Hôm sau thì Thạch Thiên Thành biết chuyện này, ông ta rất vui mừng, đích thân tuyên bố hôn sự cho họ, quần hào đều chúc mừng. Phó Thanh Chủ và Tam cô nương dẫn cả hai lên Kiếm Các, bái tế mộ của Quế Thiên Lan, bọn Hàn Kinh cũng nguyện từ nay sẽ dốc hết lòng cho việc phục quốc.
Cúng tế một xong, Phó Thanh Chủ Lăng Vị Phong dắt quần hào đến chỗ Lý Lai Hanh. Vợ chồng Thạch Thiên Thành và đồ đệ là Vu Trung, con gái là Trúc Quân cùng bọn Trương Thanh Nguyên ở lại trong cốc canh giữ kho vàng. Quế Trọng Minh và Mạo Hoàn Liên theo họ ra khỏi Kiếm Các, chia tay đi về phía kinh sư.
Lúc này đại quân của Ngô Tam Quế đã từ Vân Nam ra đến Hà Bắc. Hai người Quế, Mạo chỉ đành đến Cam Túc, đi ngang Thiểm Tây rồi vào Hà Nam, sau đó ra Hà Bắc. Mạo Hoàn Liên cải dạng nam trang, xưng hộ là huynh đệ với Quế Trọng Minh. Trên đoạn đường xa xôi, Quế Trọng Minh vừa mới hồi phục thần trí, chuyện gì chàng ta cũng thấy mới mẻ, chốc chốc lại hỏi những câu ngờ nghệch, Mạo Hoàn Liên kiên nhẫn giải thích từng điều trông giống như tỷ tỷ của chàng ta! Quế Trọng Minh tuy không hiểu sự hiểm ác của giang hồ nhưng có Mạo Hoàn Liên đi bên cạnh nên cũng không có chuyện gì lớn xảy ra. Trăng đầy trăng khuyết, Đông đi xuân đến, họ đã đi được hơn bốn tháng, lúc này là tháng hai đầu mùa xuân, họ tiến vào Hà Bắc. Mạo Hoàn Liên thở phào nói: “Đi khoảng mười hai ngày nữa sẽ đến kinh thành!” Quế Trọng Minh nói: “Sao chúng ta đi đường mà chẳng gặp nhân vật giang hồ gì cả?” Mạo Hoàn Liên niệm một tiếng “A di đà Phật!” rồi đưa tay nâng mặt chàng, nói: “Đại gia của tôi ơi, chúng ta đến đây làm gì? Huynh mong gặp những nhân vật giang hồ thế nào? Tôi chỉ mong an toàn đến được Bắc Kinh, chỉ còn đoạn đường này nữa thôi, đừng gây ra chuyện gì đấy nhé!” Quế Trọng Minh nói: “Xem muội kìa, huynh chỉ nói một câu mà muội đã tuôn ra một lô một lốc! Huynh đâu phải là trẻ con ba tuổi, muội sợ gì?”.
Hôm nay họ đến Cự Lộc, đó là một trấn lớn. Họ vào thành thì thấy sáu cỗ xe la nối đuôi đi trên đường, hai bên mỗi chiếc xe đều phủ màn nhung, người đánh xe và người theo sau xe đều là những hán tử to khỏe. Mạo Hoàn Liên thấy thế thì khẽ nói với Quế Trọng Minh: “Những kẻ này chắc chắn có lai lịch, chúng ta đi đường vòng, đừng gây với bọn chúng”. Nàng đã từng cùng Phó Thanh Chủ đến Cự Lộc cho nên quen thuộc đường sá, nàng cùng Quế Trọng Minh băng qua một con đường nhỏ, tìm căn khách sạn lớn nhất tá túc.
Không ngờ họ vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, té ra sáu cỗ xe lớn ấy cũng đến khách sạn này. Quế Trọng Minh nổi lòng tò mò, nén không được thò đầu nhìn ra, chỉ thấy cỗ xe đều đã dừng lại trong sân, cửa xe mở ra, mỗi cỗ xe có sáu thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc bước ra, Quế Trọng Minh ngẩn người ra nhìn. Mạo Hoàn Liên bóp nhẹ sau lưng chàng, gọi chàng vào phòng. Mấy tên đại hán đưa mắt nhìn về phía họ. Khi về đến phóng, Mạo Hoàn Liên cũng cảm thấy kỳ lạ, ba mươi sáu thiếu nữ này đều xinh đẹp lạ thường. Mạo Hoàn Liên lớn lên ở Tô Châu, từ xưa đến nay, thiếu nữ Tô Châu nổi tiếng xinh đẹp, nàng chưa bao giờ thấy có nhiều người đẹp đến thế! Quế Trọng Minh hoài nghi hỏi: “Có phải là cướp hay không?” Mạo Hoàn Liên cười: “Không phải, cướp ở đâu ra mà nghênh ngang đi giữa phố như thế!” Quế Trọng Minh nói: “Hay là nữ nhi nhà giàu có nên ra ngoài có bảo tiêu?” Mạo Hoàn Liên lại lắc đầu: “Nhưng không phải ai cũng xinh đẹp trẻ trung như thế”. Nàng lại bật cười, chỉ tay vào trán Quế Trọng Minh: “Chả trách nào huynh ngẩn người ra nhìn!” Quế Trọng Minh nói: “Muội đừng nói bừa. Ba mươi sáu người họ cộng lại cũng chẳng đẹp bằng muội”. Mạo Hoàn Liên nói: “Huynh lại biết lấy lòng muội nữa kia à?”.
Cả hai người suy đoán một hồi, Quế Trọng Minh lại nói: “Chả lẽ là tú nữ chọn cho Hoàng đế?” Mạo Hoàn Liên cười nói: “Huynh đúng là không hiểu việc đời, giả sử là tú nữ thì quan viên lớn nhỏ phải đi tiếp ứng, có đâu lại ở nơi khách sạn Đông đúc thế này?” Quế Trọng Minh ngạc nhiên nói: “Chả lẽ muội đã gặp Hoàng đế” Mạo Hoàn Liên sầm mặt, khẽ nói: “Đã từng gặp!” Quế Trọng Minh thấy nàng vốn cười nói, tự nhiên lại rầu rĩ, chàng lo lắng hỏi: “Muội sao thế?” Mạo Hoàn Liên chép miệng nói: “Thân thế của huynh đã thê lương, muội còn thê lương hơn cả huynh. Huynh tốt xấu gì cũng có cha mẹ, còn muội chỉ có một mình Phó bá bá”. Quế Trọng Minh vội vàng chỉ mình: “Còn có huynh nữa!” Mạo Hoàn Liên bật cười, đẩy nhẹ chàng nói: “Huynh đừng đánh trống lãng, muội bảo gặp Hoàng đế là thật đấy. Sau này muội sẽ nói kỹ cho huynh biết. Còn bây giờ, muội muốn huynh phải ngủ cho sớm, sáng mai gà vừa gáy chúng ta lại phải lên đường”. Quế Trọng Minh nói: “Sao thế?” Mạo Hoàn Liên nói: “Chúng ta có việc lớn, hãy bớt gây chuyện. Đám người này lai lịch bất minh, đừng ở gần họ. Thực ra ở cùng một khách sạn với họ muội cũng rất lo”. Quế Trọng Minh vỗ vào cây Đằng Giao kiếm ngay eo của mình: “Sợ gì?” Mạo Hoàn Liên đẩy chàng ngã xuống đất, nói: “Hãy mau ngủ đi, muội không đấu khẩu với huynh nữa”. Còn nàng thì nằm trên giường. Hai người đi cùng với nhau, hễ ngủ trong khách sạn thì Quế Trọng Minh nằm dưới đất, Mạo Hoàn Liên nằm trên giường.
Quế Trọng Minh quả nhiên ngoan ngoãn ngủ dưới đất. Đêm ấy chẳng có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau gà vừa mới gáy, Mạo Hoàn Liên đã lay Quế Trọng Minh dậy, trả tiền phòng rồi tiếp tục lên đường.
Hai người đi được vài ba mươi dặm thì trời sáng, trước mắt là mặt hồ rộng mênh mông, một bên là vạt rừng rậm. Quế Trọng Minh nói: “Địa thế nơi này rất tốt”. Mạo Hoàn Liên nói: “Chúng ta đã đến Tô thôn, đây là nơi hiểm yếu có tiếng giữa ba tỉnh Ký, Lỗ và Dự. Muội nghe Phó bá bá nói ngày trước ở đây có một đám cường nhân, làm ăn hai đường thủy lục. Kẻ đứng đầu là đại đạo Giang Bắc, chỉ vì hành vi bất chính, tham tài háo sắc, anh hùng lục lâm không ưa, sau đó lại bị quan quân đánh một trận, không có người giúp họ, nghe nói đã bỏ chạy đi nơi khác. Không biết phải hay không!”.
Quế Trọng Minh nói: “Dù có cường đạo cũng cướp không được chúng ta!” Đang nói thì chợt nghe tiếng bánh xe nghiến kèn kẹt sau lưng, tiếng ngựa hí dài, quay đầu nhìn lại thì thấy sáu cỗ xe cũng đã đuổi tới.
Mạo Hoàn Liên thấy trên lá tiêu kỳ cắm ở cỗ xe đầu tiên có thêu hai chữ lớn “Võ Uy”. Người đi đoạn hậu ở sau sáu cỗ xe tuổi khoảng bốn mươi tay cầm một tẩu thuốc dài, miệng đang phì phò thuốc, y liếc mắt nhìn hai người Quế, Mạo, tựa như rất ngạc nhiên nhưng cũng không dừng bước, thúc ngựa phóng đi.
Mạo Hoàn Liên đợi cho đám người đó đi được một lúc thì mới cười nói với Quế Trọng Minh: “Đó chính là một nhân vật giang hồ. Võ Uy tiêu cục nổi tiếng nhất Nam Kinh, tiêu đầu là Mạnh Võ Uy, lớn hơn Phó bá bá chúng ta vài tuổi, binh khí độc môn là một tẩu thuốc chuyên đả huyệt. Năm muội mười hai tuổi đã cùng Phó bá bá đến Nam Kinh gặp ông ta. Nghe nói ông ta đã truyệt tuyệt kỹ cho con trai là Mạnh Kiên, người lúc nãy có lẽ là con trai ông ta”. Quế Trọng Minh nói: “Hôm qua tại sao không thấy tiêu kỳ, cũng không thấy hán tử cầm tẩu thuốc?” Mạo Hoàn Liên nói: “Đêm hôm qua bọn họ vào thành nghỉ ngơi, không cần treo tiêu kỳ. Huynh không biết đấy thôi, những tiêu sư có tiếng đều có những qui củ quái lạ, chẳng hạn như Mạnh Võ Uy, khi ông ta biết có cường nhân nấp ở những nơi hiểm yếu thì hút thuốc rất nhiều, miệng phun ra khói thuốc trông rất kỳ quái tỏ ý đích thân áp tiêu, bình thường thì không hút thuốc nhiều. Người này bắt chước theo điệu bộ của ông ta. Muội thấy tẩu thuốc của y mới đoán được lai lịch chứ đêm qua chẳng biết y là ai”.
Quế Trọng Minh hừ một tiếng nói: “Biết điểm huyệt có gì kỳ lạ? Theo huynh thấy, hai hán tử gầy ốm đi theo chiếc xe còn cao hơn cả người này”. Mạo Hoàn Liên nhìn kỹ lại, chẳng thấy điều gì khác lạ. Quế Trọng Minh nói: “Huynh luyện Đại Lực Ưng Trảo công, cho nên cũng hiểu được chút ít. Hai kẻ ấy tuy gầy ốm, nhưng con ngựa thì rất to lớn, vả lại con ngựa tựa như bước đi không nổi, lúc nãy khi bọn họ lướt qua người huynh, huynh nghe tiếng vó ngựa rất nặng nề thì biết có hỏa hầu tương đối”. Mạo Hoàn Liên ngạc nhiên nói: “Tại sao chỉ nói là hỏa hầu tương đối?”.
Quế Trọng Minh nói: “Phàm là những kẻ luyện qua những loại công phu nội ngoại kim tu như Ưng Trảo công, Kim cương thủ, lúc đứng hay ngồi đều có lực, bởi vậy người ngoài có thể nhìn thấy được còn những người luyện công phu nội gia thì không thấy. Nếu luyện công phu nội gia đến mức lư hỏa thuần thanh thì có thể tùy ý thu phát kình lực, chẳng thể nào nhìn thấy được. Công phu ngoại gia của hai người này cũng rất khá, nhưng nội công vẫn chưa đủ hỏa hầu”. Mạo Hoàn Liên cười nói: “Muội không nhìn thấy y đã luyện công phu ngoại gia, thật là kém!” Quế Trọng Minh nghiêm mặt nói: “Không phải, theo y thấy công lực của muội chẳng kém gì hai người kia, nhưng lại cao hơn Mạnh Kiên. Vô Cực kiếm pháp của muội là kiếm pháp nội gia thượng thừa, sao có thể tự đánh giá mình thấp đến thế?” Mạo Hoàn Liên ngẩng đầu lên nhìn, đoàn xe đã đi được nửa dặm, hán tử hút thuốc ấy chốc chốc quay đầu lại nhìn. Mạo Hoàn Liên bất giác cười nói: “Kẻ này nghi chúng ta là cường đạo! Nhưng không biết tại sao bọn họ lại làm bảo tiêu cho ba mươi sáu thiếu nữ này, thật là lạ. Chả lẽ những thiếu nữ này là con nhà quyền quý, nhờ họ làm bảo tiêu? Nhưng xem ra thì không giống!”.
Khi đang nói đột nhiên sáu cỗ xe phía trước ngừng lại. Bụi tung mù trời, hai thớt tuấn mã chạy tới lướt qua cỗ xe, khi sắp đến gần hai người Quế, Mạo thì mới giật cương ngựa quay đầu chạy ngược trở lại. Mạo Hoàn Liên kéo tay áo Quế Trọng Minh nói: “Xem kìa!” Quế Trọng Minh chân không ngừng bước, chạy thẳng về phía trước.
Đột nhiên trên đồi cao bên đường có mấy mũi tên bắn ra kêu vun vút, sau khi tên bắn ra, trong vạt rừng rậm có một tốp người ngựa phóng ra. Tốp người này có khoảng hơn trăm người, trong chốc lát đã chặn phía trước đoàn xe.
Mạnh Kiên vốn đi đoạn hậu, lúc này đã thúc ngựa lên phía trước, miệng nhả khói mù trời, lúc đầu là từng vòng khói hình tròn, sau đó lại phun ra từng tia khói bắn vào trong vòng tròn ấy, vòng tròn khói dần dần tan biến, tạo thành một màn khói. Đó là tín hiệu của Mạnh lão tiêu sư truyền xuống, khói vòng tròn thể hiện giao tình, khói đường thẳng thể hiện võ lực. Ý muốn nói, hảo bằng hữu, hãy nể mặt chúng tôi. Nếu dùng võ lực thì lưỡng bại câu thương, hỏng nghĩa khí giang hồ”.
Một hán tử trung niên từ phía đối phương bước ra, ống tay áo bay phất phới, thần thái tiêu sái, bộ mặt trông rất anh tuấn tựa như một nữ nhân. Y rút ra một cây quạt xếp, quạt bay hết khói của Mạnh Kiên, nói với giọng the thé: “Ta tưởng là ai, té ra thiếu tiêu đầu của Võ Uy tiêu cục đích thân áp tiêu”. Mạnh Kiên cũng nói: “Ta tưởng là ai té ra là Hách trại chủ. Nếu đã là người quen xin thứ lễ không chu toàn, ngày sau sẽ dâng bái thiếp!” nói xong lại phun ra mấy vòng khói, đợi đối phương trả lời.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Mạo Hoàn Liên và Quế Trọng Minh đã đứng ở từ xa. Mạo Hoàn Liên nói: “Quả nhiên là bọn ma đầu trở về chốn cũ”. Quế Trọng Minh nói: “Không biết kẻ âm dương quái khí kia là ai?” Mạo Hoàn Liên nói: “Muội nghe Phó bá bá nói, có lẽ người này đứng đầu trong Tam ma, Nhân Yêu Hách Phi Phụng, một kẻ bại hoại trên giang hồ mười mấy năm trước”. Quế Trọng Minh ngạc nhiên nói: “Tại sao gọi là Nhân Yêu?” Mạo Hoàn Liên nói: “Bởi y mắt thanh mày tú, thường ngày cải dạng nữ nhân, chuyên mê hoặc tiểu thư khuê các nhà người, có người còn bảo y thật sự là người âm dương, cho nên mới gọi y là Nhân Yêu. Nhưng võ công của y cũng thật sự rất giỏi, đã có vài hiệp khách muốn trừ y nhưng y đều chạy thoát. Sau đó có lẽ vì lớn tuổi, không cải dạng nữ nhân được nữa cho nên mới làm thảo khấu”. Quế Trọng Minh ngạc nhiên hỏi: “Người âm dương là gì?” Mạo Hoàn Liên đỏ mặt, ấp úng một hồi rồi nói: “Đừng hỏi nữa, hãy nhìn kìa. Hình như họ sắp động thủ!” Quế Trọng Minh đành im lặng, may mà đám người kia đã rất căng thẳng, không ai chú ý đến họ.
Hách Phi Phụng chậm rãi giở cái quạt lên, phất hai cái rồi khẽ cười: “Sao thiếu tiêu đầu lại phun vòng khói manh đến thế? Chúng ta hãy cứ nói thẳng toạc ra đi thôi, ông muốn chúng tôi nể mặt cũng được, nhưng ông cũng phải nể mặt chúng tôi”.
Lúc đầu khi Mạnh Kiên biết mình hộ tống ba mươi sáu thiếu nữ xinh đẹp thì cũng lấy làm lạ, nhưng y cậy uy danh của cha, cắm tiêu kỳ từ Tô Châu đi thẳng đến nơi này, trên đường tuy vài ba lần gặp nhân vật hắc đạo nhưng chỉ cần phun vài vòng thuốc thì đối phương đã hoảng sợ bỏ chạy. Không ngờ vừa vào Hà Bắc thì gặp phải kẻ kình địch. Y đang thấp thỏm lo âu, vừa nghe Hách Phi Phụng có ý muốn thương lượng, vội vàng hỏi: “Hách trại chủ có gì căn dặn, Mạnh Kiên này nếu làm được thì sẽ chìu theo”.
Hách Phi Phụng lại cười the thé, chỉ quạt về phía cỗ xe: “Bọn ta không cướp tiêu, chỉ cần một số vật”.
Mạnh Kiên nghe Hách Phi Phụng bảo không cướp tiêu thì trong lòng mừng rỡ, không đợi y nói hết câu đã cung tay nói: “Xin đa tạ Trại chủ cho mượn đường”. Hách Phi Phụng cười lạnh, chợt nói: “Ta không cần vàng bạc trên xe của ngươi, ngươi hãy để lại cho ta ba mươi sáu ả nha đầu kia!” Mạnh Kiên nén cơn giận, lớn giọng hỏi: “Hách trại chủ, nói thế là sao?” Hách Phi Phụng lại nói: “Xưa nay những kẻ bảo tiêu chỉ hộ tống tài vật chứ không hộ tống người. Ta không cần tài vật, chỉ cần người, đó đâu phải là cướp tiêu?” Mạnh Kiên nghe y nói mà tức đến nỗi râu tóc dựng ngược, mắng rằng: “Chả trách nào người ta mắng ngươi là bại hoại trên giang hồ, nhân yêu trong võ lâm, gặp phải Võ Uy tiêu cục của bọn ta ngươi đừng hòng cướp tiêu!” Hách Phi Phụng phe phẩy cây quạt, nói lớn: “Dù cha ngươi ra mặt cũng phải để tiêu lại cho ta. Ngươi hãy nhìn kỹ một chút, dựa vào cây quạt này của ta, ta muốn ba mươi sáu ả nha đầu của ngươi cũng chẳng có gì quá đáng”. Mạnh Kiên đưa mắt nhìn, chỉ thấy cây quạt ánh lên màu đen, hừm một tiếng rồi nói: “Té ra ngươi là người của Thiết Phiến bang, vậy thì càng tốt, ta sẽ dùng tẩu thuốc này đấu với cây quạt sắt của ngươi”.
Thiết Phiến bang là một bang hội bí mật ở phía Nam sông Trường Giang, Bang chủ Thượng Vân Hanh có võ công kinh người, thủ đoạn độc ác, người hai đạo hắc bạch đều không dám đụng vào. Hách Phi Phụng cùng đường mới đi theo y, y vốn muốn không nhận không biết thế nào mà bị Hách Phi Phụng mê hoặc, cuối cùng cho y làm một chức hương chủ trong bang. Hách Phi Phụng dựa vào danh tiếng của Thiết Phiến bang mới có thể trở về chỗ cũ, lập lại môn hộ.
Mạnh Kiên tuy tuổi bốn mươi nhưng xưa nay dựa vào tiếng tăm của cha, từ ngày đi bảo tiêu chưa từng phải động thủ. Mà công phu đả huyệt bằng cái tẩu thuốc của y coi như cũng là một môn tuyệt kỹ. Bởi vậy lâu ngày y cũng tưởng rằng có thể xưng hùng, hôm nay gặp phải ba tên ma đầu, tuy không e dè nhưng cũng không có cách nào xuống thang, thế là nổi giận vung cây tẩu thuốc phóng tới.
Hách Phi Phụng nhẹ nhàng lách qua, không tiếp chiêu mà cười rằng: “Ngươi muốn động thủ với ta vẫn còn hơi kém, tam đệ hãy ra bắt hắn”. Một hán tử lực lưỡng ở phía sau vâng một tiếng, tay phải cầm đao, tay trái cầm thiết thuẫn quát rằng: “Ta phải xem công phu điểm huyệt của Mạnh gia các ngươi!” hán tử ấy chính là Tam Ma Liễu Đại Hùng.
Mạnh Kiên nổi giận, không nói lời nào, cái tẩu thuốc đã đánh ra trước ngực, Liễu Đại Hùng giơ thuẫn lên cản lại, tẩu thuốc gõ vào thuẫn, những tàn thuốc chưa hút xong bắn ra lả tả. Cây đơn đao của Liễu Đại Hùng từ dưới chiếc thuẫn đâm ra, chém vào cổ tay của Mạnh Kiên. Mạnh Kiên võ công cũng chẳng phải hạng thường, y hạ cổ tay xuống, quét ngang cái tẩu thuốc, gạt được thanh đơn đao, quát lớn một tiếng rồi rê bước, dùng đâu tẩu thuốc đánh vào huyệt Phách Môn ở phía sau lưng của Liễu Đại Hùng. Liễu Đại Hùng trở tay chặn lại, cái tẩu thuốc gõ vào tấm thuẫn, y thừa thế vặn người, quét ra một đao chém vào trung bàng của Mạnh Kiên. Mạnh Kiên phóng vọt lên mới tránh được chiêu ấy.
Quế Trọng Minh và Mạo Hoàn Liên nhìn hai người quần thảo, chỉ thấy Mạnh Kiên tựa như con mãnh sư, cái tẩu thuốc bằng sắt lúc gõ lúc đâm, đánh vào toàn những huyệt đạo của người ta, còn Liễu Đại Hùng thì dùng thiết thuẫn yểm hộ cho đơn đao, trong công có thủ, đôi bên đánh nhau rất hăng, một hồi nữa Mạnh Kiên dần dần lọt xuống thế hạ phong. Nếu luận về tuyệt kỹ công phu, y vốn chẳng kém gì Liễu Đại Hùng. Có điều Liễu Đại Hùng là một tên cường đạo, đã có nhiều kinh nghiệm phong phú, về mặt này thì Mạnh Kiên thua y. đang đánh nhau rất hăng, Liễu Đại Hùng giở thuẫn trên tay trái đánh hờ ra một chiêu, người hạ xuống, cây đơn đao quét vào hạ bàng của y. Mạnh Kiên dặm chân lướt ra, cái tẩu thuốc đánh một chiêu Đảo Đả Kim Chung đâm vào huyệt Thiên Khu trên xương sống lưng của kẻ địch, Liễu Đại Hùng gầm lớn một tiếng phóng vọt người lên, cây thiết thuẫn đánh ra một chiêu Hoành Thác Kim Lương, đơn đao trên tay phải thuận thế chém mạnh vào cái tẩu thuốc nếu Mạnh Kiên không buông tay thì ngón tay sẽ bị chặt đứt. Quế Trọng Minh nằm phục một bên, thấy Mạnh Kiên nguy cấp thì khẽ nói với Mạo Hoàn Liên: “Để huynh giúp y một tay”. Mạo Hoàn Liên chưa kịp cản thì Quế Trọng Minh đã ra tay, một chiếc vòng kim hoàn bay vút ra. Liễu Đại Hùng sắp đắc thủ thì chợt nghe keng một tiếng, cây đơn đao bị chiếc vòng kim hoàn đánh bật ra. Y thu đao lại nhìn thì chỉ thấy trên lưỡi đao đã bị mẻ mất một miếng nhỏ. Mạnh Kiên ngạc nhiên, rút lại tẩu thuốc lảo đảo chạy được mấy thước.
Quế Trọng Minh đánh ám khí rất thần diệu, người của hai bên đều để ý đến cuộc đấu giữa Mạnh Kiên với Liễu Đại Hùng, không ai để ý ám khí bay tới. Liễu Đại Hùng giơ ngang đao quát lớn: “Kẻ vô sỉ này dám đánh lén đại gia, hãy mau bước ra đây!”.
Mạnh Kiên may mắn thoát được một chiêu đao, giữ được tiếng tăm của Võ Uy tiêu cục, biết mình chẳng phải là đối thủ của người ta, thế là xách tẩu thuốc chạy dài. Hách Phi Phụng huýt một tiếng sáo, chỉ thấy một thớt ngựa khỏe phóng vọt ra, người trên ngựa nhảy xuống chặn Mạnh Kiên, cười hì hì nói: “Mạnh tiêu đầu, đừng chạy nữa!” kẻ này là nhị ma Sa Vô Định trong Giang Bắc tam ma. Mạnh Kiên đang hoảng, chợt thấy trong đoàn xe có hai thớt ngựa khỏe phóng ra, Mạnh Kiên vừa nhìn thì thấy đó là hai hán tử gầy ốm đen đúa, hai người này xuống ngựa kêu: “Mạnh gia xin hãy nhường đường!” một người sử dụng tay không đấu với cây trường thương của Sa Vô Định, người kia cũng sử dụng tay không đấu với Liễu Đại Hùng.
Mạnh Kiên kinh hãi đến nỗi suýt kêu lên, hai hán tử này là người đã mời y đi bảo tiêu, lúc đó bọn họ chỉ bảo là quản gia của một nhà phú hộ, tên gọi Lục Minh và Lục Lượng, là hai huynh đệ. Mạnh Kiên thấy họ gầy ốm như que củi, lúc đầu còn cười thầm rằng nhà phú hộ nào mà dùng hai người này làm quản gia chứ không hề biết họ thân mang tuyệt kỹ.
Hai người này dùng Ưng Trảo công của Bắc phái cùng với Cầm Nã thủ, mười mấy chiêu đã qua, Mạnh Kiên chỉ trợn mắt há mồm. Cây trường thương của Sa Vô Định dài hơn bảy thước, khi đánh lên kêu vù vù, nếu luận về công lực thì y mạnh hơn Liễu Đại Hùng nhiều, nhưng Lục Minh chỉ dùng một đôi chưởng mà có thể chống cự. Sa Vô Định đánh hết thương này đến thương khác mà không đâm được y. Phía bên kia Lục Lượng một mình đại chiến Liễu Đại Hùng, y lướt người lên, dùng công phu tay không đoat binh khí tấn công cây đơn đao của Liễu Đại Hùng, chỉ trong chốc lát đã chiếm được thượng phong.
Mạnh Kiên đứng một bên nhìn, thầm kêu trong lòng: “Hỏng bét, hỏng bét! Hai người này thân mang tuyệt kỹ mà mình chẳng nhìn ra lại còn huênh hoang làm bảo tiêu, nếu đồn ra ngoài há chẳng phải bị người ta cười đến rụng răng hay sao. Dù hôm nay giữ được số tiêu này cũng đã mất tiếng!” hai người càng đánh càng hăng, Ưng Trảo công và Cầm Nã thủ đều đánh ra những chiêu tinh kỳ mà Mạnh Kiên chưa từng thấy, y càng nhìn càng thấy quái lạ, bất giác nhíu mày nói: “Võ công của người này hơn hẳn mình, sao lại mời mình làm bảo tiêu, nếu không có ý bỡn cợt thì chắc bên trong có ẩn tình”.
Lúc này mọi người đã thấy được sự mạnh yếu giữa đôi bên. Sa Vô Định còn có thể cầm cự được, còn Liễu Đại Hùng đã bị Lục Lượng đánh rơi cây đơn đao chỉ còn lại một cái thiết thuẫn, y vừa đánh vừa lui. Hách Phi Phụng tướng mạo trông như một nữ nhân, công phu cũng rất lanh lẹ, y nhẹ nhàng vọt người chặn trước mặt Lục Lượng, cây quạt sắt chĩa tới điểm vào mặt của Lục Lượng, tay trái lại đẩy nhẹ lên, Lục Lượng lách vai, vội vàng nhảy ngược ra sau, chiêu ấy của Hách Phi Phụng tên gọi Điên đảo âm dương, cũng tương tự như Cầm Nã thủ, nếu đối thủ bị y chụp trúng cánh tay thì coi như hỏng bét.
Hách Phi Phụng nhảy ra cứu Liễu Đại Hùng, rít lên the thé: “Nhị đệ hãy lui xuống”. Sa Vô Định đâm ra ba thương, đẩy Lục Minh lùi sang một bên, rút thương tháo chạy, thở phì phò đứng bên cạnh Hách Phi Phụng.
Lục Minh và Lục Lượng đứng sánh vai nhau, Hách Phi Phụng mở cây quạt phe phẩy mấy cái rồi cười lên một tiếng quái dị, nói: “Huynh đệ họ Lục công phu thật giỏi, ta không biết lượng sức mình xin mời hai vị cùng chỉ giáo!” Lục Minh Lục Lượng giật mình, thầm nhủ: “Tên Nhân Yêu này quả nhiên thần thông quảng đại, chúng ta đã rút lui khỏi giang hồ từ lâu mà y vẫn nhận ra”.
Hách Phi Phụng chỉ cây quạt, hỏi: “Hai vị sư phụ họ Lục có chịu chỉ giáo đấy không?” Lục Minh, Lục Lượng cả giận, nhảy bổ tới quát: “Hôm nay phải bắt cho bằng được tên Nhân Yêu nhà ngươi!” Hách Phi Phụng cười hì hì, lướt qua hai người như cá trạch, nói: “Các người có được bao nhiêu bản lĩnh?” rồi y đâm trở lại một quạt, đấu với hai người. Hách Phi Phụng sử dụng cây quạt để điểm huyệt nhưng lợi hại hơn phương pháp đả huyệt của Mạnh Kiên nhiều, thân pháp của y cực kỳ nhanh nhẹn, cây quạt chỉ Đông đánh Tây chỉ Nam đánh Bắc, toàn là tấn công vào những huyệt đạo chí mệnh của hai người. Tay trái của y cũng không để yên, tay phải cầm quạt đánh ra, tay trái vỗ tiếp một chưởng, sử dụng toàn những chiêu số của đao và kiếm. Huynh đệ họ Lục lần đầu tiên mới gặp phải quái chiêu này. May mà Ưng Trảo công và Cầm Nã thủ của hai người đều có hỏa hầu tương đối, vả lại phối hợp với nhau nên uy lực càng tăng hơn, Hách Phi Phụng không dám áp sát tới.
Ba người quần thảo như đèn cù đến hơn trăm chiêu, Hách Phi Phụng liên tục đánh ra quái chiêu, huynh đệ họ Lục gắng gượng chống trả, thủ nhiều hơn công. Quế Trọng Minh nhìn một hồi thì lắc đầu nói: “Hai người này sắp hỏng bét tới nơi. Ưng Trảo công và Cầm Nã thủ vốn có lợi tấn công chứ không lợi phòng thủ, hai người này bị kẻ địch buộc phải phòng thủ, chỉ e không bao lâu sẽ thảm bại”.
Quả nhiên đánh thêm một hồi nữa thì huynh đệ họ Lục kêu hoảng tháo chạy về phía sau. Nhưng Hách Phi Phụng càng nhanh hơn, y vọt người đến chặn bọn họ, nói: “Nhị đệ tam đệ, hãy mau cướp xe!”.
Sa Vô Định, Liễu Đại Hùng quát lớn một tiếng, xua hơn một trăm tên lâu la chạy tới như cuồng phong. Hách Phi Phụng thét lên: “Chỉ cần người không cần hàng, coi như đã nể mặt Mạnh lão đầu”. Mạnh Kiên tức đến nỗi xám mặt, vung cái tẩu thuốc đánh tới, trong lúc hỗn chiếm Sa Vô Định đã hất rơi cái tẩu thuốc của y, bọn lâu la ném dây ra quật ngã y, Liễu Đại Hùng hai tay chụp vào mạch môn của y, treo y lên cành cây bên cạnh. Những tiêu sư còn lại tuy có võ công nhưng bọn lâu la quá đâu, trong chớp mắt đã bị dồn sang một bên.
Quế Trọng Minh và Mạo Hoàn Liên cách đoàn xe khoảng hơn mười trượng. Mạo Hoàn Liên vốn nhiều lần ngăn Quế Trọng Minh ra tay, lúc này thấy bọn cướp đã chạy đến đoàn xe, đám thiếu nữ bên trong kêu khóc vang trời, nàng không khỏi cả giận. Quế Trọng Minh nói: “Đám cướp này hiếp người quá thể, chúng ta trừng trị bọn chúng!” Mạo Hoàn Liên phóng vọt người lên, nói: “Được, huynh đối phó hai tên ma đầu, để muội đuổi bọn lâu la”.
Quế Trọng Minh tháo cây Đằng Giao kiếm xuống phóng vọt lên như con quái điệu, sau mấy lần trồi hụp thì đã hạ xuống trước đoàn xe. Mười tên lâu la vung đao đứng ngăn cản, Quế Trọng Minh trợn mắt quát lớn một tiếng, vẫy cây Đằng Giao kiếm về phía trước, một luồng ngân hồn dồn ra, chặt gãy toàn bộ số đao kiếm ấy, Sa Vô Định thấy thế cả kinh, đâm xém ra một thương, Quế Trọng Minh xoay người lại quát lớn một tiếng, vung cây bảo kiếm lên, chỉ nghe soạt một tiếng, cây trường thương nặng đến bốn mươi hai cân của Sa Vô Định đã bị chặt gãy, chấn động khiến hổ khẩu tuôn máu thế y cầm nửa cây thương tháo chạy.
Khi Quế Trọng Minh đại triển thần oai, Mạo Hoàn Liên cũng đã xông ra, bọn cướp đang xé màn xe, đập cửa xe, Mạo Hoàn Liên đã vung ra một nắm Đoạt Mệnh thần sa. Đám cướp ấy vừa trúng ám khí thì thấy vừa tê vừa ngứa, có người kêu: “Là độc sa!” Mạo Hoàn Liên cười lạnh, vung tay liên tục, quát: “Không phải độc sa, các ngươi cũng không biết lợi hại!” bọn cướp la hoảng chạy tứ tán. Mạo Hoàn Liên đảo mắt, chỉ thấy trên chiếc xe thứ ba vẫn còn vài tên đứng ở trên mui, bọn chúng kéo vài thiếu nữ ra để che cho mình. Mạo Hoàn Liên cả giận, bỏ độc sa vào túi rồi rút thanh kiếm nhảy vọt lên, mũi kiếm lướt tới, hai tiếng thét thê thảm vang lên, hai tên cướp đã trúng kiếm ngã xuống. Mạo Hoàn Liên phóng tới tên cướp thứ ba, kẻ ấy giơ nàng thiếu nữ đẩy ra phía trước, Mạo Hoàn Liên lật cổ tay nghiêng người sang bên trái đâm vào chỗ trống, vốn là nàng có thể kết liễu tên cướp nhưng không ngờ mũi kiếm đâm tới thì chợt nghe keng một tiếng bật trở lại. Té ra nàng đã đâm trúng một tấm thuẫn.
Tên này chính là Liễu Đại Hùng, y xông lên chiếc xe ở giữa đạp cửa xe, thấy sáu thiếu nữ xinh đẹp như hoa thì sững người ra. Y nhìn một hồi thì lôi thiếu nữ đẹp nhất ra ngoài, lúc đó Mạo Hoàn Liên đã xông tới. Y không nỡ buông ra nên chống lại Mạo Hoàn Liên.
Mạo Hoàn Liên đâm liên tục mấy kiếm mà vẫn bị Liễu Đại Hùng khéo léo gạt ra. Y kẹp nàg thiếu nữ làm con tin rồi dùng thiết thuẫn yểm hộ. Mạo Hoàn Liên tuy võ công cao hơn y nhưng ném chuột sợ bể đồ, trong chốc lát cũng chẳng làm gì được y. Liễu Đại Hùng thấy Mạo Hoàn Liên đánh hết kiếm này đến kiếm khác, y cảm thấy ứng phó rất khó khăn. Đột nhiên y tóm nàng thiếu nữ đẩy ra ngoài, lấy tiến làm lùi, gạt được kiếm của Mạo Hoàn Liên, cười ha hả rồi nhảy vọt ra phía sau. Y cười chưa dứt thì chợt thấy ở hậu tâm đau nhói, bất giác buông tay, người rơi xuống như con diều đứt dây. Té ra khi Quế Trọng Minh đuổi theo Sa Vô Định, chàng liếc mắt lại nhìn thì thấy Mạo Hoàn Liên vẫn đang quần thảo trên xe, bởi vậy mới tiện tay phóng ra một cái vòng vàng đánh trúng vào huyệt đạo ở phía sau lưng của Liễu Đại Hùng.
Mạo Hoàn Liên nhảy xuống xe, nàng thiếu nữ kia cũng vừa ngã xuống, nàng chỉ đành đút kiếm vào bao, nhẹ nhàng đỡ nàng ta, khẽ nói: “Cô nương có sợ không?” nàng thiếu nữ hơi trấn tĩnh, phát giác mình đang ở trong lòng một người đàn ông thì vội vàng đẩy hai tay ra, nào ngờ hai tay lại chạm vào một khối mềm mềm.
Trong lúc gây cấn Mạo Hoàn Liên quên bẵng mình là nữ cải dạng nam trang, bị nàng thiếu nữ chạm vào thì mới nhớ lại, nàng vội vàng buông tay, khẽ nói bên tai thiếu nữ ấy: “Cô nương đừng sợ, tôi và cô nương đều là nữ nhân cả”.
Nàng thiếu nữ đáp tạ rằng: “Đa tạ cô nương đã cứu mạng”. Mạo Hoàn Liên đỏ mặt nói: “Cô nương đừng gọi tôi như thế”. Nàng thiếu nữ ấy cũng rất lanh lẹ, vội vàng nói: “Đa tạ công tử!” Mạo Hoàn Liên cười nói: “Cô nương tên gì? Sao lại đến đây? Đây có phải là tỷ muội của cô nương không?” nàng thiếu nữ rưng rưng nước mắt đáp: “Tôi tên Tử Cúc, là ca nữ ở thành Tô Châu, bị người ta bán đến đây. Những cô nương này tôi không quen biết, nghe nói cũng đều bị mua bán cả”. Mạo Hoàn Liên không kịp hỏi, chợt thấy phía trước rối loạn, bọn cướp chạy tứ tán, Quế Trọng Minh đang gọi nàng.
Sau khi Quế Trọng Minh vung cái vòng vàng đánh ngã Liễu Đại Hùng, chàng ta tiếp tục đuổi về phía trước. bọn cướp sợ bảo kiếm cho nên ù té bỏ chạy, Hách Phi Phụng buông huynh đệ họ Lục đuổi theo nhưng cũng không trấn áp được.
Hách Phi Phụng chưa thấy kẻ địch thì đã thấy kiếm quang, trong lòng kinh hãi, cảm thấy kiếm khí lạnh lẽo dồn tới trước mặt. nhờ thân pháp lanh lẹ, y liên tục tránh ba kiếm, biết mình chẳng phải là đối thủ, đến khi kiếm thứ tư chém tới thì vội vàng nhảy vọt ra sau, rút cây quạt sắt quét về phía thân kiếm.
Quế Trọng Minh nổi lên sát cơ, chợt nghe mũi kiếm kêu lên ong ong, tia lửa bắn ra tung tóe, mười mấy cây đoản tiễn bắn về phía mình. Chàng điểm hai chân phóng vọt lên cao đến ba trượng, thanh bảo kiếm vạch thành một đường vòng cung ở giữa không trung, quét gãy hết đoản tiễn rồi mới nhẹ nhàng hạ xuống đất. Lúc này Hách Phi Phụng đã lùi đến bên dòng sông, y nhảy ùm xuống nước, té ra đó chính là tuyệt chiêu cứu mạng của Hách Phi Phụng, trong cái quạt này có giấu cơ quan, cây quạt bị bảo kiếm chém gãy, mười mấy cái nan quạt sát hóa thành mũi tên bắn về phía kẻ địch.
Sa Vô Định chạy trước tiên nhưng không nhanh bằng Hách Phi Phụng, y vừa mới chạy đến bên bờ sông, Quế Trọng Minh đã vung một cái vòng vàng đánh vỡ đầu y, bọn cướp hè nhau chạy thục mạng. Quế Trọng Minh cũng không thèm đuổi theo mà trở về tìm Mạo Hoàn Liên.
Mạo Hoàn Liên nghe tiếng gọi thì nhảy xuống xe, nàng thuận tay cắt đứt sợi dây thừng trói Mạnh Kiên, Mạnh Kiên đỏ ửng cả mặt, nhặt tẩu thuốc lên khẽ nói tiếng đáp tạ rồi đốt thuốc hút phì phà để cố giấu nỗi áy náy.
Anh em họ Lục đi xung quanh nhìn, chỉ có hai cỗ xe bị đập vỡ cửa, màn nhung bị xé rách chứ không hề chi. Cả hai vội vàng cung tay nói lời đáp tạ hai người Quế, Mạo rồi hỏi họ tên. Họ rất kinh hãi, khâm phục hơn đối với võ công của Quế Trọng Minh. Quế Trọng Minh chẳng qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng kiếm pháp và ám khí đều rất tinh diệu.
Hai người Quế, Mạo chưa kịp đáp lời, Mạnh Kiên đã lạnh lùng nói: “Hai vị Lục đại gia, chúng tôi xin trả lại chuyến tiêu này. Từ đây đến Bắc Kinh đã yên bình, chúng tôi không cần phải đi theo nữa”. Lục Minh kéo y lại, vội vàng nói: “Mạnh tiêu đầu, sao lại nói thế? Toàn nhờ uy danh của qúy tiêu cục chúng tôi mới có thể từ Tô Châu đến đây an toàn. Lần này tuy gặp một chút trắc trở, nhưng thắng bại là việc thường tình của binh gia. Chắc là ông trách huynh đệ chúng tôi, chúng tôi thật tình xin lỗi”. Nói xong rồi cả hai người đều vái dài. Mạnh Kiên áy náy, lại không thể trách cứ gì nữa, Quế Trọng Minh đã đến khuyên, Mạnh Kiên mới chép miệng nói: “Hai vị Lục đại gia võ công thật cao cường, hai vị đại hiệp này võ công càng cao hơn. Võ Uy tiêu cục có thể giữ được danh tiếng toàn nhờ các vị, quay về tôi sẽ bẩm cáo với gia phụ ngừng bảo tiêu, sau này sẽ đến đáp tạ các vị”. Y nói lời ấy là thật lòng, những người trước mắt y ai nấy đều võ công cao cường, y không khỏi nhụt chí, bởi vậy không muốn ăn cơm giang hồ nữa.
Lục Minh và Lục Lượng mỉm cười, hai người Quế, Mạo bịa ra hai cái tên, trò chuyện mấy câu rồi cũng cáo từ lên đường. Huynh đệ nhà họ Lục cố nài họ đi cùng. Quế Trọng Minh liếc mắt nhìn Mạo Hoàn Liên, Mạo Hoàn Liên chợt nói: “Nếu hai vị đã nhiệt tình như thế, chúng tôi cũng đành chìu theo”. Cả hai người đều cả mừng, lập tức nhường hai con ngựa, sửa sang lại xe lớn rồi mời hai người Quế, Mạo cùng đi.
Trên suốt quãng đường Lục Minh và Lục Lượng đều dùng lời rào đón hai người Quế, Mạo, Mạo Hoàn Liên rất lanh trí, nàng cứ đáp bừa cho qua. Nàng cũng dò hỏi ngược trở lại nhưng cả hai cũng ậm ừ, khi hỏi quá gấp thì đáp rằng: “Đến kinh thành, huynh đệ chúng tôi xin mời tôn giá tới nhà chủ nhân nói lời đáp tạ”. Mạo Hoàn Liên biết dù có hỏi nữa họ cũng không trả lời nên cũng đành thôi. Còn Mạnh Kiên suốt quãng đường vẫn lầm lì.
Đi được mười ngày thì đến Bắc Kinh, Quế Trọng Minh thấy kinh thành nguy nga, người trên đường đông đúc thì rất tò mò. Chợt nghe Mạnh Kiên nói: “Lục đại gia, tiêu đã được áp tới kinh thành, xin hỏi giao ở đâu?” Lục Minh vung roi cười nói: “Nạp Lan tướng phủ!”.
Mạnh Kiên thất kinh, hỏi ngược lại: “Nạp Lan tướng phủ?” Lục Minh lại mỉm cười: “Đúng thế”. Mạnh Kiên lại trầm ngâm nói: “Vậy hai vị là giáo đầu của tướng phủ?” Lục Minh, Lục Lượng đồng thanh nói: “Không dám!” Mạnh Kiên rất tức giận nhưng không dám nói ra. Lục Minh rất già dặn, thấy thế thì bảo rằng: “Không phải huynh đệ chúng tôi cố ý bỡn cợt lão ca. Đó chính là chủ ý của sư gia tướng phủ chúng tôi, chúng tôi chỉ làm theo lệnh”. Mạo Hoàn Liên nói: “Vậy ba mươi sáu thiếu nữ này là do tướng gia mua về?” Lục Minh nói: “Đúng thế. Sư gia của tướng phủ bảo chúng tôi ra mặt là Đồng tiêu đầu ở Nam Kinh lên tiếng mời qúy tiêu cục bảo tiêu, chính vì sợ trên đường xảy ra rắc rối cho nên mới dùng tiêu kỳ của các vị trấn áp bọn tiểu tặc”. Mạnh Kiên hừ một tiếng thầm nhủ: “Các người chỉ coi bọn ta là con cọp giấy, để nhìn chứ không để dùng. Chỉ dọa được vài tên tiểu quỷ, nếu gặp phải những kẻ cao cường thì huynh đệ các ngươi sẽ ra mặt cho nên các ngươi cứ lẳng lặng đi một bên. Đáng tiếc y gặp phải kẻ cao cường thật sự, cả hai ngươi cũng không chống đỡ nổi”. Y quay đầu ngựa, cung tay nói: “Theo qui củ, chúng tôi phải giao tại nhà của tiêu chủ, nhưng vì tướng phủ nhà cao cửa rộng, bọn chúng tôi không dám vào. Mong hai vị giáo đầu nói tốt cho chúng tôi một lời, xin các người hãy áp giải chuyến tiêu này về, Mạnh Kiên này xin nhận tình”. Nói xong thì vái dài hai người Quế, Mạo tỏ lòng đáp tạ rồi vỗ ngựa phóng đi.
Quế Trọng Minh thấy y bực bội bỏ đi, lòng thầm nhủ: “Kẻ này cũng cứng cỏi lắm”. Chàng kéo Mạo Hoàn Liên định cáo từ, Lục Minh đã chặn lại nói: “Lần này nhờ hai vị huynh đài ra tay bọn tiểu đệ mới có thể làm xong việc. Nếu hai vị huynh đài chưa có chỗ nào dừng chân, xin mời đến tướng phủ làm việc!” Quế Trọng Minh bực bội, định phát tác thì không ngờ Mạo Hoàn Liên lại tỏ vẻ mừng rỡ, cười nói: “Đa tạ hai vị giáo đầu đã quan tâm, chúng tôi cũng không khách sáo từ chối. Nếu có thể dừng chân trong tướng phủ thì còn gì bằng!” Quế Trọng Minh chợt hiểu ý, chàng cũng giả vờ mỉm cười rồi liền miệng đáp tạ.
Rồi cả bọn đi về phía tướng phủ. Mạo Hoàn Liên lại hỏi có phải tướng phủ đã mua ba mươi sáu thiếu nữ hay không, anh em họ Lục lúc này đã coi họ là người cùng phe, cho nên không giấu nữa mà nói rằng: “Chính tướng gia đã nhờ người lùng mua ba mươi sáu thiếu nữ này ở Tô Châu và Hàng Châu, có một số là ca nữ nổi tiếng, có một số là thiếu nữ xinh đẹp con nhà nghèo khổ. Còn mua để làm gì thì tôi không biết”.
Té ra Nạp Lan Dung Nhược tuy là đệ nhất tài tử lúc đó, chàng ta nổi danh khắp cả nước, nhưng người cha của chàng Nạp Lan Minh Châu là kẻ chẳng biết việc bút nghiên, thô lỗ vô cùng. Ông ta nhờ là người trong hoàng tộc, lại giỏi bợ đỡ, chỉ từ một chức nhỏ bé đã thăng lên làm đại học sĩ đương thời, tức là Tể tướng. Ông ta thấy Thuận Trị và Khang Hy đều chú ý đến việc chữ nghĩa cho nên đã chiêu nạp rất nhiều văn nhân nuôi trong nhà, sáng tác văn chương rồi đề tên mình dâng lên để lấy lòng nhà vua. Từ nhỏ Nạp Lan Dung Nhược đã được những người này dạy dỗ, lại thêm thông minh bẩm sinh cho nên tuổi tuy còn trẻ nhưng đã là một bậc tài tử. Hoàng đế Khang Hy và chàng ta trạc tuổi nhau, thấy chàng có tài như thế thì rất yêu mến. Có người nói, Nạp Lan Minh Châu sở dĩ có thể làm đại học sĩ là nhờ con trai ông ta, đó có thể nói là một chuyện lạ trong chốn quan trường.
Ngày nọ Nạp Lan Minh Châu cùng Khang Hy nói chuyện trong thư phòng, khi nói đến một câu chuyện trong Trang Tử Nam Hoa kinh, không nhớ kỹ bảo nội giám nên đem sách ra tra. Nội giám đã lấy nhầm đạo đức kinh của Lão Tử, Khang Hy dặm chân mắng: “Đồ côn trùng!” rồi lại chép miệng nói với Nạp Lan Minh Châu: “Côn trùng này thật đáng ghét, từng nghe nói ‘Áo đỏ thêm hương đọc sách đêm’ thú vị biết bao nhiêu. Trẫm giàu có đến bốn biển nhưng lại thiếu vài thiếu nữ xinh đẹp thông minh thay trẫm đọc sách đêm. Lý Hậu Chủ của Nam đường tuy là một ông vua mất nước nhưng lại có đại tiểu châu hậu hiền thục thông minh, tinh thông âm luật, việc phong lưu truyền đến ngàn sau, trái lại trẫm không bằng ông ta!” Nạp Lan Minh Châu nghe xong, vì chuyện này liên quan đến nội đình, ông ta không dám lên tiếng, nhưng trong lòng đã có tính toán khác.
Sau khi Nạp Lan Minh Châu trở về phủ chợt nhớ đến Tô Châu và Hàng Châu sông núi xinh đẹp, linh khí vun bồi, có rất nhiều mỹ nữ, lập tức sai người nhà đến Tô Châu và Hàng Châu chọn những thiếu nữ mắt thanh mày tú, người mảnh khảnh, mua đem về phủ rồi nhờ văn nhân học sĩ dạy cho đọc sách, và ca hát nhảy múa. Sau khi luyện xong sẽ len lén dâng lên cho nhà vua. Nhưng Nạp Lan Minh Châu vì giữ tiếng cho nên không dám công nhiên lấy danh tướng phủ để nhờ các quan địa phương đem dâng tặng. Bởi vậy sư gia trong phủ mới bàn kế hoạch, bảo Lục Minh, Lục Lượng ra mặt, rồi nhờ Võ Uy tiêu cục để hộ tống lên kinh.
Lục Minh Lục Lượng đưa ba mươi sáu thiếu nữ đến tướng phủ, Nạp Lan Minh Châu rất vui mừng. Khi ông ta tính toán phải làm thế nào để dạy dỗ ba mươi sáu thiếu nữ này, chẳng hề để ý lắng nghe hai người Lục Minh Lục Lượng giới thiệu hai người Quế, Mạo, chỉ phất tay nói: “Nếu các ngươi có thêm hai bằng hữu, vậy cứ bảo bọn họ trông coi vườn hoa”. Công việc ấy chẳng khác gì một nô bọc, hai người Lục Minh Lục Lượng đều cảm thấy áy náy khi nói với Quế, Mạo nhưng không ngờ hai người Quế, Mạo đã chấp nhận ngay.
Sau khi hai người Quế, Mạo tướng phủ, một mặt muốn tìm gặp Nạp Lan Dung Nhược để dò hỏi tin tức của Trương Hoa Chiêu. Không ngờ đã ba bốn tháng mà chẳng thấy gì. vì họ phải trông coi vườn hoa cho nên không thể tùy tiện ra ngoài, Quế Trọng Minh rất bực bội. Mạo Hoàn Liên tuy chốc chốc an ủi chàng nhưng nghĩ bụng sau khi Ngô Tam Quế dấy binh, họ lại không biết đại cuộc bên ngoài thế nào nên cũng lo lắng.
Xuân đến xuân đi, trong chớp mắt đã đến tháng năm, một buổi sáng nọ, Quế Trọng Minh bị sai ra ngoài làm việc, Mạo Hoàn Liên một mình dạo trong vườn hoa. Nàng bất giác đi băng qua thạch động trong hòn giả sơn, đến nơi vắng vẻ trong khu vườn, chỉ thấy cây cối mọc ùm tùm, hoa lạ đua nở, một dòng nước trong chảy len qua kẽ đá, cảnh vật rất đẹp đẽ. Nàng thầm nhủ: “Trên trời có phủ thần tiên, nhân gian có phủ tể tướng. Lời này thật chẳng sai tí nào!” nàng đang ngẩn người ra nhìn thì chợt nghe tiếng nhạc từ xa vọng tới. Nàng bất giác đi về phía tiếng nhạc ấy, vòng qua mấy hòn giả sơn thì thấy phía trước chợt mở rộng, té ra trước mặt là một hồ sen phẳng lặng như mặt kính, hồ sen này có đến hàng trăm đóa hoa sen, tất cả đều nở rộ. Trong đình bên cạnh hồ có một công tử trẻ tuổi một mình ngồi gãy đàn, vài thiếu nữ vừa ca vừa múa theo tiếng đàn.
Mạo Hoàn Liên rất giỏi âm luật, nàng vừa nghe thì biết tiếng đàn rất thê lương, không khỏi thầm nhủ nói: “Nạp Lan Dung Nhược đã sống trong phú quý, tuổi còn trẻ mà đã trở thành bậc nhân tài hiếm có. Y có gì mà không thỏa mãn?” Nàng bất giác bước lên chiếc cầu nhỏ, đi về phía cái đình. Đi được một nửa đường, tiếng ca trong đình chợt dừng lại. Chỉ nghe Nạp Lan Dung Nhược nói: “Bài này không hợp ca, chỉ hợp múa, Tử Cúc nhà ngươi hãy hát theo ta”. Nói xong thì bắt đầu đàn, chẳng hề chú ý có người bước đến chiếc cầu nhỏ.
Mạo Hoàn Liên nghe hai chữ “Tử Cúc”, cảm thấy cái tên này rất quen, đang suy nghĩ thì tiếng đàn đã nổi lên, nỗi đau khổ trong tiếng đàn còn hơn lúc nãy, ai nghe cũng muốn rơi nước mắt. Một nàng thiếu nữ ngồi hướng mặt về phía Nạp Lan Dung Nhược, xoay lưng về phía Mạo Hoàn Liên khẽ hát theo tiếng đàn. Tiếng đàn vừa dứt, đàn cũng đứt vài dây. Nạp Lan Dung Nhược đứng dậy thở dài. Mạo Hoàn Liên nghe mà như ngây như ngất, thầm nhủ: “Chả trách nào mình vừa đây đã có người bảo Nạp Lan công tử là hạt giống si tình, phu nhân của y đã chết được một năm mà y vẫn đau đớn như thế. Chả lẽ tình phu thê lại sâu nặng đến thế?” nàng nghĩ đến đây, bất giác cười thầm: “Sao mình lại dễ dàng đau lòng như thế, mình và Trọng Minh là một đôi tình nhân may mắn”. Nàng suy đi nghĩ lại thì cảm thấy mình hạnh phúc hơn Nạp Lan Dung Nhược nhiều.
Lúc này nàng ca nữ quay đầu, thấy Mạo Hoàn Liên đứng trước đình thì chợt kêu ồ một tiếng, Mạo Hoàn Liên vừa nhìn thì nhận ra nàng chính là người mình đã cứu, chả trách nào cái tên của nàng lại nghe quen đến thế. Mạo Hoàn Liên vội vàng nháy mắt với nàng, rồi tiến bước vào trong đình.
Nạp Lan Dung Nhược nghe Tử Cúc kêu khẽ thì chàng ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên anh tuấn ăn mặc theo kiểu vệ sĩ bước vào, bất giác hơi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi cũng thích nghe đàn ư?” Mạo Hoàn Liên nói: “Tôi chỉ là kẻ làm vườn. Công tử, bài ca của công tử nghe thật hay nhưng quá thê lương”. Nạp Lan Dung Nhược ngạc nhiên hỏi: “Ngươi hiểu ư?” Mạo Hoàn Liên mỉm cười, nói: “Chỉ hiểu sơ”. Nạp Lan Dung Nhược mời nàng ngồi xuống rồi hỏi: “Ngươi cảm thấy bài từ hay, nhưng ta cảm thấy có vài chữ không hợp với âm luật”. Mạo Hoàn Liên nói: “Công tử là người tao nhã, không ngờ lại câu nệ ở điểm này. Sao cứ cố gọt chân cho vừa giày làm cho lời ca mất cả linh tính. Sao không bắt chước linh hoạt như Tô Đông Pha và Tân Khí Tật. Lời từ của công tử còn hay hơn cả Lý Hậu Chủ của thời Nam đường. Cần gì phải câu nệ từng chữ từng âm?” Nạp Lan Dung Nhược nghe mà tròn cả mắt!
Cách nhìn của Mạo Hoàn Liên đối với từ học cũng giống như Nạp Lan Dung Nhược, Nạp Lan Dung Nhược ngạc nhiên là bởi một kẻ làm vườn như Mạo Hoàn Liên mà có thể nói ra được những lời như thế. Chàng thích thú kéo tay Mạo Hoàn Liên, nói: “Nhà ngươi còn giỏi hơn bọn hũ nho nhiều! Sao lại chịu thiệt thòi làm kẻ làm vươn ở đây?” Mạo Hoàn Liên nóng ran mặt, Tử Cúc bật cười một tiếng, Mạo Hoàn Liên bất giác rút tay ra, Nạp Lan Dung Nhược chỉ cảm thấy một luồng đại lực đẩy tới, chàng thối lùi mấy bước, vội vàng vịn lan can định thần nói: “Té ra ngươi có công phu giỏi như thế?” chàng ta tưởng rằng Mạo Hoàn Liên cố ý phô trương văn tài võ học của mình.
Sau khi Mạo Hoàn Liên rút tay ra thì nàng mới bừng tỉnh, lúc này nàng là một Nam tử, nhưng bất giác lại để lộ vẻ e thẹn của một thiếu nữ há chẳng phải đáng cười hay sao? Nạp Lan Dung Nhược lại nói: “Ta có một thư đồng cũng giống như ngươi, vừa hiểu từ chương vừa thông võ nghệ. Ngươi có rảnh không? Ta muốn bảo y gặp mặt ngươi”. Mạo Hoàn Liên cả mừng, vội vàng chấp nhận. Nạp Lan Dung Nhược phóng khoáng lạ thường, chàng ta dắt tay nàng bước qua cây cầu nhỏ. Chàng đã coi Mạo Hoàn Liên là bằng hữu bởi vậy mới dắt tay một kẻ làm vườn như nàng.
Mạo Hoàn Liên thấy chàng rất tự nhiên, thì cứ để cho chàng dắt tay bước ra khỏi đình.
Hai người đi ra khỏi đình vòng qua mấy hòn non bộ, băng qua đường hoa lối liễu, bất giác hai người đã đến một căn nhà trông rất đẹp đẽ. Chàng vừa vào đã bảo tên người hầu đứng ở cửa: “Hãy mau mời Chiêu lang đến đây”. Trong chốc lát có một thiếu niên anh tuấn bước ra, Mạo Hoàn Liên vừa nhìn thì nhận ra đó là Trương Hoa Chiêu, chỉ có điều chàng trông gầy hơn lúc trước, nhưng nàng có thể nhận ra từ trong ánh mắt u uất chàng đang ẩn chứa một tâm sự. Trương Hoa Chiêu nhìn thấy Mạo Hoàn Liên cũng ngẩn người, thầm nhủ: “Hình như mình đã gặp người này ở đâu” nhưng trong nhất thời cũng không nhớ ra nàng là ai.
Ba người ngồi xuống ở bàn trà trước sân, trên bàn có sẵn bàn cờ, Nạp Lan Dung Nhược cao hứng nói với Mạo Hoàn Liên: “Các người hãy đánh một ván xem sao?” Trương Hoa Chiêu nói: “Nếu công tử đã có hứng, sao không đánh cờ với vị huynh đài này để tôi được mở rộng tầm mắt”. Nạp Lan Dung Nhược cười nói: “Ngồi bên ngoài xem cờ càng thú vị hơn”. Nói xong thì bày cờ ra. Trương Hoa Chiêu nhìn Mạo Hoàn Liên, càng lúc càng thấy quen mặt, chàng cầm quân cờ nói: “Được, nếu tôi thua, mong công tử báo thù cho tôi”. Nước đầu tiên của chàng là đi đương đầu pháo.
Nạp Lan Dung Nhược ngồi một bên vừa nhìn vừa cười, vừa mở màn Trương Hoa Chiêu đã tấn công, chàng ra chốt giữa rồi lại xuất hai xe, bảy quân cờ chia nhau tấn công vào trung lộ của đối phương. Mạo Hoàn Liên bình tĩnh ứng chiến, dùng bình phong mã và song trực sa giữ vững trận địa, cuối cùng đoạt được tiên cơ. Nạp Lan Dung Nhược cười khổ: “Chiêu lang, đây chính là lối đánh của Ngô Tam Quế, Trương Hoa Chiêu ngạc nhiên nói: “Sao?” Nạp Lan Dung Nhược nói: “Lần này Ngô Tam Quế dấy binh, thanh thế giữ dội, hai phiên vương Thượng Khả Hỷ và Cẩn Tinh Trung đều hưởng ứng ở miền Nam, Ngô Tam Quế đích thân cầm đại binh đánh đến Hà Bắc, muốn xuôi dòng đi xuống chiếm cứ trung tâm của cả nước. Thế công rất mạnh mẽ nhưng theo tôi thấy chắc chắn sẽ bại!” Trương Hoa Chiêu nói: “Ý công tử bảo là ván cờ này tôi cũng thua như y?” Nạp Lan Dung Nhược cười nói: “Điều đó còn phải nói ư?” khi hai người đang nói thì Mạo Hoàn Liên đã xua đại quân qua sông, binh lực của Trương Hoa Chiêu phân tán quả nhiên đã thua cơ. Nạp Lan Dung Nhược nghiêm mặt nói: “Theo người Mãn Châu chúng tôi, nhập quan chiếm cứ đất của các người, tôi cũng không tán đồng. Nhưng Ngô Tam Quế muốn đuổi chúng tôi để lập lại triều Minh thì thật không xứng!” Mạo Hoàn Liên lạnh lùng nói: “Đó không giống như lối nói của hoàng thân quốc thích”. Nạp Lan Dung Nhược nhíu mày nói: “Ta thấy ngươi cao vời khác hẳn người thường, sao lại có ý nghĩ phân biệt như thế? Hai tộc Mãn Hán đều có dòng máu màu đỏ, chúng ta vốn là huynh đệ. Qúy tộc Mãn Châu đương nhiên có tội ác, nhưng không phải trong số qúy tộc không có những kẻ biết thức tỉnh!” Mạo Hoàn Liên thầm khen: “Cha của y là hạng bỉ ổi nhưng y lại cao thượng đến thế, xem ra câu nói cha nào con nấy đã sai”. Nạp Lan Dung Nhược lại nói: “Thực ra, kẻ mà triều đình lo sợ không phải Ngô Tam Quế mà là Lý Lai Hanh. Binh lực của y tuy ít nhưng rất nguy hiểm. Lần này triều đình phái binh đi đánh Ngô Tam Quế, đã chia một đường tấn công Lý Lai Hanh, thế nhưng bị Lý Lai Hanh phục binh ở nơi hiểm yếu, toàn quân tan vỡ”. Mạo Hoàn Liên cả mừng nói: “Thế là họ đã thắng?” nàng không cẩn thận bị Trương Hoa Chiêu ăn mất một quân mã, Nạp Lan Dung Nhược ngạc nhiên nhìn nàng, Mạo Hoàn Liên thấy đã lộ sơ hở, vội vàng cúi đầu chỉ để ý vào việc đánh cờ, kết quả là vẫn bị mất một mã, Trương Hoa Chiêu giành được thế hòa.
Nạp Lan Dung Nhược cười nói: “Ngươi đánh cờ rất giỏi, giờ đến lượt ta lãnh giáo”. Chàng vừa xếp bàn cờ thì chợt thấy ả nha Hoàng đến báo rằng phu nhân cho mời, vả lại còn chỉ định Chiêu lang cùng đi. Nạp Lan Dung Nhược hỏi họ tên của Mạo Hoàn Liên rồi cung tay nói: “Ngày mai tôi sẽ sai người tìm huynh”. Trương Hoa Chiêu bước ra ngoài, Mạo Hoàn Liên đi ở phía sau. Chợt Trương Hoa Chiêu phất tay lại, Mạo Hoàn Liên vội vàng đưa tay ra chụp lấy, té ra đó là một viên giấy nhỏ.
Mạo Hoàn Liên mở ra, chỉ thấy mùi hương xộc vào mũi, trên có đề mấy chữ “Đêm nay mời đến Thiên Phụng lâu”. Màu chữ đỏ nhạt, trên mảnh giấy còn có một hai cánh hoa bị bóp nát, nàng không khỏi cười thầm: “Có mặt Nạp Lan Dung Nhược mà Trương Hoa Chiêu cũng có thể giả vờ chăm chú đánh cờ, dùng ngón tay làm bút, dùng nước hoa làm bực ngầm truyền tin cho mình”. Nàng vừa cười vừa khâm phục sự lanh lẹ của Trương Hoa Chiêu. Khi đánh cờ, có lúc nàng thấy cánh hoa rơi xuống, lúc đó chàng ta chỉ cầm cánh hoa đùa nghịch, nàng không hề để ý, té ra chàng đã biết nàng là người đồng đạo cho nên đã dùng cánh hoa để viết chữ, chàng ra tay nhanh nhẹn thật khiến người ta thất kinh, không những giấu được Nạp Lan Dung Nhược mà cả Mạo Hoàn Liên cũng không biết chàng viết từ khi nào.
Mạo Hoàn Liên đưa mắt nhìn Nạp Lan Dung Nhược và Trương Hoa Chiêu quay trở ra. Nàng cũng chậm rãi đi về đường cũ tìm Quế Trọng Minh. Nàng chỉ cảm thấy những người mà nàng gặp phải hình như nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên.
Vòng qua hòn non bộ, băng qua con đường hoa, đi được một hồi thì thấy Quế Trọng Minh cùng người làm vườn bước tới, Mạo Hoàn Liên gọi chàng ta một tiếng nhưng Quế Trọng Minh lại quay đầu đi chẳng thèm để ý. Người làm vườn đi một bên cứ nói không thôi: “Bằng hữu của ngươi sắp phát tài đến nơi. Quan lớn quan nhỏ đến gặp mà công tử chúng ta đều không thèm tiếp, thế mà lại rất thân thiết với bằng hữu của ngươi, kéo y đi dạo trong vườn. Lão ca, ta thấy ngươi sắp gặp việc đắc ý, có điều gì tốt đừng quên bằng hữu cũ đấy nhé!” Quế Trọng Minh hừ một tiếng, nhún vai một cái, người làm vườn định vỗ vai chàng chợt kêu ối chao một tiếng ngã lăn ra đất. Quế Trọng Minh xoay người chạy đi, Mạo Hoàn Liên vội vàng đuổi theo kêu toáng lên.
Quế Trọng Minh thở dài, quay đầu nói: “Muội còn đuổi theo huynh làm gì?” Mạo Hoàn Liên vừa bực bội vừa buồn cười, kéo tay chàng nói: “Sao huynh giống phụ thân của huynh thế, huynh đã quên muội cải dạng Nam trang ư? Y kéo tay muội, chả lẽ muội cũng vùng ra?” Quế Trọng Minh nghe nàng nhắc đến cha của mình thì chợt nhớ lại cha của mình vì hiểu lầm mà đã bức tử dưỡng phụ, lập tức lửa giận tan biến nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Nhưng huynh không thích muội thân mật với hạng thiếu gia ấy!” Mạo Hoàn Liên mỉm cười, khẽ nói: “Huynh nói y là hạng thiếu gia nào? Y khác hẳn với hạng thiếu gia khác”. Rồi lại kể lại lời nói cùng hành động của Nạp Lan Dung Nhược. Quế Trọng Minh nghe thế thì gật đầu, không nói gì nữa.
Mạo Hoàn Liên đợi Quế Trọng Minh hoàn toàn bình tĩnh thì mới hỏi: “Huynh đến đây chỉ để tìm muội thôi sao?” Quế Trọng Minh nói: “Hôm nay Lục Minh và Lục Lượng từ tướng phủ đi qua, họ bảo với huynh đêm qua đến phiên họ trực ban, đột nhiên phát hiện có rất nhiều cao thủ xuất hiện, chỉ nhìn khinh công cũng đã biết cao minh hơn họ. Họ không dám đuổi theo nên nhờ chúng ta giúp họ canh cửa. Không gặp muội, huynh không thể quyết định được. Vậy chúng ta có nên canh cửa cho họ không?” Mạo Hoàn Liên nghĩ một hồi rồi nói: “Được. Chúng ta tuy không phải canh cửa cho tướng phủ nhưng cũng muốn gặp cao thủ võ lâm ấy!”.
Khi đang nói thì người làm vườn lúc nãy đã bò dậy chạy tới. Mạo Hoàn Liên xin lỗi y rồi hỏi: “Thiên Phụng lâu có phải ở Tây viện không?”
Người ấy gật đầu nói: “Chính là ở Tây viện, đó là thư phòng của Nạp Lan công tử”. Y mở to mắt nhìn Mạo Hoàn Liên rồi đột nhiên cung tay nói: “Có phải công tử gọi huynh đến Thiên Phụng lâu không? Đó là nơi làm việc rất tốt!” Mạo Hoàn Liên chỉ cười chứ không đáp, rồi nàng kéo Quế Trọng Minh về phòng nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần chờ đến tối sẽ đến tìm Trương Hoa Chiêu.
Hai người ngủ trưa xong, khi thức dậy ra ngoài vườn thì thấy trong vườn hương thơm thoang thoảng, vườn hoa được sửa sang đẹp hơn lúc bình thường. Mạo Hoàn Liên kéo một người hỏi: “Hôm nay sao trong vườn lại sửa sang đẹp đẽ đến thế?” Kẻ ấy nói: “Trưa nay Tam công chúa giá đáo, ngươi không biết sao? Ngươi ra vườn xem, xe kiệu vẫn còn đấy có phải không? Tam công chúa rất thân thiết với tướng quốc phu nhân của chúng ta, trước đây mỗi tháng đều đến một hai lần, mỗi lần ở vài ngày. Lần này không biết thế nào mà đến mấy tháng mới đến”. Mạo Hoàn Liên nghe xong thì nhớ đến việc Nạp Lan Dung Nhược được tướng quốc phu nhân cho gọi, có lẽ có liên quan đến việc Tam công chúa đến đây.
Đến tối cảnh sắc trong vườn càng đẹp hơn, trên lan can đá hai bên dòng sông nhỏ treo rất nhiều đèn thủy tinh lưu li, trong đêm tối giống như dòng sông sao, trên những cành cây lại trang trí thêm trái nho bằng thủy tinh, cả khu vườn tựa như một thế giới lưu li. Hai người Quế, Mạo chẳng có lòng ngắm cảnh, trời đến canh ba mọi người quay vào ngủ hết, cả hai người thay đồ dạ hành thi triển khinh công tuyệt đỉnh phóng đến Tây viện, tìm một lúc lâu mới thấy có một tòa lầu đề ba chữ “Đại Phụng lâu”. Mạo Hoàn Liên cả mừng, nói với Quế Trọng Minh: “Huynh canh bên ngoài, muội vào gặp Trương công tử”.
Mạo Hoàn Liên lướt người phóng lên, cứ mỗi tầng nàng lại dừng lại một chút nhìn vào bên trong. Nhưng thật lạ bên trong chẳng có ai, lên đến tầng cao nhất nàng mới nghe một giọng nói đầy u oán của nàng thiếu nữ.
Mạo Hoàn Liên áp tai vào cửa sổ, chỉ nghe nàng thiếu nữ nói: “Con người ta đều ham mê vinh hoa phú quý, nhà đế vương sang trọng đến cùng cực. Tôi cũng biết thâm cung như quỷ vực, một ngày như một năm. Tôi cũng còn may mắn một chút, từ nhỏ Dung Nhược đã chơi đùa với tôi, sau đó lại quen biết huynh, các người như một làn gió mát mở bức rèm thâm cung cho tôi, giúp tôi thấy được ánh sáng bên ngoài. Các tỷ muội của tôi càng thảm hơn. Thân là Công chúa nhưng bị bảo mẫu kìm chế, đừng nói là phụ vương không dễ gặp, dù sau khi xuất giá, suốt năm chẳng đi theo phò mã, đó cũng là chuyện thường. Trương công tử, công tử không thương xót cho tôi sao?” Mạo Hoàn Liên nghe mà cả kinh, nàng khe khẽ dùng tay đâm một cái lỗ vào cửa sổ, nhìn vào bên trong thì thấy có một thiếu nữ mặc đồ Kỳ trông rất xinh đẹp, khí độ cao quý. Chàng thiếu niên anh tuấn đứng đối diện chính là Trương Hoa Chiêu. Nàng thầm nhủ: “Chả lẽ đây chính là Công chúa? Sao đêm hôm khuya khoắt mà nàng lại ngồi tâm sự thân mật với Trương Hoa Chiêu như thế?” nàng đang nghi hoặc thì Trương Hoa Chiêu khẽ thở dài: “Tôi còn cách nào nữa?” rồi chàng ta dừng lại, đột nhiên xoay lưng về phía Công chúa vung tay, một cuộn giấy nhỏ bay ra lỗ cửa sổ. Mạo Hoàn Liên chụp lấy, mở ra xem thấy viết rằng: “Lát nữa hãy đến!” lúc này bên ngoài chợt nghe một tiếng huýt sáo trong trẻo.
Chính là: Trên lầu nghe lời riêng trong đêm vọng tiếng sáo.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT