Sáng hôm sau, Long đưa cô đến chỗ Huy Khánh, một mực không nói ra việc quan trọng mà anh đề cập đến tối hôm trước. Trong lúc Khánh và cô ngồi uống cafe ở phòng khách thì anh đi thay đồ.

- Sao mấy hôm nay nó có vẻ bí hiểm thế nhỉ?- Khánh ngạc nhiên.

- Anh ấy nói có việc gì quan trọng lắm.

Khánh nhìn về phía cầu thang và há hốc mồm, không nói được câu nào. Thảo Nhi cũng quay lại và cô ho sặc sụa vì bị sặc cafe.

Long trong bộ đồ công sở, quần âu, áo sơ mi xanh nhạt, chiếc cà vạt thắt lỏng lẻo trên cổ, mái tóc được chải gọn gàng và anh đeo một chiếc kính gọng đen nữa. Không còn ai có thể tìm ra một nét nào của Long ngày thường nữa.

Thấy cả hai nhìn mình bằng ánh mắt kinh dị, Long cáu kỉnh :

- Bộ khó coi lắm sao ?

- Mày định đi ra mắt bố mẹ vợ đấy à ?- Khánh cười trêu.

- Mày nghĩ đi xin việc có thể mặc quần Jeans và áo phông như thường ngày được à ?- Long lườm.

- Xin việc? Mày á? Nghiêm túc không đó?

- Có gì mà không nghiêm túc.- Long đáp túi hồ sơ cho Khánh rồi ngồi xuống cạnh Nhi.

- Trông anh dễ thương nhỉ? Nhưng anh phải bỏ áo vào trong quần chứ...- Cô nhắc.

- Anh không thích, nóng lắm.

- Xin việc ở Nội Bài hả? Chỗ đó cũng được đấy. Hôm nay phỏng vấn à?

- Ừ...

- Chúc may mắn nhé!- Khánh vỗ vai anh.

- Thôi bọn tao đi đây.- Long đứng dậy kéo tay Nhi- Đi ăn sáng rồi anh đưa em đến trường.

- Gặp anh sau nhé!- Thảo Nhi chỉ kịp gửi lại một câu chào đó cho Khánh thì đã bị lôi tuốt ra cửa.

Còn lại Khánh ngồi im giữa căn phòng vắng lặng. Anh vẫn chưa hết sửng sốt với những gì vừa nghe thấy được. Rồi anh châm một điếu thuốc, nghĩ thầm :

“Tao thua rồi, cô ấy sinh ra là để dành cho mày, Long ạ!”

Ngồi trên xe ô tô, Nhi chốc chốc lại quay sang người yêu tủm tỉm cười. Chiếc kính làm đôi mắt dữ của anh dịu đi rất nhiều.

- Trông anh kì dị lắm sao mà em cứ nhìn mãi thế?

- Không phải kì dị. Như thế này trông anh rất hiền và đẹp trai.

- Bộ bình thường anh không đẹp trai à ?

- Có... nhưng đẹp kiểu khác.

- Sau này chúng ta sẽ đi chơi bằng tiền của anh.

- Anh đi làm sẽ phát sinh rất nhiều va chạm. Anh lại chưa quen với sự nhẫn nhịn nên có thể rất dễ sinh chuyện. Chỉ cần anh bớt nóng nảy và nhường nhịn người ta là được.- Cô căn dặn.

- Được rồi, cô vợ nhỏ của anh ạ !- Anh lấy tay véo má cô cười.- Anh nghe lời em là được chứ gì?

Thảo Nhi cảm thấy vui khi anh bắt đầu thay đổi từng ngày, để sống và làm một người có trách nhiệm hơn. Nhưng cô không phải không lo cho tính cách dễ nóng nảy của anh.

Một tuần sau, đúng lúc Nhi đang ở trên giảng đường thì Long nhắn tin: “Anh đang ở cổng trường đợi em nhé!”

Vừa nhìn thấy bộ mặt cáu kỉnh của anh là cô hiểu ngay mọi chuyện. Chẳng đợi cô hỏi, anh bực bội nói :

- Anh bỏ việc. Không sao chịu được cái bọn thiển cận và gàn dở ấy.

- Thế đã có chuyện gì vậy anh ?

- Lúc nào cũng soi mói và bắt bẻ những người mới. Đã vậy còn nói anh không có chuyên môn và thích ngựa non háu đá. Anh điên lên cho lão một cú đấm rồi bỏ về luôn.

Nhi cười mà như mếu, cô đã lường trước được hậu quả này mà. Cái tính ương bướng của Long xưa nay có ai thắng nổi đâu.

- Mai anh sẽ xin việc ở chỗ khác.- Long quả quyết.

Nhưng cả tháng sau đó, Long thay đổi không biết bao nhiêu công việc. Có việc anh chỉ đi làm được hai ngày là bỏ sau khi đã cãi lộn một trận tơi bời với giám đốc hoặc quản lý, thậm chí là đồng nghiệp của mình.

- Anh không nghĩ là cái tính háo thắng của nó có thể chịu để cho người khác chỉ đạo đâu. Nó sinh ra là để điều khiển người khác.- Khánh nói với cô như thế vào một tối tháng 10 khi anh đến quán. Hôm nay Long phải về nhà tham dự một bữa tiệc quan trọng nào đó.

- Nhưng tại sao anh ấy không đến xin việc ở chỗ bố mẹ anh ấy có phải hơn không? Có khi lại được quản lý luôn.- Cô băn khoăn.

- Sĩ diện của nó cao ngất, em biết thừa mà. Nó càng tỏ ra ương ngạnh trong mối quan hệ với bố mẹ nó. Nói chung là mấy thằng công tử kiểu như nó hiếm lắm. Nhưng anh đang rất thắc mắc lại tại sao tự dưng nó lại xông xáo đi làm thế? Biết thừa là lương ở mấy chỗ đó thậm chí còn không đủ cho nó đổ xăng, rửa xe và thay dầu mỗi tháng cơ mà.

- Chắc anh ấy không muốn chơi bời mãi nữa.- Cô treo những chiếc ly lên giá cố không để Khánh nhận ra cô đang nói dối.

- Thằng này chắc cũng bắt đầu biết lo cho tương lai rồi đây.

Nhi nhìn đồng hồ, đã đến giờ nghỉ mà Long không đến, có lẽ hôm nay anh bị bố mẹ giữ lại rồi. Khánh đưa cô về nhà rồi mới quay lại phòng khám. Trước đó Long có nhắn tin cho anh, nhờ anh đưa Nhi về và còn dặn anh về nhà ngay vì có chuyện muốn nói.

*

- Có chuyện gì xảy ra với mày thế ?- Khánh bật đèn lên khi nhìn thấy bạn mình đứng lặng một góc trong bóng tối.

- Mày có đưa cô ấy về tận nhà chứ ?

- Thiếu điều là đưa cô ấy lên phòng nữa thôi đấy. Thế đã có chuyện gì ở nhà mày à ?

- Bố mẹ tao muốn tao kết hôn.- Long nói.

- Lấy vợ?- Khánh bật cười- Hai cụ nghĩ là có thể bắt một đứa con bất trị như mày lấy một người mà họ sắp đặt sao? Hài thật.

- Nhưng đó lại là một người mà tao rất quen.

- Ai cơ?- Khánh giật mình- Không phải bắt mày lấy Tú Linh như hồi xưa bắt anh Phương lấy đấy chứ?

- Không phải Linh. Tao cứ nghĩ lời dặn của cô ấy chỉ là quá khứ, nhưng không ngờ bây giờ tao phải đối mặt với nó.

- Là sao?

- Mày đọc nó đi.

Long rút từ trong túi áo ngực ra một bức thư nhàu nhĩ, có vẻ như nó đã được đọc đi đọc lại hàng trăm hàng nghìn lần rồi.

- Cái gì đây ?- Khánh cẩn thận giở nó ra.

- Bức thư cuối cùng của Linh.

Khánh thốt lên một tiếng sửng sốt. Anh cúi xuống đọc lá thư tuyệt mệnh mà Linh đã viết cho bạn mình trước khi chết.

“Anh Long!

Có lẽ em chẳng còn đủ tư cách gọi anh một tiếng «anh yêu» như bình thường em vẫn gọi nữa. Em chẳng còn xứng đáng với tình yêu của anh nữa rồi.

Nhưng sao lòng em đau quá !

Em thương anh. Và em rất nhớ anh.

Em căm ghét em và cả đứa con vô tội em đang mang trong mình nữa. Em ghét nó, vì nó là nghiệp chướng của cuộc đời em. Nói thế này thì em mãi mãi không đủ tư cách làm một người mẹ rồi. Nhưng em không thể bỏ nó đi được, vì em biết thế nào là một đứa trẻ mồ côi, em đã lớn lên như thế. Dù có xuống địa ngục thì em cũng không để con em là một đứa trẻ không cha không mẹ được.

Em viết lá thư này không phải xin anh tha thứ, cũng không phải oán trách anh vì đã buộc em phải chọn con đường này. Em chỉ mong anh hãy thay em chăm sóc đứa em gái tội nghiệp và bất hạnh của em. Mất em, sẽ chỉ còn mình nó bơ vơ trên cõi đời này, ông bà nội ngoại không thể sống cùng nó mãi được. Nó sẽ thay em yêu thương và chăm sóc cho anh. Em có lỗi với anh, có lỗi với ông bà em, có lỗi với em gái em, đứa con của em và cả cha của đứa bé. Xin anh đừng tìm anh ấy, vì lỗi lầm là ở em. Anh hãy bảo trọng, quên em đi và phải sống thật hạnh phúc nhé !

P.L”

Bức thư ngắn không đầy một trang giấy với những nét chữ run rẩy. Khánh lặng người đi sau khi đọc những dòng chữ đầy đau khổ và có lẽ là cả nước mắt ấy. Một lúc sau, anh bừng tỉnh, ngẩng đầu lên :

- Vậy người đó chính là em gái Linh sao? Nó đã ra nước ngoài học từ hồi đó rồi mà.

- Khi đưa tiễn cô ấy, tao đã hứa sẽ làm theo lời cô ấy dặn. Bây giờ thì tao phải đối mặt với lời hứa đó rồi. Tao đang phải trả cái giá rất đắt cho cái chết của cô ấy.- Long lắc đầu cười chua chát.

- Làm gì có cái lý ấy. Người chết đâu phải do mày, chính là Linh đã lựa chọn còn gì.

- Là tao đã ép cô ấy phải lựa chọn. Tao đã nói với Linh, tao sẽ tìm và giết thằng đó, nếu không phải hắn chết thì tao chết.- Long ngồi phịch xuống, trông anh như đã cạn mọi sức lực vậy- Linh đã lấy tính mạng của cô ấy ra để bảo vệ hắn.

- Vậy mày định bỏ cuộc à ?- Khánh đặt lá thư xuống bàn- Nếu mày nghe lời Linh và cưới em gái cô ta thì hãy buông tay Nhi ra, ngay bây giờ đi. Mày không thể dứt bỏ được quá khứ thì hãy để cô ấy quên mày đi.

- Không bao giờ.- Long nhấn mạnh từng chữ.- Không bao giờ và không chuyện gì có thể làm tao buông cô ấy ra được.

- Thế mày định tính chuyện này ra sao?

- Tao sẽ cho cô ấy về ra mắt gia đình.

- Mày nghĩ họ sẽ chấp nhận cô ấy sao?

- Không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Vì tao sẽ làm chuyện ấy vào bữa tiệc Giáng sinh mà họ tổ chức thường niên tại chính nhà tao. Giữa đông đảo khách mời, họ không thể không nghĩ đến sĩ diện và sẽ phải tươi cười mà chấp nhận cô ấy.

- Vậy mày không nghĩ đến cảm giác của Nhi sao?- Khánh giận dữ- Cô ấy sau đó sẽ phải chịu những gì mày có nghĩ đến không? Sự can thiệp của bố mẹ mày, rồi sự săn sóc đặc biệt của đám phóng viên, và biết đâu, tai hại hơn, còn có cả đám kẻ thù luôn rình rập tìm điểm yếu của mày nữa. Tao hay Tùng đều không phải là điểm yếu của mày, mà chính là Thảo Nhi. Nếu mày đã nâng niu cô ấy như báu vật thì đừng để cô ấy phải chịu bất kì sự tổn thương nào chứ?

- Mày vẫn yêu Nhi phải không Khánh?

- Phải… Tao đã định từ bỏ. Và tao tưởng là tao đã làm được. Nhưng hình như tao lầm rồi. Tao yêu Nhi, tình yêu đó chưa bao giờ thay đổi cả. Nên tao cảnh cáo mày, mặc kệ chúng ta đã thân nhau bao nhiêu năm, nhưng nếu mày vô tình buông tay cô ấy ra một lần, thì mãi mãi mày sẽ không có cơ hội nắm lại đâu.

Long đứng dậy, bỏ ra khỏi phòng, không phải anh đang giận, mà bản thân anh đang sợ.

*

Tháng 11, bầu trời Hà Nội dìu dịu không khí mùa thu chứ không còn nắng gắt nữa. Long quay trở về làm tại chính gara ô tô Nguyễn Vũ, nơi anh và Khánh cùng góp tiền mở trước đây.

Thảo Nhi vừa đi vừa nghĩ đến công thức pha cocktail mới mà cô vừa nghĩ ra. Là một học trò xuất sắc của Trung, cô đã thuộc hết tất cả các công thức pha rượu mà Trung dạy cho mình. Cô thậm chí bắt đầu nghĩ đến những công thức mới hơn.

Đến khúc ngoặt trong một con ngõ nhỏ, một chiếc xe máy ngược chiều lao ra với tốc độ chóng mặt. Thảo Nhi chỉ kịp nhìn thấy một cái đầu xanh đỏ với một cái tai phone trên tai, một cú đâm mạnh và sau đó cô chẳng còn biết gì nữa.

Hé mắt tỉnh dậy, Thảo Nhi thấy mình nằm trong một căn phòng rộng, ga gối trắng tinh, chai nước biển đã truyền được một nửa. Cô ngơ ngác nhìn ra ghế, nhận ra có người đang cắm cúi đọc báo. Cô thốt lên kinh ngạc:

- Anh Duy.

Duy ngẩng đầu nhìn lên, mừng rỡ:

- Em tỉnh rồi đấy à? May quá !

- Em đang ở đâu đây? Sao anh lại ở đây?

- Bệnh viện. Em bị tai nạn mà.

- Ai đã đưa em vào đây thế?

- Anh chứ ai. Lúc anh gọi điện thì có người nào đó nghe máy, bảo em bị tai nạn vừa mới ngất đi xong. Anh vội đến và đưa em đến đây. May mà không sao, chỉ bị choáng thôi. Chân trái của em bị rạn xương, đi lại sẽ khó khăn một thời gian đấy.

- Em nằm đây lâu chưa anh?

- Cũng nửa ngày rồi.

- Trời ơi... Thế có ai gọi điện cho em không ạ ?

- Có mấy cuộc gọi nhỡ.- Duy đưa điện thoại cho cô- Bạn trai em thì phải.

Nhi cầm lấy điện thoại, đúng là có đến hơn 10 cuộc gọi nhỡ từ Long. Cô vội gọi lại cho anh, giải thích tình hình.

- Bạn trai em đến giờ hả ? Vậy anh về trước nhé ! Lúc khác anh sẽ đến thăm em.

- Anh về luôn ạ ?

- Ừ... giờ anh cũng phải đi có việc nữa.

- Em xin lỗi vì đã làm tốn bao nhiêu thời gian của anh. Lúc nào khỏi em sẽ gặp anh để cảm ơn.

- Cứ nghỉ đi em. Anh về đây.

Duy vừa đi được 5 phút thì Long đến, anh lao vào phòng với một tốc độ kinh hoàng, mặt thì đỏ bừng. Vừa nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, anh hét lên :

- Em định biến anh thành thằng ngốc sao mà giờ mới báo cho anh biết ?

- Nhìn anh kìa.- Cô lau mồ hôi trên trán anh- Em tỉnh lại là gọi cho anh ngay còn gì.

- Thế cái thằng đưa em vào đây đâu, anh phải cho nó một trận.

- Người ta có công đưa em vào đây mà anh đòi đánh là sao ?- Cô cau mày.

- Nếu nó tử tế thì nó đã biết nghe máy lúc anh gọi cho em và báo tình hình của em chứ.- Long hừ giọng- Mà em đi đứng kiểu gì thế ? Từ ngày mai anh sẽ không cho em đi xe bus nữa. Vừa nóng vừa chật chội, lại lắm lưu manh, móc túi. Anh sẽ đích thân đưa đón em.

- Đâu phải lỗi của xe bus.- Cô lắc đầu cười trước cái vẻ mặt cau có rất đáng yêu của anh.

- Anh mặc kệ. Không cho đi là không cho đi.

- Anh mà chiều em quá hóa ra là làm khổ em đấy.

- Cái gì mà làm khổ?- Anh trừng mắt.

- Thì anh cứ chiều em mãi thế, nhỡ ra đến một lúc nào đó...thì chẳng phải em sẽ mất thăng bằng, và sẽ ngã sao.

- Nói bậy.- Anh gõ vào trán cô.

Thảo Nhi cười. Đã lâu lắm rồi cô không còn cảm thấy sợ khi nghĩ đến tình yêu của cô nữa. Nó không hề mơ hồ, không hề hư ảo, nó hoàn toàn có thật. Cô yêu anh và cảm thấy cần anh biết bao nhiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play