Một năm qua đi, rồi hai năm…, vết thương cũng dần khép lại. Tuy trong lòng
vẫn còn nhiều vấn vương hay thỉnh thoảng vẫn thấy buồn đau khi nghĩ về
chuyện trong quá khứ, tôi vẫn phải tự nhủ, cuộc hôn nhân với Hạo Du hay
tình yêu tôi dành cho anh ấy, tất cả chỉ là sự nhầm lẫn của thượng đế mà thôi.
“Khôngggg…Tiểu Minh, cho anh một lí do, tại sao em bỏ rơi anh?”
Tiếng hét vang lên bằng cái giọng đau đớn của một người con trai. Tôi
bật dậy, toàn thân đầm đìa mồ hôi, tim đập nhanh thình thịch khiến tôi
gần như ngạt thở. Hộc hộc, đã bao lâu rồi, đã bốn năm rồi, tại sao, tại
sao tiếng hét đó vẫn ám ảnh tôi. Là tiếng hét của Hạo Du, cái thứ giọng
khiến trái tim tôi mỗi đêm dường như chảy máu ra đấy, khiến tôi đau đớn
thế sao vẫn không buông tha cho tôi chứ.
Thở mệt mỏi, tôi với tay lấy cái điện thoại xem giờ rồi cứ ngồi thừ đấy. Mới ba giờ sáng, hôm nào cũng vậy, hôm nào cũng vào giờ này, hình ảnh
Hạo Du đứng trước mặt tôi, ánh mắt nhìn tôi như sắp khóc, rồi tôi quay
lưng bỏ đi, sau đó…là tiếng hét của anh. Giọng anh sao đau đớn và xót xa đến thế, anh trách tôi sao lại bỏ rơi anh. Bốn năm rồi, tôi không có
đêm nào yên giấc. Chưa một đêm…cứ đến giờ này… Cơn ác mộng khiến tôi
thấy sợ không dám ngủ nữa, tất nhiên là bây giờ tôi đã quen hơn rồi,
bình thường sau khi bật dậy, thở hổn hển một lúc, tôi lại nằm xuống ngủ
tiếp được. Nhìn vào điện thoại, hôm nay là ngày 23 tháng 9, mai…bốn năm
ngày cưới của tôi, ngày mà tôi tưởng như là ngày hạnh phúc nhất trong
đời. Phải chăng vì thế nên dạo này tôi thường hay gặp Hạo Du trong mơ
hơn, hôm qua đến ngủ trưa cũng mơ đến anh nữa. Haiz, tự nhiên lại thắc
mắc không biết giờ…Hạo Du thế nào. Kể từ ngày hôm ấy, tôi chưa từng gặp
lại anh. Sau khi ra viện, tôi chuyển trường, chỉ kịp biết tin Tú Giang
đã đi du học. Sau đó, tuy có gặp gỡ Tiểu Phần thường xuyên (mà bọn tôi
vẫn là bạn tốt mà), tôi cũng không hỏi han gì đến Hạo Du. Mấy lần định
hỏi cô ấy có biết lí do Tú Giang đi du học không nhưng rồi lại thôi, tôi cũng đã nhiều lần tự tìm hiểu nhưng vẫn chẳng hiểu vì sao Tú Giang lại
sang Mĩ du học trong khi chẳng phải là hai người họ đang yêu nhau thắm
thiết lắm, sao giờ lại mỗi người một phương? Chẳng phải tôi đã chấp nhận chịu đựng nỗi đau một mình chỉ để họ trở lại hạnh phúc bên nhau? Bốn
năm qua tôi không ngừng thắc mắc nhưng vẫn hoàn toàn không có câu trả
lời.
Thế rồi một năm qua đi, rồi hai năm…, vết thương cũng dần khép lại. Tuy
trong lòng vẫn còn nhiều vấn vương hay thỉnh thoảng vẫn thấy buồn đau
khi nghĩ về chuyện trong quá khứ, tôi vẫn phải tự nhủ, cuộc hôn nhân với Hạo Du hay tình yêu tôi dành cho anh ấy, tất cả chỉ là sự nhầm lẫn của
thượng đế mà thôi.
* * * * * *
_Vợ yêu, mấy giờ rồi mà còn ngủ đây hả.
Nghe thấy tiếng gọi thân thuộc, tôi mới nheo nheo mắt quay ra, bắt gặp
ngay ánh mắt anh đang nhìn mình chăm chăm, còn cười. Tôi ngượng ngùng
ngồi bật dậy.
_Phong Phong, anh muốn hù chết em hả, em đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng
có lên giường nằm rồi gọi em như vậy, em sẽ đau tim mà chết vì giật mình mất.
Trước lời than vãn “quen thuộc” của tôi, Đình Phong chỉ cười khì khì rồi quàng tay ôm lấy bụng tôi.
_Em lúc nhăn nhó cũng dễ thương lắm. Nào, xuống đây, nằm với anh.
_Không.
Tôi bướng bỉnh, liền bị Đình Phong dùng bạo lực kéo xuống. Rồi anh ôm
ghì lấy tôi, không cho tôi một con đường thoát. Tôi đành “phải” vui đầu
vào ngực anh.
_Phong Phong, anh lúc nào cũng bạo lực như thế.
_Thế nào là bạo lực chứ – anh mơn man mái tóc tôi – ai bảo em bướng bỉnh nào, ai bảo anh cứ muốn ôm em.
_Eo, lí do cũ rích. – tôi chu mỏ.
_Để anh thơm cái rồi nói lí do mới cho.
_Ứ cho.
Tôi nói thế mà cuối cùng vẫn bị Đình Phong hôn một cách đầy bạo lực. Anh cứ như muốn nuốt chửng tôi vậy, nhưng không thể phủ nhận, anh hôn rất
chuyện nghiệp, dễ khiến người ta mê mẩn không thoát ra được. Và tôi…là
nạn nhân thường xuyên TT_TT
_Anh lúc nào cũng bao lực như thế. – rời được môi anh, tôi cố lấy hơi để nói.
_Ai bảo anh yêu em. – Đình Phong thì thầm vào tai tôi.
_Lí do mới của anh đây hả =.=, lí do này còn cũ hơn cả lí do kia.
_Cũ nên không thích chứ gì.
_Ơ, có.
Đấy, Đình Phong lúc nào cũng bắt nạt tôi như thế đấy. Nhưng mà biết đâu
được, lí do của anh cũ xì nhưng tôi vẫn muốn nghe. Chắc cũng vì Đình
Phong luôn ghé tai tôi thì thầm những lời ngọt ngào như thế mà chúng tôi đã yêu nhau được bốn năm rồi. Bọn bạn đại học của tôi, đứa nào cũng rất khâm phục tôi vì mối tình bốn năm này. Quả thực là bốn năm qua, bọn tôi chưa hề cãi nhau đến một lần, tất nhiên là cũng chỉ có vài lần tôi giận dỗi nhưng lại bị những lời ngon ngọt của của Đình Phong làm cho siêu
lòng nên hết giận ngay. Anh ấy thường bảo với tôi là nếu cãi nhau, cho
dù ai đúng ai sai, anh cũng sẽ là người xin lỗi trước, vì con gái thường hay buồn và nghĩ ngợi nhiều hơn trong chuyện này, anh không muốn người
anh yêu phải buồn bực. Hihi, ai nghe như thế chẳng yêu chứ. Nhưng mà bọn tôi cũng chưa cãi nhau bao giờ nên câu nói đó của anh cũng chưa có cơ
hội trở thành hiện thực.
Tôi nằm gọn trong vòng tay của anh, càng nghĩ càng thấy mình thật may
mắn vì có được người yêu tốt như Đình Phong. Nhưng không hiểu sao, tôi
vẫn hay nghĩ và mơ về Hạo Du.
Cảm nhận được vòng ôm siết chặt hơn của Đình Phong, tôi mới ngẩng đầu
lên nhìn thì lại thấy anh áp đầu tôi nhẹ nhàng vào ngực anh.
_Đang nghĩ gì đó, vịt con?
_Hì, có gì đâu ạ.
_Không có gì. Vẻ mặt của em…chắc chắn là đang nghĩ đến người con trai nào đó đúng không.
Nghe anh nói tôi liền giãy nảy.
_Ai nào, sao anh lại nghĩ xấu em như thế.
_Ai nghĩ xấu em, rõ ràng là vẻ mặt của em đã hiện rõ ràng là em…
_Thật uổng công em đang nghĩ anh là người bạn trai tốt nhất trên đời này.
Đình Phong nghe tôi nói rồi bỗng phá lên cười, còn ôm chặt lấy tôi hơn:
_Thật là em đang nghĩ thế hả?
_Buông em ra, em ghét anh.
_Sao ghét anh TT_TT
Nhìn mặt Đình Phong buồn cười quá làm tôi không thể nhịn cười.
_Hihi, yêu, không ghét, được chưa. Thôi dậy đi nào, mấy giờ rồi ạ.
_Chín giờ rồi.
Tôi ngồi dậy trước, vừa với tay lấy cái dây buộc tạm tóc vào vừa hỏi
anh. Đã chín giờ rồi, tôi nhớ là…tôi đã ngủ lúc nào tôi cũng không nhớ
nữa =.=. Hình như thức mãi rồi mệt quá nên tôi đã ngủ mất. Hôm nay tôi
lại có tiết học chiều nên sáng có thể nghỉ ngơi xả láng một tí.
_Phong Phong, dậy đi anh, nấu bữa sáng cho em. – tôi vừa nhảy ra khỏi giường vừa nói.
_Gọi anh là chồng yêu đi rồi anh nấu cho. – Đình Phong cười ranh mãnh.
Anh lúc nào cũng thích tôi gọi là chồng yêu và gọi tôi là vợ yêu, còn
tôi thì không thích tí nào, nó làm cho tôi nhớ đến Hạo Du, nhớ đến cuộc
hôn nhau đau khổ của tôi.
_Phong Phong, gọi như thế chẳng ngọt ngào hơn sao – tôi thơm chụt một
cái lên má anh – dậy đi nào, em muốn có một đĩa spagheti ngay sau khi
đánh răng rửa mặt xong.
_Ừ, được rồi, thưa vợ.
Tôi nhoẻn cười, híp mắt. Rồi đi liền vào phòng tắm. Đình Phong hay bắt
nạt tôi thế nhưng thực ra rất chiều chuộng tôi, anh nấu ăn thì khỏi chê
rồi, chẳng phải đã từng làm đầu bếp sao. Chuyện anh đi làm kiếm tiền,
mãi sau khi đã yêu nhau tôi mới biết, mà cũng là một lần vô tình nhìn
thấy và phát hiện, Đình Phong giấu tôi đâu có chịu nói. Nhớ lại con gấu
bông, rồi đống váy anh mua tặng tôi dịp giáng sinh năm đó, tôi lại
thương anh rất nhiều. Mặc dù Đình Phong đã nói là do anh muốn mua tặng
tôi, hơn nữa, lương anh cũng cao nhưng tôi vẫn cảm thấy rất áy náy.
Nhưng tôi nói thế thôi chứ chuyện tiền bạc bây giờ đâu còn là vấn đề gì
to tát nữa đâu, Đình Phong còn cứ bảo là để anh mua ôtô cho tôi. Bây giờ anh đã làm giám đốc rồi.
_Phong Phong, hôm nay anh không đến công ti à? – tôi từ trong nhà tắm nói vọng ra.
_Hôm nay vợ yêu nghỉ sáng còn gì, đến công ti cũng đâu làm gì, mọi việc vẫn diễn ra bình thường khi không có anh mà.
_Giám đốc gì mà toàn bỏ công ti mà đi chơi.
Tôi đến từ sau anh rồi vỗ lưng anh một phát, cười khì khì. Đình Phong
cũng quay ra nhìn tôi mà cười. Anh đang đeo tạp dề, đang làm mì cho tôi, dáng vẻ rất hiền lành, ánh mắt dịu dàng vô cùng. Tôi rất thích ngắm
Đình Phong nấu ăn, vì thế luôn đòi anh nấu cho như thế này. Anh nấu ăn
ngon lắm chứ đâu như…
Sau này tôi sẽ cố học nấu ăn giỏi như tên Đình Phong kia, lúc đó thì
chỉ được ăn thức ăn do tôi nấu thôi đấy…và cũng chỉ được nấu cho tôi ăn
thôi.
Giọng nói ấm áp ấy, ánh nhìn ấm áp ấy, sao tôi vẫn nhớ. Có người đã hứa
sẽ học nấu ăn thật ngon để nấu cho tôi hằng ngày. Có người đã hứa sẽ mãi ăn thức ăn tôi làm cho. Sao tất cả giờ đây chỉ còn là kỉ niệm, tất cả
chỉ là những lời hứa giả dối, mãi mãi không bao giờ thực hiện được. Tôi
đã biết thế, nhưng sao tim lại quặn thắt thế này. Nỗi đau này là vì đâu. Bốn năm rồi, tôi đã cho mọi chuyện chỉ là quá khứ rồi cơ mà, đã chôn
chặt nó vào góc sâu thảm tối tăm nhất của trái tim rồi. Sao tự nhiên lại nhớ đến…
_Ơ, vợ yêu, sao…sao em lại khóc, sao thế em?
Ngước lên nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Đình Phong, thấy anh đưa tay lên lau thứ nước gì chảy ra từ khóe mắt tôi, tôi mới biết…là tôi đã khóc. Sao
thế này, cảm xúc gì đây, sao nỗi đau lại ngập tràn mọi ngóc ngách trên
thân thể tôi thế này. Thật lạ.
Nở một nụ cười gượng gạo, tôi quay mặt đi rồi tự lau nước mắt đi cho mình.
_Hì, tại…em…đói quá.
_Hic, em làm anh lo quá. Đây, xong rồi đây, em ngồi xuống ghế đi.
Đình Phong khẽ cười dịu dàng xoa đầu tôi rồi bê đĩa mì để xuống bàn, tôi bị anh kéo xuống ghế ngay. Đình Phong còn tự tay xúc mì cho tôi ăn.
Mới được một dĩa mì vào miệng, cảm xúc khi xưa lại dào dạt trở về. Tôi
nhớ!!! Hạo Du đã lái xe đưa tôi đi đến quán ăn, xa đến hơn một tiếng,
rồi tôi đã cùng ăn spaghetti với anh. Đó…quả thực là đĩa spaghetti ngon
nhất mà tôi được ăn. Ngon nhất…
Bỗng thấy miếng mì trong miệng trở nên mặn lạ thường, tôi mới nhận ra là nó đang hòa với vị mặn của nước mắt. Rồi ngay lập tức, tôi nằm trong
vòng tay của Đình Phong. Tôi biết anh lo cho tôi lắm.
_Vịt con à, em sao vậy, sao em lại khóc. Bốn năm qua, em chưa từng khóc, sao bây giờ lại… Có phải mì anh làm không ngon không, để anh làm cho em đĩa khác nhé.
Bốn năm qua, tôi quả thực…chưa một lần rơi nước mắt. Dù có những lần bản thân muốn gục ngã trước số phận và cuộc đời, ở bên tôi luôn có Đình
Phong an ủi vỗ về nên tôi đã mạnh mẽ để không phải khóc. Tôi cũng không
hiểu nổi mình nữa. Tôi đã quên hai chữ “Hạo Du” rồi cơ mà, bình thường
có nghĩ đến cũng đâu có cảm giác gì. Sao tự nhiên bây giờ lại thế này,
tôi bị điên rồi sao. Tôi không thể làm cho Đình Phong lo lắng được, tôi
không được khóc, phải cười, phải cố gắng cười…
Rồi tôi nhoẻn cười nhìn anh, mặc dù nước mắt vẫn lấm lem khuôn mặt.
_Được ăn mì do anh nấu, em rất xúc động.
_Ngốc, xúc động thì xúc động sao lại phải khóc. Em làm anh lo lắm đấy
biết không, dù vì bất cứ lí do gì, em cũng đừng khóc, được không. Bốn
năm qua anh đã cố để em không phải khóc, giờ nhìn thấy nước mắt của em,
anh vừa sợ, vừa rất đau lòng. Lần sau có xúc động thì phải cười tươi
vào, rồi cảm ơn anh, thế là đủ, đừng khóc như thế, hiểu không hả.
Đình Phong trách tôi nhẹ nhàng rồi hôn lên mắt tôi, rồi đưa khăn lau mặt cho tôi, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Đình Phong trước kia đã từng nói với tôi: “Anh sẽ ở bên em bất cứ lúc nào em cần, anh sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa đâu”. Vì thế có những lúc anh không thể ở bên tôi, nhưng
cho dù là nửa đêm, hay khi anh đang ở phòng họp, chỉ cần tôi gọi cho
anh, nói là tôi buồn, anh cũng tức tốc đến bên tôi. Nhiều lần tôi đã hỏi anh không thấy phiền ư, thì anh ôm lấy tôi dịu dàng và nói bằng thứ
giọng chân thật nhất khiến tôi thực sự cảm động: “Em là thứ quý giá nhất mà ông trời đã ban cho anh. Cho dù phải mất tất cả, anh cũng chỉ cần có em”. Đình Phong còn nói, lúc nhìn thấy tôi khóc, là lúc anh thấy đau
khổ và dằn vặt nhất vì không thể làm gì cho tôi.
Cũng vì Đình Phong yêu thương tôi đến vậy, nên tôi đã tự nhủ phải làm
người bạn gái tốt nhất trên đời, luôn chỉ yêu mỗi mình anh, cho dù Đình
Phong có thay lòng đổi dạ, tôi cũng không được như thế. Tôi cũng hứa sẽ
không bao giờ làm anh buồn, vậy mà sao lúc nãy tôi lại khóc chứ, tôi
biết như vậy sẽ khiến anh lo lắng cơ mà.
Vòng tay ôm lấy anh, tôi dựa vào ngực anh, thủ thỉ nhẹ nhàng.
_Phong Phong, em sẽ không bao giờ khóc, sẽ không để anh phải phiền lòng nữa đâu, hãy tin em.
Cuộc đời tôi, đã bước phải một bước hụt lớn
mà tôi không bao giờ ngờ tới là tôi lại có ngày hôm nay.
Năm nay, tôi là học sinh lớp 12
Sau hơn hai năm nằm viện để chữa bệnh trầm cảm, giờ đây, tôi đang phải bước lại từ đầu.
Tôi phải đưa cuộc sống trở về đúng quỹ đạo của nó.
Thực ra, mọi thứ cũng chẳng thay đổi nhiều.
Vẫn là những điểm số cao ngất ngưởng, vẫn là sự mến mộ.
Nhưng tôi vẫn không sao sống lại như đã từng sống!!!
Vì…
cuộc đời tôi không còn có em.
* * * * * *
_Hạo Du, con đi học về rồi đấy à.
Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe tiếng mẹ. Ngạc nhiên lắm, vì giờ đáng lẽ ra bà phải đang ở công ti chứ.
_Mẹ, sao mẹ lại ở nhà giờ này?
_Mẹ nấu cơm cho con ăn. Chiều con có lớp học phụ đạo đúng không?
Học thêm – khái niệm trước kia tôi chưa từng nghĩ tới. Mặc dù tôi vẫn là học sinh xuất sắc nhất khối, nhưng tôi vẫn cần học bù lại khoảng thời
gian đã bỏ lỡ kia.
Để cặp xuống sofa, tôi đi liền vào bếp, nơi có người mẹ hiền đang nấu
bữa trưa cho tôi kịp đi học chiều. Bác giúp việc xin nghỉ chắc mẹ lo tôi lại ăn qua quýt cho đủ sức đi học. Tôi đến bên bà, quàng nhẹ vào tay
người mẹ thân yêu.
_Mẹ, việc nấu ăn đâu có phù hợp với mẹ, cứ để con về úp mì ăn cũng được mà.
_Không được, con đã đi học sáng, lại còn học cả chiều, cả tối, về còn làm bài tập, ăn bát mì úp thì lấy đâu ra sức.
_Hì, không sao mà. Mẹ không sợ chiều đến công ti người sẽ đầy mùi thức ăn sao?
_Nấu cho con trai ăn thì ngại gì. Con mau lên thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm kẻo đói.
_Dạ vâng.
Tôi gật đầu khẽ rồi quay người. Đang định lên tầng thì mẹ lại gọi tôi.
_Hạo Du…
_Dạ, gì vậy mẹ?
Thấy mẹ gọi, tôi lại để cặp xuống ghế rồi đi vào bếp. Mẹ cởi tạp dề ra
rồi đến gần tôi, tay xoa nhẹ tóc tôi. Giọng bà vang lên âu yếm:
_Hạo Du, những vết thương trên người con…giờ có còn đau nữa không?
_Dạ…à, hì, hết rồi mẹ ạ, thành sẹo rồi còn gì.
Tôi đang nói dối, vì mỗi khi trời nóng, những vết sẹo lại ngứa khiến tôi thấy khó chịu vô cùng.
Tôi nói như vậy nhưng nhìn ánh mắt của mẹ, tôi đành vạch áo lên cho mẹ
xem. Tay mẹ run run chạm vào những vết roi chằng chịt trên lưng tôi và
mắt bắt đầu đã ngân ngấn nước. Giọng bà như nghẹn lại:
_Hạo Du, mẹ xin lỗi con, xin lỗi vì đã chẳng thể bảo vệ được con trai mẹ, mẹ xin lỗi…
_Mẹ, mẹ đừng như vậy, mọi chuyện đã qua lâu rồi, con bây giờ vẫn khỏe mạnh, mẹ đừng như thế nữa.
Tôi vòng tay ôm lấy mẹ rồi đưa tay lau nước mắt đi cho bà. Mẹ tôi mỗi
khi nhìn vào những vết sẹo trên người tôi là lại khóc, vì thế tôi không
muốn cho mẹ xem chúng tí nào. Bản thân tôi, mỗi khi nhìn thấy chúng, tôi lại thấy rùng mình vì nhớ lại khoảng thời gian kinh hoàng ấy.
Hôm ấy, sau khi trở về từ bệnh viện, tôi bị cảm vì dầm mưa. Một tuần
liền, tuy mệt nhưng tôi vẫn cố đi học vì biết mình đã nghỉ học khá lâu.
Cuối tuần đó, khi tôi trở về nhà thì nhận được điện thoại của bố, đòi
tôi về gấp. Nghe giọng bố rất tức giận, tôi đã đoán ra được mọi chuyện.
Hẳn là vì bố biết chuyện tôi với Tiểu Minh.
Đi xe đạp hơn chục cây số, vừa bước vào cửa, tôi đã ăn một phát tát của
bố đến chảy cả máu miệng. Tôi vẫn cúi đầu lẽ phép chào ông.
Rồi sau một hồi chất vấn tôi về chuyện Tiểu Minh, bố bắt tôi phải đi xin lỗi em, mong em tha thứ và đón em về. nhưng tôi sao có thể làm thế, em
đã bỏ tơi tôi rồi, em đã có tình yêu mới, tôi đâu còn mặt mũi nào mà đến cầu xin tình yêu của em chứ. Thế là bố tôi vốn tức giận, lại thấy tôi
không chịu theo lời, ông kéo tôi lên phòng cũ của tôi rồi đóng cửa, bắt
tôi quỳ xuống đất. Chiếc roi mây không biết được bố tôi chuẩn bị sẵn từ
bao giờ được ông dùng để trừng phạt tôi.
Tiếng roi mây quật vào người vang lên vun vút, roi chạm đến đâu, máu bật ra đến đấy. Ông vừa đánh tôi vừa không ngừng chử i mắng và trách móc
tôi. Tôi đau, nhưng không kêu la, cũng không van xin ông, nhưng tôi
khóc.
Không phải vì đau, mà vì tôi giận mình quá. Roi mây liên tục giáng xuống người tôi, máu chảy thành giọt, thành vũng. Bố trách tôi tại sao lại
làm khổ Tiểu Minh, tại sao tôi không thương yêu em như ông muốn, tại sao phải để đến nỗi em tự tử vì tôi… Tôi thấy thương em, hận mình, và tôi
khóc.
Bố tôi dừng đánh khi tôi ngã xuống đất và không thể dậy được, mắt tôi cứ mờ dần đi rồi nhắm hẳn. Khi tỉnh lại, tôi thấy toàn thân đau đớn vô
cùng, xung quanh là bốn bức tường tối tăm lạnh lẽo. Tôi lê thân vào một
góc tường rồi nằm luôn ra đấy, nước mắt cứ trào ra vô định khi tôi gọi
tên Tiểu Minh. Tôi nhớ em, nhớ đến điên dại. Cả đêm, tôi cứ nằm khóc và
gọi tên em, tự tưởng tượng ra em đang vui vẻ bên người con trai khác,
tim tôi lại đau đớn gấp trăm, gấp nghìn lần nỗi đau từ những vết thương
đang rỉ máu mang lại.
Tôi nằm ở đó rất lâu, xung quanh toàn một màu đen nên chẳng rõ ngày hay
đêm. Tôi loạng choạng từng bước đi khó nhọc ra phía cửa, nơi có tí ánh
sáng chiếu vào. Cửa bị khóa, vậy là tôi bị nhốt rồi. Cảm giác đau tê dại mất dần, thay vào đó là tôi bắt đầu cảm thấy đói. Cái đói làm mắt tôi
không thể nhìn rõ cái gì nữa, lại thêm mất máu. Tôi lại men theo tường
về chỗ cũ ngồi, lại nghĩ đến Tiểu Minh, tim tôi như muốn vỡ òa theo nỗi
nhớ.
Tôi lại ngất đi. Rồi khi tỉnh lại là khi cánh cửa phòng bật mở, ánh sáng tràn vào chưa đầy hai phút rồi lại bị dập tắt. Bố tôi mang roi mây vào, và lại tiếp tục trút giận lên người tôi. Tôi cố quỳ theo lời ông, hứng
chịu cơn mưa đòn roi. Máu lại bật ra từ những vết thương cũ và vết
thương mới. Bố vẫn bắt tôi phải đến xin sự tha thứ của Tiểu Minh, ngay
cả phải cầu xin em. Vừa nhắc đến Tiểu Minh, trái tim tôi lại đau thắt
lại. Tôi đã làm em phải khổ thì sao dám đến gặp em nữa chứ. Thế là tôi
lắc đầu, bố lại càng thêm tức giận, lại đánh mạnh hơn. Lần này, trước
khi ngất, tôi lùng bùng nghe thấy bố nói sẽ bỏ đói tôi và còn đánh tôi
đến khi nào tôi biết vâng lời thì thôi. Đúng là cả ngày hôm đó, tôi
không được cho ăn bất cứ thứ gì, may mà còn có nước.
Tôi nằm lả đi, mắt mở cũng như nhắm, không thấy được gì cả. Trong đầu
tôi cũng chỉ nghĩ được đến duy nhất khuôn mặt của em. Tiểu Minh lại cười rất rạng rỡ, nụ cười mà lâu lắm rồi tôi không được thấy. Tôi lại nhớ
em, lại gào thét tên em trong vô vọng.
Nằm một chỗ không cử động, vì mỗi khi cử động là máu lại chảy ra, tôi
nghe thấy tiếng mẹ khóc. Mẹ đang cầu xin bố. Tôi khóc. Bố tôi không phải con người nhẫn tâm, nhưng ông rất gia trưởng và nghiêm khắc. Một khi
ông đã nói thì không có điều gì có thể thay đổi được ý ông. Nghe thấy mẹ khóc gọi tên tôi, tôi thương mẹ vô cùng. Tôi cố gắng lết người ra cửa
để trả lời mẹ. tôi nói tôi không sao cả, tôi không đau, cũng không đói,
bảo mẹ không phải lo cho tôi, cũng đừng cầu xin bố, tất cả là lỗi của
tôi, tôi đáng bị trừng phạt. Rồi mẹ cũng thuyết phục tôi nghe theo bố,
nhưng tôi nói tôi không thể.
Rồi những ngày sau đó, bố vẫn tiếp tục dùng roi mây đánh tôi. Tôi lúc
này chỉ có thể nằm cho ông đánh, tôi vẫn ý thức được nhưng mắt tôi thì
cứ nhắm nghiền. Bố đánh xong rồi, tôi lại lê cái thân bê bết máu vào
trong góc. Vẫn nhớ Tiểu Minh đến quay cuồng, tôi gọi tên em nhưng chỉ
rên rỉ được những tiếng ngắt quãng vì yếu quá rồi. Tôi chỉ uống nước,
chẳng biết có thể cầm cự được bao lâu.
Rồi đến hơn một tuần bị đánh đập, nỗi đau về thể xác và tinh thần sâu
sắc khiến tôi xuất hiện những dấu hiệu của bệnh trầm cảm. Tôi bắt đầu
lẩm bẩm những gì mà chính tôi bây giờ cũng không hiểu. Tôi bắt đầu thấy
sợ hãi cùng cực khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra và có tiếng chân
người, cứ nghe thấy hai tiếng ấy là tôi lại ôm đầu, miệng không ngừng
rên rỉ van xin: đừng đánh tôi…đừng hành hạ tôi nữa… Tôi không nhận ra
ai, kể cả mẹ, bất kì ai chạm vào người tôi, đều bị tôi đẩy ra, thậm chí
là làm họ bị thương. Tôi sợ hãi ngồi trong góc tự ốm lấy thân mình, còn
nhiều lúc tự cào cấu mình đến toạc máu vì không còn kiểm soát được hành
vi của mình nữa. Tôi không ăn được, cứ ăn là lại nôn. Thân thể tôi bây
giờ chỉ còn da bọc xương, nhưng chi chít những vết roi, máu khô rồi, chỉ cần tôi cử động mạnh là lại rách toạc.
Tôi được đưa vào viện trong tình trạng như thế. Bác sĩ phải liên tục
tiêm thuốc an thần cho tôi để chữa trị vết thương ngoài da trước, nếu
không khi chúng được băng bó, bôi thuốc, tôi lại làm chúng rách ra, bật
máu. Rồi sau khi chữa trị xong, những vết roi chỉ còn lại sẹo, tôi mới
được chữa trị về mặt tinh thần. Tôi bị mắc trầm cảm nặng, tôi sợ tiếp
xúc với tất cả mọi người, sợ bóng tối, nhưng tôi vẫn nhớ đến Tiểu Minh, vẫn gọi tên em trong hoảng loạn. Đôi khi tưởng tượng ra Tiểu Minh trước mặt, tôi còn định nhảy ra ngoài cửa sổ, may mà có y tá phát hiện kịp
thời.
Cuộc sống của tôi trải qua hai năm tối tăm và đau khổ như thế. Cuối
cùng, nhờ sự tận tâm của các bác sĩ; sự động viên, khích lệ yêu thương
của bố mẹ tôi mới lấy lại được cuộc sống cân bằng, tôi mới có thể đi học bình thường được. Đó quả thực là quãng thời gian khủng khoảng và kinh
hoàng nhất của cuộc đời tôi.
Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ và một phần là nghe mẹ kể lại!
_Hạo Du, con sao thế, sao tự dưng lại thừ người ra như thế.
Thấy mẹ lay người tôi, gọi dịu dàng, tôi mới trở về thực tại. Khẽ nở một nụ cười, tôi bảo mẹ:
_Con không sao ạ. Thôi còn lên phòng thay quần áo ạ.
_Ừ, con mau thay đồ rồi xuống ăn cơm kẻo đói.
_Vâng.
Tôi khẽ gật đầu rồi khoác cặp luôn lên phòng. Căn phòng bây giờ cả ngày
cả đêm đầu được bật đèn sáng trưng. Nói gì thì nói, tuy tôi đã lấy lại
được cuộc sống bình thường, nhưng tôi vẫn bị ám ảnh bởi không gian tối
tăm với bốn bức tường lạnh lẽo, nồng nặc mùi máu khi đó. Mà không riêng
gì phòng tôi, căn nhà lúc nào cũng phải để đèn sáng, phòng tôi khi không cần thiết, tôi cũng mở toang cửa. Có lần bác Lan (bác giúp việc nhà
tôi) đi ngủ trước mà đóng cửa tắt đèn tối thui, tôi đi học về muộn đã sợ hãi đến nỗi không dám lên phòng, ngồi run rẩy một góc rồi còn ngất xỉu. Sau lần đó, bác Lan cũng hiểu và không bao giờ tắt đèn khi đi ngủ nữa.
Chuyện tôi sợ bóng tối như vậy, chỉ có duy nhất bác Lan và tôi biết, tôi sợ nói ra, bố mẹ biết rồi lại phiền lòng.
Ngồi ăn cơm với nhau, tôi với mẹ cũng không nói gì nhiều, cứ lặng lẽ ăn rồi gắp thức ăn cho nhau.
Chợt, mẹ đưa tay nắm lấy tay tôi.
_Mẹ… – tôi ngạc nhiên cất lời.
_Hạo Du, con là con trai ngoan của bố mẹ, bố rất thương con, con đừng vì chuyện đó mà giận ông ấy, con nhé.
_Mẹ, chuyện ấy đã xảy ra lâu lắm rồi, mẹ còn nói đến làm gì. Con cũng nói rồi, con không giận bố đâu.
_Bố rất thương con, mẹ chỉ sợ con nghĩ là ông ấy ghét bỏ con nên mới làm như vậy. Con biết không, mỗi khi đánh con xong, ông ấy đều khóc. Bao
nhiêu năm bôn ba thương trường hiểm ác đã đào tạo bố con là một người
mạnh mẽ và cứng rắn thế nào, chắc con hiểu. Từ khi lấy mẹ, mẹ chỉ thấy
một lần duy nhất bố con khóc, đó là trong đám tang của bà nội con. Vậy
mà vì thương con, ông ấy đã phải khóc rất nhiều. Con cũng biết, bố Tiểu
Minh là bạn rất thân của bố con, thậm chí đã giúp bố con rất nhiều lần.
cũng chỉ vì mối quan hệ thân thiết hơn cả anh em ruột thịt giữa bố và bố con bé nên bố mới muốn kết thông gia với nhà ấy, ông cũng mong muốn con thay ông trả nghĩa cho gia đình họ bằng cách mang lại hạnh phúc cho đứa con gái duy nhất của họ. Đến khi gia đình họ đến đây, tức giận đòi chấm dứt quan hệ thông gia vì con gái họ không được hưởng hạnh phúc như họ
đã kì vọng, lại còn cắt cổ tay tự tử, bố con đã cảm thấy vô cùng áy náy
và hổ thẹn với nhà đó. Ông ấy còn rất thất vọng vì con nên khi thấy con
không nghe lời, không chịu đến xin sự tha thứ của con bé, bố con lại
càng thêm tức giận. Mỗi lần nhìn thấy con đau đớn quá mà ngất đi, ông ấy lại vô cùng xót xa, ông ấy tự dằn vặt mình rất nhiều, cũng nói với mẹ
là tại sao từ trước đến nay con luôn nghe lời mà lần này lại cứng đầu
đến vậy. Bố con yêu thương con nhiều như vậy, bố mẹ cũng chỉ có mỗi mình con, con đừng trách ông ấy nhé!
_Vâng, con biết mà mẹ, con không trách bố đâu.
_Ừ, mẹ chỉ mong con như vậy, con lúc nào cũng là niềm tự hào của bố mẹ, ngoan lắm.
Mẹ vừa nói vừa gắp thêm thức ăn cho tôi, mắt bà rưng rưng tưởng chừng như nước mắt sắp trào ra. Tôi vội nắm chặt lấy tay bà:
_Mẹ à, cho dù thế nào, con cũng vẫn rất tôn trọng và luôn yêu quý bố mẹ. Mẹ đừng bận tâm đến chuyện đấy nữa.
_Cám ơn con, cám ơn con.
Mẹ tôi hình như còn xúc động hơn cả vừa nãy, tôi nhìn mẹ như vậy chỉ
biết thở dài, lặng lẽ ăn cơm. Mẹ tôi đã kể chuyện này không biết bao
nhiêu lần, bất cứ khi nào có hai mẹ con ở nhà là mẹ tôi lại kể. Mẹ tôi,
từ chuyện lần đó, đã trở thành một người phụ nữ mau nước mắt và nói
nhiều (?!!). Tôi biết sự thay đổi của bà cũng vì quá thương yêu bố và
tôi nhưng mà vẫn chưa thích ứng nổi. Thật là, tôi đã nói là tôi đã quên
chuyện đó và không hề giận bố mà mẹ tôi cứ nói đi nói lại, đến mức tôi
thuộc cả những gì bà nói rồi.
_Hạo Du, con ăn nhiều vào, cá mẹ tự tay chọn và rán cho con đấy. Con thích ăn cá lắm mà.
_Dạ vâng, con cám ơn mẹ.
_Đây nữa, con phải ăn nhiều vào, con gầy lắm đó, biết không.
_Vâng.
Tôi lý nhí trong miệng. Bát tôi đầy thức ăn luôn mà quả thực tôi không
ăn nổi. Đợt đó, do bị bỏ đói lâu ngày, nên cho dù bây giờ đã trở lại
bình thường, tôi ăn vẫn không thấy ngon miệng, mà chỉ ăn một ít thôi
cũng thấy no lắm rồi. cũng chính vì thế, tôi đã bị sụt cân rất nhiều, mà dù có cố ăn vẫn không béo lên nổi. Nhiều lúc nhìn thấy thân thể gầy gò
chẳng hề…hấp dẫn của mình, tôi lại thấy chán kinh khủng. May mà cái mặt
cũng không có gì “biến đổi”.
_Hạo Du, con ăn đi chứ, đừng có ngồi nhìn mãi như thế. Bác Lan phàn nàn
với mẹ là thức ăn hôm nào cũng đổ đi rất phí phạm đấy, còn nói mỗi bữa
con chỉ ăn có nửa bát, nhiều lắm là một bát. Con ăn như vậy lấy sức đâu
mà học chứ. Mẹ biết từ khi đó, con ăn không vào, nhưng cũng ráng mà ăn
nhiều vào. Nhìn con gầy như thế, mẹ rất xót xa.
_Dạ vâng, con biết rồi ạ, con sẽ cố. – tôi khẽ mỉm cười.
_Mà Hạo Du này…
_Gì vậy mẹ? – thấy mẹ gọi, tôi liền ngẩng mặt lên nhìn.
_Ừm, con bảo con sắp chuyển về căn nhà ấy ở hả?
Căn nhà ấy mà mẹ nói, chính là căn nhà trước kia tôi với Tiểu Minh cùng
chung sống. Lúc bên nhà Tiểu Minh muốn cắt đứt quan hệ thông gia với nhà tôi, ngôi nhà đó vốn đứng tên tôi nên bố mẹ vẫn giữ lại và cho người
đến lau chùi quét dọn thương xuyên, còn…chăm cho Hạo Minh ăn. Đợt sau
khi ra viện, tôi vì phải lao ngay vào học tiếp chương trình lớp mười
(tôi chưa học xong chương trình học kì II) nên rất bận rộn và khó khăn.
Rồi hè năm đấy, tôi cũng phải học suốt ngày suốt đêm để bù lại kiến thức , rồi khi vào lớp mười một, tôi còn phải thi cử các loại… Vì nghỉ học
quá lâu nên kiến thức phần nào cũng bị mai một, vừa học kiến thức mới
vừa ôn lại rất vất vả, sức khỏe tôi lại chưa hồi phục lại hoàn toàn nên
dù đến trường hay đi bất cứ đâu, tôi cũng có người ở bên cạnh chăm sóc,
hỗ trợ. Chính vì điều này, tôi không có bất kì thời gian riêng tư và
rảnh rỗi nào để đi tìm Tiểu Minh cả, cho dù rất muốn biết em bây giờ thế nào, và còn muốn biết…lí do vì sao em bỏ tôi nữa. Bố mẹ tôi thì không
muốn nói cho tôi nghe bất cứ chuyện gì về Tiểu Minh, vừa sợ tôi lại chịu đau khổ một lần nữa, vừa lo tôi nghĩ đến em thì không thể trở lại được
guồng quay của học tập.
Bây giờ sức khỏe đã trở lại bình thường rồi, tôi muốn trở về căn nhà cũ
và quyết định sẽ đi tìm Tiểu Minh. Tình yêu tôi dành cho em vẫn vẹn
nguyên như ngày nào, tôi không thể chấp nhận mất em đơn giản và dễ dàng
như vậy sau từng đấy khó khăn được.
_Dạ vâng, con sẽ về đó ở. Dù sao chỗ đó cũng gần trường con học hơn ở đây.
_Con định ở đó một mình sao, không có ai chăm sóc cho con, làm sao mà mẹ yên tâm được.
_Mẹ, con đã 20 tuổi rồi, con đâu phải là một đứa trẻ nữa, con có thể tự chăm sóc bản thân mà.
_Thôi được rồi, mẹ tin tưởng con. Nhưng…mẹ có một điều muốn hỏi con…
_Gì hả mẹ?
_Con trở về căn nhà đó, có phải vì con chưa quên được con bé không?
Cuộc đời tôi, đã bước phải một bước hụt lớn
mà tôi không bao giờ ngờ tới là tôi lại có ngày hôm nay.
Năm nay, tôi là học sinh lớp 12
Sau hơn hai năm nằm viện để chữa bệnh trầm cảm, giờ đây, tôi đang phải bước lại từ đầu.
Tôi phải đưa cuộc sống trở về đúng quỹ đạo của nó.
Thực ra, mọi thứ cũng chẳng thay đổi nhiều.
Vẫn là những điểm số cao ngất ngưởng, vẫn là sự mến mộ.
Nhưng tôi vẫn không sao sống lại như đã từng sống!!!
Vì…
cuộc đời tôi không còn có em.
* * * * * *
_Hạo Du, con đi học về rồi đấy à.
Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe tiếng mẹ. Ngạc nhiên lắm, vì giờ đáng lẽ ra bà phải đang ở công ti chứ.
_Mẹ, sao mẹ lại ở nhà giờ này?
_Mẹ nấu cơm cho con ăn. Chiều con có lớp học phụ đạo đúng không?
Học thêm – khái niệm trước kia tôi chưa từng nghĩ tới. Mặc dù tôi vẫn là học sinh xuất sắc nhất khối, nhưng tôi vẫn cần học bù lại khoảng thời
gian đã bỏ lỡ kia.
Để cặp xuống sofa, tôi đi liền vào bếp, nơi có người mẹ hiền đang nấu
bữa trưa cho tôi kịp đi học chiều. Bác giúp việc xin nghỉ chắc mẹ lo tôi lại ăn qua quýt cho đủ sức đi học. Tôi đến bên bà, quàng nhẹ vào tay
người mẹ thân yêu.
_Mẹ, việc nấu ăn đâu có phù hợp với mẹ, cứ để con về úp mì ăn cũng được mà.
_Không được, con đã đi học sáng, lại còn học cả chiều, cả tối, về còn làm bài tập, ăn bát mì úp thì lấy đâu ra sức.
_Hì, không sao mà. Mẹ không sợ chiều đến công ti người sẽ đầy mùi thức ăn sao?
_Nấu cho con trai ăn thì ngại gì. Con mau lên thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm kẻo đói.
_Dạ vâng.
Tôi gật đầu khẽ rồi quay người. Đang định lên tầng thì mẹ lại gọi tôi.
_Hạo Du…
_Dạ, gì vậy mẹ?
Thấy mẹ gọi, tôi lại để cặp xuống ghế rồi đi vào bếp. Mẹ cởi tạp dề ra
rồi đến gần tôi, tay xoa nhẹ tóc tôi. Giọng bà vang lên âu yếm:
_Hạo Du, những vết thương trên người con…giờ có còn đau nữa không?
_Dạ…à, hì, hết rồi mẹ ạ, thành sẹo rồi còn gì.
Tôi đang nói dối, vì mỗi khi trời nóng, những vết sẹo lại ngứa khiến tôi thấy khó chịu vô cùng.
Tôi nói như vậy nhưng nhìn ánh mắt của mẹ, tôi đành vạch áo lên cho mẹ
xem. Tay mẹ run run chạm vào những vết roi chằng chịt trên lưng tôi và
mắt bắt đầu đã ngân ngấn nước. Giọng bà như nghẹn lại:
_Hạo Du, mẹ xin lỗi con, xin lỗi vì đã chẳng thể bảo vệ được con trai mẹ, mẹ xin lỗi…
_Mẹ, mẹ đừng như vậy, mọi chuyện đã qua lâu rồi, con bây giờ vẫn khỏe mạnh, mẹ đừng như thế nữa.
Tôi vòng tay ôm lấy mẹ rồi đưa tay lau nước mắt đi cho bà. Mẹ tôi mỗi
khi nhìn vào những vết sẹo trên người tôi là lại khóc, vì thế tôi không
muốn cho mẹ xem chúng tí nào. Bản thân tôi, mỗi khi nhìn thấy chúng, tôi lại thấy rùng mình vì nhớ lại khoảng thời gian kinh hoàng ấy.
Hôm ấy, sau khi trở về từ bệnh viện, tôi bị cảm vì dầm mưa. Một tuần
liền, tuy mệt nhưng tôi vẫn cố đi học vì biết mình đã nghỉ học khá lâu.
Cuối tuần đó, khi tôi trở về nhà thì nhận được điện thoại của bố, đòi
tôi về gấp. Nghe giọng bố rất tức giận, tôi đã đoán ra được mọi chuyện.
Hẳn là vì bố biết chuyện tôi với Tiểu Minh.
Đi xe đạp hơn chục cây số, vừa bước vào cửa, tôi đã ăn một phát tát của
bố đến chảy cả máu miệng. Tôi vẫn cúi đầu lẽ phép chào ông.
Rồi sau một hồi chất vấn tôi về chuyện Tiểu Minh, bố bắt tôi phải đi xin lỗi em, mong em tha thứ và đón em về. nhưng tôi sao có thể làm thế, em
đã bỏ tơi tôi rồi, em đã có tình yêu mới, tôi đâu còn mặt mũi nào mà đến cầu xin tình yêu của em chứ. Thế là bố tôi vốn tức giận, lại thấy tôi
không chịu theo lời, ông kéo tôi lên phòng cũ của tôi rồi đóng cửa, bắt
tôi quỳ xuống đất. Chiếc roi mây không biết được bố tôi chuẩn bị sẵn từ
bao giờ được ông dùng để trừng phạt tôi.
Tiếng roi mây quật vào người vang lên vun vút, roi chạm đến đâu, máu bật ra đến đấy. Ông vừa đánh tôi vừa không ngừng chử i mắng và trách móc
tôi. Tôi đau, nhưng không kêu la, cũng không van xin ông, nhưng tôi
khóc.
Không phải vì đau, mà vì tôi giận mình quá. Roi mây liên tục giáng xuống người tôi, máu chảy thành giọt, thành vũng. Bố trách tôi tại sao lại
làm khổ Tiểu Minh, tại sao tôi không thương yêu em như ông muốn, tại sao phải để đến nỗi em tự tử vì tôi… Tôi thấy thương em, hận mình, và tôi
khóc.
Bố tôi dừng đánh khi tôi ngã xuống đất và không thể dậy được, mắt tôi cứ mờ dần đi rồi nhắm hẳn. Khi tỉnh lại, tôi thấy toàn thân đau đớn vô
cùng, xung quanh là bốn bức tường tối tăm lạnh lẽo. Tôi lê thân vào một
góc tường rồi nằm luôn ra đấy, nước mắt cứ trào ra vô định khi tôi gọi
tên Tiểu Minh. Tôi nhớ em, nhớ đến điên dại. Cả đêm, tôi cứ nằm khóc và
gọi tên em, tự tưởng tượng ra em đang vui vẻ bên người con trai khác,
tim tôi lại đau đớn gấp trăm, gấp nghìn lần nỗi đau từ những vết thương
đang rỉ máu mang lại.
Tôi nằm ở đó rất lâu, xung quanh toàn một màu đen nên chẳng rõ ngày hay
đêm. Tôi loạng choạng từng bước đi khó nhọc ra phía cửa, nơi có tí ánh
sáng chiếu vào. Cửa bị khóa, vậy là tôi bị nhốt rồi. Cảm giác đau tê dại mất dần, thay vào đó là tôi bắt đầu cảm thấy đói. Cái đói làm mắt tôi
không thể nhìn rõ cái gì nữa, lại thêm mất máu. Tôi lại men theo tường
về chỗ cũ ngồi, lại nghĩ đến Tiểu Minh, tim tôi như muốn vỡ òa theo nỗi
nhớ.
Tôi lại ngất đi. Rồi khi tỉnh lại là khi cánh cửa phòng bật mở, ánh sáng tràn vào chưa đầy hai phút rồi lại bị dập tắt. Bố tôi mang roi mây vào, và lại tiếp tục trút giận lên người tôi. Tôi cố quỳ theo lời ông, hứng
chịu cơn mưa đòn roi. Máu lại bật ra từ những vết thương cũ và vết
thương mới. Bố vẫn bắt tôi phải đến xin sự tha thứ của Tiểu Minh, ngay
cả phải cầu xin em. Vừa nhắc đến Tiểu Minh, trái tim tôi lại đau thắt
lại. Tôi đã làm em phải khổ thì sao dám đến gặp em nữa chứ. Thế là tôi
lắc đầu, bố lại càng thêm tức giận, lại đánh mạnh hơn. Lần này, trước
khi ngất, tôi lùng bùng nghe thấy bố nói sẽ bỏ đói tôi và còn đánh tôi
đến khi nào tôi biết vâng lời thì thôi. Đúng là cả ngày hôm đó, tôi
không được cho ăn bất cứ thứ gì, may mà còn có nước.
Tôi nằm lả đi, mắt mở cũng như nhắm, không thấy được gì cả. Trong đầu
tôi cũng chỉ nghĩ được đến duy nhất khuôn mặt của em. Tiểu Minh lại cười rất rạng rỡ, nụ cười mà lâu lắm rồi tôi không được thấy. Tôi lại nhớ
em, lại gào thét tên em trong vô vọng.
Nằm một chỗ không cử động, vì mỗi khi cử động là máu lại chảy ra, tôi
nghe thấy tiếng mẹ khóc. Mẹ đang cầu xin bố. Tôi khóc. Bố tôi không phải con người nhẫn tâm, nhưng ông rất gia trưởng và nghiêm khắc. Một khi
ông đã nói thì không có điều gì có thể thay đổi được ý ông. Nghe thấy mẹ khóc gọi tên tôi, tôi thương mẹ vô cùng. Tôi cố gắng lết người ra cửa
để trả lời mẹ. tôi nói tôi không sao cả, tôi không đau, cũng không đói,
bảo mẹ không phải lo cho tôi, cũng đừng cầu xin bố, tất cả là lỗi của
tôi, tôi đáng bị trừng phạt. Rồi mẹ cũng thuyết phục tôi nghe theo bố,
nhưng tôi nói tôi không thể.
Rồi những ngày sau đó, bố vẫn tiếp tục dùng roi mây đánh tôi. Tôi lúc
này chỉ có thể nằm cho ông đánh, tôi vẫn ý thức được nhưng mắt tôi thì
cứ nhắm nghiền. Bố đánh xong rồi, tôi lại lê cái thân bê bết máu vào
trong góc. Vẫn nhớ Tiểu Minh đến quay cuồng, tôi gọi tên em nhưng chỉ
rên rỉ được những tiếng ngắt quãng vì yếu quá rồi. Tôi chỉ uống nước,
chẳng biết có thể cầm cự được bao lâu.
Rồi đến hơn một tuần bị đánh đập, nỗi đau về thể xác và tinh thần sâu
sắc khiến tôi xuất hiện những dấu hiệu của bệnh trầm cảm. Tôi bắt đầu
lẩm bẩm những gì mà chính tôi bây giờ cũng không hiểu. Tôi bắt đầu thấy
sợ hãi cùng cực khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra và có tiếng chân
người, cứ nghe thấy hai tiếng ấy là tôi lại ôm đầu, miệng không ngừng
rên rỉ van xin: đừng đánh tôi…đừng hành hạ tôi nữa… Tôi không nhận ra
ai, kể cả mẹ, bất kì ai chạm vào người tôi, đều bị tôi đẩy ra, thậm chí
là làm họ bị thương. Tôi sợ hãi ngồi trong góc tự ốm lấy thân mình, còn
nhiều lúc tự cào cấu mình đến toạc máu vì không còn kiểm soát được hành
vi của mình nữa. Tôi không ăn được, cứ ăn là lại nôn. Thân thể tôi bây
giờ chỉ còn da bọc xương, nhưng chi chít những vết roi, máu khô rồi, chỉ cần tôi cử động mạnh là lại rách toạc.
Tôi được đưa vào viện trong tình trạng như thế. Bác sĩ phải liên tục
tiêm thuốc an thần cho tôi để chữa trị vết thương ngoài da trước, nếu
không khi chúng được băng bó, bôi thuốc, tôi lại làm chúng rách ra, bật
máu. Rồi sau khi chữa trị xong, những vết roi chỉ còn lại sẹo, tôi mới
được chữa trị về mặt tinh thần. Tôi bị mắc trầm cảm nặng, tôi sợ tiếp
xúc với tất cả mọi người, sợ bóng tối, nhưng tôi vẫn nhớ đến Tiểu Minh, vẫn gọi tên em trong hoảng loạn. Đôi khi tưởng tượng ra Tiểu Minh trước mặt, tôi còn định nhảy ra ngoài cửa sổ, may mà có y tá phát hiện kịp
thời.
Cuộc sống của tôi trải qua hai năm tối tăm và đau khổ như thế. Cuối
cùng, nhờ sự tận tâm của các bác sĩ; sự động viên, khích lệ yêu thương
của bố mẹ tôi mới lấy lại được cuộc sống cân bằng, tôi mới có thể đi học bình thường được. Đó quả thực là quãng thời gian khủng khoảng và kinh
hoàng nhất của cuộc đời tôi.
Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ và một phần là nghe mẹ kể lại!
_Hạo Du, con sao thế, sao tự dưng lại thừ người ra như thế.
Thấy mẹ lay người tôi, gọi dịu dàng, tôi mới trở về thực tại. Khẽ nở một nụ cười, tôi bảo mẹ:
_Con không sao ạ. Thôi còn lên phòng thay quần áo ạ.
_Ừ, con mau thay đồ rồi xuống ăn cơm kẻo đói.
_Vâng.
Tôi khẽ gật đầu rồi khoác cặp luôn lên phòng. Căn phòng bây giờ cả ngày
cả đêm đầu được bật đèn sáng trưng. Nói gì thì nói, tuy tôi đã lấy lại
được cuộc sống bình thường, nhưng tôi vẫn bị ám ảnh bởi không gian tối
tăm với bốn bức tường lạnh lẽo, nồng nặc mùi máu khi đó. Mà không riêng
gì phòng tôi, căn nhà lúc nào cũng phải để đèn sáng, phòng tôi khi không cần thiết, tôi cũng mở toang cửa. Có lần bác Lan (bác giúp việc nhà
tôi) đi ngủ trước mà đóng cửa tắt đèn tối thui, tôi đi học về muộn đã sợ hãi đến nỗi không dám lên phòng, ngồi run rẩy một góc rồi còn ngất xỉu. Sau lần đó, bác Lan cũng hiểu và không bao giờ tắt đèn khi đi ngủ nữa.
Chuyện tôi sợ bóng tối như vậy, chỉ có duy nhất bác Lan và tôi biết, tôi sợ nói ra, bố mẹ biết rồi lại phiền lòng.
12.30 p.m
_Vợ yêu, em không nhanh lên là sẽ bị muộn học đó. – Đình Phong đứng bên ngoài gọi lớn.
_Dạ vâng, em ra ngay đây.
Đây là cuộc nói chuyện quen thuộc giữa tôi và Đình Phong, anh đang ở
ngoài chờ đưa tôi đến trường mà. Còn tận ba mươi phút nữa mà cứ cuống
hết cả lên. À, phải rồi, chiều nay Đình Phong cũng phải đi học nữa. Học
sinh ưu tú như anh thì không thể đến muộn được.
Tôi quàng vội túi xách rồi chạy ra cửa đi guốc, hớt ha hớt hải mà miệng vẫn cười toe:
_Em xong rồi đây.
Những tưởng Đình Phong thấy tôi đã ra được đến cửa rồi thì phải mừng lắm chứ. Nào ngờ…anh nhìn tôi cau có, hai bên lông mày chau lại, rõ là đang tỏ vẻ không hài lòng.
_Vợ yêu, anh chẳng phải đã bảo em…
_Em biết rồi, biết rồi mà. Lần sau em sẽ không lề mề thế này nữa. – tôi nhanh nhảu tiếp lời, vẫn cười tươi.
_Không phải. Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh không thích vợ yêu của mình mặc váy đi học cơ mà.
Hóa ra là như vậy. Tôi nhăn mặt.
_Tại sao?
_Trời lạnh. – Đình Phong đáp tỉnh queo – em vào thay đồ đi, rồi mình đi không muộn.
_Thôi được rồi.
Tôi đáp miễn cưỡng rồi lại tháo guốc ra và đi vào thay đồ. Đình Phong
chẳng hiểu sao từ khi làm người yêu, anh rất không thích tôi mặc váy đến trường, đến cả đồng phục trường còn không muốn cho tôi mặc (chịu luôn
>... _Em xong rồi đây.
_Ừ, xinh lắm, mình đi thôi.
Đình Phong cười hoan hỉ rồi nắm tay tôi đi, mặt có vẻ hãnh diện lắm. Ừ thì, tôi…xinh mà ~>. Tôi trên chiếc xe quen thuộc, bên cạnh Đình Phong, hết quay bên nọ lại
quay bên kia nhìn xung quanh. Thực ra là có cảnh gì mới mẻ hơn đâu, mỗi
ngày như mọi ngày. Thấy có một anh chàng đi xe máy đèo bạn gái đằng sau
(cô ấy mặc váy >. _Phong Phong, sao anh không thích em mặc váy mà vẫn chịu đi chọn mua váy với em?
_Anh có bảo không thích em mặc váy đâu, anh chỉ…không thích em mặc váy đến trường hay đi đâu mà không có anh thôi.
_Tại sao…lại như vậy? – tôi tròn mắt hỏi.
_Vợ yêu, em ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy hả. Anh nói như vậy mà em còn không hiểu hay sao?
Tôi lắc đầu nhìn anh. Rồi Đình Phong quay sang tôi nhìn với vẻ mặt bất lực. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, hic.
_Thôi được rồi, anh biết vợ anh ngốc mà. Là anh ghen, được chưa.
_Ghen?
_Đúng, anh ghen. Ở trường em có biết bao nhiêu thằng con trai, anh không ở bên em làm sao mà anh yên tâm được chứ. – nhìn mặt Đình Phong dễ
thương không tả nổi.
Hóa ra là thế, ra là ghen. Sao tôi lại ngốc đến thế nhỉ, anh đã nói như thế... Mà thế thì…tôi cũng ghen!
_Hì, anh sợ em sẽ yêu người khác sao. Thế nào mà một người đẹp trai như
anh lại biết ghen nhỉ. Trái lại, em lại thấy rất bất an đấy.
_Bất an? Tại sao?
_Ừm, mỗi lần anh đứng trước cổng trường em, chẳng phải là rất gây sự chú ý hay sao. Trường em thiếu gì cô xinh hơn em nào… – tôi nói với bộ dạng nũng nịu.
_Hì, vợ yêu lúc nào cũng là đẹp nhất rồi, còn ai hơn nữa hả? Anh chưa có diễm phúc được gặp người ấy.
_Hihi, anh thật là tốt nhất quả đất, đáng yêu nhất.
Tôi nói rồi cười híp mắt, giơ ngón tay cái lên lắc lắc. Đình Phong cười cười, không nói gì, mắt sáng như sao xa.
Vậy là tôi đã làm được rồi, Đình Phong từ khi nào đã không còn cười với
vẻ buồn rầu nữa. Anh bây giờ, dù có cười mỉm hay cười tươi, mắt cũng
tràn ngập ánh sáng hạnh phúc. Hì, cũng phải. Đình Phong bây giờ chẳng
phải có tất cả rồi sao, anh có gia đình, có sự nghiệp, có…tôi. Anh
thường nói với tôi bằng giọng rất tự hào: anh là người hạnh phúc nhất
thế gian.
Trước kia…chẳng phải tôi đã từng nghĩ, tôi sẽ khiến Hạo Du trở thành người hạnh phúc nhất thế gian hay sao?
[…]
_Phong Phong, anh đi cẩn thận. Chiều qua đón em rồi mình đến Miss… nhé.
_Đến Miss…? Em định đến đó làm gì?
_Em muốn ăn bánh…do anh làm.
_Bánh anh làm? Mua nguyên liệu về nhà làm cũng được mà.
_Nhưng em muốn đến đó. – tôi mè nheo, hai mắt mở to tròn làm nũng.
_Ừ, được, em muốn là được. Em vào học đi, anh đi nhé.
_Hì, anh đi cẩn thận, học ngoan.
Tôi cười toe, vẫy tay chào Đình Phong cho đến khi xe anh đi khuất tầm
mắt rồi mới đi vào trường. Gần một giờ rồi, không biết anh có kịp đến
trường không. Đình Phong học Bách khoa, cách trường tôi cũng khá xa đấy, mà không biết có tắc đường không nữa, anh lại còn đi ôtô, hic. Nhưng mà đi ôtô đến trường cũng thích lắm, mà không phải, nói đúng ra là đi ô tô đến trường cùng người yêu cũng thích lắm, hehe, “cũng” ở đây là vì đối
với tôi thì việc đi ôtô đi học không đến nỗi quá thích thú, bình thường
mà, nhưng lần nào tôi đến lớp, mấy đứa con gái cũng ra nói chuyện rồi
khen nọ khen kia về Đình Phong khiến tôi rất tự hào. Tất nhiên là không
chỉ có về cái xe của anh, mà còn vì Đình Phong học trong Bách khoa nữa.
Kể ra thì đúng là vô cùng tự hào ý (có người yêu nhà giàu xe ôtô không
thiếu thì chẳng có gì lạ, nhưng học giỏi như Phong yêu của tôi thì có
được mấy cô bạn có nào), anh thi đỗ Bách khoa với điểm cao chót vót
luôn, chỉ thua thủ khoa có 0,25 điểm thôi. Nhưng anh cũng nhanh chóng
giành lại vị trí đứng đầu. Tôi còn nhớ, hồi cấp ba, tôi chuyển trường,
Đình Phong cũng đi cùng tôi. Anh nghe tôi nên đã không còn quậy phá gì
gì nữa, thậm chí còn trở thành học sinh gương mẫu của trường, điểm số
thì lúc nào cũng cao ngất ngưởng, chẳng cuộc thi nào không có tên anh
trong lúc trao giải cả. Ôi, kể đến mà thấy hãnh diện quá đi.
Vừa bước vào cầu thang tôi vừa cười tủm tỉm, chắc mặt lúc này nhìn buồn
cười lắm. Mà nghĩ lại chuyện lúc nãy trên ôtô đúng là rất thú vị, người
hoàn hảo như Đình Phong mà còn biết ghen nữa kìa, cũng sợ mất tôi nữa
chứ.
Càng nghĩ tôi càng thấy mình hạnh phúc biết bao!
* * * * * *
5 p.m
Tôi đủng đỉnh đi cầu thang bộ mặc dù biết Đình Phong đang chờ tôi ngoài
cổng, muốn trêu anh bực tức một tí, hihi. Từ mấy ô cửa sổ nhỏ nhỏ của
cầu thang, tôi có thể nhìn thấy một đám đông trước cổng trường và hạt
nhân ở giữa không ai khác là Đình Phong. Ha, nhìn mặt anh kìa, lạnh tanh không biểu cảm, còn cái “đám” kia thì chỉ dám xếp thành vòng tròn quanh anh, không ai dám đến gần. Chắc có lẽ cũng vì vụ hoa khôi khối tôi hôm
trước cứ đi qua đi lại trước mặt anh…mồi chài (dùng đúng từ của Đình
Phong đấy nhé), bị anh chử i cho một trận nên đám con gái kia mới chỉ
dám nhìn từ xa như thế.
Haiz, nghĩ kĩ lại thì, sao Đình Phong lại không phải lòng ai trong số đó nhỉ, trường tôi có rất nhiều mĩ nữ cơ mà, mà cũng rất nhiều cô “tài sắc vẹn toàn”, sao anh lại không thích ai trong số đo nhỉ? Họ có thể xứng
với anh hơn tôi, hoặc có thể khiến anh vui vẻ, hạnh phúc hơn. Aizz…tôi
đang nghĩ gì vậy chứ, Đình Phong là người yêu tôi cơ mà, nãy trước khi
vào học tôi còn tự hào vì có bạn trai như anh, thế mà giờ sao tôi lại có cái suy nghĩ ngu ngốc như vậy chứ. Quả là vô cùng ngu ngốc, nếu là
người khác…hẳn là sẽ tính toán xem làm thế nào để “trói chân” anh chàng
người người yêu hoàn hảo như Đình Phong suốt đời ở bên cạnh.
Từ bao giờ mà tôi lại có những suy nghĩ vớ vẩn và…điên rồ như thế chứ, haiz.
[…]
_Phong Phong à, anh vẫn giận em à.
_Phong Phong…
_Chồng yêu à, đừng giận vợ nữa mà.
_Ai là chồng yêu, không yêu đương gì cả.
Đình Phong nói với vẻ mặt giận dỗi, làm tôi không khỏi buồn cười. Lúc
nãy anh đứng chờ tôi lâu quá, vừa lo vừa bực “bọn con gái đáng ghét”
đứng vây quanh, điện thoại thì hết pin, không gọi được nên thấy tôi chậm rãi vừa đi vừa ngắm cảnh đã rất giận tôi. Thấy tôi đến còn lên xe ngồi
trước, mặt đằng đằng sát khí, không thèm nói với tôi lời nào. À không
phải, sau khi đã mắng tôi một hồi thì mới im lặng như thế.
Hehe, chọc anh giận đúng là mục đích của tôi mà, nên thấy anh làm mặt
giận dỗi như thế tôi lại rất buồn cười và còn thấy rất thú vị, muốn trêu anh thêm nữa.
_Haiz, có người không muốn làm chồng mình, mình có nên… – tôi giả vờ thở dài thượt, quay đầu nhìn ra ngoài.
_Nên gì chứ? – hehe, nghe giọng anh kìa.
_Kiếm chồng yêu mới chứ sao. – tôi cố lấy giọng thản nhiên (vì đang buồn cười lắm)
_Em dám… – Đình Phong có vẻ tức giận lắm rồi, lần này là quát lên chứ không phải là nói nữa.
Tôi cố nhịn cười:
_Dám chứ sao không, có người phủ nhận mối quan hệ yêu đương kia kìa.
_Ai nói thế?
_Em không biết, có phải anh không?
_Không, anh không bao giờ nói thế.
_Vậy anh là chồng yêu của em chứ hả?
_Chứ sao, còn ai nữa.
_Hì, chỉ có mỗi anh là chồng yêu thôi, không còn ai hết, đừng giận em nữa nhé.
Tôi làm nũng, ôm lấy tay Đình Phong khẽ đung đưa. Tôi biết thừa Đình
Phong không giận tôi lâu được đâu nhưng cứ phải “nịnh” anh một tí, đằng
nào cũng là tôi chọc anh giận trước mà, hihi.
_Ngay từ đầu em đã muốn chọc anh rồi phải không, vịt ngốc này.
Đình Phong cốc nhẹ đầu tôi một cái rồi cuối cùng cũng cười, thế là anh
đã hết giận tôi rồi đây. Đình Phong mà, có khi nào anh giận tôi lâu được chứ.
_Vợ yêu, Miss… kìa em.
_Dạ vâng.
Tôi nhoẻn cười. Chiếc xe từ từ đi chậm lại và dừng hẳn, Đình Phong mở
cửa xe cho tôi rồi lại tiếp tục lái xe vào bãi đỗ. Tôi xách túi đứng ở
cửa Miss… chờ anh. Miss… vẫn vậy, vẫn như cái lần tôi bắt
gặp Đình Phong làm ở đây, chỉ khác bây giờ nó là của nhà họ Trần, tức
Đình Phong chính là chủ của nó. Hình như lần tôi bắt gặp anh cũng là lần cuối cùng anh làm bồi bàn ở Miss… thì phải.
Tôi đứng ngoài cửa hàng, khẽ gõ gõ chân xuống đất thành nhịp, Đình Phong làm gì lâu thế, vẫn chưa thấy ra. Chờ lâu mỏi chân, tôi mới đi vào
trước. Quản lí vừa thấy tôi đã chạy ra hỏi han. Tôi cũng chào hỏi mấy
câu rồi kiếm một bàn gần cửa sổ ngồi, chờ Đình Phong. Tôi vừa hướng mắt
ra khung cảnh bên ngoài vừa khe khẽ hát. Chợt, có một chiếc xe màu nâu
lao vút ra từ nơi đỗ xe, lao ra đến trước cửa Miss… rồi dừng lại. Người con trai ngồi trên mặc áo len đen, dáng người mảnh khảnh đang ngó nghiêng như tìm kiếm thứ gì.
Tôi thấy tim tôi như ngừng đập.
Cái dáng người đó…
Nouvo LX…
Nâu…
_Hạo Du, anh thích xe máy gì nhất. – tôi giương to đôi mắt tò mò hỏi anh.
_Tôi? Sao tự nhiên lại hỏi… Tôi thích Nouvo LX, màu nâu ý.
_Nouvo LX nâu?
_Ừ, nếu sau này mua xe, tôi sẽ mua nó.
_Hihi, em thì thích Vespa hơn.
Hạo Du?
Liệu có phải?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT