Hơn 1 năm gắn bó ở INNO và Nhất Kim, DU Du không nỡ ra đi, nhưng mà chẳng
còn lý do nào ở lại đây. Mọi người trong trường đã dần chấp nhận nó, kể
từ sau lần giúp đỡ của THiên Tứ, tưởng như nó sẽ bắt đầu một cuộc sống
mới ở Nhất Kim, nhưng giờ lại quá là hoang mang.
-Có chuyện gì vậy, DU Du?
-Đốc Long!
-Sao cậu lại có nhiều điều để suy nghĩ vậy hả, có dành cho mình một góc nào trong hàng tá những suy nghĩ đó hay không.
-Không có đâu, đừng có mơ.
-Thiên Tứ giỏi thật, lấy điểm lớn rồi.
-Cậu đừng nói vậy chứ.
-Nhưng bây giờ cậu còn gì muộn phiền nữa?
-Thì …chuyện của cậu và chị Nhật Thy, trong đó có một phần lỗi của mình….
-Đã nói cậu đừng nhắc đến chị ta rồi mà.
-Đốc Long à, nhưng mà có chuyện gì xảy ra vậy, chẳng phải cả 2 người đều vẫn còn rất thương nhau đó sao?
-Thương à? Chị ta chỉ về đây để làm tớ đau lòng, khi tớ đi rồi, chị ta thấy không còn gì thú vị nên cũng về nước.
-Cậu nói vậy là sao, chị ta đã sang nước ngoài để kiếm cậu mà.
-Kiếm ư?
Cả 2 đứa ngây ngô nhìn nhau, Du Du nghe những lời nói của Đốc Long có gì
đó là lạ. Trong không gian im lặng đó, bống có một tiếng nói vang lên,
làm 2 đứa giật mình quay lại.
-CHị ta không đi kiếm Đốc Long, mà đến một nước khác để tránh xa cậu ấy.
Cả Du Du và ĐỐc Long đều ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của Ánh Linh. Cả 2 đứa
đều đang rất bất ngờ những gì Ánh Linh đang nói. Cô ta xuất hiện ở sân
thượng với vẻ mặt rất lạnh lùng, không giống Ánh Linh hằng ngày.
-Hôm THiên Tư gọi điện nói sự thật cho Nhật Thy, tôi đã bắt máy, nhưng không chuyển lời. Ngược lại, nói rằng Đốc Long đã hoàn toàn quên chị ấy, mà
đã chuyển sang thích DU Du.
-Tại sao cậu làm như vậy?
-Vì tôi muốn chị ấy ghét Du Du, thay tôi làm gì đó để hại cô.
Hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, cả 2 không tin vào những lời nói độc
địa của Ánh Linh. Nhưng cô ấy nói những lời nói này rất bình tĩnh.
-Nhưng không ngờ chị ấy quá hiền, chỉ biết nuốt đau khổ cho chính mình, và
trốn chạy đến một nơi khác. Chị ấy quá đau khổ vì ĐÔc Long đã quên chị
ấy.
ĐỐc Long tiến lại gần Ánh Linh, vẻ mặt giận dữ, cậu ta muốn nắm lấy cổ áo Ánh Linh, nhưng mà không thể.
-Tại sao cô làm vậy với chính chị của mình chứ?
-Vì sao ư, là vì cậu. Tại sao tôi lại là kẻ đau khổ trong chuyện tình của
cậu và chị ấy? Kể từ sau việc cậu bỏ tôi, tôi đã ghét chị ấy rồi.
Đốc Long nhìn Ánh Linh không biết nói lời nào. Cậu ấy biết lỗi của mình
trong vụ việc 2 năm trước đây. Cũng vì quá đau khổ, và cũng vì muốn trả
thù Nhật Thy mà cố tình quen với Ánh Linh. Ánh Linh bắt đầu ứa nước mắt. Đốc Long im lặng, hơi thở dồn dập.
-Vậy tại sao cô lại lôi Du Du vào việc này.
-Vì tôi lại tiếp tục trở thành người thứ 3 trong chuyện tình của cô ấy và THiên Tứ.
-Cậu nói sao cơ?
Du Du tròn xoe mắt, không tin vào những gì Ánh Linh nói. Nó và THiên Tứ có xảy ra chuyện tình nào đâu. NÓ nhìn Ánh Linh và chờ đợi lời giải thích.
-Tôi ghét chị Nhật Thy, ghét Du Du. Tôi chỉ biết đứng nhìn những người con
trai tôi thích đi thích hai người. Tôi không thấy xấu hổ vì những gì đã
làm, nhưng những lời này nói ra hôm nay vì tôi biết bên cạnh mình còn
những người bạn khác tin tưởng vào tôi.
-Ánh Linh à, những gì cậu đã nói ra ngày hôm nay chứng tỏ con người cậu còn
tốt hơn bất cứ ai. Cậu có thể im lặng để chúng tôi tiếp tục hiểu lầm
nhau, nhưng …cậu là một người rất tốt…
Du Du lại gần và vịn vào vai Ánh LInh. Mắt Ánh Linh long lanh lên, nhưng
cô ấy vẫn cố gắng cứng rắn và không khóc. Đốc Long cũng không thể đứng
nhìn, mọi chuyện xảy ra như vậy cũng có thể hoàn toàn do lỗi của cậu ta
năm xưa. Đốc Long bước lại gần Ánh Linh và nhỏ nhẹ.
-Cám ơn cậu đã nói ra sự thật.
Cô ta vẫn giọng nói thờ ơ. Nhưng cả ĐỐc Long và Du Du đều biết rằng Ánh Linh đang cố nuốt những nghẹn ngào chất chứa trong lòng.
-Chị Nhật Thy đang ở địa chỉ này.
ÁNh LInh đưa cho Đốc Long một tờ giấy có ghi địa chỉ của Nhật Thy. Đốc Long nhìn Du Du bằng ánh mắt lưỡng lự. Cậu ta đã nói quay trở về đây là vì
tình cảm với Du Du, nhưng không hiểu sao khi nghe sự thật về Nhật Thy,
về những gì chị ấy đã chịu đựng vì cậu ta trong 2 năm qua, lại làm cho
cậu ấy xao động như vậy. Thật ra trong lòng Đốc Long vẫn mãi không thể
quên được Nhật Thy, giờ đây hiểu được tình cảm Nhật Thy dành cho mình,
lại càng làm cho ĐỐc Long yêu chị ấy hơn.
-Cám ơn cậu, Ánh LInh.
-Hãy cám ơn THiên Tư, vì chính cậu ấy đã làm cho mình nhận ra những điều mình phải làm, và 2 cậu hãy làm hòa nhau đi nhé!
-Không phải là làm hòa, mà mình phải xin lỗi cậu ấy.
Đốc Long nhìn Du Du, và nhận được cái gật đầu khích lệ, cậu ta chạy ngay đi làm những việc cần làm. CÓ lẽ cậu ta đã nợ Thiên Tư một lời xin lỗi.
Nhưng cậu ta lại muốn làm một việc ngay bây giờ, sẽ bay đến đất nước
được ghi trong tờ giấy kia, để gặp người con gái ấy, và nói rằng mình
còn yêu chị ấy rất nhiều. Mái tóc đinh gọn gàng khuất sau cửa sân
thượng. Du Du biết rằng, trong lòng Đốc Long hiện giờ đang vui mừng và
nôn nóng đến chừng nào. Cậu ta đã chờ đợi điều này từ lâu lắm rồi. “Đốc
Long à, mau chóng tìm đến tình yêu đích thực của mình nhé!”
Còn lại Ánh Linh và DU Du. Du Du mỉm cười với Ánh Linh rất nhẹ nhàng.
-Có lẽ cậu hiểu lầm gì đấy, THiên Tứ chỉ xem mình như em gái thôi.
-Thật ra cậu cũng cảm nhận được, vì con gái rất nhạy cảm mà, nhưng chỉ vì cậu không tự tin và không dám nghĩ đến thôi. Rồi cũng có ngày cậu không thể chối bỏ được khi cậu ấy tỏ tình với cậu.
Ánh Linh nói ra những lời nói rất chân thành, nhưng Du Du vẫn không tin là
sự thật. Đúng là Du Du đã từng cảm nhận THiên Tứ dành cho mình rất đặc
biệt, nhưng mà để nhìn ra đó là tình yêu, điều đó là không thể. Ánh Linh quay lưng bước đi, nhìn vẻ mặt cô ấy, Du Du cảm thấy mình có lỗi rất
nhiều, và không biết làm sao để có thể chia sẻ những tổn thương của cậu
ấy. Du Du không hề tức giận với những gì Ánh Linh đã làm, ngược lại, nó
rất muốn ôm lấy cô ta và trở thành một người bạn tốt với Ánh Linh. TRong mắt Du Du, Ánh Linh trước đây và bây giờ, luôn là một cô gái rất cá
tính và thân thiện.
-Ánh Linh à, bên cạnh cậu có một người rất yêu thương cậu mà cậu không nhận ra.
Du Du không muốn nói cái tên này ra, mà muốn Ánh Linh tự mình nhận ra
người này. Du Du không biết ÁNh Linh đang mỉm cười, vì Du Du đang đứng
đằng sau. Có lẽ cô ấy đã biết người mà DU Du ám chỉ. Ánh Linh để lại câu nói rất rõ ràng cho Du Du:
-Ngày mai tôi phải đi nước ngoài rồi, nói với người đó, nếu trước ngày mai mà không nói rõ tình cảm của mình thì coi như hết cơ hội. Chuyển lời dùm
nhé!
Ánh LInh đi khỏi, Du Du cảm thấy vô cùng vui mừng, dường như mọi việc đã
đều được giải quyết, chỉ cần đi chuyển lời cho Đại Bảo, chắc cậu ấy phải vui mừng lắm. DU Du hít một hơi dài trên sân thượng. Đốc Long đi nước
ngoài tìm Nhật Thy, Đại Bảo đi thổ lộ với Ánh Linh, dường như hạnh phúc
của mọi người là chính hạnh phúc của nó vậy. Nhưng mà những lời Ánh Linh nói về Thiên Tứ….
***THiên Tứ gõ cửa phòng tìm Du Du. Cậu ta có vẻ e dè và ngập ngừng. Lần đầu
tiên Du Du thấy Thiên Tứ biểu hiện như vậy. Cậu ta thậm chí không dám
nhìn thẳng mặt Du Du.
-Cô bé đi theo tôi, tôi có điều này muốn nói.
Bỗng dưng toàn thân Du Du run lên, có gì đó mà Du Du đoán trước được. Nó
chậm rãi bước theo sau THiên Tứ. Cậu ta thình thoảng quay lại phía sau
nhìn nó đầy ngại ngùng. Lần đầu tiên Du Du thấy THiên Tứ mắc cỡ như vậy. Thiên Tứ dẫn Du Du ra khu vườn sau và đứng lại, im lặng và không nói
gì. Bất chợt cậu ta bấm cái gì trên tay, từ trên những cái cây trong
vườn chuyển động. Lúc này Du Du mới để ý, trên những cành cây cao cao,
dường như đang treo cái gì đó, và nó bắt đầu mở ra hàng loạt. Du Du ngỡ
ngàng nhìn hết này đến hướng khác, những tấm poster khổng lồ đang được
bung ra từ trên xuống dưới, và người trong bức tranh đó, không ai khác,
chính là nó….
Du Du không tin vào mắt mình, nó lấy tay che miệng mình lại để ngăn những
tiếng bất ngờ. Những tấm hình chụp nó từ khi nào, những tấm hình cười
rất tươi. Những lúc nó tự nhiên nhất, trong sinh hoạt hằng ngày. Thiên
Tứ đã chuẩn bị những thứ này từ rất lâu rồi ư? Nhưng tại sao cậu ta chụp lúc nào mà nó không biết?
-Cô bé tha lỗi cho tôi nhé, tôi chỉ sẵn điện thoại trong tay và chụp những lúc nhìn cô bé quá đáng yêu mà không xin phép trước.
Du Du vẫn không nói gì, 2 tay vẫn đang che miệng, không biết phải nói là
quá bất ngờ hay là quá hạnh phúc, và cũng là quá mắc cỡ. Bỗng dưng Thiên Tứ tiến lại gần, vẻ mặt của cậu ta cũng đang đỏ ửng. Dường như đây cũng là lần đầu tiên cậu ta làm như vậy. Nụ cười đầy thu hút, chiếc bông tai sáng lóa một bên của THiên Tứ làm cho nó mờ mắt, một chàng hoàng tử mà
nó mơ ước đang rất gần, rất gần, làm nó run run.
-Cô bé làm bạn gái của tôi có được không?
KHông biết nó nên vui hay nên buồn, bởi vì, sự đồng ý bây giờ cũng trở nên vô nghĩa, khi mà khoảng cách giữa nó và cậu chủ quá lớn….Nó bất chợt suy
nghĩ về vị trí hiện tại, và trong lòng nặng trĩu…
-Cô bé có thể từ từ suy nghĩ, nhưng đừng để anh chờ đợi lâu, đúng 1 tuần nữa, tại chỗ này, hãy cho anh câu trả lời nhé!
***DU Du thẩn thờ bước về phòng mình. Những tấm poster đó quá đẹp, và quá làm nó cảm động, nhưng mà …Nó đang suy nghĩ thì bất chợt đứng lại. Ngay
phía phòng ngủ của nó Thiên Tư đã đứng đó từ lúc nào. Cậu ta đứng tựa
vào tường, tay đút vào túi quần, mặt cúi gằm đang suy nghĩ gì đó. Tự
dưng tim Du Du lại bắt đầu đập mạnh. Lại có chuyện gì sắp xảy ra nữa
đây. Nó lùi lại, định trốn đi đâu đó, nhưng không kịp, Thiên Tư đã ngẩng mặt lên nhìn nó. Cậu ta tiến lại gần, nó không dám nhìn khuôn mặt cậu
ta, nhưng biết đó là một vẻ mặt rất lạnh lùng và có gì đó rất buồn.
Thiên Tư đứng thật gần với nó, nhưng cậu ta không nói lời nào, có lẽ cậu ta
đang nhìn nó.Rất lâu, rất lâu trong im lặng. Tim nó đập rất mạnh và hồi
hộp. Nó biết cậu ta thích nó, nhưng mà…
Bất chợt Thiên Tư đẩy một vật gì đó vào người nó, nó ngẩn người, nhìn cậu
ta vì không biết đó là gì. Thiên Tư không dám nhìn thẳng vào mặt Du Du,
vì dường như đang đỏ mặt. Về điểm này thì y hệt Thiên Tứ. Là hotboy,
được bao nhiêu cô gái yêu thích, nhưng khi đứng trước người mình thích
thì lại rất mắc cỡ và ấp a ấp úng.
-Đây là gì vậy?
-Tôi không nghĩ ra được những thứ cao siêu như anh THiên Tứ. TÔi chỉ có mỗi
tấm hình này thôi. Tôi thật sự thích cậu, nhưng đừng từ chối ngay vào
lúc này, một tuần sau, đúng vào giờ này, nếu có câu trả lời cho tôi thì
hãy đến công viên Cỏ Dại.
Nói rồi Thiên Tư bỏ đi, Du Du cầm lấy vật Thiên Tư vừa đi, đó chính là cái
khung hình mà nó đã mua đền cậu ấy. Du Du lật mặt trước của khung hình
lên, và nó quá bất ngờ khi trong đó là hình của nó, lúc ngủ quên khi
giảng bài…
***Thứ 7 tuần sau:
Một tuần trôi qua thật nhanh, nhưng cũng đầy mệt mỏi cho Du Du, nó đang
đứng trước quá nhiều sự lựa chọn. Ở lại Chu Rung hay về Đum Cha, đến khu vườn sau hay đến công viên Cỏ Dại. Có ai hiểu được nỗi khổ của nó bây
giờ hay không.
Thiên Tứ đã chuẩn bị rất nhiều cho buổi tối ngày hôm nay. Những gì có thể làm là dành cho Du Du cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc. Cũng trong khoảnh khắc đó, Thiên Tư ngồi chờ đợi trên chiếc ghế đá ở công viên Cỏ Dại. Cả 3
người, đều đang rất hồi hộp, lo âu, băn khoăn và bối rối…
Đã một tuần nay, Du Du không ngừng suy nghĩ. KẾt thúc của câu chuyện này,
phải có một người phải từ bỏ, và là người nào, đó là do quyết định của
nó. NÓ hít một hơi dài, và chọn ra con đường cho mình…Du Du chậm rãi bước ra cửa sau của INNO, con đường mà nó đang bước tới chính là dẫn đến khu vườn sau…
***
Thiên Tư ngồi thẩn thờ trên bãi cỏ. Bầu trời đêm nay thật đẹp và có rất nhiều sao. Cậu ta đã chờ Du Du rất lâu rồi, có lẽ là 3 tiếng, 4 tiếng, nhưng
cậu ta vẫn muốn chờ. Có lẽ giờ này Du DU đã có câu trả lời, nhưng cậu ta vẫn không thể tin rằng mình đã bị từ chối. Gió công viên thổi qua mái
tóc bồng bềnh của THiên Tư, lộ rõ đôi mắt đang rất buồn và đầy thất
vọng. Tay cậu ta nắm chặt trên tay một tấm vé, và từ đâu đó rơi xuống
tay một giọt nước….của đau khổ, cậu ta là người phải…ra đi…?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT