Du Du đi dọc về phía hành lang lớp mười, vì mải nghĩ ngợi lung tung nên nó va phải một người đang đi phía ngược chiều. Nó vội vàng cúi người xin
lỗi, chưa cả kịp nhìn xem đó là ai. Chỉ nghe có 1 giọng nói vô cùng nhẹ
nhàng: “Không sao đâu”. Vô cùng dịu dàng, giọng nói người này làm nó cảm mến ngay. Nó ngước lên nhìn thì bị hút hồn bởi một bạn trông rất xinh
đẹp. Mái tóc uốn xoăn, khuôn mặt sáng ngời, giống như một thiên thần,
nhưng không mặc đồng phục của trường. Nét mặt bạn ấy rất phúc hậu, mà
bằng chứng là không hề trách cứ Du Du dù đã va phải, mà còn cười rất
tươi. Mặc dù là con gái, nhưng Du Du bị bạn ấy hớp hồn về vẻ ngoài rất
giản dị nhưng lại rất lộng lẫy ấy.
-Bạn có thể cho mình biết phòng hiểu trưởng ở đâu không?
Du Du như người mộng du, chỉ tay về phía phòng hiệu trưởng. Chỉ khi bạn ấy cảm ơn và đi khuất, Du Du mới nhận ra sự ngốc nghếch và không ra gì của mình, chẳng nói được lời nào, chỉ biết há hốc miệng nhìn, ấn tượng cho
học sinh TOYO thật là xấu. Nhưng có một điều, ánh mắt của bạn ấy rất
quen, dường như Du Du đã gặp ở đâu rồi…nó cố gắng suy nghĩ, nhưng mãi
không thể nào nhớ ra được, có thể là một minh tinh, diễn viên nào đó,
hoặc có lẽ là do Du Du tưởng tượng mà thôi.
***
Du Du bước đi vô hồn, vừa mới gặp Đốc Long trên sân thượng làm nó cứ suy nghĩ mãi câu nói lấp lửng của cậu ta:
-Cô ấy đã trở về rồi, tôi phải làm sao đây!
“Cô ấy” có phải là nhân vật mà bấy lâu nay Du Du muốn tìm hiểu hay không.
Nếu quả thật bây giờ mà cô ấy xuất hiện thì mọi bí ẩn sẽ được giải đáp.
Đang vừa đi vừa suy nghĩ, bất chợt trước mắt mình, Du Du thấy chân tay
bỗng rụng rời, khuôn mặt méo xệch đi, là Thiên Tứ…Thiên Tứ đang đi cùng
và cười rất tươi với…với…một cô gái rất xinh đẹp, mà cô gái đó chính là
người nó vừa va phải lúc nãy….
Du Du đứng nép vào để quan sát được kĩ hơn. Nó không tin vào mắt mình nữa. Nụ cười mà nó rất thích, cậu ta chỉ cười với nó chứ không hề biểu hiện ở trường. Vậy mà bây giờ Thiên Tứ đã dễ dàng trao cho cô gái lạ mặt,
chứng tỏ cô ấy là cũng là người đặc biệt. Mới đây thôi nó rất hâm mộ,
chẳng lẽ bây giờ lại ghét bạn ấy chỉ vì lý do vớ vẩn này, bạn ấy xinh
đẹp đến thế cơ mà. Du Du trở về lớp, trong lòng nặng trĩu. Vừa vào chỗ,
cô bạn Đông Nghi và NObu đã chồm sang hỏi han.
-Làm gì mặt bí xì vậy, cậu biết tin gì chưa, có một học sinh lớp 12 du học về và học ở trường mình.
Du Du nghĩ ngay đến bạn nữ nó va phải, hóa ra chị ấy lớp 12, vậy mà trông
chị ấy thật trẻ trung. Nhưng nếu lớp 12 thì tại sao lại cười và đi chung với Thiên Tứ cơ chứ? Nó càng thêm buồn, vì chứng tỏ cô ấy thật sự rất
thu hút để mọi người đồn đại ngay ngày đầu tiên chuyển trường.
-Ừ, mình thấy chị ấy rồi, chị ấy rất xinh đẹp.
-Chị ấy cũng đến từ Itê đó!
-Itê?
-Cậu ở đó mà không biết sao? Chị ấy nổi tiếng trường này cách đây một năm,
nhưng vì lý do gì đó đã đi du học, và bây giờ quay về.
-Mà nghe nói chị ấy là chị của Nami Ánh Linh, tên là Nami Nhật Thy.
-Là chị của Ánh Linh, nhưng sao chẳng giống gì vậy, nhìn chị ấy dịu dàng, còn Nami rất nam tính.
-Ai mà biết được!
Lớp đã vào tiết học, Đông Nghi thôi không nói nữa. Trong đầu Du Du bây giờ
bao nhiêu thứ hỗn loạn. Chẳng phải Đông Nghi vừa nói cô ấy đến từ Itê
sao, cô ấy vừa mới quay về từ nước ngoài, Đốc Long lại vừa bảo người con gái cậu ấy thích vừa quay về, vậy chẳng lẽ…chẳng lẽ…Đầu Du Du như vỡ
tung vì những cái nó đang nghĩ. Một sự việc quá logic mà không cãi vào
đâu được, và đến bây giờ Du Du mới nhớ ra ánh mắt quen thuộc của chị
Nhật Thy mà Du Du đã ngờ ngợ đã gặp ở đâu rồi, đó chính là trong tấm
hình ở phòng Thiên Tư…Vòng luẩn quẩn bắt đầu được tháo gỡ rồi đây..
***
-Ồ Du Du, thật bất ngờ khi cậu sang gặp tôi đấy!
-Mình muốn hỏi cậu vài chuyện được không Đại Bảo?
-Đương nhiên là được.
Biệt thự Kasumi trông cũng rất vô cùng hoành tráng. Kiểu cách theo phong
cách dễ thương, y hệt như tính cách baby cute của Đại Bảo. Du Du không
tiện gặp Đại Bảo ở trường, nên đành đến nhà cậu ta để tìm gặp, dù gì nhà cũng chỉ cách đó vài căn. Trong nhà người làm xem chừng rất vui vẻ,
không như không khí ngột ngạt như INNO trong ngày đầu tiên Du Du đến.
-Cậu sống ở đây với ai?
-Mình là sống với bố mẹ và …
-Chị này là ai vậy?
Du Du giật mình quay sang khi nghe thấy có câu hỏi như đang nhắm vào nó.
Nó quay lại nhìn, một cô bé đang đứng ngay đằng sau. Đôi mắt to tròn
xoe, đầy đáng yêu. Trông cô bé không thể lẫn vào đâu được, chắc chắn có
quan hệ máu mủ với Đại Bảo, bởi cô ta trông y hệt cậu ta. Làn da trắng,
trông như một thiên thần nhỏ, và đặc biệt là khuôn mặt baby, có nụ cười
rất “Đại Bảo”.
-À, giới thiệu đây là em gái mình. Kasumi Tiểu Quỳnh. Tiểu QUỳnh, đây là chị Du Du, bạn của anh.
-Vậy à, em chào chị.
-À, à, chị chào em.
-Thôi 2 anh chị nói chuyện, em có việc đi đây.
Du Du cứ ngẩn người ra ngắm cô bé. Công nhận những con người quý tộc, họ
đều toát lên một sức hút kì lạ, về vẻ thanh tao, xinh đẹp không thể nào
bác bỏ được. Mọi người ở biệt thự Kasumi đều khác hẳn so với INNO, ai
cũng dễ thương và thân thiện. Đến lúc cô bé đi rồi, Du Du mới có thể tập trung vào lý do mình đến đây. Đại Bảo dắt nó ra khu vườn nhà cậu ấy, đa số toàn là hoa, nhiều màu sắc, mặc dù không toát lên vẻ uy nghiêm, sừng sững như INNO, nhưng Kasumi Gia cũng rộng lớn và hoành tráng không kém.
-Cậu muốn hỏi tớ chuyện gì?
-Cậu có biết học sinh mới về trường học lớp 12A1 không?
-Đương nhiên là biết, chị Nhật Thy cùng ở khu này mà, và hồi nhỏ chúng tớ chơi rất thân với nhau, cả Thiên Tư, Thiên Tứ, Đốc Long và Ánh Linh nữa.
-Vậy à? Vậy Nhật Thy có phải là cô gái mà Đốc Long thích không?
Đại Bảo đột nhiên cau mày lại và im lặng một lúc lâu. Giọng cậu ta trầm xuống hẳn.
-Cậu cũng biết chuyện đó nữa sao?
-Mình biết mâu thuẫn của Thiên Tư và Đốc Long nảy sinh thực sự là từ chị ấy.
-Lúc nhỏ, chúng mình chơi với nhau thành một nhóm, rất vui vẻ, tuy Đốc Long
và Thiên Tư là hay cãi nhau nhưng đều được chị Nhật Thy giảng hòa hoặc
lấy lại công bằng cho người đúng. Và đến khi lớn lên một chút, mặc dù cả 2 không ai nói ra, nhưng dường như cả Thiên Tư và Đốc Long đều thích
chị ấy.
-Cả 2 đều thích một người lớn tuổi hơn mình sao?
-Bọn họ không quan trọng đến tuổi tác, quan trọng là cách đối xử với mọi
người của chị ấy, ngay cả mình và Thiên Tứ đều rất kính trọng.
Đến đây thì Du Du không biết nên vui hay là buồn, nụ cười của Thiên Tứ lúc
sáng có lẽ là dành cho một người quen, một người mà cậu ta kính trọng,
hoặc cũng có thể là một tình cảm đặc biệt như Đốc Long đã dành cho chị
ấy, chị Nhật Thy quá hoàn hảo đến nỗi mà ai cũng yêu quý, thì có lẽ
Thiên Tứ cũng không ngoại trừ.
-Thiên Tư đã quyết định ngỏ lời với chị Nhật THy.
-Ngỏ lời ư? Vậy chị ấy đã phản ứng thế nào?
-Chị ấy đã suy nghĩ rất lâu và đồng ý.
-Đồng ý? Vậy còn Đốc Long?
-Đốc Long lúc đó chưa nói rõ tình cảm của mình, và khi nghe lời công bố của
chị Nhật Thy, cậu ấy đã trốn bặt đâu đó một thời gian. Chị Nhật Thy
thành một đôi với Thiên Tư, nhưng không lâu, giữa họ xảy ra chuyện, và
sau đó, 2 người chia tay, chị ấy lên đường du học. Kể từ đó, chúng tôi
không còn tụ tập chơi với nhau nữa, và mâu thuẫn của Đốc Long và Thiên
Tư cũng bắt đầu từ đó. Đốc Long cho rằng, Thiên Tư lúc nào cũng muốn hơn thua, nên mới tranh giành Nhật Thy với cậu ta. Và khi đạt được rồi thì
dễ dàng rũ bỏ.
-Vậy cậu có biết giữa Nhật Thy và THiên Tư xảy ra chuyện gì không?
-Thiên Tư không muốn nhắc lại chuyện đó, nên mọi người đều tôn trọng. Nhưng
nghe nói rằng, Thiên Tư là người thay đổi, vì người ta cho rằng lúc ấy
cậu ta chỉ mới còn trẻ con, nên chỉ hiếu thắng, muốn tranh giành với ĐỐc Long, khi thành một cặp rồi thì lại cảm thấy chán và muốn chia tay.
-Cậu có nghĩ là Thiên Tư chỉ vì muốn ganh đua với Đốc Long nên mới muốn giành chị Nhật Thy?
-Cái đó thì không ai biết. Nhưng mình đều tin rằng Thiên Tư không phải là
người như vậy. Cậu ta là một người rất trân trọng tình cảm. Mình nghĩ
phải có một lý do gì đó mà cậu ta mới chia tay, vì khi chị ta đi, cậu ta đã thay đổi hẳn.
-Đúng vậy, cậu ấy chưa bao giờ quên chị Nhật Thy…
Du Du có thể khẳng định như vậy vì nó đang nghĩ đến tấm ảnh trong phòng
Thiên Tư. Nếu chỉ là thích cho vui thì cậu ấy giữ lại tấm ảnh đấy làm
gì, chắc chắn cậu ấy vẫn còn tình cảm với chị Nhật Thy.
-Nhưng thật sự cả Đốc Long cũng vẫn còn rất thích chị ấy…
-Nhưng cậu ấy lại chưa bao giờ nói ra tình cảm của mình cả, mà lại còn lôi người khác vào cuộc.
-Ai bị lôi vào cuộc?
-Cậu ấy đã tuyên bố là thích Ánh Linh ngay sau khi Nhật Thy thành một cặp với Thiên Tư.
-Chuyện này liên quan đến cả Ánh Linh nữa à?
Thái độ của Đại Bảo thay đổi hẳn, có vẻ như hơi tức giận. Vẻ mặt của Đại Bảo lúc này rất nghiêm túc khi nhắc tới câu chuyện của Ánh Linh.
-Lúc đó Ánh Linh còn rất ngây thơ, không nhận ra mình là người thay thế nên
đã đồng ý trở thành bạn gái của Đốc Long, vì lúc đó cũng có cảm tình với cậu ta. Khi Nhật Thy qua nước ngoài rồi thì Đốc Long và Ánh Linh cũng
chia tay. Ánh Linh đã phải trải qua cú sốc đầu đời về tình cảm. Mọi
người nghĩ rằng cô ấy rất mạnh mẽ, nên dễ dàng trở lại làm bạn như trước với Đốc Long, không ai biết rằng cô ấy rất đau khổ, vì vẫn còn tình cảm với Kazu, phải cố tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ. Nhưng rồi một năm
qua cô ấy đã vượt qua được, và bây giờ đã có thể thích một người khác.
Không ngờ chuyện tình của họ lại rắc rối như vậy. Đốc Long cũng thật là...taị sao lại đùa giỡn với tình cảm của Ánh Linh như vậy. Thật không biết
phải phân xử với Thiên Tư và Đốc Long như thế nào nữa, vì nó muốn cả 2
hòa hợp với nhau, nhưng tưởng chừng giữa họ có những vết thương không
thể nào xóa đi được. Đang mãi suy nghĩ, Du Du không biết Đại Bảo đang
nhìn nó chăm chú.
-Thôi bây giờ dẹp chuyện rắc rối của họ qua và bàn chuyện của tụi mình đi.
-“Chuyện của tụi mình?” Du Du giật mình quay lại, mở căng đôi mắt vì ngạc nhiên.
-Đúng rồi, cậu phải trả công cho mình vì đã kể chuyện cho cậu tự nãy giờ, một buổi hẹn nhé?
-Hẹn?
-Tối nay 7 giờ được không? Đi ăn kem.
-“Nhưng… nhưng…tớ còn phải học kèm với Thiên Tư”. Nghĩ mãi mới ra một lý do, Du Du thở phào.
-Yên tâm, mình nói với Thiên Tư một tiếng là được.
-Ấy đừng…đừng.
-Thôi được rồi, không biết sao cậu lại cứ tránh mặt mình, nhưng mình sẽ cho cậu thời gian. Khi nào sẵn sàng thì nhớ báo .
Đại Bảo nháy mắt một cái, vẻ mặt rất dễ thương của cậu ấy làm Du Du hơi mềm lòng, nó nghe trống ngực mình đánh liên tục từng đợt, chân tay nó đang
rụng rời và bất động vì lời nói y hệt “tỏ tình” của Đại Bảo. Nó cố trấn
tỉnh mình: “Đừng bị lầm tưởng”.
-Thật ra mình đã thích…
-Có phải cậu thích Thiên Tứ?
-“Sao cậu biết?” Du Du há hốc mồm.
-Nhìn thái độ của cậu đối với Thiên Tứ là biết.
Lại một câu nói y hệt Thiên Tư làm nó khó chịu vô cùng, chẳng lẽ thái độ
của nó lại thể hiện nó thích Thiên Tứ rõ ràng như vậy sao? Thật là xấu
hổ quá đi mất, nó phải xem xét lại xem mình đã làm những gì, mà nếu
Thiên Tứ cũng biết thì còn biết chui đầu xuống đâu nữa.
-Nhưng mình cũng báo cho cậu biết, cậu đang có một đối thủ rất lớn, đó là Nami Ánh Linh, người cô ta thích chính là INNO Thiên Tứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT