Thảo Nhi mở mắt bừng tỉnh dậy. Đã 5 giờ
30 sáng. Gió vẫn quật vào ô cửa sổ ầm ầm, không hề có dấu hiệu dịu lắng
đi. Vệ sinh xong, cô đi sang phòng Long, tự hỏi không biết anh đã khá
hơn chưa? Cô ngập ngừng đưa tay lên gõ cửa nhưng không có tiếng đáp lại. Có lẽ anh chưa dậy? Cô cũng không nghĩ là những anh chàng công tử vô
công rồi nghề như Long biết khái niệm dậy sớm là gì. Cô đẩy cửa vào, căn phòng tối mờ mờ, điện ngủ đã bị tắt đi từ lúc nào. Cô tiến về phía
giường ngủ lần tìm công tắc đèn. Đèn bật lên, nhưng trên giường không có ai. Long có thể đi đâu sớm vậy nhỉ? Rất nhanh, một mùi hương thoảng
đến. Cô quay lại, đụng ngay vào ngực anh, Long đang đứng sừng sững ngay
phía sau cô:
- Anh làm gì mà cứ như oan hồn thế?- Cô đưa tay lên ngực sợ hãi.
Cô thấy tóc anh còn ướt, một chiếc khăn tắm vắt trên cổ, mùi xà phòng thơm làm cô thấy váng vất. Cô ngó nhìn tay anh giật mình:
- Nó còn chưa kịp lên da non mà anh đã tháo ra rồi.
- Ai đi tắm mà mang theo nó chứ?- Anh cười khẩy và vứt chiếc khăn còn ẩm xuống giường.
- Cũng may là còn nhiều bông băng ở đây. Đáng ra anh không nên liều lĩnh giơ tay đỡ cái biển ấy như thế. Anh có
thể đã bị thương nặng hơn rồi. Anh còn sốt không?- Vừa lấy bông chấm
thuốc rồi đặt lên vết thương cô vừa hỏi.
- Một cốc Saphia có bằng cả đến cả vỉ thuốc hạ sốt đấy chứ.- Anh cười vang.
- Anh lúc nào cũng chủ quan.- Cô dùng băng quấn quanh vết thương- Em phải cảm ơn anh vì đã cứu Lâm và đưa nó vào bệnh viện.
- Tôi không hề biết đó lại là em của em. Cậu ta từ đâu nhảy ngay vào đầu xe của tôi...
- Đó không phải lỗi của anh mà. Anh Dương đã kể cho em nghe hết rồi.
- Em ở đây từ đầu hè đến giờ à?
- Ừm... Năm nào em cũng ra phụ dì em mấy tháng hè mà. Dì em kinh doanh nhà nghỉ.
- Ăn sáng xong chúng ta sẽ quay lại viện.
Lại im lặng. Có cái gì đó thật lạ đang
diễn ra bên trong hai người. Có lẽ là do cả hai đều biết tình cảm của
đối phương nhưng lại chẳng một ai dám mở lòng mình ra, dám vượt qua cái
vách ngăn vô hình mà hai người đã dựng lên trong tim mình.
- Tại sao anh lại ở đây vào thời tiết này?
- Có vài việc.- Anh đáp lửng lơ- Năm nao mà tôi chẳng ở đây gần như cả mùa hè.
- Hình như anh cũng không đem theo Silver Wings đúng không?
- Nó vẫn ở Sài Gòn.
- Bão vẫn chưa tan.- Cô nhìn ra ngoài
cửa sổ thở dài- Dì em chắc không ra đảo ngay được rồi. Mà hôm nay Lâm có thể về nhà được rồi đúng không anh?
- Nếu cậu ấy muốn. Tất cả các khoản chi phí tôi sẽ lo hết.
“Tiền đâu phải là tất cả.” Thảo Nhi
chạnh lòng nghĩ. Thì ra anh cũng chẳng thay đổi là mấy, vẫn quen giải
quyết mọi việc đơn giản như thế.
- Không ạ!- Cô quả quyết nói- Đâu phải lỗi của anh mà anh trả tiền viện phí chứ.
- Cũng có một phần lỗi của tôi mà.
- Không... Em không để anh trả tiền viện phí được. Bọn em là người bình dân, cũng không sẵn tiền bạc, nhưng bọn
em có lòng tự trọng của mình.
- Em nghĩ là tôi đang- hạ- thấp- lòng- tự- trọng- của- em à?- Long gằn từng tiếng giận dữ, mắt anh tối sầm lại.
- Em không...- Cô co rúm người lại, run rẩy giải thích.
- Và cô nghĩ tôi đang khoe tiền sao? Tôi chỉ muốn làm một người có trách nhiệm vì trước nay ai cũng nghĩ tôi vô
tâm, vô trách nhiệm. À phải... cô có lòng tự trọng của một người bình
dân. Và cô coi thường những kẻ không hề bình dân như tôi vì chúng tôi
đáng khinh không tự trọng đúng không?
Sự tức giận của Long đã nổ tung ngang
với sức công phá của một trái bom. Thảo Nhi sợ quá khóc òa lên. Long cau mày lại, rồi anh bỏ ra khỏi phòng. Ôi, sao anh ghét nước mắt quá! Nhìn
thấy người con gái ấy khóc là tim anh lại tan ra.
Sáng hôm đó chỉ có Dương đưa Nhi quay
lại viện. Cô điện cho chị Lan mang tiền đến và làm thủ tục ra viện cho
Lâm. Có vẻ như Long đã rời khỏi nhà hàng đó ngay sau khi ra khỏi phòng.
Hình như cô đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Long, cô hối hận vì
đã làm anh tức giận.
Đến trưa ngày hôm đó thì bão tan, gió
dịu đi nhiều, nhưng bầu trời vẫn u ám và biển động không dừng. Mưa vẫn
nặng hạt và không có dấu hiệu gì của việc sẽ tạnh trong ít nhất hai ngày tới.
- Chào em, nghĩ gì mà ngây ra thế?- Tiếng của anh chàng Duy- khách trọ duy nhất của nhà nghỉ những ngày mưa bão này.
- Không có gì ạ !- Cô lắc đầu.
- Mưa nên cứ bị kẹt cứng ở đây, thật chán.- Anh ta thở dài.
- Em thấy anh ở đây cũng khá lâu rồi. Anh đến đây chỉ để chụp ảnh thôi à?
- Ừ... câu lạc bộ nhiếp ảnh của anh đang có một cuộc thi ảnh nên anh đến đây để tìm cảm hứng. Nhưng mãi chả chụp được cái gì đáng giá cả. Lại còn gặp thời tiết này nữa chứ...
- Anh thích nhiếp ảnh vậy à ?
- Mỗi người có một niềm đam mê riêng mà
em. Có người thích xe cộ, có người thích nấu ăn, có người đam mê một môn thể thao mạo hiểm nào đó, thế đấy... Còn em, em thích gì ?
Bị hỏi câu đó, Nhi ngẩn người ra rồi cười ngượng ngập :
- Có lẽ em không có một niềm đam mê nào đó như anh. Hơi thiếu cá tính đúng không?
- Không đâu...- Duy lắc đầu- Anh không
nghĩ niềm đam mê quyết định một người nào đó có cá tính hay không? Riêng anh, anh thấy em rất cá tính và rất đặc biệt.
Lời khen ngợi của Duy khiến cô hơi đỏ
mặt, có lẽ anh muốn làm cô vui lên. Vẻ mặt cô tối nay hơi âu sầu vì nghĩ đến Long. Hay nói đúng hơn là cô nhớ anh.
- Anh nói thật mà. Có thể bản thân em không nhận ra đấy thôi. Đi uống cafe với anh không ? Anh sẽ gọi taxi.
- Thôi anh ạ! Hôm nay em không muốn ra ngoài. Em lên xem Lâm ngủ chưa đã.
- Anh quên mất là cậu em em vừa bị tai nạn.
- Anh ra ngoài thì cứ ra. Lúc nào về thì bấm chuông em sẽ mở cửa cho.
- Ừ, vậy anh ra ngoài cho đỡ buồn đây.
Duy đi rồi, Nhi khép cửa và đi lên phòng Lâm. Lâm chưa ngủ, vẫn đang ngồi chơi game. Thấy cô vào, cậu ta bỏ máy
đó và leo tót lên giường.
- Chưa ngủ à Nhi ?
- Ừ, chưa ngủ được.
- Chứ không phải muốn ngủ cùng em à ?- Lâm cười ranh mãnh.
- Vớ vẩn.- Nhi đập bốp vào thằng em họ láu cá.
- Vớ vẩn gì mà vớ vẩn.- Lâm cãi- Chẳng phải ngày xưa mình vẫn ngủ cùng nhau còn gì ?
- Đó là cái hồi vẫn còn đi nhà trẻ, nói làm gì.
- Đâu nào, lên lớp 5 vẫn ngủ chung mà.
Nhi quên rồi à? À còn tắm chung nữa chứ.- Lâm cười sảng khoái, cậu ta
thích nhất lôi mấy cái kỉ niệm hồi nhỏ ra trêu bà chị mình.- Chừng nào
Nhi có bạn trai em sẽ đem kể chuyện này cho hắn nghe, cho hắn tức chết
mới được. He he.
Thảo Nhi trừng mắt, giơ tay định đánh
cậu em họ thì Lâm đã lui tít vào góc giường, cười lăn lộn. Với cô, ngoài là một cậu em họ vui tính, Lâm còn là một người bạn rất thân của cô, có những chuyện riêng mà chỉ có cô và Lâm mới hiểu.
- Nhi yên tâm...- Lâm quàng cánh tay
không bị thương qua vai cô thì thầm.- Nếu không tìm được người nào mà em có thể yên tâm thì em sẽ không buông tay chị ra đâu.
- Bây giờ cũng đâu có gì nữa. Chị cũng bận học nên ít khi về nhà lắm. Mà mỗi lần về Nhi toàn qua bà ngoại ở.
- Cái thằng súc sinh đó nếu không vì có bác gái thì em đã cho hắn một trận rồi.
- Chị cấm đấy.- Nhi trừng mắt.- Hắn không đáng để em làm thế đâu.
- Mà sao chị không nói với bác ấy ?
- Nói ra mẹ lại khó xử. Chị biết mẹ yêu dượng mà. Lại còn thằng Tâm nữa. Nhi không muốn làm mẹ buồn hay lo lắng.
- Em chỉ ước có dịp dần cho hắn một trận. Cái loại đó quẳng cho chó nó cũng không gặm.- Lâm buột mồm đay nghiến.
- Đừng độc mồm thế.- Nhi giật mình.- Lâm không cần phải lo lắng chuyện đó. Chúng ta đều lớn cả rồi, chị có cách
bảo vệ bản thân chị chứ. Thôi ngủ sớm đi.
- Mà này, chị quen cái anh đua xe đó hả? Sao hay vậy?
- Cũng quen sơ sơ thôi...- Nhi nhớ tới Long.- Cũng may bữa đó không có gì xảy ra. Nghỉ đi, đừng chơi game nữa đấy.
***
Hai ngày sau thì bão tan hẳn. Mọi thứ
sau trận bão đều xơ xác và ảm đạm. Biển đã lặng sóng hơn, bầu trời vẫn
âm u nhưng mưa thì đã tạnh. Thảo Nhi đứng im trên bãi cát, mắt nhìn đăm
đăm ra xa xa phía vịnh biển. Nỗi nhớ cồn cào đang vây chặt lấy cô, bóp
nghẹt trái tim cô. Cô nhớ Long, nhớ anh da diết, nỗi nhớ kèm theo nỗi ân hận đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh. Cô khao khát mong được gặp anh, nói lời xin lỗi với anh, muốn nói cho anh biết cô nhớ anh đến
chừng nào. Mỗi ngày qua đi là một ngày cô khắc sâu thêm hình bóng anh
vào trái tim mình, hình bóng một tâm hồn lạnh lẽo, cô đơn và đầy gai
góc, sẵn sàng làm tổn thương đến ai cố chạm vào nó.
Đột nhiên một tiếng cười vang lên mà có
lẽ do đang tâm trạng nên cô không biết có người đến gần. Là Duy, trên
tay cầm máy ảnh và trông anh có vẻ rất phấn khích.
- Trông anh vui đấy?- Cô chào anh bằng một nụ cười.
- Anh nghĩ là anh đã chụp được một bức ảnh đắt giá cho triển lãm sắp tới rồi.
- Hay quá, chúc mừng anh.
- Nếu nó đạt giải anh nhất định sẽ mời
em đi uống cafe. Mà anh tin là nó sẽ đạt giải.- Duy cười tự tin.- Em ở
đây làm gì thế? Anh thấy em đứng đây cũng lâu rồi.
Thảo Nhi định trả lời thì có chuông báo tin nhắn. Tin nhắn của Lâm, rất ngắn: “Mẹ về rồi. Hắn cũng ra chơi. Nhi đang ở đâu?”
Tin nhắn đó làm cô muốn rớt điện thoại.
Hắn ở đây còn ai ngoài Bình- người anh khác cha khác mẹ của cô. Hắn là
con riêng của dượng, hơn cô 4 tuổi và đang đi làm ở thành phố rồi. Từ
đầu hè đến giờ cô mới gặp hắn một lần lúc cô về nhà. Sau đó cô lên nhà
bà ngoại ở rồi ra đảo luôn. Mẹ và dượng luôn trách là cô vô tâm, chểnh
mảng, cứ về là lại tót đi chơi. Họ không biết rằng cô đã suýt bị hại ở
trong chính căn nhà cô từng lớn lên ấy, bởi một thằng anh đạo đức giả,
vô học và rởm đời. Cô căm ghét hắn và luôn tìm cách tránh xa hắn. Chỉ có cô và Lâm chia sẻ với nhau bí mật này mà thôi.
Để Lâm yên tâm, Nhi nhắn lại một tin rồi tắt máy. Cô lại quay sang Duy, tươi cười:
- Anh cứ đi chụp ảnh tiếp đi. Em phải về chuẩn bị làm cơm chiều rồi.
- Anh phải về thành phố bây giờ. Mẹ anh
giục về mấy hôm nay rồi. Lúc nào có kết quả cuộc thi ảnh anh sẽ báo cho
em, cho anh số phone đi nào.
Cô đọc số cho anh lưu và cười:
- Vậy chúc anh may mắn nhé! Đừng quên mời em đi uống café nếu anh có giải thưởng đấy nhé!
- OK, bye em.
Chia tay Duy ở bãi biển xong, Thảo Nhi
rời khỏi đó, lòng nặng trĩu. Cô không muốn về nhà vào lúc này, mặc dù
biết Bình sẽ chẳng dám đụng vào cô lúc này, nhưng cô phát ngán khi nghĩ
đến sẽ phải ngồi ăn cơm chung một mâm với hắn. Thế là Thảo Nhi quyết
định đến một nhà sách nhỏ mà ngồi đọc trong đó đến tận tối mịt.
Ra khỏi nhà sách thì đã tối mịt, bụng cô đói meo nhưng cô chẳng muốn ăn gì lúc này. Cô lại lang thang trên con
đường dọc bờ biển, hình như trời còn sắp mưa.
Đang bước đi chậm rãi, một ánh đèn ô tô
hắt tới, rồi chiếc ô tô màu xanh đen quen thuộc đỗ lại bên lề đường. Cô
dừng lại, ngó chiếc xe, ngạc nhiên khi thấy Long bước ra. Hai người nhìn nhau có đến nửa phút. Đôi mắt anh nhìn cô, một cảm xúc lộ ra và rõ ràng là anh không muốn che dấu nó, anh đang thực sự lo lắng. Bối rối, cô
quay mặt đi để tránh nhìn anh.
- Anh vẫn còn ở đây sao? Em đang đi dạo chút, giờ em về nhà đây. Gặp lại anh sau nhé!
Rồi cô quay người bước đi tiếp. Long
bước nhanh, chộp lấy tay cô kéo lại. Anh ôm lấy cô. Tim cô đập thình
thịch khi anh đưa bàn tay lên vuốt ve mái tóc dài. Rồi anh thở dài nói:
- Chúng ta dừng lại đi, đừng thế này nữa, đừng hành hạ nhau nữa. Sự mệt mỏi của em làm tôi phát hoảng lên.
Chỉ cần có thế, Thảo Nhi khóc òa lên trong vòng tay anh, cô nói trong tiếng nấc cụt:
- Em sợ lắm… Em không muốn về nhà đâu. Em không muốn gặp hắn.
- Sẽ không sao hết.- Long vỗ về cô- Có tôi bên cạnh thì không một ai có thể đụng được vào em. Để tôi đưa em về.
- Không… em không muốn.- Cô đứng phắt dậy và đẩy anh ra.
- Vậy tôi sẽ đi cùng em đến bất cứ nơi nào em muốn. Đói không? Đi kiếm cái gì ăn đã nhé! Tôi cũng đói lắm rồi.
Đột nhiên, cô lúng túng hỏi:
- Không phải anh đang đi tìm em đấy chứ?
- Phải, tôi đi tìm em mà.- Anh gật đầu
không vòng vo- Tôi đang ở khách sạn thì Lâm gọi cho tôi. Cậu ấy nói em
tắt máy và không biết em đi đâu. Cậu ta còn nói em không muốn về nhà vì ở đó có một kẻ mà em không muốn gặp. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra với tôi
em quan trọng như thế nào…
- Từ… từ chiều đến giờ sao?- Thảo Nhi lắp bắp, nãy giờ anh vẫn đang nắm tay cô.
Long mở cửa xe và bằng một hành động quyết đoán, anh ấn cô ngồi vào ghế trước. Rồi anh lên xe, nổ máy và tiến về khu trung tâm.
- Ai da…- Chợt anh kêu lên.- Tôi quên mang theo ví tiền rồi.
- Nếu anh đồng ý thì để em mời anh. Ở đầu phố chỗ em ở có một quán bún cá rất ngon, có điều nó hơi chật chội và…
- Và bình dân chứ gì?- Long cười có vẻ
như hơi chế nhạo cô.- Hôm nay em là người mời mà, với lại anh đâu có sự
lựa chọn nào đâu đúng không? Với lại đó cũng không hẳn không là một ý
hay mà…
Cách xưng hô thay đổi đột ngột làm Thảo Nhi thấy vừa vui lại vừa ngượng.
- Từ khi nào anh lại có hứng thú với mấy đồ ăn…
- Bình dân nữa hả?- Long bắt bài cô ngay.- Em cứ nói thẳng ra, chẳng phải như thế mới là em sao?
“Nhưng đó không phải là anh.” Cô thầm
nghĩ. Long làm cô có cảm giác hơi lạ lẫm, chẳng còn cái dáng vẻ cao ngạo đến khó ưa của anh chàng cô quen ngày đầu nữa. Anh nói tiếp:
- Anh là một kẻ có thể gọi là vô công
rồi nghề hay thất nghiệp cũng được. Nếu một ngày anh bị vất ra khỏi cái
vỏ bọc gấm nhung lụa là thì anh sẽ làm gì để tự nuôi sống mình, nếu như
cái cuộc sống mà anh sắp đối mặt ấy anh chưa từng biết tới.
- Anh nghĩ hơi quá xa rồi đấy.- Cô bật cười.- Anh cứ là anh trước đây nếu anh không muốn thay đổi nó.
- Chẳng phải em rất ghét con người anh trước đây sao?
- Nhưng…
Cô định nói: “Nhưng em đã yêu anh từ hồi đó” mà không tài nào nói ra được.
- Nhưng gì?- Anh vặn vẹo.
- Không có gì ạ!
- Nếu lại là con người trước đây, tôi sợ tôi sẽ làm em bị đau, theo cái cách mà chính tôi không hề muốn.- Long nói khẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT