Tôi buồn bã bật ti vi lia lịa, đột nhiên dừng
lại, nhìn chăm chú vào ti vi. Bởi vì, ti vi...đang...trực tiếp
một chương trình...thêu may. Trong đầu tôi le lói một ánh sáng...
Trong căn nhà sang trọng vang lên tiếng thét mưa giông gió giật của anh.
- La cái gì mà la hả???-Tôi cau có.
- Này! Ngày mai anh hãy mặc nó đến công ty!!!-Tôi
ra lệnh, điệu bộ không khác gì một bà hoàng đang ra lệnh cho
thuộc hạ. Mà anh chính là tên thuộc hạ đó.
Nhưng...sao mà...anh...mặt mũi anh cứ nhăn nhăn nhó nhó thế???
- Anh...phải mặc thật sao? Em nói chơi hay nói giỡn vậy???
- Em nói thiệt à nha!!!-Tôi gắt.
- Nhưng...nút áo xiêu xiêu vẹo vẹo thế này...mặc đến công ty có phải...hơi khó coi hay không?
- GÌ HẢ???? Nút áo em đơm rất khó coi hả???
- Không không!!! Anh mặc, ngày mai anh sẽ mặc!
- Em phải theo anh đến công ty! Giám-sát-anh!!!
- Hả???-Anh bày biện bộ mặt sống không bằng chết. Hừm!!! Có cần tôi cho anh thạch tín để anh tự động kết liễu
hay không?!
- Không! Em phải đi theo anh!!! Lỡ anh cởi ra thì sao?!
Anh không nói gì, chỉ cười trừ nhìn tôi. Hừm!
*************Sunflower
Ở công ty...
Cho dù là anh đi đến đâu cũng nghe tiếng cười
khúc khích nho nhỏ của đám người cấp dưới. Một vài bà chị
cũng xun xoe đi ra xem. Vì sao? Vì hàng nút áo độc nhất vô nhị
của tôi á!!!
Có kẻ nịnh nọt ráng nhịn cười bước ra nói:
- Sếp!!! Hôm nay áo sếp thực sự rất đẹp!!!
- Rảnh quá nhỉ??? Hay là tăng ca đi há?!-Anh bực
mình buông một câu. Đám người ấy vừa nghe tới hai chữ "tăng ca"
thì liền vọt vào bàn làm việc, ra vẻ, ta đây là chăm làm.
Hứ!!!
...
- Em à!!! Thực sự phải mặc?!
- Ai nói giỡn đâu!!!
- Haizz...Nhưng...
- Anh dám chê thử coi?!!! Hử???
- Nhưng mà khó coi thiệt mà!!!!-Anh nhăn nhó đầy ưu phiền.
T___T Hix! Xem ra...tôi thực không có năng khiếu về
lĩnh vực này rồi! Oaoaoa!!! Người đau khổ phải là tôi kia
chứ!!! Anh làm gì mà buồn rầu thế?!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT