Quả thật là cô chủ động đi gặp anh, nói chính xác, là không hẹn mà gặp, không, là công việc an bài.
Thứ bảy, Vu Binh và Tiểu Vệ cùng cô đi quay hình quảng cáo. Trợ lý đạo diễn quảng cáo thông báo ở trước cửa trung tâm thương mại Tây Đan gặp mặt, xuyên qua cửa kính xe tối màu, cô nhìn chiếc xe bên bãi đỗ xe kia có điểm thấy quen mắt. Đang muốn nhìn kỹ, cửa xe liền mở ra, Tần Phái từ bên trong đi ra, vô cùng rêu rao hướng về phía cô đưa tới một cái hôn gió.
Tim cô rớt xuống, ngừng đập nửa nhịp.
Cạnh bên xe đó là một chiếc Passat màu đen, Hạ Dịch Dương mặc áo sơmi xanh nhạt, quần dài màu khói bụi, nhàn nhàn ỷ ở trên cửa xe. Trong ánh mắt, trời cao ít mây, trời trong nắng ấm.
"Nhìn, anh ấy mới thực là chân mệnh thiên tử của chị Diệp." Tiểu Vệ là fan cuồng của anh, có ít ngày không gặp, hưng phấn không kềm chế được, liền vội vàng hướng Vu Binh khoe ra.
Vu binh miệng há ra thành nửa cái vòng tròn, "Thật hay giả? Kia... Đó là biên tập viên Hạ Dịch Dương!"
Tiểu Vệ nhún nhún vai, "Thế thì sao chứ? Chị Diệp của chúng ta cũng là người chủ trì chủ lực của radio, môn đăng hộ đối, nam tài nữ mạo."
"Tôi không phải có ý này, tôi nói là tại sao cho tới bây giờ không gặp qua anh ở radio?"
"Cậu cho là danh nhân yêu đương đều giống như cậu sao, ở trên đường cái không biết xấu hổ nắm tay biểu diễn?"
"Tôi chỉ từng cùng với cô ở trên đường cái nắm tay thôi!"
Tiểu Vệ sửng sốt, lập tức bối rối đem tầm mắt tránh đi, "A, a, hôm nay thực nóng nha!"
Vu Binh buồn bực nhìn cô, cậu ta cảm thấy rất tốt mà, hôm nay chỉ có hai mươi tám độ.
Trên trán Diệp Phong hiện lên ba vạch đen, Tần Phái cùng một hàng người hướng về phía họ đi tới.
Không có cách nào làm bộ nhìn không thấy, huống hồ gì, cô ý thức được người sắm vai chồng của cô là ai, hung hăng hướng tới người đang cười đến nhe răng trợn mắt - Tần Phái một ánh mắt sắc như dao.
Tần Phái da dày, không hề có cảm giác, "Không cần tôi giới thiệu chứ!" Anh ta không ngừng rung đùi, ghé mắt nhìn xem hai người.
Diệp Phong thật muốn đá anh ta mấy đá.
Những nhân viên công tác khác đều chưa thấy qua Diệp Phong, lẫn nhau trao đổi ánh mắt khó hiểu.
Người kia hài lòng sâu sắc, cười như làn gió mùa xuân, "Đương nhiên không cần, tôi cùng Diệp Tử là đồng học, cũng là bạn." Bạn bè định nghĩa rất rộng, cụ thể là loại nào, mọi người có thể nhận ra.
Mọi người hiểu rõ gật gật đầu, chỉ có Tiểu Vệ cười đến phấn chấn sung sướng.
"Xin chào Hạ biên tập!" Cô vui vẻ bước đến chào hỏi.
"Tiểu Vệ, đã lâu không gặp, càng xinh đẹp hơn! Vị này nhất định là Vu Binh." Anh hướng về Vu Binh vươn tay.
Vu Binh thụ sủng nhược kinh đưa hai tay cầm lấy, "Đúng vậy, tôi là Vu Binh. Hạ biên tập làm sao mà biết..."
"Diệp Phong thường ở trước mặt tôi nhắc tới cậu."
Nói bậy, cô cho tới bây giờ chưa từng nói qua. Diệp Phong mắt sắc như dao xoát đi qua.
Anh bình thản mà lại thân mật tiếp được, tới gần cô, dịu dàng nói: "Hôm nay công việc sẽ không kết thúc sớm đâu, tối hôm qua ngủ ngon không?"
Cô nghiến răng nghiến lợi đè thấp tiếng nói, "Anh đã sớm biết có phải hay không?"
Người nọ vô tội chớp chớp mắt, giọng điệu vừa đúng giật mình, "So với em sớm vài phút mà thôi, vừa mới xuống xe mới nghe Tần đạo diễn nói. Chúng ta dường như rất hữu duyên, cùng người khác quay còn muốn nổi lên một chút cảm giác, là em, anh thoải mái hơn."
Cô chỉ cảm thấy ngực một trận tinh ngọt, liền im miệng, sợ sẽ hộc máu mà chết.
Bất quá, thế này lại như thế nào? Mọi người đều là chuyên nghiệp mà lại là rất chuyên nghiệp, sẽ không đem cảm xúc cá nhân vào trong công việc, huống chi này vẫn là ở trước mắt bao người. Có thể có chuyện gì phát sinh chứ? Cô buồn cười chính mình lo sợ không đâu.
Tần Phái đi lại dặn dò những yêu cầu lúc quay, muốn hai người diễn như một đôi vợ chồng ân ái, từ những chi tiết nhỏ trong cuộc sống bình thường thể hiện ra tình yêu lẫn nhau, tình yêu đối với gia đình, đối với thành phố này.
"Sẽ tính sổ với anh sau." Ở ngoài phạm vi mà người khác có thể nghe thấy, cô trịnh trọng uy hiếp.
Tần Phái ha ha cười, "Cũng có thể coi như không tính đến trên đầu tôi đi, tôi là bị buộc."
"Anh biết không báo."
"Không phải vì muốn tăng thêm sự vui mừng kinh ngạc sao? Spoil nhiều quá, ai còn xem cô diễn?"
Cô trả về một nụ cười lạnh thấu xương.
Quay hình cũng không quá thuận lợi, muốn quay ra các tình huống của người thường, không thể phong tỏa hiện trường. Thứ bảy ở trung tâm thương mại, vốn rất nhiều người. Nhìn thấy máy ảnh nhá lên, lại nhận ra nam nhân vật chính là Hạ Dịch Dương, lại nghe nói nữ nhân vật chính là Diệp Tử - 《 Đêm khuya khuynh tình 》, đám người như cơn thủy triền cuộn cuốn tiến tới.
Diệp Phong dù ở trước màn ảnh đã diễn tập qua, nhưng làm gì gặp qua trận thế này, không nói đến chuyện đối diện với ánh mắt của Hạ Dịch Dương, liền ngay cả cười đều tựa như khóc.
"Cô thế này có chỗ nào giống vợ của anh ta, rõ ràng là một kẻ thù của anh." Sau vài lần NG (*), Tần Phái phát hỏa.
Một lời nói toạc ra chân lý. Diệp Phong vẻ mặt đau khổ.
Hạ Dịch Dương hướng Tần Phái khoát tay, anh nhưng thật ra lại luôn điềm tĩnh tự nhiên. Anh dẫn Diệp Phong đi đến phía sau chiếc xe hậu cần, chỗ có bóng râm.
Mặt Diệp Phong phơi nắng dưới ánh mặt trời, cộng thêm lo lắng, hồng như tôm nướng, trên chóp mũi đầy mồ hôi, mà tay bởi vì khẩn trương, một mảnh lạnh lẽo.
Anh từ trong xe rút tờ khăn giấy cẩn thận thay cô lau lau mồ hôi, để ngừa làm hỏng lớp hóa trang, "Em hãy nghĩ giống như em hiện tại đang ngồi ở phòng thu trực tiếp, những người vây xem em đều là thính giả trung thành của em. Ở trước mặt thính giả, em sẽ khẩn trương sao? Em nhưng là nơi trút bỏ tâm tư của họ."
"Em không có cách nào tưởng tượng, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy những gương mặt hưng phấn xa lạ, lòng liền hoảng." Cô nắm chặt mười ngón tay, bất lực chu miệng lên, căn bản đã quên bản thân mình đang muốn cùng người kia phân rõ giới hạn.
"Em làm gì mà nhìn bọn họ? Em nên nhìn hẳn là nhìn anh đó! Chúng ta cùng nhau dạo trung tâm thương mại, vì nhà của chúng ta mua thêm đồ trang hoàng, em nói em thích rèm cửa sổ màu tím, anh nói anh thích vàng nhạt. Em nói mua sô pha da thật, có vẻ dễ quét dọn, anh nói vải bố có thể thường xuyên đổi phong cách..."
"Em thích là vải bố." Cô bật thốt lên phản đối.
"Được, anh đây nhìn trúng là da thật, màu đen."
"Không nên, cái loại này là để bố trí phòng họp, đặt ở trong nhà, rất lạnh lùng, cứng rắn, nặng nề."
"Được, nghe lời em."
Anh nở nụ cười, nắm lấy tay cô, đi ra bóng râm, lặng lẽ hướng cho Tần Phái cái ánh mắt, "Vậy em thích bàn học cái dạng gì? Hình chữ nhật? Hay là hình bán cung?"
Tần Phái hiểu ý gật đầu.
"Đương nhiên là hình chữ nhật, tốt nhất có thể là gỗ anh đào, có loại cảm giác rất nặng rất kiên định."
"Sao, yêu cầu rất cao? Có công ty nào ở Bắc Kinh sản xuất bàn học gỗ anh đào ra bán chứ?"
Cô hé miệng cười, "Em chỉ là từng thấy qua trên một quyển sách."
"Anh muốn nghĩ cẩn thận, ngày mai phải đi hỏi thăm." Anh nhấc lên đuôi lông mày, trong đôi mắt đẹp ánh lên một chút vẻ dung túng yêu chiều.
"Cắt!" Tần Phái hét to một tiếng, làm Diệp Phong giật mình. Nghe được mọi người phát ra tiếng cười thiện ý, mới biết được trong khi bất tri bất giác đã hoàn thành cảnh quay.
Cô xấu hổ rút tay về, giả bộ tự nhiên đi hướng Tiểu Vệ.
"Chị Diệp, chị cùng Hạ biên tập trông thực sự yêu nhau! Lời lẽ ôn nhu, ánh mắt đưa tình, ngay cả khi cười đều so với bình thường hơn ba phần động lòng người."
"Đi đi cô!" Diệp Phong ném một câu, xoay người, nhìn thấy Hạ Dịch Dương bị một đám người vây quanh giơ lên di động không ngừng chụp.
Anh ý cười ôn hòa, vô cùng hợp tác, khi nhận thấy được ánh nhìn chăm chú của cô, anh quay đầu sang, bất đắc nháy mắt vài cái.
Kế tiếp, quay ở Hương Sơn và tiểu khu, cô đã thoải mái hơn nhiều. Chỉ NG một hai lần, liền OK. Tần Phái bảo cô hai ngày sau đến CCTV thu âm, sau đó tiến vào chế tác hậu kỳ.
Khi công việc hoàn thành, đã là mênh mang hoàng hôn. Cả nhóm đông người và xe kéo đến một nhà hàng Việt Nam, chúc mừng kết thúc công việc. Nhà hàng rất rộng, bố trí theo phong cách nhiệt đới châu á, không có phòng, chỉ dùng rèm manh, tấm bình phong bằng gỗ cùng với những cành cây tán rộng phân cách ra thành những không gian tương đối độc lập. Nhiều người, muốn hai cái bàn. Bọn họ dẹp đi một tấm bình phong gỗ, ghép hai cái bàn lại như vậy uống rượu mới náo nhiệt.
Tần Phái vừa đến liền gọi mấy thùng bia lạnh, mỗi người rót một ly lớn, đối với các cô thì không bắt buộc, còn các anh thì phải một hơi cạn sạch.
Diệp Phong nhìn chất lỏng sủi bọt trong ly, hớp một ngụm, liền nhíu mày, hơi lạnh làm cô rùng mình một cái.
Hạ Dịch Dương bình thường cũng không chạm vào rượu, đêm nay có thể là vui vẻ, ai đến cũng không cự tuyệt, ai kính anh đều uống, lại còn chủ động mời. Chỉ chốc lát, mấy thùng bia lớn chỉ thấy xác, Tần Phái vung tay lên, lại kêu đem tới mấy thùng.
Mắt Diệp Phong như gió quét qua anh, miệng mím lại. Dạ dày người kia dạo này xem ra là rất mạnh à.
Ăn xong đi ra, các cô một đám vẫn là bộ dáng thục nữ, các anh hoặc là mặt đỏ như quan công, hoặc là vừa ca vừa hét, giống như người điên. Chỉ có anh đi lại bình thường, cử chỉ trầm ổn.
Vu Binh tửu lượng kém cỏi nhất, còn không bằng Tiểu Vệ, Hạ Dịch Dương kính cậu ta một ly, người liền rớt, sớm bị Tiểu Vệ ném vào ghế sau, ngáy khò khè to đến nỗi bên ngoài mấy dặm đều có thể nghe thấy.
Diệp Phong mở cửa xe nhìn nhìn, để cho Tiểu Vệ lái xe đưa Vu Binh trở về. Cô tìm Tần Phái đưa về.
Tần Phái không có trả lời, nhìn chằm chằm vào cách đó không xa, không dám tin, "Trời đất, anh ta muốn tự mình lái xe trở về sao?"
Cô theo tầm mắt Tần Phái nhìn lại, Hạ Dịch Dương ấn nút chìa khóa điều khiển, mở cửa xe, nghiêng người lên xe. Đèn điều khiển xe sáng lên, chiếu vào mặt anh đỏ như lửa.
"Tôi phải thay anh ta cầu nguyện, trên đường bình an, trăm ngàn lần đừng ở nửa đường gặp được cảnh sát hỏi thăm, như vậy liền phiền toái." Tần Phái miệng niệm lẩm bẩm, hai tay tạo thành chữ thập, còn ở trước ngực vẽ cái chữ thập, "Tiểu Phong Diệp, cô muốn đi nhờ xe hả? Được, lên đi!"
"Tần đạo diễn, anh đừng để cho Hạ biên tập lái xe, anh ấy đêm nay thực sự uống cũng không ít đâu." Ngồi trên ghế điều khiển, một vị mỹ nữ lo lắng nói, mặt đều nhăn cả lên.
"Tôi cũng uống không ít, sao em không quan tâm đến tôi?" Tần Phái rất là ghen tị.
Mỹ nữ liếc cái xem thường, "Quá nhiều người quan tâm anh."
"Tôi chỉ để ý sự quan tâm của em."
Mỹ nữ làm cái tư thế muốn nôn, xoay đầu đi qua, không để ý tới anh ta.
Tần Phái không thú vị sờ sờ cái mũi, đầu xoay xoay, ế, người vừa mới muốn đi nhờ xe đi đâu rồi?
Trong tầm mắt mông lung, có một bóng dáng mỏng manh ở trong bóng đêm hướng về chiếc Passat mà thổi qua.
Anh ta chợp mắt lại, chậm rãi kéo kính cửa xe lên, "Mọi người tự quét tuyết trước cửa, đừng động người khác hưởng sương ngói nhà. Chúng ta đi thôi!"
Xe chạy ra đường lớn, anh ta hướng ra sau nhìn lại thoáng qua, lẩm bẩm: "Người khác đều nói tôi là người xấu, kỳ thật tôi thực không xấu. Trên thực tế chân chính người xấu, bình thường nhìn qua đều giống như chính nhân quân tử."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT