Áng mây thứ 72 : Hoàng tử lắm lời.

Anh lạnh lùng… là vì em.

Anh trẻ con… là vì em.

Anh ngốc nghếch… cũng là vì em.

Anh thay đổi mình… cũng chỉ vì em.

Tất cả đều là vì em, cô nhóc lắm trò!

Vì bảo vệ em.

Vì yêu em.

Anh đã không còn như ngày trước.

Dường như tình yêu anh dành cho em… đang lớn dần theo năm tháng.

Rồi một ngày…

Khi ánh bình minh nhuộm màu bảy sắc…

Khi nắng vàng soi rọi khắp muôn nơi…

Khi gió và mây hòa chung nhịp đập…

Anh và em… sẽ cùng nhau vẽ nên bức tranh hạnh phúc!

Vạn vật như ngưng động, gió như ngừng thổi, mây như ngừng bay, thời gian như ngừng trôi.

Cả không gian sặc mùi nguy hiểm. Hệt như lưỡi hái tử thần đang ve vãn trước con mồi, gieo rắc tia sợ hãi. Chờ cơ hội để cướp đi luồng sinh khí và túm lấy con người xấu số mang về cõi hư không.

Thiên Di không thốt nên lời, ánh mắt rơi tõm trên gương mặt sắc lạnh, hoang mang, lo sợ. Nếu tia nhìn là thứ vũ khí lợi hại để giết người thì có lẽ, sóc con đã chết khi chạm ngay ánh mắt sắc lạnh đầy đáng sợ kia.

Vĩnh Kỳ trừng mắt nhìn hành động của Vĩnh Khoa mà không ngờ đến. Trước khi cậu kịp cất giọng thì Chính An đã lên tiếng, phá tan bầu không khí ngột ngạt, nguy hiểm giữa giang phòng :

_ Khoa, bỏ súng xuống đi.

Tia lạnh vẫn nguyên vẹn trên gương mặt anh tuấn, nồng súng vẫn không lây chuyển hay có dấu hiệu sẽ hạ xuống. Vĩnh Khoa nhếch môi hiểm, phát ra thứ thanh âm ghê sợ :

_ Tại sao tôi phải làm thế?

_ Vì…

Bụp.

Chiếc cặp quai chéo hồng phấn từ từ rơi xuống nền gạch trắng sau khi đã hạ cánh êm ái trên gương mặt anh tuấn một cách bất ngờ.

Không gian lắng động ngay lúc đó. Chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường là ung dung chạy như chẳng có gì.

Gương mặt dần biến sắc, nồng súng trên tay đã được hạ xuống cùng sự thay đổi của sắc mặt.

Trước khi để ai đó kịp hỏi tội, Thiên Di đã nhanh nhẹn nói, tia nhìn nhắm thẳng vào người đối diện trở nên hung hăng hệt ai đó đã từng thế :

_ Đau không?

Đúng láu cá.

Đã ném đồ vào mặt cậu mà còn lên giọng hỏi thế?

Vĩnh Khoa nheo mắt hung tợn, gieo tia nguy hiểm lên cơ thể bé nhỏ, gằng từng chữ :

_ Làm trò gì hả?

_ Ồ, thế là không đau rồi! Phải tìm thứ gì đó cứng hơn mới được, nhỉ?

Sóc con tinh nghịch nháy mắt làm ai đó tức điên.

Nở một nụ cười tinh ranh, Thiên Di nhẹ nhấc bàn chân “vàng ngọc” của mình lên và tháo chiếc giày búp bê xinh xắn đang ngự trị trên chân ra.

Vèo…

Rầm!

May mắn thay. Khi chiếc giày vừa nhắm mục tiêu là gương mặt điển trai bay thẳng đến không chút do dự hay nể tình thì Vĩnh Khoa đã nhanh chóng né sang một bên. Chiếc giày chạm tường rồi nhẹ nhàng tiếp đất.

Đưa tay xoa xoa mũi tỏ vẻ đắc ý khi né được vật thể bay, Vĩnh Khoa nhếch môi lạnh, giương ánh nhìn tinh quái nhìn sang người đối diện :

_ Chỉ có thế…

Câu chữ còn lại bị nuốt trở lại cuống họng khi một chiếc giày khác đáp thẳng vào gương mặt anh tuấn một cách bất ngờ.

Giày búp bê ung dung rơi xuống đất, để lộ gương mặt hầm hầm tột độ, ánh nhìn đanh lại đầy giận dữ. Luồng khí lạnh bộc phát, hoành hành khắp phòng, như đang chiếm lĩnh cực Bắc đất nước.

Cơn giận lan tỏa khắp các tế bào, Vĩnh Khoa toan bước đến xử lí con nhóc ngỗ nghịch nhưng đã bị Chính An can ngăn.

_ Vĩnh Kỳ, đưa sóc con ra ngoài đi.

Vừa dứt lời, Chính An đã mạnh tay xô dáng người anh tuấn trở lại giường mà quên mất là ai kia vẫn đang còn hơi đau do vết thương.

Khi nhìn thấy Vĩnh Khoa thoáng nhíu mày, Chính An mới chợt nhớ đến rằng ai đó đang bị thương. Toan bước đến đỡ Vĩnh Khoa dậy thì Chính An đã bị đẩy sang một bên bởi bàn tay nhỏ nhắn cùng chất giọng đáng yêu vang lên :

_ Vĩnh Khoa, anh có sao không?

Vì lo lắng nên sóc con đã không cảnh giác cẩn trọng. Sau khi vừa gây họa, sóc con lại chóng quên.

Thế là bị tóm trong nháy mắt.

Tuy có hơi đau nhưng Vĩnh Khoa vẫn còn đủ mạnh để giữ chặt con nhóc nghịch ngợm vừa ném giày vào mặt mình.

Chiếm lĩnh thế thượng phong, Vĩnh Khoa túm chặt hai cánh tay nhỏ nhắn. Gieo tia nhìn hung hăng lên người Thiên Di, chất giọng lạnh tanh được ném vào không trung, sặc mùi nguy hiểm :

_ Dám làm thế với tôi. Cô chết chắc.

Thiên Di đưa mắt nhìn Vĩnh Khoa chầm chầm. Nữa muốn đánh, nữa không muốn vì sợ đánh trúng vết thương của cậu. Cũng tại “lỡ yêu” rồi nên thế!

Thế nên ban nãy, nhắm vào gương mặt là cách tốt nhất.

Gương mặt…

Một ý nghĩ táo bạo và khá điên rồ hiện lên trong đầu sóc con. Mím môi thật chặt, Thiên Di lại nhìn chầm chầm Vĩnh Khoa… do dự

Làm sao đây? Có nên..không ta? Nếu làm thế khác nào… nhưng… nếu không thì mình chết chắc. Xem ra anh ấy giận thật rồi. Nhưng… có kỳ lắm không?

Tư tưởng đang đấu tranh hết sức kịch liệt, cuối cùng sóc con cũng đưa ra quyết định. Cười ma mãnh, mặc cho tay bị giữ chặt dưới bàn tay rắn chắc, Thiên Di khẽ nhướn người lên…

Cánh hoa anh đào mềm mại khẽ phớt qua làn môi mọng đỏ. Mọi cử chỉ thật nhẹ nhàng và đầy bất ngờ.

Một nụ hôn mỏng manh cùng hương gió nhè nhẹ vương nơi cánh mũi.

Rời khỏi làn môi ai đó, Thiên Di cuối đầu để che đi gương mặt đang ửng đỏ hệt quả cà chua chín mộng.

Bàn tay được nới lỏng ngay tức khắc vì cái hành động đầy bất ngờ kia. Nhân cơ hội, sóc con chuồn thẳng. Chạy vụt ra ngoài trước cái nhìn ngơ ngác của Vĩnh Kỳ và Chính An.

Không gian quanh phòng lại im lặng đến choáng ngợp nhưng mang hương vị hạnh phúc.

Dường như khóe môi vẫn vương chút gì đó. Nhẹ nhàng thanh khiết như làn gió thơm hương xuân mới.

Cảm giác thân quen khó tả chiếm lấy trí óc trống rỗng về cô nhóc gan lì.

Gương mặt anh tuấn cùng tia sắc lạnh vẫn điềm nhiên. Khẽ đưa tay chạm môi mình, Vĩnh Khoa cất giọng, mắt vẫn đau đáu nhìn vào khoảng không như người mất hồn :

_ Cô ta… là ai?

-----

Chạy được một đoạn, Thiên Di dừng lại, dựa lưng vào tường thở hỗn hễn. Gương mặt vẫn ửng đỏ sau hành động vừa rồi. Tim đập loạn nhịp vì hồi họp.

Chạm nhẹ môi mình, sóc con cười khẽ.

Hạnh phúc như ánh nắng chớm nhẹ ngoài kia, phảng phất hương thơm dìu dịu quanh cánh mũi.

Mãi đắm chìm trong bể kẹo ngọt lịm, Thiên Di chẳng hay có người đang đứng sau lưng mình.

_ Này, Vĩnh Khoa tỉnh rồi nên hạnh phúc ra mặt thế à?

Chất giọng trong trẻo khiến Thiên Di giật mình. Bảo Châu bước đến, cười tươi nhìn sóc nhỏ. Chợt, cô nàng phát hiện ra một cụ bà đang chậm rãi bước đi từ đằng xa. Chóng nhận ra cụ bà là người hằng ngày trò chuyện cùng mình, Bảo Châu quay sang Thiên Di, khẽ nói hệt cô y tá sốt sắng lo cho bệnh nhân của mình :

_ Em đợi chị nhé. Chị đưa bà ấy về phòng xong sẽ nói chuyện cùng em. Chịu khó ngồi ở ghế đá trong khuôn viên bệnh viện hóng gió trước nhé. Chị sẽ ra ngay.

Nói xong, Bảo Châu hớn hở chạy đi giúp đỡ cụ bà kia. Nhìn theo bóng dáng người chị đáng quý, Thiên Di ngây ngô cười. Dường như tính cách y tá đang dần lộ rõ. Đúng thật là Wen đại nhân, luôn khiến người khác thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Có khi nào trong tương lai, ngoài A Huân, Wen lại có thêm một “đệ tử” không nhỉ?

Nhờ Wen mà cả Bảo Châu và Vĩnh Kỳ ý thức được nhiều hơn, thay đổi nhiều hơn. Chẳng những thế, ngày nào họ cũng đến bệnh viện để giúp đỡ cứ y như là đang ở ngay chính nhà mình.

Đưa tay che miệng khi một ý nghĩ nhỏ khẽ vụt qua đầu, Thiên Di lầm bầm, khóe môi hình thành nụ cười đáng yêu :

_ Mình cũng rất muốn có chị dâu…

_ Nè, sao em lại đứng đây?

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện ngay.

Từ phía sau, Vĩnh Kỳ thong thả duỗi thẳng chân bước đến chỗ Thiên Di. Ánh nhìn có phần ma mãnh khi vừa chứng kiến sóc con gan dạ dám hôn Vĩnh Khoa ngay trước “đám đông”.

Hiểu được hàm ý kia, Thiên Di bĩu môi :

_ Em làm vậy để thoát thân thôi.

_ Anh có nói gì à?

Nén cười, Vĩnh Kỳ thản nhiên nói, mắt dời sang hướng khác để tránh chạm ngay ánh nhìn đáng yêu đang là chất súc tác gây cười kia.

Hơi bị xấu hổ, sóc con ngó lơ chỗ khác, giả vờ hỏi :

_ Anh tìm chị Bảo Châu hả?

_ Tìm cô ta làm gì?

Vĩnh Kỳ như bị sụp hố ngay lúc sóc con vừa dứt lời ngây thơ. Đúng thật là thông tin ngày nay truyền đi với vận tốc ánh sáng. Chắc nay mai thôi, cả bệnh viện sẽ biết tới cặp đôi Vĩnh Kỳ – Bảo Châu và trên diện rộng, chắc cả đất nước Việt Nam sẽ biết tỏng?

Cả hai trong sạch cơ mà. Sao lại trở thành tình nghi số 1 đất nước chứ?

_ Anh tưởng mình là tổng thống chắc?

Nhìn thấy được tâm tư đồ sộ của anh chàng mộng tưởng, Thiên Di lên giọng chọc ngoáy mặc dù thừa biết là Vĩnh Kỳ đang giả vờ đóng kịch để làm mình vui.

Giống như một người anh trai, cũng giống như Hải Nhân, Vĩnh Kỳ luôn là thế.

_ Tổng thống à? Ý tưởng không tồi. Okay, mai anh sẽ đăng ký một khóa học cho chuyên ngành tổng thống.

_ Hi hi, vậy cố lên nhé!

Cả hai cùng phì cười trước những lời mang chất gây cười kia. Hành lang bệnh viện như mang lớp áo khác. Tiếng cười vang vọng khiến mọi bệnh nhân vui lây. Không khí chẳng ngột ngạt và nồng mùi thuốc sát trùng, thay vào đó là bầu không khí vui tươi.

Luồng khí ấy rất có lợi cho sức khỏe của bệnh nhân! Cũng như câu “Một nụ cười hơn mười than thuốc bổ”.

------

_ Thiên Di?

Khẽ chau mày nghi hoặc cho cái tên không chút ấn tượng với đầu óc trống rỗng, Vĩnh Khoa hỏi lại Chính An cả mấy lần chẳng chán nhưng cũng đủ để khiến người trả lời bực dọc.

Chính An ngồi phịch xuống giường bệnh, kìm nén cảm xúc, khẽ đáp :

_ Tôi nhắc lại lần cuối cùng. Cô ấy là Thiên Di.

_ Thiên Di?

_ …

Thở dài, Chính An dùi mình xuống giường, lấy gối trùm kín đầu mình lại vì tên ngốc cạnh bên.

Sức chịu đựng của cậu có giới hạn mà. Cứ hỏi mãi. Đợi đến khi máu bầm tan thì tự khắc sẽ nhớ thôi. Hỏi chi lắm thế!

Vĩnh Khoa ma mãnh nhìn vào góc tường, khóe môi lập đi lập lại cái tên ấy rồi khẽ cười. Cũng có chút ấn tượng. Và hơn hết, khi môi ai đó khẽ chạm môi cậu, cũng thấy vui vui mặc dù chẳng hiểu lý do vì sao.

_ Này…

Lay lay người Chính An, Vĩnh Khoa hờ hững cất giọng.

_ Gì nữa?

Quăng cái gối vô can sang một bên, Chính An hằng học gắt vì bực mình. Sao cái con người này khi mất trí thì lắm chuyện thế không biết!

Lưỡng lự vài giây, Vĩnh Khoa quay sang nhìn Chính An, thốt ra câu hỏi khẽ :

_ Thiên Di thường hôn tôi như thế à?

_ …

Cái tên này….

Chính An không kìm nổi bực mình với cái tài lắm chuyện tò mò kia. Chuyện riêng tư giữa hai người thì làm Chính An bé nhỏ biết được? Chẳng lẽ mỗi lần cả hai đi chơi cậu phải theo… rình?

Hằng hộc nhìn Vĩnh Khoa, nở một nụ cười ngượng, Chính An đáp lời :

_ Chuyện đó thì làm sao tôi biết được?

_ Sao lại không biết?

_ Cậu… Được rồi, khi nào Thiên Di quay lại đây, cậu cứ hỏi thẳng cô ấy.

_ Thế… tôi có phản ứng thế nào khi nhỏ ta làm thế?

_ …

_ À, Thiên Di thường gọi tôi là Vĩnh Khoa hả? Còn kiểu gọi nào khác không?

_ …

_ Mà Thiên Di thích dùng bạo lực với tôi lắm sao?

_ …

_ Tôi và Thiên Di đang yêu nhau hả?

_ Đấy. Hỏi sao không bực. Cứ lải nhải miết. Tại sao khi mất một phần trí nhớ lại thành ra thế này nhỉ? Hay là có va chạm ở đâu nữa không? Sao cứ thay đổi xoành xoạch thế!

_ Này, sao không trả lời tôi?

Vĩnh Khoa giận dữ gắt lên, tia nhìn trở nên sắc lạnh.

Người giận phải là Chính An chứ?

Đến lúc này, Chính An mới chính thức đứng phắt dậy. Cơn giận thật sự đã bùng nổ. Bước ra cửa, cậu quăng lại câu nói của mình một cách hung hãn khiến người trong phòng chỉ biết nhìn theo :

_ Để tôi tìm Wen đến tiêm cho cậu vài mũi thuốc ngủ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play