TO: Tuấn Hỷ

Em sẽ không nói nổi da gà chứ? Nghe bọn kia nói hôm nay là ngày lễ mà các cặp tình nhân thường tặng Pretz cho nhau, trên đường vừa hay nhìn thấy cửa hàng bán Prezt nên anh đã mua cho em. Không biết em có thích hay không. Từ lúc bắt đầu quen nhau chỉ tặng hoa, chắc đây là món quà đầu tiên nhỉ. Có lẽ chính vì thế mà càng muốn tặng cho em hơn. Tên điên Vân Quân lại đang lảm nhảm bên tai anh rồi, xem ra chỉ có thể viết đến đây thôi. Tuấn Hỷ, em phải mãi mãi ở bên anh như bây giờ nhé.

From: Cẩm Thánh

Không biết từ khi nào, nước mắt đã làm mờ đôi mắt, sắp sửa trào ra ngoài rồi. Tên này xem ra ghiền phim quá rồi nên mới chọn làm một chuyện lãng mạn thế này. TT_TT Đối với em, anh là độc nhất vô nhị. Chuyện này khiến tôi nghĩ đến lời trong một CF quảng cáo nào đó - "Hãy để chúng ta yêu nhau nhé", chính là điều tôi đang muốn nói bây giờ đó. T_T Dân Hữu, Y Giang Yến có thể tha cho chúng tôi, không chen vào nữa không? Hu hu.

Vừa tan học là tôi lập tức từ chối ngay lời mời đi ăn của Trí Anh, chạy đến cổng trường Công Cao đợi anh. Trong lúc đợi tôi đã nghĩ ra một chuyện, cảm thấy giống như lần tặng hoa và thiệp trước kia, chắc chắn đằng sau chuyện tặng Pretz này lại là một câu chuyện rất thú vị đây. Ha ha~ Vui thật! +_+ Về nhà phải hỏi Phác Tuấn Anh mới được! Đúng rồi, tên nhóc đó hôm nay chắc cũng đã nhận được Pretz rồi nhỉ. A! Tên đó ra rồi kìa. ^^

Những người khác chẳng biết đã chạy đâu mất tiêu rồi, chỉ có Vân Quân và Cẩm Thánh, hai tên đang lững thững bước ra. Lý Vân Quân, cậu làm ơn đừng có chạy kiểu đó được không. Khó coi quá đi! Có phải là trẻ con hai tuổi đâu mà chạy nhảy tung tăng kiểu đó chứ! Hic... -_-;;;

Cẩm Thánh thấy tay tôi cầm lẵng hoa thì đỏ mặt lên. Hei hei hei! Buồn cười thật! >.
"Tuấn Hỷ, nhận được món quà kia rồi chứ hả? Ha ha ha~ Hôm qua tớ và Cẩm Thánh lượn lờ cả ngày mới mua được đó!! Hờ hờ!!"

"Lý Vân Quân, cậu không về nhà hả? Nói ít lại rồi về nhanh giùm, về ngay!!!"

"Ặc ặc... đau chết mất, tớ cứ tưởng bị bóp cổ chết rồi chứ. Đội trưởng cậu muốn mưu sát người tài như tớ hả? >__
"Này! Thằng này cậu muốn chết hả? Còn chưa về đi?"

"Woa~ cậu yêu tớ đến thế sao?"

"Lý Vân Quân!"

"Biết rồi mà, đội trưởng. Tớ về tắm rửa đợi cậu nhé."

Đồ nhiều chuyện. Chỉ cần nhìn thấy Lý Vân Quân, trong đầu tôi chỉ hiện lên một từ duy nhất là NHIỀU CHUYỆN. Sao lại có từ thích hợp với hắn thế nhỉ? Lợi hại. +_+

Khương Cẩm Thánh không nói gì chỉ lẳng lặng đi men theo đường về. Xem ra lại mắc cỡ không dám lên tiếng trước rồi.

Hic, đúng là quái thai!!! Cái tên chuyên gia mắc cỡ đỏ mặt này sao lại biết hôn thế nhỉ? Quái thai. -_-

"Em chẳng chuẩn bị quà gì đẹp cả..."

"Hả? Anh cũng có quà à?"

"Ồ ừ. Nhưng mà... cái này. Xin lỗi, không có gì đặc biệt cả."

"Ôi chao~ Thật là tặng anh chứ? Mua cho anh hả?"

"Hử? Ừ. Tặng cho anh đó. T_T"

Bàn tay đưa Pretz cho anh trong chốc lát chợt trở nên nhỏ bé. Dáng điệu vui sướng quá đáng của tên này khiến tôi bỗng cảm thấy hổ thẹn. Quả thật tôi không xứng với cái chức bạn gái này, hu hu TT_TT

"Anh vốn không hề nghĩ rằng em sẽ tặng quà cho anh."

"Nhưng mà... anh cũng đừng vui thế chứ."

Tôi thật muốn đào hố chui xuống cho rồi.

"Nghe Tuấn Anh nói em không coi trọng ngày lễ này lắm. Vậy nên anh cũng không hi vọng gì được em tặng quà, nhưng bây giờ thì có vẻ em đã thật sự coi anh là chồng yêu của em rồi. Ha ha~"

Nói đi nói lại thì tôi cũng chưa từng làm gì cho Cẩm Thánh, thấy nợ anh nhiều quá. Việc với Dân Hữu cũng thế, quá là bất công với anh. Tôi phải đối tốt với anh hơn... Có lẽ không thể tìm đâu ra người tốt như anh nữa đâu. Nhưng... sao cứ mỗi lần tôi muốn tiến thêm một bước gần anh hơn lại xảy ra chuyện hoài vậy? Tại sao chứ.... tôi cũng muốn hạnh phúc bên anh lắm...

"Cẩm Thánh, món quà nhỏ xíu xiu thế này mà cũng khiến anh vui vậy sao?"

Tôi hỏi tên ngốc đang vui đến độ miệng toét đến mang tai này... và thế là...

"Thế em nói xem có thằng nào không vui khi nhận được quà của bạn gái mình tặng?"

Nói thế thì...

"Vậy sao. Nếu thế thì, lần sau em sẽ tặng anh... món quà... đẹp hơn đẹp hơn nữa..."

Nghe tôi nói xong, tên này nói ra một câu càng khiến người ta cảm động hơn.

"Không cần. Những thứ đó không quan trọng. Quan trọng nhất là em đã chuẩn bị những thứ này cho anh, là tấm lòng của em."

Xem ra kiếp trước Khương Cẩm Thánh đến tám phần là thiên sứ rồi, cho dù những thằng con trai khác không thích anh, coi anh là đồ xui xẻo, ghét bỏ anh, nhưng trong mắt tôi anh là thiên sứ. Sao có thể bày tỏ tình cảm một cách tự nhiên như một đứa trẻ lương thiện thuần khiết đến thế cơ chứ? Tôi vừa đi vừa liếc trộm gương mặt tên ngố đang cười đến nỗi miệng ngoạc ra , cảm thấy có phần hổ thẹn, cầu mong sau này đừng bao giờ xảy ra chuyện khiến tôi thấy có lỗi với anh nữa.

Lần đầu tiên tôi chủ động khoác tay anh. Có lẽ cử chỉ này của tôi đã khiến anh giật mình, phản xạ đầu tiên là cúi đầu xuống nhìn tôi rồi lập tức nở nụ cười. Sau đó siết thật mạnh tay tôi. Cẩm Thánh, em yêu anh, thật lòng rất yêu anh.

"Tuấn Hỷ, em đã xem truyện 'Khăn tay vàng' chưa?"

Tự nhiên đâu ra lại có khăn tay vàng thế này? -_-;;

"Có một người chồng phạm tội phải đi tù 4 năm. Khi sắp mãn hạn tù, anh ta viết thư cho vợ, nếu có thể tha thứ cho người chồng vì không thể chăm sóc con trẻ trong những năm vừa rồi, cũng không thể ở bên vợ mình, thì hãy thắt khăn vàng lên những cành cây dọc con đường làng về nhà được không? Ngày được trả tự do, khi anh ngồi xe về làng, anh nhìn thấy rất nhiều khăn tay vàng được thắt đầy trên những cành cây dọc đường! Quá cảm động phải không? Người vợ đó có phải quá tuyệt vời không?"

"Khăn tay vàng" khiến người ta cảm động bao nhiêu lại từ miệng anh thốt ra khiến tôi cảm thấy bất an căng thẳng bấy nhiêu. -_-;; Sao kể chuyện này mà cứ như đang nói về mình vậy kìa? Cuối cùng tôi cũng hiểu ra lý do tại sao anh và Vân Quân lại trở thành anh em tốt của nhau rồi. -,.-

"Tuấn Hỷ, nếu có ngày nào đó anh cũng phạm tội phải đi tù 4 năm, thì em có làm như người vợ kia không?"

Bốp!

Tôi đánh mạnh vào đầu anh. Tên chết tiệt! -_-^ Sao có thể nói mình thế được.

"Đầu anh bị úng nước rồi hả? Điên à? Sao có thể nói mình thế được? Hả?"

"Ha ha~ chỉ nói thế thôi mà! Đừng xúc động vậy chứ. ^^*"

Tôi có thể không xúc động được sao! Hừ. -O-

"Tuấn Hỷ, anh sẽ làm thế. Sẽ yêu em giống như người vợ ấy đã chờ đợi chồng mình 4 năm vậy."

"Nếu em ngoại tình +_+ anh cũng sẽ yêu em như bây giờ chứ?"

"Nếu đùa vui nhất thời thì được. Đừng lo! Anh không nhỏ mọn quá đâu! Ha ha ~ anh chỉ đi xử lý thằng cha đó, xin nó cái chân để khỏi đi gặp em là xong! Ha ha~"

"Mẹ ơi, anh nói gì thế hả."

"Tuấn Hỷ vậy thế này đi. Nếu em thấy có lỗi với anh mà không chịu quay về thì anh sẽ thắt hàng loạt khăn tay vàng lên những gốc cây trước nhà chúng ta. Thế nào? Ý kiến này hay chứ? Chỉ cần em thấy những chiếc khăn tay vàng này là biết anh đã tha thứ cho em rồi, vì vậy lúc đó phải trở về bên anh. Hiểu chưa?"

"Hơ~ ngốc quá. Tụi mình đâu phải đang đóng phim. Buồn cười thật!"

"Anh nói thật mà. Có bao giờ em thấy anh nói xạo chưa?"

"Biết rồi, biết rồi. Vậy thì chỉ cần em nhìn thấy khăn tay vàng thì sẽ biết là anh đã tha thứ cho em rồi, sau đó cười toe toét với anh rồi chạy đến chứ gì? Phải thế không?"

"Đương nhiên rồi, em thật là! Em chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn quay về là được!"

Hay cứ thử xem sao. Hơ hơ. Không được, không thể vì tôi mà để một sinh mệnh bất hạnh biến mất trên thế gian được. Tên này nói là làm được, vậy nên nói không chừng dám đánh cho tên đàn ông kia một trận sống dở chết dở lắm, -_- tuyệt đối không thể nói giỡn thế được, ha ha ha, nhưng vẫn khiến tôi cảm động quá chừng chừng. ^O^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play