Sau một thời gian đi công tác ở Hàn Quốc, tôi trở về liền đánh một giấc no nê mặc kệ cái di động gào hét ỏm tỏi, đinh tai nhức óc.

Nhưng đó cũng là điều tôi hối hận nhất của tôi vì ngày hôm sau, vừa bước chân vào phòng chuẩn bị làm việc thì đã bị ông sếp quỷ cho nghe kinh sám hối rồi a!!!

- Nhất Hiểu Nguyệt! Tại sao hôm qua cô không nghe máy???

- Ơ...Tôi bị sốt nên ngủ say, có lẽ không nghe được tiếng điện thoại kêu!-Tôi mỉm cười, cố gắng ra vẻ ta đây là thục nữ vạn người yêu mến.

- Ồ! Thế à?-Hắn nâng cao giọng, tiến lại gần tôi. Tôi theo bản năng sinh tồn lui về sau.

- Nói láo!!! Cô tưởng tôi không biết gì hả??? Nói, cô với bạn trai làm cái gì hả???-Hắn đột nhiên đổ bệnh tóm lấy cổ áo tôi, nhấc lên. Trời ạ! Quỷ cũng bị bệnh hay sao???

*******************Sunflower

- Tôi...tôi không có bạn trai nên làm gì có ai để mờ ám chứ!!!

- Nói láo!!!

- Ê! Đủ rồi nha! La cái quái gì hả??? Anh câm liền cho tôi. Tôi từ tốn giải thích đã là may cho anh rồi, hay anh muốn ăn dép hả??? Tôi có bạn trai hay không là chuyện riêng của tôi. Ở công ty, thời gian làm việc của tôi do anh quyết định nhưng ở nhà thời gian là của riêng tôi. Anh không có quyền sai bảo!!!!-Tôi quăng hình tượng "yểu điệu thục nữ" xa mấy trăm km mà to mồm rống lên với hắn. Tức quá! Tức quá!

Nhưng nhìn cái mặt hắn ngạc nhiên trông buồn cười chết nên tôi nhất thời hả giận vô cùng. Khà khà...Đừng có trông mặt mà bắt hình dong nhé tên kia!!!

- Oa...Không nhìn ra cô cũng thuộc dạng "thú quý hiếm" nha!-Hắn trợn hỏa mắt nhìn tôi. Thú-quý-hiếm??? Hơ, tôi là người mà hắn ví kiểu đó hả???

- Anh...anh...TÔI LÀ NGƯỜI NHA!!!

- Nhất Hiểu Nguyệt! Tốt nhất cô không nên cãi lại tôi, hiện tại tôi là sếp của cô nha!-Hắn một tay nâng cằm, tay kia quấn lấy eo tôi, thì thầm một cách mờ ám.

- Hừ! Vậy tôi nghỉ việc là xong chưa gì??? Buông ra...-Tôi đẩy hắn ra, tiếp.-Anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ đưa đơn nghỉ việc đến.

Tôi quay người định bỏ đi thì hắn kéo lại, gằn giọng:

- Cô đừng có làm ra vẻ thanh tao thoát tục nữa, ngay từ hôm cô đi nhầm phòng thì tôi đã biết ý đồ của cô rồi...Ui...

Hắn chưa nói hết thì bị tôi một phát giẫm lên chân hắn, hắn ôm chân nhảy lò cò vòng vòng trông cực kỳ hài luôn. (Tôi mang giày cao gót nha!!!^^)

- Cô...sao cô...

- Hehe...Chừa nhé!

Tôi định bỏ đi thì hắn mất đà té nhào vào người tôi. Chưa kịp đứng dậy thì...Cạ̣ch...Cửa mở. Bóng của Hồ Lam Như xuất hiện ngoài cửa...

Tôi còn tưởng cô ta sẽ gào thét inh ỏi hay bay tới giẫm cho tôi mấy phát, ai ngờ...

- Thưa sếp! Đây là bản báo cáo tuần trước mà tổ tư vấn chưa hoàn thành. Bây giờ đã hoàn chỉnh rồi.-Cô ta phớt lờ như không thấy cảnh tượng thân mật vừa rồi mà tiếp tục báo cáo.

Huhu...Nhục nhã quá!!!

- Cô cứ để đó...-Bực hơn là ông sếp này mặt dày như trái sầu riêng, chẳng những không chịu đứng lên mà còn kéo tôi ngồi sát lại nữa. Hừ! May mà hắn không buông ra, nếu không lập tức tôi "thưởng" cho hắn một phát giày cao gót nữa rồi!

- Ê! Biến chỗ khác...-Tôi lườm lườm. Bỗng dưng Lam Như nhìn tôi âm thầm nở nụ cười ma quỷ, tiếp:

- Hiểu Nguyệt à! Ở dưới có người muốn gặp cô...

- Gặp tôi...

- Nói cô ấy không rảnh!-Tôi chưa nói hết thì Lâm Thế Ưu chen vào. Ma quỷ! Hắn không phá tôi thì không chịu được sao???

- Nhưng người này là mẹ của Hiểu Nguyệt!

- CÁI GÌ???-Tôi với hắn đồng thanh la toáng lên. Má ơi! Sét đánh ngang tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play