Thư Phàm sau khi giải quyết xong chuyện của ông Hoàng, đã yêu cầu Vũ Gia
Minh đưa mình đến chỗ của Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm đe dọa, nếu hắn
không đưa mình đi ngay lập tức, sẽ thay ông Hoàng nhận mũi kim tiêm vào
người.
Vũ Gia Minh đã biết bản lĩnh sử dụng độc của Thư Phàm, nên không dám chần chờ, vội đáp ứng đưa Thư Phàm đi ngay.
Ông Gia Huy còn việc gia đình cần phải giải quyết. Ông không đi cùng Thư Phàm và Vũ Gia Minh. Vả lại, trong hơn một tuần vừa qua, ông đã đi thăm Hoàng Tuấn Kiệt một lần, thường xuyên nhận tin tức báo cáo lại tình
trạng sức khỏe của Hoàng Tuấn Kiệt. Ông chỉ cần biết Hoàng Tuấn Kiệt đã
tỉnh lại, và đang trong quá trình hồi phục là được.
Điều Thư Phàm không ngờ được là Hoàng Tuấn Kiệt vẫn nằm trong bệnh viện cũ, Vũ Gia Minh không chuyển hắn đi đâu cả.
Thư Phàm cảm thán, cảm thấy mình lẽ ra nên vừa học nghành y vừa tham gia một khóa huấn luyện về thám tử mới phải. Nếu Thư Phàm có một chút bản
lãnh của thám tử, Thư Phàm đã phát hiện ra điều bất thường về cái chết
của Hoàng Tuấn Kiệt rồi. Tuy vẫn còn tức giận và oán hận Vũ Gia Minh lừa mình, không chịu nói thật cho mình biết kế hoạch của hắn. Nhưng Thư
Phàm rất vui và hạnh phúc, vì Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn sống. Vậy là giấc
mơ của Thư Phàm có thể tiếp tục thực hiện được rồi. Lần này, Thư Phàm sẽ nắm chặt lấy mọi cơ hội, sẽ tận dụng mỗi phút mỗi giây sống bên cạnh
Hoàng Tuấn Kiệt, sẽ không bao giờ buông tay hắn ra nữa.
Đến bệnh viện, Thư Phàm hồi hộp và nôn nóng muốn phi thân lên lầu thứ
năm để thăm Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm ngỡ tưởng mình đang mơ. Chỉ vừa
mới hôm qua, Thư Phàm còn gào khóc trong phòng, còn cầm bức ảnh của hắn, ngắm nhìn đến ngây ngẩn cả người, còn đau khổ đến ngất đi. Thế mà hôm
nay, lại nhận được tin hắn vẫn còn chưa chết, hắn vẫn còn đang sống trên đời.
Thư Phàm vui quá, vui đến mức muốn hét ầm lên.
Vừa đi theo Vũ Gia Minh lên lầu thứ năm, Thư Phàm vừa siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, nổi giận muốn đánh người.
Vũ Gia Minh lo sợ, len lén liếc mắt nhìn Thư Phàm. Hắn cảnh giác không
dám đứng quá gần Thư Phàm. Hắn sợ Thư Phàm bất thình lình nổi điên lên,
dùng mũi kim tẩm độc kia cắm phập vào thân thể hắn.
“Vũ Gia Minh !” Thư Phàm cố nén giận gọi nhỏ: “Tình hình sức khỏe của Hoàng Tuấn Kiệt thế nào rồi. Anh ấy không sao chứ ?”
“Từ lúc tôi chuyển cậu ấy lên lầu năm, cậu đã tỉnh lại. Nói chung cậu ấy đang trong quá trình hồi phục.” Vũ Gia Minh cười, nhẹ giọng bảo Thư
Phàm: “Lần nào tỉnh lại cậu ấy cũng đòi gặp cô bằng được. Nếu không phải do tôi hết lời khuyên cậu ấy và bảo cậu ấy phải cố nhẫn nhịn chờ đến
khi kế hoạch được thành công, sợ rằng cậu ấy đã bất chấp tất cả để chạy
đi tìm cô rồi.”
Thư Phàm cười cười: “Nói như thế có nghĩa là Hoàng Tuấn Kiệt đã tỉnh lại ngay vào ngày anh chuyển anh ấy lên tầng thứ năm ?”
“Hoàng Tuấn Kiệt chết tiệt ! Hắn đã tỉnh lại rồi cũng phải gọi điện
thông báo cho mình một tiếng chứ ? Đằng này hắn lại răm rắp nghe lời và
làm theo yêu cầu của Vũ Gia Minh. Hừ ! Để xem lúc nữa tôi dùng cách gì
để chỉnh anh.” Thư Phàm bắt đầu giận lây sang cả Hoàng Tuấn Kiệt.
Vũ Gia Minh ngửi được mùi thuốc súng trong giọng nói của Thư Phàm. Tự
dưng Vũ Gia Minh thấy ớn lạnh, và lo lắng thay cho sự an toàn của Hoàng
Tuấn Kiệt.
“Cô đừng trách cậu ấy. Nếu có trách và có giận, cô nên trách ông Hoàng
đã bắt chúng ta phải khổ sở và nhẫn nhịn như thế này.” Vũ Gia Minh cố
đánh lạc hướng lòng thù hận và tức giận của Thư Phàm sang một người
khác. Nếu để Thư Phàm nổi điên lên ở đây, hắn không đảm bảo mình còn
toàn mạng để trở về. Hắn còn chưa lấy vợ, hắn chưa thể chết được.
Tuy rằng hơi khoa trương một chút, nhưng Vũ Gia Minh hắn bao lâu nay đâu có tự nhận mình là một người tốt. Hắn là một người yêu bản thân mình,
cũng ích kỉ và cao ngạo chẳng kém, làm sao hắn có thể để cho chính mình
chịu thiệt. Trong chuyện này, hắn đâu làm vì mình, mà hắn làm vì sự an
toàn của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm. Hắn cũng nghĩ thay cho hạnh phúc
và tương lai của cả hai. Lẽ ra Thư Phàm phải cảm ơn hắn mới đúng chứ ?
Nhìn khuôn mặt thiên biến vạn hóa của Vũ Gia Minh, Thư Phàm hận không
thể đục năm, sáu lỗ trên mặt hắn. Hừ ! Khuôn mặt đẹp trai của tên xấu xa này không biết đã lừa biết bao nhiêu cô gái rồi ?
Thư Phàm không thèm chấp nhặt, và tình toán so đó thiệt hơn với hắn.
Điều quan trọng nhất đối với Thư Phàm bây giờ là Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn sống. Còn những chuyện khác, Thư Phàm quyết định dẹp sang một bên.
Lên đến lầu năm, Thư Phàm cùng Vũ Gia Minh sánh đôi đi trên hành lang bệnh viện.
“Vũ Gia Minh !” Thư Phàm chân thành nói: “Cảm ơn anh ! Dù tôi vẫn còn
rất tức giận chuyện anh đã giấu diếm tôi, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh. Nếu không có anh, mọi chuyện đã không được giải quyết một cách nhanh
chóng và thuận lợi như thế, Hoàng Tuấn Kiệt cũng không thoát khỏi nguy
hiểm.”
“Không có gì.” Vũ Gia Minh cười, hài lòng vì Thư Phàm không còn tiếp tục truy cứu chuyện hắn không nói kế hoạch của mình cho Thư Phàm nghe nữa:
“Hoàng Tuấn Kiệt là bạn tốt của tôi, hơn nữa hiện giờ tôi và cô sắp trở
thành người một nhà, tôi không muốn người thân của mình xảy ra chuyện
gì.” Có thể Vũ Gia Minh không phải là một người tốt hoàn toàn, nhưng
những người thật lòng đối xử tốt và chân thành với hắn, hắn sẽ dùng cách tương tự để đối xử lại với người đó.
Thư Phàm hiểu được ẩn ý trong giọng nói của Vũ Gia Minh. Tuy mối quan hệ giữa Thư Phàm và Vũ Gia Minh vẫn giống như nước với lửa, nhưng Thư Phàm không còn căm ghét hắn giống như trước nữa. Ngoài ra, hiện giờ Vũ Gia
Minh và Tú Linh đã là một đôi, Thư Phàm không có lý do gì để ngăn cản cả hai đến với nhau. Hạnh phúc và niềm vui của em gái, cũng là hạnh phúc
và niềm vui của Thư Phàm.
Đến một căn phòng thoạt trông bình thường giống như những căn phòng
khác, không có vệ sĩ canh gác, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy để vào được căn phòng này phải dùng mật mã mới mở được cửa.
Thư Phàm há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn. Thật khoa trương ! Thư Phàm lắc đầu ngán ngẩm. Đây nhất định là do Vũ Gia Minh nghĩ ra. Chắc hắn cho
rằng với cách này vừa không đánh động đến ông Hoàng, vừa không để cho
người khác thâm nhập ra vào, xem ra Vũ Gia Minh là một con người chu
đáo, đã tính toán rất cẩn thận.
Bấm một dãy mã số, Vũ Gia Minh đắc ý nói: “Với cách này, Hoàng Tuấn Kiệt có muốn chạy ra khỏi phòng cũng khó.”
Thư Phàm phì cười: “Anh đừng nói quá lên có được không. Anh ấy vừa mới
tỉnh lại lấy sức khỏe đâu mà chạy ra khỏi phòng, sợ rằng ngay cả ngồi
dậy cũng phải có người nâng đỡ.” Nghĩ đến đây, bất giác Thư Phàm thấy
đau lòng, đáy mắt long lanh lệ, nụ cười vụt tắt.
“Cô đừng lo lắng. Hơn một tuần vừa qua, bác sĩ chữa bệnh cho Tuấn Kiệt
nói sức khỏe của hắn đang hồi phục rất nhanh. Hắn là một kẻ kiên cường,
đâu có thể dễ dàng ngã quỵ như thế được. Có lẽ hắn nghĩ cô đang lo lắng
cho hắn, và muốn nhanh chóng được lấy cô, nên hắn mới có quyết tâm cao
độ như thế.” Vũ Gia Minh không quên trêu chọc Thư Phàm.
Thư Phàm xa xầm mặt. Vốn không có tâm trạng trêu đùa, hơn nữa vẫn còn
đang giận Vũ Gia Minh, Thư Phàm trầm giọng cảnh cáo: “Vũ Gia Minh ! Anh
có muốn thử mùi vị sống không bằng chết không ?” Thư Phàm kéo khóa túi
xách, giả vờ lôi ống kim tiêm đút trong ngăn túi xách ra.
Vũ Gia Minh nhảy bật lùi ra xa, tay xua lia lịa: “Không cần ! Tôi không
muốn nếm thử mùi vị bị độc dược cắn nuốt đâu.” Vũ Gia Minh nịnh nọt
cười hì hì: “Chẳng phải cô vẫn muốn gặp Hoàng Tuấn Kiệt là gì, đã đến
tận đây rồi cô còn không mau vào đi.”
Thư Phàm nhếch mép cười nhạt, lừ mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Nhớ cho kĩ !”
Thư Phàm gắn từng tiếng: “Đừng có dại mà trêu tức tôi. Nếu anh dám bỡn
cợt tôi thêm một lần nữa, tôi chẳng những dùng độc hại chết anh, tôi còn cấm tiệt anh không được phép lại gần Tú Linh nửa bước.”
Vũ Gia Minh thật sự khóc không ra nước mắt. Hắn vẫn luôn tự hào là một
tên ác ma khiến người người đều phải sợ hãi, nhưng đến khi gặp Thư Phàm, hắn mới biết Thư Phàm còn đáng sợ hơn cả hắn. Thư Phàm là một cô gái
trí tuệ có thừa, liều mạng cũng chẳng kém. Với một cô gái có cá tính
mạnh mẽ và thông minh như Thư Phàm, hắn có thể không nhận thua được sao ?
Vũ Gia Minh mở cửa phòng, Thư Phàm theo hắn bước vào trong.
Thư Phàm hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn dòng lệ trực trào trên khóe
mắt. Thư Phàm run run, chỉ sợ khi mình đặt chân vào phòng, thứ mà mình
nhìn thấy không phải là hình ảnh mà mình hằng mong, mà chỉ còn một chiếc giường băng trắng toát, trống rỗng không có bóng người.
Thư Phàm đứng chết lặng một chỗ gần cửa phòng, mắt mờ nước. Trên giường
bệnh, Hoàng Tuấn Kiệt đang say ngủ, khuôn mặt bình thản, tựa như một
lãng tử đi lâu ngày mới trở về nhà.
Thư Phàm bịt chặt miệng, nước mắt tuôn như mưa. Thư Phàm hạnh phúc quá,
vui sướng quá. Thư Phàm vui sướng đến phát điên. Tất cả không phải là
mơ, mà là thật. Hoàng Tuấn Kiệt đang nằm kia, rất gần với Thư Phàm. Hắn
đang thở, nhịp thở đều đặn.
Mất một lúc lâu thật lâu, Thư Phàm mới lấy lại được tinh thần. Để cho
nước mắt lặng lẽ rơi, Thư Phàm run run bước lại gần mép giường, vươn tay chạm nhẹ vào má Hoàng Tuấn Kiệt, miệng thì thầm gọi: “Anh Kiệt ! Anh
Kiệt !”
Vũ Gia Minh biết hai người có nhiều chuyện cần nói với nhau, đã thức thời rời khỏi phòng.
Nước mắt trên khóe mắt lăn dài trên má, rớt xuống mu bàn tay Hoàng Tuấn
Kiệt. Từng tiếng tí tách vang lên, nghe như tiếng nhạc đang reo vui chào đón mùa xuân trở về. Đã qua rồi một mùa đông lạnh giá, tất cả đều có
thể làm lại từ đầu, huống chi giữa Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt không có
khúc mắc nào cả. Thư Phàm yêu Hoàng Tuấn Kiệt, Hoàng Tuấn Kiệt cũng yêu
Thư Phàm. Trên đời này chỉ có cái chết mới chia lìa được họ, ngoài ra
không còn thứ gì nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt mở mắt. Người đầu tiên mà Hoàng Tuấn Kiệt nhìn thấy là
khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Thư Phàm. Ngỡ tưởng rằng một trăm năm đã
trôi qua, chỉ một cái chớp mắt đã thể hiện thiên ngôn vạn ngữ, tình ái
dạt dào trên khóe mắt, hạnh phúc nở một nụ cười tươi thắm.
Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, nụ cười tươi mát như nắng xuân. Trong đáy mắt
hắn long lanh lệ. Hắn cố thu gom lấy hình ảnh của Thư Phàm vào trong đáy mắt mình, cố hít lấy hương thơm hoa nhài mà hơn một tháng vừa qua hắn
chỉ thấy trong giấc mơ của mình.
“Chào anh !” Một lúc lâu thật lâu, Thư Phàm dịu dàng cất lên tiếng nói, ngôn ngữ ý tứ đều đượm nồng yêu thương và nhớ nhung.
“……………” Hoàng Tuấn Kiệt chỉ cười, không nói gì, năm ngón tay đan xen vào năm ngón tay của Thư Phàm. Cuối cùng hắn cũng chờ đợi được ngày này,
chờ đến một ngày hắn có thể đường đường chính chính cùng Thư Phàm đón
nhận một cuộc sống không có ưu tư, cũng không có nguy hiểm.
Thư Phàm khụy gối xuống sàn nhà, đầu áp vào ngực Hoàng Tuấn Kiệt, mắt
nhắm lại, tai lắng nghe tiếng nhịp đập trong trái tim hắn, mũi hít lấy
mùi hương trên cơ thể hắn. Thư Phàm muốn cảm nhận lại hơi âm tỏa ra từ
cơ thể hắn. Đã một lần nắm lấy bàn tay lạnh giá của hắn, Thư Phàm không
muốn trải qua cảm giác đó thêm một lần thứ hai.
Thời gian chầm chầm trôi. Trong phòng hai kẻ si tình ngắm nhìn nhau đến quên cả thời gian.
Mất hơn một tháng điều trị, cuối cùng Hoàng Tuấn Kiệt cũng có thể xuất viện về nhà. Trong thời gian Hoàng Tuấn Kiệt nằm viện, ông Gia Huy đã quyết
định đệ đơn ly hôn bà Diễm Thúy, ông không muốn sống cùng với một người
vợ có lòng phản trắc, có thể bắt tay hợp tác với ông Hoàng lén hạ độc
dược cho ông uống và kích động ông ta thuê sát thủ giết chết Hoàng Tuấn
Kiệt.
Người chịu đả kích lớn nhất trong chuyện này là Hoàng Tử Kì. Ngay từ khi còn nhỏ hắn đã phải sống trong sự ghẻ lạnh của ông Gia Huy và bà Diễm
Thúy. Tuy hắn không mồ côi cha mẹ nhưng cũng chẳng khác gì là một kẻ mồ
côi. Hắn sống trong sung sướng và nhung lụa thì thế nào ? Nhứng thứ đó
cũng đâu có thể mang lại hạnh phúc và nụ cười cho hắn. Tiền bạc vốn rất
lạnh, khi chạm vào lại càng lạnh hơn. Chỉ vì một chữ “tiền”, hắn đã mất
đi gia đình của riêng mình, cũng không còn tin vào tình yêu chân chính
nữa.
Hoàng Tử Kì cũng giống như Hoàng Tuấn Kiệt, là hai đứa trẻ bị bố mẹ bỏ
rơi, không đoái hoài gì đến. Nhưng hai anh em bọn họ không phải là hai
người xấu. Hoàng Tử Kì tuy sống phóng khoáng, hay trêu hoa nghẹo nguyệt, nhưng hắn chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật và phi luân lý. Hoàng
Tuấn Kiệt thì lại càng không có gì đáng để chê trách, hắn là một chính
nhân quân tử.
Thường ngày, ông Gia Huy hay đến thăm Hoàng Tuấn Kiệt, tình cảm giữa hai cha con tốt dần lên. Hoàng Tuấn Kiệt không còn căm ghét ông Gia Huy
giống như trước nữa. Hắn đã chịu gọi ông Gia Huy là cha, chịu chấp nhận
dọn về sống cùng ông trong thời gian dưỡng bệnh ở nhà. Tất cả điều này
đều nhờ công lao của Thư Phàm.
Thư Phàm đọc được trong mắt Hoàng Tuấn Kiệt, khát khao có một gia đình
hoàn chỉnh, có được tình thương của cha. Thư Phàm chẳng những giúp Hoàng Tuấn Kiệt và ông Gia Huy làm hòa với nhau, Thư Phàm còn giúp nối lại
khoảng cách giữa hai anh em nhà họ Hoàng.
Thư Phàm đã trở thành bạn tốt của Hoàng Tử Kì. Thư Phàm đã dần thuyết
phục được Trác Phi Tuyết chấp nhận Hoàng Tử Kì, chấp nhận sự thật hắn là cha ruột của con gái.
Đã ở Hồng Kông được hơn ba tháng rồi, Thư Phàm rất nhớ quê nhà, nhớ gia
đình và bạn bè. Trong thời gian sống ở đây, thỉnh thoảng Thư Phàm có gọi điện cho bố mẹ, Tố Nga, đồng nghiệp ở bệnh viện Gia Long. Thư Phàm đã
xin lỗi giáo sư Lâm, mong ông hiểu cho hoàn cảnh của mình. Thư Phàm rất
sợ khi trở về Việt nam, sẽ không còn có thể tiếp tục đến bệnh viện Gia
Long làm việc nữa.
Mỗi lần nghĩ về vấn đề này, Thư Phàm lại căm hận Vũ Gia Minh thấu xương. Nếu không phải tại hắn, Thư Phàm đâu phải chịu cảnh xa nhà hơn ba
tháng, chịu cảnh sống không bằng chết trong thời gian qua. Nhưng một
mặt, Thư Phàm cũng phải cảm ơn Vũ Gia Minh. Nhờ có hắn, Thư Phàm đã nhận ra được tình cảm của mình. Nhờ có hắn, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt có
nhiều thời gian ở bên cạnh nhau hơn. Người ta nói có trải qua hoạn nạn
và thử thách mới biết ai thật lòng với mình. Thư Phàm đã tìm được hai
người đàn ông có thể sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ an toàn cho
mình. Chỉ cần được như thế, Thư Phàm không còn cầu mong gì hơn nữa.
……………..
Khi đã đi đứng được bình thường, tất cả các vết thương trên cơ thể đã
lành sẹo, Vũ Gia Minh, Tú Linh, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt quyết định
trở về Việt nam.
Về phía bên gia đình Vũ Gia Minh, không hy vọng gì họ chấp nhận Tú Linh
làm con dâu của Vũ gia, nên Vũ Gia Minh không quan tâm. Hắn muốn tự tổ
chức đám cưới, mà không cần họ phải có mặt, phải chúc phúc cho hắn. Tuy
hắn không quan tâm đến ý kiến của gia đình hắn, nhưng hắn không thể
không quan tâm đến ý kiến của gia đình hai chị em nhà họ Bạch.
Hoàng Tuấn Kiệt cũng muốn lấy Thư Phàm làm vợ, nên hắn và Vũ Gia Minh
cùng chung một chiến tuyến. Hoàng Tuấn Kiệt không lo sợ vì hắn biết hắn
không phải chiến đấu một mình.
Nhìn hai người đàn ông dương cung bạt kiếm, khí thế ngất trời như sắp
phải đối đầu với cường địch lớn nhất của cuộc đời mình, Thư Phàm không
nhịn được cười. Thư Phàm chịu thua bọn họ. Thư Phàm tin rằng bố mẹ nhất
định sẽ đồng ý gả mình cho Hoàng Tuấn Kiệt, sợ rằng họ còn rất vui mừng
vì có được một người con rể giống như Hoàng Tuấn Kiệt.
Nghĩ đến đây, Thư Phàm lại không cam lòng. Thư Phàm có cảm giác mình là
một quả bom nổ chậm trong nhà, lúc nào bố mẹ cũng muốn tống xuất mình ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt.
Còn Tú Linh, Thư Phàm tin rằng Vũ Gia Minh sẽ gặp chút khó khăn. Trong
mắt bố mẹ Thư Phàm, Tú Linh hãy còn nhỏ, còn đang đi học đại đại học,
tính cách lại ngây thơ dễ thương, họ làm sao có thể yên tâm giao Tú Linh cho một người có tính cách đào hoa, hơn nữa lại thâm trầm, thâm hiểm
như Vũ Gia Minh.
Chỉ cần nghĩ, Vũ Gia Minh sẽ bị bố mẹ mình làm khó, tâm tình Thư Phàm
tốt hẳn lên. Thư Phàm cao hứng cười toe toét, sung sướng muốn hoa chân
múa tay.
Vũ Gia Minh nghiến răng kèn kẹt, hận không thể đánh bất tỉnh Thư Phàm,
sau đó lén đem Thư Phàm đi bán. Nghĩ đến đây, tâm trạng Vũ Gia Minh cũng cao hứng và sung sướng chẳng kém gì Thư Phàm.
Chỉ tội cho Hoàng Tuấn Kiệt và Tú Linh, là hai người đứng ở giữa luôn
phải giải hòa mối quan hệ như nước với lửa của Vũ Gia Minh và Thư Phàm.
Mỗi lần Vũ Gia Minh gặp Thư Phàm là y như rằng cả hai lại gân cổ cãi
nhau. Tuy rằng Thư Phàm luôn luôn thắng và khiến cho Vũ Gia Minh phải
khiếp vía chạy mất dép vì hãi khoản dùng độc của Thư Phàm, nhưng cũng đủ khiến Hoàng Tuấn Kiệt và Tú Linh đau đầu, dở khóc dở cười. Mặc dù có
đôi lúc cãi nhau và giận hờn, nhưng tiếng cười đùa không lúc nào thiếu.
Sức sống thanh xuân tràn ngập trên khóe mắt, trên những khuôn mặt vui
tươi, không có ưu tư và sầu khổ.
Trước khi trở về Việt nam, hai chị em Thư Phàm rủ nhau đi mua sắm. Đã
sang đây hơn ba tháng rồi, nhưng họ chưa từng có cơ hội đi mua sắm một
lần nào, nên lần này quyết định đi mua cho thỏa thích. Nếu phải là trước đây Thư Phàm sẽ không có mấy hứng thú với việc đi mua sắm tốn thời gian và tốn tiền này, nhưng sau khi trải qua một loạt những chuyện không may xảy ra liên tiếp, Thư Phàm đã để ý đến cuộc sống xung quanh mình hơn.
Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh vui vẻ chở hai cô vợ tương lai đi mua
sắm. Tú Linh đi xe của Vũ Gia Minh. Thư Phàm đi xe của Hoàng Tuấn Kiệt.
Nơi họ đến là một siêu thị nổi tiếng của Hồng Kông. Đến đây có thể mua
được mọi thứ. Hồng Kông được ví là thiên đường mua sắm không sai một
chút nào. Lần đầu tiên đến một nơi sang trọng, bày bán nhiều hàng hóa
cao cấp thế này, hai chị em Thư Phàm hết ngắm chỗ nọ lại dòm chỗ kia,
trông như con nhóc được hai người lớn là Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt
dẫn đi chơi.
Vũ Gia Minh nắm chặt tay Tú Linh vì sợ Tú Linh đi lạc.
Hoàng Tuấn Kiệt đi kè kè bên cạnh Thư Phàm, để Thư Phàm muốn lựa chọn gì thì chọn.
Thật ra Thư Phàm không có ý định mua sắm gì nhiều. Thư Phàm đến đây cốt
xem có thứ gì đó phù hợp để mua tặng cho bố mẹ và bạn bè ở quê nhà thôi.
Tú Linh vốn hiếu động, thấy thứ gì hay cũng chạy lại xem, hại Vũ Gia
Minh sợ hãi không dám buông tay, tinh thần lúc nào cũng cảnh giác cao
độ. Nếu ví hắn là một bảo mẫu và là một vệ sĩ của Tú Linh cũng không có
gì sai.
Bất kể hai chị em Thư Phàm mua gì đã có mấy vệ sĩ đi theo phía sau bốn
người xách dùm. Hai quý ông đi theo bên cạnh chị em Thư Phàm chỉ vì muốn đảm bảo cô vợ tương lai của mình không đi lạc và không bị người xấu bắt đi giống như trước kia.
“Vũ Gia Minh !” Đào Tuyết Viên căm phẫn gọi. Hơn hai tháng vừa qua, cô
ta lúc nào cũng nung nấu ý nghĩ phải trả thù Vũ Gia Minh bằng được, phải bắt Vũ Gia Minh trả giá cho tội dám hủy hôn với cô ta. Cô ta đã nghĩ ra rất nhiều cách, nhưng không có cơ hội thực hiện được. Cô ta muốn ông
Đào gây sức ép cho bố mẹ Vũ Gia Minh, gián tiếp bắt Vũ Gia Minh phải kết hôn với mình nhưng đã hoàn toàn thất bại.
Vũ Gia Minh đã nắm được hầu như toàn bộ tài sản của nhà họ Vũ. Nếu hắn
muốn, hắn có thể dễ dàng thâu tóm tất cả, nhưng hắn không muốn thế, hắn
muốn chừa lại một ít cho hai đứa em của hắn. Mặc dù bố mẹ hắn là hai kẻ
tuyệt tình và không xứng đáng làm cha mẹ, nhưng hai đứa em của hắn lại
khác, chúng chưa bao giờ chống đối hắn, cũng không bao giờ khinh miệt
xuất thân của hắn.
Không dùng được cách phản diện, Đào Tuyết Viên chọn cách đánh trực diện. Đầu tiên, cô ta tìm cách phá rối công việc làm ăn của Vũ Gia Minh,
nhưng lần nào cô ta ra tay cũng thất bại thảm hại, thậm chí cô ta còn
giúp hắn nhanh chóng kí kết được hợp đồng hơn. Nếu cô ta biết rằng nhất
cử nhất động của cô ta đều nằm trong bàn tay hắn, cô ta đã không ngu
ngốc và ngạo mạn như thế.
Vũ Gia Minh chán ghét nhìn Đào Tuyết Viên. Hắn không vui khi vô tình phải gặp lại cô ta ở đây.
Tú Linh run sợ đứng nép vào mạn sườn Vũ Gia Minh. Dù vẫn chưa lấy lại
được trí nhớ của mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đào Tuyết Viên, Tú Linh
lại giống như một con mèo nhỏ bị dính nước mưa.
Thư Phàm để ý đến biểu hiện trên khuôn mặt Tú Linh. Thấy em gái run rẩy
đứng lấp ló sau lưng Vũ Gia Minh, Thư Phàm khẳng định người phụ nữ này
là tình địch của Tú Linh.
Thư Phàm quan sát từ đầu xuống chân Đào Tuyết Viên, lại nhìn từ chân lên đầu cô ta.
Đào Tuyết Viên bị Thư Phàm nhìn đến gai cả người, cô ta trừng mắt nhìn Thư Phàm, thái độ thù địch.
Thư Phàm gãi cằm, nheo mắt nhìn Đào Tuyết Viên. “Hừ ! Dám động vào Tú
Linh ? Cô ta không muốn sống chắc ?” Thư Phàm là một người chị hết lòng
thương yêu và chiều chuộng em gái, giống như một con gà mẹ lúc nào cũng
muốn bảo vệ đàn gà con của mình, ngay cả diều hâu cũng không sợ, thì một con tiểu hồ ly nhỏ bé này có là gì.
“Tôi nghe nói anh và cô ta sắp kết hôn ?” Đào Tuyết Viên bỏ qua Thư Phàm, cô ta chuyển rời tầm mắt sang Vũ Gia Minh.
“………..” Vũ Gia Minh cười khẩy không đáp. Hắn thấy mình không có nghĩa vụ phải báo cho cô ta biết chuyện riêng tư của mình.
“Tôi nhất định sẽ không để cho anh được như ý nguyện, tôi sẽ phá cuộc
hôn nhân của anh đến cùng.” Đào Tuyết Viên vênh mặt đắc ý bảo Vũ Gia
Minh: “Tôi không thể để cho cha của đứa trẻ trong bụng tôi lấy một người con gái khác được.”
Lời tuyên bố của cô ta chẳng khác gì tiếng sấm sét đánh thẳng vào thân
hình gầy yếu của Tú Linh. Tú Linh lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt
long lanh lệ, gần như ngã quỵ xuồng nền gạch.
Vội vàng ôm lấy Tú Linh vào lòng, Vũ Gia Minh gầm lên: “Cô vừa nói cái gì ?”
Thư Phàm cũng kinh ngạc chẳng kém gì Vũ Gia Minh. Ngày trước, khi Trác
Phi Tuyết nói có một đứa con gái hơn hai tuổi với Hoàng Tuấn Kiệt, Thư
Phàm đã nửa tin nửa ngờ. Thư Phàm tin Hoàng Tuấn Kiệt tám phần, nghi ngờ hắn hai phần. Thư Phàm tin hắn nhiều như thế, vì tự xét thấy tính cách
bộc trực thẳng tính, và dám làm dám chịu của hắn. Hoàng Tuấn Kiệt không
giống như một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, chỉ biết chạy trốn không dám nhận
trách nhiệm.
Nhưng còn Vũ Gia Minh thì lại khác. Hắn là là một kẻ thân đầy thủ đoạn,
hào hoa phong nhã, không biết đã trêu ghẹo bao nhiêu cô gái rồi. Một kẻ
như hắn có con rơi, không lạ một chút nào.
“Anh nghe rồi đấy, tôi đã có thai hơn hai tháng rồi. Chẳng lẽ anh đã
quên mình đã từng làm gì với tôi.” Đào Tuyết Viên nhếch mép. Cô ta đã đi vào đường cùng rồi, cô ta mặc kệ Vũ Gia Minh có yêu và có muốn lấy cô
ta không, cô ta cũng phải giữ bằng được hắn bên cạnh mình, ép hắn lấy cô ta bằng mọi giá. Ngay cả việc cô ta không thích mang thai và có con, cô ta cũng bất chấp.
“Cô đừng nói lung tung ! Không thể nào có chuyện đó.” Vũ Gia Minh vừa dỗ dành Tú Linh, vừa khổ sở không biết phải ăn nói và giải thích với Tú
Linh thế nào đây.
Đào Tuyết Viên ghen tuông lồng lộn khi phải nhìn cảnh Vũ Gia Minh ôm ôm ấp ấp Tú Linh.
Chỉ tay thẳng vào mặt Vũ Gia Minh, Đào Tuyết Viên gầm lên: “Anh không
tin cũng không được. Tôi đã có giấy chứng nhận của bác sĩ. Tôi mặc kệ
anh muốn làm gì thì làm, anh cũng phải có trách nhiệm với mẹ con tôi.
Nếu không tôi sẽ không ngần ngại tung chuyện này cho báo chí và đài
truyền hình biết, tôi còn kiện anh ra tòa với tội danh vô trách nhiệm.”
Đào Tuyết Viên càng nói càng ác liệt, càng không coi ai ra gì.
Cô ta cố tình nói to tiếng để gây sự chú ý của mọi người xung quanh. Cô
ta muốn lấy được sự đồng lòng của dư luận, muốn dùng họ để gây sức ép
cho Vũ Gia Minh. Cô ta biết Tú Linh chỉ là một cô gái mong manh yếu
đuối, hơn nữa lại quá ngây thơ và khờ dại, vốn không phải là đối thủ của cô ta, nên cô ta không lo. Chỉ cần cô ta thành công tách Vũ Gia Minh ra khỏi Tú Linh, cô ta đã có thể đạt được tâm nguyện của mình. Không nhận
được sự che chở và bảo vệ của Vũ Gia Minh, Tú Linh có thể làm được gì ?
Càng nghĩ cô ta càng đắc ý, càng tự tin vào kế hoạch của mình.
Thư Phàm căm phẫn đứng chắn trước mặt Vũ Gia Minh và Tú Linh. Mặc dù Thư Phàm đau lòng muốn lôi Tú Linh đi và vĩnh viễn không cho phép Vũ Gia
Minh lại gần Tú Linh, nhưng nhớ đến những việc mà Vũ Gia Minh đã làm cho mình và Hoàng Tuấn Kiệt, nhớ đến tấm chân tình mà hắn đã trao cho Tú
Linh, Thư Phàm lại thôi.
Nhìn ánh mắt vênh váo và đắc ý của cô ta, tự dưng Thư Phàm có linh cảm
nhất định trong chuyện này có điều gì đó không ổn. Vũ Gia Minh đúng là
một kẻ lăng nhăng không chung thủy trong tình yêu, nhưng hắn đâu ngu đến mức để lại hậu quả cho mình sau mỗi lần quan hệ với một cô gái.
“Cô nói rằng cô mang thai đứa con của Vũ Gia Minh ?” Thư Phàm hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi cô ta.
“Đúng thế.” Đào Tuyết Viên vênh mặt trả lời, thái độ ngạo mạn không cần che dấu: “Cô là ai mà cô có quyền hỏi tôi câu ấy ?”
“Tôi là bạn của Vũ Gia Minh.” Thư Phàm mỉm cười đáp.
Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh và Tú Linh sửng sốt nhìn Thư Phàm, họ không hiểu vì sao Thư Phàm không chịu nói thật thân phận của mình, mà lại
phải nói dối.
Thư Phàm nháy mắt với ba người, ngầm nói rằng đừng có lên tiếng phá hỏng cuộc nói chuyện của mình.
Ba người mặc dù không hiểu mô tê ất giáp gì, nhưng tin rằng Thư Phàm làm thế là có lý do, nên tất cả đều giữ im lặng, đứng một bên chờ nghe Thư
Phàm nói chuyện với Đào Tuyết Viên.
“Cô cũng biết người mang thai không nên tức giận, nếu không sẽ động đến
thai khí.” Thư Phàm ôn hòa nói tiếp: “Cô chắc là mang thai con so đúng
không ?”
Thấy nụ cười thân thiện trên môi Thư Phàm, Đào Tuyết Viên dù vẫn còn
chưa nới lỏng sự phòng vị với Thư Phàm nhưng giọng điệu không còn gay
gắt như trước: “Đúng thế. Đây là lần đầu tiên tôi mang thai.”
Thư Phàm thân thiết nắm lấy tay Đào Tuyết Viên, nụ cười vẫn giữ trên môi Thư Phàm. Đào Tuyết Viên giật mình vì sự động chạm của Thư Phàm. Ban
đầu cô ta định giật tay lại, nhưng thấy Thư Phàm không có ác ý, cô ta
lại để yên.
Thư Phàm dịu dàng bảo Đào Tuyết Viên: “Mang thai lần đầu tiên rất nguy
hiểm, cô có đi khám thai định kì không , đứa bé ổn chứ ?” Giọng điệu của Thư Phàm quá ngọt ngào, ánh mắt hiền từ nhìn Đào Tuyết Viên giống như
một vị lương y như từ mẫu nhìn bệnh nhân của mình, đã khiến thân hình
cứng đờ của Đào Tuyết Viên thả lỏng. Hơn hai tháng nay, chưa có một
người nào tử tế hỏi thăm và quan tâm đến cô ta giống như cách Thư Phàm
đang làm.
“Bác sĩ nói tình hình thai nhi ổn định, không có biến chuyển gì nhiều.
Mang thai được gần hai tháng, tôi đã đi khám thai được hai lần.” Đào
Tuyết Viên nói xong, cô ta chột dạ nhìn Thư Phàm.
Thư Phàm vỗ nhẹ vào mu bàn tay Đào Tuyết Viên. Thư Phàm từ từ xoay người quay lại nhìn Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh bị Thư Phàm nhìn đến phát sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.
Vũ Gia Minh tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ đắc tội với Thư Phàm,
nhưng xem ra hôm nay tính mạng khó bảo toàn. Mặc kệ, cái thai kia có
phải là của hắn không, tội dám khiến Tú Linh thương tâm, Thư Phàm tuyệt
đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Vũ Gia Minh, lần quan hệ cuối cùng giữa anh và cô ta là khi nào ?” Thư Phàm đột nhiên lên tiếng hỏi Vũ Gia Minh.
“Không được nói !” Đào Tuyết Viên gào lên. Bây giờ cô ta mới hiểu ly do
vì sao Thư Phàm lại hỏi cô ta những câu hỏi vừa rồi. Hóa ra, Thư Phàm
đang thăm dò cô ta, tìm sơ hở trong lời nói của cô ta để chứng minh là
cô ta đang nói dối, đang bịa đặt ra tất cả.
“Các người nhìn xem ! Kẻ bạc tình kia đã khiến tôi có thai, nhưng lại
không dám nhận. Mọi người nói hắn có đáng làm người không?” Đào Tuyết
Viên không còn kiềm chế được nữa, cô ta kích động hét to lên cho tất cả
mọi người cùng nghe.
Tiếng xì xầm và bàn tán nổi lên. Mọi người đều chỉ trỏ và chê bai Vũ Gia Minh.
Tú Linh dù sao cũng chỉ là một cô gái mỏng manh yếu đuối, tâm mềm yếu, làm sao chịu đựng được đả kích này.
Tú Linh vùng chạy đi.
“Đứng lại !” Thư Phàm quát: “Nếu em bỏ chạy, chị sẽ không coi em là em
gái của chị nữa.” Thư Phàm ngữ khí sắc lạnh, nghiêm túc nhìn Tú Linh.
Tú Linh run sợ, vừa chạy được hai bước chân đã vội đứng sững lại.
Vũ Gia Minh thấy Tú Linh bỏ chạy, đã gấp như kiến bò vào chảo nóng, vội
vã phi thân đuổi theo. Sau khi nghe xong những câu nói của Thư Phàm, hắn đờ đẫn không hiểu vì sao Thư Phàm không bênh vực em gái mình, mà lại
quát to như thế.
“Vũ Gia Minh ! Lần cuối cùng anh và cô ta quan hệ là khi nào ?” Thư Phàm lạnh lùng hỏi. Thư Phàm đứng thẳng người, hai tay siết thành nắm đấm:
“Anh phải nhớ cho thật kĩ.”
Phía bên kia, Đào Tuyết Viên không ngừng gào thét, cô ta nói oang oang như một cái loa phóng thanh.
Vũ Gia Minh lờ mờ nhận ra dụng ý của Thư Phàm, vì thế hắn nghiêm túc suy nghĩ, không còn dám phân tâm nữa. Chưa đầy một phút, hắn đã nhớ ra.
Ngày hôm đó trùng với ngày Tú Linh mất tích nên hắn không thể nào quên.
Nghe được câu trả lời của Vũ Gia Minh, khóe môi Thư Phàm nhếch lên.
Bước lại gần Đào Tuyết Viên. Thư Phàm căm phẫn nói: “Sau khi quan hệ, để biết mình có thai hay không phải chờ 14 ngày. Nếu tính thời gian cô và
Vũ Gia Minh quan hệ đã vượt qua hai tháng rồi.”
“Không !” Đào Tuyết Viên vội phủ nhận: “Là tôi nói nhầm, tôi đã mang thai gần ba tháng rồi.”
“Tôi là một bác sĩ. Lúc nãy tôi đã bắt mạch cổ tay của cô. Trường hợp mà cô nói hoàn toàn không có khả năng. Nếu cô muốn, chúng ta có thể cùng
đến bệnh viện khám lại, mà dù cô có thể trốn tránh được bây giờ nhưng
sáu tháng sau, đứa trẻ đó là con của ai cũng sẽ lộ rõ ra thôi.” Lời nói
của Thư Phàm khiến tất cả mọi người xung quanh sững sờ, không khí ồn ào
náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng như tờ.
Tú Linh rơi lệ, vừa khóc vì sung sướng khi biết cái thai mà Đào Tuyết
Viên đang mang không phải là của Vũ Gia Minh, vừa khóc vì hổ thẹn đã
không tin tưởng Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh ngây ngốc nhìn Thư Phàm. Hắn không ngờ Thư Phàm có thể thông minh và nhạy bén như thế, chỉ bằng vài ba câu nói và bắt mạch ở cổ tay
của Đào Tuyết Viên, đã lật tẩy được mánh khóe lừa đảo của cô ta rồi.
Đào Tuyết Viên hận thù lao vào định cào xé mặt Thư Phàm. Hoàng Tuấn Kiệt sợ hãi vội ôm lấy Thư Phàm, nhấc gọn Thư Phàm đứng sang một bên, một
tay nắm chặt lấy cổ tay Đào Tuyết Viên.
“Cô Tuyết Viên ! Đề nghị cô chú ý cách cư xử của mình !” Hoàng Tuấn Kiệt trầm giọng, cảnh cáo Đào Tuyết Viên: “Cô lừa dối người khác là cô không đúng. Cô ấy chỉ nói sự thật, hơn nữa Tú Linh là em gái của cô ấy. Nếu
cô không muốn người khác không biết trừ phi cô không làm. Còn nếu không, cô không nên oán trách ai cả.” Hoàng Tuấn Kiệt xa xầm mặt nhìn Vũ Gia
Minh. Nếu Thư Phàm bị tổn thương dù chỉ là một cọng tóc, hắn sẽ tính xổ
với Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh cười khổ. Hắn thấy số của mình thật xui xẻo khi quen biết
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm. Hai người này lúc nào cũng đe dọa đánh hắn.
“Buông tay ! Đồ điên, buông tay ra !” Đào Tuyết Viên nổi điên hết đấm rồi lại đá loạn xạ vào người Hoàng Tuấn Kiệt.
“Dừng tay !” Thư Phàm quát, tay chỉ thẳng vào mặt Đào Tuyết Viên: “Ai
cho phép cô đánh anh ấy hả ? Nếu cô muốn đánh thì nên tìm Vũ Gia Minh mà đánh.”
Vũ Gia Minh trợn trắng mắt nhìn Thư Phàm. Hắn tức đến nghẹn cả họng: “Cô…cô….”
Không muốn cãi lý với Thư Phàm, cũng chán ghét không muốn có quan hệ dây dưa với Đào Tuyết Viên, Vũ Gia Minh ra lệnh cho mấy vệ sĩ đi phía sau:
“Mang cô ta ra khỏi đây. Nếu cô ta còn lại gần, trong vòng năm mét phải
tống cổ cô ta đi.”
Hai vệ sĩ lập tức nhận lệnh, họ tiến đến đứng chắn trước mặt Đào Tuyết Viên.
Mọi người xung quanh đã biết Đào Tuyết Viên là một ả đàn bà lừa dối,
thái độ của họ thay đổi 180 độ. Ban đầu họ chỉ trỏ và chê bai Vũ Gia
Minh, bây giờ họ xoay qua chỉ trỏ và chê bai cô ta.
“Vũ Gia Minh ! Tôi căm hận anh ! Tôi nhất định phải bắt anh trả giá cho
ngày hôm nay !” Đào Tuyết Viên lại gào lên, thanh âm the thé tựa như
tiếng cửa kính bị đập vỡ.
Mọi người xung quanh khinh miệt nhìn Đào Tuyết Viên. Dù có yêu một chàng trai nhiều như thế nào, cũng không nên đê hèn dùng thủ đoạn và hạ mình
như thế, huống hồ cô ta còn là một tiểu thư càng vàng lá ngọc nữa.
Không còn tâm trạng để mua sắm, bốn người rời khỏi siêu thị.
Trước khi quay trở về Việt nam, Thư Phàm quyết định phải trở lại đảo hoang
tìm tung tích của Trác Phi Dương. Đã hơn ba tháng rồi, Thư Phàm vẫn chưa nhận được tin tức của hắn, cũng không thấy Tuấn Vũ nói gì. Thư Phàm đã
gọi điện rất nhiều lần cho Tuấn Vũ để hỏi về Trác Phi Dương, nhưng lần
nào gọi cũng nhận được một câu trả lời là vẫn chưa tìm thấy hắn. Chẳng
lẽ hắn thật sự đã chết rồi ? Chẳng lẽ không còn cơ hội nào cho hắn ?
Thư Phàm rất đau khổ và buồn rầu. Có được tình yêu của Hoàng Tuấn Kiệt
khiến Thư Phàm rất vui và hạnh phúc, hơn nữa hiện giờ người đứng trong
bóng tôi thuê sát thủ giết chết hắn đã bị bắt, đã bị tòa án phán xét xử
tội. Thư Phàm không còn phải sống trong nơm nớp lo sợ nữa. Nhưng hạnh
phúc của Thư Phàm vẫn chưa thể trọng vẹn được.
Trác Phi Dương là người đàn ông Thư Phàm vừa biết ơn, vừa ngưỡng mộ. Thư Phàm đã coi Trác Phi Dương là anh trai kết nghĩa của mình, cũng đã nhận Trác Phi Tuyết làm em gái nuôi. Hiện giờ Trác Phi Tuyết và Hoàng Tử Kì
đã trở thành một đôi, cả hai đã là người một nhà.
Hoàng Tuấn Kiệt cùng Thư Phàm bay đến đảo hoang.
Hoàng Tuấn Kiệt không yên tâm để cho Thư Phàm đi, nhưng thấy Thư Phàm kiên quyết quá, hắn đành phải nhượng bộ.
Hoàng Tuấn Kiệt vì sợ trong rừng vẫn còn nhiều tên sát thủ lẩn trốn,
chưa bị cảnh sát Hồng Kông bắt, đã mang theo gần 10 vệ sĩ được trang bị
đầy đủ súng ống, đi theo mình và Thư Phàm.
Thư Phàm không phản đối, đã ngầm đồng ý để Hoàng Tuấn Kiệt làm thế. Thư
Phàm không muốn mang mạng sống của mình và Hoàng Tuấn Kiệt ra để đùa
giỡn. Đã từng vào sinh ra tử nhiều lần, Thư Phàm càng biết trân trọng
hơn sinh mạng của mình và Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm không bao giờ muốn
trải qua cảm giác đó thêm một lần nữa. Thư Phàm rất sợ, sợ một ngày sẽ
phải đối mặt với cái chết của Hoàng Tuấn Kiệt, sợ hắn khi đi ra ngoài sẽ bị bọn sát thủ giết chết.
Thư Phàm biết mình ngu ngốc và hơi mạo hiểm khi cùng Hoàng Tuấn Kiệt
quay trở lại đảo hoang tìm Trác Phi Dương, nhưng ơn nghĩa của Trác Phi
Dương, Thư Phàm không thể nào quên, cũng không thể làm một con rùa rụt
cổ, nhát chết. Trác Phi Dương đã hy sinh cả tính mạng để bảo vệ Thư
Phàm, Thư Phàm làm sao có thể vô tư sống vui vẻ trong khi hắn sống chết
chưa rõ, vẫn chưa tìm được thân xác của hắn. Chỉ đến khi nào tìm được
thân xác của hắn, Thư Phàm mới tin rằng hắn đã chết, còn nếu không, Thư
Phàm vẫn tin rằng hắn vẫn còn đang sống trên đời, chỉ là vẫn chưa thể
tìm được hắn mà thôi.
Mang theo niềm tin và hy vọng của mình, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đi
sâu vào rừng, trở lại khu vực thác nước mà lần trước Hoàng Tuấn Kiệt đã
cứu Thư Phàm.
Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đi men theo dọc thác nước. Gần mười vệ sĩ phối hợp cùng tìm Trác Phi Dương với hai người.
Tuấn Vũ cùng người bên tập đoàn nhà họ Trác sớm đã rút lui từ lâu, hình
như bọn họ không còn tiếp tục tìm kiếm nữa, điều này đã khiến Thư Phàm
nghi ngờ.
Sau hai ngày hai đêm tìm kiếm không có kết quả, Thư Phàm rơi vào trầm
tư: “Anh Kiệt ! Anh thấy trong chuyện này có điều gì lạ không ?”
“……………” Hoàng Tuấn Kiệt âu yếm nhìn Thư Phàm. Hắn biết một khi Thư Phàm
hỏi hắn câu này, chắc chắn Thư Phàm đã phát hiện ra một điều gì đấy.
Thư Phàm không chờ Hoàng Tuấn Kiệt trả lời mình, đã nói tiếp: “Em thấy
rất lạ. Trác Phi Dương vẫn chưa tìm thấy được, tại sao Tuấn Vũ và gia
đình nhà họ Trác lại không tiếp tục tìm kiếm tiếp, mà đã bỏ đi từ hơn
một tháng trước.” Thư Phàm ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh có cho rằng Tuấn Vũ đang giấu chúng ta điều gì đó không ?”
Thư Phàm mỉm cười, đôi mắt rực sáng.
Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười theo Thư Phàm, nắm lấy tay Thư Phàm: “Em cho
rằng đó là điều gì ?” Hoàng Tuấn Kiệt dịu dàng ôm lấy Thư Phàm vào lòng. Nếu Trác Phi Dương vẫn còn chưa chết, và đã được Tuấn Vũ tìm thấy, Thư
Phàm sẽ không còn thương tâm nữa, có thể cùng hắn tạo dựng một gia đình
hạnh phúc được rồi.
“Nếu muốn biết câu trả lời xác thực của Tuấn Vũ, tại sao chúng ta không
quay trở về đất liền và tìm gặp Tuấn Vũ hỏi cho ra lẽ.” Hoàng Tuấn Kiệt
cười nói, lòng hắn đang reo vui, đang mãnh liệt cuộn lên như sóng trào.
Cuối cùng hắn cũng đã đạt được tâm nguyện của mình.
Thư Phàm đồng ý với lời gợi ý của Hoàng Tuấn Kiệt. Dù sao lang thang tìm tung tích Trác Phi Dương xung quanh thác nước cũng không phải là một
cách hay. Nếu Trác Phi Dương đã được tìm thấy, họ có đi tìm cũng vô ích
thôi.
Trước khi đến đây, Thư Phàm cứ đinh ninh cho rằng có thể gặp được Tuấn
Vũ hay người bên tập đoàn của nhà họ Trác, nhưng lại không thấy ai cả,
chính điều này đã khiến Thư Phàm nghi ngờ.
Thư Phàm muốn ở lại thêm một ngày nữa mới đi. Hoàng Tuấn Kiệt nôn nóng
muốn đi ngay, nhưng vì tôn trọng nguyện vọng của Thư Phàm, hắn đành nhẫn nhịn xuống.
Một ngày này, Thư Phàm tiếp tục đi dọc theo men suối, vạch từng gốc cây
mọc cạnh mép suối, tay thỉnh thoảng hái bông hoa này lại đến chiếc lá
kia.
Hoàng Tuấn Kiệt không hiểu gì cả, cũng không biết những chiếc lá và bông hoa kia có tác dụng gì. Biết Thư Phàm có khả năng nhận biết được thảo
dược, nên Hoàng Tuấn Kiệt yên tâm không sợ Thư Phàm hái phải cây có nọc
độc, mà dù có hái phải, Thư Phàm cũng biết cách giải.
Đi gần đến cuối hạ lưu của thác nước, đột nhiên Thư Phàm và Hoàng Tuấn
Kiệt nghe thấy tiếng cành cây gãy, tiếng nói chuyện thì thầm.
Con chim hải âu đậu trên vai Thư Phàm bay vút đi. Đôi mắt sắc bén của nó quan sát cảnh vật bên dưới từ trên cao.
Một lúc sau, nó quay lại đậu trên vai Thư Phàm, miệng nó liên tục phát ra những âm thanh kì lạ.
Nuôi dưỡng con chim hải âu hơn ba tháng, Thư Phàm đã phần nào hiểu được ngôn ngữ của nó, hiểu được ánh mắt của nó khi nhìn mình.
Thư Phàm vội nắm chặt lấy tay Hoàng Tuấn Kiệt, ngữ khí khẩn trương và sợ hãi: “Anh Kiệt ! Cách chúng ta mấy dặm có người lạ mặt.”
Hoàng Tuấn Kiệt cảnh giác nhìn xung quanh, gật đầu bảo Thư Phàm: “Anh biết. Chúng ta quay trở về lều thôi.”
“Những người này hình như rất quen thuộc với em.” Thư Phàm trầm giọng
nói, đôi mắt ánh lên những tia nhìn căm phẫn và hận thù: “Em muốn họ
phải trả giá cho những gì mà họ đã gây ra cho em và Trác Phi Dương.”
Hoàng Tuấn Kiệt cúi đầu nhìn Thư Phàm. Hắn đọc được sự phẫn nộ và tức
giận trong đáy mắt Thư Phàm. Hắn hiểu vì sao Thư Phàm lại kích động như
thế.
“Nếu muốn bắt chúng phải trả giá, trước tiên chúng ta phải chuẩn bị kĩ
càng trước. Anh không muốn em xảy ra chuyện gì.” Hoàng Tuấn Kiệt rất sợ, sợ mất đi Thư Phàm thêm một lần nữa. Phải khó khăn lắm, hắn mới giải
quyết được mọi chuyện ổn thỏa. Hắn không muốn cả hai lại dấn thân vào
nguy hiểm, dẫn đến mất đi tính mạng.
“Anh yên tâm, em không ngu ngốc nữa đâu. Em hứa lần này sẽ không liều
lĩnh giống như trước nữa.” Thư Phàm mỉm cười, trấn an Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt hài lòng vì Thư Phàm đã chịu nghe lời hắn.
“Đi thôi.” Hoàng Tuấn Kiệt nắm tay Thư Phàm dắt đi. Hắn phất tay ra hiệu cho gần 10 vệ sĩ đang đứng xung quanh lại gần hắn và Thư Phàm.
“Có một nhóm người đang đến gần chúng ta.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng bảo nhóm vệ sĩ đi theo bảo vệ hắn và Thư Phàm: “Tôi muốn các cậu tìm cách
bắt sống bọn chúng, không được để cho bọn chúng chạy thoát.”
Gần 10 vệ sĩ nhận lệnh của Hoàng Tuấn Kiệt, đã tìm một vị trí thích hợp, tất cả bọn họ đều đứng núp sau một tảng đá, hay một gốc cây to gần đấy.
Hoàng Tuấn Kiệt cùng Thư Phàm đứng núp sau một tảng đá khá to gần mép
suối. Thư Phàm có cảm giác mình là một chiến sĩ đang mai phục chờ quân
địch đến để giết chết.
Nhìn thái độ cao hứng và kích động của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt bất đắc dĩ thở dài. Hắn lắc đầu chịu thua tính cách không sợ chết và liều lĩnh
của Thư Phàm. Một cô gái bình thường khi gặp phải chuyện này đã run cầm
cập, hét ầm lên và bỏ chạy. Thế mà Thư Phàm chẳng những không sợ, ngược
lại còn hưng phấn và hăng hái muốn cầm súng xông lên bắn nhóm người
kia, mỗi người một phát súng vào người. Hắn không hiểu mình nên mừng hay nên lo sợ khi có được một cô vợ tương lai như Thư Phàm.
Con chim hải âu không đậu trên vai Thư Phàm nữa, nó nhận nhiệm vụ đi do
thám tình hình. Những tiếng kêu kì lạ của nó không ngừng vang lên.
Thư Phàm đọc được từng ngụ ý trong từng tiếng kêu của nó. Nhờ có Thư
Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt và nhóm vệ sĩ biết được phương hướng di chuyển của nhóm người lạ mặt, biết họ có bao nhiêu người và cách xa họ một khoảng
là bao nhiêu.
Gần 10 phút sau, nhóm người lạ mặt đã tiến sát đến mép suối, nơi cuối thượng nguồn của dòng thác.
Đứng núp trong tảng đá, lấp ló cái đầu, Thư Phàm hiếu kì nhìn bốn người
đàn ông lạ mặt đang múc nước rửa mặt. Khi người đang ông hơn 50 tuổi
ngẩng mặt nhìn vào khu rừng rậm bên kia bờ suối, Thư Phàm nhìn rõ được
khuôn mặt già nua, có nước da tái xanh, đôi mắt thâm quầng, mái tóc lưa
thưa điểm bạc của ông ta.
Người đàn ông này vừa xa lạ lại vừa có chút thân quen với Thư Phàm. Thư
Phàm căm phẫn siết chặt nắm tay, mắt nổi lửa nhìn ông Phúc trừng trừng.
Thật không ngờ, ông ta vẫn còn sống cho đến tận bây giờ. Thư Phàm tưởng
ông ta đã chết rồi, hay đã bị cảnh sát Hồng Kông tóm gọn. Nhưng đáng
tiếc, ông ta chẳng những chưa chết, còn tự do tự tại sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nhớ lại phát đạn mà ông Phúc bắn vào sau lưng Trác Phi Dương. Nhớ lại
gần nửa tháng phải sống chui sống nhủi trong rừng, cả ngày lẫn đêm phải
chạy trốn khỏi sự đuổi giết của bọn chúng. Nhớ đến hình ảnh Trác Phi
Dương bị bắn liên tiếp hai phát đạn vào người, thân hình bay thẳng xuống dòng thác chảy siết. Sự hận thù và căm hận trong Thư Phàm càng lúc càng cao, càng bùng lên mãnh liệt. Thư Phàm muốn ông Phúc phải trả giá cho
những gì mà ông ta đã làm, phải đền bù lại những gì mà ông ta đã gây ra. Thư Phàm sẽ không bao giờ quên Trác Phi Dương chết như thế nào, không
bao giờ quên ông Phúc đã gây ra tội ác gì.
Cảm nhận được thân hình hơi run rẩy của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt hỏi nhỏ: “Em không sao chứ ? Em bị lạnh sao ?”
“Người đàn ông đi đầu tiên kia là ông Phúc.” Thư Phàm chỉ tay cho Hoàng
Tuấn Kiệt xem: “Ông ta chính là người chủ mưu đứng sau lưng tất cả. Ông
ta đã bắn Trác Phi Dương, đã cho người đuổi giết bọn em trong rừng.” Thư Phàm rít giọng, mắt ánh lên những tia nhìn sát khí và lạnh lẽo.
Hoàng Tuấn Kiệt đau xót, ôm lấy thân hình run rẩy của Thư Phàm vào lòng. Hắn vỗ về bảo Thư Phàm: “Em yên tâm, anh sẽ không để cho ông ta chạy
thoát. Hôm nay bằng mọi giá anh sẽ bắt được ông ta, bắt ông ta trả giá
cho những tội ác mà ông ta đã gây ra.”
Thư Phàm nắm chặt lấy ngực áo Hoàng Tuấn Kiệt: “Em không muốn anh mạo
hiểm tính mạng vì em. Anh nhớ cho kĩ, tính mạng của anh là do mấy lần
cứu được, nếu anh dám bỏ em mà đi, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Thư Phàm không dùng lời nói ngọt ngào để nói chuyện với Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng mỗi một từ mỗi một chữ đều là thâm ý mà Thư Phàm dành cho hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, đôi mắt đục ngàu, trái tim đập rộn ràng trong
lồng ngực. Chỉ bằng mấy câu nói của Thư Phàm cũng đã đủ cho hắn hiểu Thư Phàm yêu hắn nhiều như thế nào.
“Em yên tâm, dù em có muốn đuổi anh đi, anh cũng không bao giờ rời xa
em.” Bốn mắt nhìn nhau, ý nghĩ tương thông, tình cảm dạt dào. Chỉ một
ánh mắt, một cái nhìn cũng khiến hai kẻ yêu nhau hiểu người kia đang
nghĩ gì.
Ông Phúc và ba người đàn ông đi ngược lên mạn sườn của dòng thác. Vừa đi bọn họ vừa cảnh giác nhìn xung quanh, tai lắng nghe động tĩnh xem có
biến hay không.
Gần mười người vệ sĩ áp sát gần bốn người đàn ông. Họ dần dần bao vây bốn người vào giữa.
Nghe được tiếng cành cây gãy, tiếng bước chân di chuyển, bốn người đàn ông liền nổ súng.
Tám người vệ sĩ nổ súng bắn lại bốn người đàn ông.
Đứng núp trong bụi rậm, bọn thú nhỏ trong rừng nghe những tiếng kêu kì
lạ của con chim hải âu đã liên tục dùng đất, dùng sỏi, dùng trái cây ném túi bụi vào người bọn chúng. Bọn ong trong tổ kêu “vo vo”, nhằm thẳng
vào mặt bọn chúng mà đốt.
Súng đạn có thể dùng để bắn chim chóc và muông thú, nhưng không có tác
dụng với ong trong rừng. Chẳng mấy chốc, không cần phải tám vệ sĩ đích
thân ra tay, bốn người đàn ông sớm đã hoảng loạn không có tinh thần
chiến đấu.
Sống chui sống nhủi trong rừng hơn hai tháng nay, phải chịu cảnh màn
trời chiếu đất, không có lương thực, phải dựa vào trái cây và bẫy thú
trong rừng để sống qua ngày, sức khỏe của họ đã yếu dần đi. Hôm nay, họ
lại bị tám người đàn ông được trang bị đầy đủ súng ống bao vây vào giữa, bị bọn thú trong rừng phản kích, bị ong đốt, họ làm sao có thể chạy
thoát.
Bốn người đàn ông bị ong đốt thành đầu heo. Khuôn mặt xưng vều, đau đớn kêu gào như lợn bị chọc tiết.
Thư Phàm cười lăn lộn, cười đến chảy cả nước mắt. Ngay cả Hoàng Tuấn Kiệt và tám vệ sĩ cũng không nhịn được cười.
Tám vệ sĩ trói bốn người đàn ông vào một gốc cây cạnh mép suối.
Từ trong chỗ nấp, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt bước ra.
Ông Phúc nhận ra Thư Phàm, ông ta gào lên: “Con quỷ cái ! Mày vẫn chưa
chết sao ? Tao tưởng xác của mày đã sớm bị mục ruỗng rồi.”
Hoàng Tuấn Kiêt xa xầm mặt. Hắn ghét nhất việc người khác chửu rủa Thư
Phàm trước mặt hắn, hơn nữa ông Phúc còn dám nguyền rủa cho Thư Phàm
chết đi.
Hoàng Tuấn Kiệt dí súng vào thái dương ông Phúc, hắn lạnh lẽo bảo ông
ta: “Nếu không muốn chết, thì hãy câm miệng đi.” Đôi mắt của Hoàng Tuấn
Kiệt rất lạnh, lạnh như băng đá ngàn năm. Chỉ cần ông Phúc mở miệng chửu rủa Thư Phàm thêm một câu nào nữa, hắn sẽ không ngần ngại bắn vỡ óc ông Phúc. Dù sao đây cũng không phải là đầu tiên hắn nhìn thấy máu tanh.
Đối với những kẻ tán tận lương tâm và có dòng máu phản trắc như ông
Phúc, hắn không có một chút thương tiếc và do dự nào.
Thư Phàm ngồi xổm trước mặt ông Phúc: “Còn nhớ tôi không ?” Thư Phàm
cười cười, nheo mắt nhìn ông Phúc: “Trong mấy ngày sống trong tòa lâu
đài, tôi cảm ơn ông đã chăm sóc và chiếu cố đến tôi. Để cảm ơn ông, tôi
sẽ không giết chết ông ngay, tôi muốn ông nếm trải cảm giác chết từ từ,
chết trong đau đớn và thống khổ.” Thư Phàm mở túi xách, từ trong túi Thư Phàm lôi ra bốn viên thuốc màu đen.
“Ông biết đây là thuốc gì không ?” Thư Phàm cười hắc hắc, giọng điệu
cười của Thư Phàm chẳng khác gì tu la địa ngục chuẩn bị đoạt mạng của
bốn ngươi đàn ông.
Tám vệ sĩ và Hoàng Tuấn Kiệt đã biết được tài dùng độc của Thư Phàm, bọn họ đều vuốt mồ hôi lạnh, tám đôi mắt nhìn nhau, ai cũng tự nhủ với lòng là không nên đắc tội với Thư Phàm. Nếu không, Thư Phàm sẽ bắt bọn họ
phải uống thuốc độc giống như ông Hoàng và bốn người đàn ông này.
Ông Phúc khinh bỉ nhìn Thư Phàm: “Mày đừng hòng dọa được tao ? Thuốc độc ? Ha ha ha !” Ông Phúc cười như một con thú điên: “Mày định lừa ai thế
hả ? Một bác sĩ quê mùa như mày thì biết gì về thuốc độc ?”
Thư Phàm thu lại nụ cười, khuôn mặt trầm xuống. Ông Phúc có thể nói thế
nào cũng được, nhưng tuyệt đối không nên chê bai tài dùng độc của Thư
Phàm. Nếu không….hừ… Thư Phàm nhếch mép, phất tay, bảo hai vệ sĩ: “Cạy
mồm của ông ta ra.”
Hai vệ sĩ lập tức dí súng vào thái dương ông Phúc, quát bảo ông ta: “Mở miệng ra !”
Ông Phúc khinh bỉ, không chịu mở miệng.
Hai vệ sĩ định dùng quyền cước với ông ta, Thư Phàm cười nhạt nói: “Không cần thiết.”
Thư Phàm lấy một hộp kim dùng để châm cứu trong túi xách ra. Thư Phàm
cắm vào những huyệt đạo trên người ông Phúc khiến khuôn mặt ông ta biến
dạng một cách kì dị.
Ba người đàn ông bị trói cùng ông Phúc sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn ra
đầm đìa. Họ không hiểu Thư Phàm đã cắm vào những huyệt đạo nào mà ông
Phúc trông chẳng khác gì một người chết trong trạng thái hoảng loạn và
kinh hoàng. Nếu ai đã từng xem xác ướp Tsui chắc hẳn sẽ hình dung được
khuôn mặt của ông ta bây giờ. Miệng ông Phúc há to, da mặt nhăn nhúm,
mắt trợn ngược.
Tám người vệ sĩ, và Hoàng Tuấn Kiệt thức thời không dám lên tiếng phá vỡ mất nhã hứng của Thư Phàm. Họ hiểu nếu dám chọc giận Thư Phàm, đối
tượng tiếp theo sẽ là họ. Thư Phàm không phải là một sát thủ, tay không
vấy máu, nhưng cách trả thù của Thư Phàm còn độc hơn cả trực tiếp giết
chết họ.
Thư Phàm ném hai viên thuốc vào miệng ông Phúc: “Vì ông không tin tài
dùng dộc của tôi, nên tôi cho ông thử nghiệm một chút.” Thư Phàm nhờ một người vệ sĩ đổ nước suối vào miệng ông Phúc, để ông ta nuốt xuống hai
viên thuốc và không nhổ ra ngoài, Thư Phàm cắm hai cây kim vào cổ ông
Phúc.
Ông Phúc trừng trừng nhìn Thư Phàm, ông ta hận không thể ăn tươi nuốt
sống Thư Phàm. Chưa đầy một phút, sắc mặt ông Phúc tái nhợt, ông ta
không ngừng rên la, người run bần bật, miệng thều bọt dãi, trông chẳng
khác gì một con chó điên.
Thư Phàm không vội bắt ép ba ngươi đàn ông đi cùng ông Phúc uống thuốc
ngay, mà muốn họ được tận mắt chứng kiến quá trình ngấm thuốc và bị
thuộc độc hành hạ của ông Phúc.
Ông Phúc có cảm giác trong cơ thể mình có hàng vạn hàng nghìn mũi kim
đang đâm vào từng tế bào, từng ngóc ngách trong cơ thể. Đầu tiên, ông ta thấy mình như đang bị chiên trong một vạc dầu, ông ta nóng đến mức có
cảm giác mình sắp bị chiên chín. Sau đó, ông ta thấy toàn thân lạnh
cóng, rét run cầm cập. Cứ như thế cảm giác nóng và lạnh không ngừng dày
vò ông ta, khiến ông ta sống không được mà chết cũng chẳng xong.
Tám vệ sĩ và Hoàng Tuấn Kiệt thấy may mắn vì mình không phải là ông
Phúc, họ không muốn trở thành đối tượng thử thuốc của Thư Phàm.
Ba người đàn ông đi cùng ông Phúc kinh hồn táng đởm. Họ cố gắng vùng
chạy thoát, cố gắng không mở miệng uống viên thuốc đem ngòm do Thư Phàm
bào chế, nhưng mà không được.
Sau khi đã đùa giỡn và trả thù đủ, Thư Phàm mới tạm thời buông tha cho ông Phúc và đồng bọn của ông ta.
Hoàng Tuấn Kiệt thấy tâm trạng Thư Phàm đã vui vẻ và không còn ủ rũ như
mấy ngày vừa qua nữa, hắn cũng vui hẳn lên. Chỉ cần Thư Phàm muốn, hắn
sẽ làm bất cứ điều gì.
Trở về đất liền, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt giao ông Phúc và đồng bọn của ông ta cho cảnh sát Hồng Kông.
Hoàng Tuấn Kiệt gọi điện hẹn gặp Tuấn Vũ.
Tuấn Vũ từ chối không gặp. Hắn chỉ nói một câu: “Đến lúc cần gặp, ông
chủ sẽ chủ động tìm hai người. Còn bây giờ, ông chủ không muốn gặp ai
cả.”
Nghe được câu trả lời của Tuấn Vũ, hai mắt Thư Phàm đẫm lệ, nhào vào lòng Hoàng Tuấn Kiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT