…Cô bé yếu ớt không thể nào chống cự lại nổi, chỉ biết kêu khóc thảm thiết
mà thôi…Tiểu Minh vừa van xin vừa khóc nấc lên. Máu từ miệng bắt đầu
chảy thành vệt dài, hai má đỏ ửng lên đau rát…
6.20 a.m
“Oáp…oáp…”
Tiểu Minh ngáp dài rồi tụt xuống khỏi cái giường ấm áp, uể oải đi về
phía phòng tắm. Hôm qua cô thức học đến gần ba giờ sáng nên hôm nay dậy
rất mệt mỏi, phải qua đến bốn, năm lần chuông mới có thể ra khỏi giường, vậy mà vẫn còn thấy buồn ngủ lắm.
_Ơ, Hạo Du, anh chưa đi học sao?
Cô ngạc nhiên khi bất ngờ thấy Hạo Du vẫn đang ngồi sofa…mút sữa mà chưa đi học.
_Hôm nay Tiểu Giang bảo tôi không cần ra đón nên tôi chờ cô, nhanh đi.
_Vậy ạ. Thế sao anh không gọi em dậy sớm hơn. – Tiểu Minh từ phòng tắm nói vọng ra.
_Lúc gần sáng tôi thức dậy uống nước thì thấy cô vẫn đang học nên mới không đánh thức cô dậy sớm.
_Vậy ạ, hì hì.
Tiểu Minh khẽ cười rồi vệ sinh cá nhân xong là vội lên phòng thay quần áo ngay. Cô phải nhanh không sợ Hạo Du sẽ phải chờ lâu.
_Ổn rồi.
Ngắm mình trong gương một tẹo, Tiểu Minh phi ngay xuống nhà. Đến trước Hạo Du, cô thở mệt, nhưng vẫn gắng cười tươi:
_Anh ơi, đi thôi ạ. Anh…sẽ lai em chứ?
_Không, xe ai người ấy đi chứ. – Hạo Du giọng lạnh tanh.
_Hic, nhưng em không có xe ạ. – Tiểu Minh khổ sở nói. Hôm qua Đình Phong lai cô về nên xe đã để ở trường mất rồi.
_Thế xe cô đâu?
_Em…để ở trường mất rồi ạ.
Rồi Hạo Du đứng trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì một lúc rồi mới khẽ gật đầu.
_Thôi được rồi, đi thôi.
Chỉ nghe thấy Hạo Du nói thế, cô vui lắm, cười tươi roi rói đi theo cậu. Chợt, cô thấy có ai…giông giống Đình Phong đang chờ ở ngoài nên vội
chạy ra mở cửa. Đúng là Đình Phong thật, anh chờ đưa cô đi học đã lâu
lắm rồi.
_Ơ, anh Đình Phong, anh đến đón em sao? – Tiểu Minh ngạc nhiên hỏi.
_Ừ, hôm qua em chẳng để xe ở trường còn gì. Nên anh mới qua đón.
Tiểu Minh nhìn Đình Phong tươi cười mà chẳng biết nên vui hay nên buồn
nữa, cô đã bảo Hạo Du lai rồi, mà cô cũng muốn đi cùng Đình Phong lắm.
Đúng lúc đấy, Hạo Du dắt xe đi ra, chợt thấy Đình Phong, cậu đã thấy khó chịu. Sự tức giận còn lên đến đỉnh điểm khi cậu nhìn thấy Đình Phong
cũng đi đôi găng tay y hệt mình. Hết nhìn anh rồi lại nhìn Tiểu Minh,
Hạo Du có vẻ tức tối lắm. Tại sao Đình Phong lại có một đôi giống của
cậu như thế chứ. Phải chăng Tiểu Minh cũng mua tặng hắn ta. Hạo Du bực
tức nghĩ thầm, thấy người cứ nóng phừng phừng lên. Vậy mà hôm qua cậu
còn cảm thấy vui vui vì món quà này đây.
Trong lúc đó, Đình Phong cũng đã nhận ra sự giống nhau giữa hai đôi găng tay, anh nhìn Hạo Du chằm chằm, ánh mắt đầy sự thách thức. Tiểu Minh
đứng giữa hai người con trai mà không biết phải làm thế nào, hết lén
nhìn Hạo Du lại quay sang nhìn Đình Phong. Trông hai người như kiểu có
thể đánh nhau ngay được vậy.
_Tôi đi trước đây.
Hạo Du nói lạnh lùng rồi bỏ đi trước. Tiểu Minh ngẩn người nhìn cậu rồi
buồn bã lên xe Đình Phong mà không nói thêm điều gì. Cô giục anh:
_Mình đi thôi anh, sắp muộn rồi đấy ạ.
_Ừ.
Đình Phong đáp nhẹ rồi bắt đầu phóng nhanh như bay. Lạnh lắm nhưng Tiểu
Minh không dám đút tay vào túi áo anh, chỉ biết ngồi sau thở dài rồi
ngoái nhìn Hạo Du ở phía sau. Đình Phong cũng nhận ra ánh mắt buồn vừa
nãy của Tiểu Minh nên chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cô bé đến trường.
[…]
_Em chào anh.
Vừa xuống xe, Tiểu Minh đã chào Đình Phong rồi chạy vội đuổi theo Hạo
Du. Vì đến gần trường, cô còn mua bánh nên đã để Hạo Du vượt trước.
_Anh ơi, Hạo Du…
Tiểu Minh gọi rồi bám lấy áo Hạo Du, thở hổn hển vì phải nhanh. Cô đang
lo Hạo Du sẽ giận quá nên chẳng nghĩ gì đến những gì mình đang làm nữa.
_Làm gì thế hả, bỏ tôi ra. – Hạo Du gần như quát lên, ánh mắt đầy giận dữ.
_Hạo Du à, anh giận em sao, em xin lỗi mà.
_Tôi chẳng hơi đâu mà giận cô. Tôi…cũng không quen cô, tránh ra.
Đáp rồi Hạo Du đi thẳng vào thang máy, bỏ mặc Tiểu Minh đang đứng trân
trân ở ngoài. Cô lại thở dài, buồn bã bước sang thang máy khác để lên
lớp, khuôn mặt cứ buồn rười rượi.
9.30 a.m
_Tiểu Minh, Tiểu Minh…
Đang “thất thiểu” đi về phía thang máy, Tiểu Minh chợt nghe tiếng gọi.
Đó là tiếng của Tiểu Phần, cô bạn thân cùng lớp của cô. Tiểu Phần đang
chạy về chỗ Tiểu Minh, lại vừa vẫy tay gọi.
_Tiểu Minh, bạn làm được bài không? Mà sao về nhanh thế.
_Hì, tớ làm được, còn bạn?
_Ừ, bài hôm nay dễ quá mà, tớ làm được hết. Mà…Tiểu Minh đang có chuyện gì buồn hả? Sao thấy cứ thở dài hoài.
Nghe bạn mình hỏi, Tiểu Minh chỉ cười gượng gạo. Không buồn sao được đây khi mà Hạo Du, người cô yêu lại đang giận cô chứ.
_Kể đi, Tiểu Minh, biết đâu tớ giúp được.
Tiểu Phần nhìn cô cười tươi trong khi cô chỉ biết lắc đầu buồn bã. Chẳng ai có thể giúp được cô cả. Tiểu Phần còn không biết chuyện Hạo Du với
cô cưới nhau nữa mà.
_Mày có phải Minh Minh không?
Từ đâu bỗng có một nhóm hai ba chị lớn xông thẳng đến chỗ Tiểu Minh, cô đâu có quen những người này chứ.
_Vâng…vâng ạ. Các chị là ai?
_Lôi nó đi.
Vừa nghe Tiểu Minh trả lời, cô gái cầm đầu bỗng ra lệnh cho hai người đi cùng xông vàp lôi tay cô kéo đi. Tiểu Minh và Tiểu Phần ngơ ngác không
hiểu chuyện gì xảy ra vì cả hai đều không hề quen biết nhóm người này.
Tiểu Minh liền giãy dụa và la lên:
_Mấy người làm gì vậy, thả tôi ra. Tiểu Phần, cứu tớ… – cô bé hết sức hoảng hốt.
_Câm mồm. Nếu mày ngoan ngoãn đi theo bọn tao thì tốt hơn đấy.
Chị ta vừa nối vừa trừng mắt dọa nạt, ra hiệu cho hai người kia lôi Tiểu Minh đi. Thấy bạn mình bị như vậy, Tiểu Phần vội chạy đến, giữ chặt tay Tiểu Minh lại.
_Mấy người làm gì vậy, định đưa bạn tôi đi đâu hả, thả cô ấy ra.
_Cút đi, không liên quan đến mày. Nếu muốn yên ổn thì tốt nhất…đừng có can thiệp vào.
Nhìn Tiểu Phần bằng đôi mắt sắc lẹm, chị ta hất mạnh tay Tiểu Phần ra
làm cô ngã lăn ra sàn. Tiểu Minh quay lại nhì, cố gắng giãy dụa nhưng
không thể nào thoát ra được. Cô còn rất sợ hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
_Tiểu Phần, bạn không sao chứ. Các người, buông ta ra. Á……
Tiểu Minh nói một cách bất lực rồi bỗng kêu lên, tay cô bị quẹo ra sau
đau điếng. Mọi người tụ tập lại xem nhưng không hề có ai (dám) đến giúp
Tiểu Minh cả vì sợ liên lụy về mình. Cô cố gắng quay lại nhìn bạn mình
một lần nữa rồi bị lôi ngay vào thang máy.
Về phần Tiểu Phần, cô rất muốn cứu Minh Minh nhưng không biết phải làm
thế nào. Mấy người đó là ai mà lại đưa Tiểu Minh đi như thế chứ. Cô lúc
này mới ngồi dậy được sau cú ngã. Nhưng không thể chậm trễ lâu hơn, cô
vội chạy đi tìm người giúp. Nhưng phải nhờ ai bây giờ, cô bé lấy tay gạt nước mắt. Rồi chợt nghĩ đến Tú Giang, cô thầm nghĩ, nếu Tú Giang bảo
với Hạo Du thì có thể cứu được Tiểu Minh rồi. Nghĩ thế, cô bé chạy lao
nhanh như bay về phía lớp Tú Giang. Ơn trời, cuối cùng cũng thấy hai
người đang đi cạnh nhau phía trước.
_Tú Giang, đợi đã……
Cả Tú Giang và Hạo Du nghe tiếng gọi đều quay lại. Tiểu Phần vội vã chạy đến trước mặt hai người nói không thành hơi:
_Giúp mình với, Tiểu…Tiểu Minh…
_Tiểu Minh, cậu ấy làm sao?
Mới nghe Tiểu Phần nói đến Tiểu Minh, Tú Giang sốt sắng hỏi lại ngay, trong đầu đã nghĩ đến những gì Gia Nhi nói hôm qua.
_Làm sao hả, bạn nói tiếp đi chứ.
Đến lượt Hạo Du lo lắng, lắc mạnh hai vai Tiểu Phần. Tội nghiệp cô bé, đang thở không ra hơi còn cứ bị hỏi dồn dập.
_Tiểu…Tiểu Minh…bạn ấy…
_Nhìn kìa, lại có người bị nhóm Hoa hồng đen đưa vào “danh sách tử” kìa.
Sau tiếng gọi của một cậu học sinh, một số khác nhao nhao theo:
_Đâu…đâu…
Hạo Du chạy vội về phía cậu ta và hỏi.
_Kia kìa, mà Hạo Du, cậu cũng quan tâm đến mấy vụ đánh lộn này à.
Bỏ ngoài tai lời nói của cậu bạn cùng khối, nhìn thấy Tiểu Minh bị kéo
đi đằng dưới sân kia, Hạo Du đã chạy lao luôn về phía thang máy. Tú
Giang và Tiểu Phần cũng chạy theo cậu.
_Chết tiệt.
Chạy qua cả mấy cái thang máy đều bận, Hạo Du tức giận lắm, cậu nắm chặt tay, đấm mạnh vào một cánh cửa thang máy rồi quyết định đi thang bộ.
Không nói một lời, cậu lại phi nhanh đi. Không hiểu sao Hạo Du thấy vô
cùng lo lắng cho Tiểu Minh, vừa mới sáng nay thôi, cậu đã giận cô như
thế, vậy mà bây giờ nhìn Tiểu Minh bị lôi đi một cách khổ sở, cậu lại
thấy lòng như có lửa đốt.
Hạo Du chạy trước rồi, Tú Giang với Tiểu Phần cũng chạy theo sau, nhưng
không thể đuổi kịp được cậu. Tú Giang trong lúc này đã thể chắc chắn
việc này là do Gia Nhi làm vì Gia Nhi chính là người cầm đầu nhóm Hoa
hồng đen mà. Không biết chị ta định làm gì Tiểu Minh đây. Cứ chạy theo
Hạo Du mà Tú Giang cũng lo lắng cho cô lắm, nhưng tất cả những hành động vừa rồi của Hạo Du, Tú Giang đều đã để ý cả, và cô không khỏi nghi ngờ
về điều đó. Rõ ràng là Hạo Du rất quan tâm tới Tiểu Minh mà!
Trong lúc Hạo Du cùng Tú Giang và Tiểu Phần chạy cầu thang bộ mới đến
tầng sáu thì Tiểu Minh đã bị đưa đến bãi cỏ sau trường, nơi vắng vẻ và
ít ai đã…đặt chân đến được. Vừa nhìn thấy Gia Nhi, Tiểu Minh đã nhận ra
ngay người con gái nhận là người yêu Đình Phong này.
_Cô em…là Tiểu Minh, đúng không?
Gia Nhi ghé sát tai Tiểu Minh, thì thầm bằng thứ giọng thật đáng sợ.
_Tôi đây, vậy thì sao chứ.
“Chát”
Chị ta bỗng vung tay, tát một cái thật mạnh vài mặt Tiểu Minh làm má cô
bé đỏ ửng lên rồi lại bắt đầu nói nhẹ nhàng vào tai cô bé.
_Ăn nói cho cẩn thận vào, nghe chưa.
_Mấy người định làm gì chứ, sao lại đưa tôi đến đây.
“Chát”
_Con nhỏ này, dám xưng tôi với chị hai à.
Lần này là cửa cô gái đứng cạnh, cái tát làm má Tiểu Minh rát kinh khủng, tay thì bị giữ chặt hai bên không cựa quậy được.
_Haha, thôi được rồi, cứ để yên để hỏi han con bé tí đã. – chị ta nói
rồi cầm cái kéo đưa lên “vuốt” má Tiểu Minh – cô em…là gì của Đình
Phong?
Tiểu Minh nhìn theo cái kéo, cô bắt đầu sợ hãi, nói lắp bắp:
_Là…là bạn…
“Chát”
Vừa nói xong, Tiểu Minh lại ăn thêm một phát tát nữa vào mặt. Miệng cô đã bắt đầu rớm máu, xót kinh khủng.
_Dám nói dối chị hai à, con ranh này.
_Nào, cứ bình tĩnh, đừng nóng vội. – Gia Nhi quay ra nói với những người kia rồi lại quay lại nhìn Tiểu Minh “âu yếm” – có đúng là chỉ là bạn
không?
Gia Nhi miết đầu kéo vào má cô, cười nhạt.
_Đúng…đúng mà. – Tiểu Minh run run.
_Xử lí nó đi.
Lệnh vừa dứt, ba người kia bắt đầu xông vào dùng kéo cắt tóc cô bé. Còn Gia Nhi giữ tay Tiểu Minh, đứng bên nhìn hét lên sợ hãi:
_Không, làm gì vậy, thả tôi ra, không, ai cứu tôi với.
_Dừng lại đi. – Gia Nhi lại ra lệnh – thế nào, chỉ là bạn thôi chứ hả?
_Chỉ…chỉ là bạn thôi mà.
Nói rồi, nước mắt cô bé chảy ra giàn dụa. Cô bé yếu ớt không thể chống cự lại nổi, chỉ biết kêu khóc thảm thiết mà thôi.
_Cắt tiếp đi.
_Không, đừng làm thế mà.
_Cắt!
Gia Nhi lại quát lên. Nhìn Tiểu Minh khóc lóc sợ hãi mà thấy rất hả hê.
Thực ra, hôm nay Gia Nhi đưa Tiểu Minh đến đây “xử lí”, cô cũng chỉ muốn dằn mặt Tiểu Minh thôi, chứ cũng chưa hẳn muốn cho cô một trận. Dù sao, Tiểu Minh cũng là bạn thân của Tú Giang, tuy tình cảm hai người chẳng
phải tốt đẹp gì, nhưng cũng nên nể tình một chút. Hơn nữa, chị ta cũng
thấy Tiểu Minh yếu ớt như vậy, chắc chỉ dọa là đã đủ sợ không dám tiếp
cận Đình Phong nữa rồi, không cần phải cho cô ta khỏi đến trường được
luôn.
Gia Nhi cười thầm một cách nham hiểm. Trong khi Tiểu Minh thì đang khóc
lóc thảm thiết. Mái tóc dài bị cắt nham nhở ngay trước mặt nên cô cố
gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không thể, Gia Nhi đã nắm chặt tay cô
bé.
_Không…không, Đình Phong………cứu em……
_Gì cơ, mày nói gì?
Mới nghe Tiểu Minh gọi tên Đình Phong, Gia Nhi mắt đã long lên sòng sọc. Con ranh này bị đánh như thế mà còn dám gọi tên Đình Phong sao.
Chị ta tức giận bóp mạnh vào cằm Tiểu Minh rồi nắm tóc cô giật ngược ra sau.
_Mày vừa nói gì hả?
_Đình Phong…làm ơn, cứu em…cứu em…
Cô vừa gọi tên Đình Phong vừa khóc đến lạc cả giọng, nghe đáng thương vô cùng.
“Chát”
_Mày dám gọi tên Đình Phong của tao hả, mày muốn chết à.
“Chát”
_Con ranh này, mày thử gọi lần nữa xem có chết không?
“Chát”
“Chát”
“Chát”
_Đừng…đừng mà, huhu…
Tiểu Minh vừa van xin vừa khóc nấc lên. Máu từ miệng bắt đầu chảy thành vệt dài, hai má đỏ ửng lên đau đớn.
_Còn dám khóc lóc van xin à.
Gia Nhi nói rồi lại định đưa tay lên tát Tiểu Minh thì bỗng từ xa vang lên tiếng hét, làm tay chị ta khựng lại.
_Gia Nhi, dừng tay lại.
Tiểu Minh vừa van xin vừa khóc nấc lên. Máu từ miệng bắt đầu chảy thành vệt dài, hai má đỏ ửng lên đau đớn.
_Còn dám khóc lóc van xin à.
Gia Nhi nói rồi lại định đưa tay lên tát Tiểu Minh thì bỗng từ xa vang lên tiếng hét, làm tay chị ta khựng lại.
_Gia Nhi, dừng tay lại.
Là tiếng hét của Tú Giang. Gia Nhi nghe thấy tiếng “em gái yêu” liền
quay lại. Lúc này, Tiểu Minh cũng nhìn thấy Hạo Du đến cứu mình, cô muốn chạy ngay đến ôm lấy cậu nhưng hai tay vẫn đang bị giữ chặt, hơn nữa,
cô không còn đủ sức nữa rồi. Cô nhìn theo dáng Hạo Du, đôi mắt đẫm lệ cứ mờ dần đi.
_Buông cô ấy ra!
Hạo Du chạy đến và hất mạnh tay hai người kia ra rồi đỡ ngay lấy Tiểu
Minh đang ngã gục xuống. Cô bé ngước lên nhìn Hạo Du rồi mỉm cười yếu
ớt:
_Anh…em…sợ…
Chỉ nói được vậy, Tiểu Minh lịm đi luôn trong vòng tay ấm áp của Hạo Du.
_Tiểu Minh, cô không sao đấy chứ, này, mở mắt ra đi, đừng làm tôi sợ, này…
Hạo Du nắm vai Tiểu Minh, vừa hét vừa lắc mạnh, giọng vô cùng hoảng hốt. Đúng lúc đó, Tú Giang và Tiểu Phần mới chạy đến nơi. Tú Giang chạy đến
trước mặt Gia Nhi, quay ra nhìn Tiểu Minh rồi nhìn chị họ mình một cách
giận dữ:
_Chị làm gì vậy hả? Sao lại đánh Tiểu Minh ra nông nỗi này.
_Tội của nó, nó phải chịu thôi. Ai bảo cứ bám lấy Đình Phong của chị. Mà em không thấy chị xử lí nó rất nhẹ nhàng hay sao? Nể tình chị em cả
đấy. – Gia Nhi nói tỉnh bơ trước sự tức giận của Tú Giang.
_Chị thôi đi, anh ta đâu có yêu chị. Nếu Tiểu Minh có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho chị đâu.
Lúc này, đôi mắt Tú Giang cũng đáng sợ không kém gì ánh mắt của Gia Nhi
vừa nãy. Vẻ dịu hiền thường ngày như biến mất hoàn toàn, chỉ còn sự căm
phẫn còn lại trong đôi mắt cô.
_Tiểu Minh, bạn không sao chứ?
Trong lúc Gia Nhi và Tú Giang đang nhìn nhau như hai kẻ thù thì Tiểu
Phần đã chạy đến bên Tiểu Minh, cô đang khóc nức nở vì thương bạn mình.
Tiểu Minh, cô vẫn chưa tỉnh lại.
_Đỡ cô ấy lên lưng mình đi. – Hạo Du nói như ra lệnh.
_Gì…gì cơ?
_Mau đỡ Tiểu Minh lên lưng mình, nhanh!
Phải để Hạo Du quát lên lần thứ hai, Tiểu Phần mới cuống cuồng đỡ Tiểu
Minh nhẹ nhàng đặt lên lưng Hạo Du. Cậu liền cõng cô bé đứng dậy rồi bảo với Tiểu Phần:
_Bạn ở lại với Tiểu Giang, mình sẽ đưa Tiểu Minh về.
Nói rồi, Hạo Du cũng vội cô bé chạy đi, để Tiểu Phần ngơ ngác ở lại.
_Haha, em thấy chưa Tú Giang, con nhỏ đó nó định chiếm luôn cả Hạo Du của em đấy, haha, em còn bảo vệ nó sao?
_Không đúng, anh ấy chỉ làm đúng nghĩa vụ của một người con trai thôi, chị đừng nói láo.
_Thôi được rồi, tùy cô em. Chúng ta đi thôi, dù sao, con nhỏ đó cũng được một bài học nhớ đời rồi.
Gia Nhi nói rồi vẫy tay bảo ba người kia bỏ đi. Tú Giang nắm chặt tay,
run lên giận dữ nhìn theo Gia Nhi, không nói được lời nào.
_Tú…Tú Giang, mình cũng đi thôi chứ.
Tiểu Phần nhìn Tú Giang một lúc rồi mới (dám) lên tiếng. Lúc này, Tú
Giang mới bình tĩnh lại được, cô liền bảo Tiểu Phần cùng đuổi theo Hạo
Du và Tiểu Minh. Trong lòng cô lúc này tràn ngập sự nghi ngờ và đố kị.
Ngay bây giờ, cô thực sự muốn Hạo Du giải thích cho những cử chỉ mà cậu
dành cho Tiểu Minh lúc nãy. Liệu mọi chuyện có như Gia Nhi nói?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT