Trời hửng sáng và những làn sương sớm vẫn mờ mờ giăng phủ khắp núi đồi!
Chợt, màn sương mỏng bất ngờ chao đảo và cuộn xoáy phân khai để lộ một bóng nhân ảnh với hai tà xiêm y tha thướt đang chập chờn lao đi!
Hai tà xiêm y tha thướt đã cáo giác bóng nhân ảnh đó là một nữ nhân!
Việc nữ nhân xuất hiện ở vùng đồi núi vào thời điểm sớm tinh mơ như thế này, chứng tỏ nữ nhân đang khẩn trương! Thế nhưng cung cách của nữ nhân vừa di chuyển vừa đưa mắt nhìn khắp tứ bề khiến khinh thân pháp khi nhanh khi chậm lại muốn nói lên rằng nữ nhân không phải khẩn trương lắm! Hoặc giả, việc khẩn trương của nữ nhân phải liên quan đến từng động thái lúc này cũng của nữ nhân nọ!
Và hoàn toàn đúng với nhận định đó, nữ nhân đang di chuyển bất ngờ dừng phắt lại.
Nàng ta tuy đã dừng và tuy vẫn đang đảo mắt nhìn khắp nơi, nhưng bây giờ nàng ta lại bắt đầu ngưng thần nghe ngóng!
Hết nghe ở hướng đông nàng ta lại nghe ở hướng tây! Không nghe bên hữu nàng ta lại nghe ở bên tả!
Sau cùng, khóe miệng nàng chợt điểm một nụ cười với đôi mục quang bắt đầu chú mục vào một vùng hãy còn tối thâm u, có vẻ như đó là một động khẩu!
Nụ cười của nàng tuy khó gọi là một cái cười độc ác, nhưng với sự đắc ý rõ rệt được thể hiện qua nụ cười, nàng ta đang có một chủ đích và chủ đích đó chắc chắn không hàm ý thiện cảm!
Nữ nhân cẩn trọng bước từng bước chậm rãi đến nơi vừa phát hiện!
Vùng mờ tối lùi dần theo từng bước chân dịch chuyển và theo mục lực càng lúc càng tinh tường của nữ nhân!
Cuối cùng, nữ nhân cũng nhìn thấy điều mà nàng ta muốn nhìn thấy Ở chỗ tận cùng của vùng mờ tối cũng là chỗ tận cùng của một động khẩu, một trang thư sinh đang ung dung tọa công!
Nói ung dung tọa công vì trang thư sinh không hề hay biết sự hiện hữu của nữ nhân. Ngoài điều đó ra cách tọa công của trang thư sinh vào lúc này không hề nói lên sự ung dung nào cả! Nói cho đúng hơn sự tọa công của trang thư sinh đang tạo cho chàng sự đau đớn khôn tả!
Cứ nhìn vào dáng vẻ bề ngoài của trang thư sinh ngay lúc này cũng đủ biết sự đau đớn đó!
Từng giọt mồ hôi tròn đang thay nhau xuất hiện trên vầng trán tuấn tú của trang thư sinh! Hơn nữa, toàn thân chàng ta chốc chốc lại run bắn lên như người đang lúc phát lãnh! Không những thế, đôi khi từ miệng của trang thư sinh lại bật lên những tiếng kêu rên!
Từ những tiếng kêu rên tự bộc phát này chính là nguyên nhân khiến nữ nhân nọ phát giác nơi ẩn náu tọa công của trang thư sinh!
Nữ nhân nọ đứng yên và ngắm nhìn thật tỉ mỉ trang thư sinh đó!
Cái ngắm nhìn của nàng không phải cái nhìn ngưỡng mộ của một nữ nhân bất kỳ trước một trang thư sinh có diện mạo tuấn tú như Phan An tái thế!
Ngược lại, nàng ta nhìn là nhìn dõ xét để mong minh bạch thương thế của trang thư sinh nặng nhẹ như thế nào!
Và bằng mục lực tinh tường của người luyện võ nàng ta phát hiện ở khuỷu tay bên hữu của thư sinh đang ri rỉ chảy ra từng giọt máu đen bầm! Những giọt máu này mỗi khi thân hình của trang thư sinh bị run bắn lên mới xuất hiện! Và vì những giọt máu càng lúc càng xuất hiện nhanh hơn nhiều nên thân hình của trang thư sinh cũng phải run lên nhiều hơn, nhanh hơn!
Đây chính là lúc trang thư sinh để lộ nhiều yếu điểm nhất! Chàng ta tọa công đang đến giai đoạn xung yếu nhất!
Và vào những lúc như thế nếu nữ nhân nọ có ý đồ hạ thủ thì việc đoạt mạng chàng ta chỉ là điều dễ như trở bàn tay!
Nữ nhân nọ tìm đến đây hoàn toàn không phải vì thiện cảm!
Vì thế, nàng ta bắt đầu nâng cao dần hữu thủ!
Cùng với việc chuẩn bị hạ thủ, đôi môi của nữ nhân cũng dần dần mím chặt lại! Nàng ta cũng bắn xạ những tia nhìn sắc lạnh vào hình hài đang run rẩy của trang thư sinh!
Và do đang nhìn như thế nên nàng ta chợt phát hiện một điều: Những giọt máu đang phun trào từ khuỷu tay của trang thư sinh dường như không còn đen bầm như lúc đầu nữa! Chúng đã bớt đen và thay vào đó là máu đỏ hồng nhuận!
Phát hiện điều này, nàng ta thoáng bối rối đến nỗi phải bật lên câu thốt :
- A... Ha! Lợi hại thật! Với chất độc từ Thấu Cốt Loạn Phong Ty y vẫn có thừa năng lực tự hóa giải! Nếu ta không hạ thủ ngay lúc này liệu có còn cơ hội nào tốt hơn?
Do tự thốt thành lời, nàng ta như người vừa choàng tỉnh sau cơn mê!
Và nàng ta bất giác hất mạnh hữu thủ.
“Ào...”
Một ngọn kình tuy không mấy uy mãnh, nhưng cũng là một ngọn kình liền xuất hiện từ tâm chưởng của nữ nhân!
Và chẳng hiểu vì sao nàng ta bỗng dừng lại!
Nàng ta lại lẩm bẩm :
- Hạ thủ một người đang trong tình trạng vô phương hoàn thủ, hành động này liệu có là bất chánh không?
Nàng ta hỏi là tự hỏi bản thân. Vì thế nàng ta hoàn toàn không trông chờ bất kỳ lời đáp lại nào của bất kỳ ai!
Do đó, nàng ta phải kinh ngạc đến giật nảy người khi ngay sau đó nàng ta nghe rõ mồm một lời đáp từ phía sau :
- Vô...! À! Đương nhiên hành động của cô nương chẳng phải là hành động quang minh chính đại!
Nàng ta vội quay lại và há miệng chực quát!
Tuy nhiên, nàng ta phải vội ngậm miệng và hậm hực tung người lao khỏi động khẩu. Bởi, nàng ta vừa phát hiện nhân vật mới bất ngờ lên tiếng đang chập chờn lao đi như một bóng u linh, cách nàng không xa.
“Vút!”
Chỉ sau hai lượt tung người và điểm chân vào mặt đất nàng ta đã đuổi kịp đối phương!
Giận dữ, nàng nâng cao hữu thủ định quật chưởng! Nhưng...
“Vút!”
Bóng nhân ảnh nọ bất ngờ tăng cước lực, lao nhanh về phía trước!
Nàng chợt mỉm cười và dừng lại, không tiếp tục truy đuổi nữa! Không những thế, nàng còn thản nhiên quay người, vờ đi trở lại động khẩu, nơi đang có trang thư sinh tọa công trục độc!
Mưu kế của nàng lập tức tỏ ra kiến hiệu! Phát hiện có tiếng chân di động khẽ ở phía sau, nàng lập tức quay phắt lại :
- Kế điệu hổ ly sơn của các hạ quá ấu trĩ, không thể lừa được ta! Đỡ!
“Vù...”
Một ngọn chưởng dương cương lập tức được nàng thi triển, khiến nhân vật nọ vừa bị bất ngờ vì lầm mưu vừa kinh hãi vì ngọn chưởng phải buộc miệng kêu :
- Lưỡng Cực Dương Quang chưởng?
Do không dám hoặc không muốn chạm chưởng, sau tiếng kêu thảng thốt nọ, nhân vật kia vừa hồi bộ vừa nhảy tạt sang một bên để lảng tránh!
Mục kích hành vi tránh chiêu của đối phương thập phần lợi hại, có thể thoát chiêu trong gang tấc, nữ nhân nọ vừa ngấm ngầm kinh sợ vừa kinh ngạc đến hoang mang!
Nàng đưa mắt dò xét nhân vật nọ :
- Các hạ là ai? Sao lại nhận biết Lưỡng Cực Dương Quang chưởng?
Không đáp lời, nhân vật nọ sau cái liếc nhìn dò xét về phía động khẩu, nơi trang thư sinh cho đến giờ vẫn còn tọa công, chợt hạ thấp giọng bảo nữ nhân :
- Không ngờ Thái Hư bà bà sau bao năm tuyệt tích lại để một hậu nhân như cô nương xuất hiện giang hồ! Gia sư vốn có duyên được diện kiến bà bà một lần! Điều này chứng tỏ giữa ta và cô nương chỉ có thể là bằng hữu, không phải là địch nhân! Muốn biết rõ thực hư, sao cô nương không cùng ta tìm nơi nào khác thuận tiện hơn để đàm đạo?
- Biết rõ xuất xứ của tiểu nữ, việc không phải là địch nhân rất có thể là sự thật! Nhưng đã là bằng hữu sao tôn giá còn cố tình ngăn cản tiểu nữ hạ thủ gã kia?
Nhân vật nọ thoáng động dung :
- Giữa vị thiếu hiệp kia và cô nương có oán thù gì?
Nàng ta lắc đầu :
- Đây là lần đầu tiểu nữ nhìn thấy gã! Giữa tiểu nữ và gã dĩ nhiên không có oán thù.
Nhân vật nọ thở phào nhẹ nhõm :
- Không có oán thù là tốt rồi! Ta...
Nhân vật nọ phải bỏ dở lời nói do bị nữ nhân chợt lên tiếng cắt ngang và làm cho sửng sốt :
- Nhưng giữa bậc tôn trưởng của gã và tôn trưởng cũ tiểu nữ lại có mối thù sâu nặng! Gặp được gã, đó là thiên ý định cho tiểu nữ có dịp báo thù! Tiểu nữ đâu thể bỏ qua?
Nhân vật nọ một phen nữa phải động dung :
- Cô nương đã biết rõ xuất xứ của y?
Nàng ta trầm giọng :
- Tiểu nữ đã nhìn thấy gã vận dụng Âm Hàn U Minh chưởng! U Minh Thần Cơ mới là người tiểu nữ phải báo thù!
Nhân vật nọ thêm biến sắc :
- U Minh Thần Cơ đã đắc tội như thế nào với Thái Hư bà bà?
Nàng ta bĩu môi :
- Mụ Thần Cơ tiện nhân là người đời sau, làm gì có cơ hội đắc tội với tổ sư của tiểu nữ?
Vừa nghe nữ nhân nói Thần Cơ là mụ đê tiện, nhân vật nọ chẳng hiểu sao mất hẳn vẻ hòa hoãn!
Phát nhẹ cánh tay khiến một phần của ống tay đạo bào ở bên trong phải lộ ra, nhân vật nọ bảo :
- Thần Cơ tuy chưa bao giờ tự nhận là nhân vật chính phái, nhưng mọi hành vi thuở sinh thời của Thần Cơ vẫn chưa đến mức độ để cô nương phải thốt lời khinh bạc như vậy! Mong cô nương nói năng nên giữ lời!
Nhận thấy nhân vật nọ vận đạo bào ngay sau lớp y phục bên ngoài, nữ nhân vụt đanh giọng :
- Tôn giá là đệ tử Võ Đang?
Nhân vật nọ giật mình :
- Sao cô nương...
Bỏ dở câu nói vì phát hiện mục quang của nữ nhân vẫn đang nhìn vào phần ống tay áo, nhân vật nọ luống cuống tìm cách giấu kín phần để lộ!
Điều đó khiến nữ nhân thêm nghi ngờ :
- Là đệ tử Võ Đang lại muốn che giấu thân phận, tôn giá có ý gì khi có lời bao biện cho U Minh Thần Cơ?
Thở hắt ra, nhân vật nọ đáp thật mập mờ :
- Việc ta phải giữ kín thân phận và việc cải chính lời khinh bạc của cô nương dành cho Thần Cơ không liên quan đến Võ Đang phái! Mong cô nương chớ ngộ nhận!
Nàng vụt quát :
- Muốn tiểu nữ không ngộ nhận trừ phi tôn giá phải giải thích rõ, hoặc đừng ngăn cản hành vi báo thù của tiểu nữ! Bằng không, đừng trách tiểu nữ phải vô lễ!
Nhân vật nọ vẫn không nao núng :
- Ta đã nói rồi, muốn nghe giải thích cô nương phải đi với ta đến một nơi khác! Và khi nghe giải thích xong, ta tin chắc cô nương sẽ không còn nghĩ đến chuyện báo thù! Thế nào?
Nàng ta sa sầm nét mặt :
- Nói đi nói lại, ý của tôn giá vẫn muốn giúp gã kia! Đã thế, việc động thủ thật khó tránh! Đỡ!
“Vù...”
Nàng dứt lời liền thi triển công phu Lưỡng Cực Dương Quang, tạo một luồng chưởng dương cực kỳ lợi hại đổ ập vào phương vị của nhân vật nọ!
Biết không thể tránh việc đối chiêu, nhân vật nọ bèn xuất lực :
- Nếu có thể động thủ để buộc cô nương nghe ra lẽ phải, ta đành chịu theo vậy! Xem chưởng!
“Ào...”
“Ầm!”
Nàng ta kinh ngạc trước bản lãnh khá cao minh của đối phương :
- Có được thân thủ này, ở Võ Đang tôn giá chẳng phải hạng vô danh! Có thể cho tiểu nữ biết phải xưng hô như thế nào không?
Nhân vật nọ trầm giọng :
- Cô nương cứ theo ta dời khỏi đây, tất sẽ biết rõ mọi việc!
Nàng ta giận dữ :
- Nói hay không tùy tôn giá! Tiểu nữ không tin sẽ không có cách nhìn ra thân phận thật của tôn giá! Đỡ!
“Vù...”
Hữu thủ của nàng chợt xoay vòng và khi quay đủ một vòng từ tâm điểm nàng hất mạnh ra một luồng kình nóng như lửa!
Nhân vật nọ đanh giọng quát :
- Tâm Quang Phổ Chiếu? Quả nhiên cô nương đã học hết chân truyền của Thái Hư bà bà, thật đáng khâm phục! Xem đây!
“Ào...”
Để đối phó với chưởng Dương Cương toát đầy nhiệt khí, nhân vật nọ ung dung dùng hữu thủ khẽ vạch vào hư không một hình thái cực. Và từ đó, một luồng khí nhu kình thật nhẹ thật êm liền xuất hiện!
Luồng nhu kình lao đi tuy không nhanh, chỉ như cơn gió thoảng, nhưng khi gặp phải áp lực của chưởng Dương Cương của nữ nhân liền phát sinh hữu dụng!
“Ầm!”
Tiếng chấn kình lần này dường như to hơn lần trước, tạo thành một âm ba chấn động khắp một vùng!
Nghe thế, nhân vật nọ chợt liếc mắt nhìn về phía động khẩu với ánh mắt lo ngại!
Phát hiện động thái của đối phương, nữ nhân chợt mỉm cười :
- Gã tọa công đang đến lúc xung yếu! Tôn giá dù muốn giúp gã cũng vô ích! Không những thế, có khi chính tôn giá mới là người gây tổn hại cho gã, chẳng phải do tiểu nữ!
Nhân vật nọ biến sắc, đành phải lao bắn đến động khẩu, hy vọng chuyện sẽ không như nữ nhân vừa bảo!
“Vút!”
Không bỏ lỡ dịp, nàng ta chờ khi nhân vật nọ lao ngang bèn quật ra một kình.
- Đâu cần phải vội như vậy? Đỡ!
“Vù...”
Và nàng ta chợt thừ người khi phát hiện khinh thân pháp của đối phương bỗng đạt mức độ biến ảo ngoài sức tưởng!
Đối phương không những lao thoát khỏi chiêu chưởng của nàng mà còn thần tốc xuất hiện ngay ngưỡng cửa động khẩu!
Điều đó chứng tỏ bản lãnh thực thụ của đối phương không phải như hai lần chạm chưởng rồi! Hay nói đúng hơn, đối phương đã cố ý nhân nhượng nàng và đến lúc tối cần đối phương buộc phải vận dụng toàn bộ chân lự khiến tất cả bản lãnh phải lộ rõ!
Hoang mang, nàng đành đưa mắt nhìn nhân vật nọ!
Nàng chợt lo ngại khi phát hiện đối phương sau một lúc đưa mắt nhìn vào động khẩu chẳng hiểu sao lại chấn động khắp toàn thân đôi ba lượt!
Nàng thầm hiểu ra có lẽ nào gã thư sinh vì đang tọa công lại bị mấy lượt chấn kình làm kinh động nên gặp phải thảm trạng kinh hoàng và điều đó đang khiến cho nhân vật nọ phải kinh hãi đến chấn động?
Nếu là vậy và nếu nhân vật nọ và gã thư sinh kia có liên quan, việc nàng vừa gây ra cho gã thư sinh chắc không tránh khỏi cơn động nộ lôi đình của nhân vật nọ!
Chợt nhớ lại thân thủ của nhân vật nọ chẳng phải dễ đối phó, nàng ta bát giác bước lùi!
Lùi được năm bảy bước nàng cả dừng vì nhân vật nọ dường như không phát hiện việc muốn bỏ chạy của nàng!
Nàng lập tức quay người và định thi triển khinh thân pháp để lao đi!
Và nàng thập phần hốt hoảng khi phát hiện ngay phía sau nàng có một nhân vật đã đứng sẵn từ lúc nào!
Nàng buột miệng kêu thất thanh :
- Úy! Các hạ là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT