Hạ Chi đang ngồi trong vườn ươm cùng
Phượng thì đột nhiên thấy cô bé bỏ thuổng ra, bưng miệng chạy ra một góc và nôn ọe. Gần đây ngày nào cô cũng thấy chuyện này xảy ra, hơn nữa
Phượng cũng ăn uống kém đi, cứ ăn vào là buồn nôn nên ban đầu cô cũng cứ nghĩ rằng Phượng bị bệnh dạ dày như cô bé từng nói. Nhưng nghĩ kĩ lại,
trước đó Phượng không hề có biểu hiện này nên cô càng thêm nghi hoặc.
Cô tiến lại vỗ vỗ lên vai của Phượng,
đợi cho cô bé qua cơn buồn nôn mới đưa cho Phượng cái khăn để cô bé lau
mặt. Nhìn thấy gương mặt vốn đã xanh xao của Phượng lúc này càng tái
nhợt đi, cô nhíu mày rồi đột ngột hỏi:
-Em có thai phải không Phượng?
Nghe cô hỏi, Phượng giật mình đánh rơi
cả chiếc khăn đang cầm trên tay. Nhìn thái độ đó của cô bé, Hạ Chi càng
tin vào phán đoán của mình.
-Đừng giấu chị, chị biết em đang ốm nghén chứ không phải bị đau dạ dày. Sao em không nói cho chị biết, chị không đáng tin sao?
-Không phải đâu…- Phượng lắc đầu rồi đột ngột nắm chặt lấy tay cô nói như van nài- Chị ơi, chị đừng nói với ai
nhé, kể cả anh Thiên Anh, kể cả các anh chị ở đây, em không muốn mọi
người nghĩ em là đứa không chồng mà chửa, nghĩ em là đứa con gái dễ dãi.
-Được rồi. Lại đây ngồi nghỉ chút.- Hạ Chi vỗ lên tay cô bé rồi hai chị em tiến lại một gốc cây lớn và cùng ngồi xuống.
-Cái thai mấy tháng rồi?- Ngồi xuống rồi, thấy Phượng cứ cúi gằm mặt, cô ân cần hỏi.
-Hơn hai tháng rồi chị ạ!
-Bố đứa bé là ai? Có biết em mang thai không?
Phượng khẽ lắc đầu.
-Là em không nói?
Phượng gật, cũng không nói gì.
-Sao em không nói cho người đó để cả hai cùng giải quyết?
-Em sợ ảnh hưởng tới người ấy.
-Ảnh hưởng gì?
-Tới công danh, sự nghiệp của người ấy.
Không có em, người đó chắc chắn sẽ có tương lai tươi đẹp hơn. Em chỉ là
một đứa không cha không mẹ, em không xứng đáng với người đó chị ạ!
-Nếu hai người thực lòng yêu nhau và đến với nhau thì sẽ không nói chuyện gia cảnh. Có ai mong mồ côi cha mẹ
đâu. Bố mẹ chị cũng mất từ khi chị còn nhỏ. Có một gia đình giàu có muốn giúp đỡ nuôi anh em chị, nhưng anh trai chị đã từ chối, bọn chị mặc dù
không có cha mẹ thật, nhưng không có nghĩa là thiếu lòng tự trọng. Em
nên nói cho cha đứa trẻ biết việc này.
-Anh ấy hiện không ở đảo này.- Phượng lắc đầu.
-Không có sao? Đi làm ăn xa à? Hay đi học xa?
Phượng không đáp mà chỉ lặng thinh nhìn xuống bụng mình.
-Nhưng chắc còn gia đình của anh ta chứ?
-Thôi chị ạ! Em sẽ không nói cho người đó biết đâu. Em sẽ nuôi con một mình.
-Nuôi con một mình? Em điên sao?- Hạ Chi quát- Em có biết nuôi con một mình vất vả thế nào không? Em còn nuôi
tới mấy đứa em nữa, thêm một đứa trẻ con rồi cả em, cả con em và mấy đứa trẻ đều chết đói hết sao?
-Em đi làm ở phòng khám cũng tích cóp được một ít tiền rồi chị ạ!
-Một chút tiền cỏn con đó của em liệu cầm cự được mấy ngày? Em nghĩ mọi việc quá đơn giản rồi.
-Ngày xưa nhà em rất nghèo, thế mà bố mẹ em vẫn nuôi chị em em lớn lên được. Em không tin em không nuôi con một mình được.
-Đó là vì mẹ em còn có một người chồng
để dựa vào, chị em của em còn có một người cha che chở. Còn con em thì
có gì? Một bà mẹ không nghề nghiệp và mấy ông cậu vẫn còn đang tuổi ăn
bám sao? Em nghĩ mọi chuyện cũng thật quá đơn giản rồi, đồ ngốc.
-Chị đừng mắng em nữa, em biết em ngốc,
nhưng em đã quyết tâm rồi. Em sẽ không để mất đứa con này đâu. Em yêu
anh ấy, và em sẽ sinh đứa bé ra.
-Thôi được rồi, chị cũng không khuyên em bỏ đứa bé, chỉ là cần phải bàn bạc với anh chàng kia để đứa nhỏ sinh ra không bị thiếu thốn tình cảm hay thiệt thòi gì. Nếu em không phản đối,
chị sẽ làm mẹ đỡ đầu cho con của em, thế nào?
-Thật chứ? Chị đồng ý là mẹ đỡ đầu cho con của em thật sao?- Phượng nắm lấy tay cô vui mừng hỏi.
-Tất nhiên rồi. Chị sẽ cùng nuôi đứa bé
với em.- Hạ Chi gật đầu rồi đứng dậy- Thôi đứng dậy đi, chị em mình xin
nghỉ sớm một chút rồi xuống phố mua ít đồ. Em đang có bầu, không thể ăn
uống qua loa được. Hơn nữa từ nay cũng đừng đi đi về về nữa, chị sẽ xin
với trung tâm cho em lên đây ở hẳn. Còn mấy đứa em của em nếu được thì
cũng cho chúng nó lên đây ở luôn đi.
-Như thế làm sao được ạ? Đây là nơi làm
việc mà.- Phượng kêu lên.- Chị đừng lo, chúng nó ở một mình quen rồi, em sẽ nhờ mấy bác hàng xóm để mắt giúp nữa. Một tuần em sẽ về thăm tụi nó
một hai ngày là được rồi.
-Thế cũng được. Thôi, đứng dậy, chị em mình đi.
Từ hôm Thiên Anh đi, Nguyên đi, rồi
Vincent cũng đi, lâu rồi Hạ Chi mới lại vui như thế. Niềm vui sắp được
chào đón một đứa bé ra đời khiến cho cô phấn chấn hẳn lên, giống như
người sắp làm mẹ là cô chứ không phải Phượng vậy. Bằng số tiền tích cóp
của mình, cô mua cho Phượng nhiều đồ để tẩm bổ, và nếu Phượng không ngăn lại, chắc cô còn sắm cả đồ dành cho trẻ sơ sinh nữa.
Hai chị em lang thang dưới phố một lúc
thì cảm thấy đói bụng, đang định tìm một quán nào đó ăn tạm rồi mới về
trung tâm thì Hạ Chi nhận được điện của Vincent. Anh hỏi cô đang ở đâu,
nói sẽ tới gặp cô ngay rồi tắt máy. Hạ Chi tưởng rằng anh mang tin của
Thiên Anh tới cho mình nên mừng lắm. Không ngờ, một lúc sau, người tới
không chỉ có Trung, mà còn có cả Nguyên. Nguyên đứng đó nhìn cô, dường
như đang cố kiềm chế lắm để bản thân không chạy ào tới mà ôm siết lấy
thân hình mảnh mai yếu đuối kia. Chỉ một thời gian không gặp mà nhìn cô
đã đen đi rất nhiều, nhưng cũng có vẻ rất khỏe khoắn và tươi vui.
-Chi, anh muốn nói chuyện riêng với em.- Khẽ hít vào một hơi, Nguyên nói.
-Chúng ta còn có chuyện gì để nói sao?- Hạ Chi xa lạ hỏi lại, nhưng cô lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
-Còn, rất nhiều nữa là khác.- Nguyên gật đầu.
Hạ Chi nhìn sang Vincent, thấy anh khẽ nhún vai và chẳng nói gì thì cô cau mày lại một chút. Sau đó, cô nói tiếp:
-Anh Trung, anh đưa Phượng đi ăn giúp em, rồi đưa cô ấy về trung tâm trước, được chứ?
-Cũng được.- Trung gật đầu và tách ra khỏi Nguyên.
Phượng cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng đi theo anh.
Nguyên vẫy taxi sau đó đưa Hạ Chi tới
quán café quen thuộc mà hai người thường hay ngồi trước đây. Thấy anh cứ ngồi im nhìn mình với một vẻ ưu tư khó nói, Hạ Chi đành lên tiếng
trước:
-Dạo này anh khỏe không?
-Anh khỏe. Còn em.
-Tất nhiên là em cũng rất khỏe rồi. Một ngày có thể đi rừng mấy lượt cũng không vấn đề gì.- Hạ Chi nhún vai.
-Mấy công việc đó không thích hợp với em đâu. Em nên xin một công việc văn phòng ổn định hơn.
-Em nghĩ là ổn chứ. Em thấy bản thân em
rất thích hợp với nghề làm vườn và trồng hoa. Hơn nữa, em còn phải ở lại đây, chờ một người.
-Anh Lâm phải không?
-Sao anh biết?- Hạ Chi giật mình hỏi,
rồi nghĩ tới cái nhún vai của Vincent, cô lại thở dài như tự trả lời cho mình- Anh Trung kể hết với anh rồi sao?
-Anh xin lỗi, Hạ Chi.- Nguyên tiếp tục nói một câu không ăn nhập lắm với chủ đề đang nói chuyện.
-Về chuyện gì chứ?
-Vì đã không tới gặp em và anh Thanh Lâm ngày hôm đó.
-Anh…- Hạ Chi sững sờ nhìn anh như không tin vào những gì anh vừa nhắc.
Cô từng nghĩ đó là bí mật mà cô sẽ giữ cả đời này, sẽ không bao giờ nói cho anh biết.
-Mẹ đã nói cho anh biết, còn bảo anh đi
tìm em và anh Thanh Lâm. Anh không nghĩ số phận lại trêu ngươi chúng ta
tới vậy.- Nguyên cười khổ giải thích.
-Thôi bỏ đi, nếu anh tới, cũng đã chắc gì anh sẽ yêu một người như em.- Hạ Chi lắc đầu.
-Sao khi nhớ lại, em không nói với anh?
-Em nói thế nào với anh được? Khi đó em
căm hận anh tới tận xương tủy. Xin lỗi, nhưng em không thể quên được nỗi tủi nhục của em và anh Thanh Lâm khi bị anh cho leo cây buổi tối hôm đó ở nhà hàng. Hơn nữa, sau đó em còn phát hiện ra anh không tới chỉ vì
anh đã chạy ra Cát Bà, và tìm vui với những cô nàng nóng bỏng khác. Kể
cả khi mất đi trí nhớ rồi, em vẫn còn lưu giữ một chút hình ảnh về anh,
người đã gián tiếp gây ra tai họa cho anh em em.
-Đó là lý do em đã tát anh ngay khi mở
mắt ra và nhìn thấy anh? Không phải một lần, mà là hai lần… Em thực sự
hận anh đến thế sao, Chi?
-Đúng, em hận là không thể đánh anh,
không thể trút mọi nỗi oán hận lên anh, sau khi em đã khôi phục trí nhớ. Cái tát lần đầu tiên khi em thấy anh, có thể là một chút kí ức còn sót
lại, hoặc cũng có thể là nỗi đau mà em không thể nào quên đi được.
-Anh xin lỗi, anh thực sự không biết sự nông nổi và bồng bột của anh lại gây ra hậu quả như vậy.
-Giờ anh xin lỗi đâu có ích gì.- Hạ Chi
lắc đầu- Anh không thể trả lại được cho em và anh Lâm những tháng ngày
bình yên được nữa.
-Chi…
-Anh biết không- Chi ngắt lời anh nói
tiếp- Từ khi còn nhỏ, em đã rất thích anh, mặc dù khi đó em hoàn toàn
không biết rằng chúng ta được hai ông nội hứa hôn cho nhau. Sau đó ông
nội em mất, trước khi mất ông có dặn hai anh em về hôn ước đó, ông chỉ
nói rằng đó là lời hứa của người lớn, nếu cả hai cảm thấy không thích
hợp với nhau thì cũng không nên cưỡng cầu. Nhưng từ ấy, trong tâm trí em luôn tồn tại một ý nghĩ rằng: em có một người chồng chưa cưới rất đẹp
trai. Ý nghĩ của một cô gái bắt đầu vào tuổi mới lớn nhiều màu hồng lắm.
Ông mất đi rồi, cuộc sống với hai anh em cũng trở nên khó khăn hơn. Số tiền ông để lại cho hai anh em ăn học
cũng cạn dần. Hai anh em em phải chuyển về học ở một trường huyện, xa
thành phố, cho đỡ tốn kém. Em chỉ là một cô học trò nhỏ không gì nổi
bật, trong khi anh là hotboy của trường, nổi tiếng trên khắp các mặt báo dành cho tuổi học trò. Em thậm chí còn đi mua báo và cắt hình anh để
vào trong cuốn nhật kí của mình.
Suốt thời gian đi học, em ấp ủ hình ảnh
của anh trong trái tim. Sau khi anh ra nước ngoài, em không còn có tin
tức gì của anh nữa. Rồi khi em tốt nghiệp đại học, đột ngột một ngày ông nội anh tìm tới anh em em và nói rằng muốn em đi gặp anh để xúc tiến
chuyện kết hôn. Anh trai em cũng đồng ý, gặp một lần cho xong, nếu có
thể tiếp tục thì tiếp tục, còn không thì cũng nên kết thúc.
Nhưng rồi em và anh trai ngồi đợi anh
suốt buổi tối. Em đã nghĩ tới một buổi hẹn trong mơ, thậm chí còn chuẩn
bị rất nhiều, suy nghĩ sẽ nói những gì khi gặp anh nữa. Mẹ anh thì luôn
miệng xin lỗi. Anh Lâm thấy em buồn nên cũng không nói gì nhiều, nhưng
em biết là anh ấy rất giận.
Sau đó anh ấy nói có việc đi công tác ở
Cát Bà, muốn đưa em đi cùng cho khuây khỏa. Và em đi. Rồi ở đây, em
trông thấy anh, anh khoác vai một cô gái rất xinh đẹp đi dạo ngoài bãi
biển. Nhưng anh không nhận ra em, hoặc chẳng thèm để ý đến một người
bình thường như em. Sau đó thì tai họa tới với anh Lâm và em…
-Anh thật sự xin lỗi. Lúc này anh không biết nói gì ngoài lời xin lỗi em và anh Lâm cả.
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô đã bắt đầu ngân ngấn nước, cô lấy tay quẹt đi, lắc đầu cười:
-Thôi, đừng xin lỗi em. Ngay từ đầu là chúng ta đã được sắp xếp có duyên mà không có phận.
-Anh không tin vào duyên phận. Nếu em đã được sắp xếp để dành cho anh, thì thế nào anh cũng sẽ đưa em về lại bên anh được. Chỉ cần em yêu anh, Hạ Chi.
-Cả đời này em cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.- Hạ Chi bật khóc, lúc này cô không thể cố gắng cười được nữa.
-Tại sao vậy? Anh thực sự không cố ý mà.- Nguyên nhìn cô đầy bất lực.
-Những ngày tháng em mất trí nhớ, anh đã ở bên chăm sóc cho em. Nhưng còn anh Lâm, ai sẽ bù đắp được cho anh ấy
những ngày tháng này? Mặc dù anh không phải là người trực tiếp khiến anh ấy trở thành như vậy, nhưng có thể nếu không phải vì buổi hẹn đó anh
không tới, thì anh ấy đã không quyết định đi công tác ngay và dẫn em
theo cùng. Một ngày anh ấy chưa lành lặn trở về, thì ngày đó em còn
không tha thứ cho anh được. Hơn nữa…
-Em nói hết đi.
-Anh vẫn còn yêu chị Dung lắm đúng không?
Nguyên sững cả người với câu hỏi này của Hạ Chi. Thấy anh lúng túng mãi không biết trả lời thế nào, cô cười chua chát:
-Em biết chuyện ấy lâu rồi, nhưng đó là
thế giới tình cảm riêng của anh, và em tôn trọng. Hơn nữa, đến lúc này
em vẫn còn quý trọng anh, chỉ vì em thấy được tình cảm đơn phương mười
năm kia của anh. Không phải người đàn ông nào cũng duy trì được điều ấy.
-Anh xin lỗi, Hạ Chi. Mối tình đầu
thường rất khó quên, mặc dù đó chỉ là mối tình đầu đơn phương. Nhưng anh xin thề, anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với em hết. Giữa anh và
chị Dung hoàn toàn không có gì.
-Thôi, anh về đi. Về thành phố của anh, em phải ở lại đây chờ anh Lâm trở về. Sau đó, em sẽ tìm một nơi bình yên để sống.
“Và quên anh…” Hạ Chi thầm nghĩ, cô không dám nói ra câu này, sợ rằng sẽ làm chùn bước chân Nguyên.
-Chi, anh yêu em mà. Em quên những gì đã nói với anh sao? Chẳng lẽ tình cảm giữa hai chúng ta kết thúc chỉ vì
những sai lầm trong quá khứ sao?
-Đúng… Là sai lầm mà em sẽ ghi nhớ suốt đời. Em sẽ hận anh cả đời.
-Được rồi, em đừng khóc nữa. Nếu sự xuất hiện của anh làm cho em khóc nhiều như vậy, thì anh sẽ đi ngay, sẽ biến mất khỏi tầm mắt của em.- Nguyên thở dài rồi sau đó đứng dậy- Để anh
đưa em về nhé, lần cuối thôi.
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nâu
sẫm và đầy nỗi buồn của anh, không từ chối, cũng không đồng tình, cô
lẳng lặng cất bước đi ra khỏi quán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT