Đang ngỡ ngàng thì hắn từ đằng sau ngồi xuống kế bên nó

- Cho em!

Hắn lại nói cái kiểu ngắn gọn đó. Nó cầm cái túi mở ra thấy một hộp kem socola

- Woa…a…a.. ngon quá

Nó cười tít mắt vừa mở hộp kem ra xử tại chỗ. hắn biết nó thích kem socola nhưng ….không biết nó có nhớ là nó thích loại này không nữa

- Bé Bỏng , Bé Nhỏ..

- Anh nói gì vậy, tôi đâu có Bé?

Nó tròn mắt

- Anh biết , “chân voi” như em sao mà Bé được

HẮn cười châm chọc

- Nè muốn gì đây? sao anh kiếm chuyện hoài vậy hảaaaaaa?

Nó tức xì khói, hắn cố giữ vẻ bình tĩnh

- Ai thèm kiếm chuyện, anh có lòng tốt cho em biết tên của “cặp đôi quái vật” mà

- Hả….a…a…a…a…????

Một lần nữa nó bị ngac nhiên.

- Có nhầm lẫn không, hahahaha…hahaha tụi nó bự như vậy mà anh đặt tên nghe “dễ hiểu lầm” quá vậy?

Nó được thế cười chọc quê hắn làm hắn hơi ngượng nhưng vẫn thái độ đó hắn không chịu thua:

- Nè, sao hôm nay em ngoan vậy?

- Ý anh là gì?

- Bua nay không đi chọc phá mọi người mà ngồi đây rầu rĩ? Không ngờ siêu quậy cũng biết buồn

Mặc kệ lời trêu chọc của hắn , nó không nói gì khuôn mặt trầm ngâm.

- Tôi không buồn

-…………………….

Thấy nó trở nên nghiêm túc hắn im lặng lắng nghe. nó vuốt ve Bé Bỏng nói tiếp:

- Tôi thấy lo hơn

- em lo gì?

Hắn hơi ngạc nhiên khi hôm nay nhìn nó đầy “tâm trạng”

- Tôi lo sẽ mãi mãi không nhớ gì và….em cũng lo cho anh nữa!!

Nghe nó nói mà trái tim hắn mềm nhũn, ánh mắt không còn lạnh lùng mà trở nên dịu dàng hơn mặc dù hắn không biết nó lo cho hắn điều gì:

- Sao lại lo cho anh?

Nó nhìn hắn ánh mắt có phần xót xa:

- em biết cả rồi…

Câu nói của nó làm hắn hơi “chột dạ”, hắn im lặng

- Chỉ kinh doanh mà không cần gia nhập thế giới ngầm không được sao?

Hắn hơi bất ngờ

- Em nhớ gì rồi ah?

- Khong, em nghe mọi người nói

Han không đáp khẽ đứng dậy bước vài bước, trong lòng nhiều cảm xúc xâm chiếm hắn, hắn vui vì nó đã nghĩ tới hắn chứng tỏ trong lòng nó đã có hắn rồi, nhưng đồng thời cũng xen vào cảm giác bat an lo sợ. Sợ gì, chính hắn cũng không rõ.

- Anh sao vậy?

Nó đã tiến tới gần từ lúc nào mà hắn không để ý, cả 2 lại ngồi xuống cái xích đu gần đó, mỗi người đeo đuổi ý nghĩ riêng của mình

- Tiểu Du!

Hắn bỗng xích sát lại nó làm tim nó đập thật mạnh

- Anh…h…h.. làm…gì….

Chưa nói dứt câu hắn đã…… quỳ 1 chân xuống đất…

- Hả..ả..?..???

Mặt nó bắt đầu ửng đỏ tay nắm chặt….hộp kem trong đầu vang lên câu hỏi bự chảng

- “KHÔNG…..KHÔNG LẼ ĐỊNH…CẦU…U..U HÔN..N..MÌNH..H.H..H..H..”

Thấy thái độ nó như vậy hắn thừa biết trong đầu nó nghĩ gì, hắn nhìn nó giọng nghiem túc:

- Tiểu Du em…..

Tiếng gọi “thiết tha” đó càng làm tim nó đập nhanh mặt không ngừng “tăng độ đỏ”

- Gì…ì…ì…

Không đợi nó hết lời hắn móc túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ càng làm nó “Sáng dạ”ra

- “Toi…tới…rồi….”

Nó Nhắm tịt một bên mắt chỉ dám mở….1 con chờ đợi….

- …e có thể nhấc cái “chân voi” lên được không?

- Hả…ả…….

Nó mở cả 2 mắt ra nhìn hắn, hắn đag nhấc chân nó đặt lên đùi hắn

Hành động đó càng làm nó “đổ mồ hôi hột”

- “Đeo..o…nhẫn ở…..chân….n..n hả…ả….”

Lại một ý nghĩ “điên rồ” chạy qua óc nó

Hằn như biết hết “ý tưởng” của nó nhưng mặt vẫn tỏ vẻ “nghiêm trọng”

hắn cầm cái hộp mở từ từ…..

Nó căng thẳng quá nhắm tịt mắt

1s

2s

3s

4s

- “Sao…sao …?”

Nó mở mắt thấy hắn đang nhìn nó đầy trêu chọc

Nó nhìn xuống chân……..không có cái nhẫn nào trên mấy ngón chân của nó chỉ có một cái lắc chân

- Chỉ cho em cái lắc chân sao em “căng thẳng “vậy?

Với ánh mắt đầy trêu chọc giọng nói lạc đi vì nhịn cười hắn làm nó “cứng họng”

- “Bị..ị..hố..ố…ố….”

Hai từ “bị hố” một lần nữa quay lại “chiếu tướng” trên mặt nó..

-…………………

Nó thực sự chỉ hận mình thể đào lỗ để chui xuống trong giờ phút này

Tất nhiên hắn không chịu “buông tha”cho nó

Hắn đưa tay lên sau gáy nó kéo nhẹ cổ nó xuống …… bây giờ mặt hắn đã sát mặt nó lắm rồi

Lần này “cảm giác mạnh” hơn khiến tim nó một lần nữa “phản chủ”

Hắn tiến sát hơn làm nó hồi hộp nhắm tịt 2 mắt….một lần nữa chờ đợi.

1s

2s

3s

Bỗng hộp kem của nó”không cánh mà bay” giật mình nó mở mắt không thấy mặt hắn nữa

- Hả….?

- sao em nhắm tịt mắt vậy? không sợ anh làm gì em sao?

Giọng hắn kế bên khiến nó “ngỡ ngàng”

-Anh…anh…

- Anh…sao?

Nó không biết phải nói sao, nếu hắn biết nó bị hố nữa thì chỉ có nước thắt cổ tự tử

- SAO ANH DÁM LẤY KEM CUẢ TÔI?

Nó tìm cách khác trút giận

- sao vậy? khi nãy còn lo cho anh mà chỉ vì hộp kem nổi giận như vậy

Vẫn vẻ “ngây thơ” hắn châm chọc. Nó không nhịn nữa

- Chỉ lấy hộp kem có cần làm vậy không? anh dúng là …đồ….đồ háo sắc

Một lần nữa hắn tiến lại gần giọng gian xảo

- SAo vậy? hay em nghĩ là anh sẽ hôn em nên nhắm mắt chờ đợi?

Bị đánh trúng tim đen nó líu lưỡi.

“một chút thương cảm” làm hắn động lòng không chọc nó nữa, hắn dúi hộp kem vào tay nó.

- Vào nhà thôi!

Sau câu mệnh lệnh nó lẽo đẽo theo hắn vào

Tối hôm đó điện thoại của nó có tin nhắn của “phòng đối diện”

from: chồng iu

Noi Dung: “từ nay anh sẽ trói em bên anh mãi mãi bằng lắc chân đó, giữ gìn cẩn thận nếu không biết tay anh! ”

- Xí…tên đáng ghét này lúc nào cũng đe doạ

Nó thấy trong lòng dễ chịu lắm

Chỉ chỉ chọt chọt vài giây nó bấm nút send

“phòng đối diện” mỉm cười với tn của nó

from: siêu quậy

Nội dung: “biết roaiiiiiiiiiiiiiiiiiii , anh ngủ ngon”

Sáng nó thức dậy, đầu vẫn còn mơ màng về những chuyện tối hôm qua, bước xuống giường nó “tá hỏa” khi thấy đồng hồ chỉ ngay số 7. Nó vò đầu bức tóc:

-Thôi rồi….aaaaaaaa trễ…trễ học rồi….

Nó ba chân bốn cẳng chạy vô nhà vệ sinh sau 10p nó chạy ra với bộ đồng phục xốc xếch với một cái đầu chưa kịp chải

-TRỜI ƠI! TRỄ NHƯ VẬY RỒI SAO TÊN KIA KHÔNG GỌI MÌNH CHỨ….HAY LÀ….THÔI ROIIIII

Như thói cũ nó tông cửa sang phòng hắn (và tất nhiên cũng không gõ cửa)

-NAY2YYYYYYY TÊN KI…………..

Căn phòng trống trơn, không có ai không lẽ:

-Tên này,…DÁM ĐI HỌC TRƯỚC SAOOOOO????

Lại dùng khả năng trời phú nó hộc tốc phóng xuống lầu, nó “hãi hùng”

Hắn đang ngồi đó, vừa uống caffe vừa xem tivi nhìn “thần sắc” không giống người bị trễ học cho lắm.

-chào buổi sáng cô chủ!

Thấy nó đứng hình quản gia Lâm cùng mấy người làm ở đó cất tiếng chào nó, nó như “bừng tỉnh”

-Anh ….anh làm gì vậy? Giờ này còn ngồi đó , sao không gọi tôi dậy? Trễ học rồi biết không..g…g..?

Mặt hắn tỉnh bơ :

-Em dậy rồi àh? Sao sáng nào em cũng “bận rộn” vậy?

-Cái…i…i.. gì?

Nghe hắn nói mà nó muốn nổi khùng

-Anh sao vậy hả???? Không đi học sao? !!! có biết là trễ lắm rồi không?????

Vẫn thái độ dửng dưng hắn tiếp tục xem tivi trả lời không thèm nhìn nó:

-Không! Hôm nay anh nghỉ.

-Hả..ả…ả…ả nghỉ…..

Nó càng tức điên

-Đồ ác độc, sao không nói sớm để tôi đi một mình làm mất bao nhiêu là thời gian của người ta

-Em đi cẩn thận!

Hắn tiếp lời nó bằng bộ mặt theo nó là đáng ghét nhấ trên đời. Nó đứng như trời trồng thấy hôm nay sao hắn lạ quá. Mới hôm qua còn nói muốn trói nó với hắn mà giờ lại kiu nó đi học một mình…

Như hiểu được dấu hỏi trong lòng nó, quản gia Lâm “rộng lượng” không chấp nhất chuyện cũ chịu khó “khai sáng “ cho nó

-Thưa cô, hôm nay là…..chủ nhật!

-CHỦ NHẬT…..

Nó ngớ người , “phải rồi hôm nay chủ nhật không phải đi học” nó nghĩ mà thấy mắc cỡ quá, từ khi tỉnh dậy trong ngôi nhà này nó không để ý ngày tháng gì hết chỉ mãi suy nghĩ đâu đâu.

Như hiểu được”nỗi đau thầm kín” của nó hắn đứng dậy xoa mái tóc rối của nó:

-Nếu không đii học thì mau lên phòng thay quần áo rồi xuống ăn sáng!

Nó lẩn thẩn bước lên lòng thầm “cảm động”vì hắn không trêu chọc nó vì chuyện ngớ ngẩn vừa rồi.

Ăn sáng xong nó ngồi chải “tóc” cho Bé Bỏng và Bé Nhỏ còn hắn đang ngồi xem tivi thì bỗng một giọng nó hơi hơi quen cất lên nghe “xa mà gần” làm cả 2 phải ngước nhìn. Nó giật mình

-Anh….anh …làm gì ở đây???

-ÔI! Chào em “voi con” bé xinh hihi

Giọng nói không ai khác chính là tên đã “tán tỉnh” nó hôm trước :Mạnh Khang

Mạnh Khang cười nhăn răng:

-HI hi… mới một ngày không gặp mà anh…nhớ em muốn chết

-Cái…í…. gì….

Không đợi nó lên tiếng, một giọng lạnh băng cất lên

-Cậu hết muốn sống rồi sao?

Hắn đứng đó đưa tia nhìn “nảy lửa” sang phía Mạnh Khang làm tên kia xanh mặt

-Hihi, giỡn tí thôi mà sao nhà này ai cũng không có khiếu hài hước vậy ta?

-ANH GIA HUY ƠI……I…..I…..

Thêm một giọng nữ nữa “gia nhập”, kèm theo tiếng gọi ngọt xớt đó một nhỏ trạc tổi nó từ sau lưng Mạnh Khang nhào tới hất nó qua một bên ôm chầm lấy “chồng nó”

Nhỏ kia không ngừng mở lời”ong bướm” với hắn.

-Ui….anh Huy, lâu quá không gặp sao anh không qua thăm em ? em nhớ anh nhiều lắm đó ….

Tim nó lại được “thử thách”, trên đầu y như có một bao xi măng nặng 100kg đè lên làm nó không nói được gì cũng không nhúc nhích được chỉ duy đôi mắt là mở to hết mức có thể

Nó nhìn sang Mạnh Khang chờ đợi một lời giải đáp nhưng tên này chỉ nhìn nó ….nhe hàm răng ra cười

Biết không thể trông chờ gì ở tên đó nó lại chuyển hướng sang …..hắn

Nhưng không ngờ hắn không hề “phản kháng” khi bị “xâm hại”. Nhỏ kia vẫn tíu ta tíu tít:

-Anh có nhớ em không? Sao lâu như vậy mà không thăm hỏi điện thoại gì hết?

-Anh bận!

-HẢ…Ả…Ả… – nó không ngờ hắn không phản kháng mà còn trả lời nữa mới ghê

Nhỏ lại nũng nịu:

-không chịu đâu, anh phải đền bù cho e!

-Em thích gì?

Hắn nhẫn nại đáp làm tăng thêm phần “gay cấn” trong nó, khiến nó không thể làm thinh được nữa, nó lắp bắp:

-Chuyện…n.. gì..i…vậy…y??

Quay qua thấy khuôn mặt “nhẫn nhịn” của nó hắn mới lên tiếng:

-Tiểu du đây là Trần Bảo Như là….

Chưa đợi hắn nói tiếp nhỏ kia đã nhảy ra mặt hớn hở cầm tay nó bắt lia bắt lịa không quên tiếp lời hắn

-Xin chào, xin chào tôi là Bảo Như là NGƯỜI YÊU của anh Gia Huy

Nghe vừa dứt câu nó muốn “á khẩu”, bây giờ có ai đưa gương trước mặt nó chắc nó cũng không dám nhìn “nhan sắc” của nó lúc này.

Tên Mạnh Khang thì không để phí cơ hội này mà cười như nắc nẻ, hắn cũng không ngại nhếch môi còn nhỏ kia khỏi nói khuôn mặt hiện rõ vẻ “đại thắng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play