Mọi người liền nhận ngay ra hai cái bóng đó là tăng nhân mặc áo cà sa vàng, mắt rất hung ác, tay cầm thiền trượng rất nặng. Chúng vừa thấy Thiên Hào, lại đưa mắt nhìn bọn Tạ Vân Nhạc và hỏi:
- Người này là người thù của bổn tự, ba vị thí chủ là người qua đường, xin đừng nhúng tay vào.
Nói xong một tăng nhân ra tay rất nhanh, định chộp bắt Thiên Hào, không ngờ Linh Phi còn nhanh hơn, đã giơ hữu chưởng lên đẩy mạnh một cái và quát lớn:
- Hai vị là đệ tử Phật môn, không ở trong chùa tụng kinh lại hạ độc thủ đánh người như thế làm gì? Chưởng lực của Linh Phi rất hùng hậu, khiến hai tăng nhân nọ phải nhảy lùi về phía sau năm thước, mặt biến sắc, nhưng hai mắt vẫn lộ sát khí.
Tiếp theo đó, một tăng nhân mặt lầm lì cười nhạt vài tiếng, rồi hỏi tiếp:
- Thí chủ dám can thiệp đến việc thị phi của người tu hành sao? Linh Phi cười nhạt đáp:
- Đi tu thì phải tụng kinh niệm Phật, không nghĩ gì tới việc trần tục, vậy tại sao lại còn nói tới hai tiếng thị phi như thế? Hơn nữa việc thiên hạ, thì tự nhiên có thiên hạ can dự tới chứ! Chàng vừa nói vừa chỉ tay vào Cát Thiên Hào nói tiếp:
- Chẳng hay người này với hai đại sư có ân oán gì mà hai đại sư cứ nhất định giết y. Nếu hai đại sư có lý do chính đáng thì lão đây không dính dáng tới đâu.
Tăng nhân vừa lên tiếng, nghe Linh Phi hỏi vậy, ngẩn người ra không biết trả lời ra sao. Tăng nhân thứ hai liền cười khỉnh đáp:
- Có thật thí chủ muốn can thiệp vào việc của anh em bần tăng không? Nếu vậy xin thứ lỗi bần tăng ra tay vậy.
Y vừa nói vừa múa thiền trượng tấn công Linh Phi tức thì.
Linh Phi bước sang bên một bước, rút kiếm ra, múa một vòng và đã đè lưỡi kiếm lên trên thiền trượng. Chàng dồn hết cả sức vào thanh kiếm đó. Tăng nhân nọ không ngờ kiếm thế lại lợi hai như vậy, kinh hãi vô cùng, vội thu thiền trượng lại, rồi lại tiến tấn công luôn.
Chỉ thấy Linh Phi lớn tiếng cười một hồi, giở hết bình sinh tuyệt học ra. Thế kiếm nào của chàng cũng lợi hại khôn tả, nên không bao lâu tăng nhân nọ đã có vẻ nao núng.
Tên tăng nhân đứng cạnh đó, liền múa thiền trượng nhảy lên định đánh úp một phen. Nhưng Hiểu Lam đã cười nhạt nói:
- Hai đấu với một như vậy coi sao được, nếu đại sư không đứng yên, thì lão đây sẽ ban cho một chưởng ngay.
Tăng nhân đó liền cười khì, rồi đáp:
-Lão già kia chớ có ngông cuồng, lát nữa đây mi sẽ biết lợi hại của chúng ta ra sao.
Hà tất phải chờ đến lát nữa, bây giờ hãy tiếp vài thế võ công của lão thử xem.
Tăng nhân đó đành phải nhảy ra ngoài xa bảy thước đứng xem Linh Phi đấu với sư huynh của y.
Hiểu Lam không dám rời khỏi Vân Nhạc, vì lão anh hùng biết chàng đang dùng Thiền Công để trục độc. Vì lúc vận công chữa nội thương này, tối kỵ động tới chân khí, bằng không chất độc sẽ chạy ngược trở lại. Vì vậy lão anh hùng cứ phải canh chừng Vân Nhạc, sợ chàng nhịn không được, ra tay đánh kẻ địch thì nguy.
Lúc ấy, nhờ có Trường Xuân Đơn của Vân Nhạc cho uống hồi nãy, Thiên hào đã khôi phục lại chân lực, đang ngồi yên vận công. Khi mở mắt ra nhìn thấy vân Nhạc ngồi yên nhìn Linh Phi đấu với tăng nhân nọ, chàng rất ngạc nhiên và không hiểu tại sao. Chàng đã nhận ra vân Nhạc là ông già áo xanh trên Lầu Hoàng Lạc rồi. Chàng biết ông già áo xanh siêu tuyệt cổ kim, nếu Vân Nhạc ra tay thì hai tăng nhân kia đại bại ngay, nhưng không hiểu tại sao cứ ngồi yên như vậy? Chàng đang ngờ vực và suy tính bỗng nghe Hiểu Lam nói với Vân Nhạc:
- Kiếm học của Linh lão sư quả thật là một tay cao thủ đương thời. Vân Nhạc vừa cười vừa đáp:
- Nói kiếm pháp, thì phải nói Thiên La Thất Thức và Càn Khôn Tam Tuyệt, là hai pho kiếm thuật huyền ảo vô cùng, nhưng dù đã học được kiếm thuật cao siêu mà trí tuệ hèn kém, sức lực yếu ớt, cũng thua người.
Luận điệu đó khiến Hiểu Lam thán phục vô cùng và nghĩ thầm: “ Người này tuổi trẻ mà tài học đã cao đến thế, quả thật là đệ nhất kỳ tài trong võ lâm thời nay.” Lúc ấy cục diện trận đấu đã thay đổi rất nhiều, kiếm pháp của Linh Phi càng lợi hại, khiến tăng nhân nọ chỉ còn chống đỡ chứ không sao phản công lại được.
Bỗng Linh Phi lớn tiếng cười, rồi lẹ tay đâm một thế kiếm vào dưới hông tăng nhân. Tiếng cười của chàng chưa dứt, tăng nhân nọ đã thét lên một tiếng thảm khốc, máu tươi vọt ra như suối, cánh tay cầm thiền trượng đã bị đứt lìa và bắn tung lên trời, rồi rơi xuống vách đá kêu “bùng” một tiếng, cát bụi bay mịt mù.
Tăng nhân đó tuy bi chặt đứt một cánh tay, máu tuôn ra như suối mà vẫn còn tung mình chạy về phía xa được. Sư huynh đệ của y thấy vậy cũng biến sắc và giở khinh công ra đuổi theo. Hai tăng nhân chạy được mười mấy trượng, từ trong bụi lau có bốn lão nhân mặt mày quái ác hiện ra đón. Bốn lão nhân kỳ dị đó cũng mặc áo dài màu vàng, trong khi đó cũng phất tay áo lên, thoáng trông như một đám mây vàng và có tiếng kêu “sè sè”.
Hai tăng nhân nọ chạy đến trước mặt bốn lão nhân, kể lể một hồi. Bốn lão nhân đó chỉ phẩy tay và vươn vai mấy cái, nhưng chân vẫn đứng và mắt nhìn bọn Linh Phi một hồi, rồi cùng hai tăng nhân quay lưng đi liền. Linh Phi ngạc nhiên vô cùng. Thiên Hào bỗng lên tiếng nói:
- Bốn người đó là Hoa Hạ Tứ Ác, còn hai tăng nhân kia là giám chùa Chi Khách tăng của chùa Đại Phật đấy.
Vân Nhạc gật đầu, đỡ lời:
- Trời đã tối, chúng ta hãy vào trong thành, ở tạm một khách sạn nào trước đã. Tại hạ đoán chắc chúng không chịu để yên cho chúng ta đâu. Và thể nào chúng cũng tới khách sạn để trả thù. Việc của Cát thiếu hiệp, để tới khách sạn rồi hãy nói sau.
Thiên Hào chắp tay thi lễ và đáp:
- Hai lần được gặp lão tiền bối và được lão tiền bối trượng nghĩa cứu giúp cho, ân đức này suốt đời tại hạ không sao dám quên. Lão tiền bối quả thật thần long, chỉ mong...
Vân Nhạc vội xua tay ngăn lại, không cho Thiên Hào nói tiếp, rồi vừa cười vừa đỡ lời:
- Lão với thiếu hiệp gặp nhau ba lần thì đúng hơn.
Thiên Hào ngạc nhiên vì chàng không nhớ ra đã gặp Vân Nhạc lần thứ ba ở đâu.
Nhưng Vân Nhạc đã đứng dậy tiến về phía trước, chàng đành lẳng lặng theo sau.
Bốn người đi tới thành Từ Châu, lúc ấy trời đã sẩm tối. Bốn người cùng vào một khách sạn. Vân Nhạc vội vào trong phòng, viết luôn một đơn thuốc, giao cho Linh Phi trị thương.
Lúc này, Thiên Hào mới biết Vân Nhạc bị nội thương rất nặng nên vừa rồi không ra tay đánh hai tăng nhân kia. Tiếp theo đó chàng lại thấy Vân Nhạc móc túi lấy một hộp đồng nhỏ ra, trong hộp có hai cây kim vàng, một cây dài một cây ngắn. Vân Nhạc vừa cười vừa nói với Hiểu Lam:
- Đã lâu rồi, tại hạ không dùng đến hai mũi kim này, bây giờ mới đem ra dùng, phiền lão anh hùng ra ngoài hộ vệ cho.
Hiểu Lam lớn tiếng cười và đáp:
- Lão xin tuân mệnh.
Nói xong lão anh hùng ra ngoài cửa phòng canh gác.
Vân Nhạc cắm mũi kim vào hai yếu huyệt trước ngực, hai mắt lim dim, vận công dồn chân khí vào đan điền.
Một lát sau, chàng đã dồn hết những độc khí vào không huyệt, rồi vận dụng tam vị chân hỏa của bổn mệnh, luyện hóa độc khí đó đi.
Nửa canh giờ sau, hai lỗ mũi của vân Nhạc tủa ra hai làn khói đen tanh hôi vô cùng. Chàng kinh ngạc khôn tả.
Lúc ấy, Linh Phi đã trở về, hai tay ôm cái liêu sành, trong liêu đựng thuốc đã sắc xong, đen như mực và nóng hổi. Vân Nhạc mở hai mắt ra nhìn. Khói đen ở mũi chàng phun ra đã biến thành khói trắng. Chàng khẽ rút hai cây kim vàng ra, rồi bỏ vào trong hộp. Chàng đỡ cái liêu ở trong tay Linh Phi, bưng lên uống một hơi, hết chỗ thuốc đó.
Chàng lại ngồi lên trên giường, nhắm mắt lại, để dồn nốt những hàn khí còn lại ra ngoài.
Linh Phi thấy vẻ mặt của Vân Nhạc rất khoan khoái, mới an lòng và nói:
- Tính mạng của thiếu hiệp coi như lượm được. Thiên Hào ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao thế? Linh Phi đang định trả lời, bỗng nghe Hiểu Lam ở ngoài sân quát lớn. Mọi người biết có kẻ địch đến. Linh Phi và Thiên Hào tung mình ra bên ngoài.
Dưới ánh sáng trăng trên đầu tường, bỗng hiện ra một ông già mặt quái ác mà hồi nãy mọi người đã gặp. Hiểu Lam múa chưởng xông lại tấn công. Ông già nọ chỉ cười khì rồi lẹ làng nhảy xuống dưới chân tường biến mất.
Thiên Hào vội nói:
- Vì việc hậu sinh mà lụy đến các vị tiền bối, hậu sinh không yên chút nào. Chi bằng để hậu bối dụ họ ra ngoại ô, quyết phen sống mái thì hơn.
Linh Phi xen vào:
- Khỏi cần! Lão chưa biết tại sao Cát Thiếu Hiệp lại gây oán với chúng? Thiên Hào đáp:
- Việc này nói ra dài dòng lắm.
Chàng vừa nói tới đó, đã thấy Vân Nhạc trong phòng từ từ đi ra, và lên tiếng đỡ lời:
- Tại hạ đã biết đại khái câu chuyện ấy rồi. Hoa Hạ Tứ Ác tới đây là dò xem có phải chúng ta ở trọ đấy không. Tối hôm nay chắc không việc gì đâu, nhưng ngày mai, lúc chúng ta lên đường thể nào cũng có một trận đấu kịch liệt.
- Tại hạ vẫn chưa biết đã khỏi hẳn chưa, nhưng trong ba ngày mà không thấy có điều gì khác thường, thì hơi độc đó đã bị dồn ra ngoài hết rồi.
Lúc ấy Hiểu Lam bỗng tung mình nhảy lên cao, rồi vượt qua bờ tường. Chỉ nghe trên không có tiếng kêu “hự” là mấy bóng người kia lần lượt biến mất.
Hiểu Lam nhảy trở lại, vừa cười nhạt vừa nói:
- Những quân chó má đó không dám tiếp chiến, bỏ chạy rồi. Vân Nhạc mỉm cười nói:
- Mời hai vị vào trong phòng nghỉ ngơi giây lát. Những quân chuột nhắt ấy có làm nên trò trống gì đâu, quí vị hà tất phải để ý tới làm chi? Tại hạ có việc gì ra bên ngoài chốc lát, sẽ trở về ngay.
Nói xong, chàng thủng thẳng ra ngoài cửa điếm và tung mình đi mất.
Đêm khuya canh vắng, ngoài đường cái, người đi lại rất thưa thớt. Ánh trăng lờ mờ, gió thu hiu hắt, càng khiến cảnh tượng thêm tiêu điều.
Vân Nhạc đang lững thững đi một mình, tới trước cửa miếu thổ địa đổ nát, liền ngừng chân lại. Chàng thấy một người ăn mày, tuổi trạc trung niên đang nằm ngủ. Chàng cố ý dẫm mạnh chân xuống viên gạch một cái, người ăn mày đột nhiên nhảy lên, quắc mắt nhìn chàng, cất tiếng mắng chửi:
- Nửa đêm gà gáy, người ta đang ngủ ngon, sao lại tới quấy nhiễu như thế? Vân Nhạc trầm giọng đáp:
- Ngươi lập tức thông tri cho bang chủ tới đây gặp ta. Bảo cho y biết Tứ Trưởng Lão đang đợi ở miếu thổ địa. Đi mau lên.
Người ăn mày trung niên kinh ngạc vô cùng, liền quỳ một chân vái chào và nói:
- Tiểu nhân xin đi ngay.
Nói xong, y liền quay mình đi như bay. Vân Nhạc đứng thơ thẩn một mình, rồi thở dài một tiếng, vì lúc bấy giờ đầu óc chàng đang nghĩ đến những chuyện ân oán xưa kia. Đang lúc ấy, bỗng có hai bóng người chạy như bay tới, đó là Mạnh Trọng Kha và người ăn mày hồi nãy.
Vân Nhạc ngạc nhiên, vội hỏi:
- Thế ra Mạnh huynh đã tiếp chưởng Giang Bắc phân bang đấy à? Trọng Kha quỳ một chân vái chào, rồi vừa cười vừa đáp:
- Thừa lệnh Đại Trưởng Lão, tiểu nhân được đổi lên phụ trách ở Giang Bắc này. Chiều hôm nay, tiểu nhân đã gặp Tứ Trưởng Lão ở phía cửa Nam, nhưng tiểu nhân không nhận ra, xin Tứ Trưởng Lão thứ cho tội thất lễ.
Vân Nhạc cau mày lại nói tiếp: rồi?
- Chắc Mạnh huynh thể nào cũng biết Hoa Hạ Tứ Ác tới đây định làm gì Trọng Kha ngẩn người giây lát rồi đáp:
- Thế ra Tứ Trưởng Lão không biết chuyện đó thật à? Vân Nhạc lắc đầu:
- Vì chuyến đi này, ta giữ bí mật nên không muốn tiếp với người ngoài.
Ngay như người của bổn bang cũng không biết là đi đâu, cho nên những chuyện đã xảy ra trên giang hồ, ta đều không hay biết gì cả.
- Ra là như thế đấy! Từ khi đi Ngọc Chung Đảo tới giờ, Thương Đại Trưởng Lão vẫn tiếp tục liên lạc tin tức với bổn bang, ngày nào cũng có chim bồ câu đưa thư đi. Nhưng đã ba ngày rồi, tự nhiên mất tăm biệt tích, như vậy có lẽ Thương Trưởng Lão và các người đã bị vây bắt rồi chăng? Vân Nhạc nghe nói, bỗng biến sắc, hỏi:
- Mạnh Phân Bang Chủ mau kể cho ta nghe đi.
- Việc này nói ra rất dài dòng. Từ khi xảy ra trận đấu Đại Nhạc, trong võ lâm đã đồn ầm là Bồ Đề Bối Diệp Thiền công đã lọt vào tay Quái Thủ Thư Sinh rồi. Nhưng chưa ai biết Tứ Trưởng Lão với Dư Vân cùng là một người, vì cuốn Thiên kinh đó là tuyệt học của Tây Vực, bất cứ người biết võ nào cũng muốn chiếm cho được cuốn kinh đồ, nên mọi người đều xuất động để xem tung tích của Dư Vân hiện ở đâu? Nhưng hành tung của Tứ Trưởng Lão ẩn hiện không khác gì một con rồng thần. Dù có thấy Tứ Trưởng Lão đi chăng nữa, cũng không ai biết Tứ Trưởng Lão là Dư Vân. Vụ đánh ở Đầm Vân Mộng lại kinh thiên động địa, những tin tức đó lọt vào tai Lương Khấu Cư Sĩ rất nghi kỵ Tứ Trưởng Lão. Vì y muốn xưng bá ở Trung Nguyên, cố công nghiên cứu võ học để khắc chế Thiếu Lâm. Sắp toại nguyện đến nơi, bỗng y hay tin Bồ Đề Bối Diệp Thiền Công ra đời, nên y vừa kinh hãi vừa lo ngại, chỉ muốn dụ Quái Thủ Thư Sinh ra ngoài Ngọc Chung Đảo để dồn vào trong trận thiên cơ của y đã sắp sẵn mà tiêu diệt...
Vân Nhạc nghe xong, cau mày lại hỏi:
- Y có biết Dư Vân thể nào cũng ra Ngọc Chung Đảo không? Trọng Kha nghĩ ngợi giây lát, thở dài một tiếng đáp:
- Chỉ vì Uyển cô nương trả lời, tự nhận chồng chưa cưới của nàng là cháu của Dư Vân. Sở dĩ nàng nói vậy là muốn dọa Ngọc Chung Đảo Chủ, không ngờ bị Ngọc Chung Đảo Chủ giam cầm, là để dụ cho thiếu hiệp sa lưới.
Vân Nhạc tỏ vẻ trách Uyển Lan xuất động, rồi chàng lại hỏi Trọng Kha:
- Tại sao Mạnh Phân bang chủ lại biết Nghê cô nương lỡ lời như vậy?
- Điều này sở dĩ hạ thuộc rõ là nhờ thư của Đại Trưởng Lão gởi bằng chim bồ câu về cho hay. Theo hạ thuộc xét đoán, chắc Đại Trưởng Lão đã bắt được môn hạ của Lương Khấu Cư Sĩ, nên Đại Trưởng Lão mới biết rõ như thế.
Vân Nhạc trong lòng lo buồn, nhưng vì đeo mặt nạ nên không ai nhận ra. Tiếp theo đó, Trọng Kha lại nói:
- Mười ngày trước đây, hai cô nương Giang, La của phái Nga Mi tới đây tìm kiếm hạ thuộc bảo định đi Ngọc Chung Đảo và còn cho hạ thuộc hay tin, trong hai ba ngày là cùng. Tứ Trưởng Lão sẽ tới nơi. Hạ thuộc khuyên hai cô nương hãy ở lại chờ Tứ Trưởng Lão rồi cùng đi một thể, nhưng hai cô nương không nghe, bất đắc dĩ hạ thuộc phải sai bảy thuộc hạ đắc lực hộ tống nhị vị cô nương tới Liên Vân đảo rồi mướn thuyền cho hai người ra khơi. Một mặt hạ thuộc gửi thư báo tin cho Đại Trưởng Lão hay, tiếp theo đó hạ thuộc tiếp tục thư trả lời của Đại Trưởng Lão, nói là sẽ đợi trong hang động ở phía Tây Đảo Ngọc Chung. Thế rồi, từ đó đến giờ hạ thuộc không nhận được tin tức gì của Đại Trưởng Lão. Hạ thuộc đã gửi liền mấy bức đi, nhưng không thấy chim bồ câu quay trở về.
Vân Nhạc nóng lòng như thiêu, thở dài một tiếng:
- Chắc Ngọc Chung Đảo chủ đã biết Đại Trưởng Lão ẩn núp trên đảo của y rồi và những thư từ của các người đi đi lại lại, y cũng đều rõ, nhưng lúc đầu y để yên là muốn cho tất cả chúng ta đều sa vào lưới của y.
Trọng Kha giơ ngón tay cái lên nói:
- Tứ Trưởng Lão xét đoán như thần! Hoa Hạ Tứ Ác đều là tay sai của Ngọc Chung Đảo chủ, đã tham dự trận đấu ở đầm Vân Mộng, may mắn thoát chết, về sau chúng lại được lệnh của Ngọc Chung Đảo chủ triệu về Tô Bắc để ngấm ngầm giám thị hành động của huynh đệ bổn bang. Nếu Tứ Trưởng Lão định đi Ngọc Chung Đảo thì nên diệt Hoa Hạ Tứ Ác trước. Như vậy, mới khỏi tiết lộ tin tức của Tứ Trưởng Lão đi Ngọc Chung Đảo.
Vân Nhạc sốt ruột vội đáp:
- Thời gian không cho phép ta làm như vậy. Sào huyệt của Hoa Hạ Tứ Ác ở đâu? Có phải ở chùa Đại Phật trên núi Vân Long không? Trọng Kha lắc đầu đáp:
- Không phải. Mấy tháng gần đây Hoa Hạ Tứ Ác đi lại rất mật thiết với các nhân vật Hắc Đạo ở Giang Bắc, còn sào huyệt của chúng không nhất định, nhưng Tứ Trưởng Lão cứ yên tâm, huynh đệ của bổn bang thế này cũng tìm ra ngay. Chẳng hay hiện giờ Tứ Trưởng Lão nghỉ chân ở đâu? Xin cho hạ thuộc hay, để khi điều tra được sào huyệt của Tứ Ác sẽ đến cấp báo.
Ngẫm nghĩ giây lát, Vân Nhạc mới nói chỗ ở cho Trọng Kha rõ, rồi quay mình đi luôn. Trọng Kha vội dặn người ăn mày tuổi trung niên kia:
- Ngươi truyền lệnh cho hai phân trại Đông -Bắc, điều tra chỗ ở của Hoa Hạ Tứ Ác tức thì.
Người ăn mày nọ vâng lời đi ngay. Trọng Kha nghĩ ngợi giây lát, cũng rảo bước đi về phía nam.
Bỗng từ trong bụi lau có tiếng Nam Mô A Di Đà Phật nổi lên, Trọng Kha giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy trong bụi lau có hai tăng nhân rất béo đi ra. Một trong hai tăng nhân đó mỉm cười rồi nói:
- Mạnh Phân Bang chủ, đêm hôm khuya khoắt thế này, mà phải đi tuần ư? Như vậy thật mệt nhọc quá nhỉ? Trọng Kha lạnh lùng đáp:
- Tưởng là ai, không ngờ Hoành Viên, Hoành Minh nhị vị đại sư! Nhân vật của Cái Bang chúng tôi phức tạp lắm, nên lúc nào cũng phải đề phòng và đi tuần tiễn luôn. Không hiểu nhị vị đại sư giờ này còn ở ngoại ô làm chi? Hoành Viên tiến lên một bước và nói:
- Bần tăng muốn nhờ Mạnh Phân Bang chủ một việc, chẳng hay Phân Bang chủ có nhận giúp cho hay không? Trọng Kha cau mày đáp:
- Xin đại sư cứ nói, việc gì Mạnh mỗ làm được, không bao giờ từ chối cả. Hoành Viên mỉm cười nói:
- Tối hôm qua, sư huynh đệ của bần tăng có bắt được một tên tiểu tặc ở gần đài Treo gươm, không ngờ lại có ba lão lạ mặt tới can thiệp và cứu tên tiểu tặc đó tẩu thoát. Chi Khách Tăng của bổn tự lại bị chúng chặt đứt một cánh tay. Sau khi điều tra anh em mỗ mới hay ba lão quái đó có liên lạc mật thiết với quý bang...
Trọng Kha nổi giận, trợn mắt lên nhìn Hoành Viên và nói:
- Hai vị đại sư chớ có vu khống như vậy. Hoành Viên cả cười một hồi đáp:
-Bần tăng không bao giờ vu oan cho ai hết! Bây giờ bần tăng đã điều tra ra chỗ ở của ba lão quái ấy rồi mà vì nể mặt quý bang, nên huynh đệ bần tăng mới không ra tay bắt chúng vội.
- Tệ bang không quen biết ba người đó, nếu nhị vị đại sư đã điều tra ra chỗ ở của họ, thì hai vị cứ việc tới đó xử trí với họ. Hiện giờ Mạnh mỗ có việc cần phải đi ngay, không thể tiếp hai vị được, mong hai vị lượng thứ.
Nói xong chàng quay mình đi luôn, ngờ đâu Hoàng Minh đã nhảy tới trước mặt ngăn lại, quát hỏi:
- Chẳng hay Mạnh Phân bang chủ có việc gì mà phải vội đi thế?
- Đại sư không có quyền ngăn cản Mạnh mỗ.
Chàng vừa nói, đã múa chưởng điểm luôn vào năm yếu huyệt ở ngực của Hoành Minh. Thấy đối thủ ra tay lợi hại như vậy, Hoàng Minh nhảy sang bên tránh né, nhưng năm ngón tay của Trọng Kha vẫn theo sát tấn công.
Hoàng Viên thấy sư đệ của mình bị Trọng Kha tấn công sắp bị nguy tới nơi, vội nhảy lại giơ chưởng ra đánh luôn. Không hổ là cao thủ hạng nhất, Trọng Kha tai mắt rất thính, vừa nghe tiếng gió động liền biết ngay kẻ địch đang đánh lén, vội dùng tả chưởng đẩy mạnh một cái tung mình nhảy lên trên cao. Khi chàng hạ mình xuống, đã ra xa chỗ vừa rồi chừng ba trượng, vội quát hỏi:
- Hai vị đại sư định làm gì thế? Nếu hai vị muốn gây thù gây oán với Cái bang, thì thật không khác gì trứng chọi đá, hai vị có biết điều đó không? Hoành Viên cả cười đáp:
-Bần tăng muốn chứng thực, một điểm mà bây giờ đã chứng thực rồi. Tuy Cái Bang rất lớn, đệ tử rất nhiều, khắp thiên hạ đâu đâu cũng có và cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng quý bang ở vùng Giang Bắc đây đã bị bần tăng giám thị rất nghiêm mật, không sao cựa quậy được.
- Các người đã chứng thực bởi điểm nào? Hoành Minh lớn tiếng đáp:
-Có phải ngươi định điều tra chỗ ẩn núp của Doãn Thị Thứ Kiệt, rồi báo cho ba lão quái kia biết phải không? Trọng Kha tỏ vẻ khinh miệt, cười nhạt một tiếng mới trả lời:
- Ngươi vu khống Cái Bang một cách hàm hồ vô lý! Bổn bang xưa nay không dính tới thị phi của ai hết. Nếu các ngươi sợ ba lão quái ấy, thì cứ núp ở trong chùa có hơn không? Hà tất các người phải kéo chúng ta vào vòng thị phi làm gì? Còn...
Nói tới đó Trọng Kha ngừng lại, mặt biến sắc nghĩ thầm:
- Nguy tai! Huynh đệ bổn môn đã bị chúng giám thị ngầm mà chúng ta đã bị chúng kiềm chế như vậy, thì chuyến đi của Tứ Trưởng Lão thế nào cũng hung đa cát thiểu. Chi bằng ta giở toàn lực ra giết hai tên hòa thượng này, rồi mau mau báo cho Tứ Trưởng Lão hay để thay đổi hành động thì hơn.
Đoạn lớn tiếng cười và tiếp:
- Với tài ba của hai người mà dám ở trước mặt lão tử khua môi múa mép phải không? Mạnh Trọng Kha liền giương mười ngón tay ra như mười cái móc, xông ngay lại tấn công dưới hông của tăng nhân kia. Thế công của y lợi hại và huyền ảo vô cùng.
Hai tăng nhân nọ ha hả cười, cũng giơ chưởng lên nhằm hai cánh tay của Trọng Kha đánh xuống, đồng thời Hoành Viên lớn tiếng nói:
- Mạnh Trọng Kha, đêm nay ngươi không muốn sống sót hay sao? Trọng Kha công lực thâm hậu, thấy song chưởng của đối phưong đánh tới, vội quay mình né tránh đồng thời sử ra Hổ chưởng là võ học độc môn của mình ra. Chỉ trong thoáng chốc, y đã tấn công liền chín chiêu và xuất ra bảy cước lợi hại. Thế công của y nhanh nhẹn khôn tả, khiến hai tăng nhân nọ tay chân luống cuống, lùi về phia sau hai ba trượng. Nhưng hai tăng nhân kia cũng không phải tầm thường, vừa lùi tránh thế công của Trọng Kha xong, lại múa chưởng tiến lên phản công tức thì. Thấy đối phương người đông thế mạnh, Trọng Kha chống đỡ hơn là tấn công, trong lòng cũng lo ngại và nghĩ thầm: “ Sao ta ngu xuẩn thế? Cứ mất thì giờ ở đây đối địch với hai tăng nhân này thì lỡ cả công việc của Tứ Trưởng Lão giao phó. Chi bằng ta rút lui đào tẩu để làm tròn nhiệm vụ thì hơn.” Y liền hoành thân đánh ra hai chưởng, rồi tung mình ra phía sau đào tẩu.
Trong khi y đang lơ lửng trên không, bỗng nghe một tiếng quát lớn:
- Trở lại đi! Trọng Kha cảm thấy một sức mạnh đẩy lùi trở lại, y vừa hạ chân xuống đất, đã thấy bốn lão nhân mặc hoàng y hiện ra, vẻ mặt rất hung ác. Y biết bốn ông già đó thể nào cũng là anh em họ Doãn, biệt hiệu là Hoa Hạ Tứ Ác.
Trước tình thế hiểm nguy, y hít một hơi giơ chưởng lên đánh mạnh vào bốn ông già một cái. Chưởng lực của y vừa đánh ra đã thấy một ông già phất tay áo một cái, lộ ra bàn tay đang cầm một thanh kiếm nhỏ sáng quắc, và tiến lên đâm vào ngực Mạnh Trọng Kha.
Ông già đó vừa tấn công vừa nói:
- Mạnh phân bang chủ sao ngu xuẩn như thế! Trọng Kha tức giận vô cùng, nhưng vẫn nghiêm nét mặt lại và đáp:
- Mấy người muốn gây hấn với Cái Bang thì mới thật là ngu xuẩn. Mạnh mỗ đây chỉ là bang chủ của một phân bang, dù các ngươi có giết được ta đi nữa, cũng không ích lợi gì cho các ngươi. Có giỏi, các ngươi đi kiếm bổn vị bang chủ của ta mà đối phó.
Ông già nọ cười nhạt và nói tiếp:
- Doãn lão đạo này có muốn gây hấn với Cái Bang là bang phái có rất nhiều cao thủ đâu. Lão chỉ muốn hỏi Mạnh phân bang chủ một vài tin tức mà thôi.
Trọng Kha nghe nói, rùng mình kinh hãi, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy quanh mình có chừng hai mươi người bao vây, cả tăng lẫn tục nhân.
Y liền nghĩ thầm: “Phen này chắc không thể nào tẩu thoát được. Nếu ta phải chịu nhục mà cầu sinh, thì thà chết đi còn hơn.” Nghĩ đoạn, y trợn trừng đôi mắt lên nhìn bốn anh em họ Doãn và nói:
-Các ngươi tưởng lão ăn mày này là hạng người như thế sao? Các ngươi tưởng có thể dùng võ lực để uy hiếp Mạnh mỗ phải tiết lộ các tin tức cho các ngươi rõ hay sao? Nhưng lão ăn mày đâu phải là kẻ ham sống! Nói xong, y nhằm mũi kiếm của Doãn lão đại đưa ngực xông tới, nhưng Doãn lão đại đã nhanh tay điểm luôn năm yếu huyệt ở ngực y rồi vừa cười vừa nói:
-Mi muốn chết, nhưng ta không để cho mi chết.
Trọng Kha đã bị điểm huyệt, chân tay không cử động được, nhưng vẫn cương quyết không chịu khuất phục, cười nhạt và đáp:
- Các ngươi cứ việc lột da xé thịt lão ăn mày này đi. Các ngươi đừng hòng dùng cực hình mà có thể đòi hỏi được tin tức đâu.
Doãn lão đại cười nham hiểm, khẽ ho một tiếng nói:
- Xưa nay Doãn lão đại này không bao giờ dùng cực hình bắt ai cung xưng cả. Nhưng lão sẽ có phương pháp khiến ngươi thổ lộ hết sự thật.
Nói xong, y thò tay vào túi, Trọng Kha đưa mắt nhìn theo để xem đối phương làm trò gì. Y đoán chắc đối phương thế nào cũng dùng thủ đoạn thật ác độc để bắt ép mình cung xưng, nên trong lòng hãi sợ vô cùng, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm. Doãn lão đại lấy ra một trái cây màu đỏ, hình quả trám ở gang bàn tay rồi nhìn y và mỉm cười, nói:
- Thứ trái cây lạ này ít được thấy, khắp thiên hạ chỉ Đảo Ngọc Chung có được ba cây thôi, mà mỗi cây chỉ có một trái. Vỏ nó rất cứng, nhưng thịt nó lại rất mềm và thơm tho vô cùng...
Nói tới đó, y khẽ ngừng lời và ho lên một tiếng, rồi tiếp:
- Công hiệu của trái cây lạ lùng vô cùng. Người nào đã ăn trái cây này rồi, thì thần trí sẽ bị người tặng trái cây cho ăn kiềm chế, đến ngày chết cũng không sao sửa đổi được. Người tặng trái cây muốn hỏi người kia cũng phải nói ngay.
Nói xong, y từ từ đưa trái cây tới mồm Trọng Kha. Doãn lão đai nói vậy, Trọng Kha càng sợ hãi thêm, Doãn lão đại giơ tay lên bóp mồm Mạnh Trọng Kha đồng thời đẩy trái cây đó vào miệng y.
Đột nhiên ở phía xa có một bóng người lẹ như chớp phi tới. Mọi người chỉ nghe Doãn lão đại kêu “hự” một tiếng, ai nấy đều cả kinh.
Thì ra, một ông già áo đen, râu dài đã đưa năm ngón tay đang nắm chặt lấy cổ tay của Doãn lão đại và trái cây lạ lùng kia cũng đã lọt sang bàn tay trái của ông già đó rồi. Sự đột biến phi thường, nhất là thân pháp của ông già đó nhanh khôn tả, nên tất cả quần tà có mặt tại đó đều hãi sợ đến mắt trợn tròn, mồm há hốc. Còn Hoa Hạ Tam Ác kia thấy đại huynh của mình bị địch kiềm chế như vậy cũng đều biến sắc, đang định ra tay cùng tấn công kẻ địch để cứu người, bỗng ông già nọ trầm giọng nói:
- Các ngươi không sợ huynh đệ của các ngươi mất mạng hay sao? Tam Ác tà kia kinh hãi, đình bộ thì thấy mặt của đại huynh của chúng mồ hôi toát ra như mưa, hai mắt lộ vẻ đau đớn, không sao chịu đựng được. Ông già nọ với bộ mặt lầm lì, nên không ai biết được ông ta đang vui hay buồn, vì vậy Tam Ác lại càng sợ hãi thêm. Người thứ hai của Tam Ác bỗng lên tiếng nói:
- Ngài có phải là Quái Thủ Thư Sinh Dự Vân đó không? Ông già nọ ha hả cười đáp:
- Nếu lão phu là Dự Vân thì các ngươi đã phơi xác ra đây từ lâu rồi.
Nói xong, ông già đó buông tay, Doãn lão đại đã ngã ngửa ra đất liền. Tam Ác biến sắc mặt, đột nhiên cảm thấy sau lưng có luồng hơi lạnh dồn vào người, làm cho khí huyết ngừng chạy. Cả ba đều không cử động được.
Ông già nọ lại cười nhạt và tiếp:
- Ba ngươi thử xem những tên bộ hạ đã giúp các ngươi làm ngụy, hiện thời ra sao? Tam Ác tuy không cử động được, nhưng cố vẫn quay lại được và mắt vẫn thấy như thường. Chúng vội quay lại nhìn thì thấy các tên bộ hạ đều đứng đờ như tượng gỗ.
Thì ra những tên đó đã bị địch giết tự bao giờ. Đồng thời chúng lại thấy ông già lạ mặt và Cát Thiên Hào xuất hiện. Nên tên nào tên nấy đều mất hồn mất vía.
-oOo-
Nhắc lại Vân Nhạc trở về khách sạn, thì bọn Hiểu Lam đã dọn sẵn một nắm cơm rất ngon, chỉ đợi chàng về cùng ăn. Vân Nhạc không nói năng gì cả, ngồi xuống ăn liền. Hiểu Lam và mọi người tưởng chàng đang lo âu cho các người đang lâm nguy trên đảo Ngọc Chung, vì vậy không ai dám lên tiếng hỏi, chỉ cúi đầu ăn cho no nê.
Ba người ngồi cạnh Vân Nhạc, trừ Thiên Hào ra, đều là những người giàu kinh nghiệm giang hồ, kiến thức rộng, nay thấy Vân Nhạc không nói năng gì, đoán chắc là có duyên cớ gì rồi. Sau cùng Hiểu Lam không thể chịu được, liên lên tiếng hỏi:
- Lão đệ vừa đi đâu về thế? Có việc gì mà có vẻ lo âu như vậy có thể cho bọn ta rõ không? Vân Nhạc lắc đầu đáp:
- Ba vị mau dùng cơm đi, nếu chậm trễ thì lỡ hết việc lớn đấy.
Nói xong, chàng thở dài một tiếng. Hiểu Lam và Linh Phi đưa mắt nhìn nhau, không dám hỏi nữa, cắm đầu ăn.
Cơm nước xong, mọi người thấy Vân Nhạc ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, Thiên Hào thấy thái độ của ba người như vậy cũng kinh ngạc vô cùng, chàng cũng đứng ngồi không yên. Hiểu Lam thấy chàng như vậy liền vừa cười vừa nói:
- Cát thiếu hiệp, thấy thái độ của chúng tôi, chắc lạ lắm không? Sự thực, chúng tôi gặp một vấn đề rất nan giải, nên mới không có tâm trí để nói chuyện với thiếu hiệp đó thôi.
Hiểu Lam quay lại nhìn Vân Nhạc, nói tiếp:
- Lão đệ nên rõ, lo nghĩ như vậy rất hại, sao không cho chúng tôi biết câu chuyện, có hơn không? Vân Nhạc từ từ quay đầu lại, gượng cười một tiếng rồi đáp: biết.
- Nói ra khiến các vị càng loạn trí thêm, thôi được, để tại hạ nói cho các vị Thế rồi, chàng đem chuyện gặp Trọng Kha và y đã cho hay những tin gì cho ba người rõ. Cả ba nghe xong, đều kinh hãi.
Thiên Hào đột nhiên lớn tiếng nói:
- Lão tiền bối, có phải là người mà hậu bối đã được gặp trên Thái Nhạc, họ Dư...
Vân Nhạc vội xua tay, vừa cười đáp:
- Thiếu hiệp đã biết rõ thì thôi, khỏi phải nói tiếp làm chi Linh Phi đột nhiên đứng dậy xen vào:
- Theo sự ước đoán của Linh mỗ thì Trọng Kha không đến đây đâu, bây giờ chắc y đang lâm nguy.
Vân Nhạc ngạc nhiên, ngửng đầu lên nhìn Linh Phi và hỏi:
- Tại sao Linh lão sư lại đoán như vậy? Linh Phi liền đáp:
- Lương Khấu Cư Sĩ đột nhiên sai Hoa Hạ Tứ Ác đến Giang Bắc này, tất nhiên chúng phải giám thị hành động của Cái Bang rất nghiêm mật. Vừa rồi thiếu hiệp nói chuyện với Trọng Kha ở ngoài miếu thổ địa, chắc đã bị Hoa Hạ Tứ Ác đó biết, nên Linh mỗ đoán chắc, lúc này Trọng Kha đang bị chúng đánh đập dò hỏi cũng nên.
Vân Nhạc và Hiểu Lam đều cho là hợp lý nên cả hai cùng lo ngại vô cùng.
Hiểu Lam cũng lên tiếng:
- Không biết bây giờ Trọng Kha đang ở đâu mà đi tới đó cứu y thoát nạn. Hiểu Lam vừa nói xong, bỗng nghe ngoài sân có tiếng chân người nhảy xuống rất nhẹ, Vân Nhạc vội tung mình nhảy ra ngoài, lớn tiếng quát hỏi:
- Ai thế? Thì ra, một tên ăn mày nhỏ, trạc độ mười hai mười ba tuổi đầu bù tóc rối, chân đi trần, thân hình bé nhỏ, vừa thấy Vân Nhạc nhảy ra đã lên tiếng hỏi:
- Ngài có phải là Tứ Trưởng Lão đấy không? Tên ăn mày nhỏ vội quỳ xuống và tiếp:
-Hiện giờ Mạnh phân bang chủ đang lâm nguy ở ngoại ô cửa nam. Phân bang chủ đã bị Hoa Hạ Tứ Ác và tăng nhân của chùa Đại Phật đón bắt. Có lẽ nguy đến tính mạng cũng nên. Mong tứ Trưởng Lão đi cứu ngay.
Lúc ấy Hiểu Lam, Linh Phi và Thiên Hào cũng ra ngoài sân, nghe tên ăn mày nói như vậy, Linh Phi lên tiếng:
- Cứu mạng như cứu hỏa, chúng ta phải đi ngay mới được. Vân Nhạc bỗng quát lớn một tiếng:
- Hãy khoan.
Chàng lại trầm giọng hỏi tên ăn mày nhỏ:
- Có phải người thừa lệnh Mạnh phân bang chủ đến đây cầu cứu đấy không? Tên ăn mày nhỏ trợn trừng đôi mắt và đáp:
- Không phải ạ.
- Vậy, tại sao ngươi biết ta ở đây? Tên ăn mày nhỏ ngập ngừng giây lát mới đáp:
-Hồi nãy Tứ Trưởng Lão và Phân bang chủ nói chuyện ngoài miếu thổ địa, hạ thuộc đang nằm ở dưới bàn thờ, nên nghe rõ mồn một. Hạ thuộc rất ngưỡng mộ Tứ Trưởng Lão, là người tài hoa cao tuyệt. Lúc ấy hạ thuộc chỉ muốn ra bái kiến Tứ Trưởng Lão ngay, nhưng hạ thuộc sực thấy trong miếu có mấy người ẩn núp, mà những người đó đang lắng nghe Tứ Trưởng Lão nói chuyện với phân bang chủ, hạ thuộc mới không dám hiện thân. Chờ Tứ Trưởng Lão đi khỏi và mấy tên phỉ đó ẩn núp trong xó kia đi nốt, hạ thuộc mới dám đi ra thấy phân bang chủ đi về phía cửa Nam, hạ thuộc liền theo sau, cho nên hạ thuộc đã được mục kích Hoành Viên và Hoành Minh của chùa Đại Phật chặn đường.
Hạ thuộc bỗng nhiên phát hiện sau những thân cây và các bụi lau xung quanh đều có những cao thủ của phỉ đảng ẩn núp, nên hạ thuộc mới vội tới đây thưa cùng Tứ Trưởng Lão hay.
Tên ăn mày nhỏ nói một hơi, Vân Nhạc liền quay lại hỏi Hiểu Lam và Linh Phi:
- Chẳng hay nhị vị có biết cách Lăng Không Điểm Huyệt không? Hai người ngạc nhiên, rồi Hiểu Lam đáp:
- Có phải lão đệ định điểm huyệt tất cả các phỉ đồ cùng một lúc không? Vân Nhạc gật đầu, Hiểu Lam lại nói:
- Cách Lăng Không Điểm Huyệt, lão cũng hơi biết, nhưng sau khi xử dụng môn pháp này, nội lực của mình tiêu hao rất nhiều, chỉ e sợ mất một chút là bọn yêu nghiệt chạy thoát một vài tên, hỏng hết công việc của lão đệ thôi.
Linh Phi xen vào:
- Linh mỗ còn một túi Kim Táng Môn, những kim đó ném ra rất êm và bị bắn trúng, đối phương cũng không hay biết tí gì. Những múi đó có kim thuốc độc, người nào bị trúng là chân tay bị tê liệt và á khẩu tức thì. Chẳng hay mỗ đem vật đó ra sử dụng có được không? Vân Nhạc gật đầu đáp:
- Được lắm! Thôi chúng ta đi ngay.
Nói xong, chàng lại bảo tên ăn mày nhỏ:
- Ngươi mau đi thị sát các nơi phân trại của bổn bang, xem nơi nào đã bị Hoa Hạ Tứ Ác kiềm chế, thì mau đến cho ta hay.
Tên ăn mày nhỏ vâng lời đi ngay. Chỉ thoáng cái đã mất dạng, Hiểu Lam thở dài và khen ngợi:
- Thằng nhỏ ít tuổi mà khinh công đã cao siêu đến thế, giang hồ đồn đại môn hạ của Cái Bang đều có võ công cao siêu, quả không ngoa tí nào.
Vân Nhạc mỉm cười và khẽ nói:
- Đi! Thế rồi chàng tung mình nhảy lên đầu tường đi luôn. Hiểu Lam, Linh Phi và Thiên Hào cũng tung mình nhảy theo.
Đêm khuya, gió trở mạnh, bọn Vân Nhạc bốn người chạy đến chỗ Trọng Kha bị hãm hại, vừa lúc Trọng Kha đang đấu trí mạng với Hoành Minh và Hoành Viên, xung quanh có rất nhiều phỉ đồ đang canh chừng.
Vân Nhạc chia Táng Môn Trâm cho Thiên Hào để ném bọn phỉ đồ.
Thế rồi Linh Phi với Thiên Hào, mỗi người cần nửa túi Táng Môn Trâm rón rén đến phía sau bọn phỉ đồ. Lúc ấy Trọng Kha bỗng tấn công mạnh hai miếng, rồi phi thân lên trên cao định tẩu thoát, ngờ đâu bị Hoa Hạ Tứ Ác đẩy lui về chỗ cũ. Doãn lão đại đang dọa nạt Trọng Kha, thấy vậy Hiểu Lam rất bực tức, định ra tay tấn công, Vân Nhạc vội ngăn lại và khẽ nói:
- Hãy khoan, lắng nghe chúng nói gì đã.
Tiếp theo đó, Vân Nhạc với Hiểu Lam thấy Đại ác lấy ra một trái cây kỳ lạ, giống như quả trám và nói rõ tính chất của trái cây đó. Vân Nhạc vội kề tai Hiểu Lam nói:
- Tại hạ từ trên cao tấn công xuống. Khi nào thấy tại hạ kiềm chế Doãn lão đại rồi thì đại hiệp dùng cách Lăng Không Điểm Huyệt, điểm luôn mạch môn huyệt ở phía sau lưng tam ác.
Nói xong, chàng liền tới gốc cổ thụ cao chót vót, leo lên trên cành cao nhất. Hiểu Lam thấy Vân Nhạc ở trên cây tung mình hạ xuống, nắm luôn cổ tay của Doãn lão đại và cứu Trọng Kha khỏi phải nuốt trái cây kỳ lạ kia, vội lên tới phía sau Tam ác. Tam ác thấy anh mình bị điểm huyệt ngã lăn ra đất, đang định tiến lên cứu, nhưng bỗng cảm thấy ở mạch môn huyệt có một hơi lạnh xông vào trong người, rồi cả ba cũng bị cứng đơ, chân tay không sao cử động được. Các phỉ đồ khác cũng bị Linh Phi và Cát Thiên Hào dùng táng môn trâm kiềm chế hết.
Vân Nhạc liếc nhìn Tam ác, cười nhạt một tiếng, bỏ trái cây nọ vào túi và giải huyệt cho Trọng Kha liền. Trọng Kha đứng dậy túm ngực Doãn lão đại trả thù. Vân Nhạc vừa cười vừa nói:
- Mạnh phân bang chủ khoan trả thù vội, để ta còn hỏi y vài lời đã.
Trọng Kha tuân mệnh, đứng sang bên và vứt Doãn lão đại xuống đất. Linh Phi với Thiên Hào cũng hiện ra chạy tới, Vân Nhạc liền hỏi Linh Phi:
- Những Táng Môn Trâm đó có thể giết nổi bọng phỉ đồ kia không? Linh Phi đáp:
- Không, chúng chỉ mê man một ngày thôi, mai lại tỉnh táo như thường. Vân Nhạc tức giận vô cùng, cười nhạt một tiếng, móc túi lấy ra trái cây hình quả trám và một cái túi da báo, nhìn hai vật đó giây lát liền nghĩ ra một kế bèn ném luôn cái da đó cho Hiểu Lam, tay cầm trái cây kỳ dị kia, nói:
- Ta biết hỏi như vậy chỉ phí lời mà thôi.
Đoạn chàng đưa trái cây hình quả trám tới trước mặt đai ác, cười khì và hỏi:
-Đem trái cây kỳ dị này dùng để đối phó Quái Thủ Thư Sinh Dự Vân thì thực phí của trời, đáng tiếc quá! Bây giờ đành để lại cho ngươi ăn lấy trái ác này vậy.
Đại ác hồn xiêu phách lạc, giọng run run đáp:
-Xin các hạ tha thứ cho, đừng bắt tại hạ ăn trái ấy. Xin các hạ cứ hỏi, những gì mà Doãn mỗ biết thì xin trả lời ngay.
Vân Nhạc cười nhạt một tiếng, quay đầu lại nói với Hiểu Lam.
- Tốt lão sư, cầm một trái cho bất cứ tên nào trong tam ác kia ăn, còn những tên khác thì dùng chưởng đánh chết ngay.
Hiểu Lam cầm lấy trái cây kỳ dị đó đị tới trước mặt tam ác. Lúc này tam ác chỉ cảm thấy người lạnh buốt, râu tóc dựng ngược, hãi sợ đến nỗi mất sắc máu. Chúng chưa kịp thấy rõ thì Hiểu Lam đã giơ chưởng to như cái quạt nan, lẹ làng vỗ vào mặt một tên. Chỉ nghe kêu “cách” một tiếng hàm dưới của tên đó xa xuống, mồm há hốc ra, lộ cả hai bộ răng. Hiểu Lam liền nhét luôn dị quả vào mồm y.
Tên ác ma ấy thấy nước dị quả đó chua chát khôn tả, chảy qua cổ họng, trôi xuống bụng. Thấy rồi y mê man tức thì. Hiểu Lam mỉm cười, lấp hàm dưới của tên đó vào khớp như cũ. Rồi y quay lại giơ chưởng lên chặt vào tâm mạch của hai tên ác ma và Hoành Viên, Hoành Minh. Tâm mạch của bốn tên phỉ đồ ấy bị chặt đứt, phun máu đen ra và chúng chết ngay tại chỗ. Lúc ấy Vân Nhạc đã nhét tráic ây kia vào mồm đại ma rồi. Chàng vẫy tay gọi Trọng Kha:
- Mạnh Phân bang chủ, truyền các người kia lại đây.
Bảy tám người của Cái bang vội chạy tới vái chào và tự xưng danh hiệu. Phân đường chủ của Tổng Bắc là Âu Trấn, liền lên tiếng nói trước:
- Thưa Tứ Trưởng Lão, lúc hạ thuộc tới đây, có gặp Trương cô nương của Trấn Thái tiêu cục nhờ thuộc hạ thưa cùng Tứ Trưởng Lão rằng: “Vợ chồng Hạ Hầu cục chủ đang nhiễm bịnh huyết lao và suyễn, đồng thời môn hạ của Thiên Nam Môn lại tới tầm thù, mong Tứ Trưởng Lão tới đó cứu viện và chữa bệnh cho.” Vân Nhạc nghe nói, trong lòng phân vân khó xử vô cùng, vì chẳng nghĩ tới vợ chồng Hạ Hầu cục chủ đối đãi với mình tử tế như vậy, đáng lẽ phải chữa cho họ ngay mới phải, nhưng lúc này chàng không thể nào đi được nên trong lòng phân vân hết sức, liền nghĩ ra một kế rồi thở dài nói:
- Đành phải làm như thế vậy. Chàng quay lại, nói với Linh Phi.
-Tại hạ đọc hai toa thuốc, Linh lão sư nhớ thuộc lòng hộ rồi nhờ cả Cát thiếu hiệp cùng đi để giúp vợ chồng Hạ Hầu. Còn việc Ngọc Chung đảo, tại hạ với Tốt lão sư đi cũng đủ rồi.
Linh Phi liền tới trước mặt chàng, để nghe chàng đọc hai toa thuốc chữa bệnh lao và suyễn, phải đọc đi đọc lại đôi ba phen, Linh Phi mới thuộc nằm lòng. Chàng quay lại nói với Âu Trấn:
- Phân đường cùng các anh em phải hết sức bảo vệ Trấn Thái tiêu cục và phải nghe theo lệnh Linh đại hiệp cùng với Cát thiếu hiệp chỉ huy đối địch với bọn gian tà. Thôi, các ngươi đi đi.
Các nhân vật Cái bang tuân lệnh, vái chào Vân Nhạc đi liền.
Linh Phi cùng Thiên Hào và Âu Trấn đi theo sau bọn người đó, thẳng về phía Tống Băc.
-oOo-
Mùa thu ở miền Bắc Trung Hoa, giá lạnh hơn ở miền Nam nhiều, Vân Nhạc và Hiểu Lam đem theo Hoa Hạ Nhị Ác, cả hai tên ác ma đều ngớ nhẩn như người không hồn, thẳng tới hải khẩu ở đảo Liên Vân, Vân Nhạc cau mày lai hỏi đại ác:
- Từ nơi đây tới đảo Ngọc Chung còn bao xa? Đại ác hai mắt lờ đờ đáp:
- Nếu ngoài khơi không có sóng gió, chỉ đi ba tiếng đồng hồ thuyền là tới. Trái lại gặp trời mưa bão thì không thể nói trước là phải đi bao nhiêu lâu.
Vân Nhạc trầm ngâm giây lát, rồi ra bờ sông kiếm một thuyền chủ hỏi mua một chiếc thuyền nhỏ. Chàng mua được một chiếc thuyền khá rộng, liền cùng Hiểu Lam dẫn Hoa Hạ Nhị Ác xuống đò. Chàng và HIểu Lam, mỗi người cầm một cái dầm, đẩy thuyền rời khỏi bờ chèo đi luôn.
Bốn người đi được ba tiếng đồng hồ, bỗng gió mạnh và sóng lớn cùng nổi lên một lúc, khiến chiếc thuyền của bốn người tròng trành, nước bắn lên làm quần áo bị ướt đẫm.
Vân Nhạc vẫn ung dung vừa cười vừa nói:
- Người ta vẫn thường nói: “Người Bắc giỏi cưỡi ngựa, người Nam giỏi lái thuyền” nhưng chúng ta đây đã chắc đâu lái thuyền giỏi như người ta vẫn thường nói.
Hiểu Lam đang định lên tiếng, bỗng nghe Đại ác la lớn:
- Ngọc Chung Đảo đã ở trước mắt kia rồi! Nơi có khói bốc lên, chính là Ngọc Chung Đảo đấy.
Vân Nhạc và Hiểu Lam đưa mắt nhìn về phía trước, thấy có một hòn đảo cao như trái núi một nhỏ, trên đỉnh có khói bốc lên, trong đám khói thỉnh thoảng có những tia lửa đỏ.
Hiểu Lam kinh hãi la lớn:
- Nguy tai! Nơi đó là núi lửa, hiện đang phun lửa đấy. Hồi nhỏ, lão phiêu lưu hải ngoại đã tới những đảo Nhật một lần và được mục kích thảm cảnh núi lửa phun, người và súc vật chết không biết bao nhiêu, mặt đấu rung chuyển như bị động đất, có nhiều chỗ bị nứt ra thành những khe, nhà cửa đổ sụp, thảm khốc vô cùng. Nếu Ngọc Chung Đảo cũng là Hỏa sơn đảo thì đảo này sẽ có ngày bị mất tích bởi núi lửa phát dậy.
Vân Nhạc nghe nói, rùng mình vội hỏi:
- Tốt đại hiệp, nhân lúc núi lửa chưa phun, chúng ta tới ngay đó để cứu các người ra khỏi chốn hiểm nguy.
Hiểu Lam thở dài và đáp:
- Việc gì cũng có số. Trời đã định sao, ta không thể cưỡng lại được.
Bốn người cố công chèo, đề cho chóng tới Ngọc Chung Đảo, nhưng thuyền của họ càng gần hòn đảo đó bao nhiêu, sóng gió càng lớn bấy nhiêu và còn cảm thấy hơi nóng theo gió thổi tới, đồng thời bốn người kia lại nghe có tiếng nổ vang như sấm động không ngừng.
Chiếc thuyền chỉ còn cách Ngọc Chung Đảo chừng năm dặm, ngọn sóng đánh tới tựa như những tảng núi nhỏ. Đại ác kinh hãi la lớn:
- Nguy tai! Nước bể đã sôi.
Vân Nhạc và Hiểu Lam cảm thấy nước biển bắn vào người mình, nóng không khác gì nước sôi. Cả hai đưa mắt nhìn Ngọc Chung Đảo, thấy hòn đảo đó như bị nung đỏ. Những nhún xuất thạch chảy xuống chân đảo và chảy luôn xuống biển.
Lúc ấy Vân Nhạc như một con hổ điên, hay tay cứ chèo lia lịa, chỉ mong tới đảo Ngọc Chung ngay. Thấy phía trước tình thế hiểm nghèo vô cùng, Hiểu Lam liền quát lớn:
- Mau quay thuyền lại, nếu tới đó chỉ có chết mà thôi. Sức người làm sao chống lại với sức tự nhiên...
Tiếng nói của y chưa dứt thì đột nhiên dưới đáy thuyền có một vòi nước nóng như nước sôi phun lên. Vòi nước ấy lớn bằng cây cổ thụ, như một cái trụ nước vậy, đẩy cho chiếc thuyền của mấy người bắn lên không rồi lại rớt xuống. Thân thuyền vỡ tan tành. Bốn người mỗi người rớt xuống phía rồi chìm lỉm xuống dưới nước bể sôi sùng sục, chỉ trong thoáng cái cả bốn người đều mất tích hết, không biết sống chết ra sao...
Trong màn đêm, trên góc trời có ánh đỏ thấp thoáng, lúc ấy Đảo Ngọc Chung dần dần chìm từng phần một mà chìm lỉm xuống đáy biển. Không bao lâu người ta chỉ thấy những làn sóng lớn sôi sục và cao chọc trời đánh úp qua ngọn đảo tới khi gió bằng sóng lặng thì người ta không còn trông thấy tung tích của ngọn đảo ấy nữa.
------------------------
Xem tiếp Tục Thái A Kiếm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT