Hoàng Bác không dám chậm nửa giây liền tung người phóng tới, cười lớn nói một cách rất tự nhiên :
- Ha ha ha... Âu Dương lão nhi, ta cũng ở trên đảo này thì ngươi trở về đất liền làm gì chứ?
Đông Kiếm hốt nhiên thấy Hoàng Bác xuất hiện đúng lúc này, mặt lão ta ửng hồng lên cười hằng hặc mấy tiếng trong cổ họng, thân hình huy động nhẹ lướt về phía chàng ngay tức thì. Đương nhiên lão ta bằng vào thân phận Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách mà đi ức hiếp một tiểu cô nương thật là một chuyện rất bất đắc dĩ mà lão đành phải làm, lão không ngờ chuyện này lại bị người khác biết được mà lại chính là Hoàng Bác, thật là thất sách. Lúc ấy trong đầu lão nghĩ trước hết không sát tử tên tiểu tử này để chuyện hôm nay truyền xuất trên giang hồ thì thử hỏi còn gì là danh tiếng Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách?
Hoàng Bác tự biết mình không phải là đối thủ của Đông Kiếm nhưng lúc này nếu bằng vào công lực của chàng mà liên thủ với hai lão Âu, La kiếm thuật danh gia thì nhất định có thể thắng lão ta, do vậy trong lòng thấy yên tâm không chút sợ sệt, cười lên ha ha ha nói :
- Âu Dương lão nhi, đến đây, chúng ta sẽ trên vùng nham thạch này tỉ thí ba trăm chiêu thử xem!
Đông Kiếm chỉ bằng hai lần nhún mình đã đến trước mặt chàng, không nói một lời hữu thủ vung chưởng định đánh vào ngực chàng ngay. Nhưng chính lúc ấy từ ngoài năm sáu trượng lại
(Mất 2 trang)
đưa mắt nhìn cô gái lúc ấy cũng đang đi tới, lớn tiếng nói :
- Lan nhi ngươi từ từ nói ra ngươi bị người ta ức hiếp như thế nào?
Cô gái dừng chân bên hai lão già, mắt nhìn Đông Kiếm nét sợ hãi vẫn chưa hết, nói :
- Lão bá bá này không biết từ đâu đến, định đoạt lấy thuyền của chúng ta, Lan nhi cản lại, lão ta lại buộc hoặc là Lan nhi đưa lão vào đất liền, hoặc phải chỉ phương hướng cho lão, bằng không thì lão sẽ lột da mặt Lan nhi...
Cô ta nói đến đó trên mặt lại hiện vẻ hoảng sợ, lại nói tiếp :
- Lão nói nếu đếm đến tiếng thứ ba mà không nói thì sẽ ra tay ác độc, vừa đếm đến hai thì...
Cô ta không nói tiếp đứng nhìn Hoàng Bác vẻ hàm ơn.
Hoàng Bác và Tiểu Bình nhịn không nổi ôm bụng cười lên ha ha, hô hô một trận.
Đạt Ma Thần Kiếm cũng cười mỉa lão, đưa tay cản cô gái lại nhìn Đông Kiếm nói :
- Nghe rõ rồi chứ? Tôn nữ lão phu tuy chưa bị tổn hại một cọng lông chân nhưng thử hỏi bằng vào thân phận Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách như ngươi mà lại làm như vậy nghĩa là sao chứ?
Đông Kiếm thẹn đến đỏ mặt tía tai, lúc ấy dựng đứng mày lên định nói thì cô gái lại nói :
- Gia gia, lão ta là Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách?
Đạt Ma Thần Kiếm cười khanh khách nói giọng đầy mỉa mai :
- Đúng vậy, ngươi mà có một cơ hội được Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách ức hiếp đáng phải nói là một vinh dự đặc biệt.
Lan nhi vừa thấy gia gia mình nói xong liền vội vàng lắp bắp trong miệng :
- Gia gia, hỏi lão ta! Hỏi lão ta...
Không biết cô ta muốn nói ý gì, chỉ thấy Đạt Ma Thần Kiếm trợn mắt lên quát :
- Tiểu tử đó vong ân bội nghĩa còn hỏi đến làm chi nữa chứ?
Lan nhi trên mặt lộ né đau khổ, mắt ngấn lệ nói :
- Không không, chàng không phải là loại người như vậy, xin gia gia hãy hỏi thử xem?
Đạt Ma Thần Kiếm thâu liễn vẻ giận dữ lại thở dài một cái, đưa mắt nhìn Đông Kiếm cười khổ sở nói :
- Ta xin hỏi ngươi một chuyện là trước đây mấy tháng có một tục gia đệ tử Thiếu Lâm tên là Hoắc Thiên Long, hắn ta phản đồ đầu thân nhập vào Vô Song bảo, hiện tại như thế nào?
Đông Kiếm chấp tay sau lưng thái độ lãnh mạn vô tình, ngước mắt nhìn trời không như chưa từng nghe thấy câu hỏi.
Hoàng Bác nghe nhắc đến tên Hoắc Thiên Long lấy làm kinh ngạc, lại thêm cô gái có vẻ rất quan tâm, lúc ấy xem vào hỏi :
- Lão tiền bối, Hoắc Thiên Long với lão tiền bối có quan hệ như thế nào?
Đạt Ma Thần Kiếm giọng hàm chứa phẫn nộ nói :
- Với lão hủ thì chẳng có quan hệ gì cả, nhưng với tiểu nữ này thì đã phải lòng hắn ta.
Hoàng Bác đã hiểu ra mọi chuyện cười gật gật đầu nói :
- Vậy thì lão tiền bối đã có sự hiểu nhầm, Hoắc Thiên Long đầu nhập Vô Song bảo chẳng qua là một sự cưỡng bách...
Đông Kiếm hừ một tiếng lạnh lùng, thái độ tưởng chừng như chuẩn bị nhảy bổ vào chàng, Hoàng Bác liền thoái lùi một bước cảnh giác, chấp tay nói :
- Âu Dương lão nhi, ta chẳng muốn phơi bày hết ra tư sự của lão. Ẩn lòng thì ai cũng có, ta muốn hôm nay lão nên nói ra những điều mà đã gọi là sự thật không thể phủ nhận rồi chúng ta quyết đấu một trận mới hả lòng!
Đông Kiếm cười giọng lạnh như băng nói :
- Được, lão phu hôm nay quyết làm thỏa mãn lòng các ngươi để các ngươi có chết cũng không ân hận.
Hiển nhiên lão ta tuy biết công lực, kiếm thuật của Đạt Ma Thần Kiếm và Thiên Nhai Cô Kiếm không phải là tầm thường nhưng dưới mắt lão thì chưa hề để ý đến bọn họ bao giờ. Lão dừng lại đão mắt nhìn một lượt nói :
- Hoắc Thiên Long thật sự đã bị lão hủ bắt song thân của hắn ép buộc hắn phải đầu thân vào Vô Song bảo, nhưng tháng trước đây hắn đã to gan đào tẩu ra ngoài, lão phu đã ra lệnh giết chết song thân của hắn và phát lệnh toàn đệ tử tìm cho được hắn ta.
Lan nhi nghe đến đó nghĩ song thân chàng nếu như đã bị giết tất khi nghe được tin này chàng rất thống khổ mà mình thì không làm gì được để an ủi giúp đỡ chàng, bất giác hai tay úp lên mặt khóc lớn lên.
Đạt Ma Thần Kiếm lộ vẻ không tin, đưa mắt nhìn Hoàng Bác ngầm dò ý, Hoàng Bác gật đầu biểu thị lời lão ta là đúng, lại nói :
- Khi vãn bối vừa gặp Hoắc Thiên Long là đúng lúc hắn ta vừa thoát ra khỏi Vô Song bảo, nhân vì biết Thiếu Lâm Bách Không chưởng môn và ân sư là Bách Liễu đại sư đã quyết loại hắn ta ra khỏi môn phái vì tội phản đồ, gã ta rất đau khổ nguyện tử tạ tội với ân sư. Vãn bối lúc ấy đã khuyên nhủ mấy câu để bảo toàn tính mạng, rồi có ngày oan khuất được giải.
Đạt Ma Thần Kiếm sắc mặt biến đổi, những thớ thịt trên mặt nhảy liên hồi cuối cùng nói :
- Nếu đúng như vậy thì lão hủ đã trách nhầm...
Lan nhi nghe đến đó trong lòng hớn hở, thấy gia gia đã hiểu ra trách oan chàng nay được bày giải, liền lau khô nước mắt nhìn Hoàng Bác nói :
- Đa tạ Hoàng tiểu hiệp đã giải bày cho điều này, nhưng tiện nữ không biết giờ này chàng đang ở đâu?
Hoàng Bác lắc đầu nói :
- Sau câu chuyện ngắn ngủi ấy chúng ta chia tay nhau, hình như Hoắc Thiên Long có ý trước hết trở lại Thiếu Lâm.
Đông Kiếm thấy lúc ấy bọn họ nói ra nhiều chuyện liên quan đến Vô Song bảo sợ để bọn họ nói nhiền càng bất lợi cho mình, liền lớn tiếng cắt ngang :
- Thôi, các ngươi không nên kéo dài thời gian nữa, lão phu không định ở lại đây làm khách đâu!
Thiên Nhai Cô Kiếm nhìn lão ta mắt nheo lại, thần tình bình tĩnh cười nhạt, rồi lại nhìn sang Lan nhi nói :
- Lan nhi, ngươi nhanh vào thạch thất lấy thanh trường kiếm của ngươi cho Âu Dương bảo chủ!
- Bất tất, lão phu bằng đôi tay này cũng đủ sát nhân!
Thiên Nhai Cô Kiếm mắt lộ hào quang, nói :
- Âu Dương bảo chủ cho rằng động thủ với chúng ta không cần dùng đến kiếm ư?
- Không sai, và đại khái cũng không cần phải xuất đến ba chiêu.
Thật là hết sức ngạo mạn, coi thiên hạ không ra gì.
Thiên Nhai Cô Kiếm phẫn nộ trong lòng, tay phải rút kiếm tạt ngang trước ngực quát :
- Mời!
Đông Kiếm thái độ vẫn lãnh mạn cao ngạo :
- Cứ việc ra tay.
Hoàng Bác thấy nếu chỉ có Thiên Nhai Cô Kiếm động thủ thì thủ bại cầm chắc trong tay, vội vàng rút thanh Hoàng Long kiếm ra nói :
- Âu Dương lão nhi, ta tham chiến cũng không phương hại gì chứ?
Đông Kiếm gật đầu không mảy may tỏ thái độ gì, đồng thời lại còn nhìn Đạt Ma Thần Kiếm nói :
- Ân Công Đạt, ngươi không nhảy vào cho luôn thể? Khỏi phải mất công lão phu ra tay nhiều lần.
Đạt Ma Thần Kiếm chưa kịp hiểu ý gì thì Tiểu Bình cũng bước lên một bước ưỡn ngực lên nói :
- Âu Dương lão nhi, ta tham gia cũng được chứ?
Hoàng Bác cả kinh, vội vàng quát lớn lên :
- Không được.
Tiểu Bình thấy từ trước đến nay chưa hề thấy chàng quát mình trước mặt mọi người như vậy bao giờ, tự nhiên đôi mắt cay cay tức muốn khóc lên bĩu môi nói :
- Hừ! Ngươi quát mắng ai vậy chứ?
Hoàng Bác thất thanh “Á” một tiếng, vội vàng làm mặt ôn hòa giọng nhẹ nhàng nói :
- Xin lỗi Tiểu Bình, ý ta chỉ muốn nói là muội và Ân cô nương chỉ nên đứng bên ngoài cổ vũ là được rồi.
Tiểu Bình chưa hết giận, hừ một tiếng nữa, quay lưng đi và đưa tay lên lau nhanh hàng nước mắt tức tưởi vừa trào ra.
Đông Kiếm không kiên nhẫn được nữa liền tung mình lướt vào đứng trên một hòn đá lớn giữa bọn ba người Hoàng Bác, Đạt Ma Thần Kiếm và Thiên Nhai Cô Kiếm nói lớn :
- Đến đây, lão phu thử xem kiếm thuật của nhị vị đến trình độ nào.
Đạt Ma Thần Kiếm nhìn Thiên Nhai Cô Kiếm hiện lộ vẻ do dự, hiển nhiên với bọn ba người liên thủ thì đối đầu với Đông Kiếm không ngại gì, chỉ có điều như vậy thì thật chẳng đúng tí nào trong đấu pháp với những nhân vật đã gọi là thành danh trên giang hồ.
Hoàng Bác thấy vậy cũng đoán được tâm của lão già, liền động viên, nói :
- Lão tiền bối, lão ta như đã khinh người như vậy thì chúng ta nên cho lão nếm mùi chua cay mới được.
Chàng nói rồi liền vận Vô Cự ChânKhi1 bảo hộ toàn thân, rồi thi triển thân pháp Tuyết Điệp Kịch Hoa (bướm trắng vờn hoa) lướt đến xông vào ngay trước ngực Đông Kiếm bằng một chiêu Du Long Hiện Ảnh trong Du Long thần kiếm.
Đạt Ma Thần Kiếm và Thiên Nhai Cô Kiếm cũng không để chậm chânthi trển sở học, công lực toàn năng nhất tề vung kiếm nhảy vào liên thủ tấn công Đông Kiếm.
Với loại đấu pháp như thế này quả thực đối với Đạt Ma Thần Kiếm và Thiên Nhai Cô Kiếm cũng là bất đắc dĩ và lần đầu tiên mà bọn họ phải làm.
Đông Kiếm quả thực là một tay giang hồ lão luyện, kể cả nội ngoại công cũng như kiếm pháp và cả đấu pháp đều vượt qua các tay cao thủ đương đại, phải hy hữu lắm mới có người ngang sức, ngang tài với lão ta.
Như lúc này đây trước ba đối thủ công vào một lúc bằng kiếm mà lão ta chỉ bằng vào tay không, chưởng, chỉ, trảo, nã (chưởng, điểm, chộp, bẻ) và thân pháp tuyệt luân khi tránh né khi công giải mà có thể hóa giải hết các hiêu kiếm của đối phương.
Lúc ấy ba gài một trẻ chỉ vừa ngoài ba chiêu đạ tạo nên một trường đấu vừa sôi động, vừa hỗn loạn, ánh kiếm vun vút, chưởng lực ầm ầm, đất đá bay mù mịt không còn nhận rõ ta hay địch.
Tiểu Bình nhảy đến bên người Lan nhi nói :
- Ê, chúng ta có nên cổ vũ cho họ một trận không?
Lan nhi đưa mắt nhìn tình hình đấu trường rồi nói :
- Lúc này thật chưa cần thiết, ngươi không thấy bọn họ đấu đang thuận lợi đó sao?
Cô ta nói với thái độ rất hâm mộ, đột nhiên quay sang nhìn Tiểu Bình cười nói :
- Tiểu muội, tên ngươi là gì?
- Ta gọi là Châu Tiểu Bình, năm nay mười bảy tuổi. Còn tỷ tỷ?
Lan nhi mắt vẫn nhìn đấu trường, cười nói :
- Ta tên là Ân Hương Lan, năm nay hai mươi... Ê, người ấy là gì của ngươi?
Tiểu Bình mặt hồng lên, nội giận chàng lúc nãy nhưng vẫn còn nói :
- Nếu đã là gì của ta thì lúc nãy đã không nạt nộ ta như vậy rồi!
Hương Lan mỉm môi cười, nhỏ giọng nói :
- Tính tình người kia xấu lắm sao?
Tiểu Bình nhíu mày lắc đầu nói :
- Cũng không hẳn vậy, chỉ có điều hôm nay làm sao ấy, hốt nhiên phát nộ quát tháo lên, thật đáng ghét.
Hương Lan ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh cười nói :
- Nam nhi cũng nên có tí nóng tính như vậy, người ấy của ta tính tình thật trầm lặng ôn hòa...
Tiểu Bình biết cô ta nhắc đến Hoắc Thiên Long, lúc ấy nỗi đồng cảm dấy lên trong lòng liền tỏ thái độ thân thiết nói :
- Lan tỷ tỷ, các người xa nhau lâu chưa?
- Đã hơn một năm, không biết hiện tại chàng đang lưu lạc nơi nào...
Nói đến đó Hương Lan thở dài, mặt sầm lại u buồn, Tiểu Bình lại hỏi :
- Anh ta sao không trở lại tìm tỷ tỷ?
Hương Lan nói qua nước mắt :
- Ai biết được, khả năng chàng nhận thấy hành động phản đồ của mình không nhận được sự tha thứ của gia gia ta.
Tiểu Bình thở dài rồi an ủi :
- Lan tỷ tỷ cũng không nên quá thương tâm, sẽ có ngày rồi anh ta trở lại ở bên tỷ tỷ!
Hương Lan gật gật đầu cũng hy vọng như vậy, và có lẽ đó là ước nguyện lớn nhất trong đời cô.
Đột nhiên lúc ấy nghe tiếng Hoàng Bác vang lên :
- Tiểu Bình, có thấy rõ không? Áo của Âu Dương lão nhi vừa rồi đã bị ta chém rách nhá!
Tiểu Bình bất thần nghe gọi vui hẳn lên, chăm chú nhìn vào đấu trường, nhưng vì lúc này bọn họ đang ở hồi đấu hăng nhất lại đên bốn người, xuất chiêu lại nhanh nên nàng không thấy rõ từng chiêu lắm, nhưng cũng vỗ tay reo lên :
- Thấy rồi, thấy rồi! Huynh cho lão ta một nhát nữa đi!
Nguyên là Đông Kiếm tuy là công lực thâm hậu đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nhưng Hoàng Bác thân thủ công lực cũng không phải là tầm thường, đã vậy lại có sự liên thủ trợ lực của Đạt Ma Thần Kiếm và Thiên Nhai Cô Kiếm mười năm khổ luyện trên đảo, nên Đông Kiếm cuồng ngạo tự phụ như vậy, mà lúc này cũng phải chật vật lắm mới chống đỡ, né tránh lại họ. Vừa rồi trong một chiêu của Du Long thần kiếm, Hoàng Bác đã sử dụng một cách hoàn hảo, Đông Kiếm chỉ kịp tránh khỏi cái chết trong nháy mắt nhưng thân áo bên phải của lão đã bị tiện mất một mảnh.
Có thể nói trên đường hành cước của Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách, đây là lần đầu tiên thất thủ, mặc dù chưa thương hại đến thân mình nhưng như vậy cũng để cho Hoàng Bác lên nước, đã vậy lại thêm Tiểu Bình đứng ngoài cao hứng châm vào thêm một câu nữa làm cho lão ta thẹn lên hóa thành phẫn nộ râu tóc dựng đứng lão ta thét lên một tiếng cực mãnh, chưởng pháp đột biến tung ra một lần liên tiếp mấy chưởng với thập phần công lực.
Bọn Hoàng Bác biết lão ta đang hồi phẫn nộ cực độ, vận khí đề chân thi triển chưởng pháp, nhưng chỉ là đề phòng vệ là chính chứ không thể khinh xuất trực tiếp nghênh chiêu, đồng thời triển khai thân pháp lướt nhanh tránh đòn.
Bình... bình... bình... liên tiếp mấy tiếng, những tảng đá lớn mà bọn ba người phe Hoàng Bác vừa đứng đều trúng chưởng của Đông Kiếm vỡ vụn, bay tứ lên không đến mù cả một vùng.
Thật kinh khủng, đúng là một cơn giận dữ của một con mãnh hổ!
Bọn Hoàng Bác ba người vội nhảy từ hòn đá này sang hòn đá khác để tránh né, không hề khiếp sợ trước lão ma đầu đồng thời luôn bao vây lão ta vào giữa như lúc ban đầu.
Cuốc chiến cứ vậy kéo dài đã ngoài trăm chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại, lão Đông Kiếm tuy có phần nao núng và tổn sức hơn, nhưng cứ thấy lão ta tung hoành giữa ba cao thủ võ lâm như vậy thì thật không hổ danh Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách, mặc dù lúc này lão ta chưa hề dùng đến kiếm.
Ân Hương Lan nhìn thấy Hoàng Bác tuổi trẻ mà khi tham gia vào trận bát đấu với ba lão nhân vẫn không hề tỏ ra kém cỏi, bất giác nhìn Tiểu Bình tán thưởng :
- Anh chàng trông khá thật, công lực của các ngươi là do ai truyền thụ?
Tiểu Bình lúc ấy ể qua một lượt về thân thế của mình và Hoàng Bác cho Hương Lan nghe một lượt rồi nói :
- Bác ca ca chỉ thêm vài năm khổ luyện nữa có thể đạt được thên hạ vô địch, tỷ tỷ xem có đúng không?
Hương Lan nghe Tiểu Bình khen người mình yêu như vậy lại khơi nỗi thương lòng, ừ một tiếng rồi trầm mặc không nói.
Tiểu Bình chợt phát hiện ra mình vừa rồi nhân cao hứng mà đã nói một câu không nên, liền kéo vạt áo Hương Lan nói :
- Lan tỷ tỷ nhớ anh ta vậy tại sao không tự mình đi tìm?
- Ta cũng rất muốn, nhưng gia gia ta không cho...
Tiểu Bình tợ như sợ người khác nghe thấy kề sát vào tai Hương Lan nói nhỏ :
- Tỷ tỷ có thể trốn đi mà!
Hương Lan mắt sáng lên nghi hoặc nói :
- Làm sao được?
Tiểu Bình gật gật đầu xúi giục :
- Được, được, muội trước đây cũng đã bỏ đi mà!
Hương Lan vốn tính tình thật thà, chất phát, nghe Tiểu Bình nói vậy rồi lòng vẫn nghi ngại đưa mắt nhìn về chiếc thuyền cột ở một mỏm đá gần thạch thất nói :
- Nhưng chúng ta chỉ có một chiếc thuyền, nếu ta lấy bỏ đi thì gia gia và bá bá sẽ chết đói!
Tiểu Bình gặp những chuyện như thế này liền thần sắc lộ vẻ linh lợi hẳn lên, ánh mắt đảo qua đảo lại vẻ như rất sành sỏi rồi ghé vào tai Hương Lan nói tiếp :
- Muội hiến tỷ tỷ một kế, là tỷ tỷ giả làm một cơn đau bụng kịch liệt, lúc ấy đương nhiên gia gia phải mang tỷ tỷ vào lục địa tìm thầy thuốc trị liệu, thừa cơ hội là...
Nói đến đó nàng liền đưa tay vuốt từ dưới lên trên trời biểu thị bay vút đi, Hương Lan nghe xong mỉm cười vừa định mở miệng thì...
Từ đấu trường một tiếng thét cực lớn vang khắp cả một vùng hoang đảo, trong tiếng thét ấy đã thấy thân hình của Đông Kiếm như một phi long vút lên trên cao dễ đến bảy tám trượng thoát khỏi vòng vây của bọn ba người Hoàng Bác, rồi lão ta lao nhanh về phía thạch thất như một mũi tên.
Thiên Nhai Cô Kiếm mặt thất sắc, liền tung mình lao theo đồng thời miệng la lớn :
- Âu Dương bảo chủ, ngươi định làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT