Đốc Long đưa Du Du về INNO. Suốt dọc đường nó suy nghĩ rất nhiều. Nhưng mọi phương pháp đều không thể. ĐỐc Long không muốn nghe nhắc tới cái tên
Nhật Thy nữa, nên tạm thời sự việc cứ như thế. Đốc Long mở cửa xe, Du Du mỉm cười gượng gạo, cởi trả áo khoác, và lững thững bước vào nhà.
-Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, tớ cho cậu thời gian mà!
Du Du bước ra vườn sau, sao hôm nay lại khó chịu đến như vậy. Gặp lại Đốc
Long rất là vui, nhưng bây giờ lại khó có thể nói chuyện hồn nhiên với
nhau như trước. DU Du nhớ đến lời bà chủ, nó phải biết mình đang ở vị
trí nào, dù với ai đi nữa cũng không thể được. Với dòng họ Kazu lại càng không, vì cậu ấy là con một. Tóm lại với một đứa Nhà quê như nó, tốt
nhất không nên vướng bận những chuyện này. Trả nợ xong là về quê rồi.
Nhưng sao mà khó xử quá đi!
-Cô bé về rồi à?
-Thiên Tứ?
-Tôi có nghe anh Thiên Tử kể về Đốc Long. Sao 2 người gặp nhau mà trông cô bé buồn vậy, có việc gì à?
-À, không có gì, chỉ là việc của ĐỐc Long và Nhật Thy dường như không tốt lắm.
-Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. MỌi việc rồi cũng sẽ qua, mọi người sẽ cùng nhau giải quyết. Cô bé đi nghỉ sớm đi.
-Cám ơn cậu Thiên Tứ.
Thiên Tứ đứng dậy, bước về phòng, nó nhìn theo cậu ta trìu mến. KHông hiểu
sao khi bên cạnh THiên Tứ cảm thấy rất an bình và ấm áp. Thiên Tứ ngoái
lại nhìn nó, vẻ mặt có vẻ rất lạnh lùng.
-HÔm nay cô bé rất đẹp.
-???
-Tôi rất hiếm khi khen con gái. Và một khi tôi đã khen thì chắc chắn người con gái đó phải đẹp trên mức bình thường.Du Du không tin vào tai mình, nó nhìn THiên Tứ ngượng ngùng. Cậu ta không
cười cũng không trìu mến như mọi ngày. NÓ không hiểu tại sao, có gì đó
rất vui khi được THiên Tứ khen, nhưng có gì đó rất lạ sau vẻ mặt của
THiên Tứ….
-Nhưng lần sau đừng mặc như thế nữa nhé!
Nói rồi, Thiên Tứ quay lưng bước vào khu nhà chính, bỏ lại cho Du Du nhiều
hoang mang, không biết ý của Thiên Tứ là như thế nào, tại sao cậu ấy
khen nhưng lại không muốn nó mặc như vậy nữa. Nó chỉ biết rằng con tim
đang bồi hồi và đập rất mạnh. Đây chẳng phải là một sự quan tâm sao?
Nhưng tại sao trong lời nói của cậu ta lại rất lạnh lùng pha chút giận
dỗi như vậy.
THiên Tứ bước vào khu nhà chính. Thật sự ra cậu ta cũng không hiểu sao tâm
trạng của mình lại như vậy. Có lẽ là từ lúc vô tình biết được Du Du và
THiên Tư đã kiss nhau, có gì đó làm cậu ta khó chịu trong lòng. Du Du
mặc bộ đầm lộng lẫy đó rất đẹp, nhưng hơi hở hang, và Thiên Tứ không
muốn mọi người đều được ngắm nhìn Du Du quá hấp dẫn như vậy.
-Mình sao vậy, có quá ích kỉ không?
Thiên Tứ đứng dựa vào góc tường, vừa tự dằn vặt mình vì đã có những hành động quá độc vị, nhưng càng như vậy, THiên Tứ càng nhận ra mình đã thích Du
Du rất nhiều.
-Du Du à, Tôi đã biết ghen vì cô bé rồi đó!
Du Du ngồi suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy về phòng, nó chợt nhớ điều gì đó, chạy nhanh lên cầu thang và vào phòng Thiên Tư.
-Cậu đã giải thích rõ mọi chuyện với Nhật Thy chưa?
-Nè, sao tự dưng xông vô phòng mà không gõ cửa vậy?
THiên Tư đang nằm trên giường, bỗng giật mình mà lăn đùng xuống đất. Thấy cậu ta bị té khá nặng, DU Du vội vàng chạy lại và đỡ cậu ta dậy, nhưng phát hiện ra cái đầm bó sát, không tài nào ngồi xuống được.
-Thôi khỏi, đứng đó đi, đừng lại gần tôi, tôi không thích cô mặc bộ đồ đó đâu.
Du Du hứ một cái, rồi lấy tay che che bớt người lại. Thiên Tư cũng hơi
ngại vì bộ đồ “thiếu vải” của Du Du lúc này, làm cậu ta hơi bối rối, vội vàng quay đi chỗ khác. Có lẽ nếu nhìn thẳng Đồ Nhà Quê lúc này, cậu ta
sẽ bị thôi miên bởi vẻ đẹp của Du Du mất thôi…
-Tôi không liên lạc được với chị ấy, nên đã nhờ Ánh Linh nói rõ hết rồi.
-Vậy tại sao Kazu lại bỏ về đây, mà không có chị Nhật Thy?
-Có lẽ đối với cậu ta, cái gì đã qua rồi, khó có thể hồi phục được như trước, có thể tình cảm của ĐỐc Long đã thay đổi.
-Không đúng, cậu ấy vẫn còn thích Nhật Thy lắm mà?
-Sao cô biết được cơ chứ. Lúc trước tôi cũng thích chị Nhật Thy lắm, nhưng bây giờ….
Thiên Tư buông lỏng câu nói vì không đủ can đảm thốt ra vào lúc này. Cậu ta
nhớ lại lúc trò chuyện với Thiên Tứ. Cả 2 anh em đã nhận ra cùng thích
một người, nhưng thực sự cậu ta không đủ tự tin và ít cơ hội hơn anh
THiên Tứ rất nhiều, vì người hiện giờ Du Du thích là anh Thiên Tứ. Cậu
ta và Thiên Tứ đã thỏa hiệp với nhau sẽ cạnh tranh công bằng. Nhưng
dường như cậu ta đã có một xuất phát chậm hơn.
-Xin lỗi làm phiền cậu.
Du Du nép nép, kéo cái đầm cho dài ra một chút, rồi vội vã rời khỏi phòng. Bộ đồ này, không hiểu sao khi đứng trước mặt những người như vậy, làm
cho nó cảm thấy rất ngại. Du Du vừa đi khỏi, Thiên Tư mới có thể bình
tĩnh lại.
-Cô ta mặc đồ như vậy mà đối diện với mình làm suýt chút nữa không kìm chế
nổi. Nhưng mà hôm nay cô ấy trông đẹp quá, nhưng mà bộ đồ đó sao mà hở
quá vậy, có biết bao nhiêu là người nhìn, bộ không biết xấu hổ hả?
***ĐỐc Long đã trở lại trường học, và ngôi trường lại bắt đầu náo động, tin
đồn và fan club lại hoạt động, nhưng lần này càng quy mô hơn, vì sự thay đổi hình tượng của Đốc Long càng thu hút hơn nhiều nữ sinh lớp 10. Du
Du lững thững bước đi, cố né mặt cậu bạn, tạm thời như vậy là tốt nhất,
vì khi chạm mặt sẽ không biết nói gì.
-Du Du!
Du Du quay đầu lại, Đại Bảo đang đứng cuối hành lang và vẫy tay. Du Du và Đại Bảo đứng ở hành lang sau của khối 11,nơi đó khá vắng vẻ để dễ né fan của Đại Bảo.-Cậu đã nói với Ánh Linh chưa?
-Dạo gần đây cậu ấy rất im hơi lặng tiếng. Hôm Ngày bánh ngọt, cô ấy có làm
cho mình một cái, nhưng có nói rõ, đó chỉ là lời cám ơn cho những năm
qua luôn bên cạnh an ủi cô ấy.
-Cậu phải trường kì kháng chiến mới được, con gái dễ bị siêu lòng lắm.
-Thì phải vậy thôi, còn cậu thì sao rồi?
-Dạo này tớ đang vướng vào mấy cái rắc rối không thể nào gỡ được.
-Có cần tớ giúp để gỡ rối không?
-Không, không cần đâu, cậu mà vào nữa là thêm rắc rối cho tớ đó.
-Đốc Long quay về có nói với cậu lời nào không?
Du Du nghe Đại Bảo hỏi vậy, bỗng giật mình, không thể Đại Bảo biết việc
ĐỐc Long về đây là để theo đuổi Du Du. Đốc Long cũng đã hứa là không
công bố việc này với ai, trừ khi nghe câu trả lời từ nó.
-À, không, mình cũng đang muốn tìm hiểu nguyên nhân cậu ấy quay về, nhưng mà khó quá!
-Đốc Long càng ngày càng trở nên người khó hiểu. Chơi với cậu ấy bao nhiêu
năm mà cũng không thể nào nói được và hiểu được cậu ấy. Có lẽ cậu có thể đó Du Du à.
-Mình sao?
Đại Bảo gật đầu làm cho lòng DU Du thêm nặng trĩu. Nó có thể hiểu được cậu ta sao?
***Thiên Tư đem sơ yếu lý lịch của mình, Thiên Tứ và Du Du lên phòng hiệu trưởng để nộp. Cậu ta để lên bàn và bước ra ngoài. Ánh LInh gặp Thiên Tư ngay
gần đó, và mỉm cười.
-Cậu đi nộp sơ yếu lý lịch đó à?
-À, mình nộp rồi.
-Vậy cậu về lớp trước đi, bây giờ mình mới lên nộp, và nộp dùm các bạn khác nữa.
-À, cậu cứ để lên bàn, văn phòng hình như không có ai cả.
-ừ, cám ơn cậu!
***Tiểu Quỳnh bước ra khu vườn sau và tìm Nobu. NObu đang nằm trên cỏ và nhắm
mắt lại. Nghe tiếng động, cậu ta mở mắt ra, và thở dài.
-Lại là cô bé nữa à?
Tiểu Quỳnh mỉm cười, và khép nép lại gần. NObu dường như quá quen với sự tìm kiếm như vậy. Cậu ta bật dậy, và có vẻ thờ ơ.
-Em tới để đưa anh cái này.
-Là gì vậy?
-Là cơm hộp buổi trưa.
Nobu nhìn hộp cơm nhỏ xíu xinh xinh nhưng không hề có chút gì cảm động, mà ngược lại, cậu ta bắt đầu giận dữ.
-Có lẽ cô đã hiểu lầm gì đó, hôm đó chỉ là tôi giúp cô tránh tụi nam sinh,
chứ không hề có ý gì khác. Lần sau đừng làm những thứ vô ích như vậy
nữa.
Nobu bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của Tiểu Quỳnh, dường như trong ánh mắt cô bé có gì đó long lanh.
-Em thích anh.
NObu đứng khựng lại, cậu ta hơi có gì đó truyền qua người, nhưng chưa đủ mạnh để ngăn cậu ta lại. Vừa bước đi, cậu ta vừa nói:
-Nhưng mà tôi không có hứng thú với cô!
Tiểu Quỳnh sững sờ, và bắt đầu thút thít. Một cô gái nhỏ bé, lần đầu dùng
hết sức can đảm tỏ tình và bị thất bại. Cô bé dễ thương ngồi thụp xuống
và khóc nức nở.
-Đã mắc công học nấu ăn cả tháng, rồi dậy thật sớm để làm được có một hộp cơm, vậy mà không nhìn lấy một lần. huhu
Tiểu Quỳnh khóc rống lên. Là một tiểu thư của Kasumi Gia, từ nhỏ Tiểu Quỳnh
chưa hề phải làm việc gì đụng đến tay, vậy mà đây là lần đầu tiên cố sức làm cái gì đó, nhưng lại bị từ chối. Nghĩ tới đó, cô bé càng khóc to
hơn nữa. Bất chợt có một bóng người xuất hiện trước mặt Tiểu Quỳnh. Cô
bé ngước mặt lên.
-Lần này tôi lấy hộp cơm này, đừng có khóc rống lên như vậy nữa, mọi người
chuẩn bị kéo đến đây rồi. MỌi người mà biết chỗ trú ẩn của tôi, thì tôi
sẽ không tha cho cô đâu.
Nobu giật phăng hộp cơm. Chẳng phải vì cậu ta sợ bị phát hiện ra chỗ trú ẩn, mà có gì đó cảm thấy động lòng vì sự nhiệt tình và cố gắng của Tiểu
QUỳnh. Có lẽ là do tội nghiệp***Đã có kết quả đợt thi, cũng như mọi lần, Du DU phải khó khăn lắm mới chen
vào được bảng điểm. NÓ tìm ở vị trí đầu trước, và vui mừng khi thây cái
tên Thiên Tứ xếp thứ 2, nó có thể thở phào vì Thiên Tứ đã lấy lại phong
độ, vị trí số 1 vẫn dành cho Đông Nghi. Còn nó, thứ mấy, thứ mấy….? Gì
đây vậy trời, vị trí số 7: Du Du, vị trí thứ 8: Thiên Tư.
Du Du vừa mừng, muốn nhảy cẫng lên vì mình lại lọt vào top 10. Vừa bất ngờ và mừng thay cho Thiên Tư, tại sao lại có sự vượt bậc như vậy. Cậu ta
quả là biết gây bất ngờ. Từ phía trên hành lang của 11A1, Thiên Tư đút
tay vào túi quần và nhìn về phía tấm bảng thông báo. Cố gắng của cậu ta
đã có kết quả. Kể từ giây phút anh Thiên Tử nói sẽ trả lại gia sư cho
Thiên Tư, cậu ta đã muốn cố gắng rất nhiều, và cho đến gần ngày thi, thì ý định không thua kém Thiên Tứ dường như đã đẩy cậu ta tiến xa hơn dự
định ban đầu.
-THiên Tứ, em sẽ đuổi kịp anh!
***Du Du tung tăng vui vẻ vì kết quả lần này thật là tuyệt vời. Nhưng dường
như INNO Gia đang có việc gì thì phải, mọi người đang tập trung rất
đông, có cả 3 vị thiếu gia đang ngồi ở phòng khách. Vừa thấy Du Du bỗng
dưng mọi con mắt đổ dồn về nó. Lại sắp có chuyện gì xảy ra với nó nữa
đây?
-Nhóc về rồi à, chờ Nhóc lâu quá nè.
Thiên Tử đứng dậy, tiến về phía nó.
-Sao mọi người tụ tập đông vậy?
-À, để tiễn anh đó mà. Nhưng anh chưa muốn đi mà chưa chào Nhóc một câu.
-Trời, anh về nước sao, sao không ai báo trước hết vậy.
THiên Tử khoác vai kéo Du Du ra phía vườn trước.
-Chẳng phải Nhóc ghét anh lắm sao, anh về nước sớm như vậy phải mừng chứ nè…
-Không phải như vậy đâu.
-Anh đi vì công việc ở bên bà bà đang cần người gấp. Dù gì ở đây nhiệm vụ
của anh đã hoàn thành, giúp Thiên Tư trở về thứ hạng mà nó muốn. Nhưng
điều anh chưa làm được, đó là Nhóc đó.
Thiên Tử bỗng dưng vịn 2 vai nó và cúi xuống nhìn gần vào mặt nó, làm nó giật mình và đỏ ửng cả mặt.
-Em ư, em có việc gì mà anh phải quan tâm vậy?
-Đó là tình cảm của Nhóc vẫn chưa giải quyết được. Nhưng anh tin có ngày NHóc nghe được con tim mình chọn ai.
-Anh nói gì em không hiểu.
-Rồi có ngày NHóc hiểu anh nói gì mà! Bây giờ cho anh hỏi một câu. Nhóc đối với anh là như thế nào?
-Anh hỏi vậy là sao?
Tự dưng bị hỏi một câu bất ngờ khó trả lời, Du Du ngượng ngùng né tránh,
ánh mắt nhìn đi chỗ khác, nhưng bất chợt lại gặp một tình huống quen
thuộc.
-MỘt, hai,…
-Là ngưỡng mộ.
-ồ, sau bao nhiêu việc anh làm cho Nhóc, mong rằng có câu trả lời thân
thiết hơn, không ngờ chỉ là ngưỡng mộ thôi à, thật là thất vọng đó.
Nói rồi Thiên Tử chuyển nụ hôn “đe dọa” gần miệng lệch sang lên má của Du
Du. Du Du rụt người lại. Đây là lần thứ 2 anh ta lộ liễu như vậy, nhưng
lần này không biết sao cảm thấy rất dễ thương, chứ không đáng ghét như
lần trước. Ấn tượng về anh Thiên Tử đối với Du Du có gì đó rất là lạ kì, vừa hâm mộ, cảm kích, vừa tức tối, đáng ghét. Nói tóm lại là vẫn rất
huyền bí.
-Cô Nhóc dễ thương, anh đi nhé, có ngày anh quay lại mà em vẫn chưa tìm ra
tình yêu của mình thì anh sẽ không nhường cho đứa nào nữa đâu.
-Anh nói vậy là sao, em thật tình không hiểu!
THiên Tử cười hả hê. Vừa lúc mọi người bước ra tiễn. Anh ta lại gần Thiên Tư và nói rất to để mọi người cùng nghe
-Vậy là trả lại gia sư cho em như đúng lời hứa rồi nhé!
Thiên Tử lại tiếp tục đến gần Thiên Tứ, vỗ vỗ vai cậu ấy rồi lại thì thầm những lời đầy hàm ý.
-Dù cho cô ấy có chọn ai, cũng đừng buồn nhé! Em trai của anh đào hoa lắm, sợ gì!
Rồi tự dưng cậu ta la lớn lên:
-Trả lại nữ hầu cận cho em nè, chẳng phải anh hứa khi anh đi, Du Du sẽ thành nữ hầu cận của em sao. Anh đã hoàn thành lời hứa với cả 2 đứa. Coi như
bây giờ 2 đứa bắt đầu cạnh tranh công bằng rồi nhé!
Anh ta leo lên xe, tài xế chở anh ta lao về phía cổng cao cao. Trong lòng
Du Du có gì đó hơi luyến tiếc, những ngày làm nữ hầu cận cho anh ta cũng học hỏi được nhiều điều thú vị lắm. Nhìn vẻ mặt của anh Hải Đăng có vẻ
là vui nhất, vì dường như mối đe dọa lớn cướp mất chị Uyển Thanh đã đi
khỏi. Nhưng lúc nãy anh ta nói gì với 2 cậu chủ vậy, mà thấy gương mặt
của 2 anh em sinh đôi kia có vẻ rất căng thẳng. PHải rồi, nó chợt nhớ
lại những lời THiên Tử: “Cái gì, trở thành nữ hầu cận của THiên Tứ, và
là gia sư cho Thiên Tư sao?”
***Sau buổi tiễn đưa, Du Du bước về phòng, bất chợt thấy trên giường của mình
có những túi quà rất to. Nó bất ngờ tiến lại gần và mở ra. Bên trong là
những bộ đồ hàng hiệu, nhưng không phải dành cho lứa tuổi của nó, mà
dường như là để dành cho người lớn, và một bộ đồ dành cho thanh niên. Nó chợt nhớ ra những bộ đồ này nó đã từng thấy ở những cửa hàng hôm mà nó
đi mua sắm cùng anh Thiên Tử. Nó đã đứng lại ngắm nghía rất lâu và ao
ước sẽ mua được một bộ như vậy cho mẹ, ba và anh Hai. Nhưng mà,…Nó lật
đật mở lại xem, đúng 3 bộ mà nó thích, là của anh Thiên Tử mua cho nó
sao. Nhưng làm sao anh ta biết là …. Du DU vừa bất ngờ, vừa thấy cảm
kích vô cùng. Bên dưới những bộ đồ còn có một tấm bìa cứng được bao lại. Du Du xé toạc cái bao và bỗng giật mình. Một chữ kí thật to, kèm theo
một tấm hình và một lời chúc từ diễn viên Duy Thụy. Anh ta đã xin dùm nó từ lúc nào? Nó ôm những bộ đồ và tấm bìa chữ kí vào lòng, mà không biết nói lời cảm ơn như thế nào đến Đại Thiếu gia nữa. Có lẽ một cái bánh
ngọt cám ơn là quá ít cho Đại Thiếu gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT