Áng mây thứ 65 : Vị… ghen

_ Sao?

Gương mặt nhiều nếp nhăn dẫn dãn ra, khóe môi co giật như chẳng tin vào điều mình vừa nghe. Cố trụ vững trên chiếc ghế xoay, Trương Tề run giọng hỏi lại :

_ Có thật là… Vĩnh Kỳ đã tìm được Vĩnh Khoa?

_ Thật, thưa chủ tịch. Cậu Khoa vẫn bình an vô sự. Vết thương đã được băng bó kịp lúc. Giờ chỉ cần phẫu thuật lấy viên đạn còn trong cơ thể ra. Về mắt thì… có thể cậu Khoa sẽ không nhìn thấy trong một thời gian ngắn.

_ Được rồi. Lui ra đi.

Ngã người vào chiếc ghế, Trương Tề thở nhè nhẹ. Mặt khẽ nhắm lại sau những giây phút căng thẳng, mệt mỏi. Sau bao ngày cho người lùng sục khắp nước, cuối cùng cũng có được tung tích của Vĩnh Khoa.

Vậy giờ phần còn lại chỉ là cô nhóc được chỉ định là “chìa khóa vàng”. Cô nhóc con cười tươi khi nhìn thấy ông trông khi chẳng ai dám thế. Cô nhóc con với chất giọng đáng yêu dám cả gan đứng nói chuyện với ông mà không hề biết đến ông là một người đầy nguy hiểm. Cô nhóc đúng thật rất ngây thơ.

Trương Tề dụi nhẹ đôi mắt có phần mệt mỏi, khẽ nhếch môi. Sao ông lại nghĩ đến cô nhóc đó ngay lúc này chứ!

_ Đã là quy luật thì không cách nào phá vỡ.

Giọng nói toát ra đầy uy quyền làm đậm chất âm u cho căn phòng chủ tịch vắng tanh đến đơn độc.

Sự cô đơn là một thứ quá quen thuộc với Trương Tề. Có lẽ, chỉ có Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ mới làm ông vơi bớt cô đơn. Còn cha mẹ của cả hai… nói đến càng làm ông thêm tức mà thôi. Khi Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ vừa tròn 5 tuổi thì cả hai người ấy đã bỏ đi biệt tâm. Cho đến năm 15 tuổi, hai người đó lại từ đâu xuất hiện với bộ dạng khác xa lúc xưa. Qua điều tra, Trương Tề mới biết được cả hai đã có công việc làm ăn khá ổn định, thu nhập hàng tháng cao ngất ngưỡng. Thế sao không về thăm con cái được thêm vài lần?

Cười nhạt, Trương Tề chuyển ánh nhìn sắc giá sang khung cửa đơn điệu vô hồn.

Gió khẽ lay nhẹ cành cây ngoài cửa sổ một cách lạnh lùng đến vô tình. Mây bồng bềnh hệt kẹo que ngọt ngào khổng lồ.

Cạch!

Cánh cửa phòng được mở ra một cách bất ngờ. Trương Tề khẽ nhíu mày, quay mắt sang hướng cửa vào, nhãn thần u tối nhìn thấy dáng người trước mặt. Trong tầm nhìn không mấy ngạc nhiên cũng chẳng mấy nghi ngờ tại sao người đó lại xuất hiện ở đây. Đơn giản vì ông không quan tâm.

Sải từng bước đơn độc trên nền gạch lạnh toát vô cảm, người trung niên ấy khẽ ngồi vào chiếc ghế trước mặt, phun tia nhìn chăm chú vào người Trương Tề làm ông phát cáu.

Cười nhạt lần nữa, Trương Tề phả chất giọng đáng gờm của mình vào không trung đầy khinh khi :

_ Thật vinh hạnh. Không biết có chuyện gì quan trọng mà hôm nay Hiệu trưởng Lâm lại đích thân đến đây?

Nở một nụ cười nhẹ, Lâm Kỳ thản nhiên thảy tia nhìn sang Trương Tề. Ông cũng chẳng biết trả lời thế nào cho câu hỏi ấy nữa.

Tin Trương Tề tự nhốt mình trong phòng lúc Vĩnh Khoa rơi xuống vực khiến ông không khỏi ngạc nhiên. Cứ ngỡ là Trương Tề đang âm thầm bày mưu mô gì đó nhầm hại người. Nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì từ phía Trương Tề.

Khi nghe thêm tin mấy ngày trước Trương Tề trông rất lạ. Đến công ty và cả tổ chức cứ như người mất hồn. Lại còn hay cáu gắt vô cớ với người khác khi nghe họ hỏi hoặc bàn về hai chàng chủ tịch trẻ tuổi điển trai. Thêm nữa, gương mặt hốc hác, buồn bã của Trương Tề lúc này làm Hiệu trưởng Lâm thầm hiểu ra điều gì đó nhưng ông lại không dám chắc mình nghĩ có đúng không?

Nếu Trương Tề lo lắng cho Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ chắc khi đó mặt trời sẽ chẳng còn là mặt trời nữa. Mọi trật tự sẽ lập tức bị xáo trộn?

Nhưng… con quái thú ấy có còn lưu giữ cái thứ được gọi là tình người trong tim hay không! Hay đã bị cái tàn bạo trong thần trí làm lu mờ?

Có lẽ con ti có nhiều ngăn hơn ta tưởng! Và Trương Tề, không phải một ngoại lệ!

Từ bạn bè lại hóa kẻ thù là một điều dễ dàng. Nhưng để từ kẻ thù chuyển sang tình bạn như khi xưa… liệu có được?

Khẽ cười với những suy nghĩ của mình, Hiệu trưởng Lâm hắng giọng rồi nói, mắt vẫn dán vào người Trương Tề không rời như muốn dùng ánh nhìn chọc thủng tim của quái thú :

_ Rãnh rỗi đến thăm bạn cũ, không được sao?

Khá ngạc nhiên với lời lẽ của Hiệu trưởng Lâm, Trương Tề ngờ vực hỏi lại, chẳng phải khi gặp lại nhau, hai người đã coi nhau là thù hay sao :

_ Oh, cách nói chuyện của Ngài Hiệu trưởng đây thật lạ. Vốn không phải bè bạn và không có quen biết sâu đậm gì. Đến thăm là thế nào?

_ Thù hận bỏ qua tất, được chứ? Đã từng này tuổi rồi, nuôi hận thêm chỉ mệt thân.

_ Ha ha ha, Lâm Kỳ, tôi có nghe lầm không? Là ông đang nói đấy ư?

Bật cười khanh khách trước thái độ của Hiệu trưởng Lâm, Trương Tề thảy sang ông tia nhìn quái dị nhất, khinh bỉ nhất.

Chẳng để tâm thái độ ấy, Hiệu trưởng Lâm vẫn thản nhiên đến lạ :

Tôi hiểu tính ông mà. Rất lo cho bọn nhóc, đúng không? Hơn nữa, ông cũng đâu muốn… làm đau người khác mãi!

_ Ha ha ha, nực cười. Hiểu tôi? Tôi nghe nhầm chăng? Lâm Kỳ ơi Lâm Kỳ, hôm nay ông uống nhầm thuốc sao? Toàn nói những lời quái đảng.

Tiếng cười vẫn giữ nguyên khí chất, nhưng ánh nhìn đã bị lời nói kia làm cho xao lãng. Cú đánh ngay tâm điểm của Lâm Kỳ có thật sự đánh một đòn nặng vào Trương Tề?

_ Đừng tự ép bản thân trở thành kẻ ác!

Rầm!

Lúc này, không còn tâm trí đâu mà nhét những điều Lâm Kỳ thốt ra vào não. Ông giận giữ đập mạnh xuống bàn rồi gắt lên. Lửa giận được dịp tràn ra bầu không khí sặc mùi khó chịu.

_ Lâm Kỳ!

Trương Tề giận thế là tại Hiệu trưởng Lâm nói đúng sự thật hay tại không muốn nghe những gì kẻ thù nói? Điều đó không ai biết được ngoài bản thân Trương Tề!

Cảm nhận được lửa giận đang sôi sục trong cơ thể Trương Tề, Hiệu trưởng Lâm dần dần đoán được những gì mình nghĩ là hoàn toàn đúng. Nhưng lúc này, nếu ông nói thêm nữa sẽ kích vào lòng tự tôn của Trương Tề và mang đến một hậu quả khó lường mất. Thế nên, đến đây đã đủ. Việc còn lại tùy thuộc vào chút tình người còn vương lại trong người ai kia.

_ Nếu có thể tìm được cách hủy điều luật mà không một ai phải chết, tôi mong mình có thể sớm tìm được cách ấy. Và… mong đến lúc đó, ông và tôi sẽ trở thành thông gia, nhé. Ông bạn già, Trương Tề!

Nở một nụ cười nhẹ, Hiệu trưởng Lâm đứng lên rồi thong thả bước ra ngoài trong nắng sớm mới chớm nở.

Cánh cửa phòng được đóng lại.

Căn phòng lại trở về với hiện trạng cô độc.

Một tâm trạng đang quanh quẩn trong mê cung trí não. Phía cuối mê cung là một luồng sáng mới. Nhưng… đến bao giờ, Trương Tề mới có thể tìm được đường để thoát khỏi mê cung lẻ loi ấy?!

-----

Ở phía Đông đại dương, ông mặt trời từ từ hé mi sau một đêm ngon giấc ẩn mình sau trăng. Từng tia sáng len lỏi soi thẳng xuống đáy đại dương, trong veo. Ló dạng sau đám mây xanh biếc đang bồng bềnh kéo nhau trôi khắp tấm áo xanh yên bình.

Những chiếc thuyền con dần đông hơn khi bình minh kéo đến. Người dân chài chất phác đã phải dậy từ rất sớm để khoác lên vai mình tấm lưới còng kềnh và những dụng cụ nặng trịch, hối hả ra biển khơi. Cuộc sống mưu sinh là thế, người dân đi sớm về muộn là cảnh thường thấy trên biển. Họ ra khơi để bắt cho đầy lưới cá đem về nguồn thu nhập ổn định cho cuộc sống. Tuy vất vả, gian nan nhưng chưa bao giờ những người ấy than thở, trách thầm số phận. Nụ cười chất phác luôn luôn được tô điểm trên khóe môi rạng nức do ánh nắng chói chang. Đâu đó vẫn thoáng nghe những thanh âm reo hò dân dã. Dịu nhẹ như bản piano đậm chất thơ. Phẳng lặng như làn sóng đại dương biếc xanh. Bao trùm cả cái nóng gắt của ánh nắng vàng nhạt vấy quanh biển khơi.

Lắng nghe những thanh âm trong trẻo vọng lại từ đáy biển xa xăm, Vĩnh Khoa lạnh lùng cho mắt hé mi. Đối với cậu bây giờ, mờ và nhắm mắt cũng đồng nghĩa như nhau. Vì vẫn chìm ngập trong mảng tối bao la không một ánh sáng.

_ Anh dậy rồi ah?

Chất giọng trong veo của Thiên Di khẽ vang lên bên tai làm Vĩnh Khoa… hết hồn.

Không được.

Cậu đang giận sóc nên sẽ… không nói chuyện với nó. Chắc chắn!

Còn về việc giận sóc con vì chuyện gì thì… chẳng ai mà biết ^^

Mím môi ranh mãnh, Thiên Di cũng đoán được là anh chàng dõi mình. Chắc vì hôm qua gặp lại được chỉ chút ít rồi lại đi ngắm biển đêm với A Huân nữa nên mới giận đây mà.

Được thôi. Ai bảo ghen mà không chịu thừa nhận. Đâu biết rằng Thiên Di rất muốn nghe ai đó nói rằng mình đang ghen, nhưng chẳng được. Vì Vĩnh Khoa vốn là Vĩnh Khoa. Lạnh lùng, đáng ghét.

_ Giận thì giận luôn đi nhé, chồng yêu!

Cười thảnh thơi, Thiên Di nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường Vĩnh Khoa để chăm chú lén quan sát nét mặt ai kia thay đổi thế nào.

Thật ra, Vĩnh Khoa đang rất hạnh phúc, chỉ là chàng ta đang cố kìm nén niềm vui thôi.

Vĩnh Khoa vui khi nghe chất giọng đáng yêu ấy cùng hai từ “chồng yêu” nhẹ thảy vào không trung. Niềm hạnh phúc vừa chớm nở trong một trái sắc lạnh.

Gió lao xao thổi ngoài cửa biển, mang theo tiếng rì rào của con sóng nhỏ, tràn vào bờ ôm trọn niềm hạnh phúc ngọt ngào đang bị che dấu. Chỉ biển mới biết!

Mãi mà chẳng thấy Vĩnh Khoa đáp lời mình, cũng chẳng nhìn thấy biểu lộ cảm xúc trên gương mặt anh tuấn kia khiến Thiên Di hơi bức xúc. Chẳng lẽ công kích không thành?

Vừa nhìn thấy Bảo Bảo đẩy A Huân vào nhà, đôi mắt to tròn lém lĩnh bỗng sáng rực lên. Khóe môi hình thành nụ cười ma quái, sóc con thản nhiên nói, cố ý nhấn mạnh từng thanh từ để chọc ngoáy ai kia :

_ A Huân, anh có mệt lắm không? Mọi thứ thu xếp xong cả rồi chứ?

_ Cám ơn em quan tâm nhé, Thiên Di! Mọi thứ chuẩn bị xong rồi.

Khẽ cười, A Huân nhanh chóng đáp, tia nhìn vút qua gương mặt Vĩnh Khoa, hiểu được lý do Thiên Di nói thế.

Thân mật thế cơ đấy! Chỉ có một đêm ngoài biển đã thế. Không biết đã làm những gì ngoài đó.

Vĩnh Khoa nhíu mày, nếu mắt có sáng chắc cậu cũng chẳng muốn nhìn thấy nét mặt nghịch ngợm của Thiên Di đâu. Trong khoang ngực Vĩnh Khoa giờ đây nóng bừng, rất khó chịu. Không lẽ lại…..

Sóc con con đang cười rất tươi khi nhìn thấy đôi mày Vĩnh Khoa khẽ chau lại đầy khó chịu. Điều đó minh chứng Vĩnh Khoa đang rất bực bội còn gì, he he!

Nhưng thật ra, Vĩnh Khoa đang nhíu mày vì lẽ khác. Những điều sóc con tuy cũng làm Vĩnh Khoa khó chịu đấy, nhưng… còn điều khác khiến cậu khó chịu hơn. Cái nóng như lửa đốt trong khoang ngực cứ hành hạ cả người Vĩnh Khoa. Phải mau chóng lấy cái thứ chết người trong cơ thể ra thôi.

_ An... cậu có đó không?

Nghe Vĩnh Khoa gọi, Chính An hớn hở chạy vào với gương mặt đậm nét vui vẻ. Vì cậu ta vừa trò chuyện với dân làng xong nên mới vui đến thế. Được dân làng dạy cách chài lưới, được học cách đánh bắt cá và ngồi nghe những thanh từ vang vọng khắp biển. Điệu nhạc ấy cứ vang mãi không ngừng!

Đưa mắt sang Thiên Di đầy lém lỉnh, qua ánh nhìn, Thiên Di đã thông báo tình hình hiện giờ cho Chính An được biết. Khẽ gật đầu, Chính An nhẹ giọng hỏi Vĩnh Khoa :

_ Cậu gọi tôi?

_ Đưa tôi ra xe. Trong đây nóng quá.

Nóng?

Rõ xạo.

Nằm ngay cửa ra vào, gió biển thổi vù vù vào thế mà than nóng?

_ T…

Trước khi Thiên Di thản nhiên bắt bẻ chồng mình thì đã bị Vĩnh Kỳ dùng tay chụp lấy chiếc miệng bé xinh, không cho những ngôn từ khiêu khích kia được thoát ra khỏi cửa miệng. Nếu làm Vĩnh Khoa giận, không chừng lại chứng lên chẳng chịu về thành phố thì nguy. Ai chứ đối với chàng Vĩnh Khoa này thì cũng có thể lắm.

_ Ừm.

Nói rồi Chính An vội bước đến bên giường, bàn tay rắn rỏi nhanh nhẹn đỡ lấy thân hình to lớn của ai kia. Do chỉ liệt nửa người nên Vĩnh Khoa dồn hết lực vào chân phải, tay phải thì cầm lấy cây nạn Chính An đưa, chóng trên nền đất ẩm ướt vương mùi biển. Khập khiễng theo bước dìu của Chính An, cả hai cùng bước ra nền cát trắng, hứng từng đợt gió mát rượi. Bỗng, Chính An khẽ cất giọng, phá tan cái yên tĩnh hiện có :

_ Khoa, cậu bực bội lắm đúng không?

_ Không – Cộc lốc đến đáng sợ. Mặc dù Vĩnh Khoa chẳng biết Chính An đang đề cập đến vấn đề gì.

Phì cười trước thái độ ngông nghênh của anh chàng lạnh lùng, Chính An liền nói rõ câu hỏi của mình để ai kia hiểu được đúng vấn đề :

_ Không. Ý tôi là… mắt cậu. Đột nhiên không nhìn thấy gì, bực bội lắm phải không?

_ …

Lắng tai nghe gió biển, mái tóc nâu nhạt mềm mại tung bay, lẫn cả hương biển.

Nét mặt lạnh lùng đâu nói lên tất cả suy tư trong lòng.

Chớp nhẹ hàng mi dài, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng cất giọng. Tuy giọng nói có hơi nhỏ nhưng dường như cái lạnh của hơi thở đã lấn át cả những thanh âm của biển :

_ Ban đầu, rất bực bội. Ngay cả ngồi dậy cũng không làm được. Chìm ngập trong bóng tối, thế giới chỉ có màu đen tuyệt vọng. Nhưng nhờ A Huân, tôi dần thích nghi với nó, cái bóng tối trong mắt đã không còn là điều khiến tôi bực bội. Không biết nói sao nữa. Tuy không thể dùng mắt để nhìn mọi thứ nhưng tôi có thể cảm nhận được. Cách cảm nhận mọi thứ khi nhắm mắt cũng rất dễ học.

Lặng người, Chính An không tin vào những gì mình vừa được nghe. Vĩnh Khoa… mà nói ra những lời đó ư? Không đời nào. Nếu có, trừ khi người bên cạnh là sóc con thì may ra còn 50% cơ hội.

Dừng bước chân, Chính An linh tính có chuyện chẳng lành, vội quay mắt sang Vĩnh Khoa :

_ Khoa, có chuyện gì xảy ra với vậy?

_ …

_ Cậu vẫn buồn chuyện sóc con sao? Ngốc thế, cô ấy chỉ trêu cậu thôi mà.

Cười xòa, Chính An liền giải đáp khuất mắt mà cậu cho rằng đó chính là lý do khiến Vĩnh Khoa khác lạ. Đúng là… có hơi khác lạ thì phải… bị mắng là ngốc mà chẳng có tí phản ứng?

Gồng mình, Vĩnh Khoa đang cố kìm chế cơn đau buốt tận xương tủy. Cổ họng khốc cùng cái nóng gay gắt trong khoang ngực khiến mồ hôi túa ra khắp gương mặt điển trai.

Nhận ra được điều ấy, Chính An hơi nhíu mày, thần sắc Vĩnh Khoa có gì đó không ổn thì phải.

_ Khụ… khụ…

Cây nạn trên tay được buông lơi nhanh chóng, Vĩnh Khoa dùng cánh tay ấy che miệng lại rồi ho sặc sụa. Dường như cánh mũi nhạy bén của Chính An khẽ ngửi thấy mùi gì đó, mùi ấy nhanh chóng lẫn vào gió biển.

Giấu cánh tay phải ra phía sau, cái nóng cũng đã dịu hẳn xuống. Nét lạnh vẫn điềm nhiên giữa ánh nắng dịu nhẹ, gương mặt vô hồn đến đáng sợ.

Mối lo lắng vấy lên trong lòng Chính An, sắc mặt biến đổi phút chốc. Cố đè nén mọi lo ngại trong lòng, Chính An bình tĩnh hỏi :

_ Vết thương… là vết thương phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play