Tôi không chút lưu tìn đạp phắt anh xuống giường. Đáng đời tên này!
- Anh đó!!! Ngay cả lí do tại sao em lại té cầu
thang cũng không thèm hỏi. Anh! Anh rốt cuộc có còn coi em là
vợ không hả??? Anh có tin em lập tức ly hôn đi cưới người khác
luôn không???-Tôi phồng má, trừng mắt, gườm anh liên tục.
- Anh không cho phép em làm vậy nha!!!-Anh cuối
cùng cũng tỉnh táo, đứng bật dậy hét gào. Khà khà...Còn
không phải Nhất Hiểu Nguyệt này lợi hại ư???
Một tiếng động long trời lở đất vang lên. Mẹ
ơi!!! Anh hai mắt đỏ ngầu, tiếng gần lại tôi như dã thú đói
mồi, gằn lên:
- Là-ai??? Tên khốn nào???
Gì chứ? Hung dữ như vậy...Cũng không phải tại tôi chứ bộ. Hứ!!!
- Là...Hồ Lam Như...
- Con nhỏ điên ấy...Chẳng phải em nói nó không gây trở ngại cho em sao???
Tôi chán nản thở hắt một cái, sau đó:
- Anh rốt cuộc có não hay không? Lúc em nói câu đó là một ngày trước, một ngày sau thì nó mới đẩy em mà!!!
- Thế em không sao chứ? Có bị trầy xước ở đâu
không? Có bị thương hay không??? Hả???-Anh lo lắng. Sự lo lắng này làm tôi cảm động vô cùng.
Tôi biết. Anh không hỏi tức là muốn tôi không phải nhìn lại những chuyện buồn. Không muốn tôi vì sẩy thai mà
chán nản, buông tay cuộc hôn nhân chứ không phải là không quan tâm tôi.
Còn nữa, hiện tại anh quan tâm là tôi. Lo tôi bị
thương chứ không phải lo lắng quá nhiều về đứa con. Thật tốt!
Một người chồng tuyệt vời như vậy, thật là...
- Em...Sao...Sao tự nhiên em cười thế???-Anh hơi run. Ặc. Hình như tôi biểu cảm hơi quá thì phải?!!
- Anh này. Em không sao hết í!!! Nhưng mà...đứa con...
- Anh nói em không nên lo lắng quá nhiều mà. Ok!
Nếu em thích thì sau này mỗi đêm chúng ta đều hợp tác để tìm
một đứa con khác...