa ngục sẽ biết được ai là người đã đẩy Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung xuống tuyệt vực. Bằng như không qua được, tiểu tử phải đầu nhập Diêm Vương môn.
Mặt Thiên Hải đanh lại:
- Tôn giá thử thách tại hạ ư?
Quách VỸ lắc đầu:
- Bổn tọa không thử thách tiểu tử, mà tạo cho ngươi một cơ hội.
- Tôn giá không nói ra, nhưng tại hạ đã biết kẻ sát tử thân phụ là ai.
- Tiểu tử nghĩ Lý Cảnh Ðôn Tứ vương gia à?
- Không phải vương gia thì là ai?
- Lý Cảnh Ðôn đâu thể nào hại được Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung. Ngươi có muốn biết thì phải vượt qua chín tầng địa ngục. Nếu không qua được thì ngươi phải đầu nhập Diêm Vương môn, trám vào chỗ Diệp Cát Quần. Ngươi nhận chứ?
Diêm Vương môn chủ ngửa mặt cười khanh khách. Y cắt ngang tràng tiếu ngạo rồi gắn giọng nói:
- Bổn tọa nghĩ, tiểu tử chẳng có lý do gì để không nhận lời thử thách của bổn tọa.
Diêm Vương môn chủ giũ hai ống tay áo:
- Ngươi có thể đi được, nhưng những người trong gian đại sảnh này thì sao đi được.
Nếu ngươi muốn họ bình yên thì phải nhận lời với bổn vương.
Lão dấn đến hai bộ:
- Còn chuyện này nữa, hẳn ngươi không nỡ để Lưu Ngọc Ninh bảo mẫu cô cô biến thành mục nhân.
Mặt Thiên Hải biến sắc xanh rờn.
Chàngnghiêmgiọngnói:
- Nếu tại hạ nhận thì tôn giá để yên cho những người thân của tại hạ đang Ở tại đây?
Diêm Vương môn chủ Quách VỸ vuốt râu gật đầu:
- Bổn tọa hứa.
- Nếu tôn giá không giữ lời thì sao?
- Bổn tọa là bậc trưởng tôn của ngươi kia mà. Bổn tọa muốn ngươi tâm phục, khẩu phục trước khi đầu nhập Diêm Vương môn.
Thiên Hải nheo mày:
- Chỉ cần tôn giá để cho những người thân của tại hạ bình yên, tại hạ đã tâm phục, khẩu phục rồi.
- Bổn tọa đã hứa, chẳng lẽ lời hứa của Diêm Vương môn chủ không có trọng lượng bằng lời nói của Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ chăng?
- Tôn giá đã nói vậy, tại hạ tin. Ðược, Thiên Hải nhân lời.
Diêm Vương môn chủ nhìn Thiên Hải, hai cánh môi nhếch lên cười mỉm:
- Bổn tọa chờ tiểu tử Ở Hắc Mộc Nhai.
- Tại hạ sẽ đến.
Quách VỸ nhìn lại Thiên Hải một lần nữa. Y khẽ gật đầu ròi bước vào cỗ kiệu. Bốn gã phu kiệu nhấc chiếc kiệu lên thi triển khinh công băng đi. Bốn gã hắc y nhân cũng rút cờ theo sau kiệu. Quần hùng cũng hối hả theo bước bốn gã hắc y nhân.
Thiên Hải có cảm tưởng Diêm Vương môn chủ đến để đọc án tử cho chàng. Ngồi lại bậc tam cấp, Thiên Hải nghĩ thầm:
"Diêm Vương môn chủ muốn mình đến Hắc Mộc Nhai để làm gì? Lại còn muốn mình đầu nhập Diêm Vương môn. Ý của y hẳn là... muốn mình trở thành Mục nhân như Diệp Cát Quần. Nếu mình như Diệp Cát Quần thì... .
Thiên Hải bỏ lửng những ý nghĩ đó khi thấy Dương Yên Thượng và Vàng Vàng khoác tủi vải hối hả đi vào, Thiên Hải băng mình về phía lão thần y.
- Dương tiên sinh!
- Thiếu hiệp! Chuyện gì vừa mới xảy ra Ở đây? Lão phu thấy có rất nhiều người vừa rời khỏi trang viện này.
Thiên Hải mỉm cười:
- Quần hào đến thăm vãn bối đấy mà. Tiên sinh đừng bận tâm.
- Lão phu lại lo có chuyện mà không có thời gian lo cho Xảo Nhi. Tất cả đúng như lão phu sắp xếp chứ?
Thiên Hải gật đầu:
- Xảo Nhi đang tịnh dưỡng trong đại sảnh. Bội Như đang chăm sóc cho nàng. Mời Dương tiên sinh.
Dương Yên Thượng cùng với Thiên Hải bước vào đại sảnh. Lão thần y dừng bước nhìn lại Thiên Hải.
- Trong lúc lão phu dùng thuật kim vàng chích huyệt, thiếu hiệp phải đứng giữ cửa, tuyệt đối không cho bất cứ người nào vào. Nếu kinh động trong lúc Xảo Nhi hồi tỉnh, huyết mạch sẽ chạy loạn vô hình trung dẫn luôn kim vàng quay lại tim mà chết. Lúc đó thì thật là tai hại.
- vãn bối sẽ không cho một ai bước vào đại sảnh này.
- Lão phu sẽ cố gắng hết sức mình.
- Vãn bối rất kỳ vọng vào thuật thần y của tiên sinh.
- Hây... Lão phải trả nợ cho thiếu hiệp đây.
Dương Yên Thượng và Vàng Vàng bước vào trong, rồi đóng cửa lại. Thiên Hải thở phào nhẹ nhõm... Lúc này Thiên Hải chỉ còn phải chờ đợi thời khắc mà Xảo Nhi hồi tỉnh mà chẳng biết làm gì.
Thiên Hải nhìn lên trời:
- ông trời ơi! Hãy phò hộ cho Xảo Nhi.
Thiên Hải vừa thốt dứt câu thì Ngự lâm quân cùng với Tứ vương gia Lý Cảnh Ðôn ào ào kéo vào. Tất cả đều thủ kiếm với sát khí đằng đằng hiện lên mặt.
Thiên Hải bước xuống bậc tam cấp án ngữ ngay lối vào chính sảnh.
Lý Cảnh Ðôn với vẻ mặt ngập sát khí bước đến trước mặt Thiên Hải. Chàng ôm quyên xá:
- Thiên Hải tham kiến vương gia.
Lý Cảnh Ðôn nạt ngang:
- Không cần. Cát Băng của bổn vương đâu? Phải ngươi biết Cát Băng rồi không?
- vãn bối không hại Cát Băng, nhưng lúc này vương gia chưa thể gặp mặt nàng.
- Tiểu tử thúi! Ngươi dám bắt cóc Cát Băng ngay trước mặt bổn vương. Tội đó đáng bị bêu đầu.
- Vãn bối biết tội củ sự thật mình, nhưng buộc phải hành sự vì muốn biết.
- Chẳng có sự thật gì cả.
- Vương gia đã giấu vãn bối.
- Bổn vương chẳng có gì giấu ngươi. Mau đưa Cát Băng ra đây, nếu không bổn vương sẽ san bằng tòa trang viện này.
- Vương gia không thể làm được chuyện đó.
Mặt Thiên Hải đanh lại. Chàng chớp động thân pháp, vụt cái đã quay về trên tay là thanh kiếm của gã Ngự lâm quân đứng cách đó hai trượng. Thủ pháp đoạt kiếm của Thiên Hải khiến cho Tứ vương gia giật mình.
- Ngươi...
Thiên Hải không màn đến Tứ vương gia, chàng dụng kiếm vạch luôn một đường thẳng trước mặt mình.
- Ðây là ranh giới, bất cứ ai bước qua đừng trách Thiên Hải.
Tứ vương gia cau mày. Lão rít lên:
- Tiểu tử! Ngươi thị vào kiếm chiêu tàn nhẫn của ngươi à?
Thiên Hải nhìn Tứ vương gia:
- Nếu không có Xảo Nhi tiểu thư chịu tội thay cho thân phụ, Tứ vương gia đã không thể nào đứng trước mặt vãn bối.
- Ngươi chẳng xem vương pháp ra gì.
Lý Cảnh Ðôn nói xong, thét lớn:
- Người đâu!
Ðâu để cho Tứ vương gia phán lệnh cho bọn Ngự lâm quân làm kinh động khi thần y Dương Yên Thượng đang dùng thủ thuật hồi sinh cho Xảo Nhi.
Thiên Hải lắc mình vừa nói:
- Vãn bối thất lễ.
Kiếm quang của chàng chớp động.
Tứ vương gia giật mình. Lão toan thi triển bộ pháp lách tránh, nhưng đã quá muộn.
Mũi kiếm của Thiên Hải đã điểm vào yết hầu gã.
Tứ vương gia đứng ngây người ra, mặt lão đỏ bừng uất khí:
- Thiên Hải! Ngươi dám...
- Nếu vương gia không nghĩ đến sự an nguy của Xảo Nhi thì tại hạ chẳng nể mặt người.
Thiên Hải buông một tiếng thở dài rồi từ tốn nói:
- Dương Yên Thượng thần y đang dụng y thuật hồi sinh cho Cát Băng. Nếu kinh động sẽ có chuyện chẳng may xảy ra. Thiên Hải buộc phải cản bước Tứ vương gia.
Tứ vương gia biến sắc:
- Cát Băng ra sao?
- Cát Băng sẽ bình yên thôi. Chỉ cần Tứ vương gia đừng làm kinh động đến lão thần y đang dụng kim để nàng hồi sinh.
Thiên Hải từ từ thu kiếm về.
Chàng nhìn Tứ vương gia, nghiêm giọng nói:
- Vương gia sao lại tự nhận mình là Diêm Vương môn chủ?
Ðôi chân mày của Tứ vương gia nhíu lại:
- Ngươi có ý gì mà hỏi bổn vương câu đó?
- Vãn bối muốn biết tại sao Vương gia thuộc hàng hoàng thân quốc thích, mà lại cam tâm làm chiếc bóng của môn chủ Diêm Vương môn.
- Ngươi đừng nói càn.
- Vãn bối không nói càn. Thật ra chuyện đó như thế nào? Hãy nói cho vãn bối biết đi.
- Thiên Hải! Ngươi đừng có đoán mò rồi ngoa ngôn. Bổn vương đường đường là một hoàng thân quốc thích đương triều, sao lại có thể kết giao với người ngoài giang hồ được chứ. Chỉ có ngươi mới kết giao với bọn ma đạo đó.
Tứ vương gia vừa nói dứt câu thì bỗng dưng ôm đầu rú lên:
- ôi cha! Cái đầu của ta... cái đầu của ta đâu rồi?
Thấy tình trạng bất ổn của Tứ vương gia, Thiên Hải giật mình. Bọn Ngự lâm quân thì lại nghĩ Thiên Hải ra tay, đồng loạt xông đến.
Thiên Hải buộc phải thi triển kiếm pháp thượng thừa. Tả thủ phát kiếm khí theo cách đánh ngược cùng hữu thủ thì theo lối công theo kiếm phổ, chàng dụng kiếm pháp Thượng Ngươn, nhưng chiêu kiếm chủ đích công vào hổ khẩu của bọn Ngự lâm quân chứ không chủ đích lấy mạng chúng.
Kiếm quang dày đặc nhoáng lên.
Bọn Ngự lâm quân trong lúc hốt hoảng liều mạng, chứ đâu phải là đối thủ của Thiên Hải. Chỉ trong chớp mắt, nửa quân số Ngự lâm quân trên mười người đều bị mũi kiếm đâm tét hổ khẩu, buộc phải buông binh khí.
Thiên Hải thét lên:
- Dừng lại!
Tiếng thét đầy uy lực của chàng buộc bọn Ngự lâm quân thu kiếm thối về sau, trong khi Lý Cảnh Ðôn vẫn ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Dương Yên Thượng từ trong bước ra. Lão hốt hoảng nói:
- Chuyện gì vậy?
Thiên Hải cách không phóng chỉ điểm vào tĩnh huyệt của Lý Cảnh Ðôn rồi cắp lấy lão đem đến trước mặt thần y Dương Yên Thượng.
- Tiên sinh! Người này là Tứ vương gia Lý Cảnh Ðôn bỗng dưng bị như thế này.
Bọn Ngự lâm quân chằm chằm nhìn Thiên Hải và Dương Yên Thượng.
Lão thần y xem qua sắc mặt của Tứ vương gia rồi bắt mạch. Sắc diện lão đanh lại, miệng nói:
- Tàn nhẫn! Tàn nhẫn!
Dương Yên Thượng vừa nói vừa rút luôn mười hai cây kim vàng nhanh chóng ghim vào đầu Lý Cảnh Ðôn.
Thấy lão ghim kim, bọn Ngự lâm quân toan xông đến, nhưng khi thấy Thiên Hải trừng mắt thì lại thụt lùi không dám vọng động.
Tứ vương gia thở hắt ra một tiếng. Thần sắc lão từ từ dịu lại. Lão rên rỉ:
- Ta chết mất... Ðầu đau quá...
Dương Yên Thượng đỡ lấy Tứ vương gia, từ tốn nói:
- Lão phu nhất thời đã dụng kim châm phân tán lũ độc trùng trong đầu vương gia.
Nhưng muốn giết chúng, hay trục trùng ra ngoài phải quay về Ðoạn Hồn sơn. Ơ Ðoạn Hồn sơn, lão phu mới có cơ hội trị cho vương gia.
Lý Cảnh Ðôn nhìn Dương Yên Thượng:
- Lão là ai?
- Lão phu chỉ là một lang y trên Ðoạn Hồn sơn, cũng là bằng hữu của Chu thiếu hiệp.
- Bổn vương hiểu cả rồi.
Xảo Nhi từ trong đại sảnh bước ra. Thần sắc nàng vẫn còn nhợt nhạt. Nàng thấy Tứ vương gia, vội nhào đến ôm lấy người:
- Cha!
- Cát Băng!
Dương Yên Thượng vuốt râu nhìn qua Thiên Hải, mỉm cười:
- Thiếu hiệp! thế là ổn cả rồi.
Thiên Hải nắm tay Dương Yên Thượng bước ra xa hỏi:
- Tiên sinh nói trong đầu Tứ vương gia có độc trùng?
Dương Yên Thượng gật đầu:
- Thứ độc trùng này rất lợi hại. Phàm bình thường chúng không thể xâm nhập vào nội thể người ta được, nhưng nếu chúng được tác động bởi một người có nội lực thần kỳ siêu việt thì sẽ xâm nhập vào dễ dàng và phân tán trong ba mươi sáu đại huyệt.
- Người bị độc trùng xâm nhập thì phải chịu sự sai khiến của chủ nhân lũ độc trùng đó?
- CÓ lẽ vậy.
- Vãn bối hiểu cả rồi. Diêm Vương môn chủ đã dụng độc trùng để sai khiến Tứ vương gia và tất cả những cao thủ hay các vị chưởng môn đạo phái. Thảo nào Bảo mẫu cô cô chẳng dám cãi lệnh Diêm Vương môn chủ và Lý vương gia trở thành chiếc bóng của Diêm Vương môn.
Thiên Hải sực nhớ lại chiếc còi mà dùng hôm nào. Chàng bước đến bên Tứ vương gia:
- Lý tiền bối...
Lý vương gia nhìn chàng:
- Bổn vương...
Lão thở dài ảo não nói:
- Bổn vương bị Diêm Vương môn chủ khống chế nên đã dẫn dụ Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung đến Hắc Mộc Nhai.
- Ðây là ý của Diêm Vương môn chủ.
- Y muốn Vương Quốc Trung cũng như bổn vương, nhưng kiếm pháp của Ngự tiền sứ quá cao siêu, môn chủ Diêm Vương môn không làm gì được, nên dụng xảo kế đẩy người xuống tuyệt vực Sanh Tử Bình.
Thiên Hải cau mày:
- Thiên Hải hiểu mục đích của môn chủ Diêm Vương môn.
- Bổn vương xem như đã chết rồi.
Thiên Hải nhìn sang Dương Yên Thượng.
Dương Yên Thượng nói:
- Vương gia yên tâm. Thế nào lão phu cũng có cách hóa giải được chúng.
Thiên Hải hỏi:
- Phàm khiến lũ độc trùng phải dụng đến chiếc còi hôm nào Vương gia đã dụng để điều khiển Diệp Cát Quần.
Vương gia gật đầu.
Thiên Hải hỏi:
- Chiếc còi đó đâu?
- Bổn vương phải trao lại cho môn chủ khi đại sự bất thành.
- Vậy lúc nãy Vương gia nghe tiếng còi kia phát ra từ đâu?
- chiếc còi vô thanh kia phát ra từ hướng đông.
Thiên Hải nhìn về hướng đông, chàng nghĩ thầm:
"Nhất định phải có kẻ đang thổi còi khiến lũ độc trùng." Thiên Hải từ từ đứng lên. Chàng nói với Dương Yên Thượng:
- Tiên sinh! Vãn bối phải đi.
Xảo Nhi nhìn chàng:
- Ca ca định đi đâu?
- Xuống a tỳ hỏi Diêm chúa.
Thiên Hải mím môi nhìn Xảo Nhi:
- Mọi người bảo trọng.
Lời vừa dứt thì chàng cũng thi triển thuật Phi ma độn hình thoát cái băng về hướng đông. Nhắm thẳng cây đại thụ trước mặt, Thiên Hải nhận ra Ðàn chủ Hoặc Di Cung đang ẩn mình trên chạc ba thổi còi.
Kiếm quang chụp đến Hoặc Di Cung vẫn không hề hay biết. Khi gã phát hiện được thì hồn đã lìa khỏi xác rồi. Thiên Hải nhặt lấy chiếc còi vô thanh kia cho vào áo ngực.
Chàng nhìn lại trang viện lần nữa, nhẩm nói:
- Nếu Thiên Hải không quay về thì chẳng bao giờ huynh còn dịp gặp lại muội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT