Thiên Hải đến Trung Châu trấn thì trời đã nhá nhem tối. Suốt đoạn đường đi, chàng nghĩ thầm và tự nhủ sẽ không xen vào những chuyện thị phi trong thiên hạ, để tránh phải dụng đến Thượng Ngươn kiếm pháp mà tổn hại đến tâm thức củ a mình.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khi đi ngang qua một tòa kỹ lâu, thấy một nhóm vài mươi người đang la hét trước cửa, Thiên Hải tò mò bước lại.
Giữa bọn người đang hung hăng là một lão già, dáng vẻ lọm khọm bị trói tứ chi, quỳ xổm dưới đất. Ðứng dạng chân trước mặt lão trượng già nua kia là một gã công tử có bộ tướng đẫy đà, rửng mỡ.
Y chỉ lão:
- Dẫn lão quỷ này vào trong cho bổn thiếu gia.
Bọn nha sai lôi xềnh xệch lão già vào trong kỹ lâu. Thiên Hải tò mò bước theo bọn nha sai vào kỹ lâu. Lão già bị bọn sai nha kéo đi xềnh xệch khiến chàng đau lòng. Chú ý, Thiên Hải thấy hai chân lão già bị cột chặt đến độ sưng tấy bầm tím.
Bọn sai nha kéo lão già ra trước đại sảnh rồi đứng vây quanh. Một gã khiêng chiếc ngai có hoa văn chạm trổ tinh xảo đặt trước mặt lão già để gã công tử yên vị.
Yên vị trên chiếc ngai đó, gã công tử đặt một chân lên đầu lão già kia rồi nói:
- Lão Ngươn Nhi! Lão đã trộm của bổn thiếu gia vị chi tất cả là năm mươi nén bạc, mỗi nén bạc bổn thiếu gia đổi lấy mười trượng, lão chịu nổi chứ?
Lão Ngươn Nhi nhăn nhó, lắp bắp nói:
- Bạch thiếu gia... Lão hủ đây chỉ lấy của Bạch thiếu gia có một nén, sao người vu cho lão lấy những năm mươi nén?
Bạch Thừa Kim trừng mắt, đạp chân dí đầu lão Ngươn Nhi xuống.
- Lão còn dám cãi lời Bạch thiếu gia nữa à? Bạc thiếu gia nói lão lấy năm mươi lạng thì lão phải chịu năm mươi lạng, nghe không?
Lão Ngươn Nhi miễn cưỡng đáp:
- Dạ nghe. Nhưng một lạng đổi lấy mười trượng thì da thịt lão hủ chắc nát nhừ. Lão hủ chết thì Bạch thiếu gia đâu lấy lại được kim lượng đã mất?
Bạch Thừa Kim bật cười khanh khách.
- Bổn thiếu gia đâu cần số ngân lượng nhỏ nhoi đó. Bổn thiếu gia cần thứ khác cơ.
Lão Ngươn Nhi ngẩng lên:
- Lão hủ chẳng có gì đáng để trả cho công tử.
Bạch Thừa Kim thả chân xuống khỏi đầu lão Ngươn Nhi, gằn giọng nói:
- Lão có một thứ để đền cho bổn thiếu gia.
- Lão hủ có gì, Bạch thiếu gia cứ nói.
Bạch Thừa Kim xoa cằm, hai gò má gã giần giật như thể rất khích động.
- Bổn thiếu gia nghe nói lão có báu vật vô giá. Vậy báu vật đó là gì? Nếu lão giao cho bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ xóa nợ cho lão. Bằng như ngược lại... lão sẽ lãnh đúng năm trăm trượng, lúc ấy lão có hối thì cũng muộn rồi.
Lão Ngươn Nhi nhăn mày đau khổ gượng nói:
- Bạch thiếu gia sao lại nghe lời dèm pha của bọn tiểu nhân. Nếu như lão hủ có báu vật thì đã đem bán để có cái mà tiêu vặt, cớ gì lại đi trộm một nén bạc của Bạch thiếu gia để ra nông nỗi này.
Bạch Thừa Kim nhướn mày.
- Lão không có báu vật, tất là chịu năm trăm trượng của bổn thiếu gia.
- Nhận năm trăm trượng của Bạch thiếu gia, chắc lão Ngươn Nhi chết mất.
- Lão chết hay không thì mặc lão. Một khi lão dám lấy bạc của Bạch thiếu gia, xem như lão đã vuốt râu hùm rồi. Bổn thiếu gia không trừng phạt lão thì đâu còn uy danh của Bạch Thừa Kim này nữa.
Bạch Thừa Kim nhìn bọn sai nha:
- Bay đâu! Ðánh lão quỷ này cho bổn thiếu gia xem.
Bọn sai nha định nọc lão Ngươn Nhi ra đánh thì lão thét lên.
- Ðúng đúng. Lão phu có báu vật... có báu vật.
Bạch Thừa Kim khoát tay cho bọn sai nha dừng lại. Y hất mặt nói:
- Lão có báu vật gì?
Lão Ngươn Nhi chỉ vào trán mình.
- Báu vật lão hủ để trong đầu. Cái đầu của lão hủ chính là báu vật. Nếu như Bạch thiếu gia đánh lão hủ thì...
Bạch Thừa Kim cướp lời.
- Thì lão sẽ chết hả?
- Ðúng rồi. Lão hủ chết, báu vật cũng không còn. Bạch công tử vừa mất kim lượng vừa mất báu vật không tiếc sao?
Bạch Thừa Kim gật đầu.
- Lão mách ta mới hiểu ra.
Bạch Thừa Kim quát bọn nha sai.
- Bay đâu... Lão quỷ kia đã nói cái đầu của lão là báu vật, thì chặt cái đầu của lão cho bổn thiếu gia.
Lão Ngươn Nhi tròn mắt:
- Hê... Sao lại vậy...
Lão Ngươn Nhi vừa thốt dứt câu thì hai gã sai nha xồng xộc bước ra đè cổ dí xuống sàn kỹ lâu. Lão Ngươn Nhi hồn siêu phách lạc khẩn thiết van xin.
- Thủ cấp của lão là báu vật, đáng để cho bổn công tử lấy nó lắm. Nếu không lấy nó thì uy danh của bổn công tử mai một mất.
Y hất mặt.
- Các ngươi còn chờ gì nữa?
Lão Ngươn Nhi vùng vằng.
- Xin đừng chặt đầu lão hủ...
Bạch Thừa Kim nhếch miệng, cúi xuống nói:
- Lão chết cũng đáng, bởi vì lão dám trộm ngân lượng của bổn thiếu gia.
- Lão hủ tính mượn tạm một nén bạc, nó không đáng để Bạch thiếu gia lấy đầu lão hủ.
- Hành động coi thường Bạch thiếu gia của lão cũng đủ bổn thiếu gia phán tội chết cho lão rồi.
Bạch Thừa Kim khoát tay - Chặt đầu lão đi...
Thiên Hải nghe Bạch Thừa Kim phán lệnh giết người mà chẳng một chút e dè hay ngập ngừng nên bước ra:
- Dừng tay...
Bạch Thừa Kim nhìn Thiên Hải. Ðôi chân mày của gã nhíu lại lộ vẻ bất nhẫn.
Y gằn giọng nói:
- Tiểu tử là ai?
Thiên Hải ôm quyền.
- Tại hạ chỉ là một khách qua đường nhưng thấy cảnh này không dằn được.
Bạch Thừa Kim hất mặt nói:
- Ngươi không dằn được lòng khi thấy Bạch thiếu gia hành xử lão quỷ Ngươn Nhi thì ngươi tính làm gì? Ðịnh cướp tội nhân của bổn thiếu gia chăng?
Bạch Thừa Kim vừa nói vừa giũ hữu thủ, lập tức bọn nha sai rút binh khí hượm sẵn.
Thiên Hải ôm quyền xá - Tại hạ đâu dám vô lễ với Bạch thiếu gia. Ðã không dám vô lễ thì nào dám mạo phạm cướp tội nhân của Bạch thiếu gia.
- Thế ngươi định làm gì?
Thiên Hải vẫn ôm quyền từ tốn nói:
- Tại hạ tin thủ cấp của lão Ngươn Nhi là báu vật nên muốn xin Bạch thiếu gia cho tại hạ chuộc mạng lão Ngươn Nhi bằng kim lượng.
- Chuộc lão trộm già hết hơi hết sức này à?
Thiên Hải gật đầu.
- Mong Bạch thiếu gia chuẩn y lời thỉnh cầu của tại hạ. Lão Ngươn Nhi đã già rồi, sống nay chết mai chẳng được bao nhiêu nữa, Bạch thiếu gia cứ xem như mình đã làm việc đại nhân đại phước, phóng sinh vậy mà.
Bạch Thừa Kim gật đầu.
- Tiểu tử nói nghe được đó... Thế ngươi định chuộc mạng lão quỷ kia với giá bao nhiêu?
- Lão Ngươn Nhi thiếu Bạch thiếu gia năm mươi lượng bạc, tại hạ xin hoàn lại số bạc đó để phóng thích lão Ngươn Nhi.
- Năm mươi lượng bạc chuộc mạng lão Ngươn Nhi tên trộm già.
Thiên Hải gật đầu.
Bạch Thừa Kim suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Bạc bổn thiếu gia không thiếu, ngươi có thể trả thêm cho bổn thiếu gia không?
- Tại hạ trả cho Bạch thiếu gia mười lạng nữa vị chi là sáu mươi lạng.
- Sáu mươi lạng... Cũng được đó, nhưng bổn thiếu gia đòi tới hai trăm lạng. Nếu ngươi có đủ số ngân lượng kia thì cứ đem lão quỷ này đi, bằng không thì Bạch thiếu gia mượn tạm cái thủ cấp của lão.
Thiên Hải cau mày.
- Hai trăm lạng.
- Bổn thiếu gia lấy như thế là ít đó.
- Bạch thiếu gia... Lão trượng đây chỉ lấy của Bạch thiếu gia có... CÓ năm mươi lạng...
- Hê... Với lão thì Bạch thiếu gia lấy năm mươi lạng nhưng khi lão quỷ có quái nhân giúp đỡ thì bổn thiếu gia phải tính cả vốn lẫn lãi nữa.
Bạch Thừa Kim chống tay tựa cằm nhìn Thiên Hải.
- Bổn thiếu gia nghĩ ngươi không đủ ngân lượng đâu. Ðã không đủ thì đừng ra vẻ nhân nghĩa, hảo hán nhá.
Y khoát tay.
- Tống gã ra ngoài cho bổn thiếu gia.
Bọn nha sai toan thực thi lệnh của Bạch Thừa Kim thì Thiên Hải khoát tay.
- Khoan...
Bạch Thừa Kim hất mặt.
- Ngươi vẫn không từ bỏ ý định chuộc mạng lão Ngươn Nhi à?
- Tại hạ đã quyết rồi thì phải làm cho bằng được. Hiện giờ tại hạ không có hai trăm lạng, nhưng tại hạ có một thứ báu vật có thể đổi lấy báu vật lão Ngươn Nhi.
Ðôi mắt ti hí cùng những thớ thịt rừng mỡ trên mặt Bạch Thừa Kim không ngừng nhích động. Gã từ từ đứng lên.
- Báu vật của ngươi là thứ gì nào?
Thiên Hải mỉm cười nói:
- Tại hạ đoán chắc Bạch công tử sẽ không thể làm ngơ trước báu vật của tại hạ.
- Bổn thiếu gia chưa thấy thì sao có thể tin vào lời của ngươi được.
Thiên Hải mở túi vải, lấy chiếc trâm có đính hạt dạ minh châu trong chiếc tráp mạ vàng. Chàng đưa cây trâm đến trước mặt Bạch Thừa Kim nói:
- Hẳn Bạch thiếu gia biết giá trị của cây trâm này.
Thiên Hải vừa nói vừa nghĩ thầm trong đầu:
"Cây trâm của Minh Nguyệt gửi cho Giác Chân cao tăng chỉ khiến cho cửa phật đượm sắc hồng trần. Thôi thì lấy nó cứu mạng lão già này, hẳn phật tổ cũng đồng ý với mình." Thiên Hải lắc nhẹ cổ tay. Hạt dạ minh châu lóe hào quang phản chiếu ánh sáng từ giá bạch lạp. Mắt Bạch Thừa Kim sáng hẳn lên. Gã chìa tay tới nói:
- Ðưa cho ta xem.
Thiên Hải lắc đầu.
- Bạch thiếu gia muốn xem nó thì phải thả lão trượng đây ra.
- Ngươi không tin vào bổn thiếu gia à?
- Không phải không tin nhưng chỉ vì tại hạ không muốn mất của mà chẳng được việc Bạch Thừa Kim hừ nhạt rồi nói:
Lão Ngươn Nhi vừa ôm quyền vừa bước nhanh ra cửa kỹ lâu. Tuổi của lão đã ngoài thất tuần nhưng bộ pháp vô cùng linh hoạt. Thiên Hải chưa kịp nói tiếng nào thì lão Ngươn Nhi đã len qua đám đông, không biết lão bước đi như thế nào mà khiến cho những người vây quanh vẫn cứ đứng một chỗ còn lão thì ra đến cửa.
Thiên Hải muốn gọi lão Ngươn Nhi lại nhưng lại thôi vì thấy lão đã mất hút ngoài cửa kỹ lâu rồi. Chàng chỉ ngạc nhiên bởi bộ pháp quái dị, lạ thường của lão Ngượng Nhi.
Bạch Thừa Kim ngửa mặt cười khăng khắc. Y vừa cười vừa nói:
- Ngươi vừa mất cả chì lẫn chài. Mau giao cho bổn thiếu gia báu vật của ngươi.
- Tại hạ nói giao là giao chẳng nuốt lời đâu mà Bạch công tử phải sợ.
Thiên Hải bước đến đặt cây trâm vào tay Bạch Thừa Kim.
- Cây trâm này đã thuộc về công tử.
Bạch Thừa Kim cầm cây trâm nhìn Thiên Hải nói:
- Ngươi dại quá.
- Bạch công tử nói vậy có ý gì?
- Bổn thiếu gia cho ngươi biết, lão quỷ Ngươn Nhi không dễ bắt lại đâu. Bạch thiếu gia muốn bắt lão phải tốn bao nhiêu công sức ngươi biết không?
- Tại hạ đâu có ý bắt lão Ngươn Nhi. Thấy lão tội nghiệp quá nên ra tay thôi.
Thiên Hải ôm quyền.
- Cáo từ Chàng thản nhiên quay bước trở ra cửa. Bạch Thừa Kim nhìn theo Thiên Hải ngửa mặt cười sằng sặc. Y vừa cười vừa nói:
- Y đúng là một tên ngốc, chẳng biết gì cả.
Mặc dù bị Bạch Thừa Kim cho mình là một gã ngốc, nhưng Thiên Hải vẫn không màng đến lời xúc xiểm kia. Chàng nghĩ đến lão Ngươn Nhi mà cảm thấy trong lòng thanh thản. Thiên Hải nghĩ thầm:
"Mình mất một cây trâm của Minh Nguyệt mà giúp lão trượng thoát khỏi khổ hình, âu đây cũng là chuyện đáng làm." Một bóng người vụt qua ngay sát Thiên Hải rồi mất hút ngay trong tầm mắt của chàng. Thấy hiện tượng lạ, Thiên Hải đưa tay dụi mắt.
Chàng buột miệng nói:
- Mắt mình hoa lên rồi à... Hay... Tâm thức đã...
Với ý niệm đó Thiên Hải toan lấy Não hoàn đơn ra uống, chưa kịp cho Não hoàn đơn vào miệng thì bóng người lại sạt qua rồi mất hút ngay phía trước cứ như là bóng ma rượt đu ổi nhau.
Thiên Hải cau mày:
- Mình thấy ma ư?
Lần này bóng ma quỷ dị lại lướt sát ngay bên phải Thiên Hải. Chàng nghe mồn một tiếng nói của ai đó rót vào tai mình.
- Công tử coi chừng lão trộm già lấy hết ngân phiếu trong túi đó.
Thiên Hải dụi mắt khi bóng người mất hút trước mắt mình.
Thiên Hải cau mày.
- Quái dị thật.
Sực nhớ đến lời nói vừa rồi, Thiên Hải mở túi vải ra. Trong túi trống rỗng chỉ còn lại chiếc tráp, còn bao nhiêu ngân phiếu mà Minh Nguyệt để cho chàng làm lộ phí đã không cánh mà bay.
- Kỳ lạ thật.
Bóng người lại vụt qua, lần này Thiên Hải nghe cũng giọng nói khi nãy thốt lên ngay bên tai mình.
- Muốn lấy lại số ngân phiếu kia thì thiếu hiệp phải đến gian nhà hoang tọa lạc tại phía tây Trung châu trấn.
Lời nói kia dứt thì bóng người cũng mất hút.
Thiên Hải ngớ người nhủ thầm.
- Mình gặp ma ư? Con ma này lại biết trộm ngân phiếu trong túi mình. CÓ thể đây là trò lừa phỉnh của lão Ngươn Nhi. Lão lấy cả ngân phiếu của mình như vậy thì thật là quá đáng.
Thiên Hải mím môi nhắm hướng tây Trung Châu trấn đi thẳng một mạch và không khó khăn để nhận ra căn nhà hoang, cửa đóng kín và được niêm phong bằng lá bùa với lời chú kỳ quặc.
- Nhất thiên nhất địa bế trung môn.
Thiên Hải đứng trước cửa ngôi nhà hoang đó. Chàng chần chừ không biết có nên vào hay nên đi. Thiên Hải lắc đầu.
- Nếu mình bỏ đi thì hóa ra là kẻ nhát gan ư? Trên đời này làm gì có ma, chẳng qua đây là trò bỡn cợt của lão Ngươn Nhi thôi.
Nghĩ như vậy, Thiên Hải bước lên những bậc tam cấp phủ rêu trơn trượt. Chàng đặt tay vào cửa ngôi nhà hoang, lắng tai nghe. Bên trong chẳng hề có tiếng động nào.
Thiên Hải từ từ đẩy cửa, khiến cho hai lá bùa bị rách làm đôi rồi bước vào trong.
Trong nhà treo đầy những mảnh lụa trắng rủ xuống, trông thật là rùng rợn. Xương sống Thiên Hải gai lạnh bởi vẻ âm u ma quái đó.
Rít một luồng chân khí, Thiên Hải lên tiếng.
- Lão Ngươn Nhi! Ðừng bỡn cợt vãn bối nữa.
Không có ai đáp lời chàng ngoài sự im lặng âm u. Sự âm u tĩnh mịch đó khiến cho giọng nói của Thiên Hải làm đung đưa những mảnh lụa trắng, trông như thể những thây ma bị treo lơ lửng đung đưa qua lại.
Thiên Hải hừ nhạt rồi nói:
- Vãn bối không phải là kẻ nhát gan đâu để tiền bối nhát. Vãn bối đến đây để lão tiền bối trả lại số ngân phiếu đã lấy của vãn bối.
Thiên Hải vừa thốt dứt câu thì một bóng người lướt xẹt ngay bên cạnh chàng, rồi mất hút ngay vào những tấm lụa trắng phủ trước mặt.
Thiên Hải nói:
- Lão tiền bối bỡn cợt vãn bối như vậy đủ rồi.
Thiên Hải vừa nói, vừa lần bước hướng về phía trước. Chàng phát hiện ra trên kệ thờ có đá lửa và giá bạch lạp, liền đánh đá lửa thắp sáng.
Dưới ánh sáng nhập nhoạng của những ngọn bạch lạp, khung cảnh trông càng rùng rợn hơn.
Thiên Hải ngồi xuống trước kệ thờ, nói:
- Lão Ngươn Nhi! CÓ thể cho Thiên Hải này thấy mặt không? Thiên Hải không đòi báu vật của lão tiền bối đâu.
Thiên Hải nghe tiếng thở bên cạnh, giật mình quay ngoắt lại. Lão Ngươn Nhi ngồi bên cạnh chàng. Sự xuất hiện quá đỗi thần kỳ của lão Ngươn Nhi khiến chàng cứ ngây người ra nhìn lão không chớp mắt. Thiên Hải có cảm tưởng lão từ dưới đất chui lên hoặc từ trên trời giáng xuống mới có thể ngồi bên cạnh chàng mà chẳng hề tạo ra tiếng động nào, nếu như lão không có ý thở mạnh cho chàng phát hiện.
Thiên Hải buột miệng nói:
- Lão tiên sinh!
Lão Ngươn Nhi nhìn Thiên Hải, thản nhiên đặt con gà còn nóng hổi cùng bầu rượu mười cân xuống sàn gạch. Lão từ tốn nói:
- Gà và rượu lão hủ mua Ở phía đông Trung Châu trấn, cách nơi này những mười dặm đường.
Nghe lão Ngươn Nhi nói, Thiên Hải quay ngoắt lại nhìn bằng ánh mắt hoài nghi.
Nhìn con gà luộc, nó vẫn còn bốc khói nghi ngút, chứng tỏ rất nóng. Thiên Hải ngập ngừng hỏi lão Ngươn Nhi:
- Lão tiền bối mua con gà này cách nơi đây những mười dặm?
- Công tử không tin ư?
- Ơ Con gà vẫn còn nóng hổi như thế kia... Không lẽ tiền bối đi nhanh như vậy à?
Lão Ngươn Nhi vuốt râu rồi từ tốn nói:
- chuyện đó lão hủ sẽ nói sau với thiếu hiệp. Còn bây giờ lão và thiếu hiệp sẽ đối ẩm y ới nhau.
Lão vừa nói vừa bưng bầu rượu rót đầy ra hai chén.
- Mời thiếu hiệp.
- Vãn bối đang thèm rượu và đói đây.
Thiên Hải bưng chén rượu, thuận tay xé luôn một chiếc đùi gà. Chàng vừa ăn vừa uống không hề có một chút khách sáo nào. Thấy Thiên Hải uống rượu, ăn thịt gà một cách ngon lành, lão Ngươn Nhi nhìn chàng mỉm cười.
Thiên Hải đặt chén rượu xuống nhìn lão, hỏi:
- Lão tiền bối cười gì?
- Thấy công tử ăn và uống giống lão hồi còn trai trẻ.
- Tiền bối đã đãi thì vãn bối đâu khách sáo.
Bưng chén rượu nhấp một ngụm lớn, lão Ngươn Nhi từ tốn hỏi:
- Thiếu hiệp đến gian nhà này, có muốn đòi báu vật thủ cấp của lão không?
Thiên Hải khoát tay:
- Không, không. Tại hạ đến đây may mắn gặp được lão tiền bối chỉ ý để xin lại số ngân lượng mà tiền bối đã lấy của vãn bối.
- Ơ Lão phu thuận tay mượn tạm số ngân phiếu của công tử thôi.
Lão vừa nói, vừa lấy số ngân phiếu trong túi áo ngực. Nhìn số ngân phiếu, lão Ngươn Nhi nói:
- Lão hủ đã tạm sử dụng mất một tấm, công tử có buồn không?
- Lão tiền bối dụng tạm một tấm thì được, nhưng nếu dụng hết thì vãn bối đây khó mà ăn nói với Hành Cái Mộc Ðịnh Can lão tiên sinh.
- Sao... Cái lão ăn mày kia cũng có chân trong số ngân phiếu này à?
Thiên Hải gật đầu.
- Mộc tiên sinh có phần trong số ngân phiếu này.
- Lão ăn mày đó may mắn hơn lão phu. Lão đâu có bằng lão Ngươn Nhi này, thế mà lại sở hữu số ngân phiếu lớn như vậy. SỐ của lão cũng tốt phần.
- Lão hủ đâu có số may mắn như Mộc Ðịnh Can. Không biết lão Mộc kia đã làm được những gì mà lại sở hữu số ngân phiếu của công tử?
- Tất nhiên có làm thì mới có hưởng.
Lão Ngươn Nhi buông tiếng thở dài rồi nói:
- Lão hủ có một đề nghị như thế này, không biết công tử có nhận lời không?
- Vãn sinh chưa biết lão tiền bối đề nghị gì thì làm sao mà nhận lời được.
Lão Ngươn Nhi chuốc rượu vào chén của Thiên Hải và của lão rồi nhìn chàng, buông một câu chắc nịch.
- Ðạo chích.
Thiên Hải trợn mắt:
- Ðạo chích ư?
Thiên Hải khoát tay:
- Vãn bối không làm được chuyện này đâu. Nếu tiền bối có cần...
Thiên Hải nhón tay lấy hai tờ ngân phiếu trị giá hai mươi lạng đặt vào tay lão:
- Tiền bối cứ giữ lấy mà dùng.
- Làm như thế này thì lão hủ mang ơn công tử mà không trả được cho người. Mang ơn mà không trả, kiếp sau dám đầu thai thành thân trâu bò để trả lắm, mà lão hủ thì không muốn làm thân trâu ngựa.
- Nhưng tại hạ đâu muốn làm ăn trộm.
Chàng xòe hai bàn tay:
- Vãn bối còn có tay có chân, có thể làm ra tiền.
- Lão hủ chưa nói hết ăn trộm của ai.
Thiên Hải mỉm cười:
- Nhất định lão tiên sinh đây muốn ăn trộm nhà của Bạch công tử.
- Sao công tử biết.
- Tại hạ đoán phỏng mà thôi.
- Ðúng. Lão hủ quyết định ăn trộm toàn bộ tài sản của tên Bạch công tử dã tâm đó.
- Lão phu không có ý trả thù tên công tử họ Bạch đó đâu. Chẳng qua lão phu muốn lấy lại những thứ mà hắn đã lấy của người khác.
Lão bưng chén rượu nhấp môi rồi nói tiếp:
- Công tử không biết đấy thôi, tại trấn Trung Châu này, Bạch Thừa Kim là một gã có dã tâm, tàn nhẫn. Y cắt cổ họng biết bao nhiêu người mới lập ra "Hoàng Kim Thiết trang". Lấy của hắn trả lại cho người nghèo há chẳng phải là việc làm tốt sao?
- Lão tiền bối biết như vậy, sao không làm?
- Hê! Lão hủ muốn lắm chứ. Nhưng vừa mới đột nhập vào thì lại bị y bắt.
- Hoàng Kim Thiết trang hẳn đề phòng rất cẩn mật?
- Rất cẩn mật. Lão phu là đệ nhất trộm đạo, vẫn không thoát ra khỏi Hoàng Kim Thiết trang.
- Lão tiền bối biết Hoàng Kim Thiết trang lợi hại như vậy thì còn liều lĩnh để làm gì?
Thiên Hải bưng chén rượu uống, rồi đặt chén xuống nhìn lão Ngươn Nhi, khẽ gật đầu - Tiền bối còn bị bắt thì Thiên Hải mới xuất đầu lộ diện đã bị người ta tóm cổ rồi.
Chàng khoát tay:
- Thôi thì bỏ qua chuyện đó đi.
Lão Ngươn Nhi lắc đầu:
- Không được. Ngày nào lão hủ thấy Bạch Thừa Kim còn ung dung cắt cổ, mổ họng bá tánh Trung châu trấn thì ăn không ngon ngủ không yên.
Thiên Hải nhún vai, mỉm cười nói:
- Ðiều đó vãn bối biết rồi. Nhưng chúng ta đâu có cách gì xâm nhập vào Hoàng Kim Thiết trang của Bạch Thừa Kim?
- ẩy! Lão hủ thì đúng là khó, nhưng công tử thì lại khác đó.
Thiên Hải nheo mày:
- Nghĩa là sao?
Lão dốc chén rượu uống cạn, cười khà khà rồi nói:
- Thiếu hiệp không thấy lão hủ đã quá già rồi ư?
- Lão tiền bối già mà mua con gà cách nơi đây mười dặm đem về, gà vẫn còn bốc mùi thơm và nóng hổi. thế thì đâu có già.
- ẩy! Chẳng qua lão hủ có báu vật thôi. Nếu công tử muốn, lão hủ sẽ truyền báu vật lại cho công tử, nhưng với điều kiện...
- Vãn bối phải đột nhập Hoàng Kim Thiết trang của Bạch Thừa Kim, tự đoạt kim ngân của hắn?
Lão Ngươn Nhi gật đầu.
Thiên Hải nói:
- Hoàng Kim Thiết trang canh phòng cẩn mật, ngay cả tiền bối có báu vật còn bị bắt, huống chi vãn bối chỉ là một kẻ tầm thường chẳng có tuyệt nghệ gì. Nếu có phép độn thổ, may ra.
- Báu vật của lão hủ còn hơn cả phép độn thổ.
- Hay như thế à?
- Chỉ cần công tử hứa, lão sẽ truyền báu vật đó cho công tử.
- Tiền bối nói làm Thiên Hải phát nôn.
Lão Ngươn Nhi nhón tay xé một miếng da gà cho vào miệng rồi chậm rãi nói:
- số ngân lượng mà Bạch Thừa Kim lấy của bá tánh gấp trăm vạn lần số ngân phiếu công tử đang có đây. Y càng có nhiều ngân lượng chừng nào thì bá tánh Ở đây càng khốn đốn bởi sự tác oai tác quái của gã.
- Bạch Thừa Kim đã làm gì?
- Gã cho vay cắt cổ, rồi cứ theo số ngân lượng phát lãi mà hành sự, bất kể nhân nghĩa là gì.
- Vậy là quá đáng rồi.
- Chính vì thế mà lão hủ muốn tước đoạt lại phần nào số ngân lượng của họ Bạch.
- Nếu đúng như lời tiền bối nói thì vãn bối sẽ thay tiền bối dạy cho Bạch Thừa Kim một bài học.
Lão Ngươn Nhi reo lên:
- Tốt rồi... Tốt rồi.
Lão đặt nhanh chén rượu xuống trước mặt rồi nắn vai Thiên Hải, từ tốn nói:
- Báu vật của lão hủ là thuật "Phi Ma Ðộn Hình".
Lão gõ vào trán mình.
- "Phi Ma Ðộn Hình" trong đầu lão hủ. Chính vì thế lão mới nói với gã Bạch công tử thủ cấp của lão là báu vật. Công tử hiểu rồi chứ?
- "Phi Ma Ðộn Hình" lợi hại thế nào mà tiền bối nói là báu vật?
- Ðể lão hủ cho công tử thấy.
Lão Ngươn Nhi dốc chén rượu uống cạn, rồi đặt xuống trước mặt Thiên Hải. Lão nghiêm mặt vuốt râu nói:
- Lão hủ sẽ đi qua tất cả những tấm lụa rủ xuống này, quay trở lại công tử vẫn chưa róc đầy chung rượu.
Thiên Hải lắc đầu.
- Khó đó.
- Khó ư? Ðối với lão dễ như trở bàn tay. Hay lão hủ và công tử đánh cược với nhau.
- Ðánh cược như thế nào?
- Lão phu thắng thì công tử phải giao toàn bộ số ngân phiếu cho lão, rồi dụng thuật "Phi Ma Ðộn Hình" xâm nhập vào Hoàng Kim Thiết trang đoạt lại số ngân phiếu khác.
- Nếu lão tiền bối thua?
- Lão hủ giao thủ cấp này cho công tử.
- Vãn bối đâu cần thủ cấp của tiền bối.
- Ơ Lão phu giao cặp chân này cho công tử.
Thiên Hải lắc đầu:
- Vãn bối chẳng cần cặp chân của tiền bối làm gì.
chàng chỉ vào chân mình:
- Vãn bối đã có chân để dùng rồi.
- Thế thì lão hủ giao cho thiếu hiệp cái gì...
Lão xoa trán rồi reo lên:
- CÓ thứ để giao rồi.
- Tiền bối đừng nói giao cả cái mạng cho vãn bối đó. Vãn bối không thích công việc của những gã đạo tỳ đâu.
- Lão phu sẽ giao cho công tử đứa cháu gái yêu dấu nhất tên là Dao Bội Như...
Thiên Hải khoát tay.
- Vậy Vãn bối không thích đèo bồng đâu, nhưng nếu không nhận thì tiền bối chẳng có gì để đánh cược cả. Do đó đành phải nhận.
Thiên Hải cười mỉm:
- Chúng ta bắt đầu chứ?
Chàng vừa nói, vừa bưng bầu rượu đưa lên cao, hướng miệng vào chén rồi nói:
Chàng đếm đến hai mà lão Ngươn Nhi trông rất dửng dưng, chẳng hề khẩn trương, thậm chí vẫn ngồi lì trước mặt Thiên Hải.
Thấy lão có vẻ quá tự tin, Thiên Hải buột miệng hỏi:
- Tiền bối không sợ thua à?
- Lão Ngươn Nhi đã đánh cược thì không bao giờ thua.
Thiên Hải nhún vai mỉm cười rồi quay mặt chỗ khác, bất ngờ thét lớn:
- Ba...
Cùng với tiếng thét đó, Thiên Hải chuốc rượu vào trong chén. Chàng chú tâm chuốc rượu thật nhanh để thắng lão Ngươn Nhi, nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn.
Thiên Hải chỉ kịp thấy thân pháp lão Ngươn Nhi động rồi vụt biến mất ngay trong tầm mắt của chàng. Chính sự thần kỳ đó khiến cho Thiên Hải xao lãng một chút.
Khi chàng chuốc rượu đầy thì lão Ngươn Nhi đã xuất hiện trở lại. Trán lão lấm tấm mồ hôi, hơi thở có phần nặng nhọc. Lão vừa thở vừa nói:
- Lão hủ đã thắng rồi.
Thiên Hải cau mày:
- Nhanh như vậy à?
- Công tử sẽ không tin, nếu như lão hủ không làm dấu trên mấy tấm lụa rủ kia.
Lão Ngươn Nhi nói dứt câu bưng chén rượu đánh cược dốc vào miệng rồi với tay cầm giá đèn.
- Công tử theo lão phu kiểm tra nhé.
Thiên Hải tò mò gật đầu.
Lão Ngươn Nhi cầm giá đèn dẫn chàng đi kiểm tra từng mành lụa rủ. Trên những mành lụa, tấm nào cũng lưu lại một vệt mỡ gà ngay chính giữa.
Lão Ngươn Nhi đắc ý, chìa tay cho Thiên Hải xem.
- Lão hủ dùng mỡ gà đánh dấu đó.
Thiên Hải lắc đầu.
- CÓ nằm mơ, vãn bối cũng không thể nào nghĩ được.
- Thế mới gọi là báu vật chứ. Vậy là công tử đã thua.
- Vãn bối đã thua. Nhưng tại sao với thuật "Phi Ma Ðộn Hình" mà lão tiền bối vẫn bị Bạch Thừa Kim bắt?
Lão Ngươn Nhi buông một tiếng thở dài.
- Bởi vì lão quá già nên hụt hơi. Thiếu hiệp nhìn lão không đoán được sao. Năm nay lão đã trên trăm tuổi rồi đó.
- Cho dù lão tiền bối có trên trăm tuổi, nhưng thuật "Phi Ma Ðộn Hình" lại thần kỳ như thế này thì việc xâm nhập vào Hoàng Kim Thiết trang chẳng khó khăn gì. Cớ sao lại bị Bạch công tử bắt?
Lão Ngươn Nhi lắc đầu:
- Già thì phải hụt hơi. Hoàng Kim Thiết trang rất là rộng thế mà lão phải dùng thuật "Phi Ma Ðộn Hình" để tìm chỗ giấu ngân phiếu và kim lượng. Khi tìm được thì bị Bạch Thừa Kim dùng kế gian trá bắt mà thôi.
- Lão tiền bối là thiên hạ đệ nhất đạo chích mà còn trúng kế bạch Thừa Kim thì Thiên Hải khó mà qua được hắn.
- Công tử khác lão phu. Công tử còn trẻ không bị hụt hơi như lão già đây. Hơn nữa lão hủ nhìn thấy Ở công tử có cái nhìn sắc sảo hơn người, nhất định sẽ có cách phát hiện ra sự gian trá của Bạch Thừa Kim.
Thiên Hải và lão Ngươn Nhi quay lại trước kệ thờ.
- Dù muốn hay không muốn, vãn bối đã thua cuộc thì phải hành động theo ý của lão tiền bối thôi.
- Lão hủ biết công tử là người giữ chữ tín. Hê... Nhưng khi công tử đã đoạt được ngân lượng của Bạch Thừa Kim thì phải nhớ đến lão nhé.
Thiên Hải nhìn lão Ngươn Nhi:
"Chưa được việc mà lão đã đòi chia. Nhỡ như ta không lấy được ngân lượng mà bị bắt như lão, không biết lão có nhớ đến Chu Thiên Hải này không." Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Thiên Hải vẫn từ tốn nói:
- Tất nhiên vãn bối sẽ không quên tiền bối đâu. Xem như tiền bối và vãn bối đã ngồi chung một xuồng rồi.
Lão Ngươn Nhi đứng lên.
- Tốt lắm! Tốt lắm! Ngay bây giờ lão hủ truyền "Phi Ma Ðộn Hình" cho công tử.
- Phải mất bao nhiêu lâu vãn bối mới tụ thành.
- Hấy! Nếu luyện bình thường theo khẩu quyết thì công tử phải mất năm năm mới bằng một nửa của lão hủ hiện nay, nhưng với sự dẫn dắt của lão hủ, phối hợp với công lực mà lão hủ đang có thì chỉ nội nhật một ngày. Còn tiến triển như thế nào là do căn cơ của công tử.
Thiên Hải cau mày:
- Tiền bối truyền cả nội lực cho vãn bối?
- Lão hủ đã quá già rồi, giữ để làm gì? Chết để đem xuống mồ ư? Xem như lão hủ trả nợ cho cây trâm của công tử đó.
- Truyền nội lực cho vãn bối, tiền bối sẽ bị hao tổn nguyên thần mà tổn thọ.
- Ðiều đó thì ai mà không biết, nhưng lão phu đã thọ quá lâu rồi. Hơn nữa ta cũng không muốn thuật "Phi Ma Ðộn Hình" của họ Dao bị mai một, công tử thông minh hẳn hiểu ý lão hủ.
- Thiên Hải hiểu.
Thiên Hải quỳ xuống ngẩng mặt nói:
- Tiền bối! Hãy nhận một lạy này của Thiên Hải.
Lão Ngươn Nhi thản nhiên gật đầu tiếp nhận đại lễ của Chu Thiên Hải. Lão vuốt râu, chờ cho Thiên Hải hành lễ xong mới nói:
- Lão phu nghĩ truyền thuật "Phi Ma Ðộn Hình" cho thiếu hiệp là đúng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT