Người vệ sĩ được cử đi bảo vệ Tú Linh đã ẩn thân trong bóng tối, che dấu thân phận của mình bằng cách cải trang, và hòa lẫn vào dòng người ngược xuôi trên đường.
Lúc Tú Linh bước xuống xe ô tô, đi vào trong sân trường, người vệ sĩ cũng đi theo cùng vào.
Ăn mặc giống như một người bình thường, vóc dáng cao lớn, và khá bảnh
bao khiến nhiều cô sinh viên phải ngước mắt ngắm nhìn, thậm chí có người còn lầm tưởng anh vệ sĩ là sinh viên trong trường.
Khi Tú Linh theo chân Trợ lý Tân ra cổng trường sư phạm để gặp Vũ Gia
Minh, anh vệ sĩ cẩn thận đi cách xa họ một đoạn, đội mũ lưỡi trai che
lấp đi nửa khuôn mặt.
Đứng nấp sau một gốc cây, anh vệ sĩ chăm chú quan sát từng diễn biến
hành động của Vũ Gia Minh, Tú Linh, Trợ lý Tân và người vệ sĩ riêng của
Vũ Gia Minh.
Anh vệ sĩ định xông lên ngăn cản không cho phép Vũ Gia Minh vô cớ bắt
người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, nhưng được sự dặn dò của Hoàng
Tuấn Kiệt là tuyệt đối không được phép để Tú Linh chịu bất cứ thương tổn gì, nên đành phải cố nhẫn nhịn.
Ngay sau khi chiếc xe ô tô màu xám bạc của Vũ Gia Minh rời khỏi cổng
trường đại học sư phạm, anh vệ sĩ lập tức phóng xe máy đuổi theo.
……………………….
Ngồi trên xe ô tô, Tú Linh không ngừng la hét, tay đập mạnh vào cửa kính xe ô tô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.
Vũ Gia Minh cau mày, không hài lòng vì thú cưng dám làm phản và chống đối lại mệnh lệnh của mình.
“Bạch Tú Linh !” Vũ Gia Minh quát: “Cô có ngồi im không ?”
“Dừng xe !” Tú Linh hét to, hai tay vỗ vào cánh cửa xe ô tô, “Mau dừng xe lại !”
Vũ Gia Minh bực mình, ngay lập tức lôi Tú Linh ngồi lên lòng, tay ôm ngang người Tú Linh.
“Cô đừng gào thét nữa !” Vũ Gia Minh dịu giọng, dụ dỗ Tú Linh, “Tôi sẽ không thả cho cô xuống đâu.”
Tú Linh căm phẫn, trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Thả tôi xuống ngay lập
tức ! Tôi không muốn đi cùng với anh. Tôi và anh bây giờ không còn quan
hệ gì cả.”
“Im ngay !” Vũ Gia Minh tức tối, rống to: “Cô không được phép nói là hai chúng ta không còn quan hệ gì cả. Cô vẫn còn là nhân tình của tôi.”
“Buồn cười !” Tú Linh nghiến răng, tay siết chặt thành hình nắm đấm:
“Chiều tối hôm qua, tôi đã nói rõ ràng rằng giao dịch giữa hai chúng ta
đã bị hủy bỏ. Dù anh không nhận số tiền 400 triệu mà anh Kiệt trả cho
anh, cũng không sao. Tôi chấp nhận để anh kiện tôi ra tòa, chấp nhận tù
mấy tháng, còn hơn nhận lời làm nhân tình của anh.”
Bình thường Tú Linh tuyệt đối không dám nói ra những lời thẳng thắn và
tuyệt tình như thế. Nhưng Vũ Gia Minh hết lần này đến lần khác đem Tú
Linh ra để đùa giỡn, không thèm quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của Tú Linh.
“Bạch, Tú, Linh !” Vũ Gia Minh gằn từng từ từng chữ, hỏa khí đã bốc cao
lên đến tận đỉnh đầu, “Cô càng chống đối, tôi càng muốn giữ cô bằng
được. Hừ ! Đừng tưởng bây giờ cô được Hoàng Tuấn Kiệt chống đỡ và hỗ trợ ở sau lưng, thì cô cho rằng có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Một khi tôi đã chọn trúng cô làm nhân tình của tôi, thì khi nào tôi cảm
thấy chán, tôi sẽ để cho cô đi, còn nếu không cô hãy ngoan ngoãn nghe
lời của tôi đi.”
“Anh…” Tú Linh chết lặng, mắt trân trối nhìn Vũ Gia Minh. Trên đời này
Tú Linh chưa từng gặp phải một tên nào mặt dày, xấu xa và vô liêm sỉ
giống như Vũ Gia Minh. Thật không ngờ những câu nói không có một chút
tình người nào như thế, mà hắn cũng có thể vô tư nói ra miệng được.
“Thế này thì quá lắm ! Dù mình không phải là một thiên kim tiểu thơ, một công chúa lá ngọc cành vàng, nhưng mình là người, là một công dân tự
do, có quyền sống bình đẳng giống như ai. Tại sao hắn dám vũ nhục mình,
dám coi mình là một món đồ chơi của hắn ?” Càng nghĩ Tú Linh càng tức,
càng căm hận Vũ Gia Minh.
Ngồi thọt lõm trong lòng Vũ Gia Minh, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, mười
đầu ngón tay cứng đờ, môi mím chặt, đôi mắt đen láy to tròn long lanh
nước, Tú Linh hít một hơi thật dài, hai bàn tay từ từ đưa lên.
Cổ áo Vũ Gia Minh bị túm gọn trong lòng bàn tay nhỏ bé của Tú Linh.
“Vũ Gia Minh ! Anh nghe cho rõ đây !” Tú Linh nhấn mạnh từng tiếng, “Tôi không phải là một con rối của anh, cũng không phải là nhân tình của
anh. Đối với tôi, anh là một tên xấu xa, một kẻ kiêu ngạo không hiểu lý
lẽ, không tôn trọng người khác. Tốt nhất là anh nên thả cho tôi xuống,
nếu không tôi sẽ không để cho anh sống yên.”
Trợ lý Tân thích thú cười thầm, khóe miệng khẽ cong lên. Từ khi trở
thành trở thành trợ lý riêng của Vũ Gia Minh, Trợ lý Tân chỉ nghe Vũ Gia Minh mắng chửu người khác, chưa từng nghe người khác quát thẳng vào mặt hắn bao giờ. Nay Trợ lý Tân mới được mở rộng tầm mắt, xem ra hai chị em Tú Linh quả thật là rất gan dạ và khác người.
Vũ Gia Minh gia lực đạo vào tay, Tú Linh nhăn nhó, buột miệng kêu lên một tiếng vì đau.
“Cô giỏi lắm ! Dám thách thức tính kiên nhẫn của tôi.” Vũ Gia Minh tức
tối, trầm giọng cảnh cáo Tú Linh, “Cô đừng tưởng tôi không ra tay đánh
cô, thì cô muốn nói thế nào thì nói. Cô có tin là ngay bây giờ tôi sẽ
trừng phạt cô không ?”
“Anh…Đồ…đồ xấu xa !” Vốn là một cô gái hơi nhút nhát, khờ khạo, và dễ
siêu lòng, Tú Linh ít khi nào mở miệng mắng người khác, nên những ngôn
từ mà Tú Linh dùng quá văn vẻ, chẳng có một chút xíu sát thương nào cả.
Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn Tú Linh: “Cô muốn mắng chửu gì, thì cứ nói hết ra đi. Nói hết đi, để tôi trừng phạt cô một thể.” Vũ Gia Minh cố tình
khiêu khích Tú Linh, vì hắn thừa hiểu Tú Linh chỉ có thể nói đôi ba câu
ấy là hết.
Từ bé đến giờ Tú Linh chưa từng gặp phải một tên nào có tính cách vô sỉ
giống như Vũ Gia Minh, người ta nói con giun xéo mãi cũng đến lúc quằn,
Tú Linh bộc phát tức giận, mím môi mắm mỏ, dơ bàn tay nhỏ nhắn lên.
Vũ Gia Minh nắm chặt lấy cô tay Tú Linh, rít giọng quát: “Cô dám dơ tay đánh tôi ?”
Tú Linh cố giằng tay ra khỏi gọng kìm của Vũ Gia Minh: “Buông tay !”
“Cô phải xin lỗi tôi ngay lập tức !” Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh, mặt lạnh như băng.
“Tại sao tôi phải xin lỗi anh ?” Tú Linh tủi thân chất vấn Vũ Gia Minh,
“Tôi đâu có làm sai việc gì. Anh nên nhớ người bắt cóc tôi lên xe là
anh, người ép tôi phải đi cùng anh cũng chính là anh.”
“Cô giỏi lắm, càng ngày cô càng học được cách cãi lại mệnh lệnh tôi rồi
đấy.” Vũ Gia Minh trào phúng khen ngợi Tú Linh, lúc này hắn có một mong
muốn mãnh liệt là có thể hảo hảo trừng phạt Tú Linh một phen. Nếu Tú
Linh biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, thì có lẽ Tú Linh đã khóc thét vì sợ hãi, sau đó ngất xỉu vì không chịu đựng được.
“Cô không muốn làm nhân tình của tôi, cũng không muốn đi cùng tôi ?” Vũ
Gia Minh đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười tựa một tên ác ma đang chuẩn
bị hút hồn người đối diện, sau đó đưa người đó xuống địa ngục cùng với
mình.
Tú Linh mở to mắt nhìn Vũ Gia Minh, ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Thà rằng Vũ Gia Minh quát mắng, còn không đáng sợ bằng lúc trông thấy nụ cười
như không cười của hắn.
“Đúng…đúng…” Tú Linh lắp bắp, mắt đề phòng nhìn Vũ Gia Minh, trong đầu không ngừng cầu nguyện.
Vũ Gia Minh dùng chân đá vào một nút bấm ở thành xe bên phải.
“Cạch !”Cửa kính xe ngăn cách giữa băng ghế trước và băng ghế sau được hạ xuống.
Tú Linh giật nảy người, màu sắc trên khuôn mặt thay đổi liên tục, mắt kinh hoàng quay lại nhìn cửa xe kính ở đằng sau lưng.
“Cái…cái kia…” Tú Linh run run chỉ tay, không hiểu vì sao Vũ Gia Minh lại hạ kính xe.
Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, mắt rực sáng nhìn Tú Linh.
“Chúng ta có nhiều chuyện riêng tư cần nói với nhau, nên không thể để
cho người ngoài nghe.” Vũ Gia Minh khàn giọng trả lời, đôi mắt sắc bén
của hắn mãnh liệt nhìn ngắm Tú Linh từ trên xuống dưới.
Tú Linh co rúm ngồi trong lòng Vũ Gia Minh, trông Tú Linh chẳng khác gì
một con thỏ đang chuẩn bị dâng vào miệng con sói Vũ Gia Minh.
“Bạch Tú Linh !” Vũ Gia Minh gọi nhỏ, đầu cúi thấp xuống.
Tú Linh ngẩng mặt, ngước mắt nhìn Vũ Gia Minh. Khi thấy đôi môi mỏng đỏ
như son của hắn sắp chạm vào môi mình, Tú Linh trợn tròn mắt, cổ họng
khô khốc, trái tim gần như ngừng đập, ngồi cứng ngắc trên đùi Vũ Gia
Minh, sợ đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hai tay Vũ Gia Minh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng người
của Tú Linh, đầu lưỡi lướt trên môi, luồn vào miệng, quét nhẹ vào hàm
răng nanh trắng bóng, khuấy đảo đầu lưỡi đinh hương có vị ngọt của ong
mật, mùi thơm của hoa.
Tú Linh nửa mơ nửa tỉnh, mắt vẫn mở to nhìn Vũ Gia Minh không chớp. Nụ
hôn của Vũ Gia Minh đã khiến Tú Linh có cảm giác mình đang bay lên, lúc
lại thấy mình bị nhấn chìm xuống nước.
Từ từ bàn tay Vũ Gia Minh thâm nhập vào trong váy của Tú Linh, vuốt nhẹ
từ bắp chân lên đùi. Nụ hôn ướt át, nóng bỏng chuyển dần từ môi đến mang tai, răng Vũ Gia Minh cắn nhẹ vào vành tai.
Người Tú Linh từ lạnh toát, biến thành nóng như lò lửa. Bằng khả năng
điêu luyện và dày dạn kinh nghiệm trong tình trường của mình, Vũ Gia
Minh đã khiến thần trí Tú Linh trở nên mơ hồ, nhanh chóng có phản ứng
với sự đụng chạm của hắn.
Nụ cười tà ác trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, hắn khoái trá cười thầm vì có thể thành công chế phục được con mèo nhỏ, chịu ngoan ngoãn
để cho hắn sử dụng móng vuốt của mình.
Một tấc rồi lại một tấc, Vũ Gia Minh càng được nước lấn tới, tay hắn
chuyển dần lên đến ngang eo Tú Linh, môi hắn chạm nhẹ vào cổ. Trong khi
Tú Linh chưa kịp phản ứng lại hành động vô sỉ của hắn, răng hắn đã cắn
vào làn da trắng mịn và mỏng manh trên cổ của Tú Linh, mấy vết cắn đã để lại mấy dấu răng thể hiện chủ quyền của hắn đối với thân thể Tú Linh.
Tú Linh kinh hoàng thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mặt đỏ như gấc chín, tay siết chặt, mắt căm phẫn nhìn Vũ Gia Minh.
Vừa thẹn vừa giận, cục tức trong người vo lại thành một khối thuốc nổ,
Tú Linh dồn tất cả vào bàn tay phải, nhanh như chớp dơ lên.
“Bốp !” Quả đấm của Tú Linh bay thẳng vào má trái của Vũ Gia Minh, nụ
cười ác ma trên môi hắn tắt ngấm. Tú Linh đấm rất chuẩn xác, dùng toàn
lực, tuy rằng không thể so sánh được với một người đàn ông khỏe mạnh
nhưng cũng khiến Vũ Gia Minh ê ẩm một bên hàm.
Cũng may cửa ngăn giữa băng ghế trước và băng ghế sau đã được hạ xuống
nên Trợ lý Tân và anh vệ sĩ không nhìn và nghe thấy được gì. Nếu không,
họ đã phải trợn mắt há mồm, cười khoái trá trong lòng vì có người đã
thay họ dạy cho Vũ Gia Minh một bài học vì tội khinh người và coi người
khác là đồ chơi của mình.
“Cô…” Vũ Gia Minh tức đến phát run, nghiến răng nghiến lợn, mặt đỏ gay vì cáu.
Tú Linh luống cuống tìm cách rời khỏi lòng hắn, mắt ngó nghiêng xung quanh tìm chỗ nấp.
Vừa mới loạng choạng đứng dậy, Vũ Gia Minh đã chồm lên như một con báo
săn mồi. Đẩy ngã Tú Linh xuống sàn xe, Vũ Gia Minh nằm đè lên.
“Bạch Tú Linh ! Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Nếu xảy ra chuyện gì
thì cô cũng đừng có trách tôi đối xử tàn nhẫn và vô tình với cô.” Vũ Gia Minh phát tiết tức giận bằng cách cắn mạnh vào môi Tú Linh, hai tay giữ chặt lấy tay Tú Linh trên đỉnh đầu.
Tú Linh lảng tránh nụ hôn của Vũ Gia Minh, mặt hết quay sang trái lại
sang phải, co chân đạp vào người hắn, miệng la hét không ngừng, mắt long lanh lệ.
Vũ Gia Minh giờ giống hệt một con sói nổi điên, hoàn toàn quên mất câu:
“Thương hương tiếc ngọc”, lúc này hắn để cho giận dữ và phẫn nộ trong
người điều khiển suy nghĩ và hành động của chính mình.
Lúc chiếc váy tuột khỏi vai, cũng là lúc Tú Linh rơi lệ, nỗi đau trong
lòng đang khoét sâu vào tận xương tủy, căm hận và chán ghét Vũ Gia Minh
càng lúc càng tăng.
Khi nỗi sợ hãi kiểm soát toàn bộ cơ thể, thần kinh vượt quá sức chịu
đựng, Tú Linh nhỏ bé, đáng thương đã ngất xỉu, mềm nhũn nằm trên sàn
nhà, hơi thở thoi thóp, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực, mặt trắng
bệch giống hệt một người sắp chết.
Khi cơn giận trôi qua đi, Vũ Gia Minh vò đầu bứt tóc, vội bế Tú Linh lên.
“Bạch Tú Linh !” Tay run run chạm vào mũi Tú Linh, mắt đục ngàu, lòng
đau như cắt, Vũ Gia Minh hối hận mãi không thôi. Hắn biết hắn sai rồi,
lẽ ra hắn không nên hành động một cách hàm hồ và thô bạo như thế mới
phải. Tú Linh không giống như những cô gái hám tiền và lẳng lơ khác. Lần trước gây tổn thương, hắn vẫn chưa kịp giảng hòa, thế mà nay hắn lại
tiếp tục đục khoét thêm vào nỗi đau trong lòng Tú Linh. Có lẽ Tú Linh sẽ không bao giờ còn để ý đến hắn nữa.
Ôm chặt Tú Linh vào lòng, đau xót nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tú Linh,
dáng vẻ Vũ Gia Minh trông lôi thôi lếch thếch, không còn trông phong độ
và gọn gàng giống như lúc mới ra khỏi nhà. Bây giờ hắn mới nhận ra khi
làm đau người con gái mà mình thích, cũng làm đau chính bản thân mình.
………………………
Bệnh viện Gia Long được xây dựng cách đây hơn 10 năm, gồm sáu tầng, có
hơn 100 bác sĩ và y tá, trang thiết bị hiện đại, là bệnh viện nổi tiếng
của thành phố.
Đã là sinh viên y khoa, ai cũng ước mơ khi ra trường có thể làm việc tại bệnh viện Gia Long, làm việc ở đây chẳng những lương cao, tương lai đảm bảo, mà còn có thể phát huy hết khả năng của mình, được cử đi học ở
nước ngoài để nâng cao tay nghề.
Thư Phàm là một sinh viên ưu tú, đoạt nhiều bằng khen và giải thưởng,
nên chưa rời khỏi ghế nhà trường, đã được nhận vào làm tại bệnh viện Gia Long.
Giáo sư Trần là người thầy hướng dẫn cho Thư Phàm hơn một năm nay, ông
rất quý cô học trò ham hỏi học hỏi và chăm ngoan. Kể từ lúc vào làm việc tại bệnh viện Gia Long, Thư Phàm không xin nghỉ phép một ngày nào,
nhưng đã gần một tuần mà không thấy Thư Phàm đi làm, cũng không thấy gọi điện đến xin nghỉ ốm hay bận việc gia đình, giáo sư Trần và mấy bác sĩ
trong khoa nội cảm thấy khó hiểu và thắc mắc tại sao Thư Phàm lại đột
nhiên biến mất một cách kì lạ như thế.
Thư Phàm vừa bước chân vào tiền sảnh, hai y tá làm việc trong khoa nội vội vàng chạy lại gần, thân thiết bấu lấy tay Thư Phàm.
“Thư Phàm ! Em đã đi đâu mấy ngày hôm nay ?” Một cô ý tá hơn 30 tuổi, mỉm cười hỏi.
“Em bận việc đột xuất.” Thư Phàm lấp liếm, không muốn nói cho cô y tá biết chuyện xảy ra vào buổi tối mấy ngày hôm trước.
“Bận việc riêng ?” Cô y tá hơn 20 tuổi nhắc lại câu trả lời của Thư
Phàm, “Lạ thật ! Trước đây mình chưa thấy cậu nghỉ việc ở nhà bao giờ.”
“Trước khác, nay khác. Mấy hôm nay ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì không ?” Thư Phàm đơn giản nói, cố gắng hướng sự chú ý của hai cô y tá sang
một vấn đề khác.
“Mấy ngày hôm nay, bệnh viện chúng ta đã nhận hơn 100 bệnh nhân.” Cô y
tá trẻ hơn thông báo tình hình bệnh viện cho Thư Phàm biết.
“Xem ra mùa này có rất nhiều người bị ốm đau.”
Thư Phàm cùng hai cô y tá đi lên lầu hai, rẽ phải, vượt qua bốn gian
phòng, gian phòng cuối cùng là khoa nội nơi Thư Phàm cùng hai cô y tá
đang công tác.
Buổi sáng là thời điểm bệnh nhân cùng thân nhân đến khám chữa bệnh, nên
khá ồn ào và náo nhiệt. Người đi qua đi lại trên hành lang bệnh viện
đông như mắc cửi. Mọi người đủ mọi loại lứa tuổi, già có, trẻ có, ăn mặc trong những bộ quần áo đầy đủ màu sắc, kích cỡ, điểm vào khung cảnh đó
là những chiếc áo blouse màu trắng của bác sĩ, những chiếc áo cánh của y tá.
Thư Phàm mở cửa, chân rảo bước vào trong, lòng hồi hộp không biết giáo
sư Trần sẽ nói gì với mình. Thư Phàm rất mong, giáo sư Trần không giận
việc mình dám biến mất hơn bốn ngày mà không thông báo trước một tiếng,
cũng không gọi điện thoại xin phép.
Giáo sư Trần đang ngồi trên ghế, mắt chăm chú đọc cuốn sổ bệnh án, mái
tóc điểm sương rũ xuống che khuất đi vầng trán rộng hơi hói. Nhìn giáo
sư trông đạo mạo, giống hệt một nhà hiền triết, thấu hiểu hết nhân tình
thế thái.
“Giáo sư !” Thư Phàm rụt rè lên tiếng.
Giáo sư Trần ngẩng mặt, ngước mắt nhìn Thư Phàm đang đứng ở giữa phòng.
“Thư Phàm ! Cuối cùng thì em cũng đã chịu xuất đầu lộ diện !” Giáo sư Trần cười, hài hước bảo Thư Phàm.
“Em xin lỗi.” Thư Phàm cười hì hì, hai tay xoa xoa vào nhau, điệu bộ hệt một đứa trẻ con phạm lỗi, đang tìm cách lấy lòng người lớn.
“Thầy sẽ không hỏi mấy ngày vừa qua em đã đi đâu và làm gì, nhưng mà
việc em nghỉ không xin phép, cũng không gọi điện thông báo cho thầy,
khiến thầy rất không hài lòng.” Giáo sư Trần nghiêm khắc, trừng mắt nhìn Thư Phàm.
“Dạ, em biết lỗi rồi. Lần sau em sẽ không nghỉ việc một cách vô phép như thế nữa.” Thư Phàm vội vàng lên tiếng xin lỗi, đồng thời không quên hứa hẹn cho giáo sư Trần yên tâm.
“Lúc nữa, em theo thầy đi khám bệnh cho bệnh nhân.” Giáo sư Trần hiểu
tính cô học trò nghịch ngợm và quậy như quỷ sứ, đã dễ dàng bỏ qua cho
lỗi lầm của Thư Phàm.
“Vâng.” Thư Phàm dạ dan, cười tươi như hoa nở, nhanh tay gỡ túi xách ra khỏi vai.
Mỗi bác sĩ đều có một ngăn đựng đồ riêng, Thư Phàm là bác sĩ làm việc trong bệnh viện nên cũng không ngoại lệ.
Đút túi xách vào trong hộc tủ, đóng khóa, mặc áo blouse vào người, Thư Phàm đã sẵn sàng cho một ngày làm việc.
………………………..
Chiếc xe ô tô màu xám từ từ tiến vào cổng công ty Hoàng Thị, nhân viên gác cổng kính cẩn cúi đầu chào Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt hoàn toàn không để ý đến hiện tại xung quanh, trong đầu
đang ngập tràn hình bóng của Thư Phàm, đang lo lắng cho sự an toàn của
Thư Phàm, lo sợ khi không có hắn ở bên cạnh, Thư Phàm sẽ gặp phải chuyện bất trắc không may.
Là người từ trước đến nay không coi trọng chuyện sống chết của bản thân, cũng không để nguy hiểm vào mắt, nhưng kể từ khi quen biết Thư Phàm,
hắn lại trở nên lẩn thẩn, hay lo sợ vu vơ, có đôi lúc hắn còn ước giá mà mình không phải là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoàng Thị thì hay biết
mấy.
Nếu không phải, hắn sẽ không liên lụy đến sự an nguy của Thư Phàm. Nhưng mà nếu hắn không phải là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Thị, không bị người ta đuổi giết, không ngất xỉu trước cổng nhà trọ của Thư Phàm, thì hắn đâu có được gặp Thư Phàm. Xem ra mọi chuyện trên đời này đều có cái giá của nó.
Tuấn Hùng lái xe vào tầng hầm để xe của tập đoàn Hoàng Thị.
Tắt máy xe, bước xuống, Tuấn Hùng mở cửa cho Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cậu chủ !” Tuấn Hùng gọi nhỏ, lịch sự nhắc nhở “Đã đến nơi rồi.”
Đang suy nghĩ đến xuất thần, Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, vội bước xuống xe.
Tuấn Hùng đóng cửa xe, cùng Hoàng Tuấn Kiệt tiến đến cửa thang máy.
Bấm mũi tên chỉ xuống dưới, Tuấn Hùng quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang chìm vào suy tư ở bên cạnh.
“Cậu chủ có cho rằng Vũ Gia Minh sẽ chấp nhận đồng ý xóa nợ cho cô Tú Linh không ?”
Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, cười lạnh: “Tôi nghĩ là không. Một kẻ cao
ngạo như hắn, làm sao có thể chấp nhận bị người khác dành mất đồ chơi
của mình, hơn nữa chúng ta còn ngang nhiên mang người đi trước mặt hắn.”
“Nếu thế thì cô Tú Linh sẽ nguy hiểm mất, ngay cả cô Thư Phàm cũng không an toàn.” Tuấn Hùng lo lắng thay cho sự an toàn của Tú Linh và Thư
Phàm.
“Chính vì hiểu điều này nên tôi mới cử người đi theo, ngầm bảo vệ họ từ
xa.” Hoàng Tuấn Kiệt bối rối vuốt tóc, nỗi bất an và lo lắng trong lòng
càng lúc càng tăng.
“Cậu chủ !” Tuấn Hùng liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, lựa lời nói, “Cậu đừng lo lắng quá, hai chị em Thư Phàm sẽ không sao đâu.”
“Ring !” Cánh cửa thang máy mở ra, Tuấn Hùng và Hoàng Tuấn Kiệt bước vào trong.
“Tôi cũng hy vọng họ được bình an vô sự. Nếu Vũ Gia Minh dám dở trò, tôi sẽ không tha cho cậu ta, sẽ bắt cậu ta trả giá gấp đôi cho những gì mà
cậu ta đã gây ra.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng, trầm giọng tuyên thệ với
lòng.
Đứng ở bên cạnh, Tuấn Hùng rùng mình ớn lạnh, nuốt nước bọt, tay vỗ
ngực. Tuấn Hùng thấy mình may mắn vì không phải là kẻ thù của Hoàng Tuấn Kiệt, nếu không hắn đã băm thây ra hàng trăm hàng nghìn mảnh rồi.
……………………….
Chiếc xe ô tô màu xám bạc bon bon trên đường, chở Vũ Gia Minh, Tú Linh, Trợ lý Tân cùng người vệ sĩ riêng ra sân bay.
Tú Linh ngủ mê mệt trên ghế xe, đầu gác lên đùi Vũ Gia Minh. Tú Linh
ngất xỉu, tuy rằng Vũ Gia Minh đau lòng và thấy có lỗi với Tú Linh,
nhưng đồng thời lại giúp cho kế hoạch của hắn dễ dàng thực hiện hơn.
Bình thường khi đi công tác, Vũ Gia Minh không bao giờ mang theo bạn
gái, hay người tình, nhưng lần này lại khác. Hắn muốn trong thời gian đi khảo sát tình hình kinh doanh và kí kết hợp đồng với đối tác, hắn sẽ
giữ Tú Linh ở bên cạnh, cùng Tú Linh trải qua những giờ phút vui vẻ,
muốn dẫn Tú Linh đi chơi khắp nơi.
Đối với việc mình quan tâm quá mức đến Tú Linh, Vũ Gia Minh cho đến giờ
vẫn chưa lý giải được nguyên nhân vì sao, nhưng hắn đã biết làm theo
tiếng nói của con tim mình, làm theo ước muốn của bản thân.
“Bíp ! Bíp !” Hai tiếng chuông vang lên cùng một lúc.
Vũ Gia Minh cau mày, dùng chân ấn nút dưới thành xe ô tô.
“Xoạch !” Cánh cửa ngăn cách băng ghế trước và băng ghế sau được kéo gọn lên trên.
“Có chuyện gì ?” Vũ Gia Minh lạnh lùng hỏi.
Trợ lý Tân quay lại nhìn Vũ Gia Minh, mắt nhìn lướt qua khuôn mặt say ngủ của Tú Linh.
“Hừ !” Vũ Gia Minh trừng mắt cảnh cáo Trợ lý Tân, hắn không cho phép Trợ lý Tân nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ trông ngây thơ, trong sáng, xinh đẹp động lòng người của Tú Linh.
Trợ lý Tân hốt hoảng vội thu lại ánh mắt của mình, tự trách bản thân
mình sơ suất đã quên mất tính cách bá đạo và không biết đến lý lẽ của Vũ Gia Minh.
“Có chuyện gì thì nói đi !” Vũ Gia Minh tức tối, nhắc nhở Trợ lý Tân.
“Cậu chủ ! Xe của chúng ta đang bị theo dõi.” Trợ lý Tân dùng khăn tay
lau mồ hôi trán, run giọng thông báo tin tức cho Vũ Gia Minh nghe.
“Là nam hay nữ ?” Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, mắt lóe sáng, tinh thần đột nhiên phấn chấn hẳn lên.
“Là một người đàn ông mặc quần jean bạc màu, áo khoác bò đã bám theo
chúng ta từ lúc rời khỏi trường đại học sư phạm đến tận bây giờ.”
“Tìm cách cắt đuôi, đồng thời cũng tìm hiểu xem người đàn ông đó đang làm việc cho ai.” Vũ Gia Minh vuốt mũi, nở một nụ cười.
“Vâng, thưa cậu chủ.” Trợ lý Tân rùng mình ớn lạnh khi trông thấy nụ cười có thể giết chết người của Vũ Gia Minh.
…………………….
Người vệ sĩ đã bám theo chiếc ô tô màu xám bạc đang chạy bon bon đằng trước được hơn 20 phút.
Do tâm trạng bồn chồn, sợ bị bỏ lại phía sau và mất dấu vết, anh vệ sĩ
đã chủ quan không biết rằng hành động lộ liễu, tiếp cận quá gần chiếc xe ô tô màu xám bạc đã khiến Trợ lý Tân và người vệ sĩ riêng của Vũ Gia
Minh nghi ngờ.
Nếu là một người bình thường sẽ không phát hiện ra được nguy hiểm và
đang bị người khác theo dõi, nhưng một khi đã làm việc cho Vũ Gia Minh,
thì không thể là một người bình thường.
Chiếc xe ô tô phía trước đột nhiên tăng tốc, luồn lách, vượt qua mấy chiếc xe ô tô đang đi cùng chiều.
Anh vệ sĩ vội tăng ga, bám theo sát nút.
Nhìn gương chiếu hậu, Vũ Gia Minh có thể nhìn rõ hình ảnh của người
thanh niên mặc quần jean bạc màu, áo khoác bò, đi xe máy phân khối lớn ở phía sau.
Nụ cười trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng trở nên đáng sợ, đôi mắt sắc
bén nhìn chăm chú vào gương xe, tay chống cằm, dáng vẻ ung dung nhàn
nhã, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng khẩn trương và đề cao cảnh giác của
hai người ngồi trên băng ghế đằng trước.
Vuốt tóc Tú Linh, cúi đầu xuống, Vũ Gia Minh hôn nhẹ lên má, phả hơi
nóng vào tai Tú Linh: “Tôi đoán người thanh niên đang bám theo xe ô tô
của tôi kia, là người mà Hoàng Tuấn Kiệt cử đi theo bảo vệ cô.”
“Ha ha ha ! ” Vũ Gia Minh cười như điên, ghen tuông và thù hận bùng
phát, tay hắn siết nhẹ vào tay Tú Linh, “Tôi sẽ dạy cho hắn một bài học. Hừ ! Dám mơ tưởng là có thể ngăn cản được tôi tiếp cận cô ?”
Trợ lý Tân và anh vệ sĩ kín đáo trao đổi ánh mắt, cả hai lắc đầu thở
dài, đồng thời cầu nguyện là có thể tìm cách cắt được đuôi người vệ sĩ
đang theo dõi ở phía sau, nếu không số phận của họ sẽ giống như cá nằm
trên thớt, mặc cho Vũ Gia Minh băm chém.
Càng nghĩ họ càng thấy ớn lạnh, vội nghiêm túc vâng mệnh làm theo yêu cầu của Vũ Gia Minh.
Đến một ngã tư, chiếc xe ô tô màu xám bạc rẽ phải, anh vệ sĩ vẫn bám theo không rời.
Con đường này khá vắng vẻ, ít người qua lại, hàng cây hai bên đường cao
chưa quá ngang đầu, bồn hoa được trồng ở giữa đường phân thành hai chiều rõ rệt.
Chiếc xe ô tô màu xám bạc đi chậm dần, người vệ sĩ đi ở phía sau cách
khoảng hơn 500 trăm mét. Thấy chiếc xe ô tô đằng trước giảm tốc độ, anh
vệ sĩ cũng giảm theo.
Tình trạng vừa đi vừa bò ra đường này kéo dài khoảng năm phút, đột nhiên có hơn 10 chiếc xe ô tô phân khối lớn không biết từ đâu, ùn ùn kéo tới, vây lấy người vệ sĩ được Hoàng Tuấn Kiệt cử đi bảo vệ Tú Linh vào giữa, cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Bây giờ anh vệ sĩ không còn tiếp tục
lén lút theo dõi Vũ Gia Minh được nữa, mà đã bị Vũ Gia Minh phát hiện.
Vũ Gia Minh nhếch mép cười nhạt, phất tay phân phó: “Đi thôi !”
“Vâng !” Trợ lý Tân toát mồ hôi hột vì cách làm việc nhanh gọn và khôn khéo của Vũ Gia Minh.
Người vệ sĩ kia sẽ bị Vũ Gia Minh cho người tạm giữ làm khách trong một
căn nhà ở ngoại ô mấy ngày. Dù cho Hoàng Tuấn Kiệt có biết được việc Tú
Linh bị Vũ Gia Minh bắt cóc đi chăng nữa, cũng không thể nhanh chóng tìm ra được nơi mà Tú Linh và Vũ Gia Minh đang ở. Xem ra trong trận chiến
này, Vũ Gia Minh vẫn thông minh và biết sử dụng mưu kế hơn Hoàng Tuấn
Kiệt.
Dùng chân bấm nút trên thành xe, Vũ Gia Minh thỏa mãn nở một nụ cười vui vẻ, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tú Linh.
“Nhóc con ! Để xem khi không còn Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh, cô có thể chống cự được tôi bao lâu ?” Vũ Gia Minh tà ác thì thào,
thích thú ngây người ngồi ngắm Tú Linh say ngủ.
Người vệ sĩ được cử đi bảo vệ Tú Linh đã ẩn thân trong bóng tối, che dấu thân phận của mình bằng cách cải trang, và hòa lẫn vào dòng người ngược xuôi trên đường.
Lúc Tú Linh bước xuống xe ô tô, đi vào trong sân trường, người vệ sĩ cũng đi theo cùng vào.
Ăn mặc giống như một người bình thường, vóc dáng cao lớn, và khá bảnh
bao khiến nhiều cô sinh viên phải ngước mắt ngắm nhìn, thậm chí có người còn lầm tưởng anh vệ sĩ là sinh viên trong trường.
Khi Tú Linh theo chân Trợ lý Tân ra cổng trường sư phạm để gặp Vũ Gia
Minh, anh vệ sĩ cẩn thận đi cách xa họ một đoạn, đội mũ lưỡi trai che
lấp đi nửa khuôn mặt.
Đứng nấp sau một gốc cây, anh vệ sĩ chăm chú quan sát từng diễn biến
hành động của Vũ Gia Minh, Tú Linh, Trợ lý Tân và người vệ sĩ riêng của
Vũ Gia Minh.
Anh vệ sĩ định xông lên ngăn cản không cho phép Vũ Gia Minh vô cớ bắt
người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, nhưng được sự dặn dò của Hoàng
Tuấn Kiệt là tuyệt đối không được phép để Tú Linh chịu bất cứ thương tổn gì, nên đành phải cố nhẫn nhịn.
Ngay sau khi chiếc xe ô tô màu xám bạc của Vũ Gia Minh rời khỏi cổng
trường đại học sư phạm, anh vệ sĩ lập tức phóng xe máy đuổi theo.
……………………….
Ngồi trên xe ô tô, Tú Linh không ngừng la hét, tay đập mạnh vào cửa kính xe ô tô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.
Vũ Gia Minh cau mày, không hài lòng vì thú cưng dám làm phản và chống đối lại mệnh lệnh của mình.
“Bạch Tú Linh !” Vũ Gia Minh quát: “Cô có ngồi im không ?”
“Dừng xe !” Tú Linh hét to, hai tay vỗ vào cánh cửa xe ô tô, “Mau dừng xe lại !”
Vũ Gia Minh bực mình, ngay lập tức lôi Tú Linh ngồi lên lòng, tay ôm ngang người Tú Linh.
“Cô đừng gào thét nữa !” Vũ Gia Minh dịu giọng, dụ dỗ Tú Linh, “Tôi sẽ không thả cho cô xuống đâu.”
Tú Linh căm phẫn, trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Thả tôi xuống ngay lập
tức ! Tôi không muốn đi cùng với anh. Tôi và anh bây giờ không còn quan
hệ gì cả.”
“Im ngay !” Vũ Gia Minh tức tối, rống to: “Cô không được phép nói là hai chúng ta không còn quan hệ gì cả. Cô vẫn còn là nhân tình của tôi.”
“Buồn cười !” Tú Linh nghiến răng, tay siết chặt thành hình nắm đấm:
“Chiều tối hôm qua, tôi đã nói rõ ràng rằng giao dịch giữa hai chúng ta
đã bị hủy bỏ. Dù anh không nhận số tiền 400 triệu mà anh Kiệt trả cho
anh, cũng không sao. Tôi chấp nhận để anh kiện tôi ra tòa, chấp nhận tù
mấy tháng, còn hơn nhận lời làm nhân tình của anh.”
Bình thường Tú Linh tuyệt đối không dám nói ra những lời thẳng thắn và
tuyệt tình như thế. Nhưng Vũ Gia Minh hết lần này đến lần khác đem Tú
Linh ra để đùa giỡn, không thèm quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của Tú Linh.
“Bạch, Tú, Linh !” Vũ Gia Minh gằn từng từ từng chữ, hỏa khí đã bốc cao
lên đến tận đỉnh đầu, “Cô càng chống đối, tôi càng muốn giữ cô bằng
được. Hừ ! Đừng tưởng bây giờ cô được Hoàng Tuấn Kiệt chống đỡ và hỗ trợ ở sau lưng, thì cô cho rằng có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Một khi tôi đã chọn trúng cô làm nhân tình của tôi, thì khi nào tôi cảm
thấy chán, tôi sẽ để cho cô đi, còn nếu không cô hãy ngoan ngoãn nghe
lời của tôi đi.”
“Anh…” Tú Linh chết lặng, mắt trân trối nhìn Vũ Gia Minh. Trên đời này
Tú Linh chưa từng gặp phải một tên nào mặt dày, xấu xa và vô liêm sỉ
giống như Vũ Gia Minh. Thật không ngờ những câu nói không có một chút
tình người nào như thế, mà hắn cũng có thể vô tư nói ra miệng được.
“Thế này thì quá lắm ! Dù mình không phải là một thiên kim tiểu thơ, một công chúa lá ngọc cành vàng, nhưng mình là người, là một công dân tự
do, có quyền sống bình đẳng giống như ai. Tại sao hắn dám vũ nhục mình,
dám coi mình là một món đồ chơi của hắn ?” Càng nghĩ Tú Linh càng tức,
càng căm hận Vũ Gia Minh.
Ngồi thọt lõm trong lòng Vũ Gia Minh, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, mười
đầu ngón tay cứng đờ, môi mím chặt, đôi mắt đen láy to tròn long lanh
nước, Tú Linh hít một hơi thật dài, hai bàn tay từ từ đưa lên.
Cổ áo Vũ Gia Minh bị túm gọn trong lòng bàn tay nhỏ bé của Tú Linh.
“Vũ Gia Minh ! Anh nghe cho rõ đây !” Tú Linh nhấn mạnh từng tiếng, “Tôi không phải là một con rối của anh, cũng không phải là nhân tình của
anh. Đối với tôi, anh là một tên xấu xa, một kẻ kiêu ngạo không hiểu lý
lẽ, không tôn trọng người khác. Tốt nhất là anh nên thả cho tôi xuống,
nếu không tôi sẽ không để cho anh sống yên.”
Trợ lý Tân thích thú cười thầm, khóe miệng khẽ cong lên. Từ khi trở
thành trở thành trợ lý riêng của Vũ Gia Minh, Trợ lý Tân chỉ nghe Vũ Gia Minh mắng chửu người khác, chưa từng nghe người khác quát thẳng vào mặt hắn bao giờ. Nay Trợ lý Tân mới được mở rộng tầm mắt, xem ra hai chị em Tú Linh quả thật là rất gan dạ và khác người.
Vũ Gia Minh gia lực đạo vào tay, Tú Linh nhăn nhó, buột miệng kêu lên một tiếng vì đau.
“Cô giỏi lắm ! Dám thách thức tính kiên nhẫn của tôi.” Vũ Gia Minh tức
tối, trầm giọng cảnh cáo Tú Linh, “Cô đừng tưởng tôi không ra tay đánh
cô, thì cô muốn nói thế nào thì nói. Cô có tin là ngay bây giờ tôi sẽ
trừng phạt cô không ?”
“Anh…Đồ…đồ xấu xa !” Vốn là một cô gái hơi nhút nhát, khờ khạo, và dễ
siêu lòng, Tú Linh ít khi nào mở miệng mắng người khác, nên những ngôn
từ mà Tú Linh dùng quá văn vẻ, chẳng có một chút xíu sát thương nào cả.
Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn Tú Linh: “Cô muốn mắng chửu gì, thì cứ nói hết ra đi. Nói hết đi, để tôi trừng phạt cô một thể.” Vũ Gia Minh cố tình
khiêu khích Tú Linh, vì hắn thừa hiểu Tú Linh chỉ có thể nói đôi ba câu
ấy là hết.
Từ bé đến giờ Tú Linh chưa từng gặp phải một tên nào có tính cách vô sỉ
giống như Vũ Gia Minh, người ta nói con giun xéo mãi cũng đến lúc quằn,
Tú Linh bộc phát tức giận, mím môi mắm mỏ, dơ bàn tay nhỏ nhắn lên.
Vũ Gia Minh nắm chặt lấy cô tay Tú Linh, rít giọng quát: “Cô dám dơ tay đánh tôi ?”
Tú Linh cố giằng tay ra khỏi gọng kìm của Vũ Gia Minh: “Buông tay !”
“Cô phải xin lỗi tôi ngay lập tức !” Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh, mặt lạnh như băng.
“Tại sao tôi phải xin lỗi anh ?” Tú Linh tủi thân chất vấn Vũ Gia Minh,
“Tôi đâu có làm sai việc gì. Anh nên nhớ người bắt cóc tôi lên xe là
anh, người ép tôi phải đi cùng anh cũng chính là anh.”
“Cô giỏi lắm, càng ngày cô càng học được cách cãi lại mệnh lệnh tôi rồi
đấy.” Vũ Gia Minh trào phúng khen ngợi Tú Linh, lúc này hắn có một mong
muốn mãnh liệt là có thể hảo hảo trừng phạt Tú Linh một phen. Nếu Tú
Linh biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, thì có lẽ Tú Linh đã khóc thét vì sợ hãi, sau đó ngất xỉu vì không chịu đựng được.
“Cô không muốn làm nhân tình của tôi, cũng không muốn đi cùng tôi ?” Vũ
Gia Minh đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười tựa một tên ác ma đang chuẩn
bị hút hồn người đối diện, sau đó đưa người đó xuống địa ngục cùng với
mình.
Tú Linh mở to mắt nhìn Vũ Gia Minh, ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Thà rằng Vũ Gia Minh quát mắng, còn không đáng sợ bằng lúc trông thấy nụ cười
như không cười của hắn.
“Đúng…đúng…” Tú Linh lắp bắp, mắt đề phòng nhìn Vũ Gia Minh, trong đầu không ngừng cầu nguyện.
Vũ Gia Minh dùng chân đá vào một nút bấm ở thành xe bên phải.
“Cạch !”Cửa kính xe ngăn cách giữa băng ghế trước và băng ghế sau được hạ xuống.
Tú Linh giật nảy người, màu sắc trên khuôn mặt thay đổi liên tục, mắt kinh hoàng quay lại nhìn cửa xe kính ở đằng sau lưng.
“Cái…cái kia…” Tú Linh run run chỉ tay, không hiểu vì sao Vũ Gia Minh lại hạ kính xe.
Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, mắt rực sáng nhìn Tú Linh.
“Chúng ta có nhiều chuyện riêng tư cần nói với nhau, nên không thể để
cho người ngoài nghe.” Vũ Gia Minh khàn giọng trả lời, đôi mắt sắc bén
của hắn mãnh liệt nhìn ngắm Tú Linh từ trên xuống dưới.
Tú Linh co rúm ngồi trong lòng Vũ Gia Minh, trông Tú Linh chẳng khác gì
một con thỏ đang chuẩn bị dâng vào miệng con sói Vũ Gia Minh.
“Bạch Tú Linh !” Vũ Gia Minh gọi nhỏ, đầu cúi thấp xuống.
Tú Linh ngẩng mặt, ngước mắt nhìn Vũ Gia Minh. Khi thấy đôi môi mỏng đỏ
như son của hắn sắp chạm vào môi mình, Tú Linh trợn tròn mắt, cổ họng
khô khốc, trái tim gần như ngừng đập, ngồi cứng ngắc trên đùi Vũ Gia
Minh, sợ đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hai tay Vũ Gia Minh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng người
của Tú Linh, đầu lưỡi lướt trên môi, luồn vào miệng, quét nhẹ vào hàm
răng nanh trắng bóng, khuấy đảo đầu lưỡi đinh hương có vị ngọt của ong
mật, mùi thơm của hoa.
Tú Linh nửa mơ nửa tỉnh, mắt vẫn mở to nhìn Vũ Gia Minh không chớp. Nụ
hôn của Vũ Gia Minh đã khiến Tú Linh có cảm giác mình đang bay lên, lúc
lại thấy mình bị nhấn chìm xuống nước.
Từ từ bàn tay Vũ Gia Minh thâm nhập vào trong váy của Tú Linh, vuốt nhẹ
từ bắp chân lên đùi. Nụ hôn ướt át, nóng bỏng chuyển dần từ môi đến mang tai, răng Vũ Gia Minh cắn nhẹ vào vành tai.
Người Tú Linh từ lạnh toát, biến thành nóng như lò lửa. Bằng khả năng
điêu luyện và dày dạn kinh nghiệm trong tình trường của mình, Vũ Gia
Minh đã khiến thần trí Tú Linh trở nên mơ hồ, nhanh chóng có phản ứng
với sự đụng chạm của hắn.
Nụ cười tà ác trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, hắn khoái trá cười thầm vì có thể thành công chế phục được con mèo nhỏ, chịu ngoan ngoãn
để cho hắn sử dụng móng vuốt của mình.
Một tấc rồi lại một tấc, Vũ Gia Minh càng được nước lấn tới, tay hắn
chuyển dần lên đến ngang eo Tú Linh, môi hắn chạm nhẹ vào cổ. Trong khi
Tú Linh chưa kịp phản ứng lại hành động vô sỉ của hắn, răng hắn đã cắn
vào làn da trắng mịn và mỏng manh trên cổ của Tú Linh, mấy vết cắn đã để lại mấy dấu răng thể hiện chủ quyền của hắn đối với thân thể Tú Linh.
Tú Linh kinh hoàng thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mặt đỏ như gấc chín, tay siết chặt, mắt căm phẫn nhìn Vũ Gia Minh.
Vừa thẹn vừa giận, cục tức trong người vo lại thành một khối thuốc nổ,
Tú Linh dồn tất cả vào bàn tay phải, nhanh như chớp dơ lên.
“Bốp !” Quả đấm của Tú Linh bay thẳng vào má trái của Vũ Gia Minh, nụ
cười ác ma trên môi hắn tắt ngấm. Tú Linh đấm rất chuẩn xác, dùng toàn
lực, tuy rằng không thể so sánh được với một người đàn ông khỏe mạnh
nhưng cũng khiến Vũ Gia Minh ê ẩm một bên hàm.
Cũng may cửa ngăn giữa băng ghế trước và băng ghế sau đã được hạ xuống
nên Trợ lý Tân và anh vệ sĩ không nhìn và nghe thấy được gì. Nếu không,
họ đã phải trợn mắt há mồm, cười khoái trá trong lòng vì có người đã
thay họ dạy cho Vũ Gia Minh một bài học vì tội khinh người và coi người
khác là đồ chơi của mình.
“Cô…” Vũ Gia Minh tức đến phát run, nghiến răng nghiến lợn, mặt đỏ gay vì cáu.
Tú Linh luống cuống tìm cách rời khỏi lòng hắn, mắt ngó nghiêng xung quanh tìm chỗ nấp.
Vừa mới loạng choạng đứng dậy, Vũ Gia Minh đã chồm lên như một con báo
săn mồi. Đẩy ngã Tú Linh xuống sàn xe, Vũ Gia Minh nằm đè lên.
“Bạch Tú Linh ! Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Nếu xảy ra chuyện gì
thì cô cũng đừng có trách tôi đối xử tàn nhẫn và vô tình với cô.” Vũ Gia Minh phát tiết tức giận bằng cách cắn mạnh vào môi Tú Linh, hai tay giữ chặt lấy tay Tú Linh trên đỉnh đầu.
Tú Linh lảng tránh nụ hôn của Vũ Gia Minh, mặt hết quay sang trái lại
sang phải, co chân đạp vào người hắn, miệng la hét không ngừng, mắt long lanh lệ.
Vũ Gia Minh giờ giống hệt một con sói nổi điên, hoàn toàn quên mất câu:
“Thương hương tiếc ngọc”, lúc này hắn để cho giận dữ và phẫn nộ trong
người điều khiển suy nghĩ và hành động của chính mình.
Lúc chiếc váy tuột khỏi vai, cũng là lúc Tú Linh rơi lệ, nỗi đau trong
lòng đang khoét sâu vào tận xương tủy, căm hận và chán ghét Vũ Gia Minh
càng lúc càng tăng.
Khi nỗi sợ hãi kiểm soát toàn bộ cơ thể, thần kinh vượt quá sức chịu
đựng, Tú Linh nhỏ bé, đáng thương đã ngất xỉu, mềm nhũn nằm trên sàn
nhà, hơi thở thoi thóp, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực, mặt trắng
bệch giống hệt một người sắp chết.
Khi cơn giận trôi qua đi, Vũ Gia Minh vò đầu bứt tóc, vội bế Tú Linh lên.
“Bạch Tú Linh !” Tay run run chạm vào mũi Tú Linh, mắt đục ngàu, lòng
đau như cắt, Vũ Gia Minh hối hận mãi không thôi. Hắn biết hắn sai rồi,
lẽ ra hắn không nên hành động một cách hàm hồ và thô bạo như thế mới
phải. Tú Linh không giống như những cô gái hám tiền và lẳng lơ khác. Lần trước gây tổn thương, hắn vẫn chưa kịp giảng hòa, thế mà nay hắn lại
tiếp tục đục khoét thêm vào nỗi đau trong lòng Tú Linh. Có lẽ Tú Linh sẽ không bao giờ còn để ý đến hắn nữa.
Ôm chặt Tú Linh vào lòng, đau xót nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tú Linh,
dáng vẻ Vũ Gia Minh trông lôi thôi lếch thếch, không còn trông phong độ
và gọn gàng giống như lúc mới ra khỏi nhà. Bây giờ hắn mới nhận ra khi
làm đau người con gái mà mình thích, cũng làm đau chính bản thân mình.
………………………
Bệnh viện Gia Long được xây dựng cách đây hơn 10 năm, gồm sáu tầng, có
hơn 100 bác sĩ và y tá, trang thiết bị hiện đại, là bệnh viện nổi tiếng
của thành phố.
Đã là sinh viên y khoa, ai cũng ước mơ khi ra trường có thể làm việc tại bệnh viện Gia Long, làm việc ở đây chẳng những lương cao, tương lai đảm bảo, mà còn có thể phát huy hết khả năng của mình, được cử đi học ở
nước ngoài để nâng cao tay nghề.
Thư Phàm là một sinh viên ưu tú, đoạt nhiều bằng khen và giải thưởng,
nên chưa rời khỏi ghế nhà trường, đã được nhận vào làm tại bệnh viện Gia Long.
Giáo sư Trần là người thầy hướng dẫn cho Thư Phàm hơn một năm nay, ông
rất quý cô học trò ham hỏi học hỏi và chăm ngoan. Kể từ lúc vào làm việc tại bệnh viện Gia Long, Thư Phàm không xin nghỉ phép một ngày nào,
nhưng đã gần một tuần mà không thấy Thư Phàm đi làm, cũng không thấy gọi điện đến xin nghỉ ốm hay bận việc gia đình, giáo sư Trần và mấy bác sĩ
trong khoa nội cảm thấy khó hiểu và thắc mắc tại sao Thư Phàm lại đột
nhiên biến mất một cách kì lạ như thế.
Thư Phàm vừa bước chân vào tiền sảnh, hai y tá làm việc trong khoa nội vội vàng chạy lại gần, thân thiết bấu lấy tay Thư Phàm.
“Thư Phàm ! Em đã đi đâu mấy ngày hôm nay ?” Một cô ý tá hơn 30 tuổi, mỉm cười hỏi.
“Em bận việc đột xuất.” Thư Phàm lấp liếm, không muốn nói cho cô y tá biết chuyện xảy ra vào buổi tối mấy ngày hôm trước.
“Bận việc riêng ?” Cô y tá hơn 20 tuổi nhắc lại câu trả lời của Thư
Phàm, “Lạ thật ! Trước đây mình chưa thấy cậu nghỉ việc ở nhà bao giờ.”
“Trước khác, nay khác. Mấy hôm nay ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì không ?” Thư Phàm đơn giản nói, cố gắng hướng sự chú ý của hai cô y tá sang
một vấn đề khác.
“Mấy ngày hôm nay, bệnh viện chúng ta đã nhận hơn 100 bệnh nhân.” Cô y
tá trẻ hơn thông báo tình hình bệnh viện cho Thư Phàm biết.
“Xem ra mùa này có rất nhiều người bị ốm đau.”
Thư Phàm cùng hai cô y tá đi lên lầu hai, rẽ phải, vượt qua bốn gian
phòng, gian phòng cuối cùng là khoa nội nơi Thư Phàm cùng hai cô y tá
đang công tác.
Buổi sáng là thời điểm bệnh nhân cùng thân nhân đến khám chữa bệnh, nên
khá ồn ào và náo nhiệt. Người đi qua đi lại trên hành lang bệnh viện
đông như mắc cửi. Mọi người đủ mọi loại lứa tuổi, già có, trẻ có, ăn mặc trong những bộ quần áo đầy đủ màu sắc, kích cỡ, điểm vào khung cảnh đó
là những chiếc áo blouse màu trắng của bác sĩ, những chiếc áo cánh của y tá.
Thư Phàm mở cửa, chân rảo bước vào trong, lòng hồi hộp không biết giáo
sư Trần sẽ nói gì với mình. Thư Phàm rất mong, giáo sư Trần không giận
việc mình dám biến mất hơn bốn ngày mà không thông báo trước một tiếng,
cũng không gọi điện thoại xin phép.
Giáo sư Trần đang ngồi trên ghế, mắt chăm chú đọc cuốn sổ bệnh án, mái
tóc điểm sương rũ xuống che khuất đi vầng trán rộng hơi hói. Nhìn giáo
sư trông đạo mạo, giống hệt một nhà hiền triết, thấu hiểu hết nhân tình
thế thái.
“Giáo sư !” Thư Phàm rụt rè lên tiếng.
Giáo sư Trần ngẩng mặt, ngước mắt nhìn Thư Phàm đang đứng ở giữa phòng.
“Thư Phàm ! Cuối cùng thì em cũng đã chịu xuất đầu lộ diện !” Giáo sư Trần cười, hài hước bảo Thư Phàm.
“Em xin lỗi.” Thư Phàm cười hì hì, hai tay xoa xoa vào nhau, điệu bộ hệt một đứa trẻ con phạm lỗi, đang tìm cách lấy lòng người lớn.
“Thầy sẽ không hỏi mấy ngày vừa qua em đã đi đâu và làm gì, nhưng mà
việc em nghỉ không xin phép, cũng không gọi điện thông báo cho thầy,
khiến thầy rất không hài lòng.” Giáo sư Trần nghiêm khắc, trừng mắt nhìn Thư Phàm.
“Dạ, em biết lỗi rồi. Lần sau em sẽ không nghỉ việc một cách vô phép như thế nữa.” Thư Phàm vội vàng lên tiếng xin lỗi, đồng thời không quên hứa hẹn cho giáo sư Trần yên tâm.
“Lúc nữa, em theo thầy đi khám bệnh cho bệnh nhân.” Giáo sư Trần hiểu
tính cô học trò nghịch ngợm và quậy như quỷ sứ, đã dễ dàng bỏ qua cho
lỗi lầm của Thư Phàm.
“Vâng.” Thư Phàm dạ dan, cười tươi như hoa nở, nhanh tay gỡ túi xách ra khỏi vai.
Mỗi bác sĩ đều có một ngăn đựng đồ riêng, Thư Phàm là bác sĩ làm việc trong bệnh viện nên cũng không ngoại lệ.
Đút túi xách vào trong hộc tủ, đóng khóa, mặc áo blouse vào người, Thư Phàm đã sẵn sàng cho một ngày làm việc.
………………………..
Chiếc xe ô tô màu xám từ từ tiến vào cổng công ty Hoàng Thị, nhân viên gác cổng kính cẩn cúi đầu chào Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt hoàn toàn không để ý đến hiện tại xung quanh, trong đầu
đang ngập tràn hình bóng của Thư Phàm, đang lo lắng cho sự an toàn của
Thư Phàm, lo sợ khi không có hắn ở bên cạnh, Thư Phàm sẽ gặp phải chuyện bất trắc không may.
Là người từ trước đến nay không coi trọng chuyện sống chết của bản thân, cũng không để nguy hiểm vào mắt, nhưng kể từ khi quen biết Thư Phàm,
hắn lại trở nên lẩn thẩn, hay lo sợ vu vơ, có đôi lúc hắn còn ước giá mà mình không phải là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoàng Thị thì hay biết
mấy.
Nếu không phải, hắn sẽ không liên lụy đến sự an nguy của Thư Phàm. Nhưng mà nếu hắn không phải là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Thị, không bị người ta đuổi giết, không ngất xỉu trước cổng nhà trọ của Thư Phàm, thì hắn đâu có được gặp Thư Phàm. Xem ra mọi chuyện trên đời này đều có cái giá của nó.
Tuấn Hùng lái xe vào tầng hầm để xe của tập đoàn Hoàng Thị.
Tắt máy xe, bước xuống, Tuấn Hùng mở cửa cho Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cậu chủ !” Tuấn Hùng gọi nhỏ, lịch sự nhắc nhở “Đã đến nơi rồi.”
Đang suy nghĩ đến xuất thần, Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, vội bước xuống xe.
Tuấn Hùng đóng cửa xe, cùng Hoàng Tuấn Kiệt tiến đến cửa thang máy.
Bấm mũi tên chỉ xuống dưới, Tuấn Hùng quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang chìm vào suy tư ở bên cạnh.
“Cậu chủ có cho rằng Vũ Gia Minh sẽ chấp nhận đồng ý xóa nợ cho cô Tú Linh không ?”
Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, cười lạnh: “Tôi nghĩ là không. Một kẻ cao
ngạo như hắn, làm sao có thể chấp nhận bị người khác dành mất đồ chơi
của mình, hơn nữa chúng ta còn ngang nhiên mang người đi trước mặt hắn.”
“Nếu thế thì cô Tú Linh sẽ nguy hiểm mất, ngay cả cô Thư Phàm cũng không an toàn.” Tuấn Hùng lo lắng thay cho sự an toàn của Tú Linh và Thư
Phàm.
“Chính vì hiểu điều này nên tôi mới cử người đi theo, ngầm bảo vệ họ từ
xa.” Hoàng Tuấn Kiệt bối rối vuốt tóc, nỗi bất an và lo lắng trong lòng
càng lúc càng tăng.
“Cậu chủ !” Tuấn Hùng liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, lựa lời nói, “Cậu đừng lo lắng quá, hai chị em Thư Phàm sẽ không sao đâu.”
“Ring !” Cánh cửa thang máy mở ra, Tuấn Hùng và Hoàng Tuấn Kiệt bước vào trong.
“Tôi cũng hy vọng họ được bình an vô sự. Nếu Vũ Gia Minh dám dở trò, tôi sẽ không tha cho cậu ta, sẽ bắt cậu ta trả giá gấp đôi cho những gì mà
cậu ta đã gây ra.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng, trầm giọng tuyên thệ với
lòng.
Đứng ở bên cạnh, Tuấn Hùng rùng mình ớn lạnh, nuốt nước bọt, tay vỗ
ngực. Tuấn Hùng thấy mình may mắn vì không phải là kẻ thù của Hoàng Tuấn Kiệt, nếu không hắn đã băm thây ra hàng trăm hàng nghìn mảnh rồi.
……………………….
Chiếc xe ô tô màu xám bạc bon bon trên đường, chở Vũ Gia Minh, Tú Linh, Trợ lý Tân cùng người vệ sĩ riêng ra sân bay.
Tú Linh ngủ mê mệt trên ghế xe, đầu gác lên đùi Vũ Gia Minh. Tú Linh
ngất xỉu, tuy rằng Vũ Gia Minh đau lòng và thấy có lỗi với Tú Linh,
nhưng đồng thời lại giúp cho kế hoạch của hắn dễ dàng thực hiện hơn.
Bình thường khi đi công tác, Vũ Gia Minh không bao giờ mang theo bạn
gái, hay người tình, nhưng lần này lại khác. Hắn muốn trong thời gian đi khảo sát tình hình kinh doanh và kí kết hợp đồng với đối tác, hắn sẽ
giữ Tú Linh ở bên cạnh, cùng Tú Linh trải qua những giờ phút vui vẻ,
muốn dẫn Tú Linh đi chơi khắp nơi.
Đối với việc mình quan tâm quá mức đến Tú Linh, Vũ Gia Minh cho đến giờ
vẫn chưa lý giải được nguyên nhân vì sao, nhưng hắn đã biết làm theo
tiếng nói của con tim mình, làm theo ước muốn của bản thân.
“Bíp ! Bíp !” Hai tiếng chuông vang lên cùng một lúc.
Vũ Gia Minh cau mày, dùng chân ấn nút dưới thành xe ô tô.
“Xoạch !” Cánh cửa ngăn cách băng ghế trước và băng ghế sau được kéo gọn lên trên.
“Có chuyện gì ?” Vũ Gia Minh lạnh lùng hỏi.
Trợ lý Tân quay lại nhìn Vũ Gia Minh, mắt nhìn lướt qua khuôn mặt say ngủ của Tú Linh.
“Hừ !” Vũ Gia Minh trừng mắt cảnh cáo Trợ lý Tân, hắn không cho phép Trợ lý Tân nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ trông ngây thơ, trong sáng, xinh đẹp động lòng người của Tú Linh.
Trợ lý Tân hốt hoảng vội thu lại ánh mắt của mình, tự trách bản thân
mình sơ suất đã quên mất tính cách bá đạo và không biết đến lý lẽ của Vũ Gia Minh.
“Có chuyện gì thì nói đi !” Vũ Gia Minh tức tối, nhắc nhở Trợ lý Tân.
“Cậu chủ ! Xe của chúng ta đang bị theo dõi.” Trợ lý Tân dùng khăn tay
lau mồ hôi trán, run giọng thông báo tin tức cho Vũ Gia Minh nghe.
“Là nam hay nữ ?” Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, mắt lóe sáng, tinh thần đột nhiên phấn chấn hẳn lên.
“Là một người đàn ông mặc quần jean bạc màu, áo khoác bò đã bám theo
chúng ta từ lúc rời khỏi trường đại học sư phạm đến tận bây giờ.”
“Tìm cách cắt đuôi, đồng thời cũng tìm hiểu xem người đàn ông đó đang làm việc cho ai.” Vũ Gia Minh vuốt mũi, nở một nụ cười.
“Vâng, thưa cậu chủ.” Trợ lý Tân rùng mình ớn lạnh khi trông thấy nụ cười có thể giết chết người của Vũ Gia Minh.
…………………….
Người vệ sĩ đã bám theo chiếc ô tô màu xám bạc đang chạy bon bon đằng trước được hơn 20 phút.
Do tâm trạng bồn chồn, sợ bị bỏ lại phía sau và mất dấu vết, anh vệ sĩ
đã chủ quan không biết rằng hành động lộ liễu, tiếp cận quá gần chiếc xe ô tô màu xám bạc đã khiến Trợ lý Tân và người vệ sĩ riêng của Vũ Gia
Minh nghi ngờ.
Nếu là một người bình thường sẽ không phát hiện ra được nguy hiểm và
đang bị người khác theo dõi, nhưng một khi đã làm việc cho Vũ Gia Minh,
thì không thể là một người bình thường.
Chiếc xe ô tô phía trước đột nhiên tăng tốc, luồn lách, vượt qua mấy chiếc xe ô tô đang đi cùng chiều.
Anh vệ sĩ vội tăng ga, bám theo sát nút.
Nhìn gương chiếu hậu, Vũ Gia Minh có thể nhìn rõ hình ảnh của người
thanh niên mặc quần jean bạc màu, áo khoác bò, đi xe máy phân khối lớn ở phía sau.
Nụ cười trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng trở nên đáng sợ, đôi mắt sắc
bén nhìn chăm chú vào gương xe, tay chống cằm, dáng vẻ ung dung nhàn
nhã, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng khẩn trương và đề cao cảnh giác của
hai người ngồi trên băng ghế đằng trước.
Vuốt tóc Tú Linh, cúi đầu xuống, Vũ Gia Minh hôn nhẹ lên má, phả hơi
nóng vào tai Tú Linh: “Tôi đoán người thanh niên đang bám theo xe ô tô
của tôi kia, là người mà Hoàng Tuấn Kiệt cử đi theo bảo vệ cô.”
“Ha ha ha ! ” Vũ Gia Minh cười như điên, ghen tuông và thù hận bùng
phát, tay hắn siết nhẹ vào tay Tú Linh, “Tôi sẽ dạy cho hắn một bài học. Hừ ! Dám mơ tưởng là có thể ngăn cản được tôi tiếp cận cô ?”
Trợ lý Tân và anh vệ sĩ kín đáo trao đổi ánh mắt, cả hai lắc đầu thở
dài, đồng thời cầu nguyện là có thể tìm cách cắt được đuôi người vệ sĩ
đang theo dõi ở phía sau, nếu không số phận của họ sẽ giống như cá nằm
trên thớt, mặc cho Vũ Gia Minh băm chém.
Càng nghĩ họ càng thấy ớn lạnh, vội nghiêm túc vâng mệnh làm theo yêu cầu của Vũ Gia Minh.
Đến một ngã tư, chiếc xe ô tô màu xám bạc rẽ phải, anh vệ sĩ vẫn bám theo không rời.
Con đường này khá vắng vẻ, ít người qua lại, hàng cây hai bên đường cao
chưa quá ngang đầu, bồn hoa được trồng ở giữa đường phân thành hai chiều rõ rệt.
Chiếc xe ô tô màu xám bạc đi chậm dần, người vệ sĩ đi ở phía sau cách
khoảng hơn 500 trăm mét. Thấy chiếc xe ô tô đằng trước giảm tốc độ, anh
vệ sĩ cũng giảm theo.
Tình trạng vừa đi vừa bò ra đường này kéo dài khoảng năm phút, đột nhiên có hơn 10 chiếc xe ô tô phân khối lớn không biết từ đâu, ùn ùn kéo tới, vây lấy người vệ sĩ được Hoàng Tuấn Kiệt cử đi bảo vệ Tú Linh vào giữa, cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Bây giờ anh vệ sĩ không còn tiếp tục
lén lút theo dõi Vũ Gia Minh được nữa, mà đã bị Vũ Gia Minh phát hiện.
Vũ Gia Minh nhếch mép cười nhạt, phất tay phân phó: “Đi thôi !”
“Vâng !” Trợ lý Tân toát mồ hôi hột vì cách làm việc nhanh gọn và khôn khéo của Vũ Gia Minh.
Người vệ sĩ kia sẽ bị Vũ Gia Minh cho người tạm giữ làm khách trong một
căn nhà ở ngoại ô mấy ngày. Dù cho Hoàng Tuấn Kiệt có biết được việc Tú
Linh bị Vũ Gia Minh bắt cóc đi chăng nữa, cũng không thể nhanh chóng tìm ra được nơi mà Tú Linh và Vũ Gia Minh đang ở. Xem ra trong trận chiến
này, Vũ Gia Minh vẫn thông minh và biết sử dụng mưu kế hơn Hoàng Tuấn
Kiệt.
Dùng chân bấm nút trên thành xe, Vũ Gia Minh thỏa mãn nở một nụ cười vui vẻ, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tú Linh.
“Nhóc con ! Để xem khi không còn Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh, cô có thể chống cự được tôi bao lâu ?” Vũ Gia Minh tà ác thì thào,
thích thú ngây người ngồi ngắm Tú Linh say ngủ.
9 giờ sáng tại bệnh viện Gia Long.
Được đi làm, được thỏa nguyện ước mơ của mình, Thư Phàm hoàn toàn gạt bỏ hết mọi vướng mắc ra khỏi đầu, cũng quên hết những bực bội và tức giận
mà mình phải chịu đựng trong hơn bốn ngày vừa qua.
Thư Phàm theo chân giáo sư Trần đi khám bệnh trên lầu hai, thay ông hỏi
han tình hình bệnh tật của bệnh nhân, trò chuyện và ghi tiến triển hồi
phục của họ vào sổ bệnh án.
Khi làm việc, Thư Phàm biến thành một người khác hẳn, thái độ hoàn toàn
nghiêm túc, hoàn toàn tập trung, cả người tỏa ta khí chất cao quý của
một lương y như từ mẫu.
Khám bệnh xong cho bệnh nhân ở phòng 14A ở lầu hai, Thư Phàm cùng giáo sư Trần và mấy sinh viên thực tập rời khỏi phòng.
“Giáo sư ! Vết mổ trên bụng của ông Hoàng đang trong quá trình hồi phục
một cách nhanh chóng, có lẽ một tuần nữa ông ấy có thể xuất viện được
rồi.” Thư Phàm mỉm cười, vui vẻ nói.
“Đúng, vời tình trạng này ông ấy sẽ sớm bình phục.” Giáo sư Trần đồng ý với dự đoán của Thư Phàm.
Thư Phàm vuốt mũi, thỏa mãn nở một nụ cười tươi như hoa nở. Mỗi lần thấy một bệnh nhân có thể nhanh chóng bình phục sức khỏe và có thể xin giấy
xuất viện về nhà, Thư Phàm lại vui mừng như thể họ chính là người thân
của mình.
“Giáo sư ! Sáng nay thầy có ca mổ nào không ?” Một sinh viên nam đeo
kính cận dày cộm, hơn 20 tuổi, vừa chỉnh gọng kính vừa hỏi giáo sư Trần.
“Sáng nay thầy không có ca mổ nào cả. Thế nào, em muốn được xem sao ?”
Giáo sư Trần mỉm cười, hiền từ nhìn cậu sinh viên qua cặp kính cận màu
trắng.
“Vâng.” Cậu sinh viên nam bối rối gãi đầu, nở một nụ cười.
“Nếu em muốn xem, thầy có thể xin giúp cho em.”
“Cảm ơn thầy.”
Thư Phàm, giáo sư Trần cùng năm sinh viên thực tập đi khám hết bốn phòng bệnh, vừa đi họ vừa nói chuyện với nhau, bàn luận về tình hình bệnh
tật, quá trình hồi phục của bệnh nhân, và tên các loại thuốc.
9 giờ sáng không chỉ có khoa ngoại mới đông bệnh nhân đến khám bệnh, mà
khoa nội cũng đông không kém. Trước cửa khoa nội, chật cứng bệnh nhân và thân nhân đứng, ngồi trên những băng ghế.
Khám xong từng phòng cho bệnh nhân, Thư Phàm quay trở về khoa nội, phụ giúp bác sĩ trong khoa khám bệnh cho bệnh nhân trước cửa.
Phòng khám rộng hơn 50 mét vuông, ngăn thành bốn phòng nhỏ, mỗi phòng
cách nhau một tấm rèm che màu trắng, kê một bộ bàn ghế, một chiếc giường đơn màu trắng.
Thư Phàm ngồi trên ghế, đeo ống nghe, đo huyết áp và nhịp tim của bệnh
nhân, hỏi triệu chứng bệnh của họ, sau đó ghi vào một cuốn sổ bệnh án.
Nếu tình hình bệnh tật cần phải làm một vài xét nghiệm, Thư Phàm sẽ ghi
giấy xét nghiệm cho họ.
Làm bác sĩ không phải là một công việc nhàn nhã, mà rất mệt mỏi và vất
vả. Tuy nhiên một khi đã đam mê, thì lại có cảm giác hoàn toàn khác.
Khám bệnh xong cho một bà cụ hơn 60 tuổi, Thư Phàm bảo một cô y tá đang
đứng ở bên cạnh: “Thu Hồng ! Cậu đưa bà cụ đến phòng nội soi !”
Cô y tá tên Thu Hồng cầm lấy tờ giấy xét nghiệm mà Thư Phàm vừa mới viết, tay đỡ lấy bà cụ: “Mời bà đi theo cháu !”
Bà cụ đứng dậy, đi theo Thu Hồng.
“Mời bệnh nhân tiếp theo !” Thu Phàm lật dở cuốn sổ bệnh án, ngẩng mặt nhìn người đàn ông hơn 40 tuổi đang ngồi trước mặt.
“Chú cảm thấy trong người thế nào ?”
Người đàn ông lạ mặt kể sơ qua triệu trứng bệnh của mình cho Thư Phàm
nghe. Thư Phàm vừa nghe vừa ghi vào cuốn sổ, chỉ bằng mấy câu kể đơn
giản của người đàn ông trung niên, Thư Phàm đã biết ông ta bị bệnh gì.
……………………..
10 giờ sáng, tại văn phòng Tổng giám đốc, tập đoàn Hoàng Thị.
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi trong văn phòng, khủy tay chống bàn, chăm chú lắng nghe Tuấn Hùng báo cáo.
“Cậu chủ ! Theo tin tức mà tôi mới nhận được thì sáng nay Vũ Gia Minh sẽ bay sang Hồng Kông khảo sát tình hình kinh doanh của một chi nhánh bên
đó, đồng thời sẽ kí một hợp đồng với một đối tác làm ăn lớn.”
“Chính là tập đoàn Đào Thị ?” Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, lạnh lùng hỏi.
“Vâng, chính là tập đoàn Đào Thị. Nghe nói lần trước Vũ Gia Minh có gặp mặt chủ tịch Đào một lần.” Tuấn Hùng kính cẩn trả lời.
“Trị giá của buổi kí kết hợp đồng này bao nhiêu ?”
“Nghe nói là hơn chục tỷ.”
“Hừ !” Hoàng Tuấn Kiệt tức tối, cau mày, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. “Xem ra Vũ Gia Minh đang đánh cuộc với vận may làm ăn của mình.”
“Ý của sếp là vụ làm ăn lần này Vũ Gia Minh có thể mất trắng ?” Tuấn
Hùng kinh ngạc nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, chờ nghe hắn nói cho mình biết
nguyên nhân vì sao hắn lại nói thế.
“Không phải là thua, mà hoàn toàn có thể thắng. Bởi vì…” Hoàng Tuấn Kiệt bỏ dở câu nói, khóe môi nhếch lên, cười nhạt một tiếng.
Tuấn Hùng như lạc vào sương mù, kiểu ăn nói lấp lửng của Hoàng Tuấn Kiệt khơi dậy tính tò mò của Tuấn Hùng.
“Cậu chủ ! Làm ơn nói nhanh đi ! Chắc cậu đã biết trong chuyện này nhất định có biến.”
Hoàng Tuấn Kiệt ngả người ra sau ghế, tay đặt trên bụng, nheo mắt nhìn Tuấn Hùng.
“Chủ tịch Đào có một cô con gái tên là Đào Tuyết Viên đúng không ?”
Hoàng Tuấn Kiệt không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tuấn Hùng, ngược lại muốn Tuấn Hùng tự hiểu lấy qua câu nói mang tính gợi ý của mình.
“À…” Tuấn Hùng mỉm cười, nhanh chóng hiểu Hoàng Tuấn Kiệt muốn nói gì,
“Ý của anh là chủ tịch Đào đang muốn chọn Vũ Gia Minh làm con rể.”
Hoàng Tuấn Kiệt cười, không đáp.
“Nhưng có một điều, tôi không hiểu. Vũ Gia Minh là một kẻ tự cao tự đại, làm sao có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân do hai bên gia đình sắp xếp
?”
“Tất nhiên là hắn không chấp nhận. Có điều…” Hoàng Tuấn Kiệt lại cười, nụ cười thâm thúy.
“Có điều thế nào ?” Tuấn Hùng nôn nóng, muốn Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng nói ra nửa vế sau.
“Có điều Vũ Gia Minh dù có muốn từ chối cũng không được. Đào Thị là một
tập đoàn lớn, vượt qua cả Vũ Thị. Nếu muốn mở rộng kinh doanh, bắt buộc
phải hợp tác làm ăn với Đào Thị.”
“Nói theo ý của cậu chủ, chẳng khác gì lần này Vũ Gia Minh đã hoàn toàn
chịu bó tay để cho người khác dắt mũi.” Tuấn Hùng xoa cằm, thích thú khi tưởng tượng ra khuôn mặt xám xịt của Vũ Gia Minh.
“Chưa hẳn.” Hoàng Tuấn Kiệt lại chơi trò đố chữ với Tuấn Hùng.
“Cậu chủ !” Tuấn Hùng nhăn nhó khổ sở.
Hoàng Tuấn Kiệt gõ tay xuống mặt bàn, dáng vẻ hết sức bình thản, ung dung hệt một vương tử.
“Vũ Gia Minh là một con cáo già, là một kẻ háo thắng. Hắn cũng giống như tôi, đều đam mê kinh doanh, muốn đưa tập đoàn của gia đình mình phát
triển lớn mạnh và có thể vươn ra thế giới. Tuy hắn không muốn bị người
khác sắp xếp cuộc đời mình, nhưng hắn cũng là con người, cũng có điểm
yếu giống như những người khác, chỉ cần nằm được điểm yếu của hắn thì có thể điều khiển được hắn.”
“Điểm yếu ?” Tuấn Hùng mờ mịt, nhắc lại cậu nói của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Chắc cậu cũng đã nghe sơ qua về xuất thân của hắn ?” Hoàng Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn Tuấn Hùng, khuôn mặt tự dưng buồn hẳn.
Thật lòng, Hoàng Tuấn Kiệt cũng không muốn trở thành kẻ thù của Vũ Gia
Minh, không muốn đấu đá qua lại với hắn, nhưng hoàn cảnh, tình thế bắt
buộc, đã đẩy hai người từ bạn thân trở thành hai kẻ đối đầu, đứng trên
hai bờ chiến tuyến.
“Nghe nói mẹ hắn là một cô gái làng chơi, có sắc đẹp động lòng người.”
Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào im lặng, miên man nhớ lại quá khứ của mình và Vũ Gia Minh.
Tuấn Hùng thở dài, tự dưng thấy thương hại cho cả Vũ Gia Minh và Hoàng
Tuấn Kiệt. Mới nhìn ai cũng cho rằng, họ là những kẻ may mắn khi được
sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có đầy quyến lực, nhưng có
biết đâu rằng để đạt được địa vị như ngày hôm nay, họ đã phải hy sinh đi nhiều thứ, có khi phải đổi bằng máu và nước mắt của mình.
………………………..
Tố Nga ngồi chờ Tú Linh suốt từ đầu tiết học cho đến tận lúc ra chơi,
cũng không thấy Tú Linh quay lại, đã sốt ruột đi qua đi lại trên hành
lang, thậm chí còn chạy cả ra cổng, cố tìm hình bóng nhỏ bé của Tú Linh
giữa dòng người đi qua đi lại.
Làm bạn với nhau gần hai năm kể từ lúc bắt đầu học đại học sư phạm năm
nhất, Tố Nga biết Tú Linh là một cô gái ngoan hiền, dễ thương, vui tính, sống chan hòa và thân ái với bạn bè, đi học đầy đủ, chăm chỉ chép bài,
không mấy khi nghỉ học, và đặc biệt không bao giờ bỏ dở ngang buổi học
để đi chơi.
Linh cảm trong chuyện này nhất định có điều gì đó không ổn, lại chứng
kiến màn bắt người quá mức sống động, khiến người khác vừa hồi hộp lo sợ lại vừa phấn khích muốn hét ầm lên vào buổi sáng, Tố Nga không còn chần chờ thêm được nữa.
Thư Phàm thường xuyên đến trường đại học sư phạm rủ em gái đi ăn cơm
trưa, nên Tố Nga quen thân với Thư Phàm, cả hai trao đổi số điện thoại
di động với nhau, thường xuyên gọi điện trò chuyện. Tố Nga coi Thư Phàm
là chị gái của mình.
Nay Tú Linh bị bắt đi đâu không rõ, là bạn thân, lại coi chị em Thư Phàm là người thân trong gia đình, Tố Nga không thể không lo cho sự an toàn
của Tú Linh.
Tố Nga run run lôi điện thoại trong túi quần ra, tay bấm số điện thoại
di động của Thư Phàm, lòng cầu mong là Thư Phàm không tắt nguồn, hay
đang bận không thể nhận cuộc gọi của mình.
………………………
10 giờ 45 phút sáng, tại bệnh viện Gia Long.
Thư Phàm xếp gọn chồng hồ sơ bệnh án của bệnh nhân trên bàn, quẹt mồ hôi trán. Mặc dù hơi mệt nhưng nụ cười tươi rói vẫn nở trên môi, Thư Phàm
xoa bụng, cơn đói đang hành hạ dạ dày, lúc này Thư Phàm muốn tìm thứ gì
đó ăn để lót dạ.
“Thư Phàm ! Em đi nghỉ ngơi đi, em đã làm việc suốt từ sáng đến giờ
rồi.” Bác sĩ Phương, hơn 30 tuổi, tốt bụng nhắc nhở Thư Phàm.
“Mấy ngày vừa qua, em đi đâu, mà hôm nay mới thấy em đi làm ?” Bác sĩ Phương điền thông tin vào một tờ giấy đặt trên mặt bàn.
“Em bận việc cá nhân.” Thư Phàm cười khổ, không ngờ sự biến mất của mình lại có nhiều người hỏi thăm và quan tâm đến như thế. Được mọi người chú ý đến sự biến mất của mình, Thư Phàm rất vui, nhưng sự quan tâm quá mức và bị đặt cho vô số những câu hỏi, giống như hỏi cung khiến Thư Phàm
bực mình không ít.
“Em nghỉ việc để đi chơi với người yêu đúng không ?” Bác sĩ Phương nheo mắt, trêu Thư Phàm.
“Chị…” Thư Phàm lắc đầu chịu thua, không muốn đối đáp lại sự trêu chọc của bác sĩ Phương.
“Sao thế, chị đã nói đúng rồi phải không ?” Bác sĩ Phương vừa cười vừa nháy mắt với Thư Phàm.
Thư Phàm mím môi, trừng mắt nhìn bác sĩ Phương.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của bác sĩ Phương và Thư Phàm.
Sáng nay Hoàng Tuấn Kiệt đã đưa cho Thư Phàm một chiếc điện thoạI Apple
iPhone 4 White - 32GB trí giá gần 20 triệu đồng. Lúc cầm chiếc điện
thoại màu xám bạc trên tay, Thư Phàm gần như tắt thở, nghiến răng nghiến lợi mắng Hoàng Tuấn Kiệt khoa trương tặng cho mình một chiếc điện thoại quá đắt tiền. Lẽ ra khi được tặng một món quà có giá trị như thế, Thư
Phàm phải vui mới đúng, nhưng đằng này Thư Phàm chẳng những tức giận
mắng Hoàng Tuấn Kiệt, hơn nữa còn muốn đánh hắn một trận nhừ tử. Nếu nói Thư Phàm ngu ngốc và không biết điều cũng không có gì sai.
Chiếc điện thoại cũ tuy bị giẵm nát, nhưng sim vẫn không bị ảnh hưởng
gì. Trong sim lưu giữ nhiều số điện thoại của bạn bè và người thân, nên
Thư Phàm tiếp tục dùng số cũ.
Nhìn số điện thoại của Tố Nga hiện lên trên mà hình, tâm trạng bực bội của Thư Phàm dần thả lỏng.
“Chào em gái !” Thư Phàm hít một hơi thật sâu, điều hòa hơi thở, để không bộc phát tức giận mắn oan người vô tội.
“Chị Thư Phàm ! Tú Linh có đến bệnh viện tìm chị không ?” Tố Nga run giọng hỏi nhỏ.
Thư Phàm cau mày, mặt biến sắc: “Tú Linh không phải đang học cùng với em ở trường đại học sao ?”
“Sáng nay bạn ấy có đến lớp, nhưng ngay sau đó đã đi rồi.”
“Em bảo sao ?” Thư Phàm đứng bật dậy, miệng kích động nói to, “ Tú Linh đã đi rồi ? Nó đi đâu, đi với ai ?”
“Em cũng không biết nữa.” Tố Nga mắt đỏ hoe, khụt khịt kể cho Thư Phàm
nghe, “Sáng nay bạn ấy được một người đàn ông đi ô tô màu xám đưa đi
học, em gặp bạn ấy ở cổng trường, sau đó cùng bạn ấy đi lên lớp. Khi bạn ấy cùng em ngồi chép bàn trong lớp, có một người đàn ông tự xưng là Trợ lý Tân mời bạn ấy đi ra cổng gặp một người đàn ông tên là Vũ gì đó. Em
vì tò mò nên đã đi theo bạn ấy đi ra cổng trường. Em thấy bạn ấy đến gần một chiếc xe ô tô màu xám bạc, không hiểu bạn ấy nhìn thấy gì đã đột
nhiên bỏ chạy, người đàn ông trên xe ngay lập tức quát Trợ lý Tân và một người đàn ông mặc vét đen, có vóc dáng cao to vây lấy bạn ấy vào giữa.”
Tố Nga dừng lại, thở lấy hơi, rồi lại tiếp tục: “Còn nữa, em nghe loáng
thoáng người đàn ông họ Vũ kia đe dọa nếu Tú Linh không lên xe sẽ bị anh ta đốt giấy tờ quan trọng gì đó, Tú Linh không nghe lời đã bị anh ta
hôn trước mặt mọi người và vác lên xe đi mất rồi.”
Thư Phàm càng nghe càng tức điên lên, hận thù đối với Vũ Gia Minh càng
lúc càng tăng. Chỉ cần nghe sơ qua họ của người đàn ông lạ mặt đi xe ô
tô màu xám bạc, Thư Phàm đã đoán được người đàn ông dám cả gan bắt cóc
em gái mình trước mặt mọi người là ai.
“Vũ Gia Minh ! Nếu anh dám làm gì em gái tôi, thì đừng trách tôi độc ác
!” Thư Phàm nghiến răng nghiến lợi, bạo phát rống lên, hoàn toàn mất đi
tôn nghiêm của một vị lương y như từ mẫu.
Bác sĩ Phương ngồi ở bên cạnh giật nảy người, mắt lo sợ nhìn Thư Phàm,
không hiểu vì sao đột nhiên Thư Phàm lại nổi điên lên như thế.
“Chị Thư Phàm !” Tố Nga cũng bị tiếng quát to của Thư Phàm dọa cho nhảy
dựng, “Tú Linh không phải đã bị người ta bắt cóc đi rồi chứ ?”
“Không có việc gì !” Thư Phàm mặc dù trong lòng rối như tơ vò, muốn hét
ầm lên, nhưng vẫn phải cố nín nhịn để trấn an Tố Nga, “Bài vở của Tú
Linh, phiền em chép cho nó. Lúc đi theo Trợ lý Tân ra cổng trường gặp
người đàn ông họ Vũ, Tú Linh có mang theo túi xách không ?”
“Dạ, không. Ngay cả điện thoại Tú Linh cũng không mang theo.”
“Được rồi, tạm thời chị nhờ em giữ hộ Tú Linh túi xách, khi nào nó về, nó sẽ lấy lại sau.”
“Chị Thư Phàm ! Chị có chắc là Tú Linh không bị người đàn ông lạ mặt kia bắt đi không ?”
“Anh ta dám !” Thư Phàm tức giận lại muốn quát ầm lên.
“Chị Thư Phàm !” Nghe giọng quát của Thư Phàm, Tố Nga vừa lo sợ cho bạn thân vừa bị Thư Phàm dọa cho sợ khiếp vía.
“Mọi việc nhờ cả vào em. Bây giờ chị phải cúp máy đây. Có chuyện gì chị sẽ liên lạc với em sau.”
“Vâng, chị cứ yên tâm. Em sẽ chép bài cho Tú Linh đầy đủ và giữ tạm túi
xách cho bạn ấy. Có tin tức gì của bạn ấy, chị nhớ phải gọi điện thông
báo ngay cho em, nếu không em sẽ chết vì lo lắng mất.”
“Ừ, chị nhớ rồi. Chào em !”
Thư Phàm cúp máy, mặt hầm hầm giận dữ, cơn đói hoàn toàn tan biến, lúc
này Thư Phàm có một mong muốn mãnh liệt là có thể đấm vỡ mặt Vũ Gia
Minh, bầm thây hắn ra thành nghìn mảnh mới hả được cơn giận và căm hận
trong lòng.
“Chị Phương ! Chị làm ơn nói lại với giáo sư Trần là em bận việc riêng, nên chiều nay em xin phép nghỉ.”
“Người thân trong gia đình em gặp phải chuyện gì sao ?” Bác sĩ Phương
loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Thư Phàm, cũng
biết Thư Phàm có một cô em gái tên Tú Linh đang học đại học sư phạm, nên mới đoán như thế.
“Vâng, em gái em có chuyện nên em phải đi ngay.”
“Nếu thế em đi đi, để chị xin phép nghỉ hộ em với giáo sư Trần.”
Thư Phàm đi gần như là chạy trên hành lang lầu hai, chạy nhanh xuống cầu thang dẫn xuống lầu một, đi vội quá đến nỗi suýt va vào vào mấy bệnh
nhân đang đi lên lầu.
Ra đến cổng bệnh viện, Thư Phàm vẫy tay gọi một chiếc xe tắc xi màu trắng.
Trước cổng bệnh viện lúc nào cũng có nhiều tắc xi đậu, chờ để chở bệnh
nhân và thân nhân đến khám bệnh, nên Thư Phàm không gặp khó khăn trong
việc bắt một chiếc xe tắc xi.
“Đưa tôi đến công ty Hoàng Thị !” Thư Phàm hối thúc, giục anh tài xế.
Anh tài xế gật đầu coi như đã hiểu, vội khởi động xe, rồi lái đi.
Ngồi trên xe, Thư Phàm thò vào trong túi áo khoác, lấy tờ giấy ghi ba số điện thoại mà sáng nay Hoàng Tuấn Kiệt đã đưa.
Thư Phàm bấm số điện thoại di động của Hoàng Tuấn Kiệt. Em gái gặp nạn,
người đầu tiên mà Thư Phàm muốn nhờ giúp đỡ là Hoàng Tuấn Kiệt.
Bấm xong, Thư Phàm bấm nút xanh trên màn hình, lòng thấp thỏm chờ mong Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng nhận cuộc gọi của mình.
………………..
Tạm hoàn thành xong công việc của buổi sáng, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi, uể oải ngồi trên ghế, trong văn phòng Tổng giám đốc. Khi không có việc gì
để làm, Hoàng Tuấn Kiệt lại nghĩ về Thư Phàm.
Vừa mới nghĩ đến Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt ngay lập tức muốn gọi điện mời Thư Phàm đi ăn cơm trưa.
Nghĩ đến đây, khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt bất giác cong lên, một nụ cười ấm áp và hạnh phúc nở trên môi.
Khuôn mặt hơi tái đã ửng hồng, khi nghĩ về hình ảnh quyến rũ và gợi cảm
của Thư Phàm vào tối hôm qua. Hoàng Tuấn Kiệt đang tự hỏi: “Không biết
khi được hôn cô ấy thì có cảm giác như thế nào nhỉ ?”
Cầm điện thoại di động đặt trên mặt bàn gỗ, Hoàng Tuấn Kiệt ngả người ra sau ghế, tay bấm số của Thư Phàm.
Chưa kịp bấm nút xanh trên màn hình, chuông điện thoại đột ngột reo lên.
Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, mắt ngơ ngác nhìn số điện thoại của Thư Phàm
hiện lên trên màn hình, hơn nữa Thư Phàm còn là người chủ động gọi trước cho hắn. Này đây không phải là hắn đang mơ đấy chứ ? Sao lần nào hắn
nghĩ đến Thư Phàm, thì Thư Phàm đều xuất hiện đúng lúc trước mặt hắn ?
“Hoàng Tuấn Kiệt !” Thư Phàm trầm giọng, gọi đầy đủ tên họ của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Thư Phàm !” Hoàng Tuấn Kiệt kinh ngạc, giọng nói trong trẻo và tràn đầy sức sống này là của Thư Phàm, không thể sai được.
“Anh đang ở đâu ?” Thư Phàm nôn nóng muốn biết địa chỉ nơi hắn đang
ngồi, Thư Phàm không muốn đến tận công ty mà không gặp được hắn.
“Tôi đang ở công ty, còn cô ?” Hoàng Tuấn Kiệt vui vẻ trả lời, hoàn toàn không biết Thư Phàm đang hầm hầm tức giận, và có thể thiêu chết người.
“Anh ở đâu thì ở nguyên vị trí ấy. Tôi đang trên đường đến công ty tìm anh.”
Không để cho Hoàng Tuấn Kiệt có cơ hội nói thêm câu nào, Thư Phàm đã thô bạo cúp máy.
“Phiền anh phóng nhanh lên cho. Hiện giờ tôi đạng rất vội.” Mặc dù anh tài xế đã phóng hơn 50 km/giờ, Thư Phàm vẫn chê là chậm.
Anh tài xế không nhịn được tò mò và hiếu kì đã quay xuống, liếc mắt nhìn Thư Phàm. Anh tài xế tưởng một khi đã là con gái thì ai cũng thích được đi chậm rãi và sợ tốc độ cao ?
“Nhanh lên !” Thư Phàm lại hối thúc.
“Em yên tâm, anh đang phóng hết tốc lực đây.” Mặc dù không muốn phóng
nhanh vượt ẩu, sợ bị công an bắt phạt, nhưng cũng đành phải làm theo lời của Thư Phàm.
………………..
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi đông cứng trên ghế, mắt chăm chú nhìn số điện thoại trên màn hình điện thoại. Cho đến tận lúc này Hoàng Tuấn Kiệt vẫn không dám tin là Thư Phàm đã chủ động gọi điện thoại cho mình, hơn nữa còn
đang trên đường đến đây.
“Mình có bị mất trí không nhỉ ?” Hoàng Tuấn Kiệt thì thào, ngơ ngẩn nở một nụ cười như một kẻ mất hồn.
Nhân viên nữ trong công ty mà nhìn thấy hình ảnh si dại này của Tổng
giám đốc, họ sẽ kêu thét lên, và nhảy xô vào cấu xé hắn. Cũng may là
không ai trông thấy hắn, nếu không trái tim của họ lại không thể hoạt
động được như bình thường.
“Cộc ! Cộc !” Tiếng gõ cửa vang lên.
“…………..” Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn đang chìm đắm vào trong mộng mị, nên không chú ý đến hiện tại xung quanh.
“Cộc ! Cộc !” Tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng nói của hơi trầm của Tuấn Hùng, “Cậu chủ !”
Lúc này Hoàng Tuấn Kiệt mơi giật mình ngẩng đầu, mắt nhìn ra hướng cửa.
“Vào đi !”
Tuấn Hùng mở cửa, chân rảo bước vào trong phòng.
“Cậu chủ ! Đã trưa rồi, anh không định đi ăn sao ?” Tuấn Hùng mỉm cười, hỏi Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cậu đói rồi, thì đi ăn đi. Tôi còn phải chờ Thư Phàm.” Hoàng Tuấn Kiệt không dấu đươc vui mừng, đã cười thành tiếng.
“Thư Phàm ? Cô ấy đến đây sao ?” Tuấn Hùng kinh ngạc, mở to mắt nhìn Tuấn Kiệt.
“Ừ, lúc nãy cô ấy gọi cho tôi, nói rằng cô ấy đang trên đường đến đây.”
Tuấn Hùng cười, tay xoa mũi, nheo mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Nếu thế tôi không làm phiền sếp nữa, tôi đi ăn cơm trưa đây.”
“Ừ, cậu đi đi.”
Tuấn Hùng xoay người, bước ra cửa. Trước khi đóng cửa phòng, đã quay lại nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, trên môi nở một nụ cười khó hiểu. Nhìn sếp háo
hức chờ mong Thư Phàm đến từng phút từng giây, Tuấn Hùng hiểu trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm đã có một vị trí nhất định, mà vị trí này
không một cô gái nào có thể thay thế được.
……………….
Đi xe tắc xi mất hơn 20 phút, mới đến cổng công ty Hoàng Thị.
Trả tiền cho anh tài xế xong, tự mở cửa xe, Thư Phàm bước nhanh xuống.
Hai người vệ sĩ canh gác cổng, thấy Thư Phàm là một người lạ mặt, đột
nhiên xuất hiện trước cổng công ty, hơn nữa lại hùng hổ như muốn đến đây tìm ai đó để đánh nhau, cả hai vội chặn Thư Phàm lại.
“Phiền cô cho chúng tôi biết cô đến đây làm gì, hơn nữa cô có quen biết ai đang làm việc ở trong này không ?”
“Tôi là bạn của Tổng giám đốc Hoàng Tuấn Kiệt.” Thư Phàm không muốn mất
thời gian cãi nhau lôi thôi với hai anh vệ sĩ gác cổng, nên đơn giản nói cho họ biết về mối quan hệ của mình với Hoàng Tuấn Kiệt.
“Các cô gái khi đến đây, ai cũng nói mình là người quen của Tổng giám
đốc, nhưng tất cả đều là giả.” Người vệ sĩ nhỏ gầy phủ nhận lại lời nói
của Thư Phàm. Làm việc ở đây hơn ba năm, từng chứng kiến nhiều cô gái
đến đây gây rối, muốn tiếp cận và làm quen với Hoàng Tuấn Kiệt, nên anh
ta ngay lập tức liệt Thư Phàm vào danh sách đen.
“Anh…” Thư Phàm tức muốn hộc máu. Là một cô gái thẳng tính, ghét nhất
việc bị người khác coi là một cô gái hám của, lẳng lơ và đào mỏ. Thư
phàm làm sao có thể chấp nhận việc bị người khác sỉ nhục trước mặt người khác.
Thư Phàm điên tiết quát hai anh vệ sĩ gác cổng: “Tôi không cần biết các
anh đã đuổi bao nhiêu cô gái ra khỏi đây, vì tội dám giả mạo là người
quen của Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng tôi không phải là một trong số đó.”
“Xin lỗi, dù cô có nói gì cũng vô dụng thôi. Tổng giám đốc đã có lệnh là không cho phép bất cứ một cô gái lạ mặt nào được phép bước vào công ty, nếu không có thẻ nhân viên.”
Thư Phàm tức đến nỗi, chửu Hoàng Tuấn Kiệt thành tiếng: “Hoàng Tuấn Kiệt ! Đồ xấu xa ! Đồ đê tiện ! Anh mà không nhanh ra đây gặp tôi, để tôi
phải xông vào tận trong văn phòng của anh thì anh đừng trách tôi độc
ác.”
Hai người vệ sĩ gác cổng trợn mắt há mồm, không dám tin là trên đời này
còn tồn tại một cô gái đến tận cổng công ty mắng mỏ sếp của họ, mà không sợ Hoàng Tuấn Kiệt tống vào tù vì tội dám sỉ nhục hắn.
Vừa lúc đó Tuấn Hùng đi từ trong sân công ty ra cổng, thấy Thư Phàm đang hoa chân múa tay, miệng không ngừng mắng Hoàng Tuấn Kiệt, môi Tuấn Hùng co giật, rất muốn cười thật to nhưng mà cố nín.
“Xem ra hôm nay sếp lại gặp hạn rồi !” Tuấn Hùng che miệng cười thầm, mắt kín đáo nhìn Thư Phàm từ đầu xuống chân.
“Cô Phàm !” Tuấn Hùng hắng giọng, lên tiếng gọi tên Thư Phàm.
Đang phừng phừng tức giận, Thư Phàm quay sang nhìn Tuấn Hùng đang tươi cười, bước đến gần mình.
“Sếp đang chờ cô ở trên lầu sáu.”
Hai người vệ sĩ gác cổng vội chào hỏi Tuấn Hùng.
Tuấn Hùng gật đầu chào lại, mắt nhìn Thư Phàm, miệng lịch sự nói: “Để tôi dẫn cô đi.”
Thư Phàm trừng mắt nhìn hai người vệ sĩ gác cổng, sau đó đi theo Tuấn Hùng vào trong tiền sảnh.
Hai người vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, họ bất ngờ vì Thư Phàm thực sự là
người quen của Hoàng Tuấn Kiệt, không phải là đang nói lừa họ. Tự dưng
họ thấy lo sợ vu vơ, sợ Thư phàm nói xấu họ với Hoàng Tuấn Kiệt. Nếu
điều này xảy ra, họ sẽ không thể tiếp tục làm việc ở đây.
Công ty Hoàng Thị nhỏ hơn tòa cao ốc Hoàng Thị, nhưng lối kiến trúc vẫn
tương tự nhau, có thể nói đây là một mô hình thu nhỏ của tòa cao ốc.
Bấm nút lên tầm sáu, Tuấn Hùng mỉm cười, hỏi Thư Phàm: “Sáng nay, cô làm việc vui chứ ?”
Hiểu tính nóng nảy của Thư Phàm, Tuấn Hùng không chấp, mà lại tiếp tục hỏi tiếp: “Tú Linh không đến đây cùng với cô sao ?”
“Nó bị Vũ Gia Minh bắt cóc rồi.” Thư Phàm căm giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cái gì !” Tuấn Hùng kêu lên một tiếng, nụ cười trên môi tắt ngấm, mắt
nhìn Thư Phàm, “Những điều mà cô nói có đúng không ? Tại sao người vệ sĩ được Hoàng Tuấn Kiệt cử đi bảo vệ Tú Linh không thông báo gì cả ?”
“Điều này tôi làm sao mà biết.” Thư Phàm cao giọng, càng nói càng kích
động, “Tôi đang làm việc, thì Tố Nga gọi điện cho tôi, nói cho biết là
ngay sau khi Hoàng Tuấn Kiệt đưa Tú Linh đến trường đại học sư phạm, Vũ
Gia Minh đã tìm đến và bắt cóc con bé đi.”
“Ring !” Cánh cửa thang máy mở ra.
Thư Phàm và Tuấn Hùng sánh đôi đi trên hành lang của lầu sáu. Hành lang
dài hun hút, không có một bóng người, không có một tiếng động, ngoài
tiếng giày khua cồm cộp trên gạch, tiếng hít thở của hai người thì không còn âm thành nào khác.
Sắc mặt của Tuấn Hùng và Thư Phàm đều trầm trọng như nhau, cả hai đều
đang lo lắng cho Tú Linh, xem ra bữa trưa hôm nay, họ không thể ăn được
nữa rồi.
Khi cánh cửa văn phòng Tổng giám đốc mở ra, Hoàng Tuấn Kiệt xuất hiện
trong tầm mắt. Trong khi Hoàng Tuấn Kiệt chưa kịp mở miệng nói được câu
gì, Thư Phàm đã túm ngay cổ áo của hắn, mắng phủ đầu hắn.
“Hoàng Tuấn Kiệt ! Anh là tên gian trá nhất mà tôi từng gặp ! Tối hôm
qua, anh đã hưa là sẽ cho người bảo vệ em gái tôi. Thế mà, sáng nay Tú
Linh đã bị Vũ Gia Minh bắt đi. Anh nói đi, anh bảo tôi làm sao có thể
tin tưởng anh được đây.”
Hoàng Tuấn Kiệt đông cứng cả người, trên đời này hắn không sợ chết, cũng không sợ nguy hiểm, nhưng lại sợ Thư Phàm không tin tưởng và khinh ghét hắn.
“Những điều mà cô ấy nói hoàn toàn là sự thật chứ ?” Không dám đối diện
với khuôn mặt đỏ bừng vì giận và đôi mắt căm hận của Thư Phàm, Hoàng
Tuấn Kiệt quay sang hỏi Tuấn Hùng.
“Lúc nãy đi thang máy, cô ấy đã nói sơ qua chuyện xảy ra sáng nay cho
tôi nghe. Nếu đúng như những gì mà cô ấy kể, thì Tú Linh đã bị Vũ Gia
Minh bắt đi rồi.”
“Gọi điện ngay cho người vệ sĩ sáng nay được cử đi bảo vệ Tú Linh cho
tôi. Tôi muốn nói chuyện với cậu ta.” Hoàng Tuấn Kiệt tức điên người,
hắn hận nhất là việc nhân viên dưới quyến dám làm trái lại mệnh lệnh của hắn, dám không hoàn thành nhiệm vụ mà hắn giao.
Tuấn Hùng mở điện thoại di động, tay bấm số của người vệ sĩ sáng nay.
………………….
Trong một căn nhà gỗ, nằm trong rừng cao su, đã cũ kĩ và ẩm mốc, người
vệ sĩ bị đánh bất tỉnh nhân sự, chân tay bị trói, bị nhét giẻ vào mồm,
quần áo dính đầy đất cát, trông thê thảm và đáng thương như một con
chuột cống bị nhúng vào nước sôi.
Vũ Gia Minh là một tên xảo quyệt, thâm trầm, lại ích kỉ, có thù tất báo, nên rất ghét người khác xen vào chuyện riêng tư của hắn. Tuy anh vệ sĩ
không phải là kẻ chủ mưu trong chuyện này, nhưng dám len lút theo dõi
hắn, và dám tìm cách để ngăn chặn không cho phép hắn mang Tú Linh đi,
khiến hắn tức giận ra lệnh cho thuộc hạ đáng anh vệ sĩ một trận nhừ tử.
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần anh vệ sĩ reo vang, gây sự chú ý của hai người đàn ông đang đứng gác ngoài cửa.
“Vào nghe xem, ai đang gọi điện thoại cho nó đi !” Tên kia ra lệnh cho đồng bọn.
Người đàn ông mặc vét đen, vóc dáng cao lớn đi vào trong phòng, khom người, lục tìm điện thoại trong túi quần anh vệ sĩ.
Nhìn số điện thoại hiện tên: “Trợ lý Tuấn Hùng” trên màn hình, người đàn ông mặc vét đen nháy mắt ra hiệu cho người đàn ông kia.
Người đàn ông kia hiểu ý vội bước vào phòng, mắt nhìn tên người đang gọi trên màn hình điện thoại.
“Đúng như những gì mà sếp dự đoán. Hai chúng ta nên làm gì bây giờ ?” Người đàn ông kia thì thào với người đàn ông mặc vét đen.
“Còn làm gì được nữa, đương nhiên là chuyển cuộc gọi cho sếp rồi.”
“Ý của mày là …?” Người đàn ông mặc vét đen cười thâm hiểm.
“Mày gọi điện cho sếp đi, để tao nói đôi với người ta.” Người đàn ông
kia cười thâm hiểm đáp lại nụ cười thâm hiểu của người đàn ông mặc vét
đen. Họ rất giống một cặp bài trùng.
…………………..
Hoàng Tuấn Kiệt đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đượm mồ hôi,
đỏ bừng vì giận và vì phải đi một đoạn đường khá xa của Thư Phàm, đặc
biệt càng đau lòng hơn khi thấy Thư Phàm buồn bã và lo lắng cho cô em
gái đến thất thần cả người.
“Cô ngồi xuống đây đi !” Hoàng Tuấn Kiệt ấn Thư Phàm ngồi xuống ghế sô
pha, chắt cho Thư Phàm một cốc nước, “Cô uống đi cho đỡ khát.”
Thư Phàm đón lấy ly nước lọc trên tay Hoàng Tuấn Kiệt, cho lên miệng rồi uống một ngụm.
Tuấn Hùng chờ mãi mới thấy bên kia bắt máy, nhưng người nhận cuộc gọi
không phải là giọng nói của anh vệ sĩ mà là của một người đàn ông khác.
“Anh là Trợ lý Tuấn Hùng ?” Người đàn ông kia trầm giọng hỏi.
Tuấn Hùng cau mày, cố xác định xem người đang nói chuyện với mình có
quen biết với mình không: “Đúng, tôi là trợ lý Tuấn Hùng. Còn anh là ai
?”
“Tôi là ai, anh không cần phải biết. Anh chỉ cần biết rằng, người vệ sĩ
mà các anh cử đi bảo vệ cô Tú Linh đang ở trong tay chúng tôi.”
Tuấn Hùng liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt chỉ cần nhìn sơ qua sắc mặt trầm trọng của Tuấn Hùng, cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Các anh muốn gì ?” Tuấn Hùng trầm tĩnh, hoàn toàn không để lộ ra bất an trong lòng mình.
“Chúng tôi không muốn gì cả. Chỉ muốn nhắn với các người rằng, không nên động chạm đến chuyện riêng tư của chủ nhân chúng tôi.”
“Vũ Gia Minh bảo các người nhắn lại với tôi như thế ?” Tuấn Hùng cười
nhạt. Ban đầu Tuấn Hùng còn tưởng người dở trò sau lưng là một nhân vật
huyền bí nào đó, không ngờ người đó lại là Vũ Gia Minh. Xem ra Hoàng
Tuấn Kiệt đã đánh giá thấp khả năng của Vũ Gia Minh, nên mới để cho hắn
có cơ hội bắt cóc Tú Linh, mặc dù đã cẩn thận cử người bảo vệ Tú Linh.
“Bảo với Hoàng Tuấn Kiệt rằng nếu có gì thắc mắc thì có thể gọi điện cho chủ nhân của chúng tôi.”
Nói xong, người đàn ông kia khoái trá bật ra một tràng cười thật dài, chói tai, rồi đột ngột cúp máy.
“Người vệ sĩ đó đã bị Vũ Gia Minh cho người bắt nhốt ?” Hoàng Tuấn Kiệt
điễm tĩnh hỏi, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người thua cuộc và
thất bại.
“Đúng thế. Nghe người bắt nhốt người vệ sĩ nói, nếu cậu chủ có gì thắc mắc thì có thể gọi điện cho Vũ Gia Minh để hỏi.”
“Hừ ! Tôi chẳng có thắc mắc gì cần hỏi cậu ta cả. Dù cậu ta không nói
cho tôi biết cậu ta đang nhốt Tú Linh ở đâu, tôi cũng có thể đoán được.”
Thư Phàm đặt mạnh ly nước lọc xuống bàn, ngay lập tức túm lấy cổ áo
Hoàng Tuấn Kiệt, miệng quát to: “Anh còn không mau nói cho tôi biết hiện giờ Vũ Gia Minh đang mang Tú Linh đi đâu.”
“Hồng Kông. Cô có muốn cùng tôi đi Hồng Kông một chuyến không ?” Hoàng
Tuấn Kiệt cười hỏi, không thèm quan tâm đến vẻ mặt vì bất ngờ, đã trở
nên hoạt kê của Tuấn Hùng ở bên cạnh.
Thư phàm mở to mắt, há hốc mồm nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Đi….đi sang Hồng Kông ?”
“Đúng.” Hoàng Tuấn Kiệt cười đáp, hài lòng nhìn khuôn mặt kinh ngạc, trông thật dễ thương và đáng yêu của Thư Phàm.
“Anh…anh không bị điên chứ ? Anh…anh đâu cần phải bỏ công việc, theo tôi sang tận Hồng Kông để mang em gái về ?”
“Tôi không hề bị điên.” Hoàng Tuấn Kiệt bực bội, rất muốn đánh Thư Phàm
một trận. Tại sao người con gái không biết xấu tốt này luôn không hiểu
được dụng ý của hắn, mà luôn nói ra những câu khiến hắn tức chết.
“Tuấn Hùng ! Bảo cô thư kí ngay lập tức đặt mua hai vé cho tôi và Thư Phàm bay sang Hồng Kông vào chiều nay.”
Tuấn Hùng hết mở rồi lại khép miệng, định ngăn cản ý định điên rồ của
sếp, nhưng sau khi bị sếp mãnh liệt trừng mắt, đã vội vâng mệnh rời khỏi phòng, đi tìm cô thư kí để phân phó công việc do sếp giao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT