Ở Tiểu Vy chợt có biến đổi!

Chàng chậm rãi đưa mắt nhìn Mộ Dung Tuyết Lan :

- Chất độc trong người cô nương đã hóa giải tất cả chưa?

Nàng cười buồn :

- Do chất độc thấm đã lâu, công phu ta không đủ trục xuất toàn bộ! Nhưng tạm thời kể như đã thoát chết!

Chàng nhăn mặt :

- Vậy phải làm thế nào để cô nương khôi phục hoàn toàn?

Nàng lắc đầu :

- Các hạ bất tất phải quan tâm! Ta không chết là được rồi! Còn làm cách nào để khôi phục trọn vẹn, tự ta sẽ lo liệu! Ta nào dám làm phiền đến các hạ khiến các hạ mất đi thú tiêu dao!

Chàng nghiêm giọng :

- Bình sinh tại hạ đã hứa với ai điều gì quyết không sai lời! Tại hạ đã nói sẽ giúp cô nương khu trục toàn bộ độc chất, tại hạ phải thực hiện điều đó cho bằng được!

- Các hạ sẽ phải ân hận nếu quyết giữ lời!

- Tại sao?

Mộ Dung Tuyết Lan nhìn chàng bằng ánh mắt nghi ngờ :

- Vì ngoài cách các hạ phải đưa ta về tận sơn môn, thì không còn phương cách nào khác có thể giúp ta khôi phục!

- Sơn môn của cô nương ở đâu?

Nàng lắc đầu :

- Ta không thể nói! Các hạ chỉ cần biết đoạn đường phải vượt qua là không dưới nghìn dặm, liệu các hạ có cam tâm đưa ta đi ngàn dặm đường không?

Chàng nhìn lại nàng :

- Nghìn dặm đường? Xa thế ư?

- Nếu các hạ không...

Chàng xua tay, không cho nàng nói trọn câu :

- Tại hạ không hề nói là không đi! Cô nương định bao giờ lên đường?

Nàng kinh ngạc :

- Các hạ chấp nhận, bất chấp trên đường đi rất có thể chạm trán địch nhân!

Chàng nhún vai :

- Biết thế nào được một khi tại hạ đã quen giữ chữ tín? Hơn nữa, rất có thể nhân dịp này tại hạ được một phen ngoạn cảnh, xem cho biết giang sơn thủy tú là thế nào?

Trong lòng càng thêm nghi hoặc nàng chợt hỏi :

- Các hạ nhất định thoái xuất giang hồ?

Chàng khẽ đưa mắt liếc nhìn bọn La Thạch :

- Cô nương đã nghe rõ những gì tại hạ vừa nói, tại hạ đã chán ngán những lừa lọc, những hiểm trá của giang hồ lắm rồi!

Nàng cau mày :

- Kể cả mối hận của lệnh sư, các hạ cũng không màng đến?

Triết Toàn Thu với đôi mắt chợt lóe lên tia nhìn kỳ lạ khi nghe nữ lang kia hỏi Tiểu Vy như vậy, chờ nghe câu đáp của chàng!

Và tất cả phải thất vọng khi nghe chàng đáp :

- Gia sư vẫn còn có hậu nhân! Tại hạ đã sắp đặt tất cả, mọi oán thù của sư môn sẽ do đại huynh Toàn Cơ cáng đáng!

Đến lúc đó, La Thạch bật kêu lên :

- Hỏng thật rồi, tiểu tử đã hỏng thật rồi! Chúng ta đi thôi, đừng trông chờ gì nữa vào tiểu tử! Chúng ta cứ kể như không có tiểu tử và cũng không hề có Kim Long bang!

Hoàn toàn thối chí, Triết Toàn Thu quay lưng bỏ đi, cùng với Tưởng Ngọc Linh và La Thạch!

Nhìn theo họ, thấy dáng vẻ thiểu não của họ, đôi mắt của Tiểu Vy chợt lóe lên những tia nhìn tinh quái!

Và suýt nữa chàng không kịp thu ánh mắt về, khi Tưởng Ngọc Linh đột ngột quay lại :

Để khỏa lấp giả như Ngọc Linh phát hiện ánh mắt khác lạ kia, Tiểu Vy hỏi :

- Còn việc gì ư, Tưởng cô nương?

Ngọc Linh ai oán nhìn chàng :

- Thiếu... Thiếu hiệp luôn luôn giữ lời một khi đã hứa?

Chàng gật đầu :

- Tại hạ không phải hạng khoác lác chỉ biết nói cho qua chuyện! Thế nào?

Ngọc Linh cắn khẽ vào môi :

- Gia phụ vẫn đang bị Thiên Ma giáo giam giữ...

La Thạch quay lại quát :

- Linh nhi! Hà cớ gì ngươi phải hạ mình cầu cạnh y? Việc giải cứu phụ thân ngươi, không cần y xen vào!

Chàng rúng động, quắc mắt nhìn La Thạch. Sau đó, chàng điềm tĩnh nói từng tiếng :

- Để không bị mang tiếng là khoác lác, được, nhanh là ba ngày, chậm là mười ngày tại hạ nhất định đưa lệnh tôn trở về an toàn cho cô nương! Cáo biệt!

Không cần dò xét phản ứng của Mộ Dung Tuyết Lan, Tiểu Vy chộp giữ tay nàng và lập tức thi triển khinh thân pháp!

“Vút!”

Nhìn theo cho đến khi khuất hẳn, La Thạch bỗng giẫm chân tức tối :

- Tiểu tử bị ma ám chăng? Ta không còn nhận ra y nữa! Y bây giờ hoàn toàn khác xa với chính y cách đây không lâu! Và cũng không phải là một đứa bé gan lỳ tám năm trước ta đã gặp nữa! Tại sao chứ?

Triết Toàn Thu khẽ lắc đầu :

- Tâm tính y đã thay đổi, phải chăng do công phu biến đổi nên tâm tính y thay đổi?

Tưởng Ngọc Linh hoang mang :

- Thất thúc bảo công phu của y đã biến đổi ư? Biến đổi như thế nào?

Triết Toàn Thu đưa tay chỉ vào tảng đá, nơi Tiểu Vy đã quật kình vào khi nãy :

- Công phu của y vốn âm hàn, kình vừa rồi rõ ràng là một kình lực dương cương! Không lẽ ta trông nhầm!

La Thạch nhảy dựng lên :

- Thất đệ không trông nhầm đâu! Chính ta cũng nhìn thấy như vậy! Ái chà! Tại sao công phu của y bị biến đổi chứ?

Ngọc Linh kinh hoảng :

- Theo sự biến xảy ra ở Độc Nhân cốc, phải chăng nghịch hành chân khí đã làm y thay đổi hoàn toàn?

La Thạch bỗng dưng đấm vào ngực mấy lượt :

- Tất cả chỉ tại ta quá hồ đồ! Ta quá quyết liệt với y, đã khống chế huyệt đạo của y! Tất cả là tại ta!

Triết Toàn Thu thở dài :

- Lúc này có hối hận cũng đã muộn! Thật ra chỉ tại đệ không kịp giải thích cho mọi người nghe! A...! Như vậy chính đệ đã phụ sự ủy thác của Bang chủ! Lỗi là ở đệ!

Ngọc Linh bất giác kêu :

- Nếu là vậy, tại sao chúng ta không tìm biện pháp giúp y trở lại là y? Có biện pháp nào không, tam bá bá, thất thúc thúc.

La Thạch gật đầu :

- Phải lắm! Chúng ta nên làm như vậy! Có cách nào không thất đệ?

Triết Toàn Thu thở dài :

- Sao tam huynh lại hỏi đệ? Đệ nào phải có mưu lược thần thông như Tưởng ngũ huynh?

La Thạch vụt kêu :

- Nhắc đến Tưởng ngũ đệ ta mới nhớ! Được rồi, cứ chờ tiểu tử giải cứu cho ngũ đệ xong, chúng ta sẽ cùng ngũ đệ tìm cách giải cứu ngược lại y! Cứ thế đi!

Triết Toàn Thu gật đầu :

- Hiện tình lúc này, ngoài cách đó còn cách nào khác! Chúng ta đành chờ vậy!

Ngọc Linh tuy vẫn bồn chồn vì không muốn chờ lâu như vậy, nhưng vẫn phải chấp thuận đề xuất của trưởng bối!

Nàng chỉ hỏi :

- Chúng ta nên chờ y ở đâu?

Triết Toàn Thu đáp :

- Chúng ta quay lại Độc Nhân cốc chờ y! Đó là nơi duy nhất y có thể tìm chúng ta khi cần thiết!

La Thạch tán thành :

- Hay lắm! Đi nào!

Bọn họ bỏ đi và hoàn toàn không ngờ sau đó Tiểu Vy và Mộ Dung Tuyết Lan đột nhiên xuất hiện trở lại.

Cả hai như đã ẩn nấp gần đó và đã nghe mọi bàn bạc của họ! Vì thế, Mộ Dung Tuyết Lan chợt hỏi :

- Các hạ chỉ giả vờ bỏ đi sau đó đã quay lại, phải chăng là muốn nghe những gì họ vừa nói?

Tiểu Vy phì cười :

- Được lẻn nghe mọi người bình phẩm kể ra cũng thú vị, cô nương không cảm thấy thế sao?

Tuyết Lan nhăn mặt :

- Họ quan tâm đến các hạ là thế, các hạ không những không trân trọng mà còn cảm thấy thú vị được sao?

Chàng nhún vai :

- Tại hạ đâu cần họ quan tâm! Mà thôi, đó là chuyện của họ, không liên quan đến việc giải độc cho cô nương! Chúng ta đi thôi!

Tuyết Lan tỏ ra giận dữ :

- Ta không cần các hạ đưa đi nữa! Các hạ bất tất phải chịu khổ não vì ta! Các hạ có thể đi được rồi!

Chàng kinh ngạc :

- Ô hay! Sao cô nương giận dữ với tại hạ? Tại hạ nói không đúng sao?

- Nói được những lời này còn cho là đúng, các hạ quả nhiên đã thay đổi như họ vừa nói! Tại sao chứ? Trước kia các hạ đâu có thế?

Chàng cười lạt :

- Cô nương biết trước kia tại hạ là người như thế nào mà bảo là thay đổi với không thay đổi?

Tuyết Lan bĩu môi :

- Tuy trước kia vì ngộ nhận, ta và các hạ có đôi lần đối nghịch, nhưng ta vẫn biết các hạ không phải là hạng người như bây giờ!

- Vậy tại hạ là hạng người gì?

- Vô ân bội nghĩa, quên cội quên nguồn! Là hạng người đáng bị khinh khi!

Chàng tái mặt :

- Nếu cô nương không giải thích rõ những nguyên nhân khiến cô nương có nhận định như vậy về tại hạ, đừng trách tại hạ không nể mặt.

- Chẳng thế sao? Họ đã vì ai mà phải gánh chịu trăm đắng nghìn cay? Vì Kim Long bang là nơi xuất thân của các hạ. Vậy mà khi nhận biết lai lịch, các hạ chỉ một lời đáp tạ suông không hơn không kém! Ta chứng kiến sự ngỡ ngàng của họ mà thương cho họ! Và càng thương họ bao nhiêu, ta càng khinh bỉ hạng vô ân bội nghĩa các hạ bấy nhiêu!

Tiểu Vy chợt điềm tĩnh, hỏi tiếp :

- Thế còn quên cội quên nguồn, cô nương giải thích thế nào?

Tuyết Lan cười lạnh :

- Thản nhiên gạt bỏ mọi tâm huyết của đấng sanh thành, đó chính là các hạ quên cội! Ung dung giao phó trách nhiệm báo hận sư môn cho kẻ khác, đó là quên nguồn! Ta nói đúng chứ?

Chàng thản nhiên gật đầu :

- Không sai! Lập luận này của cô nương quả nhiên tại hạ là hạng người quên cội quên nguồn! Tại hạ không những phải thừa nhận, mà còn phải có lời thán phục lập luận xác đáng của cô nương nữa!

- Các hạ thừa nhận các hạ là hạng người như vậy?

- Tại hạ nói rồi, tại hạ thừa nhận!

Nàng tái mặt :

- Các hạ không hổ thẹn?

Chàng bật cười :

- Hổ thẹn? Tại sao?

Nàng uất ức :

- Người mặt dày mày dạn như các hạ, bình sinh ta chỉ thấy có một! Các hạ thật thô bỉ!

Chàng vẫn mỉm cười :

- Có muốn thóa mạ, tại sao cô nương trước đó không hỏi rõ nguyên nhân khiến tại hạ phải là người quên cội quên nguồn?

Nàng xì một tiếng thật dài :

- Đã quên cội quên nguồn cần phải có nguyên nhân sao? Ta không tin!

Chàng lắc đầu có phần chán ngán :

- Đương nhiên phải có nguyên nhân! Việc có liên quan đến Kim Long bang, tại hạ thấy không cần giải thích! Còn việc của sư môn thì...

Tuy bảo không tin nhưng Tuyết Lan vẫn muốn nghe cho rõ nguyên nhân. Vì thế, ngay khi Tiểu Vy tỏ vẻ ngập ngừng, nàng vọt miệng bảo :

- Sao? Các hạ chưa tìm được lời biện bạch nên không thể nói chứ gì?

Chàng nhìn vào ngay mắt nàng :

- Không phải như cô nương nghĩ! Trái lại, tại hạ ngập ngừng vì nguyên nhân đó phần nào liên quan đến cô nương!

Nàng hoang mang :

- Sao lại liên quan đến ta?

- Đúng vậy! Không những có liên quan mà đó còn là nguyên nhân thiết yếu nữa!

Nàng quắc mắt :

- Nếu còn không mau giải thích, ta sẽ cho đây là những lời lẽ hồ đồ của một người không còn sĩ diện, bất chấp thị phi, ta sẽ không nghe nữa!

Tiểu Vy nghiêm mặt lẫn nghiêm giọng :

- Được! Tại hạ giải thích đây! Trước hết cô nương có nhìn nhận công phu của tại hạ đã biến đổi như bọn họ vừa nói không?

- Điều đó có liên quan gì đến...

- Cô nương không thể đáp sao? Đợi đáp xong cô nương sẽ biết rõ nguyên nhân mà không cần hỏi!

Nàng đáp :

- Không sai! Ta cũng lấy làm lạ về sự thay đổi kỳ lạ này!

Chàng dõng dạc bảo :

- Đó chính là nguyên nhân khiến tại hạ không dám nhận mình là truyền nhân của U Minh Thần Cơ nữa!

Nàng cả kinh :

- Đã có chuyện gì xảy ra? Còn đâu là nguyên nhân liên quan đến ta?

Chàng đáp bằng giọng thật buồn :

- Mọi chuyện xảy ra kể từ lúc tại hạ và cô nương đấu nội lực! Lần đó, do cô nương chậm thu kình, toàn bộ nội lực của tại hạ đều bị thất tán! Không những thế, chân khí dương cương của cô nương khi xâm nhập vào kinh mạch tại hạ đã vô tình thúc đẩy nguồn nội lực chí dương vốn tiềm ẩn đã lâu mà tại hạ không hay! Sự thúc đẩy đó đã làm nội lực kia bộc phát góp phần phá hủy toàn bộ nội lực âm hàn của sư môn do tại hạ đã luyện!

Nàng đưa tay xua loạn :

- Chậm đã nào! Các hạ bảo các hạ đã sẵn có một nguồn nội lực tiềm ẩn, chuyện đó là thế nào?

- Tại hạ có nói về Cửu Diệp thảo quả, hẳn cô nương còn nhớ?

- Vậy nội lực kia là do Cửu Diệp thảo quả phát sinh?

- Không sai! Và nếu ngay sau khi dùng xong Cửu Diệp thảo quả, tại hạ không tình cờ phát hiện di học của gia sư và khổ luyện, nguồn nội lực của tại hạ sẽ là dương cương chứ không phải là âm hàn!

Nàng ngơ ngác :

- Các hạ nói thật khó tin! Không lẽ khi các hạ luyện nội công tâm pháp của lệnh sư không hề phát hiện đã có sẵn nguồn lực này?

Chàng cười buồn :

- Làm sao tại hạ có thể phát hiện khi nội công tâm pháp của sư môn vốn thuộc âm hàn ngay từ đầu đã có tác dụng kềm hãm nội lực kia? Huống chi U Minh thất là nơi luôn ngùn ngụt toát ra khí âm hàn, thêm vào đó là chỗ nội lực U Minh do A Tuyết truyền cho, tất cả đều hợp lại khiến nội lực tiềm ẩn kia càng thêm bị kềm hãm!

- Các hạ vừa nói đến A Tuyết?

Chàng thuật qua cho nàng nghe về sự việc có liên quan đến con báo A tuyết! Nghe xong nàng bảo :

- Vậy mà ta ngỡ các hạ cố tình gọi đến tên ta!

Chàng bật kêu :

- Phải rồi! Cô nương và tại hạ trước sau đã mấy lần chạm mặt, tại hạ là Nam Cung Vỹ, cô nương đã biết! Còn cô nương, quý tính đại danh là gì?

Nàng đáp lại thật nhẹ :

- Mộ Dung Tuyết Lan!

Chàng gật đầu :

- Như vậy thì, Mộ Dung cô nương có tin vào lời giải thích vừa rồi của tại hạ không?

Nàng ngập ngừng :

- Nói cho cùng, là do ta khiến các hạ mất hết võ công sư môn?

Chàng đáp :

- Về nội công, đúng là đã mất! Còn về võ học, tại hạ khi nãy vừa thử qua tuy có cảm nhận chiêu thức không có gì thay đổi, nhưng khó có thể nói đó là sở học của sư môn!

- Các hạ thật sự không dám nhận là truyền nhân của U Minh Thần Cơ?

Chàng thở dài :

- Nếu không tình cờ tìm được đại sư huynh là cốt nhục của gia sư, rất có thể tại hạ sẽ vì sư môn mà báo phục sư thù, cho dù sở học của tại hạ đã thay đổi! Đằng này...

Tuyết Lan chợt nói :

- Kể ra các hạ cũng là người chí tính chí nghĩa. Thái độ quyết liệt của các hạ đối với Kim Long bang, ta thật khó hiểu...!

Đang định nói tiếp những gì đang nói, nghe Tuyết Lan thốt ra như vậy, Tiểu Vy khẽ giật mình!

Để che đậy những chủ trương không thể nói vào lúc này, chàng bảo :

- Chuyện vãn đã lâu, cô nương nghĩ sao nếu bây giờ tại hạ tiếp tục đưa cô nương về sư môn tìm cách giải độc?

Tuyết Lan chưa kịp đáp, bất ngờ Tiểu Vy khẽ bấm vào tay nàng :

- Có người đến! Chúng ta phải đi thôi!

Nhưng Tiểu Vy chưa kịp động thân lao đi, một tràng cười bỗng vang lên :

- Ha... Ha...

Chàng thất sắc :

- Là lão? Giáo chủ Thiên Ma giáo?

“Vút! Vút...!”

Hai bóng nhân ảnh cùng một lúc xuất hiện!

Và Tuyết Lan cũng phải kêu :

- Hỏa Độc quái nhân?

Lão nhân vận y phục đỏ chói, ngoác miệng cười dài :

- Tiểu nha đầu kể ra cũng có đôi chút kiến thức! Ha... Ha...

Tiểu Vy ngấm ngầm vận dụng chân lực :

- Dùng Hùng Hoàng Hỏa Độc Vụ lập thành trận hỏa công, kiệt tác này là của tôn giá?

Hỏa Độc quái nhân cười đến hai mắt cũng nheo lại :

- Không sai! Rất tiếc, tiểu oa nhi ngươi lại không ngại độc! Nhưng phen này... Ha... Ha ngươi đừng mong cưỡng lại số mệnh đã an bài!

Tiểu Vy động nộ :

- Chuyện dùng những mưu mô thâm độc để hại người, kẻ đáng bị tru diệt chính là tôn giá!

Hỏa Độc quái nhân bất ngờ xòe tay, vươn thành ngọn trảo đầy uy hiếp :

- Bất tất phải phí lời tranh biện! Nếu ngươi không mau nói ra di học của Kim Long Kỳ Nhân được ẩn giấu ở đâu, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của ngươi!

Tiểu Vy do đã nghe những lời đối thoại và phỏng đoán của hai lão ma này, nên biết bọn họ vẫn ngờ kẻ phá hủy Kim Long châu và Kim Long bảo kiếm không ai khác ngoài chàng! Vì thế, họ đoán chính chàng là người duy nhất biết di học của Kim Long Kỳ Nhân được cất giấu ở đâu! Sự xuất hiện của họ vào lúc này chỉ có một nguyên nhân đơn giản là thế!

Nhận định qua tình thế, Tiểu Vy có phần tiếc vì Mộ Dung Tuyết Lan đang như người bất lực. Bằng không, nếu chàng không phải lo cho Tuyết Lan, lần gặp gỡ bọn ác ma này thật đúng với mong muốn của chàng và đây là cơ hội tốt giúp chàng buộc lão Bạch Phát phải buông tha phụ thân của Tưởng Ngọc Linh, chàng không ngại một phen sinh tử với hai lão ác ma! Hoặc giả, nếu có cả Tuyết Lan cùng hợp lực, bọn ác ma phen này tất phải gặp báo ứng sau bao điều tác tệ, gây cho giang hồ!

Vì phải lo cho Tuyết Lan nên Tiểu Vy phải nhẫn nại! Chàng trùng trình, cố kéo dài thời gian đối đáp, hy vọng đến một lúc nào đó sẽ nghĩ được phương cách vẹn toàn!

Chàng vờ cười vang :

- Tôn giá có ngộ nhận không vậy? Nào phải chỉ có một mình tại hạ hiện diện ở nơi này? Cứ cho tôn giá đoán đúng, tại sao tại hạ không gấp rút đi tìm và chiếm hữu di học của Kim Long Kỳ nhân? Cớ gì tại hạ phải kiên trì chờ đợi để bây giờ tự chuốc họa!

Nhưng mọi toan tính của Tiểu Vy đều vô ích trước một Hỏa Độc quái nhân vốn là kẻ xuất xứ từ Miêu Cương, tính khí nóng nảy và lòng dạ luôn hẹp hòi!

Hỏa Độc quái nhân bật quát :

- Ngươi không nói, đó mới là tự chuốc họa! Nằm xuống!

Cùng với tiếng quát, Hỏa Độc quái nhân cũng nhanh tốc xuất trảo!

“Ào...”

Nhìn trừng trừng vào chiêu trảo của đối phương, Tiểu Vy không thể không động sát cơ! Vì những đầu ngón tay của lão Hỏa Độc đều có sắc màu nửa vàng nửa đen thật quái dị! Điều đó, chứng tỏ chiêu trảo của lão ngoài những võ học còn tiềm tàng những chất độc vô cùng lợi hại từ những đầu ngón tay nửa vàng nửa đen kia!

Hạng tà độc này chính là mối đại họa cho bất kỳ ai vô tình là kẻ đối đầu! Tiểu Vy thật sự động sát cơ :

- Là ta hay lão phải nằm xuống? Đỡ!

“Vù...”

Ngay chưởng đầu, Tiểu Vy lập tức vận dụng ngay toàn bộ chân lực, quật ngay vào chiêu trảo của đối phương!

Còn ở bên ngoài quan chiến, lão Bạch Phát vì nhận ra chưởng kình của Tiểu Vy lần này có khác biệt, lão bật kêu lên và ngay lập tức xông vào tiếp trợ :

- Lão ca chớ xem thường chưởng dương cương kỳ lạ của tiểu tử! Rất có thể đó chính là công phu Kim Long! Tiểu tử! Đỡ!

“Vút...”

“Ào...”

“Ầm!”

Tiểu Vy giận dữ nhìn lão quỷ Bạch Phát. Nếu không có lão xông vào tiếp trợ, lão Hỏa Độc nhất định không thoát một chưởng tốc chiến tốc thẳng vào chàng!

Lập tức vận dụng Vạn Quỷ Ảnh Loạn Pháp, chàng gầm vang dội :

- Lão muốn chết, ta sẽ cho lão toại nguyện! Đỡ!

“Vút!”

Chàng vừa di hình hoán vị và chưa kịp phát kình, lão quỷ Bạch Phát bất ngờ hô hoán :

- Lão ca mau lùi lại và tiến hành ngay Bách Độc trận!

Nghe tiếng hô hoán này, cả người hô hoán lẫn người được hô hoán đều cấp tốc nhảy lùi! Cử chỉ này của hai lão ma đã khiến dự định tấn công của Tiểu Vy bất thành! Hơn nữa chính Tiểu Vy cũng có phần e ngại khi nghe đến ba chữ Bách Độc trận!

Không cần chờ xem Bách Độc trận sẽ lợi hại như thế nào khi phát động, đang lúc thi triển Vạn Quỷ Ảnh Loạn Pháp, chàng lập tức lao về phía Mộ Dung Tuyết Lan :

- Chúng ta chạy mau!

“Vút!”

Chàng lôi Tuyết Lan đi, không chờ nghe phản ứng của nàng!

Tràng cười cuồng ngạo của lão Hỏa Độc lập tức vang lên :

- Trước lúc hiện thân bọn ta đã sắp đặt chu đáo! Ngươi chạy dễ thế sao? Xem đây! Ha... Ha...

“Xòa... Bụp...!”

Ngay từ trên đỉnh đầu Tiểu Vy, một tiếng nổ nhỏ liền vang lên!

Chàng ngước mắt nhìn, phát hiện đó chính là tiếng nổ của một quả pháo hiệu! Điều đó minh chứng là lão Hỏa Độc không nói ngoa khi bảo đã sắp đặt chu đáo trước lúc xuất hiện đối đầu!

Quả pháo hiệu phát nổ giữa từng không chính là hiệu lệnh của Bách Độc trận phát động!

Vẫn tiếp tục đưa Tuyết Lan đi, Tiểu Vy vừa chạy vừa đưa mắt nhìn tứ bề!

Và chàng không thể khỏi thất sắc khi nhìn thấy ở tứ phương đồng một lúc xuất hiện rất nhiều lũ giáo đồ Thiên Ma giáo!

Y phục của bọn chúng lúc này thật kỳ quái, tuyền là những lớp y phục vừa kín đáo vừa bóng nhãy có thế phản chiếu ánh dương quang. Do bị lớp y phục che kín gần hết diện mạo, lũ giáo đồ Thiên Ma giáo đều có nhân dạng chẳng khác nào những u linh từ Quỷ Môn Quan hiện về!

Không những thế, trên tay bọn chúng đều có những thứ khí giới hết sức kỳ lạ! Khí giới này vừa có chiều dài của thanh kiếm vừa có dáng tròn như những ngọn trường công! Đã thế, ở phần đầu lại loe ra thành miệng bát cho thấy phần thân của loại khí giới này hoàn toàn rỗng!

Vẫn chưa thấy Bách Độc trận có điểm nào lợi hại ngoài bọn chúng vừa có khí giới kỳ lạ vừa có y phục quá kín đáo, Tiểu Vy dồn toàn bộ chân lực vào khinh thân pháp, quyết nhanh chóng lao vượt trùng vây!

Chính lúc đó, Tiểu Vy nghe tiếng lão Giáo chủ nôn nóng :

- Kìa! Lão ca! Sao lại để tiểu tử chạy thoát?

Tràng cười ngạo nghễ của Hỏa Độc quái nhân lập tức vang lên :

- Lão đệ chớ nóng vội! Xem đây!

“Xòa... Bụp...!”

Một ngọn pháo hiệu nữa được lão Hỏa Độc bắn lên không! Và ngay khi quả pháo phát nổ, Tiểu Vy liền kinh tâm động phách!

Bởi ngay trước mặt chàng, bọn giáo đồ Thiên Ma giáo ước khoảng tám tên cùng một lúc hướng miệng của thứ khí giới kỳ lạ kia vào chàng!

Và rồi!

“Phụt!”

“Phụt...”

Từ cái miệng loe của tám thứ khí giới kỳ lạ nọ chợt phụt ra những tia hắc khí!

Chúng xuất hiện vừa nhiều vừa nhanh và trong nháy mắt tạo thành một bức tường chắn bằng hắc khí dày đặc ngăn chặn bước tiến của Tiểu Vy!

Chỉ nghĩ hắc khí đó là khí độc và Mộ Dung Tuyết Lan thì không thể kháng độc, Tiểu Vy khẽ kêu :

- Nếu cô nương có thể bế khí thì hãy mau thực hiện! Tại hạ phải lao xuyên qua ngay bây giờ!

Nhìn thấy Tuyết Lan gật đầu làm hiệu là có thể bế khí, Tiểu Vy lập tức hét :

- Đi!

“Vút!”

Chàng đưa Tuyết Lan lao đi nhanh như tên bắn!

Lão Hỏa Độc vẫn cười :

- Ha... Ha...! Ngươi tự tìm chết! Ha... Ha...

Tuy nghi hoặc nhưng Tiểu Vy vẫn giữ nguyên tốc độ.

Bất ngờ, bức tường bằng hắc khí nọ ngay khi Tiểu Vy lao vào và lẽ dĩ nhiên có sự va chạm nhỏ, chúng đột nhiên phát hỏa!

“Bụp!”

Trước lúc quầng hắc khí phát hỏa, tràng cười và câu nói đắc ý của Hỏa Độc quái nhân vô tình đề tỉnh Tiểu Vy!

Vì thế, ngay lúc sự va cham giữa chàng vào quầng hắc khí tạo nên một tiếng động nhỏ, Tiểu Vy dù biết rằng nguy nhưng vẫn cả tiếng quát :

- Lui!

Chàng vung mạnh hữu chưởng quật vào giữa quầng hắc khí!

“Ầm!”

Sự va chạm lần này là quá mạnh nếu so với sự va chạm trước đó khiến quầng hắc khí càng mau phát hỏa mãnh liệt!

Tuy nhiên, áp lực của một ngọn chưởng dương cương tuy thế vẫn đẩy tạt quầng hắc khí bay tỏa tứ bề và chúng bay tới đâu mang theo lửa đến đấy.

“Phụt... Phụt...”

Do quầng hắc khí vừa phát hỏa vừa lan tỏa tứ bề nên bao quanh Tiểu Vy và Tuyết Lan lúc này chính là một vòng vây lửa!

Tiểu Vy phải ngấm ngầm thán phục sự lợi hại của Bách Độc trận! Đồng thời, chàng càng thêm kinh hãi trước mọi sắp đặt quá hoàn hảo của Hỏa Độc quái nhân!

Bởi như Tiểu Vy đang nhìn thấy, có không ít những đốm lửa bay tạt về phía bọn giáo đồ Thiên Ma giáo, là những tên vừa phát động khí giới kỳ lạ để tạo ra những nguy hiểm này! Nhưng bọn chúng nhờ lớp y phục kín đáo kỳ dị kia, nên những đốm lửa nọ không gây tổn hại nào cho chúng!

Chẳng trách Hỏa Độc quái nhân quá đắc ý vào Bách Độc trận!

Sự lợi hại của diễn biến vừa rồi chưa phải hết! Tiểu Vy thừa biết quầng hắc khí kia tuy đã hóa thành biển lửa, nhưng lửa lúc đó và số khói mù xuất hiện vẫn là lửa độc và khói độc!

Một hậu quả không lường trước lập tức xảy đến!

Tiểu Vy nghe Tuyết Lan bất ngờ kêu :

- Ôi chao...!

Chàng kinh tâm khi phát hiện một lần nữa Tuyết Lan bị ngộ độc! Đó là do nàng bế khí đã lâu và cần phải có thanh khí để thay đổi trọc khí, nên nàng phải hít vào những hơi độc có từ lửa và khói độc đang bao quanh nàng.

Toàn thân Tuyết Lan chợt mềm oặt và suýt nữa tuột khỏi tay Tiểu Vy!

Hốt hoảng, Tiểu Vy vội xốc lấy nàng, đồng thời tung người thoái hậu, tránh xa bọn giáo đồ Thiên Ma giáo đang chuẩn bị phát động Bách Độc trận một lần nữa!

Vô tình, chàng lọt vào giữa vòng vây của Bách Độc trận do chính Hỏa Độc quái nhân điều động!

Không dám chậm trễ, chàng đặt Tuyết Lan nằm xuống và nhanh chóng nghĩ cách đặt nàng lên lưng, hy vọng nhờ đó sẽ cấp tốc đưa nàng vượt khỏi trùng vây!

Chợt nhớ trong người Tuyết Lan vốn có một dải lụa dài, là Nhuyễn Cầu Du Tinh Linh, vũ khí của nàng, có thể dùng để cột nàng vào lưng, Tiểu Vy lập tức cho tay vào bọc áo nàng!

- Vô sỉ! Hạng dâm tặc như ngươi, ta quyết không tha!

“Veo...”

Cùng với tiếng hét lanh lảnh phẫn nộ vang kên, một tiếng kình phong rú rít cũng xuất hiện.

Cả kinh, Tiểu Vy ngước mắt nhìn, phát hiện tiếng rú rít kia được xuất phát từ một dải lụa như dải lụa của Mộ Dung Tuyết Lan! Và chủ nhân của dải lụa đang quật vào Tiểu Vy là một mỹ phụ trung niên chàng chưa từng gặp mặt!

Chợt nghĩ, mỹ phụ trung niên nọ cũng sử dụng loại vũ khí như Tuyết Lan hẳn phải là trưởng bối của nàng, Tiểu Vy thay vì xuất lực chống trả chiêu công từ dải lụa, phải nhảy lùi lại và kêu lên :

- Tiền bối phải chăng là trưởng bối của Tuyết Lan cô nương?

Không đáp lời chàng, mỹ phụ trung niên tuy có bất ngờ vì việc tránh chiêu quá nhanh nhạy của Tiểu Vy, nhưng dải lụa kia vẫn giữ nguyên chiêu thế!

“Vút!”

Với thân thủ lợi hại, mỹ phụ trung niên dùng dải lụa quấn vào người Tuyết Lan và nhanh tốc nhấc bổng nàng lên trước ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Vy!

Đúng lúc đó, Hỏa Độc quái nhân giận dữ quát :

- Tiện nhân vô lễ, trước mặt ta sao lại dám đoạt người! Phát động Bách Độc trận hủy diệt tất cả!

Bọn giáo đồ Thiên Ma giáo nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh! Tất cả đều hướng vào giữa và dùng những thứ khí giới kỳ lạ nọ phát ra những tia hắc khí!

“Phụt... Phụt...”

Mỹ phụ trung niên ngay khi chộp giữ thân hình Tuyết Lan, liền bất ngờ tung dải lụa vào một đầu tảng đá cạnh đó!

Dải lụa tuy là vật mềm nhưng khi chạm phải tảng đá liềm cắm ngập vào đủ sâu!

Và thế là!

“Vút!”

Tay vẫn cầm dải lụa với một đầu vừa cắm vào vách đá, mỹ phụ trung niên chỉ khẽ vận lực là toàn thân lập tức nhấc bổng lên và lao vút đến tảng đá!

Chưa hết, khi hai chân vừa đặt lên đỉnh tảng đá, mỹ phụ trung niên chẳng biết đã bằng cách nào, không những kịp thu hồi dải lụa mà còn tung được dải lụa lên cao, một lần nữa cắm vào một tảng đá khác xa hơn cao hơn!

“Vút...!”

Bằng phương cách đó, chỉ hai lần tung dải lụa và dùng dải lụa làm nơi mượn lực, mỹ phụ trung niên lập tức thoát khỏi vòng vây Bách Độc trận trước ánh mắt ngỡ ngàng và khâm phục của Tiểu Vy!

Cũng mục kích như vậy, lão Giáo chủ Thiên Ma giáo không thể không kêu thất thanh kinh hoàng :

- Đăng Bộ Bình Không! Thân pháp hữu danh của Thái Hư bà bà!

Như thần long lai vô ảnh khứ vô hình, mỹ phụ trung niên sau khi cứu thoát Tuyết Lan, trong nháy mắt đã mất dạng!

Hỏa Độc quái nhân nghe tiếng Thái Hư bà bà, toàn thân chấn động :

- Mụ bà bà vẫn còn truyền nhân ư?

Trong khi đó, do không thể thoát đi như mỹ phụ trung niên, đồng thời vì không còn phải lo lắng cho Tuyết Lan nữa, Tiểu Vy xuất động hào khí qua tiếng quát đinh tai :

- Bọn ngươi phải chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play