Có tiếng động ngoài cửa. Nó run rẩy. Có thể là bố mẹ, là anh hai, nhưng
cũng có thể là trộm, hoặc là ma. Mưa ngoài trời vẫn không ngớt, nó nghe
có tiếng phá cửa. Vậy thì không thể nào là bố mẹ và anh hai được rồi.
Tim nó rộn lên những hồi trống, nó vơ lấy cái vũ khí gần nhất bây giờ,
nước mắt vẫn tuôn trào. Sẽ không ai có mặt lúc này để cứu nó. Nó cầm cái vật vừa vơ được, ôm chặt trong tay, run lên sợ sệt. Cánh cửa bật mở, nó thấy có bóng người đang quờ quạng trong đêm tối. Nó ngồi im không một
tiếng động, mong rằng trong lúc tối thế này, trên trộm cũng không thể
thấy nó.
-Du Du, cô có ở đây không?
“Kẻ trộm” lên tiếng làm nó sững sờ. Là người quen ư? Một giọng nói quen
thuộc, nó cố gắng lắng nghe lần nữa, và đúng rồi, là… Thiên Tứ. Giữa sự
cô đơn tưởng chừng như không có ai bên cạnh, trong nỗi sợ hãi ngỡ như
không ai xuất hiện để che chở, nhiều lắm, nhiều lắm, bởi điều nó cần bây giờ là một ai đó, bất cứ ai cũng sẽ làm nó cảm động, và người đó lại là Thiên Tứ. Nó chạy tới, theo ánh sáng le lói từ phía cửa, ôm chầm lấy
bóng đen đang ướt sũng vì nước mưa đó, và khóc òa lên…
Bóng đen ấy bất ngờ khi nó chạy đến và ôm cậu ta. Khoảng im lặng trong bóng
tối, tim cậu ta đập rất nhanh. Có lẽ đây là lần đầu tiên có cảm giác như vậy, Du Du đã chủ động ôm cậu ta. Hồi hộp và lo lắng, mùi hương của Du
Du không lẫn vào đâu được. Những giờ học được ngồi sát bên cô ấy, Thiên
Tư đã quen rồi. Lúc đầu cậu ta thấy thật là khó chịu, vì nó mang một cái mùi gì đó rất nhà quê, nhưng trong những ngày gần đây, khi nhận ra tình cảm của mình, cậu ta lại thấy nhớ mùi hương ấy đến lạ lùng. Và lúc này
đây, Du Du đang ôm chặt lấy và dụi dụi mặt vào cái vai đang ướt đẫm của
cậu ta mà khóc. Dù không biết Du Du đang nhận lầm người, nhưng trong
tình huống này, lý trí Thiên Tư không thể ngăn lấy đôi tay mình, Thiên
Tư cũng ôm chặt lấy cô gái trước mặt, và nhắm mắt lại, cảm nhận sự hạnh
phúc khi che chở được cho người con gái mà mình yêu thương, thật ấm áp
và kì diệu biết chừng nào!
Rất lâu, trong bóng đêm đen mịt, ngoài trời mưa vẫn rất to. Cả Du Du và
Thiên Tư đều mong sao giây phút này kéo dài mãi. Vẫn đứng ôm chầm lấy
nhau từ nãy giờ, cho đến khi…cho đến khi điện đã được thắp sáng trở lại. Cả 2 ngượng ngùng buông nhau ra. Du Du quay mặt đi, lau khuôn mặt đầy
nước mắt của mình. Còn Thiên Tư thì phủi phủi cái áo, ánh mắt đầy ngại
ngùng.
-Trời ạ, cô khóc ướt hết cả quần áo tôi rồi đó thấy chưa, Đồ Nhà Quê!
Đang lau nước mắt, bỗng dưng Du Du bị khựng lại, cô ta nghe rất rõ 3 cái chữ đáng ghét và quen thuộc kia, nhưng mà 3 chữ ấy không thể nào mà thốt ra được từ Thiên Tứ, vậy cái tên đứng đây bây giờ là…Du Du quay người lại, hơi thở như ngưng lại, nó hét to, tưởng như còn to hơn tiếng sét ngoài
trời.
-Á, cậu là Thiên …
-Tư…Trời, chứ nãy giờ cô tưởng tôi là ai?
-Sao…sao cậu…cậu lại có mặt ở đây.
-Này, sau những việc từ nãy giờ, cô trở mặt nhanh thật đấy!
Du Du nghĩ đến cảnh lúc nãy đứng ôm cậu ta mà mặt đỏ bừng lên. Lúc đó hoàn toàn là nhầm lẫn, nó tưởng cậu ta là Thiên Tứ nên mới làm như vậy.
-Sao nãy giờ cậu không nói cậu là Thiên Tư?
-Chẳng lẽ không biết là ai mà cô vẫn cứ ôm vậy sao? Cô đúng là quá dễ dãi hết
chỗ nói, mà lại là người đẹp trai như tôi mới sợ chứ!
Thiên Tư vừa nói, vừa hất cái mặt cậu ta lên. Đúng là một con người không
biết “khiêm tốn” là gì. Nhưng thật là xấu hổ, khi mà hằng ngày nó vẫn
tuyên bố là không đội trời chung với cậu ta, vậy mà bây giờ lại chủ động làm như vậy, thật là không biết phải giải thích như thế nào…
-Cô sao vậy, mặt cô đỏ lên rồi kìa!
Đang mải suy nghĩ, nó không biết Thiên Tư đã kề sát mặt nó và quan sát từ
lúc nào. Khoảng cách quá gần và quá nguy hiểm, tim nó đập mạnh hơn bao
giờ hết, tưởng chừng như chỉ cần nhướn người lên một chút nữa thôi là sẽ có một cái…chạm môi tức thì. Không thể để xảy ra bất cứ một hành động
đáng xấu hổ nào nữa, vội vàng nó nghiêng người ra sau, và lùi lại. Nhưng số trời nào lại để yên như vậy, trong lúc nghiêng người và lùi lại, nó
không may lại mất cân bằng, và thế là ngã ra sau…. Thiên Tư vội vàng đưa tay ra đỡ lấy nó. Và trong khoảnh khắc cậu ta cúi người và vòng tay ra
sau lưng đỡ, khuôn mặt của Thiên Tư đã vô tình kéo sát đến gần mặt của
Du Du mà…mà… không “thắng” lại kịp. Đã quá trễ khi cả 2 cùng mất đà…Và
một tiếng sét nữa vang lên ngoài trời, trong căn nhà rộng lớn, chỉ có 2
người lúc đó, và họ đã…môi chạm môi một cách đầy bất ngờ…
Bốn mắt nhìn nhau trố tròn, không chớp lấy một cái. Chưa hết hồi hộp về cái ôm nhau lúc nãy, bây giờ lại xảy ra sự va chạm tế nhị này. Cả 2 vẫn im
lặng, chưa ai biết sẽ làm gì trong tình huống này. Bất giác, Thiên Tứ
vội vàng buông tay ra, và thế là Du Du…bị ngã nhào xuống đất.
-Trời ạ, đây là cách cậu đối xử với con gái đó hả?
Đang đứng sững sờ, chợt nhớ ra mình đã để Du Du ngã, cậu ta cúi xuống và đỡ
nó. Lại một lần nữa, hết sự vô tình này đến sự vô tình khác. Không gian
như đứng lại khi Thiên Tư đang đỡ Du Du đến nửa chừng buộc phải dừng
lại, bởi vì…bởi vì…tay cậu ta …một lần nữa… chạm phải vòng 1 của DU Du
mới khổ chứ! Khuôn mặt của cả 2 bây giờ thật không biết là khó coi đến
mức nào. Thiên Tư vội vàng buông tay ra và lần này, cái mông của Du Du
chạm đất một cách đau đớn…
Toàn thân nó vừa đau đớn, vừa nóng ran. Đáng lẽ nó phải cho cậu ta ăn một
cái tát như lần trước, nhưng không hiểu sao lúc này chỉ còn lại sự hồi
hộp mà thôi. Cả 2 lại im lặng, nhưng tiếng tim đập của 2 người thì nghe
rõ mồn một. Thiên Tư không dám đỡ nữa, nó phải một mình từ từ đứng dậy.
Để phá vỡ không khí ngột ngạt lúc này, nó lên giọng nói lớn, giả bộ giận dữ.
-Cậu làm gì vậy, định lợi dụng hả, tôi có võ đó nha.
-Làm như tôi muốn lắm vậy. Đây chỉ là accident thôi!
-Ắc - xi - đần là gì?
-Cô không cần biết, mà nó không phải là hôn. Mà toàn nghe thấy mùi thịt
nướng của bà Khaly lúc chiều. Với lại tôi đã nói rồi, phẳng như con trai vậy, kiểm chứng lần thứ 2 rồi mà vẫn thấy y như vậy.
Du Du trố mắt, nó đưa tay sờ vào môi mình và nhớ đến nụ hôn lúc nãy. Quả
thật là lúc chiều, bà Khaly đã làm món thịt nướng cho bữa tối của nhân
viên, và nó có ăn vài miếng. Rồi nó nhìn vào vòng 1 của mình. Vừa ngại
ngùng, vừa tức giận, nhìn cái mặt đểu đểu của cái tên kia, đầu nó muốn
bốc khói. Du Du lao vào “đập” cho chính cậu chủ của mình một trận. “Cậu
không thể nào ăn nói tử tế được hả, tôi sẽ cho cậu một bài học” – “Á, á, cô làm gì vậy?” (Hai người này, rốt cuộc cũng không thể nói chuyện với
nhau hẳn hoi được).
***-Tại sao cậu lại có mặt ở đây?
-Vì…nói chung chỉ là tiện đường.
-Hóa ra là tình cờ…Trời ơi, sao vai cậu bị chảy máu vậy?
-Là do cô đánh tôi từ nãy giờ đó!
-Cậu giỡn hả, muốn ăn đòn nữa hả?
-Do lúc nãy tôi đi quá nhanh nên bị va chạm một tí đó mà.
-Cậu ngồi yên ở đây để tôi băng bó cho.
Không kịp phản ứng, Thiên Tư đã bị lôi ra chỗ cái ghế ngay gian phòng chính,
và đẩy ngồi xuống. Lúc này cậu ta mới cảm thấy đau. Từ nãy giờ xảy ra
bao nhiêu chuyện nên không để ý đến vết thương của mình. Trên quãng
đường dài từ Chu Rung đến đây, cậu ta phóng quá tốc độ, cũng chỉ vì lo
lắng cho Đồ Nhà Quê, sợ cô ta ở một mình, nên đã va quẹt vào một chiếc
xe khác. Du Du đi kiếm hộp trị vết thương và vội vàng chạy đến.
-Cậu cởi áo ra để tôi xem vết thương.
-Trời ạ, cái gì mà cởi áo chứ!
Dường như quên mất trong không gian này, việc một trai, một gái là vô cùng
“nghịch lý”. Đã vậy nó còn bắt cậu ta cởi áo nữa, lỡ có ai nhìn thấy
đúng ngay lúc này thì nỗi oan này có thiên thu không rửa được. Nghĩ như
thế, Thiên Tư nhất định không cởi, tay giữ lấy cổ áo, còn Du Du thì vẫn
ra sức tháo nút áo ở cổ cậu ta. Trong đầu nó bây giờ chỉ muốn xem ngay
vết thương và băng bó.
-Cô làm gì vậy, cô có phải là con gái không vậy?
-Nhưng mà cậu phải băng bó vết thương chứ?
-Vậy để từ từ tôi tự làm.
Thiên Tư ngại ngùng cởi áo ra, nhìn vết thương của chính mình mà cũng phải
giật mình. Máu chảy ra khá nhiều. Cậu ta lúc này mới bắt đầu rên lên vì
đau. Du Du nhìn vết thương, vô cùng lo lắng, vội vàng tẩy trùng cho
Thiên Tư.
-Trời ạ, sao cậu lại để mình bị thương như vậy chứ, lại còn không chịu cho tôi băng bó!
-Cô làm gì lo lắng cho tôi dữ vậy, không giống cô chút nào!
Du Du dừng lại, suy nghĩ một chút. Thiên Tư cũng ngại ngùng quay đi, cậu
ta có vẻ hơi hối hận vì lại lỡ lời chọc giận. Vì có lẽ, theo tính cách
của Đồ Nhà Quê, khi nghe những lời đó, cô ta sẽ bỏ đi và để cậu ta tự
băng bó một mình, đúng là cái miệng hại cái thân. Nhưng Thiên Tư hoàn
toàn ngạc nhiên khi Du Du lại tiếp tục chấm thuốc sát trùng vào vết
thương mà không nói gì, nó có thể cảm nhận được sự đau đớn của cậu bạn
lúc này nên làm rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ. Thiên Tư rụt tay lại vì bị sót.
Cậu ta nhảy dựng lên la oai oái, trông hệt như một đứa con nít. Một cậu
công tử lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, mạnh mẽ, vậy mà khi bôi thuốc vào
vết thương lại sợ sệt, căng thẳng đến như vậy, trông rất đáng yêu. Du Du nhìn mặt cậu ta xanh đi vì sợ mà không nén được cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT