- Thằng nhóc giống cha nó ghê nhỉ???-Cổ Ngân Châu ngồi đối
diện mở lớn mắt bình luận. Anh ngẩng cao đầu, tự tin:
- Chính xác!
-...Hihi.Chỉ thích bắt nạt người khác!-Ngân Châu bồi thêm. Mặt
anh liền tối lại, tôi ngồi bên cạnh ráng nhịn cười.- Nghiêm
Uyển Băng, sau này con phải "quản lí" Hiểu Viên kỹ vào nha!!!
Con bé ngẩng mặt lên, đôi mắt to chớp chớp mấy cái nhìn hết sức vô tội và ngây thơ, có ai biết rằng...
- Hiểu Viên!!! Em thích con gấu bông bạn kia tặng cho anh. Anh tặng em đi!!!!
Ở một góc vườn nhà tôi, cô bé dễ thương đang bày trò "trấn lột"
- Không! Không!!! Anh cũng thích!!! Anh phải ôm nó ngủ!!!!!!
- Anh là con trai mà đi ôm gấu bông! Blè!!!-Nghiêm Uyển Băng trêu tức. Mặt Lâm Hiểu Viên đỏ ửng lên.
- Không...Không đúng!
- Vậy anh tặng cho em đi!!!-Cô bé dùng sức chớp mắt một cái.
Chỉ chờ lúc con trai tôi ngẩn người thì cô bé ấy giật lấy con gấu bông chạy biến. Haizzz...Nhỏ mà đã xài "mỹ nhân kế" rồi
kìa!!!! Hic! Chắc là gien di truyền của Nghiêm Vĩ í!!!
Tôi đang nghe lén thì phía sau vang lên tiếng nói nhỏ:
- Em ở đây làm gì???
Anh đứng sau lưng tôi, khẽ quàng tay ôm eo tôi. Tôi không chút biểu
cảm, gạt tay anh ra.(Chai rồi! Chị ấy chai mặt rồi, hết thấy ngượng nữa
rồi!!! 5 năm có khác!)
- Haiz...Uyển Băng lại bắt nạt Hiểu Viên kìa!!!-Tôi than thở. Mặt anh tối lại:
- Em làm ơn để mắt tới anh có được không? Cứ hết Hiểu Viên rồi tới Hiểu Linh. Không sợ anh ra ngoài ngoại tình hả?
- Anh sẽ không dám đâu!-Tôi vừa rình vừa trả lời. Á! Con trai tôi sao
lại nhìn con bé đó đến chảy nước miếng cơ chứ!!! Thảm rồi, sau này số
phận của con là để cho con bé Nghiêm Uyển Băng í bắt nạt đó!
- Tại sao lại không dám???
- Anh sợ hình tượng trong mắt con mình bị phá hủy. Dễ hiểu! Thôi, để em xem!!! Anh đi chỗ khác chơi đi nha! Ngoan ha!!!!-Tôi dỗ dành.
- Anh hỏi lần cuối, em có đi theo anh không?-Tiếng nói ấy giống như
đang cảnh cáo nhưng tôi phớt lờ. Mẹ còn đang ở nhà, anh dám làm gì.
- Em cũng trả lời lần cuối, k-h-ô-n-g!
Tôi ung dung trả lời. Đáng tiếc, nếu đoán mà trúng thì có lẽ bây giờ tôi đã rất giàu rồi!!!
...
- Á!!!!!!!!!!! Anh...Huhu...Tha cho em!!!!
Phòng ngủ vang lên tiếng hét ai oái, đáng tiếc, nơi đây cách âm rất
tốt, kêu mấy cũng không có người nghe. Huống gì mọi người đều ở dưới lầu chơi cùng hai đứa con nhà tôi. Hic!!!
- ỦA??? Khi nãy là ai...~~-Anh cố ý ngân dài. Tôi bặm môi, trừng mắt.
Tiếc vì mình không phải ma cà rồng để cạp anh một cái bõ ghét!
Anh nhéo mũi tôi, tôi liền không nhịn được mà la lên oai oái. Ăn gian!
Mọi người thử đoán xem, là chuyện gì xảy ra đây??? Hic!
Tôi đã lớn tướng rồi, làm mẹ rồi mà 'người nào đó' vẫn cứ xem tôi như
là con nít, đè xuống đánh cho một trận. Nhưng...tôi làm gì sai đâu???
Méc mẹ!!!
Ba gia đình chúng tôi kéo nhau ra nhà hàng ăn uống no say. “Nữ
hoàng” nhà Nghiêm Vĩ là oai phong nhất, tửu lượng cao đến nổi
ngay cả Ngân Châu, trước đây là uống mãi không say cũng phải đầu hàng. Đáng tiếc, hề hề...Sau khi nghe mình thắng cuộc thì cô
ấy ngã rật ra ngủ như chết. Tôi cười ha ha ba tiếng rồi cũng
gục luôn. X___X|||
Ước chừng khoảng một tiếng sau, tôi tỉnh giấc thì thấy mọi
người đang ở trong phòng karaoke. Ngân Châu đúng là liều lĩnh,
cứ uống rồi hát, hát rồi uống. Cả bọn quậy tưng bừng cả lên. Rốt cuộc, chịu hết nổi, tôi gục lên vai anh mà ngủ say. Loáng
thoáng bên tai còn nghe được câu nói ấm áp: Anh yêu em.