…Ôm lấy Tiểu Phong trong lòng là tôi lại nghĩ đến Đình Phong. Chỉ mong sáng mai tôi tỉnh dậy mọi chuyện lại như chưa bao giờ xảy ra…

6.10 a.m

Đường phố sáng sớm đã bị làm náo loạn vì tiếng hét của…tôi.

_A…a…a…a…, Đình Phong, anh có biết đi xe không thế?

_Hehe, đi thế này mới thích chứ? – Đình Phong lại còn cười vang.

_Hic, đi chậm thôi. Anh muốn đâm chết người đó hả, lượn lách vừa thôi, huhu TT_TT.

_Ôm lấy anh đi vịt con, không em ngã là anh không chịu trách nhiệm đâu.

Đình Phong nói rồi lại cười vang. Anh đi như thể đang bay trên đường vậy. Tôi ngồi sau anh mà sợ muốn chết, đành phải vòng tay ôm chặt lấy anh mà cầu cho quãng đường đến trường ngắn lại.

Cổng trường tôi từ từ hiện ra trước mắt, Đình Phong “bay” một phát vào rồi phanh đến “kít”, làm tôi cứ tưởng đứt phanh luôn rồi cơ.

Xuống xe một lúc rồi mà tôi vẫn chưa trấn tĩnh lại được, đầu cứ quay quay. Từ bé đến giờ, tôi chưa thấy ai lại đi kinh khủng như vậy, anh đi xe tôi còn đáng sợ hơn cả đi xe máy của anh nữa. Đứng chờ Đình Phong ở ngoài cất xe, tôi mới xem đồng hồ. Hic, bình thường tôi đi đến trường mất mười lăm phút, trong khi anh đi mất có bảy phút, thật kinh dị TT_TT.

_Vịt con, chờ anh lâu không?

Đình Phong từ trong nhà xe chạy ra, nhìn tôi mặt vô cùng hớn hở. Tôi giả đò giận dỗi:

_Đứng quay quay nãy giờ cũng được lâu phết rồi đấy ạ.

_Ý, cảm giác được…quay rất mới lạ phải không, lần sau lại thử tiếp nhé.

_Ối, thôi, em xin anh, tim em bây giờ mới bay lại được về chỗ cũ đây nè. – tôi nhăn nhó mặt mũi.

_Hihi, em phải tập làm quen với cảm giác mạnh đi, sau này mà có…động đất thì còn tránh được, hehe, thôi mình đi thôi nào.

Đình Phong nói rồi xoa đầu tôi, cười rất gian. Tôi bị anh kéo tay đi ngay sau đó không chút phản kháng, một lúc mới bắt kịp bước anh. Đình Phong lại còn quàng vai tôi mà đi nữa chứ, làm tôi cảm tưởng như là….chú lùn đi với king kong vậy ý, anh thì rõ cao, còn tôi thì…TT_TT.

* * * * * *12 a.m

_Anh ơi, anh xuống ăn cơm đi ạ!

Tôi đứng trước cửa phòng Hạo Du, vừa gõ cửa vừa gọi. Mãi một lúc sau, anh mới mở cửa, trên vai còn khoác theo cái cặp nữa. Tôi vội hỏi ngay, không hiểu sao đã thấy sợ hãi lạ thường.

_Hạo Du, anh định đi đâu đấy?

_Đến trường.

_Sao…sao lại đến trường giờ này ạ?

Tôi cuống cuồng chạy theo anh, vừa hỏi.

_Tôi ở trường luôn.

_Ơ…sao lại thế anh, sao lại vậy?

Tôi bám lấy tay anh mà hỏi. Không lẽ, anh lại muốn bỏ tôi ở nhà lần nữa sao. Tôi lại níu lấy tay anh lần nữa, nhưng anh đi thẳng về phía cửa mà chẳng nói gì.

_Hạo Du, anh đừng đi mà, anh…

Anh gạt tay tôi ra khiến tôi ngã luôn ra sàn. Đúng lúc đấy, Đình Phong chạy từ trong bếp ra, đỡ tôi dậy, hỏi rối rít:

_Có chuyện gì vậy? Sao thế em?

Tôi gạt tay Đình Phong đang đỡ tôi ra rồi lại giữ lấy Hạo Du, nước mắt lúc này đã chảy dài.

_Hạo Du, anh đừng đi mà.

Lại một lần nữa tôi bị anh đẩy ra, may có Đình Phong.

_Bao giờ tên kia còn ở đây thì đừng mong tôi về. – anh giận dữ.

_Hic, Đình Phong…ở đây…thì sao…chứ ạ. – giọng tôi nghẹn ngào.

_Cô…đồ lăng nhăng…

Anh…Hạo Du vừa nói gì vậy chứ. Tai tôi cứ ù đi không nghe rõ gì nữa cả, hình như là vì tôi không tin vào những gì vừa nghe nữa. Bất chợt lúc đấy, Đình Phong lao đến và đấm Hạo Du một phát rất mạnh khiến anh ngã luôn ra sàn, miệng rớm máu. Tôi cứng đờ người khi nhìn thấy cảnh tượng đó, thế rồi như choàng tỉnh vội chạy đến bên Hạo Du:

_Anh…không sao chứ, anh…huhu TT_TT

Rồi lúc đấy, không nghĩ được gì cả, tôi chạy đến và tát Đình Phong, có lẽ đau lắm vì in luôn cả năm ngón tay lên má anh. Tôi lùi lại, nhìn trân trân vào bàn tay mình. Tôi vừa làm gì thế này, tôi…tôi vừa đánh Đình Phong sao? Tôi đỡ Hạo Du dậy rồi nhìn lên anh, cứ ngỡ là phải nhìn thấy một ánh mắt giận dữ cơ. Nhưng không, anh nhìn tôi, buồn lắm, cảm giác như sắp khóc đến nơi. Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn vào đôi mắt ấy. Một lúc sau, anh quay lưng bỏ đi. Tôi nhìn theo anh, thấy buồn vô hạn, muốn đuổi theo nhưng…, với lại miệng Hạo Du vẫn còn chảy máu kia. Tôi vội dìu anh đứng dậy, gạt nước mắt:

_Anh không sao chứ, đau lắm không anh?

Anh nhìn tôi, lắc đầu chứ không nói gì cả. Tôi liền đưa anh về phòng anh. Để anh ngồi xuống giường, tôi nói nhỏ:

_Anh ở đây chờ em, em vào ngay.

Rồi tôi về ngay phòng lấy bông và urgo mang sang phòng anh. Sao nhìn mặt anh cũng buồn thế kia. Tôi ngồi xuống giường, nhẹ nhàng lau máu rồi dán urgo giúp anh, không nói lời nào cả. Trong đầu tôi lúc này chỉ có suy nhất ánh mắt vừa nãy của Đình Phong. Sao lại buồn đến thế chứ. Nó, khiến tôi đau. Biết làm sao bây giờ, tại sao tôi lại hành động như thế chứ. Tự nhiên tôi thấy ghét bản thân mình ghê gớm.

_Cô…đuổi theo anh ta đi. – bất chợt Hạo Du cất lời.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh rồi lặng lẽ lắc đầu. Đuổi theo ư? Còn nghĩa lý gì nữa chứ.

_Anh có đói không? Mình xuống ăn cơm đi.

Tôi đổi chủ đề ngay vì không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, dù sao Hạo Du, anh ấy cũng không ưa Đình Phong mà. Tôi nhìn vào mắt anh, anh cũng nhìn tôi rồi gật đầu. Thế là chúng tôi đi xuống nhà. Hôm nay tôi muốn làm lành với Hạo Du nên bảo Đình Phong làm toàn món Hạo Du thích. Anh ấy lúc đầu còn không muốn nhưng vì chiều tôi nên mới đồng ý. Vậy mà…tôi làm cho cả Đình Phong bỏ đi luôn rồi.

_Anh ăn nhiều vào nha, toàn món anh thích…

Giọng tôi nhỏ dần, cố gượng cười nhưng không thể nào vui nổi. Rồi tôi nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn mà nước mắt cứ chảy dài. Tôi thương Đình Phong quá, huhu. Anh ấy cố công làm cho tôi một bữa cơm ngon, vậy mà chưa ăn gì đã bỏ đi rồi. Huhu, tôi tệ quá, phải làm thế nào bây giờ. Lúc đấy chỉ vì bảo vệ tôi mà anh mới đánh Hạo Du, rồi tôi lại đánh anh ấy. Anh ấy có lỗi gì đâu cơ chứ, tại tôi cả mà, huhu.

_Cô ăn đi, đừng khóc nữa mà.

Nói rồi Hạo Du gắp thức ăn cho tôi, giọng trầm xuống. Tôi nhìn anh, khẽ gật đầu nhưng rồi lại khóc nức nở. Bỗng Hạo Du nắm lấy tay tôi, giọng anh nhẹ nhàng lắm:

_Cô đừng như vậy nữa mà, đừng khóc nữa.

Lần này, nhìn vào bàn tay anh đang để trên tay tôi, tôi lại mỉm cười, mặc dù nước mắt vẫn đang rơi lã chã. Hạo Du một lúc sau mới bỏ tay ra, rồi đưa cho tôi giấy ăn:

_Cô lau nước mắt đi rồi ăn cơm kẻo đói. Khóc sưng mắt lên rồi kìa, nhìn xí lắm.

Tôi cầm khăn anh đưa, lí nhí nói cảm ơn rồi lau sạch nước mắt. Tôi lại vừa ăn vừa gắp thức ăn cho anh.

_Anh ăn đi, nếu bỏ đi thì phí lắm. Mà…anh đừng giận em nữa nhé. – tôi nói luôn một hồi.

_Ừ, cô cũng ăn đi.

_Vậy…vậy…anh đừng bao giờ bỏ em đến trường ở nữa nhé, được không anh. Em…sợ như vậy lắm.

Tôi sụt sùi, nhưng trong lòng có chút phấn khởi. Hạo Du nhìn tôi hồi lâu rồi mới gật đầu.

_Ừ.

Khi nghe thấy tiếng này của anh, tôi vui mừng khôn xiết mặc dù vẫn đang bận lòng vì chuyện vừa nãy với Đình Phong. Nhưng tôi đang vui lắm nên không nghĩ gì được nhiều nữa, cứ một mình cười thầm trong lòng. Ngước lên nhìn Hạo Du, tôi thấy anh đang nhìn tôi, dịu dàng lắm.

*****

6 p.m

Tôi vừa nấu ăn vừa lắng nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài. Trời đã sang đông lâu rồi mà hôm nay bỗng dưng đổ mưa lớn quá. Mưa suốt từ chiều rồi, càng ngày càng nặng hạt. Mưa kéo theo những cơn gió đông buốt lạnh nên ngoài đường bây giờ vắng lắm. Hi, dù sao thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi đang ở trong bếp nấu ăn cho chồng tôi – Hạo Du, còn anh ấy đang tắm. Tôi thấy thật ấm áp làm sao. Tất nhiên là không phải nhờ cái điều hòa nhiệt độ kia mà là vì tôi đang nghĩ đến cái nắm tay và ánh mắt dịu dàng của Hạo Du trưa nay. Dạo này anh ấy có những lời nói và cử chỉ thật lạ lùng. Nhưng tôi chẳng quan tâm đến lý do, nó làm tôi vui là được rồi.

_Tôi đói lắm rồi này.

Nghe tiếng Hạo Du, tôi liền quay ra nhìn anh nhoẻn cười, nhanh tay bê thức ăn ra bàn rồi ngồi xuống ghế.

_Mình ăn thôi ạ, hihi.

Anh gật đầu rồi chúng tôi cùng thưởng thức bữa ăn trong sự yên bình, thực sự là vô cùng yên bình, chỉ có vài câu chuyện được nói nhưng ánh mắt anh không còn lạnh lùng với tôi nữa. Đang ngon miệng, bỗng tôi nhìn lên cái urgo trên mặt anh. Vẫn là cái urgo tôi dán trưa nay, Hạo Du chưa thay nó sao.

_Hạo Du, miệng anh còn đau lắm không?

Nghe tôi hỏi, anh ngước lên nhìn tôi rồi sờ tay lên vết thương.

_À…vẫn hơi đau, không biết có thành sẹo không nữa.

_Hic, không sao đâu, tí em bôi thuốc của em cho, mai là lành ngay ý mà.

_Biết thế.

_Hì.

Tôi mỉm cười rồi lại tiếp tục ăn. Ngoài trời vẫn mưa to quá.

DINH PHONG’ S POV

10 p.m

Tôi là Đình Phong, tôi đứng trước cửa phòng em đã hơn ba tiếng rồi. Tôi muốn vào gặp em lắm nhưng không đủ can đảm để đối mặt với em. Có lẽ em giận tôi rồi, có khi lại còn ghét tôi luôn nữa. Nhưng tôi nhớ em lắm, nhớ đến phát điên. Phải làm thế nào để nguôi đi nỗi nhớ em bây giờ, phải làm sao đây? Sao tôi lại vì em mà yếu đuối thế này. Mưa tràn qua mặt tôi, cuốn đi những giọt nước mắt cũng đã hòa vào mưa. Tôi…buồn quá đi. Tại sao em lại có thể làm như vậy với tôi chứ, em nỡ đánh tôi vì tên Hạo Du đó sao? Với em tôi không quan trọng bằng tên đó sao? Mà phải thôi, cậu ta là chồng em cơ mà, tôi thì có là gì, có là gì trong tim em đâu, phải không? Ôi, tim tôi đau quá, sao em nỡ làm trái tim tôi đau đớn thế này. Mưa, lạnh quá, nước ngấm vào da thịt tôi lạnh buốt. Nhưng sao giá lạnh bằng con tim tôi khi không có em được. Chỉ có ở bên em, tôi mới cảm nhận được sự ấm áp của cuộc sống này thôi. Em có biết không?



* * * * * *10.30 p.m

_Hạo Du, anh ngủ chưa?

Đứng trước cửa phòng anh, tôi khẽ gọi.

_Chưa, cô vào đi.

Nghe anh trả lời rồi, tôi liền ẩn cửa bước vào. Anh đang nằm trên giường đọc sách thì phải. Nhưng thấy tôi thì ngồi dậy luôn rồi. Tôi liền đến gần bên anh rồi ngồi xuống giường:

_Anh bỏ cái urgo kia đi, em bôi thuốc cho.

Tôi vừa nói xong thì nó cũng được anh gỡ xuống luôn. Nhìn vết thương thâm tím lại, tôi thật thấy vô cùng thương xót. Rồi tôi bôi ngay thuốc cho anh. Thuốc này mẹ tôi mua từ Pháp, nó chữa lành sẹo rất hiệu quả.

_Hì, rồi đó ạ, mai là lại bình thường ngay ^.~

Vừa nói xong, điện thoại tôi bỗng rung lên liên hồi. Có tin nhắn, tôi vội vàng mở ra xem ngay, biết đâu lại là Đình Phong. Nhưng không phải, chỉ là một tin nhắn quảng cáo. Làm tôi mừng hụt mất rồi, haiz.

_Cô…đang chờ tin nhắn của anh ta hả?

Bỗng dưng nghe anh hỏi bằng cái giọng trầm trầm, tôi lắc đầu chối ngay. Hic, nhưng mà đúng là thế thật. Sao Đình Phong không gọi điện cũng chẳng nhắn tin cho tôi vậy chứ. Chắc giận tôi luôn rồi, mà không biết anh ấy có tự biết mà thay băng không nữa đây. Tôi muốn gọi cho anh quá mà không dám.

_Này…

_Dạ.

Tôi giật mình vì bỗng dưng anh gọi. Quay ra thì thấy Hạo Du đang nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt rất khó đoán, vì đôi mắt anh cứ đen thăm thẳm, không một gợn sóng làm tôi không thể biết được anh đang định nói gì.

_Cô…thích Đình Phong sao?

_Ơ…sao…sao anh lại hỏi vậy. – tôi lúng túng.

_Thì cứ trả lời đi.

Anh lại vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can người khác đấy. Tôi, thực ra cũng không biết nữa, nhưng…nhưng người tôi yêu là anh cơ mà.

_Em…em không biết. Có lẽ là...không ạ.

_Vậy…cô thích tôi thật chứ?

Lần này, tôi ngẩn ngơ luôn vì câu hỏi còn lạ hơn của anh. Ánh mắt kia là sao chứ, chờ đợi câu trả lời của tôi sao?

_Anh…sao anh hỏi em lạ vậy?

_Ờ, thôi, cô về đi, tôi buồn ngủ rồi.

_Ơ…vâng ạ.

Thấy Hạo Du nói rồi nằm xuống đắp chăn ngay, tôi cũng không làm phiền anh thêm nữa. Chúc anh ngủ ngon rồi, tôi liền đi ra đóng cửa cho anh rồi về phòng mình. Ôm lấy Tiểu Phong trong lòng là tôi lại nghĩ đến Đình Phong. Chỉ mong sáng mai tôi tỉnh dậy mọi chuyện lại như chưa bao giờ xảy ra.

Ngoài kia, mưa vẫn cứ rải đều khắp nơi, không khí ngột ngạt đến khó thở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play