Tôi cũng có thể đoán ra Dân Hữu sắp nói gì rồi, chắc có liên quan đến Cẩm Thánh đây mà.
"Tại thằng Cẩm Thánh chết tiệt ấy. Mẹ kiếp."
Tôi đã hi vọng biết mấy là mình sẽ đoán sai. Nhưng nghe Dân Hữu nói vậy vẫn cảm thấy đau quá. Tôi không biết nên nói sao cho phải. Thì ra Dân Hữu cũng biết chuyện Y Giang Yến thích Khương Cẩm Thánh, hơn nữa hai người từng có quan hệ với nhau. Xem ra sự việc càng lúc càng phức tạp rồi. Giống như tớ ghét Y Giang Yến, chắc cậu cũng ghét Cẩm Thánh y như vậy nhỉ. Thực ra Cẩm Thánh là người rất tốt mà... -_-;;
"Thế cô ta đang ở đâu?"
"Ở nhà."
"Nhà?"
"Ừ. Cứ ở nhà thôi, không chịu đi học."
"Vậy cậu đến khuyên đi."
Dân Hữu hình như vẫn chưa biết chuyện tôi và cô ta đánh nhau, phải, có lẽ không biết thì tốt hơn. Dân Hữu không biết chuyện này có lẽ sẽ tốt hơn cho cậu ấy.
"Hà, Y Giang Yến mà chịu nghe lời tớ à? Không bao giờ. Tớ hiểu Giang Yến, nếu cô ấy mà chịu nghe lời người khác, cho dù cậu không muốn cũng phải thừa nhận rằng cô ấy chỉ nghe lời một mình Khương Cẩm Thánh thôi."
"Hư..."
"Biết từ lâu rồi, Y Giang Yến thích Khương Cẩm Thánh còn cố tình nói muốn qua lại với tớ, tớ đã biết. Đối với cô ấy thì tớ chỉ thực sự tồn tại khi muốn níu kéo sự chú ý của Cẩm Thánh mà thôi."
"Không đâu, Dân Hữu sao cậu lại nghĩ thế được?"
"Từ khi Phác Na Lệ cặp với Thái Dân thì Giang Yến cũng quen với đám đó luôn. Lúc tớ vừa chuyển đến đây thì quan hệ bọn họ cực tốt. Giang Yến nói đó là khoảng thời gian cô ấy cảm thấy hạnh phúc nhất, muốn quay trở về lúc ấy. Nhưng chẳng biết từ khi nào hai người họ càng lúc càng cách xa nhau, trở nên xa lạ hẳn, sau đó Cẩm Thánh bắt đầu qua lại với cậu."
Trước khi tôi đến, giữa hai người đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tóm lại tôi nên tin ai đây? Hư... làm gì thế, sao phức tạp vậy nè? Không phải... không phải!!! Cẩm Thánh nói chỉ muốn tôi tin lời mình anh thôi. Rõ ràng là đã nói thế! Vậy giờ tôi chỉ cần tin anh ấy là được rồi!
"... Thực ra hôm qua tớ và Giang Yến chia tay rồi!"
Chuyện tôi không hi vọng nhất đã xảy ra rồi. Là tổn thương. Đối với cậu ấy, cả đối với cô ta... đều bị tổn thương.
"Thực ra cũng chẳng phải. Là tớ bị cô ấy đá."
Không có gì để nói. Phải, tôi còn biết nói gì với Dân Hữu đây.
"Mẹ nó! Tớ thích cô ấy đến thế, chỉ tại thằng khốn Cẩm Thánh đó mà chuyện gì cũng không thuận lợi! Tớ hận thằng đó!!!"
Lúc này điện thoại tôi réo vang.
[Tên đẹp trai]
Cẩm Thánh gọi điện đến, nhưng tôi không bắt máy. Anh lại gọi lại, tôi lại không nghe. Can đảm bỏ điện thoại vào túi xách luôn.
Dân Hữu uống rất nhiều, khó khăn lắm tôi mới dìu cậu ấy trong tình trạng say khướt về nhà được. - -;; Cuối cùng Dân Hữu đã khóc... cậu ấy đã khóc...
"Dân Hữu, cậu mau vào nhà đi."
"...."
Đừng khóc nữa. Xin cậu làm ơn đừng lộ vẻ yếu đuối ra trước mặt tớ, khó khăn lắm mới quên được cậu, vẫn sẽ đau đớn mất. Tớ... mới vừa đón nhận tình yêu mới. Lúc đang khó nhọc quên dần dần mọi thứ về cậu, cậu lại xuất hiện trước tớ với dáng vẻ này, tớ phải làm sao đây.
"Tớ về đây."
Dân Hữu chộp lấy tay tôi khi tôi vừa quay người đi.
"Cậu đừng đi, Tuấn Hỷ.... đến cả cậu cũng tới bên Cẩm Thánh... đừng đi đừng đi. Giang Yến cô ấy sẽ quay về bên Cẩm Thánh, chỉ cần Cẩm Thánh bảo cô ấy quay về trường, cô ấy lập tức sẽ đi học trở lại! Cô ấy không bao giờ còn trở về bên tớ nữa!"
Dân Hữu... xin cậu đừng nói những lời đó. Tớ cũng thích Cẩm Thánh mà. Giống như Y Giang Yến cần có anh ấy, hiện giờ tớ cũng rất cần anh ấy. Cậu đừng chỉ nói đến tình yêu của Giang Yến chứ.
"Giang Yến không có bố, khi cô ấy còn nhỏ bố đã qua đời, cậu không biết đúng không? Giờ chỉ có cô ấy và mẹ, hai người sống với nhau, nhưng mẹ cô ấy làm việc ở khách sạn, tối khuya mới về nhà. Bố mẹ của Na Lệ cũng ly hôn rồi, nên hai người họ mới bảo vệ lẫn nhau thế. Cho dù biết bạn mình sai lầm cũng bảo vệ lẫn nhau. Chia tay với Thái Dân? Hừ, họ lại làm lành rồi. Thái Dân cậu ta tuyệt đối không bỏ được Phác Na Lệ đâu. Chắc chắn."
Buồn quá. Chỉ có thể thở dài.
"Tớ muốn mang đến hạnh phúc cho Giang Yến. Nhưng có cố gắng thế nào cũng vô ích. Hôm qua Y Giang Yến cũng đã nói, chỉ khi ở bên Cẩm Thánh cô ấy mới cảm thấy hạnh phúc. Khương Cẩm Thánh chỉ xem cô ấy là bạn cũng được, thế nào cũng được, chỉ cần cười với cô ấy là đủ rồi. Cô ấy nói... van xin tớ... Cậu bảo tớ phải làm sao đây?"
"Dân Hữu. Xin lỗi. Tớ phải về rồi."
Không biết tôi đã chạy qua bao con đường. Nước mắt không ngừng rơi, như hạt chuỗi trân châu bị đứt không ngừng rơi xuống. Có phải tôi đã quá ích kỷ chỉ nghĩ cho hạnh phúc của chính mình rồi không... ích kỷ quá phải không... tôi phải làm sao đây? Nhưng tôi, tôi cũng thích Cẩm Thánh mà. Không... không... tôi đã yêu anh rồi. Nhưng Y Giang Yến quá đáng thương. Tôi cũng từng đau khổ rơi lệ vì một người như cô ta, lúc đó tôi cũng cảm thấy chỉ cần ở bên người ấy là quá đủ rồi. Y Giang Yến có thể bước qua cuộc sống khó khăn đến nhường ấy, chắc là vì bên cạnh có Khương Cẩm Thánh chăng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT