Tình yêu chẳng thể giản đơn là câu chuyện một người chỉ nói yêu một người mà được ở cạnh nhau mãi mãi.
Đến với nhau là duyên nhưng để bên nhau người ta cần nhiều cố gắng.
Chẳng có định mệnh nào dạy cho ta cách yêu một người hay từ bỏ một người. Tất cả đều thuộc về ta, và thuộc về những “hành xử” của trái tim ta.
_ Hiệu trưởng Lâm, Ngài xem.
Bước vội vào căn phòng sáng đèn, thầy Vinh nói như thể không tin vào những
gì mình tận mắt nhìn thấy. Ánh nhìn có phần nghi ngờ, thầy Vinh nhanh
chóng truyền tờ giấy cũ kĩ đến trước mặt Lâm Kỳ.
Bất giác, Lâm Kỳ cũng đưa mắt nhìn thầy Vinh, tia vui mừng thoắt hiện sau những ngày tìm kiếm vô vọng.
Dòng chữ bé tí ti được phóng to cho dễ nhìn, dán mãi mắt vào dòng chữ đem đến niềm hy vọng mới, Lâm Kỳ điềm tĩnh bảo :
_ Thật không ngờ phía dưới điều khoản phá bỏ mà Vĩnh Khoa ngốc nghếch làm theo lại còn tồn tại dòng chữ nhòe này. Cuối cùng cũng có cách hủy điều luật dàn gỡ kia. Chỉ cần động não giải mã hai dòng này là được.
Ngồi xuống ghế, thả lỏng đầu óc, thầy Vinh vẫn hướng tầm nhìn về phía tờ giấy nhạt màu phảng phất mùi tháng năm.
“Vật báu dưới gối nằm.Là cách để gỡ rối.”
Rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?
_ Cách để gỡ rối chẳng phải là cách hủy bỏ điều luật về “chìa khóa vàng”
hay sao? – Lâm Kỳ trầm tư ngẫm, bỗng, ánh nhìn gieo rắc tia vui sướng,
ông hồ hỡi nói nhanh – Đúng rồi, gối nằm. Giường ngủ là nơi có thể cho
ta lời giải đáp. Dưới gối nằm chính là lời giải cho câu thách đố này.
_ Vâng. Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó... - thầy Vinh trầm giọng, e dè nhìn Hiệu trưởng Lâm rồi nói tiếp - ...nhưng Ngài chủ tịch đáng kính kia có
rất nhiều nhà, cũng đồng nghĩa với việc có rất nhiều chiếc giường và gối nằm. Việc này cứ như mò kim đáy biển vậy!
Gió lao xao quấn lấy tâm trí cả hai, vệt nắng mai vừa hé nở thật mong manh, giống như đang dần bị mây che khuất.
Thầy Vinh lấy tay điều chỉnh lại gọng kính, tia nhìn miên man lên từng nhành cây xanh ươm bên bậu cửa sổ. Chiếc kính được ánh đèn làm cho sáng chói
hơn.
Đặt tờ giấy ố vàng xuống bàn làm việc, Hiệu trưởng Lâm thở dài, khẽ nói :
_ Hiện giờ cậu tìm được bao nhiêu ngôi nhà khi xưa Ngài chủ tịch kia đã ở?
_ 98. Trong đó có 30 ngôi nhà ở Việt Nam.
98? Con số cũng không ít ỏi gì. Huống chi ở Việt Nam chỉ vỏn vẹn 30 căn.
Chưa kể đến những ngôi nhà còn lại nằm rải rác ở những nước khác. Đúng
là mò kim đáy biển như lời thầy Vinh đã nói.
_ Tổ chức của chúng ta cũng không ít người, đúng không? Cậu hãy cử những
người thân cận nhất tìm 30 ngôi nhà kia. Còn chúng ta thì sẽ "khám phá
đáy biển" trong thời gian dài đấy. Hãy lo mọi thủ tục giúp tôi, nhé!
Phong cách làm việc dứt khoát của Lâm Kỳ khiến thầy Vinh khâm phục. Vì bảo vệ con gái, ông sẽ liều mình bất cứ khi nào, nói gì đến việc tìm nhà nhỏ
nhoi này? Cả lòng đại dương bao la rồi sẽ thuộc quyền quản lí của ông.
