Buổi sáng nhìn thấy mặt Cẩm Thánh thấy không giống như trước nữa, hắn hôm nay càng làm tôi thấy tim đập dữ dội hơn, cảm giác run rẩy. Hình như tôi bị hắn hớp hồn thật rồi, không đúng, nói không chừng tôi đã thích hắn trong vô thức mất rồi. Gì thế này, bị hắn nói trúng thật rồi sao. Hu. -,.-
"Nghĩ gì thế?"
"... Hả? Có nghĩ gì đâu?"
"Có phải nghĩ đến chuyện không trong sáng không đó? Có phải, muốn cùng anh chơi trò hun hun à?"
"wushiiiiiii~! Anh muốn chết à? -_-+"
"Ừ, thế anh không nói nữa. Nhưng cũng đâu cần phải đỏ mặt đâu."
"Tôi vốn thích đỏ mặt đấy, rồi sao?"
"Ha ha~"
Ở cổng trường, Cẩm Thánh gọi tôi lúc đó sắp bước vào trường lại.
"Tuấn Hỷ."
"Gì thế?"
"Nhất định phải nghe đó."
"Cái này, gì thế?"
"Đĩa anh thu cho em. Trong này có lời nói từ trái tim anh."
"Sao trẻ con thế? -_-?"
"Ngại quá. ^^ Nghe xong hãy từ từ cảm nhận nhé, biết chưa? Để thu đĩa này anh phải tốn bao nhiêu công sức đó, không ngờ lại khó như thế. Tóm lại em phải nghe đó?! Anh đi đây!"
"Hôm nay sao không nói bye nữa?"
"Bye~"
Haha~ Cẩm Thánh tặng tôi đĩa CD. Để nghe cho nhanh nội dung đĩa này, tôi chạy gấp vào phòng học. Ai có CDP nhỉ? A, mau lên...
"Tuấn Hỷ, cậu làm gì thế?"
"Tiểu Mẫn, cậu có CDP không?"
"Ừ, có."
"Thật hả? Ôi, may mà cậu có. Cho tớ mượn nghe với nhé? +_+"
"Đợi tí..."
Tôi đặt đĩa CD Cẩm Thánh đưa vào ổ, nhấn play, âm nhạc vang lên trong tai nghe... Là "Tình yêu cuối cùng" của Triệu Thịnh Mậu. Tôi vô thức chìm đắm vào trong âm nhạc. Đây là tiếng lòng của Cẩm Thánh sao? Trong lòng anh ấy tôi có địa vị nào chứ? Có khi nào giống như bạn gái cũ của anh không? Hay là... nói không chừng... ai da... không biết đâu. Tôi nghĩ tuổi chúng tôi bây giờ chắc sẽ không có tình cảm sâu sắc đâu.
"Tình yêu cuối cùng"... chuyện gì thế này, sao tự nhiên muốn khóc quá. Tôi vội giấu mặt vào giữa hai cánh tay. Cám ơn anh. Em sẽ trân trọng món quà anh tặng này. Nhưng mà... -_-
Không hổ là tác phong của tên này. Có phải đang muốn đùa cho vui với tôi không vậy nè? Tôi còn chờ đợi sau bài này sẽ là gì đó, không ngờ tiếp theo vẫn là "Tình yêu cuối cùng", tiếp nữa cũng vẫn là bài đó... trò gì thế này, nếu nói mười bài hát đều là "Tình yêu cuối cùng", có người nào tin nổi không?
Nhưng đúng là thế thật. Đầu tên này rốt cuộc nhét thứ gì vậy ta? -O- Thật muốn phân tích kỹ càng Khương Cẩm Thánh quá! Muốn biết tên này tóm lại là nghĩ những gì! Cố ý thu đĩa thế này sao? Thế thì chắc chắn tôi là "tình yêu cuối cùng" của anh à? Ngốc quá. Ha ha~ Anh không hổ là Khương Cẩm Thánh ^_^;
Anh sẽ mở rộng đôi tay đón lấy em. Chỉ cần em quay về bên anh là được, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không khiến em đau lòng nữa. Chỉ cần em giao tất cả cho anh là được, cho dù có khó khăn anh cũng sẽ ở bên cạnh em. Bởi vì lý do anh sống trên thế gian này chính là em.
Học xong, tôi nhìn thấy Khương Cẩm Thánh đang đứng ở cổng trường đợi. Nhìn thấy tôi, Cẩm Thánh liền mỉm cười.
"Chúng mình hẹn hò nhé."
"Không đâu."
"Đi thôi."
Tôi đang đẩy hắn ra thì đã bị kéo đi mất rồi. Miệng của tôi cũng thật là... sao cứ hễ nhìn thấy tên này là toàn nói ngược lại thế này. thật là!!!
Đi cùng Cẩm Thánh ra Nam Môn, còn thưởng thức rất nhiều món ngon. Anh ta ăn ngon thật đấy.
"Ngon không? Ở đây ngon nhất đó."
"Thật à? Ngon tuyệt. Anh thường đến đây hả?"
"Ừ. Ông chủ, tính tiền."
Tính tiền xong chúng tôi bước ra ngoài. Lại dạo bộ đến rất nhiều nơi. Cẩm Thánh luôn nắm chặt tay tôi. ^O^
"Này, chúng ta chụp hình sticker đi?"
"Chụp hình á?"
"Ừ."
"Anh không thích chụp hình."
"Em nói chụp thì chụp đi. Nói nhiều thế làm gì!! -_-++"
"Ừ ừ, biết rồi. Tuân lệnh. Chụp thôi."
Tôi kéo tay Cẩm Thánh đang miễn cưỡng vào nơi chụp hình. Ha ha ~ ^O^
"Này, anh đừng có làm mặt xấu nữa. Cười đi!!"
"Không mà. -_-+"
"Hừ hừ! Sắp chụp rồi, cười đi nào!"
"Không mà!"
Cách!!
"Ôi chao! Gì thế này! Anh là bạo tộc hả? Vẻ mặt gì thế này?"
"Úi trời ~ anh thích tấm này quá!"
Cách!
Không phải chứ! Tên này lại lấy tấm hình khó coi nhất. Còn tỏ ra đặc biệt vui sướng nữa chứ. Tên kỳ lạ này! Khương Cẩm Thánh móc ví ra, cẩn thận bỏ hình vào trong đó.
"Tuấn Hỷ, em chụp hình đẹp quá."
"Ha ha ha ha~"
"Sao em lại cười thế hả? Cười thục nữ dịu dàng một tí. Hihi, thế này nè, hi hi..."
"Anh thấy em giả thục nữ hợp lắm à?"
"Ừ~ Không hợp. Hay thôi đừng giả nữa. Ha ha. Về nhà thôi. anh đưa em về."
Cửa nhà. Sao nhanh thế nhỉ??
"Ngủ ngon nhé."
"Ừ. Anh cũng thế nha."
Đột nhiên Khương Cẩm Thánh kéo tôi đang sắp vào nhà lại, nhìn chằm chằm. Sau đó ôm tôi thật chặt. Anh muốn làm gì thế này?
"Sao thế?"
"Nghe bài hát chưa?"
"Ừ."
"Phác Tuấn Hỷ... sau này em gặp phiền phức rồi."
"Tại sao?"
"Bị Khương Cẩm Thánh túm chặt rồi. Sau này em sẽ không đi đâu được nữa. Biết chưa?"
"Xì. Thần kinh."
"Ha ha, vòng tay anh đủ rộng chứ? Đối với anh, giữ được em, ôm được em, túm chặt em lại không cho chạy thoát là chuyện nhỏ. Nên em đừng nghĩ đến chuyện gì khác, ngoan ngoãn theo anh là được rồi."
"Sao em tin anh được đây?"
"Tin anh đi, tin vào đôi mắt anh chỉ nhìn thấy em thôi."
"Ánh mắt anh làm người ta nổi da gà thì phải làm sao?"
"Ha ha~ Phác Tuấn Hỷ, anh thích em thế này đó."
CHỤT!!!
"A! Anh muốn chết hả? Sao anh lần nào cũng muốn hôn là hôn? Hả?"
"Ai bảo em mê người thế kia. Anh đi đây. Ngủ ngon nhé."
Tôi thật không biết gì hết. Khương Cẩm Thánh, em... có thể tin anh không? Hình như có thể quên... có thể quên Dân Hữu... không phải, có lẽ tôi đã quên mất cậu ấy rồi... vì những tháng ngày ở cạnh Cẩm Thánh đã khiến tôi không nghĩ đến Dân Hữu nữa.
Hình như tôi đã quên Dân Hữu như thế đấy.
Dân Hữu... Dân Hữu... Trước khi Dân Hữu xuất hiện, tôi và Cẩm Thánh rất vui vẻ với nhau. Cho đến khi Dân Hữu xuất hiện...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT