Khánh Nam gõ cửa phòng bà nội khi nghe chị giúp việc nói bà muốn gặp anh. Nghe tiếng bà gọi, anh bước vào.
Bà đang ngồi bên bàn uống trà một mình, nhưng có thể là đang đợi anh. Thấy anh bước vào, bà vẫy tay gọi anh lại gần.
Bà nội rất quý và chiều anh, nhất là từ
sau khi anh gặp nạn trong vụ ẩu đả ở M&R, bà càng tỏ ra quan tâm anh đặc biệt, kêu vệ sĩ ngày đêm kè kè đi theo anh, còn cách ly hoàn toàn
anh với hai bà chị họ.
Từ sau vụ đó, hai vợ chồng bác Phương
hình như quản họ chặt lắm, cả hai bị cắt hết viện trợ, suốt ngày bị hộ
tống đến trường rồi lại về nhà. Họ không được ra ngoài chơi như bình
thường nữa. Khánh Nam thỉnh thoảng muốn đến chơi với họ mà bà nội cũng
không cho đi sợ họ lại dụ dỗ anh làm điều xằng bậy.
- Bố mẹ Minh Sang vừa điện cho nội. Hai ngày nữa họ sẽ quay lại Việt Nam. Con bé sẽ quay lại sống với họ.
- Thế ạ?
- Nội muốn hỏi con chuyện này... Con ở cùng con bé một thời gian dài rồi, con thấy nó là người thế nào?
- Dạ thì Sang ngoan ngoãn, dễ thương và nấu ăn rất ngon.
- Vậy thì tốt.- Bà gật đầu cười- Con nghĩ sao nếu bà nói con nên tiến xa hơn với con bé?
- Ơ, dạ, Sang còn đang đi học mà nội.- Anh vội nói vì hiểu ngay ý của bà nội.
- Thì cứ xúc tiến từ bây giờ đi là vừa.
Tình cảm nên vun đắp lâu dài. Nội muốn hai đứa sớm lấy nhau, như thế rất có lợi cho tương lai của con sau này.
Thấy anh tỏ ý không hiểu, bà anh giải thích:
- Tập đoàn này của ta rồi sớm muộn gì
cũng trao lại cho con. Bác con rồi sẽ già đi, mà ta thì chẳng trông chờ
gì vào hai con bé Vân Anh và Mai Anh cả, chỉ mong chúng nó đừng phá tan
cái gia đình này là được. Minh Sang nó là con bé ngoan ngoãn, lại là con gái duy nhất của đại sứ Nhật tại Việt Nam, nó không chỉ là hậu phương
vững chắc cho con, mà thế lực mà bố con bé có thể mang lại cho con là
rất lớn. Con sẽ có một điểm chống lưng lớn ở thị trường Nhật.
Thấy anh có vẻ ngần ngừ, bà hỏi:
- Con còn băn khoăn gì sao?
- Dạ không có gì ạ!- Anh lắc đầu.
- Vậy con sẽ tiến tới với con bé chứ?
- Dạ...
- Tốt lắm...- Bà gật đầu hài lòng- Ngày mai con nên đưa con bé đi chơi ở đâu đó trước khi chia tay nó về với gia đình đi.
- Vâng, con biết thưa nội. Con xin phép về phòng ạ!
Anh trở về phòng, Sang đã ngồi ở đó từ
bao giờ, đang đọc một cuốn sách nào đó rất say sưa nên mãi khi anh lên
tiếng cô bé mới ngẩng đầu lên.
- Ơ, em xin lỗi, tại quyển sách này hay quá nên em cứ ngồi đây mà không về phòng.
- Không sao.- Anh lắc đầu nhìn cô bé.
Đã có lúc anh cảm thấy không thể kìm nổi lòng mình trước vẻ đẹp của cô bé này, nhưng vì nghĩ đến người lớn, anh
đã tự nhủ không được làm gì quá đáng.
Nhưng sao bây giờ khi được bà cho phép
rồi, anh lại thấy không còn khao khát điều đó nữa. Cảm xúc khi đó dường
như chỉ thoáng đến và thoáng đi trong lòng anh.
- Sang này...- Anh ngập ngừng nói.
- Dạ?- Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn anh chờ đợi.
- Ngày mai anh đưa em đi đâu đó chơi nhé!
Minh Sang có vẻ ngơ ngác trước lời đề
nghị này. Với cô bé, anh là một thế giới đầy hấp dẫn, nhưng luôn khép
kín với cô. Cô mỉm cười, gật đầu:
- Dạ...
“Mình đang làm gì đây?”- Khánh Nam nằm
vật ra giường sau khi Sang ra khỏi phòng- “Mình đã bị cuốn vào những
toan tính của người lớn rồi sao? Mình có thực sự muốn cô ấy hay không?”
Rồi anh thiếp đi, một mùi hương ám ảnh váng vất mãi trong đầu anh. Một câu hát êm dịu đưa anh vào giấc ngủ.
*
Bát Tràng. 7h sáng. Không khí mát mẻ báo hiệu một ngày đi chơi đẹp trời. Minh Sang thắc mắc với anh:
- Tại sao anh lại đến đây thế?
- Nơi này nghe nói rất thú vị mà. Hơn
nữa anh muốn em chọn dùm anh mấy món quà. Sắp đến Giáng sinh rồi. Phải
có quà gì tặng mọi người chứ?
- Thế em có được chọn quà cho em không?- Cô bé tinh quái hỏi lại.
- Tất nhiên rồi.- Anh cười- Em thích gì cứ chọn đi, anh sẽ mua cho mà.
- Vậy anh hãy nặn cho em một chiếc cốc nhé!
- Hả?- Anh trố mắt- Nă...ặn á?
- Làm gì mà có vẻ kinh hoàng thế. Trò nặn gốm này vui mà.
- Nhưng anh nghĩ là em đã chọn nhầm người rồi.- Khánh Nam xoa tóc cô khi cả hai bước song song vào chợ.
Anh có thể nhận thấy ánh mắt ngưỡng mộ
của những người khác khi nhìn anh và Sang sóng bước bên nhau, như một
cặp tình nhân hoàn hảo vậy.
Họ còn ngạc nhiên hơn khi thấy anh và cô bé tự tin nói chuyện với những du khách nước ngoài ở đây.
Đi dạo quanh chợ một vòng, Sang kéo anh
vào ngay một khu tô tượng mà lúc này toàn trẻ con đang ngồi cãi nhau chí chóe. Cô bé thích thú chọn cho mình một con heo đất và lôi ra bắt đầu
tô tô vẽ vẽ.
- Nhìn gì...- Sang lườm anh khi anh cứ
trố mắt nhìn bọn trẻ con xung quanh đang tranh cãi nhau xem mũi của chú
chó mà chúng đang tô nên là màu đỏ hay màu xanh.- Rảnh thì tô cho em đi.
Anh quay vào nhìn chú heo đất của Sang và phì cười.
Cô bé cũng đang tô lên chú heo đó những
mảng màu kì cục, không hề theo quy luật phối màu mà anh vẫn được học.
Nhưng cái vẻ bất chấp quy luật đó làm cho bức tượng trở nên hết sức độc
đáo.
Anh đưa tay quệt vết màu trên má cô làm cô bé đỏ bừng cả mặt.
“Mình phải dần chấp nhận rằng mình và cô bé rồi sẽ là một đôi.”- Anh thầm nghĩ.
Cuối cùng, Khánh Nam cũng mua đủ quà cho cả nhà trong dịp Giáng sinh này.
Anh mua cho bà nội một bộ đồ uống trà
rất đẹp, mua cho mẹ một bình hoa đủ lớn để có thể cắm những cành hoa
hướng dương, mua cho ba một chiếc đĩa có chữ “Phúc” để ba có thể để nó
trong tủ kính trong bàn làm việc. Anh mua cho em gái anh một chiếc cốc
uống nước ngộ nghĩnh mà anh nghĩ con bé sẽ thích.
Quà cho Sang là một chiếc ống đựng bút
mà anh đã tỉ mẩn ngồi vẽ lên đó có kèm theo tên anh kí dưới đáy cốc. Dù
anh không tự tay nặn ra nó, nhưng Sang có vẻ vui và hạnh phúc vì món quà nhỏ ấy lắm.
Anh thì nghĩ nếu anh và cô bé là một đôi, món quà Giáng sinh chắc chắn sẽ không chỉ có vậy được.
Bữa tiệc chia tay Minh Sang diễn ra ngay tại biệt thự Lotus. Gặp lại bố mẹ nhưng Nam có thể nhận ra là cô bé
không vui chút nào. Đôi mắt cô bé có gì đó rất buồn và luyến tiếc.
- Sao gặp bố mẹ mà em có vẻ không vui thế Sang?- Anh hỏi khi cùng cô bé lên phòng mang đồ xuống.
- Đâu có ạ!- Cô bé lắc đầu chối- Em vui đấy chứ...nhưng...
Cô bé cúi đầu nghĩ ngợi, và ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt khiến anh cảm thấy chơi vơi:
- Em không muốn xa anh. Một ngày không
được thấy anh, nấu cho anh món chè sen mà anh thích, chắc em sẽ rất
buồn.- Cô buông chiếc túi xách, ôm lấy anh khóc nấc lên.
- Ơ, thôi nào...- Anh bối rối vỗ về cô
bé- Anh em mình vẫn có thể gặp nhau bình thường mà. Lúc nào em muốn gặp
anh thì cứ alo cho anh, anh sẽ đến mà.
- Thật chứ?
- Hà Nội đâu có lớn lắm đâu.- Anh cười.
- Thật là lúc nào muốn gặp anh em đều có thể gặp anh chứ?
- Phải...
Sang cười thật tươi. Cô bé buông tay, nhưng lại kiễng chân, bất ngờ hôn lên môi anh, nói nhanh:
- Anh hứa đấy nhé! Em sẽ chờ anh đến.
Và cô bé vội bước đi trước để giấu đi sự ngượng ngùng trước sự táo bạo của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT