Đầu giờ trưa ngày hôm sau thì Khánh Nam
và Sang cũng về được đến Vĩnh Long. Địa chỉ mà anh chàng Năm Sơn đang ở
cách trung tâm thị xã Vĩnh Long đến hơn 40km. Đó là một cù lao lớn có
tên là cù lao Mây, hai người phải gửi xe ở ngoài thị trấn Trà Ôn và đi
xuồng vào trong cù lao đó.
Nếu không phải trong lòng đang có việc
thì chắc Nam cũng bị cảnh những vườn trái cây ở đây làm cho mê mẩn mất.
Quanh cù lao vườn tiếp vườn, cây tiếp cây, hoa quả sai trĩu trịt, xòa cả xuống sát mặt nước. Minh Sang thì liên tục thốt lên vì thích thú với
cảnh đẹp mắt này.
Chiếc xuồng ghé vào một bờ kênh có lối đi lên, cậu bé lái xuồng nói:
- Đến nhà ông Hai Triều rồi đó anh chị. Giờ này ổng chắc đang ở ngoài vườn này thu hoạch trái đó.
- Cảm ơn nhóc.- Nam móc ví định đưa tiền nhưng đã bắt gặp cái trợn mắt của thằng bé.
- Trời ơi... Người thành phố giàu quá
ha... Cho đi nhờ xuồng mà cũng bày đặt tiền bạc. Anh không cất bóp đi là tui đá đít anh xuống kênh đó.
- Ơ... cảm ơn nhóc nhé! - Nam nhảy lên vườn, đưa tay kéo Sang lên rồi hỏi tiếp- Nhóc tên gì thế?
- Tui tên Chiến, nhưng ba má với mọi
người hay gọi tui là Tư Nhái. Tui sống cách đây 2 quãng sông... Thui
chào nha, tui về nhà đây.
Khánh Nam suýt phì cười vì cái tên sau
mà thằng nhóc nói. Nhưng nó đã cho nổ máy và chiếc xuồng khuất hẳn sau
khúc cua, để lại những gợn sóng lăn tăn trên dòng kênh xanh biếc.
Khánh Nam không tài nào rời mắt được
vườn trái cây rộng mênh mông này. Mọi thứ thật yên bình và như hớp lấy
hồn anh. Anh chưa bao giờ biết ở Việt Nam lại có một thiên đường hoa
trái tuyệt diệu như vậy.
- Trời, anh nhìn những cây doi kìa...-
Sang reo lên chỉ vào những chùm doi trên những cây gần đó. Mỗi quả đều
to bằng cái chén lớn, đỏ chót.- Cả xoài nữa kìa... Ôi thích thế...
- Lúc khác mình sẽ quay lại đây. - Anh nhắc cô - Bây giờ chúng ta có việc gấp mà.
- Ối, em quên mất.- Sang thoảng thốt kêu lên - Em xin lỗi, em quên mất.
- Có lỗi gì đâu mà em cứ xin rối rít lên thế.- Anh phá lên cười.
Nhưng câu chuyện của hai người bị cắt ngang ngay bởi một giọng nói phía sau:
- Cô cậu là ai thế?
Khánh Nam quay lại. Người đang hỏi anh
là một người đàn ông trạc tuổi ba anh, trông rất khỏe khoắn, có nước da
hơi rám nắng của người lao động. Ông nhìn hai người vừa tò mò, vừa ngạc
nhiên, nhưng không một chút nghi ngại hay đề phòng gì.
- Cháu chào chú... - Anh tiến lại phía ông.
- Ủa, cậu là người miền ngoài hả?
- Dạ vâng, cháu từ ngoài Hà Nội vào ạ!
- Cậu đến mua trái cây à? Hay muốn kí hợp đồng làm ăn?
- Dạ không chú ạ! Cháu đến tìm một người tên là Năm Sơn. Anh ấy đang ở đây phải không ạ?
- Anh chị tìm thằng Năm có việc chi?- Ông ta nghi hoặc hỏi.
- Dạ, chính anh ấy đã cho cháu địa chỉ này, nhà chú Hai Triều mà. Anh ấy nói nếu cần tìm anh ấy thì cứ đến đây.
- Tui là Hai Triều đây. Hai anh chị quan hệ thế nào với thằng Năm?
- Dạ, thầy của anh Năm nhờ tụi cháu nhắn tin kêu anh ấy về ạ!
- Người đỡ đầu của nó gọi về hả? Ờ, từ
hồi ba má nó mất đến giờ thì chỉ có người đó là tốt với nó. Nếu bà ấy
gọi nó về thì nó phải về thôi.
- Anh ấy có nhà không chú?
Không đáp lại anh mà người đàn ông quay người, cất tiếng gọi:
- Út Liên đâu?
- Dạ...- Có tiếng đáp lại dõng dạc và lanh lảnh ở đâu đó.
Khoảng 20 giây sau, một cô nhóc chừng
14, 15 tuổi chạy đến, hai bím tóc lúc lắc một cách đáng yêu. Trên tay cô bé là mấy trái vú sữa.
- Dạ ba gọi con?
- Thằng Năm Sơn có nhà không?
- Dạ không thưa ba... Anh Năm với chị Hai đem hoa quả sang bên chùa Pháp Thiên thắp hương rồi.
- Hai đứa nó lại đi với nhau nữa rồi. Thế tụi nó nói chừng nào về?
- Dạ con không rõ đâu ạ!
Cô bé nhìn Khánh Nam cười rõ tươi rồi đỏ mặt chạy vụt đi.
Người đàn ông quay sang nói với anh:
- Hai cô cậu ráng chờ chút xíu, chắc tụi nhỏ về ngay ấy mà.
- Chùa Pháp Thiên có gần đây không chú?- Khánh Nam vội hỏi.
- Không xa lắm. Đi xuồng chừng 30 phút là đến. Nhưng có gấp đến vậy không? Tụi nó chắc về ngay ấy mà.
- Dạ thôi không cần đợi đâu ạ! Cháu sẽ đến đó tìm anh ấy cho nhanh.
- Hai cô cậu chân ướt chân ráo đến đây
làm sao biết đường đi mà đòi đi. Thôi nghỉ chút đi. Chút nữa tui kêu con Út đưa hai người qua đó.
- Dạ, cảm ơn chú nhiều.
- Khách sáo chi. Hai cô cậu còn lặn lội
đến tận đây báo tin cơ mà. Cũng tại thằng Năm ở vùng núi sâu quá chứ
không đánh mỗi cú điện là đến nơi rồi phải không?
- Hay bác làm ơn gọi cho anh ấy giúp cháu được không ạ?
- Ờ... ờ... đợi tôi chút...
Hai Triều như sực nhớ mới rút điện thoại ra, loay hoay bấm gọi đi. Một hồi sau ông quay lại, mặt buồn thiu:
- Con Hai không bắt máy anh ạ! Thôi nếu
gấp thế thì cứ để tôi kêu con Út Liên đưa hai người đến đó. Mà hai đứa
này kì cục thật, lúc nào cũng cứ nhất định phải đến tận chùa Pháp Thiên
mới chịu...
- Vâng, vậy cháu nhờ chú vậy. Xong tụi
cháu còn phải trở về Sài Gòn ngay. Nếu không đem được anh ta về lần này
thì em gái cháu chết mất.
- Trời đất... Gì mà nghiêm trọng thế?
- Dạ... vì chỉ có anh Năm mới biết cách hái thứ thuốc mà có thể cứu em gái cháu thôi chú ạ!
- Vậy cậu không nói sớm. Út đâu....- Hai Triều lại cất giọng gọi một lần nữa.
- Con đây ba...- Cô bé lại tất tả chạy đến, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán.
- Lấy xuồng đưa hai anh chị đây qua chùa Pháp Thiên tìm anh Năm và chị Hai mau.
- Dạ...- Con bé dạ ran rồi chạy biến đi.
Chùa Pháp Thiên đúng như ông Hai Triều
nói, nằm bên một quãng sông vắng, cách đến hơn 30 phút đi xuồng. Nếu
tính đường chim bay có lẽ cũng ngắn thôi, nhưng vì phải đi theo những
khúc sông, rồi kênh rạch quanh co, chằng chịt nên thành ra đường đi khá
xa. Cô bé Út Liên luôn miệng nói về những con nước, những vườn trái cây
mà ba người đi qua nhưng Khánh Nam không để tâm lắm.
Khi chiếc xuồng cập bờ, Út Liên nói:
- Đến rồi đó. Đây là chùa Pháp Thiên.
- Anh tưởng nó phải là một ngôi chùa lớn lắm chứ?- Khánh Nam ngẩn ra nhìn ngôi chùa nhỏ nằm giữa một khu vườn cây trái lớn.
Út Liên cười khùng khục với một vẻ rất đáng yêu:
- Chùa Pháp Thiên thật đó anh. Nhưng ba
má em nói là nó được dựng từ lâu lắc rồi nên thiêng lắm. Ở đây chỉ có
mỗi sư cô thôi. Cũng ít người viếng thăm nơi này lắm vì mới dựng một
chùa lớn lắm ở trên thị trấn đó.
- Nhóc đi với anh đi, anh đâu biết anh Năm Sơn mặt mũi ra sao đâu.
Con nhóc cột dây xuồng vào gốc cây rồi nhảy tót lên bờ một cách nhanh nhẹn. Nó đi thẳng về phía ngôi chùa.
Chùa có hai gian. Gian trước có lẽ là nơi thờ tự nên vừa đến gần ba
người đã ngửi thấy mùi nhang rất thơm. Còn gian sau có lẽ là nơi ở của
vị sư cô ở đây. Một người đang quét lá ở trước sân chùa, thấy ba người
bước đến bèn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn. Đó là một vị sư nữ.
- Dạ con chào sư cô.- Út Liên lên tiếng
trước - Con là con gái ông Hai Triều ở bên cù lao Mây đó sư cô. Con đến
tìm anh Năm Sơn và chị Hai con.
- Mô phật. Hai vị thí chủ đó đã rời chùa rồi.
- Rời chùa ạ?- Nam thốt lên đầy thất vọng - Đi lâu chưa thưa sư cô?
- Cũng được chừng nửa giờ rồi. Sáng hai
vị đó qua đây giúp nhà chùa thu hoạch trái cây xong, vừa lên đường về
ngay, nghe nói ở nhà có việc gấp.
- Trời đất. Chắc chị Hai đi đường khác
rồi nên tụi con mới không gặp. - Út Liên lắc lắc hai bím tóc.- Mà năm
nay thu được nhiều trái cây không sư cô?
- Nhờ Phật độ trì nên năm nay hoa trái
nhiều. Các vị có muốn mang lộc chùa về nhà thì xin đợi một chút, tôi kêu Diệu Hư mang cho các vị ít trái cây.
- Dạ, cám ơn sư cô, bọn tôi sẽ ghé qua
lần sau, giờ chúng tôi phải quay về vì có việc rồi.- Khánh Nam vội lắc
đầu từ chối mặc dù anh bắt đầu dần yêu mến vẻ thanh tịnh của nơi này.
- Thưa sư cô con về.- Út Liên khoanh tay chào rồi vội đuổi theo Khánh Nam và Sang.
Mất thêm nửa giờ nữa ba người mới quay
lại được về vườn trái cây của nhà Út Liên. Nhưng vừa về đến nơi đã lại
nghe thấy Hai Triều la lên:
- Trời đất đi kiểu gì mà không gặp nhau hoài vậy?
- Anh Năm với chị Hai đâu ba? Tụi con đến thì sư cô nói hai người đã về rồi mà.
Hai Triều nhìn Khánh Nam phân trần:
- Hai người vừa đi thì con Hai điện lại
cho tui. Tui nói có việc gấp nên tụi nó nói về ngay. Tui chạy theo gọi
hai người lại mà đã đi mất rồi. Lẹ quá!
- Anh Năm Sơn đâu rồi bác?
- Lại không gặp tụi nó phải không? Con Hai vừa theo thằng Năm lên thị trấn bắt xe về Kon Tum rồi.
- Sao ạ?- Nam lại thêm một lần nữa rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này.
- Thì tui nói anh đến tìm nó vì có việc
nhắn từ Kon Tum nên nó vội đi ngay. Con Hai theo nó lên đó chơi rồi. Tui kêu đợi hai người quay lại mà nó đi ngay cho kịp chuyến xe chiều lên
thẳng Kon Tum ở trên phố đó.
- Họ đi lâu chưa chú?
- Nửa giờ trước. Nhưng hai người đi kiếm vô ích thôi. Xe đò đi cách đây 15 rồi.
Khánh Nam hơi lúng túng vì chẳng biết nên làm gì lúc này. Sang cười:
- Thôi anh ta về Kon Tum là được rồi. Mình về lại thị trấn kiếm chỗ nghỉ ngơi rồi mai lên lại đó là được mà.
Thế là cả hai tạm biệt gia đình Hai
Triều và quay lại thị trấn để về Sài Gòn ngay, sau khi đã lái xe cả
quãng đường rất dài mà kết quả thu được có vẻ như là không được như ý
của anh lắm. Rốt cục thì anh vẫn không gặp và đón được Năm Sơn theo đúng ý của mẹ anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT