- Cậu đã xem điểm chưa, Đông Nghi?

Cô bạn quay lại, hơi bất ngờ, dường như trong ánh mắt có vẻ rất buồn, Đông Nghi vội vàng quay đi.

- Mình xem rồi.

- Vậy chúc mừng cậu nha!

- Cậu đừng có châm chọc mình như bao người khác nữa!

Du Du vô cùng sửng sốt trước phản ứng quyết liệt của cô bạn, nó tiến lại và nắm vai Đông Nghi.

- Có chuyện gì với cậu vậy? Mình không hiểu gì hết!

Đông Nghi hiểu cô bạn mình chẳng có lỗi gì, chỉ là do nó đang buồn câu chuyện của nó, nên trút lên Du Du mà thôi:”Mình xin lỗi”

***- Gia đình mình không phải quý tộc, bố mẹ mình chỉ là công chức bình thường, mình được vào Nhất Kim là do điểm tốt nghiệp của mình cao.

- A, hóa ra cậu là trường hợp mà một trong những người có IQ cao được nhận học ở đây.

- Đúng vậy, nhưng mình không ngờ, khả năng của mình không hề làm cho các bạn khác nể phục, mà lại càng khinh bỉ hơn, chỉ vì mình vào đây vì học giỏi chứ không giàu có gì, tại sao bọn họ lại đem tài sản ra để kết bạn vậy?

- Cậu nên tự hào vì mình học giỏi chứ, rồi có ngày bọn họ phải nể phục cậu!

- Học giỏi để làm gì, tất cả bọn họ đều không chấp nhận. Khi biết mình điểm cao nhất trường, ai cũng nhìn mình bằng cặp mắt kì thị, rồi họ nghĩ rằng mình vào đây để mong kiếm được một công tử giàu có. Mình thực sự căm ghét cuộc sống của mình lúc này, tại sao ông trời lại cho mình sinh ra trong một gia đình bình thường vậy chứ?

- Đừng nghĩ như vậy mà Đông Nghi.

- Mình muốn không nghĩ, nhưng mọi người đã ép buộc mình phải nghĩ như vậy.

- Cậu vẫn hơn mình rất nhiều, biết không?

- Chẳng lẽ cậu cũng thuộc nhóm… IQ cao chứ không phải con nhà giàu có?

- Không mình không thuộc nhóm đó, còn tệ hơn cả cậu nữa.

Nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của cô bạn, Du Du đã quyết định kể hết cho Đông Nghi nghe. Đông Nghi cũng đã nói với nó những điều thầm kín, cũng cùng chung gia cảnh không phải con nhà giàu, và rồi tại sao Đông Nghi tránh nói với nó về gia đình, vì sợ khi biết vậy, thì nó sẽ không chơi với Đông Nghi nữa, hoặc những buổi ăn trưa ở nơi riêng vắng vẻ, vì sợ phát hiện một hộp cơm đơn giản, không có những món mĩ vị như các công chúa, hoàng tử trong lớp, thì nó cũng phải để Đông Nghi biết thêm về nó, về việc nó là Osin ở Itê và đặc biệt lại ở INNO.

- Vậy cậu chính là nhân vật thứ 6 ư?

- Nhưng mình chỉ là người làm thôi.

- Tại sao bây giờ cậu lại kể cho mình nghe.

- Vì mình muốn cậu hiểu rằng, cậu vẫn còn hơn rất nhiều người, và cậu còn có mình là bạn. Nhưng cậu đừng nghĩ rằng ai cũng xét gia cảnh rồi mới kết bạn, vẫn có những người bạn quý tộc vẫn muốn kết bạn với mình đó.

- Ai cơ?

- Cậu ra đây đi Nobu, cậu đã nghe hết chuyện 2 đứa mình rồi phải không?

Nobu đứng nép ở góc tường lúc này mới rụt rè bước ra. Cậu ta tiến lại 2 cô bạn “thường dân” và cười thật tươi.

- Xin lỗi vì tớ đã nghe hết rồi!

- Vậy cậu có còn muốn làm bạn với 2 đứa chúng tớ nữa không?

- Đương nhiên rồi, không làm bạn với 2 cậu thì tớ sẽ chơi với ai?

- Thấy chưa Đông NGhi, Nobu là một người thế giới thượng lưu, và vẫn muốn làm bạn với mình kìa, cậu tin mình chưa?

Đông NGhi nhìn 2 đứa bạn mà cảm động vô cùng, nó gật đầu lia lịa. Cả 3 khoác vai nhau rồi cười thật tươi. Đông Nghi lấy tay gạt đi dòng nước mắt đang rươm rướm. Thật hạnh phúc khi biết rằng bên cạnh Đông NGhi lúc nào cũng còn những người bạn.

- Nhưng mà mình không thể tha thứ cho việc cậu đến từ Itê đâu nha!

Nobu bỗng dưng khựng lại và nhắc đến chuyện đó.

- Thôi mà, vì tớ không muốn ai biết, cả trường lại đồn rùm beng lên, tớ muốn được yên ổn. Tha cho tớ đi mà!

- À, lúc nãy cậu nói làm việc ở INNO, vậy chứng tỏ là cậu… cậu ở cùng Thiên Tư.

- Có thể nói như vậy.

- Ôi cậu thật là sướng, ước gì mình được như cậu, chỉ một ngày thôi cũng được.

Du Du chợt nhớ ra con bạn rất thích Thiên Tư, nhưng nó thấy thật bất công khi một người thông minh, hiền lành như Đông Nghi lại muốn quen với một người độc ác, không ra gì như cậu ta thì…nhưng biết làm sao được.

- Yên tâm đi, mình sẽ tìm hiểu cậu ta cho cậu!

Cô bạn Đông Nghi lúc này cười tươi như hoa, trong lòng cậu ấy có lẽ bây giờ nhẹ nhõm lắm. Cả 2 đã quyết định phớt lờ những lời bàn tán về gia cảnh. Cả Du Du và Đông Nghi được coi là do giỏi nên mới được vào trường, vì kết quả Du Du cũng khá. Nhưng việc ấy không còn quan trọng. Du Du thấy tự tin khi đứng trước Thiên Tứ là được, mặc dù còn thua xa cậu chủ, nhưng nó đã chứng tỏ rằng, không phải nhà quê thì học dốt. Điều mà nó vô cùng không ngờ là cả 2 hotboy Đại Bảo, Đốc Long và hotgirl Ánh Linh cũng nằm trong những người điểm số cao đầu danh sách, đương nhiên là trừ tên Thiên Tư. Du Du vô cùng ngưỡng mộ tài năng của họ, mặc dù giàu có, nhưng họ vẫn đặt việc học lên hàng đầu, không giống kiểu con nhà giàu, ăn chơi bê tha học tập. Phải chi người ta lập ra top eleven, chứ đừng phải top ten thì tên nó đã được ca tụng rồi, tức thật!

Du Du bước lên những bậc ở sân thượng, gió thổi lồng lộng. Nó nghĩ một ngày nào đó sẽ rủ Đông Nghi cùng lên đây, vì chỗ trú ẩn của cậu ấy không lý tưởng bằng của nó. Vừa lên đến nơi, nó cảm thấy hơi vui vì có một người đang đứng đó, là Đốc Long, nó đã muốn gặp cậu ta nhiều lần để hỏi nhiều việc và kết bạn với con người cô đơn này.

- Đốc Long, cậu có kết quả cao thật đấy!

- Cậu cũng không thua gì đâu!

- Trời, cậu cũng xem điểm của mình à, vinh dự quá!

Đốc Long đã đổi từ “cô” sang “cậu” làm Du Du cảm thấy rất vui. Và được một hotboy xem và nhớ điểm như vậy, chứng tỏ cậu ta cũng quan tâm đến nó.

- Vậy cậu có định nói chuyện trực tiếp với Thiên Tư và Thiên Tứ chưa?

- Mình không nghĩ là sẽ nói chuyện với 2 người họ, nhưng mình hứa với cậu là mình sẽ không dùng thủ đoạn đó nữa.

Mặc dù câu trả lời không như mong muốn, nhưng Du Du cảm thấy yên bình đã trở lại, ít ra Đốc Long đã được cảm hóa phần nào. Du Du nhảy lên, khoác lên vai Đốc Long như những đứa con trai với nhau, trong sự ngỡ ngàng của cậu ta.

- Cậu biết không, tình bạn rất quan trọng, nó có thể làm cho ta có sức mạnh để vượt qua tất cả, và có thể tiếp tục sống tốt hơn. Tớ vừa mới nhận ra được điều đó, nên tớ rất mong cậu cũng sẽ sớm nhận ra điều đó, đừng để cho bản thân mình mãi cô đơn như vậy. Tạm thời bây giờ cậu chưa hòa hợp được với Thiên Tư và Thiên Tư, thì tớ sẽ làm bạn với cậu, ai bắt nạt cậu cứ nói với tớ.

Du Du nghênh mặt lên, nở một nụ cười tươi như hoa, tíu mắt nhìn cậu bạn. Theo lẽ thường, với cá tính của Đốc Long đã hất ngay tay của Du Du ra, nhưng cậu ta không làm như vậy. Du Du vẫn hồn nhiên, vô tư cười nói, vì lúc này, nó muốn trở thành một người bạn mà Đốc Long có thể chia sẻ những tâm tư nặng trĩu trong lòng.

- Mà này, cậu đừng để ai trong trường biết là mình với cậu là bạn thân với nhau đấy nhé, không khéo các fan hâm mộ của cậu chôn sống mình mất.

Du Du luôn biết cách làm cho người khác vui hơn, bằng chứng là lúc này đây, một người nổi tiếng máu lạnh như Đốc Long cũng phải mỉm cười. Nhưng cậu ta vẫn không nói gì, nhìn xa xăm ra thành phố rộng lớn. Lúc nào nhìn thấy Du Du cậu ta cũng đều có cảm giác rất lạ, ngay từ hôm đầu tiên khai trường, 2 đứa đã có dịp nhìn nhau ”không chớp mắt”, rồi lần đại hội thể thao, ĐỐc Long cũng thấy hứng thú vô cùng với những biểu hiện của cô bé kì lạ này. Du Du thì không hề biết những điều đó, chỉ thấy rất vui vì đã có thêm một người bạn, đó là Kazu Đốc Long.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play