Áng mây thứ 60 : Sò biển may mắn.

Guồng chân đi tới, em chỉ biết làm có thế!Em như vì sao lẻ loi giữa một hành tinh rộng lớn.Anh nào biết…. Em đang rất cô đơn.Em sợ…Rất sợ…Liệu em có tìm được anh?Chàng hoàng tử đang ẩn náo trong đêm!...

Đặt vỏ sò nhỏ vào lòng bàn tay.Dòng kí ức lại ùa về theo gió.Hình ảnh về em lại thoắt ẩn hiện…Liệu anh đang mơ?Hay sự thật?Là em đang đứng trước mặt anh?Hay chỉ là một ảo ảnh do anh vẽ vời?

Sáng sớm.

Biển ban sáng thật yên ả. Cứ lăn tăn tạo nên những cơn sóng nhè nhẹ. Vỗ vào bờ cát trắng.

Ngồi lặng thinh trên chiếc xe lăn cũ kĩ, A Huân dõi mắt nhìn ra tít đại dương xa xăm. Trong ánh nhìn như hàm chứa một mong muốn mãnh liệt. Như muốn sải cánh bay đến cùng trời cuối đất chứ không phải… ngồi trên chiếc xe này.

_ A Huân, anh sao thế?

Cậu nhóc Bảo Bảo từ đâu chạy đến, với nụ cười tươi tắn trên môi, khẽ hỏi với chất giọng trong trẻo, ngây thơ. Chẳng thấy A Huân đáp lời, Bảo Bảo lặng lẽ ngồi xuống bãi cát trắng, ngồi im bên cạnh A Huân không nói gì nữa.

Tuy im lặng nhưng lại yên bình. Chắc chỉ có biển mới đọc được những dòng suy nghĩ của người khác…

_ A Huân, Bảo Bảo, vào nhà ăn sáng này!

Một giọng nói trầm trầm vang lên, vọng ra đại dương xa xăm rồi mất hút.

Chiếc xe lăn từ từ chuyển động, tiến vào ngôi nhà nhỏ.

Cuộc sống mưu sinh ở làng chài tuy có lúc vất vả nhưng cũng có lúc vui vẻ. Người dân phải dạy từ sớm để chuẩn bị cho đoàn tàu ra khơi và chài lưới bắt cá để bán mong kiếm được ít nhiều đồng lãi. Vì thế, cảnh bình minh tuyệt đẹp nơi đây luôn in sâu vào tâm trí mỗi con người chất phác, lương thiện.

Một ông cụ với nụ cười trên môi đang bày biện mâm cơm mộc mạc, vừa nhìn thấy A Huân và Bảo Bảo vào nhà, ông đã cất giọng :

_ Ngồi xuống ăn sáng đã nào!

Đẩy chiếc xe lăn đến bên bàn, Bảo Bảo nhảy phóc lên ghế, chất giọng trong trẻo lại vang lên :

_ Oa, ngon quá A Huân nhỉ?

_ Ừ. – Đáp gọn, người thanh niên ấy khẽ cười nhẹ.

_ Khụ…

Tiếng ho nhẹ vang đến bên tai cả ba thành viên trong ngôi nhà nhỏ. Ai cũng hết sức ngạc nhiên rồi sau đó tia nhìn có phần vui mừng chạy lại bên chiếc giường đã ố màu theo thời gian.

Dán mắt chăm chăm vào người đang nằm trên giường, Bảo Bảo khẽ hỏi ông mình :

_ Ông ơi, anh ấy chưa chết, anh ấy vừa ho phải không?

_ Ừ, chắc mình không nghe nhầm đâu. – Nói rồi, ông khẽ đưa tay lay lay chàng thanh niên trên giường, giọng nhẹ nhàng – Này, cháu tỉnh rồi phải không? Có cảm thấy đau ở đâu không?

_ …

Khẽ nhúc nhích người, chàng thanh niên ấy lờ đờ mở mắt ra, cái đau thấu xương tủy khiến chàng thanh niên ấy khẽ nhăn mặt.

Vết thương ngay ngực đã được bó thuốc cẩn thận nhằm cầm máu. Khắp người đều mang đầy thương tích. Chàng thanh niên ấy mở mắt hồi lâu… rồi khẽ khàng hỏi với chất giọng đầy mệt mỏi :

_ Tôi… đang ở đâu vậy? Sao tối thế?...

_ …

Đẩy chiếc xe lăn đến cạnh chiếc giường nhỏ, A Huân giơ một tay lên không trung và đưa đến trước ánh nhìn của chàng thanh niên ấy, quơ qua quơ lại để xem xét. Cả ông cụ và Bảo Bảo đều dán mắt vào việc làm ấy của A Huân… cuối cùng… chỉ nhận được cái lắc đầu :

_ Mắt có vấn đề. Có lẽ sẽ không nhìn thấy trong một thời gian.

Rồi quay sang chàng thanh niên đang nằm trên giường, A Huân chậm rãi nói :

_ Chào cậu, tôi là A Huân, là bác sĩ của làng chài này. Hôm đó, ông tôi đang đánh cá ngoài khơi thì phát hiện ra cậu đang trôi dạt trên biển, máu me khắp người. Ông tôi đã cứu cậu về đây. Viên đạn trong cơ thể cậu vẫn chưa lấy ra, nên có thể… cậu sẽ liệt nửa người trong thời gian sắp tới. Vì ở đây không có đủ dụng cụ như ở thành thị nên tôi chỉ có thể giúp cậu cầm cự trong vài ngày. Cũng may, xác xuất viên đạn trúng tim là con số 0, nếu không thì cậu đã.... Mà thôi, tỉnh lại là tốt rồi. Cả tuần qua, cậu mê man suốt. – Như nhớ ra điều gì đó, A Huân ngẩng người hồi lâu rồi nói tiếp, chất giọng mang đầy sự kỳ vọng – À, khoan đã, cậu… vẫn nhớ hết mọi chuyện chứ? Ý tôi là… cậu vẫn nhớ gia đình, người thân, bạn bè của cậu chứ?

Nằm bất động trên chiếc giường nhỏ một lúc khá lâu chẳng nói gì. Những lời nói vừa bay đến tai khiến chàng thanh niên có phần thất vọng. Mắt vẫn mở nhưng trong nhãn thần ngập tràn một màu đen tuyệt vọng. Đầu óc trở nên rỗng tuếch. Mọi thứ thật vô vị.

Sẽ phải sống thế này cả đời sao?

Khóe môi hình thành nụ cười lạnh nhạt, âm vực trong giọng nói trở nên sắc lạnh đến không ngờ, gương mặt nhợt nhạt chẳng hé lộ chút biểu cảm :

_ Vậy… sao… Cám ơn vì đã cứu tôi. Tôi.. tên… Trương Vĩnh Khoa.

-----

Một tuần sau,

Làng chài vắng vẻ mang vẻ đẹp thơ mộng. Dù không thấy được nhưng Vĩnh Khoa đã cảm nhận được. Nhờ sự giúp đỡ của A Huân, Vĩnh Khoa đã dần quen với không gian tối om trong mắt cậu.

Vốn là người lạnh lùng nên Vĩnh Khoa ít khi thể hiện tình cảm ra ngoài. Hơn nữa, lúc này cậu chẳng còn biết mặt người cứu mình.

_ Tình trạng sức khỏe của cậu không tệ lắm. Nhưng… cậu cần phải rời khỏi đây để đến bệnh viện lấy viên đạn ra. Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Giọng nói của A Huân làm Vĩnh Khoa bừng tỉnh. Khóe môi hình thành một nụ cười nhạt, Vĩnh Khoa nói với giọng yếu ớt :

_ Nhưng... sao cậu lại sống ở đây? Cậu có thể trở thành một bác sĩ nổi tiếng nếu vào thành phố đấy!

_ Bằng cách nào?... Ngay cả đứng lên tôi còn chẳng làm được! – Giọng nói có phần chua xót.

Vĩnh Khoa lặng người, cậu dường như đã hiểu vấn đề. Khẽ nhúc nhích mái đầu, Vĩnh Khoa chậm rãi nói như muốn xác minh điều mình đang nghĩ trong đầu :

_ Cậu… ngồi xe lăn?

_ … - Trầm ngâm hướng mắt xuống đôi chân mình, A Huân lặng lẽ nghĩ ngợi lúc lâu rồi quyết định nói – Cách đây vài tháng, tôi đã không còn đứng được nữa do tai nạn trên biển. Thuyền đánh cá bị trục trặc….

Không thể kể tiếp về sự việc đáng tiếc đó nữa, A Huân chỉ biết lặng lẽ cuối đầu nhìn xuống đôi chân mà giờ, cậu cho là vô tích sự rồi cười nhạt.

_ Có người sẽ giúp được cậu…. – Nói rồi khẽ cười, Vĩnh Khoa lạnh lùng nhắm mắt lại – Ông ấy là bác sĩ giỏi nhất. Rồi cậu sẽ lại đứng lên được thôi.

_ A, anh tỉnh rồi sao? Em có cái này tặng anh nè!

Từ ngoài cửa, Bảo Bảo lon ton chạy vào nhà, tay giấu vật gì đó phía sau. Chất giọng trong trẻo phá tan cái yên tĩnh hiện có trong giang nhà nhỏ.

Chạy lại bên giường, Bảo Bảo cười tít mắt, từ từ xòe bàn tay bé xinh ra rồi nhanh nhảu nói :

_ Vì anh Vĩnh Khoa rất đẹp trai, giống như A Huân vậy. Cả hai điều rất đẹp trai. Bảo Bảo tặng cái này cho anh nè.

Nói rồi, Bảo Bảo dúi vào tay Vĩnh Khoa một vật gì đó nho nhỏ rồi lại cười toe.

Nhận lấy vật ấy, Vĩnh Khoa hơi nhíu mày, tay cậu không ngừng mò mẫm vật đó. Chợt, một nụ cười thoáng vút qua gương mặt sắc lạnh. Nắm chặt vật đó trong tay, Vĩnh Khoa khẽ nhếch môi :

_ Là… vỏ sò sao?

_ Wow, anh giỏi thật. Em nhặt nó ngoài biển đấy. Nó có màu nâu nhạt, đẹp lắm. Hơn nữa, nó sẽ đem đến nhiều, thật nhiều điều may mắn cho anh. – Bảo Bảo lại líu lo nói, sự ngây thơ của trẻ con làm cho A Huân lẫn Vĩnh Khoa khẽ cười. Giang nhà nhỏ như có được niềm vui mới.

Vỏ sò nằm yên trong tay Vĩnh Khoa, cậu cảm nhận được nó. Chỉ là… thế giới của Vĩnh Khoa bây giờ.... tràn ngập một gam nhất định – màu đen u tối không mảng sáng. Vĩnh Khoa chán ghét cái thế giới trong mắt cậu. Nhưng, biết làm thế nào?

Bỗng, một gương mặt thân yêu khẽ hiện lên trong thần trí Vĩnh Khoa. Nét cười lạnh nhanh chóng biến mất. Nắm chặt vỏ sò nhỏ, lòng đau như buốt khi cậu tưởng tượng ra cảnh Thiên Di phát hiện toàn bộ sự thật. Sự thật là người rơi xuống vực chính là cậu chứ không phải Vĩnh Kỳ. Từng hàng nước mắt trong suốt vương trên má ai kia làm cậu đau thấu xương tủy. Cầu mong cho sóc con đừng phát hiện ra điều đó.

Nhưng… Vĩnh Khoa nào biết… Thiên Di bé nhỏ của cậu đã nhận ra điều đó và đang tìm kiếm cậu giữa đất trời rộng lớn!

_ Cậu… có chuyện buồn sao?

Giọng nói của A Huân làm Vĩnh Khoa bừng tỉnh. Thoát khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang trong tiềm thức, Vĩnh Khoa lạnh lùng đáp :

_ Không.

_ Có đấy. – Giọng kiên quyết, đầy chắc chắn vào điều mình nói – Gương mặt cậu đã nói lên điều ấy. Cậu… hình như đang rất đau?

Đau?

Một từ thôi làm sao diễn tả hết nỗi lòng Vĩnh Khoa?

Cậu đang nhớ sóc con muốn điên lên. Hơn nữa, lại phải sống trong thế giới u tối, không được nhìn thấy nụ cười đáng yêu như thiên thần của cô nhóc phá phách… Chỉ nghĩ đến việc cậu đã làm khiến Thiên Di phải khóc là cậu muốn điên lên. Đã tự nhủ sẽ làm sóc con luôn vui vẻ nhưng sao… mọi điều Vĩnh Khoa mang đến cho sóc nhỏ chỉ là… nước mắt và nước mắt!

_ Con sóc ngỗ nghịch ấy rất phá phách. Luôn mang đến niềm vui và cả sự bực tức cho người khác. Tuy hay làm người khác lo lắng, nhưng cũng có lúc biết quan tâm, dịu dàng chăm sóc người khác. Trong đầu luôn có sẵn những trò ngỗ nghịch khiến người khác đau đầu, nhức óc khi mà học hành thì chẳng lo. Thích đi công viên, ăn kem, ngắm biển… quậy phá. Thích hành hạ người khác bằng những trò nghịch ngợm. Hay cười khi thấy người khác tức giận vì mình…

Từng âm điệu trầm đều tí tách vang bên tai A Huân và Bảo Bảo khiến cả hai người ngỡ ngàng lúc lâu. Lúc này, trông Vĩnh Khoa thật… dịu dàng. Những điều cậu đang nói như chứa ánh sáng và đang phát quang quanh gương mặt điển trai lạnh lùng.

A Huân lặng lẽ mỉm cười, cậu đã biết điều gì đó. Nhìn cách Vĩnh Khoa miêu tả người đó là A Huân đoán ra ngay, đó là người con gái Vĩnh Khoa đang yêu. Tuy chưa gặp bao giờ nhưng A Huân nghĩ, chắc chắn cô gái ấy rất rất rất dễ thương.

_ Cô ấy tên gì?

_ … Thiên Di.

Vĩnh Khoa lại cười khi nhắc đến Thiên Di, lần thứ 5 trong ngày chàng trai ấy cười, nhưng… nụ cười lần này khác hẳn so với những lần trước đó. Một nụ cười đúng nghĩa.

-----

_ Không sao cả. Vẫn còn nhiều làng chài mình chưa tìm đến mà.

Quả quyết nói, Thiên Di khẽ gật đầu rồi cười thật tươi trước cái nắng dịu nhẹ. Nụ cười đáng yêu ấy làm cho Vĩnh Kỳ và Chính An có thêm nghị lực để tiếp tục cuộc tìm kiếm như mò kim đáy biển kia.

Suốt mấy ngày rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm, khắp tất cả các làng chài mà Chính An tìm được trên mạng điều hoài công. Chẳng có lấy một chút tin tức nào. Ấy vậy mà Thiên Di vẫn không nản lòng, cứ tin rằng Vĩnh Khoa vẫn còn sống. Điều đó làm Vĩnh Kỳ và Chính An thán phục.

Dù hy vọng chỉ còn lại 0,001% thì vẫn phải tìm cho bằng được.

Reng…reng….

Lục lội trong ba lô để tìm chiếc điện thoại đang reo inh ỏi, Thiên Di nhanh chóng nghe máy khi nhìn thấy số điện thoại của Bảo Châu đang chớp nháy trên màn hình :

_ Em nghe nè chị?

_ Có tin gì không em? – Đầu dây bên kia có phần lo lắng.

_ Vẫn chưa.

Im lặng hồi lâu, trong đầu khẽ vút qua một ngôi làng chài mới, chẳng biết Thiên Di và hai người kia có đến đó chưa, Bảo Châu vội nói vào điện thoại, gấp gáp :

_ Ở cuối thành phố có một làng chài nhỏ, ven biển. Em và họ đã đến đó chưa?

------

_ Cuối thành phố… cũng có làng chài? – Chính An trầm ngâm xoa xoa càm, rồi đột nhiên thốt lên – Nhưng theo vị trí mà Khoa rơi xuống, sao có thể trôi đến cuối thành phố?

_ Mặc kệ. Chúng ta cứ đến đó thử xem sao. – Chẳng để ý đến những gì Chính An nói, Thiên Di tức tốc chen vào rồi quay sang Vĩnh Kỳ cũng đang đứng đó suy ngẫm – Mình đi thôi!

Xe lại lăn bánh trên con đường dài ngoằn ngoèo. Dưới cái nắng chói chang của ánh Mặt trời. Gió vẫn đìu hiu thổi quanh cụm mây bồng bềnh.

Bấu chặt tay vào vạt áo, Thiên Di lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt như muốn khóc thật to.

Vĩnh Kỳ ngồi cạnh, cậu hiểu sóc con đang rất lo lắng, chắc chắn mấy ngày nay Thiên Di đã rất mệt mỏi. Đặt một tay lên bờ vai nhỏ nhắn, Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng bảo :

_ Không sao đâu. Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Chắc chắn Vĩnh Khoa vẫn sống. Chắc chắn thế.

Sự dịu dàng của Vĩnh Kỳ làm Thiên Di thôi suy nghĩ mông lung. Nhìn thẳng vào cặp mắt kiên định của người đối diện, sóc con gật đầu rồi cười đáp :

_ Vâng. Anh ấy sẽ không chết, em mà tìm được thì anh ấy chết chắc với em. dám lừa gạt em như thế…

Khung cảnh trước mắt chợt nhòe đi do sương bao phủ. Vóc dáng nhỏ bé run lên từng hồi. Nước mắt lại trào khóe mi.

_ Em… xin lỗi…

Đưa tay lau nhanh hàng nước trong suốt, Thiên Di lúng túng nói, che giấu sự đau đớn trong lòng.

Xoạc.

Vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy cơ thể sóc con, luồn tay vào mái tóc mượt mà với hương thơm dịu nhẹ, Vĩnh Kỳ khẽ thì thầm :

_ Ngoan nào. Nhất định thằng ngốc ấy vẫn còn sống mà. Em mà cứ khóc thế này… thì chúng ta sẽ ngưng việc tìm kiếm lại đấy!

Chẳng còn cách nào ngoài cách này! Chỉ có thế… có lẽ chỉ có thế mới tiếp thêm nghị lực cho Thiên Di và làm nó thôi khóc.

Qua kính chiếu hậu, Chính An vẫn thấy nước mắt ai đó lặng lẽ rơi xuống bờ má xinh. Ánh nhìn man mác chứa đầy nỗi buồn nhìn chầm chầm về phía trước, mong mỏi vầng sáng mới hiện lên trong nỗi tuyệt vọng mà mọi người trong xe đang hứng chịu….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play