Khi tìm được thứ được gọi là vật báu, Lâm Kỳ mới yên tâm sống tiếp cuộc
đời còn lại trong niềm vui sung túc của cả gia đình.
Thầy Vinh ngẩng đầu nhìn Hiệu trưởng Lâm, hiểu ý nghĩa trong câu nói của ông, thầy ấy khẽ cười rồi gật đầu, đứng lên :
_ Được. Tôi tin nhất định chúng ta sẽ tìm được thứ gọi là vật báu. Chỉ là "vòng quanh thế giới" thôi mà. Có gì to tát đâu, Hiệu trưởng Lâm, nhỉ!
Đan xen hai tay vào nhau, Lâm Kỳ nhẹ thở hắt. Nhìn theo bóng dáng thầy
Vinh, bất giác ông lại mỉm cười. Con người đó quả đúng là đa tài năng.
Trong suốt quá trình theo hầu cận Lâm Kỳ, có rất nhiều lần Đơn Diệu Vinh có thể qua mặt ông. Thật đấy!
Đơn Diệu Vinh là người cuối cùng còn lại của dòng dõi quý tộc họ Đơn. Qủa
không hổ danh là con cháu họ Đơn, luôn luôn tài giỏi vượt bật. Chỉ trong thời gian ngắn, một tổ chức ngầm đã được thành lập dưới sự chỉ đạo và
quản lí của Đơn Diệu Vinh, nhầm chóng lai Trương Tề. Đi vào những ngày
đầu hoạt động, tổ chức có nhiều trục trặc nhưng nhanh chóng, những ngày
sau đó, mọi chuyện đã đâu vào đấy. Con người thầy Vinh rất ít khi khoa
trương về mình, thế nên, đâu ai biết đến khả năng lãnh đạo siêu giỏi của thầy ấy.
Nhưng đáng tiếc, dường như con người ấy chỉ làm việc theo một chiều hướng,
không thích phô trương thân thế. Nếu nói hơi quá thì... dường như thầy
Vinh chỉ đang núp sau cái bóng của Lâm Kỳ. Sống thật, trung thành, dũng
cảm đâu đủ, thầy Vinh mãi chỉ ẩn sau lớp mặt nạ trắng vô hình, mãi chui
rút trong khuôn khổ kĩ luật mà giấu đi tài năng của mình. Thật đáng
tiếc!
Hiểu được những điều ấy, Lâm Kỳ mới âm thầm huấn luyện con người tài ba kia. Mong sau sẽ có ngày, Đơn Diệu Vinh mà ông từng biết sẽ thoát khỏi vỏ
bọc vô hình và trở thành một dòng dõi họ Đơn chính hiệu.
-----
_ Này, anh gì ơi...
Lon ton chạy theo dáng người quen quen trên hành lang bệnh viện, một cô gái có gương mặt khả ái cùng chất giọng ngọt ngào, mong cho chàng thanh
niên kia dừng bước chân và quay người lại.
Nhưng không, dường như chàng thanh niên kia không nghe thấy bất kỳ giọng nói
nào đang vang lên từ phía sau, bởi... cậu ta đang chú tâm vào bản nhạc
đang âm ĩ qua chiếc headphone đang được đeo trên tai.
Khá bực bội, cô gái ấy dồn hết sức lực vào đôi chân thon dài, chạy nhanh đến trước mặt chàng thanh niên ấy, hét lớn :
_ Này, điếc à? Đồ bất lịch sự.
_ Cô ơi, không được làm ồn trong bệnh viện.
Một cô y tá khẽ nhắc nhở khi nghe thấy có nguời lớn tiếng. Cô gái khẽ che
miệng, cười dịu dàng rồi nhìn sang y tá xin lỗi. Đợi đến khi y tá đi
khuất sau hành lang bệnh viện, cô gái khi nãy mới hậm hực quay sang
người có gương mặt điển trai giống hệt một chàng trai mà cô
đã-từng-yêu-mến, hung hăng nói như muốn dùng những ngôn từ phát ra đấm
thẳng vào mặt cái con người cô cho là bất lịch sự kia :
_ Nếu tôi không lầm thì anh là anh song sinh của Vĩnh Khoa, nhỉ? Đúng là
khác nhau một trời một vực, Vĩnh Khoa hoàn hảo bao nhiêu thì anh tệ bấy
nhiêu. Anh đấy, bất lịch sự vừa thôi. Trong bệnh viện mà còn nghe
headphone...
Vẻ mặt hung hăng của người con gái xinh đẹp trước mắt khiến Vĩnh Kỳ ngạc
nhiên, lúc này, cậu mới chán nản tháo headphone xuống, ngơ ngác hỏi lại :
_ Có chuyện gì? Tôi quen cô không?
Gì chứ? Nãy giờ vẫn chưa tháo headphone xuống sao? Thế nãy giờ cô như kẻ điên đứng đây độc thoại à?
Bảo Châu tức tối ném cái nhìn té lửa vào gương mặt anh tuấn, trả lời cộc lốc :
_ Không quen. Biết Vĩnh Khoa nằm ở phòng nào không, chỉ giùm?
Thái độ ngông nghênh hệt sóc con, chỉ khác ở chỗ độ lếu láo chưa bằng thôi.
Đôi mày chóng chau lại, Vĩnh Kỳ giương mắt nhìn chằm chằm người con gái
trước mặt rồi buông câu trả lời cũng cộc lốc không kém :
_ Không.
Nhún vai tỏ vẻ bất lực, Vĩnh Kỳ nhanh chóng dời chân sang hướng khác, tiếp tục bước từng bước dài.
Ngay lập tức, dáng người xinh xắn kia lại đứng chắn trước mặt Vĩnh Kỳ, tia
nhìn hầm hầm đến khó ưa gieo mạnh vào thân hình to lớn.
Cô gái này… quen với Vĩnh Khoa thật sao? Chẳng hiểu sao thằng ngốc ấy lại
quen biết với một người hung hăng thế này nữa. Con gái con đứa gì mà….
Đưa tay xoa càm, Vĩnh Kỳ lia tia nhìn từ đầu tới chân, quét ánh nhìn từ
trên tới dưới, nhãn thần thì chăm chăm vào cái vóc dáng trước mặt hệt 35 khiến cô nàng hiểu nhầm ý liền hét lên :
_ Tên biến thái.
_ Biến thái cái đầu cô đấy. Nghĩ tôi là hạng người trơ trẽn thế à?
Cau có gắt lên, Vĩnh Kỳ ném cho Bảo Châu cái nhìn khinh khinh rồi dửng dưng sải bước trên nền gạch lạnh toát sặc mùi thuốc xác trùng. Bỏ lại nét
mặt đơ như cây cơ của Bảo Châu.
Sau khi đã định thần lại, tiếp thu được những gì Vĩnh Kỳ thốt ra và chợt
nhớ đến lý do quan trọng khiến cô nàng phóng vù đến cái bệnh viện to lớn này, Bảo Châu lại hối hả chạy theo sau cái dáng cao cao trước mặt,
giọng kênh kiệu :
_ Này, Vĩnh Khoa ở phòng nào?
_ … - Thản nhiên bước tiếp như chẳng nghe gì mặc dù đã tháo headphone
xuống. Nghĩ đến headphone Vĩnh Kỳ mới sực nhớ lại, Chính An chết bầm,
không biết có ém bùa ngãi xui xẻo gì lên chiếc headphone này không nữa,
chỉ vừa mượn có vài phút thì gặp ngay phù thủy hung dữ mang nét mặt
thánh thiện kia. Đó là những gì Vĩnh Kỳ gán cho Bảo Châu ngay lần chạm
mặt đầu tiên.
_ Này, Vĩnh Khoa nằm ở phòng nào, không nghe thấy à?
Dai như đĩa ấy. Muốn biết ở phòng nào cứ theo cậu là được. Việc gì phải gào lên như thế. Đúng là ngốc!
Dừng bước, Vĩnh Kỳ cười nhạt rồi quay sang gương mặt xinh xắn đang nóng lòng muốn biết câu trả lời kia, buông một câu :
_ Có nghe, nhưng không muốn trả lời!
-----
_ Anh xem, hôm nay thời tiết rất đẹp. Thấy không? Anh phải mau chóng tỉnh dậy đi nào. Mấy ngày nay không nghe được tiếng của anh, em nhớ lắm.
Chồng yêu, anh thích được gọi thế mà. Tỉnh dậy đi, em sẽ nói cả trăm, cả ngàn lần từ “Chồng yêu” cho anh nghe…
Chóng càm, Thiên Di nhẹ nhàng thảy những thanh âm trong trẻo vào không trung
tĩnh lặng, mắt cứ dán vào gương mặt anh tuấn xanh xao, không thần sắc.
Căn phòng ngập tràn làn không khí tinh sạch của buổi sớm . Luồng sáng ban
mai soi rọi từng ngóc ngách của giang phòng đơn sơ với gam trắng đơn
điệu, tiếng dịch truyền nhỏ giọt thật nhẹ nhàng, chuỗi âm thanh như được lập trình sẵn và chỉ cần chạy mãi, ngày qua ngày.
Gió lao xao ùa vào tấm rèm đơn sắc, ôm lấy hạt nắng vương bên bậu cửa sổ, thật khẽ.
_ Anh mau tỉnh dậy đi mà! Em hứa, em sẽ không hành xử trẻ con nữa, sẽ
không trêu anh nữa, không bày trò phá phách. Có nghe thấy không, chồng
ngốc…
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Thiên Di tự độc thoại rồi tự nhìn Vĩnh
Khoa mà cười hì hì như một đứa ngố nữa! Những lúc thế, nước mắt lại ương bướng chiếm lĩnh mọi chỗ trống trong đôi mắt to tròn, làm mờ giác mạc,
nhòe cảnh vật xung quanh.
Đáng ghét…
Thứ nước trong suốt cứ ôm lấy gương mặt đáng yêu, tinh nghịch.
Đưa tay quệt ngang hàng nước mặn chát kia, sóc con cười nhẹ rồi nói thầm :
_ Chồng yêu, anh đừng vội mừng nhé. Em không khóc đâu mà mơ…
Lại độc thoại.
Sóc con ghét cái im lặng chết người này. Cảm giác trống trải cứ chóang kính tâm hồn nhỏ. Mảng đen dường như chỉ chờ thờ cơ sắc trắng gục ngã mà
xông vào độc chiếm lãnh thổ tâm hồn.
Không một phản ứng nào cho thấy tình hình sức khỏe của Vĩnh Khoa có tiến
triển cả. Kể từ lúc được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, gương mặt anh
tuấn ấy vẫn điềm tĩnh đến lạ.
Cạch!
_ Im lặng giùm.
Tiếng mở cửa thô bạo cùng chất giọng trầm quen thuộc làm Thiên Di giật mình.
Dường như người vừa làm ồn đã quên mất là mình đang ở trong bệnh viện –
nơi cấm gây ồn ào.
Nết mặt bực tức của Vĩnh Kỳ làm Thiên Di ngạc nhiên, theo sau là một bóng dáng quen thuộc kèm theo chất giọng trong trẻo :
_ Rốt cuộc Vĩnh Khoa đang ở đâu?
Vừa nhìn thấy Thiên Di, Bảo Châu đã mừng quýnh lên, vội chạy đến ôm chầm lấy sóc con, cô nàng hớn hở nói :
_ Bé yêu, chị nhớ em chết được. – Chợt, tia nhìn chuyển sang giường bệnh, Bảo Châu hỏi khẽ – Vĩnh Khoa ổn chứ?
_ Như chị thấy đó. Mà sao chị vào đây cùng anh Vĩnh Kỳ vậy?
_ Có ma mới thèm vào chung với tên đó! Chị hỏi mãi mà hắn không chịu chỉ
phòng bệnh của Vĩnh Khoa. – Bỉu môi, Bảo Châu lia tia nhìn về phía đối
diện, hậm hực nói.
Ngúng nguẩy chuẩn bị bỏ ra ngoài, trước khi cất bước, Vĩnh Kỳ không quên đáp lễ lại cô nàng hung hăng bằng cái giọng lạnh tanh :
_ Lải nhải bên tai cứ như loa phát thanh. Chẳng phải chỉ cần im lặng và
bước theo là đến nơi rồi hay sao? Con gái gì mà… ế chồng cho xem!
Gì.. gì chứ…?
Bảo Châu toan đứng lên và xả cho ai kia một trận nhưng đó chỉ là dự định.
Thiên Di đã kịp giữ tay người chị hung hăng lại. Nếu không chắc cả hai
sẽ được liệt vào danh sách đen những người làm ồn bệnh viện của Wen và
ông sẽ lại có thêm osin mới cho xem. Sóc con nghe Vĩnh Kỳ nói thế khi
gặp Wen lần thứ 2 trong cái bệnh viện rộng lớn này.
Wen đúng là hài hước thật. Chắc ông được rất nhiều người yêu quý.
Có Bảo Châu cạnh bên, Thiên Di cảm thấy vui hơn, có người để nói chuyện
làm sóc con tạm quên những lo nghĩ về Vĩnh Khoa. Có thế cô nhóc mới chịu uống ít sữa.
Bảo Châu kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, dưới biển, trong rừng và cười tươi rói mỗi khi đến đoạn cao trào, rằng cô nàng đã quên mất đoạn đó.
Thiên Di cũng cười theo, tuy những mẩu chuyện ấy chẳng có tí hài hước gì cả.
Cạch!
_ Anh mua cháu cho em này!
Lại là Vĩnh Kỳ.
Trên tay là tô cháo thơm nức mũi, cậu dịu dàng đặt tô cháo ngon lành vào tay Thiên Di rồi khẽ nói :
_ Ăn cho hết đấy. Cả ngày hôm qua em có ăn gì đâu…
_ Xì, đợi anh mua cháu chắc em ấy đã ngất từ lâu. Tôi cho em ấy uống sữa rồi.
Bảo Châu chen miệng vào chọc ngoáy ai kia, cô nàng nhùn vai rồi lăm le nhìn sang Vĩnh Kỳ đang hầm hầm búng sang ai đó tia nhìn nảy lửa.
_ Uống sữa làm sao no.
_ No sao không!
_ Nông cạn. Phải ăn cháo mới lắp đầy cái bao tử rỗng toét, mới có sức để chăm sóc Vĩnh Khoa.
_ Ai nông cạn chứ? Uống sữa cũng đủ năng lượng mà.
_ Thôi, thôi, thôi, thôi. Em ăn, uống luôn. Được chưa! – Thiên Di nhanh
chóng can ngăn, nếu để lâu, chắc Wen sẽ đến đây mất. Vả lại, tiếng ồn sẽ ảnh hưởng đến Vĩnh Khoa.
_ Chưa! – Cả hai gầm gừ đồng thanh – Ăn hoặc uống!
Tay phải là tô cháo thơm phức, tay trái là hộp sữa béo ngậy. Cái nào cũng
thích… bao tử lại đang réo inh ỏi trong khoang bụng. Chọn cả hai không
được sao?
Cạch!
_ Chà, đông vui náo nhiệt nhỉ?
Giọng nói nhẹ nhàng ấy sao mà quen đến thế?
Thiên Di sững người, vẫn giữ nguyên hai món ngon trên tay, hướng nhìn chuyển
sang cửa vào… Đôi mắt to tròn bỗng chốc loang tia hoảng sỡ, lo lắng thay cho hai con người đang đấu võ mắt kia.
Cảm nhận được luồng khí phía sau lưng, Vĩnh Kỳ thôi trò gây gỗ, chậm chậm chuyển hướng tia nhìn…
Bảo Châu cũng thế…
Chết rồi.
_ Thiên Di, cháu phải dọn sạch hai thứ cầm trên tay nhé. Thế mới sức mà đấu với Vĩnh Khoa.
Wen bước vào phòng, tiếng giầy chạm vào nền gạch bóng toát lên vẻ cao quý.
Ông cười hiền nhìn sóc con như ra lệnh làm con sóc ấy chỉ biết gật đầu
nghe theo.
Thay ánh nhìn thân thiện, trìu mến bằng một ánh nhìn hoàn toàn khác hẳn, Wen dịu giọng nói, cố giữ chất giọng cho đủ nghe để không gây ồn :
_ Còn hai cô cậu, theo ta. Để cho bệnh nhân nghỉ ngơi đi chứ! Một mình
Thiên Di có thể chăm sóc cho Vĩnh Khoa rồi. Còn ngồi đó à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT