Sau một thời gian đi công tác ở Hàn Quốc, tôi trở
về liền đánh một giấc no nê mặc kệ cái di động gào hét ỏm
tỏi, đinh tai nhức óc.
Nhưng đó cũng là điều tôi hối hận nhất của tôi
vì ngày hôm sau, vừa bước chân vào phòng chuẩn bị làm việc thì đã bị ông sếp quỷ cho nghe kinh sám hối rồi a!!!
- Nhất Hiểu Nguyệt! Tại sao hôm qua cô không nghe máy???
- Ơ...Tôi bị sốt nên ngủ say, có lẽ không nghe
được tiếng điện thoại kêu!-Tôi mỉm cười, cố gắng ra vẻ ta đây
là thục nữ vạn người yêu mến.
- Ồ! Thế à?-Hắn nâng cao giọng, tiến lại gần tôi. Tôi theo bản năng sinh tồn lui về sau.
- Nói láo!!! Cô tưởng tôi không biết gì hả???
Nói, cô với bạn trai làm cái gì hả???-Hắn đột nhiên đổ bệnh
tóm lấy cổ áo tôi, nhấc lên. Trời ạ! Quỷ cũng bị bệnh hay
sao???
*******************Sunflower
- Tôi...tôi không có bạn trai nên làm gì có ai để mờ ám chứ!!!
- Nói láo!!!
- Ê! Đủ rồi nha! La cái quái gì hả??? Anh câm
liền cho tôi. Tôi từ tốn giải thích đã là may cho anh rồi, hay
anh muốn ăn dép hả??? Tôi có bạn trai hay không là chuyện riêng
của tôi. Ở công ty, thời gian làm việc của tôi do anh quyết định nhưng ở nhà thời gian là của riêng tôi. Anh không có quyền sai
bảo!!!!-Tôi quăng hình tượng "yểu điệu thục nữ" xa mấy trăm km
mà to mồm rống lên với hắn. Tức quá! Tức quá!
Tôi còn tưởng cô ta sẽ gào thét inh ỏi hay bay tới giẫm cho tôi mấy phát, ai ngờ...
- Thưa sếp! Đây là bản báo cáo tuần trước mà tổ tư vấn chưa hoàn thành. Bây giờ đã hoàn chỉnh rồi.-Cô ta phớt
lờ như không thấy cảnh tượng thân mật vừa rồi mà tiếp tục báo
cáo.
Huhu...Nhục nhã quá!!!
- Cô cứ để đó...-Bực hơn là ông sếp này mặt
dày như trái sầu riêng, chẳng những không chịu đứng lên mà còn
kéo tôi ngồi sát lại nữa. Hừ! May mà hắn không buông ra, nếu
không lập tức tôi "thưởng" cho hắn một phát giày cao gót nữa
rồi!