Em sẽ phải bỏ cuộc sao anh?Hôm nay Hạo Du không về nhà thật, mới thế mà tôi đã nhớ anh khôn nguôi.
Tôi ngồi trên giường, mắt nhìn vô định. Tôi nhớ anh, nhớ dáng ngồi của
anh trên sofa, nhớ lúc anh ăn ngon miệng món do tôi nấu, nhớ cái lần đầu tiên anh cười nhớ tôi, nhớ đến quay quắt. Nỗi buồn như vây lấy tôi,
khiến tôi muốn khóc mà không khóc được, chỉ thấy đau nhói ở trong tim.
Giờ này không biết anh đang đang làm gì, đã ăn gì chưa, có ai chăm sóc
không? Tôi cứ tự hỏi mình rồi lại suy diễn, đã có Tú Giang lo cho anh,
tôi đâu cần. Lại trùm kín chăn và một mình trong nỗi nhớ, tôi không dám
nhắm mắt lại nữa, chỉ sợ anh lại xuất hiện, cùng với những lời nói vô
tình làm trái tim tôi tan nát. Ôi, đau lắm anh biết không.
HAO DU’ S POV (1)
Ôi, tâm trạng gì thế này. Sao mình lại cứ nghĩ đến cô ta. Hic, không
biết cô ta có buồn nhiều không, có khóc nhiều không, khéo lại sưng hết
cả mắt lên rồi ý chứ. Mong là không phải vậy, nếu cô ta cứ khóc nhiều mà lại không ăn gì thì thật là nguy hiểm, nếu bị làm sao thì sao đây, lại ở một mình nữa chứ. Hic, liệu mình có nên về không nhỉ. Nhưng nếu mới đi
mà đã về thế này thì mất mặt lắm, không được. Thôi kệ, không có mình một hôm thì đã làm sao mà chết được, mình được tự do thế này thật là thích, haha.
* * * * * *Ngày thứ hai không có anh là một ngày thật dài. Để không nhớ anh đến điên dại, tôi lao đầu
vào học, học, học và học. Dù sao thì cũng sắp thi học kì rồi, không thể
đều chuyện tình cảm choán hết tâm trí tôi như vậy. Nói thế chứ có học
thế nào thì hình ảnh của anh vẫn cứ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nhớ anh quá. Hôm nay tôi vô tình thấy anh ở trường, đi cùng Tú Giang. Anh vẫn
cười tươi lắm. Vậy là tốt rồi, chỉ cần thấy anh luôn vui khỏe, vậy là
tôi yên tâm rồi.
Từ lúc anh không về nhà, tôi chẳng ăn gì cả. Nhưng tôi không thấy đói, chẳng muốn ăn gì. Có vui vẻ gì đâu mà ăn chứ, hic.
HAO DU’ S POV (2)
Hic, ngồi một mình buồn thiu trong kí túc xá trường mới chán làm sao,
Tiểu Giang thì đi học suốt. Tự nhiên mình lại thèm có được sự quan tâm
như lúc ở bên cô ta. Hic hic, ở nhà lúc nào cũng có người chuẩn bị bữa
cơm cho rồi đem tận miệng, lại còn được cô ta gắp thức ăn cho, bây giờ
phải tự chăm lo cho nữa ăn của mình mới thấy được cô cần thiết đến thế
nào. Chán thật đấy, cả ngày cứ nghĩ đến việc cô ta bị làm sao là lại
thấy bồn chồn không yên. Hic, sáng nay vô tình nhìn thấy, thấy cô ta
xanh và gầy hơn, có phải nhớ mình quá đến phát ốm không vậy >.
Mình đã cố không nghĩ mà sao lại nghĩ đến rồi. Mình sắp xếp lịch học kín mít luôn để khỏi nghĩ vẩn vơ nữa nhưng sao vẫn khó tập trung vậy. Điên
mất thôi, đau đầu quá đi à.
* * * * * *Mệt mỏi, vẫn là anh
trong tâm trí tôi. Mặc dù tôi không để bất cứ thời gian nào rảnh rỗi mà
tôi vẫn nhớ anh. Chết mất thôi, tôi biết làm sao để khỏi nhớ anh bây
giờ. Tôi đã học suốt ngày suốt đêm, thậm chí còn chẳng mất thời gian để
ăn vậy mà không có giây phút nào là không nghĩ đến anh. Hic, cứ sống thế này chắc tôi chết mất. Mệt cả về thể chất lẫn tinh thần, huhu, ai cứu
tôi với TT_TT
HAO DU’ S POV (3)
Ngày thứ ba không về nhà, thấy trong lòng cứ khó chịu làm sao. Chắc tại ở kí túc xá chẳng có ai suốt ngày làm mình bực bội nên mới có cảm giác
này. Haiz, lại còn thấy lo cho cô ta nữa, chán quá, đã đi học suốt ngày
mệt mỏi rồi, trong đầu cũng không được yên.
Ở đây một mình, Tiểu Giang thì không sang chăm sóc tôi được, cô ta cũng
không ở đây. Học nhiều quá cũng thấy mụ mị hết cả đầu óc, haiz. Ước gì
có ai nấu cơm cho mình ăn TT_TT.
* * * * * *Lại một ngày nữa
không có Hạo Du ở nhà, tôi cứ bước vào cửa là lại nhớ anh đến cồn cào
ruột gan, nhớ không làm sao mà chịu được. Sao tôi lại cứ thế này chứ, đã bảo không nghĩ đến anh nữa cơ mà. Hôm nay tôi cố tình đi qua lớp Hạo Du để được nhìn thấy anh, thế mà không thấy anh ở trong lớp. Không biết có phải anh bị làm sao mà nghỉ học không vậy, mà sao tôi lo cho anh đến
thế. Nhưng mà tôi cũng không thấy Tú Giang đâu, chắc là hai người tranh
thủ ở bên nhau rồi chứ anh có sao đâu.
Haiz, mọi chuyện cứ như thế này, chắc tôi không thể chịu nổi được thêm
nữa. Tôi phải làm sao bây giờ. Lẽ nào, em sẽ phải bỏ cuộc sao anh?
HAO DU’ S POV (4)
Ốm rồi, vì cứ lao đầu vào học, không quan tâm đến sức khỏe nên bây giờ
mới bị ốm đây, vậy mà chẳng có ai chăm sóc cả, tủi thân quá, hic hic.
Nếu mà có cô ta ở đây thì…Hôm nay mình mệt kinh khủng, sốt nằm trên
giường cả ngày chẳng làm được cái gì. Thế mà phải tự dậy úp mì tôm ăn để còn uống thuốc, hic. Mệt quá đi thôi, mình có nên về nhà không đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT