Công việc ở INNO cũng không bận bịu mấy, thời gian còn lại nó dành để học
bài. Nhất Kim Toyo có một chất lượng giáo dục rất tốt, các bài giảng vô
cùng dễ hiểu và bài bản. Nó thầm cảm ơn bà chủ đã cho nó có cơ hội học
hành ở một nơi như vậy. Tạm thời đến thời gian này, vụ “Tìm kiếm nhân
vật thứ 6 của Itê xem chừng đã dịu xuống”. Cũng may 2 anh em Thiên Tư và Thiên Tứ thường hay ra ngoài tụ tập bạn bè chứ không kéo về nhà, nếu
không, mọi người sẽ bắt gặp nó trong bộ dạng đồng phục người giúp việc,
lúc đó thì sẽ không biết tính sao. Nó cũng dần thân thiết với chị Uyển
Thanh hơn, chị là người rất rụt rè. Khi mới vào làm việc ở đây, chị cũng có tâm trạng như nó, bắt gặp những ánh mắt lạnh lùng đã làm chị trở nên ít nói hơn. Những buổi ăn trưa ở phòng nhân viên dường như đã rôm rả
hơn, bởi nó luôn kéo mọi người vào một chủ đề nào đó. Mọi người rất vui
khi được hỏi tới, vì dường như họ chưa từng được nói nhiều đến như vậy
trước kia ở INNO Gia.
Mọi việc có vẻ đều chuyển biến tốt, riêng nó và Thiên Tư vẫn đối đầu nhau
như nước với lửa. Chạm mặt nhau trong nhà, nó và Thiên Tư “trao” cho
nhau những cái nhìn sắc như dao. Ngược lại, nó vô cùng yêu quý Thiên Tứ
bởi những ánh mắt dành cho nó, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những nụ cười mà nó chưa bao giờ thấy xuất hiện ở trường.Du Du đem hộp cơm của mình và 2 cậu chủ ra rửa, và nó phát hiện hộp cơm
Thiên Tư lúc nào cũng còn nguyên. Nó vô cùng bực tức khi phải đổ những
đồ ăn đó đi, thật là phí phạm quá chừng, nó nhận ra vì cái khăn vàng bao bên ngoài dành cho cậu ta. Nó không thể bảo bà Khaly đừng chuẩn bị cơm
cho cậu ta nữa, vì nếu không phải cậu chủ yêu cầu thì nhân viên trong
nhà không được thay đổi, chỉ còn cách là nói chuyện trực tiếp, làm cho
cậu ta phải quý trọng đồ ăn mới được.
Hôm nay giờ ăn trưa, Du Du sẽ tìm Thiên Tư nói chuyện và bắt cậu ta ăn hộp
cơm mà bà Khaly chuẩn bị. Cái vẻ coi thường sự quan tâm của người khác
làm nó không chịu nổi. Nếu không ăn thì cậu ta nói một tiếng để khỏi
chuẩn bị, đằng này lại để cho ngày nào Du Du cũng thấy đồ ăn phải đổ đi, thật là uổng gì đâu. Du Du hẹn Thiên Tư ra một góc mà mọi người ít khi
đi lại, một phần là tránh những fan hâm mộ của cậu ta, một phần để không bị lộ nó là người làm của INNO.
- Này, cậu thật là quá đáng, tại sao ngày nào cậu cũng bỏ bữa trưa vậy,
không cần biết cậu ăn ở đâu, nhưng nếu không ăn nữa thì cậu cũng phải
báo nhà bếp một tiếng để khỏi chuẩn bị?
- “Cô hẹn tôi ra đây chỉ có vậy thôi à!”. Vừa đút tay vào túi quần, Thiên Tư vừa quay lưng bước đi, không định nói chuyện tiếp. Nhưng đã bị Du Du chặn tay lại.
- Cậu không được đi khi người khác chưa nói chuyện xong, ngay cả điều lịch sự tối thiểu mà một cậu ấm INNO cũng không biết sao?
- “Cô muốn gì đây?” Thiên Tư bắt đầu nổi nóng, trợn mắt lên đe dọa, quay
hẳn người về đối diện với Du Du. Điều đó làm cho nó hơi run sợ, nhưng nó vẫn ngẩng cao đầu đối mặt với tên này. Du Du chìa hộp cơm màu vàng của
Thiên Tư ra.
- Từ hôm nay cậu hãy ăn phần ăn của mình đi, cậu phải biết quý trọng
những gì mà cậu đang có chứ, cậu có biết nhiều nơi vẫn còn đang bị nạn
đói, nhiều nơi không có gạo mà ăn, nhiều nơi không có thức ăn ngon như
hằng ngày của cậu không?
- “Cô là gì mà ra lệnh cho tôi?” Thiên Tư hất tay đẩy hộp cơm ra, rồi
giật lấy hộp cơm kia của Du Du, hộp cơm có cái khăn màu hồng. “Tôi thấy
hình như cô có vẻ thích mấy vụ đem cơm này lắm thì phải, ngày nào cũng
chuẩn bị hăng hái lắm. Mà phải rồi, toàn đồ ăn thượng hạng cô được ăn ké ở nhà tôi không mà, không thích sao cho được.
Du Du thấy trong mình dường như có một sự căm phẫn vô cùng, nó bị sỉ nhục
mà không nói được lời nào, nỗi tức giận như đang chực chờ ở cổ họng.
Không muốn nói chuyện với một tên không tôn trọng với người khác như cậu ta nữa, nó giành lại hộp cơm và định bỏ đi, nhưng Thiên Tư giữ chặt
lại.
- Cô đang tức giận vì tôi nói đúng rồi phải không? Nếu thích đồ ăn ngon
và đắt tiền của nhà tôi như vậy thì cô ăn luôn phần của tôi đi!
Du Du như chết lặng trước những lời nói độc địa này. Nó không muốn thanh
minh gì, vì lúc này nếu mở miệng nó sẽ khóc òa lên vì oan ức mất. Nó
giật mạnh hộp cơm khỏi tay cậu ta. Cuộc giằng co vô tình để hộp cơm của
Du Du văng mạnh xuống đất, miếng vải bị bung, và nắp hộp cũng bị bật ra, cơm rơi tung tóe dưới đất. Cả 2 ngỡ ngàng trong tình huống vừa rồi. Du
Du nhìn theo hộp cơm của mình mà lòng quặn đau, nó không nói lời nào,
nước mắt đã bắt đầu túa ra, túa ra vì đau khổ, khóc vì oan ức, khóc vì
căm thù một tên độc ác. Du Du cúi xuống thu dọn, phủi phủi cái khăn,
nhặt những hạt cơm bẩn vào hộp, tiếng khóc cứ lớn dần lớn dần. Còn Thiên Tư thì đứng ngây người ra. Vì hối hận ư, hay vì cảm thấy có lỗi, hay vì quá ngạc nhiên? Cậu ta nhìn chằm chằm vào chỗ cơm vương *** dưới đất,
chỉ thấy toàn là cơm, rau,… những món ăn bình dân. Không phải những cánh gà, những miếng trứng cuộn, hay những miếng thịt xông khói cao cấp,
những miếng sushi như thường ngày vẫn thấy anh Thiên Tứ ăn trong xuất ăn trưa của mình. Cậu ta không thể đoán được tại sao trong hộp cơm Du Du
lại toàn những đồ ăn như vậy. Trong tình huống này, theo tính cách của
Thiên Tư, cậu ta không thể xin lỗi, vì không thể nào “rửa” được tội nữa. Du Du gạt nước mắt, nhìn một ánh mắt căm thù, nó đứng lên bỏ đi thì cả 2 lại một lần nữa bàng hoàng khi trước mắt họ, một đám học sinh đã tụ tập tự nãy giờ và chứng kiến cái cảnh vừa rồi, nước mắt Du Du lại trào ra
nức nở, nó bỏ chạy khi thấy trước mặt mình là Thiên Tứ…
***
Du Du buồn bã về lớp trong tiếng đồn đại của mọi người. Có lẽ mọi người đã phát hiện ra nó là người làm ở INNO. Đông Nghi và Nobu lại gần nó:
- Cậu đừng buồn, nhiều cô gái đã bị từ chối lắm rồi!
- Cậu nói sao?
- Cũng có khá nhiều cô gái tình nguyện nấu bữa trưa cho hotboy và bị từ
chối, nhưng Thiên Tư làm vậy thì hơi quá đáng thật, không nhận tấm lòng
của cậu thì thôi, sao lại hất đi như vậy?
Mắt Du Du cứ trố tròn vì những câu nói của Đông Nghi và Nobu. Thì ra mọi
người đã hiểu lầm nó là fan hâm mộ của Thiên Tư, hẹn Thiên Tư ra để đưa
bữa ăn trưa tự tay nấu, theo kiểu mấy cô gái trên phim hay nấu đồ ăn cho người mình thích. Nghĩ đến sự hiểu lầm của mọi người lại càng làm cho
nó thêm bực tức, nó mà có chút cảm tình với cái tên gian ác đó chắc trời sập mất. Nhưng mặc kệ, để mọi người hiểu như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
- “Người khác hiểu thế nào cũng được, nhưng các cậu là bạn mình nên mình
muốn giải thích, bữa ăn trưa đó không phải mình nấu, mà mình cũng không
hề thích Thiên Tư, ngược lại là ghét cay ghét đắng, không đội trời
chung”. Du Du nói trong sự giận dữ. Bây giờ chỉ cần nghe cái tên Thiên
Tư là nó cảm thấy như lửa nổi trong lòng.
- Vậy vụ hộp cơm đó là sao?
- Để sau này mình có dịp sẽ giải thích.
- Nhưng thật sự cậu không thích Thiên Tư chứ?
- Đã nói là không bao giờ có chuyện đó mà!
- Vậy thì mình yên tâm rồi.
Đông Nghi thở phào, ánh mắt của cậu ta có vẻ lạ, Du Du và Nobu bu lại hỏi ngay:
- Tại sao lại yên tâm, có vấn đề gì à, cậu nói cho mình biết đi!
- Vì mình thích Thiên Tư…
- Hả hả..
Cả Nobu và nó đều há hốc mồm đầy ngạc nhiên. Mọi chuyện lại rắc rối rồi đây!
Hôm nay bà chủ đi công tác về, sớm hơn dự định. Nó nghe kể bà chủ vừa về
đến nhà, vẻ mặt đầy lo lắng, đã lên phòng Thiên Tư. Đúng là quý tử có
khác! Mà cái tên Thiên Tư có bị làm sao đâu, hắn khỏe như voi ấy, đủ sức để đương đầu với Du Du, chứng tỏ hắn mạnh lắm. Lòng nó cũng nặng trĩu,
vì chút nữa dọn dẹp, thế nào cũng phải đối mặt với tên “quỷ” đó, nhưng
điều nó lo lắng hơn là Thiên Tứ, không biết cậu ta sẽ nghĩ gì khi thấy
Du Du nhặt từng cụm cơm trong sự nhục nhã như vậy? Nghĩ đến đây, Du Du
càng tức tên Thiên Tư, tại hắn tất cả, tại hắn. Nhưng may sao nghe chị
Uyển Thanh bảo sau khi gặp mẹ, cậu chủ Thiên Tư đã ra ngoài ngay vì có
việc. Hắn có một chiếc moto, để có thể đi lại một cách riêng tư. Cũng
may mà hôm nay hắn bận việc nên Du Du không phải đối đầu, chứ nếu mà
giáp mặt nhau bây giờ, không biết nó sẽ làm gì hắn ta nếu bất chợt lòng
căm thù “dâng trào”, dám có thể là một mũi dao lắm! Du Du lau lau dọn
dọn, vừa lầm bầm nguyền rủa. Bất chợt Du Du thấy tấm hình trên bàn, mà
ngày đầu tiên vào phòng này nó đã thấy, tấm hình lại bị úp lại, mặc dù
đã vài lần Du Du lật lên và để ngay ngắn. Nhìn thấy tên đáng ghét trong
tấm hình, Du Du đưa nắm đấm trong không trung, nhưng rồi lại buông
xuống, bởi trong tấm hình đó, hắn đang cười, nụ cười y hệt Thiên Tứ, mà
có khi…lại còn đẹp hơn nữa, rất dịu dàng, vô tư và dễ thương. Bên cạnh
là một cô gái xinh. Họ đẹp đôi thật, nhưng sao Du Du không bao giờ nghe
ai nhắc đến cô gái đó, và sao không thấy cô gái đó xuất hiện, nhìn hình
thấy họ khoác tay nhau rất thân thiện, chứng tỏ cô gái này là một thành
phần quan trọng, mới có đủ sức làm cho Thiên Tư cười, một nụ cười mà nó
chưa bao giờ thấy kể từ khi đến đây. Hay này cô gái này đã xảy ra việc
gì, hay là đã bỏ đi? Càng nghĩ càng tò mò, rồi nó chợt phát hiện mình đã can dự quá nhiều:” Việc gì phải quan tâm đến hắn chứ?”. Nói rồi, nó úp
tấm hình xuống, mà không thèm lật lên ngay ngắn như mọi lần. Ngoài
đường, chiếc moto cứ đảo qua đảo lại khu phố, chạy vòng vòng nãy giờ,
không ai nghe rõ tiếng chàng thanh niên trẻ đang lầm bầm: “Không biết
giờ này đồ nhà quê dọn phòng xong chưa để mà về nữa!”…
***
- Bà KhaLy này, cho cháu hỏi vài câu nhé!
- Vâng, cậu cứ hỏi đi, cậu Thiên Tứ!
- Bà là người thường ngày chuẩn bị cơm trưa cho chúng cháu đúng không?
- Vâng, có gì không ạ?
- Vậy bà có chuẩn bị bữa trưa cho Du Du luôn không?
- Có vài lần tôi định chuẩn bị nhưng cô ấy bảo sẽ tự chuẩn bị, đồ ăn thì đã nấu sẵn rất nhiều món.
- Vậy bà có biết cô ấy lấy những gì không?
- Cô ấy lấy toàn rau củ thôi, có vài hôm thì lấy vài miếng trứng chiên.
- Tại sao cô ấy không lấy những món như bà đã chuẩn bị cho 2 chúng cháu, như gà, vịt, bò hay sushi, hay đại loại như vậy.
- À, tôi cũng có hỏi, cô ấy bảo là không muốn ăn khác người làm ở đây,
mọi người ăn gì cô ấy sẽ ăn nấy, chứ không hề muốn lợi dụng để được ăn
những món dành riêng cho 2 thiếu gia. Ngoài ra cô ấy bảo đã quen ăn
những thứ rau này ở quê, nên không thích thú gì với những món cao cấp
kia. Nhưng cậu biết đấy, lý do để làm mọi người yên tâm. Du Du là một cô bé rất chân thật và đầy lòng tự trọng, không lấy những thứ gì không
thuộc về mình.
- Cháu biết rồi, cám ơn bà, bà Khaly.
Cậu chủ INNO đã đi lên cầu thang rồi, bà Khaly như hiểu thấu được những lý do mà cậu chủ tìm bà để hỏi về Du Du, bà lầm bầm:
- Quả thật là sinh đôi, vừa nãy cậu chủ Thiên Tư cũng hỏi những câu y hệt như vậy! Con bé Du Du này bắt đầu gây sóng gió rồi đây.
Thiên Tứ bước vào phòng, vẻ đang suy nghĩ trầm tư sau những gì bà Khaly nói,
thì gặp ngay Du Du đang dọn dẹp. Hai ánh mắt nhìn nhau ngại ngùng, Du Du cúi xuống và tiếp tục làm việc, mà lòng nặng trĩu vì không biết Thiên
Tứ đang nghĩ gì về mình.
- Chuyện hôm nay ở trường…
Du Du hồi hộp ngẩng lên để lắng nghe tiếp ...
- Cô bé đừng trách Thiên Tư nhé, nó có lý lo đó.
- Lý do?
- Lúc trước bọn mình đều ăn hết phần cơm. Nhưng vừa rồi hai đứa chỉ ăn
chung một phần, cố tình bỏ một phần để bà Khaly thấy lạ, và báo động
ngay cho bà chủ về tình trạng bỏ cơm của Thiên Tư. Vì lúc nào bà ấy cũng đi công tác, một tháng may ra mới có thể gặp một lần, nên Thiên Tư mới
nghĩ ra cách này để kéo bà ấy về. Mà đúng thật, hôm nay bà ấy phải về
sớm hơn dự định.
Hiểu ra vấn đề, Du Du thấy mình cũng hơi có lỗi vì đã trách lầm Thiên Tư vì
cái tội bỏ đồ ăn hoang phí, nhưng không thể nào tha thứ về thái độ của
hắn ta đã đối xử quá thậm tệ với nó, lại làm lộ tẩy hộp cơm “nhà quê”
toàn rau của nó, chắc hắn ta hả dạ lắm. Trong lúc này, nó chỉ biết im
lặng và suy nghĩ.
- Cô bé có thể vì tôi mà bỏ qua cho Thiên Tư lần này không?
Câu nói của Thiên Tứ không thể làm nó không ngẩng lên, một ánh mắt cầu khẩn của một cậu chủ với một người làm. Nó bị xiêu lòng ngay cả ánh mắt, chứ khỏi cần Thiên Tứ phải nói ra điều này, không để Thiên Tứ đợi lâu, nó
đáp:
- Dạ, vâng ạ!xar
***Du Du học hành khá chăm chỉ, vì quyết không thể để mất mặt trước Thiên Tứ
được. Mỗi lần dọn phòng thì đều thấy Thiên Tứ học rất chăm chỉ, nó lấy
đó làm mục đích để phấn đấu. Nó không nhìn Thiên Tư bằng ánh mắt crăm
thù nữa, thái độ gần đây ra hiệu cho cậu ta rằng nó đã tha thứ, Thiên Tư đã yên tâm ở lại phòng, mà không cần phải lấy moto chạy vòng vòng mỗi
lần đến giờ nó dọn dẹp phòng, mà cái điều này thì nó không hề biết. Tuy
nhiên các cuộc cãi vã vẫn thường xuyên xay ra, và kết thúc bằng những
tên gọi quen thuộc:”Đồ Nhà Quê” và” Đồ….”. Thường những lần như vậy thì
nó thường bị á khẩu, vì dù gì hắn ta cũng là cậu chủ, đang ở trong nhà
này thì nó không thể “hỗn láo” được, để rồi buông vào đó 2 chữ chẳng
giống **** nhau tí nào:
- “Đồ Công Tử”
- “Hình như cái đó giống khen hơn chứ không phải để chửi” Tên Thiên Tư tiếp tục châm chọc.
Nó chỉ còn biết hậm hực bỏ đi, vì nếu tiếp tục tranh cãi, nó sẽ dùng những lời lẽ nặng hơn, mà lỡ ai trong nhà nghe được, sẽ báo lại với bà chủ,
hoặc sẽ nghĩ nó thật là bất kính. Nó lầm bầm sau lưng, sau khi tìm ra từ phù hợp nhất: “Đồ Hách Dịch”. Còn Thiên Tư thì được một trận hả hê vì
sự bất lực của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT