Sau một hồi vất vả thì tất cả đã được đền đáp bởi một khung cảnh vô cùng thơ mộng.

Một con suối được bao quanh bởi cây rừng và âm thanh của chim chóc, nó rất hứng thú:

-Woa….đẹp quá đi , xuống suối chơi đi mọi người

Hải Yến cười nhìn nó

-Bạn yên tâm, tí nữa cho bạn tha hồ bắt cá ở dưới, bây giờ phụ tụi mình dọn đồ ra đi.

Chừng 15 phút sau trên mặt đất đã đầy đồ của tụi nó, lúc này mới bắt đầu làm nhiệm vụ chính: Bắt cá

-Bắt cá bằng gì đây Yến?

-Tất nhiên bằng tay rồi.

-HẢ……???

Vậy là cả bọn được “lùa” xuống suối để “làm nhiệm vụ”

-A, sắp được rồi nè…

Nó lăng xăng chạy hết bên này tới bên kia cũng không bắt được con nào.

Hắn ngồi trên bờ châm chọc.

-Chân voi , anh chỉ em cách bắt cá rất nhanh nhé!

Nó hớn hở:

-Cách gì?

-em chỉ cần đứng đó dậm chân thật mạnh mấy cái là lũ cá sẽ tự nổi lên.

-ĐỒ ĐÁNG GHÉTTTTTTTTTT

Nó bực tức quay đi chỗ khác làm hắn phải nhịn cười.

-A Khải Tuấn bắt được rồi hay quá

Trên tay Khải tuấn cầm một con cá to làm nó hâm mộ vô cùng

-Tiểu Du lại đây đi anh chỉ cho em.

Khải Tuấn chỉ một hồi ai cũng bắt được cá riêng nó không được con nào.

-Hic…sao kỳ vậy? Không lẽ phải dùng cách của Gia Huy chỉ sao?

Khải Tuấn nhìn nó cười hiền:

-Chắc em chưa quen đó, ra phía trước đi anh chỉ cho em.

Ngồi ở trên hắn quan sát nó và Khải Tuấn nãy giờ thấy trong lòng bắt đầu không vui.

Mạnh Khang lại gần hắn cười cười:

-“Đại thiếu gia” sao không xuống bắt cá cùng mọi người?

Hắn dửng dưng:

-Cậu biết tôi không chịu nổi mùi cá sống mà!

Mạnh Khang mỉa mai:

-Vậy cậu chịu nổi khi có người nắm tay vợ cậu đi mất sao?

Hắn không đáp , nếu nói nữa hắn sợ sẽ nổi giận và làm một hành động lỗ mãn đó là dằn tay nó ra khỏi Khải Tuấn.

Sau một hồi vất vả nó hí hửng chạy lên chỗ hắn:

-Gia Huy xem nè, em bắt được cá rồi, thấy em siêu không hehe

Hắn ghét mùi cá nhưng sao con cá này lại làm hắn “ghét hơn nữa”

Đợi nó bỏ con cá vào giỏ hắn kéo nó lại làm nó giật mình:

-Anh sao vậy?

Để nó ngồi trong lòng hắn lấy khăn lau tay cho nó giọng dịu dàng pha lẫn nghiêm nghị:

-Bắt cá gì chứ, ngồi đây với anh. Nào, để anh lau sạch mùi cá trên tay em.

Nó thắc mắc :

-Sao anh không xuống bắt cá vậy?

-Anh không chịu nổi mùi tanh.

Nghe vậy ánh mắt nó lóe lên tia “độc ác”. Nó giật 2 bàn tay đang được hắn “làm sạch” ra đưa lên mặt hắn:

-Nè…Nè…hihi thơm không hả?

Nó đưa tới đâu hắn né tới đó, như muốn nín thở. Hắn nắm chặt 2 tay nó nhưng nó rất ngoan cố

-HiHi thơm không? Nước hoa chiết xuất từ cá đây

-Tiểu Du, để tay xuống mau.

-Haha không, cho chừa thói ăn hiếp em

Hắn bắt đầu không chịu nổi

-Dừng lại ngay, nghe không “chân voi”, anh đánh đòn em bây giờ

-Haha thơm mà, năn nỉ đi em tha cho anh.

Hắn mỉm cười nham hiểm áp sát mặt nó nói nhỏ nhẹ

-Em mà không dừng lại anh hôn em đó

Câu nói ngay lập tức có hiệu lực nó bỏ tay xuống. Hắn mỉm cười tiếp tục lau tay cho nó.

Từ xa ánh nhìn của Khải Tuấn ngày càng buồn bã.

*TRƯA:

Thực đơn hôm nay gồm các món thịt mang ở nhà theo và cá khi nãy bắt được. Cả đám xúm lại “party đồ nướng”

-Mạnh Khang lấy nước!

Hôm nay Mạnh Khang có vẻ ngoan , nó nói gì cũng không dám cãi, sai gì cũng làm khiến hắn thấy hơi lạ

-Mạnh Khang hôm nay cậu uống lộn thuốc hả?

Nó cười toe toét còn Mạnh Khang tỏ vẻ hết sức khổ tâm.

-Có chuyện gì vậy?

Nó nhìn hắn đắc ý:

-Đây là bí mật giữa tụi em mà!

Mặc kệ mọi ánh mắt “thắc mắc” nó vẫn tiếp tục hành hạ Mạnh Khang.

Sau khi ăn xong tiết mục tiếp theo của tụi nó là tìm một bóng râm mát mẻ nào đó “an giấc”.

-Tiểu Du, em ra đây với anh một lát.

Khải Tuấn gọi nó, không nỡ từ chối và cũng không có lý do gì để từ chối nó quay sang hắn.

-Em đi cùng Khải Tuấn tí nhé.

Nó đứng dậy bước đi, không hiểu sao hắn đưa tay ra nắm lấy cổ tay nó, nó bất ngờ quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên

-Một tí thôi đó!

Nói xong hắn thả tay ra. Nó mỉm cười gật đầu rồi chạy về phía Khải Tuấn.

Khải Tuấn và nó đi một đoạn khá xa cách xa chỗ mọi người bỗng tay Khải Tuấn bịt lấy mắt nó

-Anh làm gì vậy ?

-Đợi tí sắp tới rồi.

Tay Khải Tuấn từ từ thả ra nhìn thấy cảnh trước mắt nó mắt mở to chừng mấy giây rồi reo lên

-Hay quá, sao anh tìm ra vậy? Phải dẫn mọi người tới đây ngay

Nơi Khải Tuấn dẫn nó tới là đầu nguồn của ngọn suối mà tụi nó đang “cắm trại” phía trên có một thác nước nhỏ đổ xuống. Xung quanh cỏ cây có vẻ xanh tươi hơn, dòng suối cũng trong xanh hơn nữa.

Thấy nó định chạy đi Khải Tuấn kéo nó lại:

-Không, đây là bí mật giữa chúng ta nhé!

-Bí mật?

-Ừ, anh chỉ muốn một mình em biết khám phá này của anh thôi.

Khải Tuấn nháy mắt với nó rồi đưa một tay lên miệng ý là muốn nó giữ bí mật.

-Ừm…vậy cũng được!

Nó tươi cười cùng Khải Tuấn ngồi xuống một tảng đá to gần đó.

Còn hắn sau khi nó đi thì trong lòng lúc nào cũng bồn chồn mặc dù khuôn mặt vẫn bình thản đến kỳ lạ. Hắn lẩm bẩm:

-“hừ…đi gì lâu quá vậy?”

Không hiểu sao khi thấy nó bước đi với Khải Tuấn bao nhiêu tự tin đều biến đi đâu hết. Hắn thấy không yên tâm và cũng không biết tại sao mình lại như vậy.

-Anh đang nghĩ gì vậy?

Đại Ảnh không biết tới bên hắn từ lúc nào. Nghe giọng nói hắn ta nhìn sang thấy Đại Ảnh:

-Không liên quan cô. Đi ra chỗ khác dùm đi.

Mặc kệ thái độ không vui của hắn Đại Ảnh vẫn vui vẻ:

-Sao không liên quan , chúng ta là bạn mà!

-Cô là bạn Tiểu Du , không phải bạn tôi.

Đại Ảnh cười nửa miệng:

-chắc bây giờ Tiểu Du đang vui vẻ lắm, Khải Tuấn là chàng trai mang tới sự ấm áp cho người đối diện.

Hắn không thèm nói chuyện với Đại Ảnh nữa mà đứng dậy bỏ ra chỗ khác.

-Nếu lo lắng thì đi tìm đi!

Mạnh Khang đến bên cạnh nói giọng châm biếm.

-Lo gì? Không cần.

Nói rồi hắn ra gốc cây cầm quyển sách lật qua lật lại mấy trang rồi đứng dậy đi đâu mất.

Khải Tuấn nhìn nó đang lấy tay nghịch dưới dòng nước.

-Tiểu Du, em thật sự không còn nhớ gì về anh sao?

Nó quay qua nhìn Khải Tuấn vẻ mặt áy náy:

-xin lỗi anh, nhưng bản thân em đã từng làm gì em còn không nhớ nổi…

-Vậy để anh nhắc lại cho em nhé.

Nó tròn mắt nhìn Khải Tuấn, không biết nên tin cậu ta không, nhưng linh cảm cho nó thấy Khải Tuấn rất tốt:

-Vậy … em nghe đây.

Khải Tuấn nhìn nó nét mặt rạng rỡ

-2 năm trước anh chuyển tới trường em , vô tình gặp em trong câu lạc bộ văn nghệ và may mắn được làm bạn với em.

- Em trong đội văn nghệ sao? Em làm gì vậy?

-Em hát đó, em không biết là em hát rất hay sao?

Nó có vẻ ngạc nhiên trước lời khen “đường đột” của Khải Tuấn. Không đợi nó ý kiến Khải Tuấn tươi cười tiếp lời:

-Bắt đầu từ đó anh và em là bạn thân, đi đâu cũng có nhau. Và, …. và anh bắt đầu dành rất nhiều tình cảm cho em!

Nghe tới đấy nó thật sực bất ngờ, bất ngờ vì Khải TUấn không phải một người bạn bình thường như Gia huy nói. Vì Khải Tuấn lại là bạn rất thân và vì…Khải Tuấn lại dành tình cảm cho nó.

-Khải Tuấn….em…

-Nhưng….hắn xuất hiện làm đảo lộn tất cả..

-Hắn ….???

Khải Tuấn nhìn ra xa ánh mắt giận giữ

-Đúng, là Gia Huy.

Nói rồi Khải Tuấn nắm chặt 2 vai nó ánh mắt van lơn và đau khổ

-Tiểu Du à, Gia Huy, cậu ta thật sự….

-Tôi thì sao? Cậu có ý kiến với tôi à?

Đang nói thì một giọng trầm trầm cắt ngang cuộc nói chuyện, quay qua nó thấy hắn đứng đó, ánh mắt nâu nhạt nhìn xoáy vào 2 tay của Khải Tuấn đang nắm chặt vai nó.

-Gia Huy…-nó ngạc nhiên khi hắn ra đây tìm nó.

-Cậu theo chúng tôi tới đây làm gì?

Khải Tuấn nhìn hắn ánh mắt tức giận, vẫn thái độ ngạo mạn thường có hắn bước tới nắm tay nó kéo ra xa Khải Tuấn:

-Tìm Tiểu Du! Sao lúc nào cậu cũng lôi kéo vợ tôi vậy?

-Vợ ak? Haha nực cười, Tiểu Du là vợ anh từ khi nào?

-Từ khi nào cũng không liên quan cậu, cậu nên nhớ cậu chỉ là một người bạn…không hơn không kém.

Khải Tuấn không thể nén nỗi bực tức.

-Bạn ư? Không đúng, tôi không chỉ là bạn mà còn là ….

-Là gì?

Ánh mắt hắn nhìn Khải Tuấn thách thức còn nó thì lại nhìn Khải Tuấn với ánh mắt tò mò khó hiểu. Khong hiểu sao tình thế này anh không nói nên lời, nó không nhớ gì, Tuấn có thể nói dối nó hoặc nói thật với nó nhưng như vậy người mệt mỏi và khó xử chỉ có thể là nó.

-Là người rất thương yêu Tiểu Du.

Hắn như đọc được suy nghĩ của Khải Tuấn nên cũng không nhượng bộ.

-Vậy sao? Nhưng rất tiếc cô ấy đã có tôi rồi, câu nên từ bỏ đi là vừa.

Nói rồi hắn nắm tay nó kéo đi thật mạnh, nhưng nó bị một lực khác nắm lại, là Khải Tuấn, nó không ngờ nhìn Khải Tuấn bình thường thư sinh như vậy nhưng hôm nay đôi tay ấy siết nó thật chặt như tay của hắn vậy.

-Khải Tuấn….-nó lắp bắp

Hắn quay lại, ánh mắt rất điềm tĩnh nhưng xen vào sự tức giận.

-Bỏ ra!

Khải Tuấn mỉm cười.

-Tiểu Du là hôn thê của cậu…

Câu nói đó làm hắn hơi bất ngờ. Nhưng không kết thúc ở đó Khải Tuấn cười thách thức

-…Nhưng chưa là vợ!

-Sẽ sớm thôi!

-Vậy trong thời gian đó tôi vẫn có quyền theo đuổi cô ấy. Trần Gia Huy…

Nghe Khải Tuấn đột ngột gọi cả họ và tên hắn làm hắn bắt đầu khó chịu

-Sao?

-…Từ hôm nay tôi chính thức cạnh tranh với cậu, dành lấy Tiểu Du.

Sau khi Khải Tuấn “tuyên chỉ” nó và hắn ngạc nhiên mất vài giây. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hắn cười khẩy:

-Hừ…,cậu dành được sao?

-Sẽ sớm thôi!

-Tiểu Du là của tôi!

Nói rồi hắn dằn thật mạnh nó về phía mình, Khải Tuấn rất muốn kéo lại nhưng thấy tay nó đã ửng đỏ, Khải Tuấn miễn cưỡng buông tay. Điểm yếu của Khải Tuấn là đây, không nỡ nhìn người mình yêu bị bất cứ một vết xước nhỏ nào.

Nhưng chính anh cũng biết có lẽ đây là điểm yếu khiến giờ phút này người bên cạnh nó không phải là anh.

Siết chặt tay nó bước đi , nó không biết hắn đang đi đâu còn hắn không biết nó đang nhìn hắn bàng ánh mắt “đầy tâm trạng”, cuối cùng nó cũng lên tiếng:

-Gia Huy….Đau em…!

Hắn bây giờ mới cảm nhận được sức mạnh dồn vào tay nó nãy giờ, hắn dừng bước, thốt ra một câu mà hắn không có ý định nói:

-Nói đi một tí thôi mà?

Nghe câu hỏi như đứa trẻ từ khuôn mặt nghiêm nghị của hắn làm nó phì cười

-Chời hihi…”mama” mới đi một tí mà đã không chịu nổi rồi hả?

Biết bị nó ghẹo hắn không thèm để ý nghiêm giọng nói:

-Sao? Khải Tuấn muốn theo đuổi em kìa?

Hắn động vào nỗi đau của nó, mọi việc tới nhanh quá làm máu nó” không kịp lên não” nó ấp úng…

-Thì…thì sao?

Hắn quay qua áp sát người nó một tay choàng qua ôm lấy eo nó một tay nâng cằm nó lên cho ánh mắt nó gặp ánh mắt hắn.

-Anh…sao….

-Không được… không được rời khỏi anh.

Nó cứng họng với câu nói như ra lệnh nhưng cũng chất chứa tình cảm của hắn, không để nó trả lời hắn cười nham hiểm:

-Điều kiện mà em đã đồng ý để được có mặt ở đây!

Nó nhớ ra, là lần hắn và Bảo Như “ngả giá” nó cho chuyến đi này.

Cúi xuống gần nó hơn hắn nói giọng lạnh băng:

-Biết chưa?

Nó bắt đầu đỏ mặt vì tư thế rất “tình củm” này lí nhí đáp lại:

-Vâng…!

Dù theo như “lý thuyết” thì đây là do hắn bắt buộc nhưng trong lòng nó cũng nghĩ “không có lý do gi để rời khỏi ten đáng ghét này cả”

Một lần nửa hắn lại “phát ngôn” làm nó shock:

-Anh hôn em nhé!

Thật “đau khổ” sau lần nó nói khi hôn phải xin phép lần nào hắn cũng dùng thứ “vũ khí” này. Hắn thừa biết nó không thể nói “không” cũng hiểu nó không thể nói “ yes” nhưng không hiểu sao rất thích nhìn dáng vẻ lúng túng của nó.

Nó đã lúng túng lắm rồi, cánh tay rắn chắc kia vẫn siết lấy eo nó. Hắn cúi xuống bờ môi đỏ mọng của nó

-Á Á Á Á….TÔI CHƯA THẤY GÌ ĐÂU NHÉ!

Nó giật mình quay mặt ra phía “âm thanh” chói tai kia , hắn cũng dừng “hành động” lại quay qua thấy Đại Ảnh đang đứng đó tay che lấy miệng.

-Đại….đại…Ảnh…không…không..phải …

Nó đỏ mặt như người uống rượu lắp ba lắp bắp 2 tay để trên ngực hắn vội vã đẩy hắn ra.

Buông nó ra hắn nhìn Đại Ảnh ánh mắt dò xét:

-Làm gì ở đây?

Đại Ảnh tỏ vẻ ái náy:

-Cũng xế chiều rồi, àh…mọi người đang tìm 2 người nên…

-Vậy chúng ta đi thôi để mọi người chờ.

Mặt nó vẫn ửng hồng kéo tay áo hắn đi về phía “doanh trại” của tụi nó.

*BUỔI TỐI:

Sau khi ăn tối tụi nó quyết định đi ngủ sớm để sáng mai về thành phố.

Ánh đèn ngủ trong phòng chiếu sáng một phần gương mặt của Đại ẢNh trong bóng tối, cô ta ngồi đó nhìn nó đang nhắm nghiền mắt, khuôn mặt toát lên vẻ thuần khiết rất cuốn hút.

Lúc này Bảo Như và Hải yến ở giường bên kia cũng ngủ rồi. Đại Ảnh ngồi dậy, bước xuống giường:

-Đại Ảnh à? Cậu đi đâu vậy?

Nằm chung giường Đại Ảnh vén chăn bước qua nó xuống giường nên nó thức giấc.

-……………….-không trả lời

Thấy Đại Ảnh khuôn mặt ủ rũ như chực khóc nó vội đứng dậy nắm tay cô ta ra phòng khách:

-Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?

-Phải làm sao đây Tiểu Du…

Nhìn đại Ảnh khó hiểu, nó thấy cô bạn mắt đỏ hoe:

-Cậu khóc sao? Chuyện gì vậy? Ai ăn hiếp cậu ak?

-Không…

Nó bắt đầu lo lắng:

-Chứ sao? Cậu nói mình biết đi

Đại ẢNh lấy tay sờ lên cổ giọng mếu máo:

-Dây chuyền…sợi dây chuyền của mình..,hức..hức..

-Dây chuyền nào? Mà sao?

Đại Ảnh bắt đầu rơi nước mắt:

-Dây chuyền đó rất quan trọng với mình, là một người rất đặc biệt đã tặng, lúc sáng vẫn còn không hiểu sao lúc nãy thấy mất tiu

-Câu tìm chưa?

-Mình tìm khắp nhà rồi không thấy đâu, mình nghĩ….

-Sao?

-Mình nghĩ nó rớt ngoài rừng rồi, nên muốn…đi tìm

Nó lo lắng nhìn Đại Ảnh quan tâm:

-Tối lắm sao tìm được, mai hãy tìm được không?

-Không, mai mọi người về rồi mình không muốn vì mình mà trễ giờ!

-Không sao đâu, nó rất quan trọng vơi cậu nên tụi mình sẽ tìm giúp mà

-Không được, nếu không tim được mình thật sự không yên tâm ngủ, với lại mai không biết có bị con gì tha đi không.

Thấy Đại Ảnh lo lắng như vậy nó quyết định:

-Vậy mình đi cùng cậu.

-Thật hả? Cám ơn bạn nhìu lắm, đợi mình lấy áo khoát đã

Nó bâng khuâng không biết nên nói cho hắn biết không nhưng rồi lại thôi:

-“Thôi kệ, di một tí thôi mà”

Đại Ảnh hấp tấp chạy xuống

-Đi thôi Tiểu …Á..

Nói chưa hết câu Đại Ảnh khụy xuống, nó hơt hải chạy tới:

-Cậu sao vậy?

-Thôi chết, chân mình đau quá.

-vậy sao bây giờ?

-HuHu…mình thật vô dụng, nhưng kệ, chúng ta đi thôi.

Đại Ảnh Vịn vai nó đứng dậy mặt nhìn rất đau

-Thôi, vậy cậu ở nhà đợi đi, mình đi tìm cho!

-Nhưng…

-Không sao, mình đi một tí thôi,

Nói rồi nó lấy cây đèn pin trên tay nhỏ bạn , khoát áo mang giày đi vào rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play