“Tớ về trước đây.”

“Ừ, cẩn thận nhé, mai gặp.”

“Tuấn Hỷ, vui lên đi, về nhà cẩn thận nha.”

“Ừ.”

Tối qua lại khóc cả đêm, dạo này khóc đến sưng cả mặt mũi. Hu…… T_T mắt sưng đến độ y như mắt cá Kim ngư. Chẳng biết từ khi nào tôi lại thành ra thế này nữa. Lúc ra khỏi phòng học đi đến cổng trường, tôi thấy những gương mặt thân quen. Tại sao lại đứng ở đây? Đến đánh tôi phải không? Giả vờ như không biết rồi đi ngang qua là xong, nói chuyện với bọn hắn mệt lắm!

“Phác Tuấn Hỷ! Đi đâu thế?”

Lý Vân Quân gọi tôi lại, tôi đã từng vui vẻ vì tên này đấy…

“Gì thế? Kiếm tớ có việc gì à?”

Xem ra muốn đánh tôi thật đây. Được, tôi sẽ không phản kháng đâu. Nếu đánh tôi có thể khiến các cậu giải được mối hận thì tôi sẽ không kháng cự đâu mà.

“Bắt đầu từ bây giờ hãy nghe kỹ những lời tớ nói đây!”

“Nói gì chứ?”

“Cậu có biết bây giờ Cẩm Thánh sắp đi đâu không?”

“……”

Chắc không đến nỗi phải vào trại giam giữ thanh thiếu niên vì chuyện đánh nhau hôm qua đó chứ? Sao thế được!! -O-

“Sắp đi đâu?”

“Trước khi nói chuyện này tớ phải hỏi cậu một câu trước đã. Cậu thích Cẩm Thánh chứ?”

Rất nghiêm túc. Lý Vân Quân nghiêm túc quá. =_=

“Cậu nói nhảm gì vậy? Được rồi đó.”

“Cẩm Thánh hôm nay phải đi Mỹ rồi.”

“Cái gì?? Đi Mỹ?!”

“Ừ. Bay lúc 6 giờ chiều nay.”

“Vậy à? Thôi để anh ấy đi chơi vui vẻ rồi quay về.”

Đi Mỹ à. Sao tự nhiên lại đi Mỹ chứ? Hu… chơi đã rồi quay về nhé.

“Này! Không về nữa đâu!! Cậu ta đi di dân đó! Khương Cẩm Thánh! Sau này cậu ấy sẽ sống ở Mỹ đó! Thế này mà cậu cũng không chịu nắm giữ cậu ta nữa hả? Hả?? Tớ nói là Cẩm Thánh sẽ không về nữa!! Dứt khoát sống cùng mấy đứa con gái tóc vàng không về đây nữa đâu!!”

Ầm!! Trong tích tắc như bị ai đó thụi một quả trời giáng.

“Cậu nói gì thế? Vừa nãy cậu nói anh ấy đi di dân? Di dân hả?”

“Phải. Mẹ Cẩm Thánh sống một mình bên Mỹ, nên nhân cơ hội này đã dứt khoát qua Mỹ sống rồi, hôm nay đi đó!”

“Bọn tớ níu kéo thế nào cũng vô ích, nhưng cậu có thể làm được!”

Đến Thái Dân cũng nói thế…. Di dân? Khương Cẩm Thánh sắp đi rồi sao? Không bao giờ quay về Hàn quốc nữa! Không bao giờ còn gặp mặt nữa! Thật sao?

“Phải đó, Tuấn Hỷ. Chẳng phải cậu rất thích Cẩm Thánh sao? Đừng chối nữa, bọn này biết hết rồi. Rõ ràng thích người ta mà lại bỏ cuộc thì yếu đuối quá, tình yêu không cần thiết phải cho quá nhiều thứ đâu.”

Cẩm Thánh sắp đi rồi? Đi Mỹ? Không trở về? Không còn được nhìn thấy anh nữa? Không! Đừng! Tôi không muốn xa anh…

Lần đầu tiên tôi khóc trước mặt người khác. Nếu Cẩm Thánh đi Mỹ thật thì phải làm sao đây. Phải làm sao đây chứ? Xem ra tôi yêu anh ấy quá nhiều rồi, bây giờ không có anh ấy thì không ổn rồi.

“Tuấn Hỷ, giữ đội trưởng lại đi.”

“Phải đó, chỉ có cậu mới làm được. Nhé?”

“Tớ… tớ đi thì có thể giữ anh ấy lại không? Chuyện các cậu đều không làm nổi, nếu tớ muốn anh ấy đừng đi, Cẩm Thánh sẽ ở lại thật chứ?”

Chí Hồi nghe tôi nói xong liền mỉm cười vỗ vỗ vai tôi.

“Ngốc ạ, đương nhiên là thế rồi! Cậu không biết Cẩm Thánh thích cậu thế nào đâu!”

“Tớ đã làm quá nhiều việc có lỗi với Cẩm Thánh, anh ấy sẽ tha thứ cho tớ chứ?”

“Ngốc quá, không chừng đã tha thứ từ lâu rồi.”

“Hu hu --- hu hu --- tớ phải đi. Tớ phải ra sân bay. Đưa tớ đi!! Nhanh lên!! Hu hu!! Tớ phải nói với Cẩm Thánh đừng đi. Cẩm Thánh đi rồi tớ sẽ không sống nổi!”

Mặc kệ bọn hắn nói tôi xấu xí hay thế nào, tôi khóc òa lên nức nở.

“Ya~ baby~ ya~”

Lý Vân Quân đứng bên hò hét vang trời tuy có hơi đáng ghét nhưng bây giờ khẩn cấp nhất là phải giữ Cẩm Thánh ở lại, cho nên…

“Mau đưa tớ đi!! Hu hu~!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play